Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

“Sâm ca ca, anh thật sự yên tâm để em đi một mình sao.”

“Ngoan, nghe lời.”

“Ô…… Không sao không sao…… Sâm ca ca anh cũng không biết……”

Ôn Duyên cũng không biết tâm tình hiện tại là gì, đôi mắt hắn dừng trên màn hình tinh thể lỏng, lỗ tai lại muốn nghe hai người bên cạnh nói chuyện, nhưng đến lúc nghe được rồi, lại có chút không muốn nghe……

Đây thật là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tạ Sâm dùng thanh âm ôn nhu đến như vậy nói chuyện với người khác, là thật sự ôn nhu, không phải giả.

Nhìn lướt qua sắc mặt khác nhau của những người khác, Ôn Duyên nói không rõ cảm thụ trong lòng, có khi bọn họ cảm thấy Tạ Sâm ôn nhu như vậy mới là bình thường đi, bọn họ đối với rất nhiều chuyện đều phản ứng không kịp, hắn không biết là Tạ Sâm thật sự quấy nhiễu tinh thần bọn họ, hay vẫn là bọn họ giả ngu.

Ôn Duyên nhìn thấy Ngô Mộng mang vẻ mặt bình tĩnh ăn đồ vặt, không chút nào để ý việc nữ hài nhi xinh đẹp tinh tế kia cùng Tạ Sâm thân cận biết bao, cùng với trong sách viết,  hoàn toàn không giống nhau, là Ngô Mộng diễn kịch? Hay là…… Sau khi gặp qua Tạ Sâm bị như vậy một lần, Ngô Mộng liền thật sự hoàn toàn hết hy vọng?

“Vậy được rồi……”

Chung quy nói vẫn là Tạ Sâm, cuộc nói chuyện tựa hồ đã đến kết thúc, tiểu cô nương ngữ khí thực nhụt chí cũng thực uể oải, hai mươi tuổi đầu, diện mạo cùng bộ dáng thực là khiến người khác yêu thích.

Không đợi Ôn Duyên đem thiếu nữ xinh đẹp phía trước đánh giá cẩn thận, cô nàng đã nghiêng đầu ra sau rồi dường như phát hiện cái gì mà nhíu mày, rồi sau đó cẩn thận mà nhìn Ôn Duyên, lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Sâm, nàng có chút không thể tin mà dịch chuyển đồng tử,  rồi sau đó lại cẩn thận đem hai người nhìn qua lại vài cái, cuối cùng vẫn là âm thanh run run, nói với Tạ Sâm: “Sâm ca ca…… Anh…… Cùng hắn…… Các người……”

Tạ Sâm không có nhìn Ôn Duyên, hắn như cũ mỉm cười mà nhìn bộ dáng cố nén nước mắt của thiếu nữ, cũng không nói lời nào.

Thời điểm trong mắt thiếu nữ vừa có thêm một chút hy vọng, khóe miệng ôn nhu tươi cười của hắn càng lớn hơn, thanh âm cũng như vừa nãy trầm thấp nhu hòa, “Đúng vậy, giống như em nghĩ vậy đó.”

Thiếu nữ ngơ ngác mà nhìn hắn, yết hầu nuốt một chút, nước mắt lập tức liền trào ra.

Nàng không thể tin tưởng chậm rãi đứng lên, vốn định hướng trên người Tạ Sâm dùng sức, kết quả nhìn thấy ánh mắt Tạ Sâm chính là nhịn xuống, nàng nghiêng đầu cắn răng trừng mắt nhìn Ôn Duyên, cuối cùng là không nhịn được, một phen vọt tới túm chặt cổ áo hắn nói: “Anh rốt cuộc là người nào!”

Nghĩ đến tình huống Tạ Sâm mất trí nhớ lúc trước cư nhiên còn làm vậy đối với hắn…… Nghĩ thế, thiếu nữ càng giận sôi máu, đem cổ áo Ôn Duyên kéo thấp xuống đồng thời muốn mở miệng, lại thoáng nhìn thấy dây nhỏ buộc nanh sói màu đen trên cổ Ôn Duyên.

Dù lúc trước đã tiên đoán được, nhưng hiện thực xác minh vẫn là hai loại cảm giác khác nhau. Thừa dịp thiếu nữ đang sững sờ,  Ôn Duyên thở dài đem cổ áo đối phương đang túm lấy kéo xuống.

