Hạo Vương Gia

Chương 43: Oan gia ngõ hẹp
*************
Từ trên cao những tia nắng sáng xuyên qua kẽ lá lấp lánh như ánh sao, đang sưởi ấm vạn vật bên dưới, không ồn ào náo nhiệt, cũng không tĩnh lặng như tờ.
Chỉ có tiếng chim hót ríu rít êm tai, tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng lá rơi xào xạc và cả tiếng bước chân đồng bộ quen thuộc mỗi buỗi sáng.
"cộp..! cộp..! cộp..!!"
Những nữ tì xiêm y lã lướt, người đi trước kẽ theo sau đang nối bước nhau hướng đại sảnh đi tới...
Đại sảnh – Huyện nha trấn Thanh Hà
Công Tử mập và phụ thân hắn tri phủ trấn Thanh Hà hiện đang ngồi trước bàn ăn, cũng giống như thường lệ, được nô tài cơm dâng nước rót, phục vụ tận tâm. Mọi thứ điều diễn ra rất bình thường, cho tới khi..
"Bùm...! Bùm..! Bùm..!!"
Tiếng trống từ bên ngoài như một trận kinh lôi, khiến hai phụ tử Trư huyện lệnh giật mình ngưng đũa.
"Cạch..!!.."
Đôi đũa trên tay của tri phủ đại nhân, vì vậy mà rớt xuống đất.
Miếng thịt đã đến miệng cũng đi theo đôi đũa vừa rồi, lão nhìn chầm chầm vào miếng thịt dưới sàn, mà giận đến đỏ mặt tía tai.
"ầm..m..m!!!"
Trư huyện lệnh tức giận đập bàn, đứng dậy sần sộ quát tháo người bên ngoài.
"khốn kiếp! là tên nào đánh trống, lôi hắn vào đây"
Mới mở mắt ra, ngay cả điểm tâm lão còn chưa kịp ăn, có kẻ không biết chữ "chết" viết thế nào, dám đánh trống báo án.
"cộp..cộp..!!!"
Tên quan sai từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, sau khi chào hỏi xong, lại do dự không lên tiếng, bộ dáng ngập ngừng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"lão gia..!"
"thiếu gia..!!"
"có gì nói mau" Công tử mập bình thản gấp thức ăn, liếc xéo nhìn tên quan sai mới đi vào.
"thiếu gia! bọn người của tên mặt trắng chúng ta bắt giữ tối qua, đang đánh trống bên ngoài, chỉ đích danh tri phủ huyện Thanh Hà, muốn lão gia ra gặp họ" tên quan sai khúm núm, cúi đầu sát vào tai của công tử mập.
"cạch..!!"
Tên công tử mập giận dữ, đập cây đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn tên quan sai.
"chúng nghĩ đây là đâu..."
"nói với lính gác, nếu chúng còn tiếp tục đánh trống, thì bắt hết tất cả đem nhốt chung với tên tối qua"
"dạ! thiếu gia.." Tên quan sai vừa xoay người đi, thì có kẻ đã giựt ngược lại.
"đứng lại đó" Trư huyện lệnh lớn giọng quát tháo.
Lão mặt lạnh quay sang nhìn Tên công tử mập, có chút lo lắng lại có một chút bất an.
"tối qua ngươi đã bắt ai, có phải lại gây chuyện"
"phụ thân! sao lúc nào người cũng nghĩ ta là người gây chuyện, mà không phải bọn chúng" Tên công tử mập tỏ ra không phục, bất mãn nhìn phụ thân hắn.
"xin hỏi...ngươi đã làm chuyện gì để ta yên tâm chưa" Trư huyện lệnh mỉm cười nhìn Trư công tử.
Lời không muốn nói nhất, lão cũng phải nói luôn.
"người không tìm họ gây chuyện, họ đã tạ ơn trời phật, chứ ai dám kiếm chuyện với ngươi"
Thử hỏi cứ dăm ba ngày, không giành nữ nhân với người khác đánh tới xứt đầu mẻ trán, thì cũng là người ở đổ phường đến đòi nợ cờ bạc.
Lão vô phước chỉ có mỗi tên phá gia này là con thừa tự, nếu còn một đứa thứ hai, thì lão đã tống cổ nó ra khỏi nhà từ lâu.
"lão gia! lần này người đã trách lầm thiếu gia, là tên mặt trắng đó vô lý thả đám người ở Lôi Phong tháp ra, người gây chuyện trước là bọn họ, chứ không phải thiếu gia"
Tên nô tài vì muốn lấy lòng tên công tử mập, tự cho tài giỏi đứng ra nói giúp vài câu, ngờ đâu...
"ngươi vừa nói gì"
Tên quan sai vừa dứt hết câu, là Trư huyện lệnh kinh ngạc hét lên, mặt mày lão trở nên trắng bệch, té phịch xuống ghế.
"Xong rồi..."
Lão được tin vài ngày nữa Hạo vương sẽ đến trấn Thanh Hà, vì vậy mà đã lên kế hoạch, hạ lệnh nhốt hết đám người điên kia vào Lôi Phong tháp, tránh cho Hạo vương nhìn thấy họ.
Đợi Hạo vương rời khỏi trấn Thanh Hà, đám người điên trong tháp chết dần mòn, thì lão chỉ cầncho người vào thu dọn thi thể của bọn họ là xong.
"phụ thân! người không cần lo, tất cả đám người điên đó đã bị ta bắt lại"
Trên mặt của lão Trư huyện lệnh bây giờ mới có chút mùa xuân, như người từ quỷ môn quan trở về, tràn trề sinh lực. Quay sang nhìn tên công tử mập.
"thật không.."
"đương nhiên là thật, người xem...đâu phải lúc nào ta cũng gây ra chuyện"
"ha..ha..!!!giỏi lắm.." lão Trư huyện lệnh vỗ vai tán thưởng, hài lòng nhìn công tử mập
Giọng cười của lão Trư huyện lệnh vang khắp sảnh đường, nhưng dần dần lịm hẳn khi nghĩ đến tên mặt trắng nào đó, từ trên trời rớt xuống, đã thả bọn người điên kia ra càng thêm tức giận.
"dẫn hắn đến đây" Trư huyện lệnh đột nhiên lại quát lên, khiến tên trư công tử và quan sai giựt mình.
"ai.." Trư công tử khó hiểu nhìn phụ thân hắn
"tên ngươi đã nhốt vào thiên lao tối qua, ta muốn xem mặt mũi hắn ra làm sao, mà dám vuốt râu hùm" Trư huyện lệnh nhìn công tử mập, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"sao còn chưa đi" Trư công tử mỉm cười nhìn phụ thân, sau đó quay lưng lại, quát thao tên quan sai.
"nô tài đi ngay"
Tên quan sai lập tức xoay người, gấp rút nhắm hướng thiên lao mà chạy như bay.
Một lúc sau...
Tiếng bước chân nghe càng gần, có lẽ người đang được dẫn tới.
"cộp..! cộp..!!"
Cổng tử mập bộ dáng lười biếng đang ngồi trên ghế, thưởng thức trà ngon, khóe miệng mỉm cười đắc chí, hướng mắt nhìn ra cửa, tò mò muốn xem bộ dáng thảm hại của Dinh Hạo, sau một đêm trong đại lao sẽ như thế nào.
Còn Trư huyện lệnh thì hai tay chấp phía sau, đưa lưng ra cửa, bộ dáng bệ vệ vững như thái sơn, vẽ mặt rất tức giận vô cùng, chỉ chờ người đến là bộc phát lập tức.
"lão gia! người đã được dẫn đến" Tên quan sai lên tiếng
Trư huyện lệnh, từ từ xoay người lại, để xem lão trị ngươi như thế nào " tên mặt trắng" khốn kiếp.
Ánh sáng từ trên cao xuyên thẳng qua cửa, một thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ, cao cao tại thượng, khí khái bất phàm, đang đứng trước cửa, xung quanh hắn giống như tỏa hào quang, rất là sáng chói.
Trư huyện nhìn vị thiếu niên bạch y đến si dại, không nói được lời nào, bộ dáng lúc này của lão là "thái sơn sắp đổ", cả người xụi lơ, hai đầu gối bũn rũn không còn chút sức lực.
Cổng tử mập khó chịu nhìn phụ thân, hắn cũng biết tên mặt trắng đó trời sinh có tướng mạo hơn người, lần đâu tiên hắn nhìn thấycũng có cảm giác như phụ thân bây giờ.
Không đúng, biểu hiện của phụ thân còn tệ hơn hắn. Lo lắng phụ thân sẽ bị sắc đẹp của tên mặt trắng này dụ dỗ, hồ đồ mà bỏ qua, trước khi tội ác này diễn ra hắn phải ngăn chặn.
"thật to gan, gặp huyện lệnh đại nhân còn không mau quỳ xuống, ngươi nghĩ mình là ai" Trư Công tử chắn trước mặt Dinh Hạo, lớn tiếng quát tháo
"ha..ha.."
Dinh Hạo phe phẩy cây quạt trong tay hắn, không thèm liếc mắt đến hai phụ tử Trư huyện lệnh, sảng khoái cười to.
"ta quỳ... ngươi hỏi lão có dám nhận không" Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, nhìn Trư huyện lệnh.
"Bịch..!!"
Trư huyện lệnh nghe xong lập tức ngã quỵ xuống đất, tay chân run rẩy, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay phiên nhau mà chảy.
Một là tướng mạo tuyệt thế, hai tài năng xuất chúng, ba là gia thế hiển hách, cả ba loại người này đều không thể làm cho người ta quên được, dù chỉ gặp một lần, nhưng người đứng trước mặt lão lại hội đủ cả ba, thì làm sao lão có thể quên.
"hạ..hạ quan tham kiến Hạo vương điện hạ" Trư huyện lệnh sau khi té ngã, lập tức chỉnh đốn tư thế, cúi đầu thi lễ với Dinh Hạo
Tên công tử mập kinh hoàng sửng sốt, hết quay sang nhìn phụ thân rồi lại nhìn Dinh Hạo, rồi lại phụ thân hắn, vô cùng bấn loạn, phụ thân hắn vừa nói gì, hắn có nghe nhầm không, tên này lại là vương gia.
"phụ thân! hắn ta...hắn ta..là.."
"còn đứng đó làm gì, không mau quỳ xuống" Trư huyện lập tức dùng sức kéo tên tay công tử mập
Công tử mập bị phụ thân kéo mà ngã xuống đất, miệng lại không nói được lời nào vẫn còn rất bàng hoàng.
Thù hận giữa hắn và "tên mặt trắng" này không thể vì hắn là vương gia, mà có thể một đao cắt đứt, nhưng bây giờ thân phận hắn là vương gia cao cao tại thượng, thì việc trả thù hắn sẽ càng khó hơn.
Dinh Hạo mâu quang nhếch lên, hắn đi thẳng đến ghế chủ tọa, chầm chậm rót cho mình một tách trà, từ từ thưởng thức, dáng bộ rất thông thả, thỉnh thoảng có lướt nhìn phụ tử Trư huyện lệnh, sau đó lại nhàn nhã uống trà.
Không khí trở nên trầm lặng..
Vẫn không ai mở miệng nói lời nào, hai người đang quỳ bên dưới cũng không dám ngẩn đầu lên xem Dinh Hạo thật ra đang làm gì.
Trư huyện lệnh thì liên tục dùng tay lau đi mồ hôi trên trán lão, còn công tử mập thì lo nghĩ không biêt tiếp theo Dinh Hạo sẽ đối phó hắn thế nào, và làm sao để trả thù Dinh Hạo.
"cạch..!!"
Dinh Hạo liền đặt tách trà lại bàn, ánh mắt dừng trên người Trư huyện lệnh, giọng điệu lười biếng.
"nếu bổn vương nhớ không lầm, tên ngươi là Trư Dư Tam, ngũ hàm thất phẩm"
Trư huyện lệnh có hơi sửng sốt, đến khinh ngạc lão bây giờ mới dám ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo.
"dạ phải! trong đại thọ của Tể tướng đại nhân, hạ quan có vinh hạnh được diện kiến vương gia một lần, may mắn được vương gia nhớ đến là phước đức tổ tiên để lại, hạ quan..."
Trư huyện lệnh vẫn còn tười cười hớn hở, không nghĩ đến trong vô số người xuất hiện trong yến tiệc khi đó, một vị quan có phong hàm nhỏ nhoi như lão, lại được Dinh Hạo nhớ đến, nên ba hoa lấy lòng, chỉ tiếc...
"Rầm...mm!!!"
Dinh Hạo tức giận đập tay xuống bàn, nước trà trong tách đều bị văng ra, Trư huyện lệnh giựt mình té ngửa ra, sau khi đối diện với khuôn mặt đang phẩn nộ của Dinh Hạo.
"một vị quan thất phẩm như ngươi, cũng dám qua mặt triều đình, gan ngươi cũng thật lớn"
Trư huyện lệnh mặt không còn huyết sắc, lập tức dập đầu xuống đất.
"vương gia! xin bớt giận..hạ quan rất quý cái mạng già của mình, tất nhiên sẽ không đem ra đùa giỡn, không dám dối gạt triều đình.."
Lão cố sức dùng ba tấc lưỡi của mình, cộng thêm nhiều năm lăn lộn trên quan trường, không tin sẽ không biến trắng thành đen.
"tại sao lại nhốt đám người đó lại"
"dịch bệnh lan ra khắp trấn, trong lúc vẫn chưa tìm ra thuốc chữa, hạ quan chỉ có thể cách ly họ với mọi người xung quanh, đảm bảo an toàn cho dân chúng trong trấn.."
Đúng là tên cáo già lão, dám mở miệng nói là vì dân vì nước, chẳng lẽ những người bị bên kia không phải dân trong trấn của lão, nếu hắn tin vào những lời tên Trư huyện lệnh này, thì tin vào heo nái biết leo cây còn có lý hơn.
"bệnh dịch đã được giải quyết, không còn lan tràn, dân chúng ấm no, nhà nhà hạnh phúc"
"những điều bổn vương vừa nói, có điểm nào khác với tấu chương, ngươi dâng lên triều đình cách đây nửa tháng"
Trư huyện lệnh trở nên ngây dại, không nghĩ đến Dinh Hạo nói chính xác đến từng chữ một, lão viết trong tấu chương.
Đương nhiên là không muốn triều đình nhúng tay vào chuyện này, lão đành phải viết như vậy, chắc chắn không thể nói điều này ra, lão phải nói sao đây...à...có rồi.
Trư huyện lênh ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo:
"hạ quan vì không muốn hoàng thượng thêm lo lắng, sau khi cách ly bọn người bị điên đó vào tháp, thì trong trấn không có thêm người nào mất bệnh, nên hạ quan cho đây là cách tốt nhất, trong lúc chưa tìm ra cách"
"tốt nhất ư" Dinh Hạo cực kỳ phẩn nộ, trừng mắt nhìn Trư huyện lệnh, từng bước tiến đến gần lão.
"vậy còn những người mắc bệnh, cứ bỏ mặc họ tự sinh tự diệt, đợi đến khi họ chết hết, thì vào đó dọn sát của họ là xong, đây là cách tốt nhất mà ngươi nói"
"ầm..mm!!"
"Trư Dư Tam! Ngươi thật cho mình thông minh"
Cái bàn to lớn cứng cáp phía sau Trư huyện lệnh, lại bị Dinh Hạo đánh vỡ vụn thành từng mãnh nhỏ bằng một chưởng.
Dinh Hạo khí thế bừng bừng, như thái sơn áp đảo, khiến cho Trư huyện lệnh run rẩy, dập đầu liên tục.
"vương gia! là hạ quan nông cạn, thiếu suy nghĩ, thiếu hiểu biết, xin người bớt giận,vương gia bớt giận..."
Đặc biệt sau khi lão nhìn thấy một chưởng vừa rồi của Dinh Hạo, thì tay chân đã rã rời, mắt trợn tròn không ngừng nuốt nước bọt, thử tưởng tượng nếu một chưởng vừa rồi đánh trên người lão, thì sao...
Lão rùng mình một cái rồi không dám nghĩ nữa, càng không dám chọc tức Dinh Hạo.
Nhìn thấy vẽ sợ sệt như cái xác chết của Trư huyện lệnh, mặt xanh mét, cơn giận của Dinh Hạo cũng dần hạ xuống, hắn phẩy tay áo, thở dài ngồi xuống ghế.
"lập tức viết ngay một tấu chương khác, dâng lên hoàng thượng, kể rõ tất cả mọi chuyện xảy ra, và xin người phái ngự y đến trấn Thanh Hà"
Trư huyện lệnh nghe xong cả người chơi vơi, chuyện này một khi kinh động đến triều đình, thỉ sẽ đến tai của chủ nhân, lần này lão thật là tiêu thiệt rồi.
Dinh Hạo đã mở lời, nhưng vẫn không thấy Trư huyện có phản ứng gì, còn đứng ngây người như tượng, không biết lão đang nghĩ ngợi gì, Dinh Hạo bước tới trước mặt lão.
"hay ngươi muốn.. bổn vương viết thay ngươi" Dinh Hạo giận nghiến răng, nặng giọng nhìn Trư huyện lệnh.
"dạ không...hạ quan lập tức đi làm ngay"
Trư huyện lệnh vừa nói xong, lập tức đâm đầu đi đến thư phòng, vừa ra tới cửa, lại đâm vào một tên quan binh.
"lão gia! bà la sát đó lại tới nữa rồi, phải làm sao đây"
"Ầm..mm!!'
Trư huyện lệnh hai chân bủn rũn té ngã vào cữa, giựt mình hoảng sợ, chính là trạng thái cũa lão lúc này..
"đi..đi ra ngoài xem.."
...........
Bên ngoài
Không biết lại có chuyện vui gì, mà nam phụ lão ấu trong trấn đều có mặt đầy đủ trước cửa huyện nha, còn xầm xì to nhỏ, chỉ trỏ khắp nơi.
Người nọ nối đuôi người kia, xếp hàng dài, tạo thành một bức tường người dày đặc, dù người khác muốn cũng không thể chen chân vào, chỉ nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi từ bên trong...
"nàng ta là ai vậy" người nọ hiếu kỳ hỏi người kia.
"không biết" người kia lắc đầu lên tiếng quay sang nhìn người bên cạnh.
"thật xinh đẹp" còn người bên cạnh vẽ mặt si dại, nhìn đến ngẩn ngơ.
"đẹp thì sao, nàng ta dữ như vậy,nam nhân nào dám tới gần nếu không muốn chết" kẻ đứng phía sau thở dài lên tiếng.
"ha..ha..!! cở như ngươi, mà nàng ta để mắt tới mới lạ"
Người này một câu người kia một câu bàn tán, rất sôi nỗi cho tới khi...
"két...t...t"
Cánh cửa huyện nha từ từ mở ra, thì âm thanh bàn tán bắt đầu lắng dần, cuối cùng là hoàn toàn tĩnh lặng.
Bước ra là lão Trư huyện lệnh vẽ mặt tức giận và tên công tử mập bộ dáng hống hách, cuối cùng là Dinh Hạo lại vô cùng kinh ngạc...
Trước đại môn
Một nữ tử dung mạo diễm lệ, quyến rũ động lòng người, sắc y đỏ thẳm, da tựa như tuyết, tóc đen mềm mại như lụa, tung bay theo gió, nhưng dáng vẽ lại vô cùng tức giận.
Bên cạnh nàng là hai tả hữu hộ pháp, mặc dù có hơi lớn tuổi một chút, nhưng đừng nhìn thấy họ già nua, mà xem thường, người tinh mắt sẽ nhận ra hai người này tuyệt đối là đại cao thủ.
Không cần nói nhiều chỉ cần nhìn thành quả, họ giẫm dưới chân, cũng biết họ lợi hại cở nào.
Trước đại môn của huyện nha, trên dưới có hơn trăm tên quan binh, đang nằm xếp lớp, kéo dài từ cửa lớn đến trước mặt hai ông bà lão kia, mặt mũi người nào cũng bầm dập, không ôm đầu thì cũng ôm chân, rên rĩ kêu đau.
Trước giờ nguyên tắc của họ là không dính vào người của triều đình, nhưng tên nghịch tử đó lại nhắm trúng huyện nha của Trấn Thanh Hà, làm chổ ẩn thân, vậy thì xem như bọn chúng xui xẻo, không trách được ai.
Đám người của Vô Tình, Tư Mã Phi Yến và tiểu lục tử cũng hòa vào đám người xem náo nhiệt ở đại môn, thấy cánh cửa mở ra và Dinh Hạo xuất hiện phía sau thì, lập tức chạy tới.
"vương gia! ngươi không sao chứ"
"bọn chúng có làm gì người không"
"vương gia.."
Dinh Hạo không nói gì, giơ tay lại cản họ lại, ý bảo họ im lặng, ánh mắt hắn đang tập trung nhìn và nữ tử xinh đẹp và hai ông bà lão trước đại môn.
"điêu phụ to gan, biết đây là đâu, mà dám làm càn, có tin ta bắt nhốt ngươi không"
Trư huyện lệnh tức giận, chỉ tay về phía nữ tử, bộ dáng phẩn nộ vô cùng, đang tiếp tục bước tới, thì...
"ầm..m" một tiếng động như trời long đất lỡ
Dãy luạ trong tay nữ tử phóng ngay về phía tấm bảng huyện nha, đang treo trước đại môn. Vèo một cái, đã bị nữ tử kéo mạnh xuống đất, vỡ ra thành nhiều mãnh, bụi gỗ bay tán loạn.
Tên huyện lệnh nhìn tấm bảng rớt ngay dưới chân lão, nuốt vào một ngụm hàn khí, mặt mày xanh mét, thật may mắn, xuýt chút nữa là tấm bảng kia đã rớt xuống đầu lão.
Trư huyện lệnh lập tức xìu xuống, bộ dáng khúm núm, xuống nước nhỏ nhẹ.
"ha..ha.!! cô nãi nãi của ta, sáng ra không biết ai đã chọc giận ngươi"
Nữ tử tức giận, kéo cổ áo của Trư huyện lệnh, hét vào mặt lão.
"khốn kiếp! lão mau thả hắn ra, nếu không... bổn cô nương sẽ thiêu rụi cái huyện nha này của lão"
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lệnh, phẩy phẩy cây quạt, thông thả bước tới bên cạnh nữ tữ.
"đại sư tỷ! đã lâu không gặp"
Nữ tử có hơi giựt mình, danh xưng "sư tỷ" này không phải ai muốn là có thể gọi, nếu không phải thật sự quen biết, nàng đẩy lão Trư huyện lệnh ra, muốn biết người đó là ai.
Nhìn người đang đứng phía sau Trư huyện lệnh, bộ dáng xem kịch vui, hai mắt rực sáng có chút sửng sốt. Nàng không nghĩ sẽ gặp được Dinh Hạo ở đây.
"là ngươi.."
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Lãnh Nhược Y. Sau đó quay sang nhìn hai ông bà lão "hộ pháp" bên cạnh, cung kính hành lễ.
"chào hai vị tiền bối, hai người vẫn khỏe"
Dinh Hạo bắn không ngờ đến hai người này lại có quan hệ với Lãnh Nhược Y, nhưng không phải họ bảo đi tìm con trai sao, tại sao lại xuất hiện ở đây cùng với Lãnh Nhược Y.
"sao lại là ngươi" ông lão nheo đôi mắt khó chịu nhìn Dinh Hạo.
Lăng Thiên quốc cũng được coi là đất rộng dân đông, không phải là thứ nhất thì cũng thứ nhì, nhưng có lý nào hai phu thê lão đi đến đâu cũng gặp tên nhóc này...
"Tiểu Hàn! sao lại gặp ngươi ở đây"
"Bốp..!!"
Bà lão vẽ mặt vui mừng, mạnh chân đá bay tên quan binh đang nằm dưới đất, cản đường cản sá, mà đi đến chổ Dinh Hạo.
"biết ngay mà"
"Bốp...!!"
Ông lão lầm bầm trong miệng, cũng hất tên dưới chân ra, trừng mắn nhìn sang thê tử lão,nhưng nghĩ lại vừa rồi tên nhóc ngày gọi Y nhi là sư tỷ, chẳng lẽ...
"Y nhi! ngươi làm sao quen với tiểu Hàn" bà lão lên tiếng
"hắn là đệ tử của sư phụ"
"đệ tử của Đình nhi"
Bà lão có chút kinh ngạc nhìn Dinh Hạo, một lần nữa quan sát từ trên xuống dưới Dinh Hạo.
"Đình nhi.."
Dinh Hạo nghe cách xưng hô của bà lão với sư phụ hắn, thì nghi hoặc trong lòng hắn đã có ngay đáp án.
"ha..ha..!!! thì ra là người quen, như vậy dễ nói chuyện"
Tên Trư huyện lệnh bất ngờ cười ha hả, chen ngang vào giữa câu chuyện của bọn người Dinh hạo và Lãnh Nhược Y.
Hắn tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, chắc chắn tên Hạo vương này sẽ không để cho "bà la sát" đó muốn làm gì thì làm.
"dễ cái đầu ngươi, nếu ngươi không thả hắn ra, có tin ta lập tức giết ngươi ngay tại đây"
Trư huyện lệnh nghe xong, mặt xanh hơn tàu lá.
"cô nãi nãi của ta ơi, không phải là ta không muốn thả hắn ra, mà là đuổi mãi hắn không chịu đi.."
"ngươi nói cái gì,hắn không chịu đi" Lãnh Nhược Y tức giận lấn tới, khí thế áp đão khiến lão Trư huyện lệnh, phải lùi ra sau
"không tin...không tin thì ngươi vào hỏi hắn đi" Trư huyện lệnh lắp bắp lên tiếng.
"bốp..!!"
Lãnh Nhược Y giận dữ đẩy lão Trư huyện lệnh ra, đi thằng vào trong..
...............
Đại lao- trấn Thanh Hà
Âu Dương Đình vẫn đang nằm ngủ trên giường, ngân nga huýt sáo, rất thảnh thơi nhàn hạ, không hề biết bên ngoài đang bị Lãnh Nhược Y quậy cho trời long đất lỡ.
"két..tt"
Cánh cửa đại lao bỗng dưng lại được mở ra từ bên ngoài, Âu Dương Đình cũng không thèm quay lại nhìn, trong lòng đã biết chắc người đến là ai.
"không cần nhiều lời, dù lão có nói gì, ta cũng không rời khỏi đây"
"cộp..! cộp..!"
Mặc dù Âu Dương Đình nói vậy, nhưng những người kia vẫn rục rịt bước tới, làm hắn rất khó chịu, nên bật người ngồi dậy quát tháo, xua đuổi giống như những lần trước.
"các ngươi điếc sao, không nghe...."
Nhưng nhìn thấy người trước mặt, cơn giận của Âu Dương Đình liền hạ xuống, có điều vẫn khó chịu như cũ.
"hai ngươi vào đây làm gì, đã nói không có chuyện quan trọng, thì đừng vào đây làm phiền ta" Âu Dương Đình thở dài nhìn hai đệ tử của hắn.
Hắn lại nằm xuống giường, vừa định nhắm mắt lại thì..
"vậy chuyện đại sư tỷ đang sắp vào đây, có được xem là chuyện quan trọng không, sư phụ.." Thu Phong giả bộ ngu ngơ, hỏi đố Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình lập tức mở mắt ra, bật người ngồi dây, trừng mắt mình Thanh Nguyệt và Thu Phong, không nói thêm bất cứ lời nào..
"vèo..!!!"
Hắn như một cơn gió thoát một cái đã bay ra khỏi đại lao, để lại phía sau là bụi mờ tứ phía.Thanh Nguyệt và Thu Phong nhìn nhau lắc đầu thở dài rồi lập tức đuổi theo sau.
......
Hậu viện.
"sao Y nhi lại tìm đến đây, có phải hai ngươi đã để lộ tin tức ra ngoài" Âu Dương Đình đang ra tới hậu viện, quay lưng lại mặt lạnh nhìn Thanh Nguyệt và Thu Phong.
"không có" Thanh Nguyệt và Thu Phong cùng nhau lắc đầu, khá đồng bộ, đồng thanh lên tiếng.
Lúc này, lại có một giọng nói đùa cợt từ ngoài cổng vọng vào..
"Âu Dương đại hiệp! muốn gặp được ngươi thật không dễ chút nào.."
Âu Dương Đình nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, mà kinh hãi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy hai ông bà lão ở đại môn khi nãy, mỗi người một vẽ cười rất tươi nhìn hắn, mọi người có thể không biết, nhưng chỉ có hắn là hiểu rõ chuyện này, khi hai người đó cười càng tươi thì đối phương sẽ chết càng thảm.
"sư ông! Sư bà.." Thanh Nguyệt và Thu Phong cùng nhau lên tiếng.
Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà từ từ bước tới, còn Âu Dương Đình thì chầm chậm lùi ra xa, cho tới khi va vào người Thanh Nguyệt và Thu Phong thì bất đắc dĩ phải đứng lại.
"tên nghịch tử ngươi, tìm được ngươi mà mòn cả giày.."
Âu Dương Đình gượng cười nhìn Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà đang đứng trước mặt.
"phụ thân.."
"mẫu thân.."
"ha..ha..!!! hai người không phải đang ngao du thiên hạ, xem tứ hải là nhà, tại sao lại đến trấn Thanh Hà nhỏ bé này"
"ha...ha..!!không phiền hai người, ta đi trước.."
Âu Dương Đình cố ý ba hoa nói nhiều đánh lạc hướng, thấy Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà có vẽ phân tâm, thì lập tức xoay lưng bỏ chảy...
"còn chạy" Âu Dương Thái bá tay đặt trên vai của Âu Dương Đình kéo hắn xoay người lại.
Âu Dương Đình lộn người tránh né, Âu Dương Nghị cũng phi thân "nhập cuộc", sau đó diễn một màn "long hổ phân tranh" tại hoa viên, giữa ba tuyệt đại cao thủ.
"cạch..!"
"keng..!"
Đồ đạc bay tứ tung, hoa lá thì rơi rụng khắp sân, từng miếng ngói tấc đất bị lật tung cả lên, khiến hậu viên vô cùng lộn xộn, người tung quyền kẻ ra cước, nhìn rất gây gấn, đó là diễn cảnh đangxảy ra lúc này.
Thanh Nguyệt và Thu Phong nhìn không chóp mắt, khó có khi nhìn thấy những cao thủ giao đấu, bỏ lỡ rất đáng tiếc.
Âu Dương Đình giao đấu một hồi, lại quên mất "chuyện chính", chỉ một lòng muốn đánh thắng.
"cộp..cộp..!!"
Từ phía sau vọng lại tiếng bước chân người, và bóng dáng của Lãnh Nhược Y thấp thoáng xuất hiện.
"Á..a..a.. đau quá..!!" Âu Dương Đình bỗng dưng hét lên, hai tay ôm chặt lấy ngực, ngả quỵ xuống đất
Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà, sắc mặt liền trở nên xanh mét, hốt hoảng thu chưởng lại không dám tấn công tiếp, tiến tới đỡ Âu Dương Đình đứng dậy.
"Dương Đình..!"
"Đình nhi..! ngươi không sao chứ..."
Âu Dương Đình bật người lùi ra xa, mỉm cười gian sảo, nhìn phụ mẫu hắn sau đó phi thân "bỏ chạy"
Âu Dương Đình biết rõ hắn chính là yếu điễm duy nhất của phụ mẫu hắn, đánh thì đánh không thắng, chỉ còn cách tấn công vào điểm yếu duy nhất này của phụ mẫu hắn thì may ra có chút cơ hội.
"ngươi..!!" Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà tức giận vì nhiều lần mắc mưu của Âu Dương Đình, nhưng vẫn không học khôn.
"vèo...!!"
Âu Dương Đình đã nhảy lên tường cao, mỉm cười đắc chí, "ha..ha..chỉ cần hắn rời khỏi đây, thì họ đừng mong tìm được hắn"
Trước khi đi còn quay lưng lại mỉm cười chọc tức Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người...
"Âu Dương Đình! Ngươi mà nhảy xuống, ta lập tức chết cho ngươi xem"
Âu Dương Đình vừa định nhả , một chân đã bước xuống nhưng lập tức thu về, làm hắn chao đảo lắc lư trên tường cao, giọng nói vô cùng quen thuộc, đến mức trong mộng mà nghe được hắn cũng phải bật người ngồi dậy, và lời nói vừa rồi có sức uy hiếp như vậy thì làm sao hắn quảnh mặt mà đi.
Lãnh Nhược Y tức giận, giựt lấy một thanh đao của tên quan binh bên cạnh, kề lên cổ của chính mình, hét lớn tiếng với Âu Dương Đình. Thái độ vô cùng cương quyết, nàng dám nói dám làm, chỉ cần hắn nhảy xuống, nàng chắc chắc sẽ không khiến hắn thất vọng.
"Y nhi..!!"
"Y nhi..!!"
Mọi người đều hoãng hốt hét lên, trong đó có cả Âu Dương Đình
Trên chiếc cổ trắng ngần trơn mượt, lại có một đường viền màu đỏ tươi rực rỡ đến chói mắt, Âu Dương Đình từ xa nhìn thấy mà cả người chấn động, hắn hoảng sợ phi thân xuống, chạy nhanh đến chổ lãnh Nhược Y đang đứng.
"Cạch..!!"
Hắn giựt lấy thanh đao ra mà Lãnh Nhược Y đang cầm ném xuống đất, quát tháo
"Ngươi điên rồi sao.."
Hắn gấp rút lau đi, vết máu đang chảy ra trên cổ của Lãnh Nhược Y, vẽ mặt vô cùng lo lắng, lại rất tĩ mĩ.
"phải! ta điên rồi" Lãnh Nhược Y tức giận đẩy hắn ra.
"bốp..bốp..!! tất cả cũng tại ngươi...hic..hic"
Lãnh Nhược Y vừa khóc vừa đập vào người Âu Dương Đình còn lớn tiếng oán trách hắn.
"ngươi rõ ràng đã thua lại không giữ lời hứa, ngươi có biết ta đợi ngươi ở khách điếm bao lâu rồi không"
"bốp..bốp..!!!" Lãnh Nhược Y mặt mày tèm lem vừa đánh vừa chữi..
"hu..hu..!!!!"
"Âu Dương Đình! ngươi mà cũng gọi là đại hiệp cái gì chứ, hiếp đáp một nữ nhi yếu đuối như ta, ngươi có phải là nam nhân không.. "
Nàng mà là nữ nhân yếu đuối thì cọp mẹ trong thiên hạ đều phải đổi lại gọi thành mèo con, Âu Dương Đình cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng mà..
Chân chính mà nói hắn còn chưa chính thức vào cuộc, thì sao gọi thua chứ.
Đến Thủy Dịch Cư thì hắn mới biết Linh Trung Tử đó đã qua đời từ nửa năm trước, lão cưỡi hạc quy thiên cũng không thông báo trước một tiếng, cũng không biết Tuyết Thiên Thảo, lão đã cho tên khốn kiếp nào.
Còn tên Lôi Trích Tinh chết nhát đó, không chịu được độc tính Đoạn Trường Cốt hoành hành, trước khi Âu Dương Đình hắn trở về, đã giở trò tự sát...
Nhưng tiếng khóc của Y nhi khiến cho hắn nhức óc, tâm can rối bời, lại có chút đau lòng, hắn không biết làm cách nào cho nàng nín khóc đây.
"hu hu..! Âu Dương Đình người tưởng mình là ai chứ, Lãnh Nhược Y ta có điểm nào không xứng với ngươi, khiến ngươi chán ghét, mà cứ gặp ta là ngươi bỏ chạy"
"bốp..bốp..ngươi nói đi.. Âu Dương Đình.."
Lãnh Nhược Y vừa khóc vừa chữi, bộ dáng uất ức vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn thay nàng chút giận, đánh chết tên bạc tình lang.
"ngươi không có điểm nào là không tốt, đừng khóc nữa, có bao nghiêu người nhìn thấy, trông rất khó coi" Âu Dương Đình bắt đầu xuống nước năn nĩ.
"ta mặc kệ có bao nhiêu người, ngươi nói đi, ta có chổ nào không xứng với ngươi"
"ta nói không có mà, ngươi cái nào cũng đều tốt"
Dinh Hạo cảm thấy khâm phục vị sư tỷ này, một khóc hai nháo ba treo cổ, được nàng phát huy đến cao độ, khiến cho Âu Dương Đình đại hiệp cao ngạo trở nên lúng túng, thì chỉ có nàng.
...............
Tửu lầu Khai Phong –Trấn Thanh Hà
Dưới lầu thì vắng vẽ khách khứa, quanh quẩn chì có vài ba vị khách, đáng lý thì tiểu nhị trong tiệm, sẽ không có gì phải bận rộn.
"nhanh lên! mang thức ăn này lên lầu.."
Tiểu nhị này vừa xoay lưng, thì tiểu nhị khác lại chạy vào bếp, thúc giục đầu bếp.
"bàn trên lầu gọi thêm mấy dĩa thức ăn, đã có chưa.."
"nhanh lên đi, khách trên lầu đang đợi" ông chủ đi theo sau tiểu nhị, cũng lên tiếng hối thúc.
"đang làm" đầu bếp hai tay đều bận rộn, lại bị hối thúc đâm ra gắt gõng
Trên lầu...
"ha..ha.!!"
Trên lầu cao thoáng rộng, chỉ có một chiếc bàn của Dinh Hạo và đám người Âu Dương Đình, đang cười nói vui vẽ.
"Tiểu Hàn! Tịnh nhi sao không đi cùng ngươi"
Âu Dương thái bà mặc dù đang hỏi Dinh Hạo, nhưng ánh mắt lại đặt ở người Tư Mã Phi Yến, vừa hiếu kỳ lại tò mò, không đợi Dinh Hạo trã lời đã hỏi tới.
"vị cô nương khả ái này là ai, có quan hệ gì với ngươi"
"Tinh Nhi sức khỏe không tốt, đang tịnh dưỡng ở Tướng phủ" Dinh Hạo mỉm cười nhìn Âu Dương thái bà, sau đó sang nhìn Tư Mã Phi Yến.
"nàng là Tư Mã Phi Yến! là..là..thê tử của ta"
Tư Mã Phi Yến nghe hai từ "thê tử" từ miệng của Dinh Hạo thốt ra, hai má trở nên đỏ ửng.
"họ Tư Mã, vậy Trư Mã Trấn là gì của ngươi"
Hầu như họ Tư Mã ở Lăng Thiên Quốc này rất hiếm thấy, gần như không có, khiến cho Âu Dương Nghị rất tò mò.
"là phụ thân của Tiểu nữ, lão tiền bối quen sao với gia phụ" Tư Mã Phi Yến tròn xoe đôi mắt nhìn Âu Dương Nghị
"không quen! nhưng danh tiếng đại thiện nhân Tư Mã Trấn, ta nghe nói rất nhiều"
Dinh Hạo hắn lần này đến đây, cũng là vị nhạc phụ này, lần trước gặp mặt ở đại thọ của ngoại tổ phụ, người cũng không có thiện cảm gì với hắn, hi vọng chuyện lần này sẽ thành công.
"Thiên Hàn! ngươi thật có diễm phúc nha, bên cạnh không chỉ có Mạc Nhi xinh đẹp, còn có Tư Mã cô nương khả ái này, thật khiến người khác ngưởng mộ"
Tiếng nói của Âu Dương Đình đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Dinh Hạo, nhưng khi Âu Dương Đình hắn vừa dứt lời, thì "tên bay đạn bắn" lại lập tức phóng tới.
"diễm phúc sao...vậy ngươi có muốn được như hắn không" Lãnh Nhược Y mặt lành nhìn Âu Dương Đình, nụ cười vô cùng rực rỡ lại khiến cho hắn gai óc nổi cùng mình.
"ha..ha..phúc là phúc của hắn, ta không dám nhận.."
Một mình Y nhi hắn chịu còn không nỗi, làm gì dám mơ tưởng đến người khác, không phải tự chuốt khổ vào mình sao.
"Y nhi! nếu Đình nhi có muốn, bà lão này cũng không cho phép, hắn làm như vậy" Âu Dương thái bà mỉm cười nhìn Lãnh Nhược Y, quay sang liếc Âu Dương Đình một cái, ý bảo hắn an phận.
Nhìn mẹ chồng nàng dâu ăn ý như vậy, mà Âu Dương Đình vô cùng khổ não, ngày tháng sau này của hắn, sống sẽ thật khó khăn đây.
Trước đây hắn không hiểu, tại sao trong một thời gian ngắn, mà khả năng sử dụng độc của Y nhi, lại tiến bộ thần tốc, thì ra là do mẫu thân đại nhân của hắnm ở sau chỉ điểm, khó trách...
"đúng rồi! Mạc Nhi đâu, sao không đi cùng ngươi" Âu Dương Đình quay sang nhìn Dinh Hạo, một chuyện mà hắn đã muốn hỏi từ lâu, bây giờ mới nhớ.
"Mạc Nhi.." Dinh Hạo thật không biết nói làm sao, vì ngay cả hắn cũng không biết nàng ở đâu.
Hắn do dự một hồi, thì bàn bên cạnh lại rất sôi nổi...
"Tiểu lục tử! nói thiệt đi, có phải ngươi có tình ý gì với ta" Thu Phong vẽ mặt ngiêm túc quay sang nhìn tiểu lục ngồi bên cạnh.
"Phụt..t..!!"
Tiểu lục tử miệng đang nhai một họng thức ăn, bị câu nói này của Thu Phong bất ngờ nên bị sặc, thức ăn cũng văng hết ra ngoài.
Thu Phong tức giận nhìn Tiểu lục tử, bận bịu lau chùi những thức ăn dính lên người hắn, từ văng ra từ miệng của tiểu lục tử.
Tiểu lục đặt đũa xuống, quay sang cẩn thận nhìn Thu Phong từ đầu đến chân, sau đó phán cho một câu.
"phía sau có thao nước, có rãnh thì qua đó soi thử"
Nói xong Tiểu lục tử chòm người lên trước, gắp miếng thịt vịt quay cho vào dĩa, dững dưng coi như không có chuyện gì.
"không có tình ý gì, tại sao cứ xáp vô ngồi gần ta, bên kia còn có rất nhiều chổ trống"
Thu Phong cảm thây vô cùng khó chịu, khi bị Tiểu Lục tử ngồi bên cạnh, mỗi lần tiểu lục giơ tay gấp đũa, đều đụng vào người hắn.
"cạch..!!" Tiểu lục tức giận đặt đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn hắn.
"Thu Phong khốn kiếp! nếu ngươi không một mình độc chiếm dĩa vịt quay, ngươi nghĩ ta muốn ngồi cạnh ngươi sao"
"ha..ha...!!"
Mọi người thì đang vui cười bị bọn Thu Phong và Tiểu lục chọc cho cười ôm bụng, riêng mỗi Dinh Hạo tâm tư rối bời, vừa rồi sư phụ nhắc đến Mạc Nhi, khiến hắn không thể không nghĩ đến nàng.
Ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống dưới phố, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên mỉm cười, nhìn thấy bóng dáng rất giống Mạc nhi.
"có lẽ ngày nghĩ đêm mong, nên nhìn đâu hắn cũng thấy đó là Mạc Nhi, Dinh Hạo ơi,ngươi mau tĩnh lại đi..."
Hắn thở dài lắc đầu, rồi lại nhìn xuống dưới đường một lần nữa...
Nụ cười trên môi hắn liền tắt hẳn, ánh mắt sáng rực, hai tay bóp chặt lại. Bây giờ hắn có thể dám chắc, hắn không phải đang nằm mộng, người bên dưới rõ ràng là Mạc Nhi của hắn.
"ầm..mm!!"
Dinh Hạo bật người đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra lao thẳng lên trước..
"vương gia.."
"có chuyện gì sao.."
Mọi người vẫn rất kinh ngạc không hiểu Dinh Hạo, sao lại có hành động kỳ lạ như vậy, khi họ vẫn chưa có câu trả lời thì Dinh Hạo đã phi thân nhảy xuống dưới.
"Bộp..!!"
Dinh Hạo vừa chạm đất, vẽ mặt vô cùng nôn nóng, hắn và Mạc nhi chỉ cách nhau có một con đường, nàng đang đối diện cùng hắn, nhưng hiện tại hắn không thể nào qua đó.
"Mạc Nhi...!!" Dinh Hạo lớn tiếng gọi người bên kia đường
Một chiếc kiệu hoa đi ngang qua...
Một xe ngựa lại chạy tới...
Và cả một đám người đang bu xung quanh xem náo nhiệt ...
"tránh ra! tránh ra mau..."
Dinh Hạo vừa hét, vừa đẩy, cố gắng chen chân vào đám người trước mặt, tâm trạng đang rất nóng ruột, chỉ muốn một chưởng thổi bay đám người cản đường trước mặt ra.
"tránh ra! Tránh ra..."
Cuối cùng, Dinh Hạo thành công vượt qua hết chướng ngại vật, đến được bên kia đường, thì lại không thấy người đâu, giống như có người này chưa từng xuất hiện.
"chết tiệt..!"
Dinh Hạo tức giận mắng chửi, quay sang tìm kiếm xung quanh lại không thấy Mạc Nhi, chẳng lẽ hắn lại bị ảo giác, nhưng rõ ràng vừa rồi người hắn nhìn thấy chính là Mạc Nhi.
"Y quán.."
Dinh Hạo ngẩn đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to tướng treo trước cửa, trong lòng hoang mang bất an, tại sao Mạc Nhi lại vào y quán, nàng bị bệnh hay là bị thương.
........
Trong y quán đang tấp nập người bệnh.
"đến bắt mạch hay lấy thuốc"
Một tiểu đồng cả ngày bận rộn, đăm ra khó chịu với mỗi người khách khi đến tiệm, đúng lúc người lần này là Dinh Hạo.
"bắt mạch thì qua đó, còn lấy thuốc thì để toa thuốc ở đây, rồi ghế chờ" Tên tiểu đồng không thèm ngẩn đầu lên nhìn, giơ tay lên chỉ trỏ, giọng điệu rất khó nghe.
"ta hỏi ngươi, vị cô nương vừa ra khỏi đây, mắc bệnh gì.." Dinh Hạo gấp rút lên tiếng.
"sao phải cho ngươi biết, nàng ta có quan hệ gì với ngươi" Tên tiểu đồng tỏ ra xem thường, cúi đầu xuống tiếp tục ghi ghi chép chép.
Dinh Hạo thì đang nóng lòng, gặp phải một tên không biết tốt xấu, càng khiến cho hắn thêm tức giận, lữa giận bùng phát.
"vèo.."
Dinh Hạo nhanh như một trận cuồng phong, đã lôi tên tiểu đồng từ bên trong quầy, hất bay xuống đất.
"ầm..!!"
Tên tiểu đồng lúc này đã nằm lê lếch trên đất, mọi người trong y quán đều kinh hãi, rũ nhau hét lên.
"á..á.."
Dinh Hạo quay sang trừng mắt nhìn họ, tất cả người trong y quán không dám hó hé tiếng nào, đều lùi ra sau, nhường chổ cho Dinh Hạo làm việc.
"ta hỏi một lần nữa, vị cô nương vừa rồi mắc bệnh gì, nếu không muốn chết, thì nói ngay lập tức" Dinh Hạo hai tay túm lấy cổ tên Tiểu đồng, ánh mắt sắc bén khiến người khác khiếp sợ
"không...không bệnh gì cả, nàng ta chỉ mang thai mà thôi" tên tiểu đồng bây giời biết sợ là gì, toàn thân trở nên run rẫy, nói năng cũng lắp đắp.
"Mạc Nhi mang thai..."
Dinh Hạo tâm thần hoảng hốt, chấn động, vui mừng đều hội đủ, có phần kích động hơn khi nghe Tịnh nhi mang thai. Nhưng Mạc Nhi mang thai, tại saoi không cho hắn biết, còn chạy trốn hắn, chuyện này là sao.
"hu..hu..!!! ta đã nói hết rồi, người làm ơn thả ta ra .."
"Bộp..!!" Dinh Hạo lập tức đẩy tên tiểu đồng ra xoay người bỏ đi..
...........
Đám người của Tiểu Lục và Vô Tình vẫn đang nhìn xuống lầu, bộ dáng lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra với vương gia của họ, còn bên kia thì Âu Dương Đình đang ngồi nhấp nháp ly rượu.
Bất ngờ từ phía sau có người hét lên kêu hắn..
"Sư Phụ..!!"
"ặc..c..c..!!" rượu trong miệng Âu Dương Đình bắn ra tứ tung
Âu Dương Đình tính quay lại, mắng cho Dinh Hạo một trận, tự dưng lại kêu hắn lớn tiếng như vậy, làm cho hắn bị sặc, nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của Dinh Hạo, hắn cũng quên mất mình muốn nói gì.
"sư phụ! ta có chuyện nhờ người giúp"
***hết chương 43*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui