Hảo Thụ Thừa Song

“Kỳ Canh.” Kỳ Thạc nghe theo hướng thanh âm vọng lại mà chạy tới, chỉ thấy đệ đệ thống khổ đấm vào cây gào thét như dã thú bị thương.

“Ta không đồng ý ngươi cưới Tiểu Liễu Nhi, không đồng ý!” Kỳ Canh nghe thấy thanh âm của Kỳ Thạc, vừa quay đầu lại, cả hai mắt đều trở nên đỏ ngầu, kích động quát Kỳ Thạc quát.

“Ngươi không thể vào lúc ta hoàn toàn chưa biết chuyện gì, còn không kịp tham dự vào liền đoạt y đi! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Người mạnh hơn mới có tư cách ở bên cạnh Tiểu Liễu Nhi, mà không phải giống như ngươi âm thầm làm mọi chuyện không nhận ra người ở sau lưng người khác!” Tâm tình của Kỳ Canh hết sức kích động, cho nên lời nói ra cũng rất khó nghe.

Kỳ Thạc bị lời của hắn đâm một nhát, cũng bị chọc điên lên. Cái gì kêu là không nhận ra người, hắn và Tiểu Liễu Nhi ước định chung thân từ lúc nào đã trở thành chuyện nhận không ra người rồi. Chỉ vì ba người cùng nhau lớn lên nên ngay cả chuyện cưới gả cũng muốn làm cùng nhau sao? Cảm tình vốn chính là chuyện giữa hai người, cho dù Kỳ Canh có là thân đệ đệ của hắn cũng không có quyền nghi ngờ hành vi của mình chứ?

“Quyết đấu thì có thể, thế nhưng ngươi phải bảo đảm, nếu như ta thắng, chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh qua, ngươi không thể mơ ước Tiểu Liễu Nhi nữa, nếu không ngay cả huynh đệ cũng không cần làm!”

“Nếu như ta thắng, ngươi phải cho ta cơ hội theo đuổi Tiểu Liễu Nhi một cách công bằng!”

Hai người đạt thành ăn ý, đều tự lùi về phía sau, chừa lại không gian biến thân, vận sức chờ phát động.

Trải qua nghi thức trưởng thành, hiện tại hai người đều có thể dễ dàng khống chế sự biến đổi giữa hình người và hình thú. Đương nhiên lúc đánh nhau kịch liệt sẽ theo bản năng mà lựa chọn hình thú. Một Băng Kỳ Lân màu đen cùng một Hỏa Kỳ Lân màu nâu ở quanh thân của mỗi con phân biệt dấy lên băng khí và hàn khí, hai luồng khí này va chạm với nhau trong không khí, phát ra thanh âm rạn nứt.

Kỳ Thạc cùng Kỳ Canh đều đấu đến mù quáng, lý trí cũng tiêu tan thành mây khói, lúc này bọn họ đã trở thành hai giống đực chỉ biết tranh đoạt bầu bạn, cho dù là đấu đến thương tích đầy mình, phong vân biến sắc, cũng vô pháp đình chỉ bọn họ chiến đấu.

Chờ đến khi hai người đều phủ phục ngã xuống đất vô lực đấu tiếp, bởi vì tinh lực bị hao tổn quá nhiều, năng lượng trong cơ thể đã không còn đủ để duy trì hình thú, hiện tại nằm dưới đất đâu còn là hai thanh niên tuấn mỹ nữa, khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Thạc sưng như đầu heo, mà Kỳ Canh thì càng bết bát hơn, hai con mắt đều sưng đến không mở ra được, lại càng đừng nói tới máu mũi chảy xuống đầm đìa, sắc mặt muốn bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu đặc sắc.

Mặt đều đã bị thương thành như vậy, liền có thể tưởng tượng được thân thể đạt tới tới cái mức độ nào. Thân thể cực kì đau đớn, cả hai đều tạm thời vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể chờ tinh lực khôi phục một ít rồi giải quyết tiếp, chờ chờ, trời liền sụp bóng.

“Thật là giỏi, thân huynh đệ mà đánh thành như vậy thì các ngươi cũng đã đủ anh hùng rồi.” Sắc trời dần tối, Kỳ Thạc và Kỳ Canh cũng không phát hiện có người tiếp cận, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của người này mang theo vài phần giễu cợt, không phải Liễu Mộ Ngôn thì còn có thể là ai?