Mặc kệ tiểu cô nương này có năng lực đặc thù gì hay không, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu cô nương, huống hồ nhìn tình huống trước mắt này, cho dù là ngốc cũng nên biết giữa nàng và Tạ Sâm nhất định có liên hệ đặc biệt, nàng hẳn là biết chuyện Linh Khí, tuy rằng không biết vì cái gì đối với nàng đả kích lớn như vậy, nhưng hắn thật sự không biết nên nói cái gì đi an ủi một cô nương như thế.

Thiếu nữ bị Ôn Duyên kéo tay xuống, cũng không nói gì nữa, nàng chỉ là môi run run chịu đựng không trào nước mắt, rồi sau đó từng chút một cúi đầu, từ trong cổ mình lấy ra một sợi dây thừng. Dây thừng kia đủ mọi màu sắc, không giống như cái của Tạ Sâm chỉ một màu đen, nhưng vật buộc bên dưới sợi dây, tuy rằng nhỏ hơn mấy lần, nhưng thoạt nhìn vẫn rất giống nhau.

“Sư phụ rõ ràng nói cho em……” Nói đến đây, dường như không nói được nữa, nàng che miệng lại quay đầu đi, ánh mắt quật cường mà nhìn chằm chằm Tạ Sâm. Nhìn đến cuối cùng, Tạ Sâm vẫn cứ mang khuôn mặt tươi cười ôn nhu từ đầu đến đuôi, thiếu nữ làm như cười khổ một chút, hít mạnh vào, nàng quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn Ôn Duyên một cái, hướng đến loa nói, “Béo ca! Dừng xe!”

Chu béo hẳn là vẫn luôn lưu ý động tĩnh bên này, lập tức thở dài nói: “Bé con, trở về tìm lão nhân hưng sư vấn tội đi, ngàn vạn đừng phụ khí chạy loạn, nghe lời.”

Nàng không nói gì nữa, xe Chu béo vừa dừng nàng liền mở cửa nhảy xuống, tất cả mọi người kinh ngạc khi thấy Chu béo không chọn địa điểm đã dừng xe! Mắt nhìn thấy bên cạnh xe không đến ba mét có hai con tang thi! Cô nàng vừa xuống xe, hai tang thi kia ngửi thấy hương vị liền chạy đến đây!

“Ô” một đạo như tiếng gió, Ôn Duyên vừa thấy một đạo hồng quang xẹt qua không trung, trên tay thiếu nữ không biết khi nào xuất hiện một vòng roi màu đỏ tươi, mặt ngoài roi nhìn bóng loáng vô cùng, cơ hồ phát ánh sáng,  không đợi hắn phục hồi tinh thần, thiếu nữ đưa tay vung lên, thật sự tựa như dự cảm trong lòng Ôn Duyên! Hai tang thi đang hướng nàng đi tới! Trực tiếp bị quấn lấy sau đó ném ra ngoài! Này đến cùng phải dùng bao nhiêu lực?!

“Oa thảo……” Theo Chu béo đem cửa xe đóng lại, Hình Nhị ngồi ở ghế điều khiển phụ nhịn không được liền cảm thán lên tiếng, “Tuy rằng từ sớm đã biết cô nương này lai lịch không nhỏ, không nghĩ lại trâu bò đến vậy?”

Hắn không nói minh bạch, Chu béo tự nhiên cũng không cần trả lời quá minh bạch, “Các người không phải cũng giống nhau à? Cả đám người này, có người nào bình thường……?”

Hình Nhị cười ngây ngô hai tiếng không đáp lại, đối thoại giữa hắn và Chu béo truyền theo loa ra ngoài, nhưng cả đám người tựa hồ cũng không cảm thấy vấn đề gì, Ôn Duyên có chút khẩn trương mà nhìn nhìn bọn họ, trước mắt mà nói, hình như chỉ có không gian của Ngô Mộng cùng sức lực của Vệ Bình, thêm cả thân thủ của Hình Tam là công khai mọi người đều biết, nhưng những người khác……

Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Sâm, phát hiện Tạ Sâm cũng đang nhìn hắn, hồi tưởng buổi chiều ngày hôm qua Tạ Sâm đối với hắn làm những hành động đó, Ôn Duyên không tự giác liền dời đi ánh mắt, hắn đã một ngày không cùng Tạ Sâm nói chuyện, thật sự không biết nên nói cái gì.

Nguyên bản Ôn Duyên cho rằng hắn quay đầu tới còn chưa tính, nhưng không nghĩ tới Tạ Sâm cư nhiên đứng dậy hướng phía hắn đi tới một chút!  Ôn Duyên âm thầm xem xét liếc mắt một cái bên cạnh mình, trong lòng vừa mới gấp gáp, lại phát hiện phương hướng Tạ Sâm đi là đối diện hắn, không phải bên người hắn.

Loại cảm giác này không tự mình trải qua thật khó nói ra, nguyên bản thực không hy vọng một sự kiện phát sinh, nhưng nếu chuyện này thật sự không có phát sinh, trong lòng lại giống như thiếu chút gì, tổng cảm giác có chút mất mát, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu tan.

Hắn không biết trong lòng vì cái gì nảy sinh loại cảm giác này, hắn rốt cuộc hy vọng Tạ Sâm lại đây, hay là không hy vọng Tạ Sâm lại đây, cũng không nói rõ, chỉ là Tạ Sâm tuy rằng ngồi đối diện hắn, nhưng ánh mắt hình như là thẳng tắp mà hướng tới chỗ hắn nhìn, Ôn Duyên không muốn đi xác nhận, chỉ có thể hơi hơi rũ mắt xuống.

Hắn không rõ, vì cái gì chỉ ngắn ngủi mấy ngày, dường như rất nhiều chuyện, đều đã thoát ly dự tính của hắn, bắt đầu không chịu khống chế.

(Jeje: Thẳng thắn mà nói thì từ lúc bắt đầu truyện tới giờ mình chả thấy có chuyện nào chịu khống chế của bạn Duyên cả =]]] Trốn nam chính fail chuyển sang tiếp cận trong vai trò người bị nạn, kết quả thất bại bị Sâm đe dọa còn ăn đậu hũ =]]] Trên đường đi gặp này gặp nọ chả có cái nào theo thứ tự =]]] Sau đó thì lòi ra một đống chuyện huyền huyễn không liên quan trong sách =]]] Giờ thì phát hiện nguyên một đám đi chung với mình hóa ra éo đứa nào bình thường =]]])

Thời điểm Ôn Duyên rũ mắt trầm tư, đột nhiên cảm thấy tốc độ xe chậm rãi giảm bớt, hắn nghiêng đầu theo bản năng mà nhìn màn hình tinh thể lỏng, đêm qua Chu béo đem toàn bộ camera xung quanh thân xe khởi động, hiện tại ngồi ở trong xe, chỉ cần xem màn hình, liền có thể biết xung quanh xe họ phát sinh sự kiện gì.

Hình ảnh hiện tại, con đường phía trước có một chiếc xe chạy lại, tình huống này lúc trước cũng không phải chưa từng gặp, Chu béo đều hoặc là chuyển xe hoặc là trực tiếp đi đường vòng. Nhưng con đường này rất dài, lại chỉ có một đường thẳng không có chỗ rẽ. Không đợi Ôn Duyên kỳ quái, vì cái gì Chu béo giảm tốc độ lại không có chuyển xe, lại thấy hình ảnh phía sau cũng xuất hiện một chiếc xe, hướng bọn họ chạy tới, hơn nữa càng ngày càng chậm, cũng không có ý lui ra ngoài.

Nhìn tư thế hai chiếc xe, Ôn Duyên trong đầu hiện lên cái gì, rồi sau đó trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng! Hắn biết đại thể cốt truyện sẽ không thay đổi, nhưng không nghĩ tới cốt truyện cư nhiên còn có thể nhảy lên trước?! Chuyện này rõ ràng không nên phát sinh lúc này! Vì cái gì lại xảy ra trước?!

Tạ Sâm là người thứ nhất phát hiện cảm xúc biến hóa của Ôn Duyên, tuy rằng Ôn Duyên ngày thường luôn mang bộ mặt này, nhưng đôi mắt hắn thực sạch sẽ sáng ngời, trên mặt biểu tình tuy không có gì thay đổi, nhưng kinh ngạc, vui vẻ, phẫn nộ cùng không cam lòng trong mắt mỗi lần đều rõ ràng.

Đôi mắt Ôn Duyên thật xinh đẹp, thật dài, tinh tế, có một chút cao nhưng lại không xéo sắc, từ góc độ này nhìn qua, đó là một đôi mắt rất có hương vị.

Mỗi khi hai mắt này hàm chứa ý cười, trong lòng Tạ Sâm dều phát ngứa, nhưng mà giờ khắc này,  cặp mắt kia sớm bị kinh ngạc lấp đầy. Hơn nữa đã không phải vấn đề kinh ngạc, Ôn Duyên nguyên bản càng khẩn trương hé mở miệng nhấp nháy.  Thực rõ ràng, hắn cũng không kinh ngạc việc xe bọn họ trước sau bị ngăn chặn, còn hắn đang lo lắng gì……

Tạ Sâm nhìn mọi người xung quanh một vòng, lực chú ý của họ đều tập trung lên màn hình tinh thể lỏng, hắn đem thần sắc mỗi người lưu lại trong đáy mắt, đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Ôn Duyên.

Ôn Duyên lúc này đã hơi cúi nửa đầu, Tạ Sâm sau khi ngồi xuống phát hiện tiết tấu hô hấp của đối phương có chút nhanh, lập tức sửa lại tác phong trước đó, trực tiếp vươn cánh tay trái ôm lấy vai Ôn Duyên. Người ngoài nhìn hai người bọn họ, hẳn là trạng thái “anh em tốt”.  Nhưng chỉ có Ôn Duyên biết, Tạ Sâm căn bản không có dùng lực, cánh tay giống như nâng giữa không trung, chỉ có bàn tay đang nhéo chỗ bả vai mình, dùng chút lực đạo.

Hắn nói không rõ cảm thụ trong lòng, hiện nay cũng không có tinh lực đi quản cái tay kia, xe phía trước đã có người xuống,  Ôn Duyên thấy rõ ăn mặc của những người đó trên màn hình, càng thêm xác định cốt truyện phát triển, hắn nghe Chu béo ở phía trước thực tùy ý mà nói nên làm cái gì bây giờ, dưới tình thế cấp bách cắn nhẹ răng, nghiêng đầu nói khẽ với Tạ Sâm: “Đám người này chúng ta hiện tại không thể trêu vào, cậu làm chủ……”

Lời nói còn chưa nói xong, liền nghe thấy Hình Nhị thấp chú một tiếng, Ôn Duyên đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người sắc mặt đều rất khó coi.

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng, chỉ thấy hình ảnh nhỏ bên dưới màn hình góc phải, bánh xe bọn họ bị một tầng băng dày đông lạnh, hết thảy phát sinh ở trong chớp nhoáng, không ai kịp phát hiện.

Ôn Duyên gắt gao nhắm mắt lại, ở trong lòng suy tư nên làm cái gì bây giờ, cốt truyện này biến hóa quá mức đột nhiên! Căn bản không giống kịch bản đã bày ra!

Người trên hai chiếc xe kia đều là dị năng giả, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng không có một người nào là người thường! “Sự kiện kẹt xe” này nguyên bản nên phát sinh sau khi vai chính và đám người đi đến khu an toàn, sau đó lại ra ngoài thu thập vật tư, mới gặp phải!

Lúc đọc sách hắn không biết nam chính có năng lực gì, nhưng cho dù hiện tại Tạ Sâm có năng lực quẫy nhiễu tư duy người khác, nhưng trong sách khi đó, Tạ Sâm chính là bị đám người này làm cho trọng thương a! Hiển nhiên năng lực của Tạ Sâm đối với bọn họ không có tác dụng! Hơn nữa như thế nào có thể bọn họ còn chưa tới khu an toàn, lại gặp gỡ trước?! Này căn bản là không khoa học a!

Bánh xe bị đông lạnh không dùng được, bọn họ muốn chạy trốn cũng không có biện pháp chạy thoát! Mọi người tự nhiên cũng nhìn ra đám người kia không bình thường, ngay cả Hình Tam cũng đứng lên tựa hồ dáng vẻ nghiêm túc. Ôn Duyên trong lòng rõ ràng rồi lại không biết nên biểu đạt như thế nào, như thế nào có thể không dựa theo kịch bản an bài, nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!

“Ai, nhìn dáng vẻ, chúng ta lần này đụng phải gai cứng(*)……”

(*) Nguyên văn là ngạnh tra, chỉ những người khó chơi, khó đối phó.

Âm thanh Hình Nhị vừa vang lên, Ôn Duyên trong đầu linh quang chính là chợt lóe, hắn cầm lòng không đậu mà đấm tay xuống, đôi mắt tỏa sáng mà nghiêng đầu hướng Tạ Sâm nói: “Tôi đã biết!”

(Jeje: Tự dưng liên tưởng bạn Duyên hét lên “Ơ-rê-ka!!!” =]]])


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui