Trên đường lên phòng dài ngoằng ngoẵng, Dao Dao chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Từ khi có đoạn kí ức trong mơ đó, cô đã biết Cảnh Dương cũng là một nam chủ trong hậu cung khổng lồ của Mẫn Mẫn. Và cả anh trai của hắn - Cảnh Triệt cũng vậy.
Tuy rằng đã nói sẽ cách xa nam, nữ chủ, nhưng cô vẫn không muốn trở mặt với Cảnh Dương ngay bây giờ, vì nó vốn không có lợi cho cô. Cảnh Dương bề ngoài thì ôn nhu như ánh sáng dịu nhẹ của bình minh, nhưng chỉ có cô mới biết...hắn thực chất cũng không như bề ngoài tốt như vậy. Hắn là con người tâm cơ thâm trầm. Khi nguyên tác Dao Dao qua đời, Lâm Uyển Nghi đắc tội với Mẫn Mẫn và không ngừng tìm cách hãm hại cô ta, cô đã bị các nam chủ khác xử qua thật thê thảm, nhưng Cảnh Dương là người cuối cùng, cũng chính là người ra lệnh kết thúc sinh mạng của cô trong đau đớn và nhục nhã khôn cùng.
Cảnh Dương là một nam chủ đáng sợ nhất trong số các nam chủ. Hắn có một thế lực riêng mạnh mẽ ở giới hắc đạo mà chính anh trai hắn cũng không biết. Hắn luôn dùng vẻ mặt giả dối của mình để che dấu tất cả, đến cả Mẫn Mẫn cũng không biết bộ mặt thật của hắn.
Nhưng theo như nguyên tác thì ba năm sau Mẫn Mẫn và Cảnh Dương mới gặp nhau, có lẽ sự xuất hiện của cô đã gây ra hiệu ứng bươm bướm. Nhìn biểu hiện của Cảnh Dương đối Mẫn Mẫn hiện giờ cũng đủ để nhận ra hắn rất chán ghét cô ta. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dám đặt cược tính mạng mình vào đó. Bây giờ thì là vậy, tương lai ai nào biết ?
Cho nên, hiện tại cô không thể đắc tội nhất là Cảnh Dương. Cô cần mượn thế lực của hắn để gầy dựng vương quốc của riêng mình. Xã hội này cần là Tiền - Quyền, cho nên cô hiện tại cần nhất là một chỗ dựa vững chắc. Chứ lấy thân phận tiểu thư nhà họ Lý ra để gầy dựng chắc chắn sẽ bị mọi người khinh thường hòa không phục, sẽ gây ra nhiều rắc rối và hiểu lầm không cần thiết, cô cũng không rảnh mà đi đối phó từng việc nhỏ một.
Sở dĩ cô đồng ý đi dự sinh thần của Cảnh Triệt cùng với Lý Minh Hiên vì trong buổi tiệc đó có rất nhiều cổ đông lớn của các tập đoàn cùng những vị tiền bối tuy đã về hưu nhưng kinh nghiệm đầy mình cũng nắm không ích quyền hành của công ty. Nếu như giành được sự chỉ điểm và ủng hộ của các vị ấy thì con đường gầy dựng sự nghiệp của cô sau này thuận lợi càng thêm thuận lợi.
...
" Ááá..."
" Mrào...grừ grừ... "
Dao Dao định mở cửa phòng cô ra thì đã nghe bên trong tiếng la đau đớn cùng tiếng mèo ác cảm vang lên. Cô vội mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt làm cô hết sức....nói sao nhỉ ? Cứ coi là vừa tức giận vừa kinh ngạc.
Dao Dao đỡ trán nhìn căn phòng vốn đẹp đẽ của mình bây giờ đã thành một bãi chiến trường. Gối, nệm đều bị rách ra hết, lông vũ rơi tứ tung trên sàn, đồ đạc bằng thủy tinh mà Dao Dao nhút nhát quý giá cất trong tủ kính trên cao giờ cũng vỡ tan tành, hoa cô cắm thì cũng chịu chung số phận ' héo tàn ' luôn,...cũng may mà quần áo cô cất ở phòng riêng, nếu không thì ngày mai cô chắc chắn sẽ không có đồ để mặc.
" tiểu...tiểu thư.." cô người hầu lúc nãy được cô kêu lên cho Ân Ân ăn run sợ nhìn cô. Lúc này cô ta không còn vẻ trang nghiêm hòa sạch sẽ nữa, mà toàn thân rách rưới, toàn là dấu mèo cào, trên mặt, tay chân cũng lưu lại chứng cứ phạm tội của ai đó cả đống. Cũng may dấu cào này không sâu, chứ không thì 100% đời con gái sẽ bị hủy.
" Meo~ ..." Ân Ân vừa thấy Dao Dao bước vào, đôi mắt hung hăng khi nãy đã được thay vào bằng đôi mắt dịu ngoan. Dáng vẻ xù lông khi nãy cũng không còn, bốn chân dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến chỗ Dao Dao.
" Ân Ân, đây là xảy ra chuyện gì ? " Dao Dao không để ý đến dáng vẻ nịnh nọt của con mèo nào đó, lạnh giọng nói.
" ngao~ .."
Ân Ân trong lòng chột dạ mộ chút, nhưng vẫn nịnh nọt nhìn Dao Dao.
Dao Dao hết nhìn Ân Ân rồi nhìn cô người hầu đang run sợ cuối đầu, cuối cùng thở dài, nói.
" cô ra ngoài đi, sẵn tiện gọi người lên giúp tôi dọn phòng. Còn em nữa, Ân Ân, hôm nay em tự ăn đi, sẽ có người giúp em đi lấy "
" ngao ô~..." Ân Ân bất mãn lên tiếng làm nũng, nhưng ai đó nghiễn nhiên không nghe, đi thay một bộ đồ, khoát chiếccáo khoát xong thì lập tức xoay người bước đi ra khỏi phòng.
Ân Ân định mặt dày mày dạng xách đích đi theo nhưng Dao Dao lưu lại một câu làm cho động tác của cậu dùng lại.
" đừng theo chị, em ngoan ngoãn ở đây đi, chị có một số việc cần phải làm "
' rầm ' cánh cửa đóng lại trước mặt, Ân Ân chỉ biết đứng trơ ra đó nhìn một hồi lâu, sau đó cô đơn cúi đầu.
Bốn bước chân chậm rãi đi lại gần cửa sổ, ngóc cái đầu nhỏ lên trời đêm nhìn ánh trăng tròn đang tỏa sáng, đôi tai khẽ nhúch nhích một cái.
" meo..." tiếng mèo kêu chầm chậm như tiếng thở dài thường thượt. Nghe giữa đêm không làm cho người ta sợ, ngược lại khiến người ta cảm thấy được sự cô đơn cùng bất lực.....
........................
..........
Dao Dao đi ra biệt thự của Lý gia. Cô bước những bước chân chậm rãi trên đường.
Cô hiện giờ cũng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết mình không ngừng bước về phía trước, đôi mắt xinh đẹp lẵng lặng nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng thật sự...cô không hề xem nó..
Giữa đêm đen yên tĩnh dưới ánh đèn đường mờ nhạt này, khiến quá khứ của cô không ngừng ùa về.
Lúc vui, lúc buồn, lúc tức giận...những kí ức đó hiện rõ mồn một trong tâm trí cô.
Không phải cô luyến tiếc thế giới đó..mà là cô quá mệt mỏi...
Cô hận thế giới đó...vì đó là nơi gây ra bao thương tổn cho cô.
Cô biết...ba và dì chính là người gián tiếp hại chết mẹ của cô. Nên cô hận họ.
Người cha ấy cũng không tốt lành gì. Ngoài mặt thì nói là cưới dì để có người chăm sóc, quan tâm cô nhưng thực chất là dì muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Lý nên đã nịnh nọt ba và cuối cùng hai người họ lên giường. Mẹ vì phát hiện ba ngoại tình với dì nên sinh bệnh, chết dần theo năm tháng.
Đến khi dứt hơi thở cuối cùng, mẹ cô vẫn luôn cười ôn nhu và chúc phúc cho đôi gian phu dâm phụ ấy, mà một người là chồng, một người là em gái của bà.
Sau khi mẹ vừa qua đời không lâu, cô thật thương tâm. 'Ba' của cô muốn lợi dụng lúc cô đang mềm yếu, gọi ' dì ' đến anh ủi, để cô ngoan ngoãn đi vào nơi huấn luyện sát thủ để sau này biến cô thành con cờ cho ông ta, giúp ông ta tiêu diệt những thế lực lớn đối lập với mình.
Cô thật ngu ngốc...vì đã tin ông ta...cho tới khi sự thật được phơi bày...
.....
Dao Dao bước chân dừng lại, cô không biết từ khi nào thì mình lại bước đến công viên [ Teddy and Kitty ], định xoay người trở về thì nghe một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên.
" sắp tới cô phải làm tốt đó, bổn tiểu thư sẽ có phần thưởng hậu hĩnh dành cho cô "
Dao Dao bước chân dừng lại, nhíu nhíu mày.
Là Mẫn Mẫn ? Cô ta làm gì ở đây giờ này ?
Dao Dao vội nú vào lùm cây gần đó để theo dõi, xem cô ta tính giở trò gì nữa.
...
" tôi biết rồi " cô gái bịch mặt đứng đối diện Mẫn Mẫn lành lạnh nói "...nhưng cô cũng sẽ không quên giao hẹn giữa hai chúng ta chứ ? "
" sau khi cô hoàn thành, bổn tiểu thư sẽ đưa cô số tiền còn lại cho cô và bảo lãnh cô ra nước ngoài, lúc đó cô phải hảo hảo mà ẩn núp tại đó, Lý Hùng mà tìm ra được thì cô cũng không được khai tôi ra " Mẫn Mẫn cười nhẹ nói.
Hừ ! Lý Dao Dao...để coi lần này mày còn lên mặt với tao được nữa hay không ?!? Hahaha...không có khuôn mặt đó..thì mày còn có thể quyến rũ đàn ông được nữa hay không ?!? Tao sẽ chống mắt lên mà chờ coi giọt nước mắt đau khổ của mày !!! Hahaha.. Tất cả.. sẽ thuộc về tao !!!
Cô gái trùm mặt nghe Mẫn Mẫn nói vậy thì hơi do dự một chút, nhưng nghĩ tới bóng dáng nhỏ bé, xanh xao đang nằm trên giường bệnh cần thuốc đắc tiền để chữa thì cô không còn do dự gì nữa mà gật đầu.
Mẫn Mẫn vừa lòng cười " tốt, vậy cô về hảo hảo chuẩn bị, buổi tiệc đó cô sẽ cùng đi với tôi " sau đó quay người đi về biệt thự Lý gia.
Chỉ còn lại cô gái trùm mặt đó đứng cô đơn dưới ánh đèn mờ ảo, Dao Dao lúc này mới chậm rãi bước ra.
Cô đại khái đã hiểu tình hình. Nữ chủ Mẫn Mẫn đã muốn ra tay hại người, buổi tiệc mà cô ta nhắc đến hẳn là buổi tiệc sinh thần của Cảnh Triệt. Nói chung, người cô ta muốn hãm hại sẽ xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật của Cảnh Triệt và có quan hệ nhất mực thân thiết với Lý Hùng, một là Lệ Ngọc - mẹ cô, hai là cô. Mà mẹ cô không tham gia buổi tiệc nên cô ta không có khả năng ám hại bà. Nói một cách chính xác thì người bị cô ta nhằm vào chính là cô !
Vì thế cho nên cô không thể để yên cho cô ta được.
Nữ chủ đã ra tay, nữ phụ như cô thế nào lại ngồi yên.
Vậy nữ chủ...chúng ta hãy cùng chơi trò mèo vờn chuột nào !
...
" này cô..."