“Tế tự đại nhân…”

Liễu Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng. Y hái thuốc cách đây không xa, đương nhiên sẽ thấy được Kỳ Thạc và Kỳ Canh đang dùng hình thú tranh đấu, y bình sinh hận nhất chính là tộc nhân tự chém giết lẫn nhau, đương nhiên sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt rồi. Liễu Mộ Ngôn cho hai người mỗi người một viên thuốc phụ trợ khôi phục sức lực của bọn họ rồi cả giận nói: “Nếu như các ngươi uống thuốc xong rồi, hãy hảo hảo giải thích cho ta nghe xem tại sao huynh đệ lại tương tàn lẫn nhau, nháo đến chật vật như vậy, nếu như không có lý do chính đáng, ta không ngại giúp các ngươi hoàn thành mộng tưởng chưa được trọn vẹn, tiễn các ngươi đi một đoạn đường.”

Đương nhiên lời này là hắn nói lẫy, thế nhưng do khẩu khí Liễu Mộ Ngôn nói ra có chút đáng sợ, huynh đệ Kỳ gia chịu đựng đau nhức không tự chủ được rùng mình một cái. Khi thuốc tiến vào trong miệng, giúp cho bọn họ dần dần hồi phục chút khí lực, lúc này đổi thành Kỳ Canh chiếm tiên cơ trước, cướp lời đáp: “Tế tự đại nhân, con cũng thích Tiểu Liễu Nhi, cầu người đáp ứng gả Tiểu Liễu Nhi cho con, con sẽ không thua kém Kỳ Thạc!”

“Nực cười, chuyện này chỉ cần một mình ngươi thích là được sao? Tiểu Liễu Nhi thích là ta, ta đúng là điên rồi nên vừa nãy mới đáp ứng quyết đấu với ngươi!” Kỳ Thạc không cam lòng tỏ ra yếu kém. Luận tài ăn nói, căn bản Kỳ Canh không phải là đối thủ của Kỳ Thạc, hắn tức giận không chịu được nhưng cũng không biết phản bác thế nào, chỉ là nhìn vẻ mặt thanh cao của tế tự đại nhân dưới ánh trăng, đợi người đến định đoạt.

Liễu Mộ Ngôn liếc qua trạng huống thê thảm của hai huynh đệ, cười lạnh một tiếng: “Sao ta lại không biết Tiểu Liễu Nhi được hoan nghênh như vậy đâu, các ngươi mới trưởng thành chưa được bao lâu liền đánh nhau vì nó. Bất quá Kỳ Canh ngươi hỏi lầm người rồi, cho dù ta là phụ thân của nó, cũng vô pháp quyết định thay Tiểu Liễu Nhi. Hiện tại các ngươi đã khôi phục khí lực, muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh, đánh chết người rồi, có thể coi đó là phương pháp giải quyết tốt nhất.”

Liễu Mộ Ngôn thấy bọn nhỏ không còn đáng ngại, lường trước chúng cũng không còn khí lực để đánh tiếp, thu thập giỏ thuốc, cũng không quay đầu lại nhìn hai huynh đệ còn đang nằm ở vùng hoang dã.

Kỳ Thạc và Kỳ Canh đều thở hổn hển, không nói gì.

Lệ khí dần biến mất, một chút lý trí đã trở về, thân thể đau đớn nhắc nhở bọn họ vừa rồi đã làm ra một loại sự tình điên cuồng đến mức nào. Hai người là thân sinh huynh đệ, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng cãi nhau, biến đối phương thành chật vật bất kham như vậy, lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

Trong lòng Kỳ Canh so với Kỳ Thạc thì càng khó chịu hơn. Hắn phiền não khó chịu ôm lấy đầu, lời nói của tế tự đại nhân đối với hắn mà nói đơn giản là đang cảnh tỉnh, hắn và Kỳ Thạc ở chỗ này không niệm tình huynh đệ mà đấu đá, thế nhưng cho dù hắn đánh thắng thì làm sao? Tiểu Liễu Nhi sẽ bởi vì loại hành vi ngu xuẩn này của hắn mà cả đời cũng sẽ không đáp lại hắn đi.

Dù sao cũng là thân sinh huynh đệ của mình, mới vừa rồi lúc đánh nhau bị lệ khí đốt hỏng đầu óc, hiện tại hai người nhìn thấy trên mặt trên người đối phương đều là vết thương do mình tạo ra, sao có thể ngay cả một chút cũng không động dung cho được? Tỉnh táo lại nhận ra mình có bao nhiêu đau nhức, thì trên người đối phương cũng sẽ có bấy nhiêu nhức mà thôi. Kỳ Canh có chút không được tự nhiên tự trách nói: “Kỳ Thạc, xin lỗi, không nên khiêu khích ngươi như vậy. Nhưng ta…”

“Nhưng ngươi cũng thích Tiểu Liễu Nhi, không cam lòng để y trở thành tẩu tử của ngươi.” Kỳ Thạc nằm ở bên người đệ đệ, nhìn lên bầu trời đầy sao chậm rãi nói. Hắn thừa nhận trong chuyện này, quả thật mình cũng đã dùng một ít tâm cơ. Phòng bị tình địch là bản năng của giống đực, vô luận là hắn có bao nhiêu động tâm với Tiểu Liễu Nhi, hay là quyết định cùng y thành thân, cũng chưa từng tiết lộ cho đệ đệ biết. Chính là hắn sớm đã có dự cảm nếu như Kỳ Canh biết được tâm ý của hắn, cũng sẽ không để hắn dễ dàng định ước chung thân với Tiểu Liễu Nhi như vậy, cho dù là không chắn ngang, cũng không khỏi tránh được trong lòng sẽ thấy không cam tâm.

Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ thống khổ đến mức này, cảm tình sâu sắc không thua gì mình.

“Tế tự đại nhân nói đúng, Tiểu Liễu Nhi đối với ta… Nếu hắn đã đáp ứng ngươi, nhất định là đã trao tâm cho ngươi, ta cưỡng cầu như vậy, còn khiến ngươi bị thương, ta thân là đệ đệ nhưng lại không có chừng mực.” Kỳ Canh cũng nằm xuống, gió lạnh thổi hiu hiu, nhìn trăng sáng trên đầu, bầu trời trong vắt phủ đầy sao sáng, dường như trái tim cũng được bình ổn xuống.

Chúng tinh phủng nguyệt (nhiều ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng), chỉ có ánh trăng mới có thể quyết định đâu là ngôi sao cách mình gần nhất, sau đó cho nó tỏa ra sáng rực rỡ.

“Ta cũng không đúng, hẳn là nên sớm nói cho ngươi biết.”

Hai huynh đệ đã lâu chưa từng có thời khắc tâm sự đến an tĩnh như thế, nào là những chuyện lý thú phát sinh khi bọn họ còn bé, cho tới làm sao bản thân phát hiện mình thích Liễu Nghi Sinh, nói nói, con người rắn rỏi như Kỳ Canh vậy mà lại chảy nước mắt. Hắn lau đi nước mắt, cười khổ nói:

“Là lần ở tiểu quan quán kia đi, ta thấy buổi sáng hôm đó các ngươi có cái gì đó không đúng.”

“…” Kỳ Thạc không trả lời, cũng chẳng biết tại sao, có chút cảm giác hổ thẹn vì đã chiếm tiện nghi của đệ đệ ngốc.

“Sau này, ta sẽ tận lực khắc chế tình cảm của mình dành cho y, sau khi các ngươi thành thân, ta liền dọn ra ngoài ở.”

“Ngươi không cần…” Kỳ Thạc cả kinh ngồi dậy. Trong thôn của bọn họ nào có chuyện ca ca thành gia, đệ đệ lại bị đuổi ra ngoài chứ?

“Ca, ta sợ ta sẽ đố kị đến mức vô pháp không chế bản thân.” Kỳ Canh nghĩ, cách bọn họ xa một chút, có thể coi đây là lời chúc phúc tốt nhất hắn có thể làm được rồi.

“Làm hại ngươi hôm nay không thể đi hỏi cưới được, xin lỗi.”

“Không chỉ như thế, cả ngày nay chúng ta đều chưa có ăn cơm đó.” Dường như muốn hưởng ứng lời nói của Kỳ Thạc, bụng của hai người liền kêu lên một tiếng ùng ục.

Đành nhìn nhau cười, hai người đều thấy được tình cảm huynh đệ nồng đậm ở trong mắt của đối phương. Đáng tiếc Tiểu Liễu Nhi chỉ có một, mà cảm tình, vừa vặn lại không thể bị chia năm xẻ bảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui