Hạo Vương Gia

Chương 61: Có thích khách
********************
Trước đại môn phủ thái tử.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, nô tài tới lui, lau chùi quét dọn ...
"nhanh tay lên, mang cái này qua bên kia"
"chổ này đúng không"
"phải rồi! đặt nó xuống.."
Mọi người đều có chuyện để làm, thậm chí hai tên thị vệ mỗi ngày chỉ lo gác cổng hôm nay cũng có chuyện để làm.
“Ta cầu xin ngươi, cho ta vào gặp thế tử...” Tiểu nhị ca khuôn mặt khốn khổ, một mực níu kéo thị vệ .
"quét dọn thật phiền, tránh ra mau..” tên thị vệ bực bội quát tháo với tiểu nhị ca, sau đó đẩy hắn ra.
Nếu là một nữ nhi bình thường chắc chắn đã té ngã trên đất, may mắn tiểu nhị ca vẫn còn có thể đứng vững.
Tên nô tài đang lau chùi hai con kỳ lân trước cửa, nhìn thấy tiểu nhị ca cứ lởn vởn trước mặt hắn nhiều canh giờ, dù không có cản trở hắn làm việc nhưng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“thế tử vừa ra ngoài, muốn gặp hắn thì tối quay lại, may ra có cơ hội”
Hắn có thể chờ tới tối nhưng đại ca hắn đang ở trong địa lao, có chịu nổi qua khỏi đêm nay không.
“ngươi có biết thế tử đi đâu, ta có chuyện rất quan trọng muốn gặp hắn..”
“không biết, tránh ra.. ” tên nô tài hằn hộc trả lời rồi xoay người vào trong.
Tiểu nhị lại một lần nữa bị người đẩy ngã, đám người của Tiểu mạch nha vội chạy lại đở lấy hắn.
“tiểu nhị ca! ngươi có sao không..” Tiểu Mạch Nha sốt ruột lên tiếng.
“ta không sao..”
“ngươi đừng quá lo lắng, đám nha sai là sợ thế tử nên mới hành hạ đại ca ngươi, chỉ cần chúng ta cho họ ngân lượng, nói họ nhẹ tay một chút có thể đại ca sẽ không sao..” một thư sinh nam tử, dáng vẽ nho nhã lên tiếng trấn an .
"Về thôi.."
Khi đám người của tiểu nhị đang chuẩn bị đi thì trước mặt có một cổ xe ngựa sang trọng chạy đến.
“hí..í…!”
Xe ngựa dừng lại ở trước đại môn, bước xuống chính là Diệp Khang, sau khi chân vừa chạm đất lão liền cẩn thận dìu Lan phi xuống xe, Cẩm nương và Diệp tổng quản cũng đi theo phía sau.
“tham kiến thái tử..”
“tham kiến thái tử phi..”
Diệp Khang đi tới đâu là tiếng tung hô vang vọng tới đó.
Tất cả nô tài trong phủ đều vội chạy ra nghênh đón, xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, dẫn đầu đoàn người là Qúy ma ma.
“quý ma ma! đã lâu không gặp..” Lan phi bước tới đở lấy quý ma ma, mỉm cười nói tiếp.
"bà đã già đi rất nhiều.."
“phải ! lão thân già rồi, thái tử phi vẫn còn xinh đẹp như ngày nào..” Quý ma ma mỉm cười nhìn Lan Phi.
Ánh mắt của bà liền di dời sang nơi khác, nhìn ngó xung quanh, chỉ là tìm mãi vẫn không nhìn thấy người muốn gặp.
“thái tử phi! thế tử không về cùng với người sao..”
“Thiên nhi sao, nó...”
Lan phi còn tưởng Diệp Thiên đang đi phía sau bà, nhưng khi bà quay đầu lại thì không nhìn thấy người đâu.
“Cẩm nương! Thế tử đâu..”
“chắc còn ở trong xe, để nô tì ra ngoài xem..”
Bên trong xe ngựa.
Diệp Thiên vẽ mặt không được vui vẽ cho mấy, mang theo tâm trạng chán chường từ từ bước xuống xe ngựa thì chạm ngay ánh mắt của nam tử thư sinh đang đi tới.
“sao…sao..có thể..” nam tử thư sinh thì kinh ngạc suýt té ngữa, không nói nên lời.
“hắn không phải ma quỷ, có cần phải sợ như vậy không, nhưng mà tên này cũng thật quen mặt” Diệp Thiên nghĩ mãi không ra đã gặp thư sinh nam tử này ở đâu, đang lúc hắn bị lạc lối thì giọng nói của Cầm nương vang lên.
“thế tử! thái tử phi đang tìm người...”
“tới ngay..”
Tiếng gọi của Cầm nương đã cắt đứt dòng suy nghĩ không lối thoát của Diệp Thiên. Hắn lập tức xoay người bỏ đi.
Bàng hoàng sửng sốt không nói nên lời, chính là cảm giác của thư sinh nam tử lúc này, mặc dù mọi chuyện xảy ra trước mắt hắn đều rõ ràng, nghe cũng không sót từ nào nhưng hắn vẫn không thể nào tin nổi. Mãi nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên.
Diệp Thiên dừng lại trước cửa lớn của phủ thái tử, chưa vội bước vào trong.
Dinh thự nguy nga tráng lệ, xa xỉ bậc nhất, khiến cho người ta có cảm giác choáng ngợp trong lần gặp đầu tiên, chuyện này rất bình thường nhưng khác lạ là hắn lại không có cảm giác đó, giống như hắn đã từng đến những nơi còn tráng lệ hơn thế này gấp nhiều lần, điều này là không thể nào.
Diệp Thiên hắn dù bị mất một phần kí ức nhưng từ nhỏ hắn đã sống ở nơi hẻo lánh, không có cơi hội tiếp xúc với những thứ sang trọng như vậy, đặc biệt là…
“tham kiến thế tử..”
“tham kiến thế tử..”
Lễ nghi cung đình này hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“bình thân”
Diệp Thiên mỉm cười nhìn mọi người, rồi đi thẳng vào trong. Nụ cười tràn ngập nắng xuân, không chỉ ấm áp mà còn vô cùng chói mắt, khiến cho trái tim nhỏ bé của những nữ tì đang đứng xếp hàng trước cửa một phen loạn nhịp.
“người này là thế tử Diệp Thiên sao”
“chẳng có điểm nào giống dã nhân”
“nếu dã nhân nào cũng giống thế tử, ta thà lấy một dã nhân làm phu quân..ha..ha..”
“Xuỵt ! nhỏ tiếng thôi..”
Những xầm xì to nhỏ của đám nữ tì giống như những đợt sóng ngầm, lăn tăn không dứt. Mặc dù bóng dáng Diệp Thiên đã hoàn toàn biến mất nhưng họ vẫn như người trên mây.
Thư sinh nam tử vẫn chưa bỏ cuộc, những thắc mắc trong lòng cần phải được làm rõ.
“vị huynh đài! Cho hỏi người vừa bước vào là ai” Thư sinh nam tử vội chạy đến gần tên hậu vệ.
“thế thế tử Diệp Thiên..”
.......................
Tiểu nhị và tiểu mạch nha mang tâm trạng tuyệt vọng trở về khách trọ.
Trước cửa là hai người nữ nhân đang mỏi mòn chờ đợi, nhìn thấy đám người tiểu nhị trở về thì mừng rỡ vô cùng.
“nhị ca! huynh đến phủ thái tử có gặp được Diệp Tấn không..” Tiểu Khê gấp rút lên tiếng
“…” Nhưng tiểu nhị không còn tâm trạng đâu mà trả lời, buồn bã đi vào trong, rồi ngồi xuống ghế.
“Khê tỷ! Diệp Tấn không có trong phủ..” Tiểu Mạch Nha lên tiếng trả lời thay.
“vậy… thì đại ca phải làm sao, năm ngày nữa họ sẽ đem đại ca đi xử trãm..hu..hu..tất cả cũng là tại muội, nếu muội không..” tiểu khê bưng mặt khóc nức nở, tự trách bản thân
“Tiểu Khê! tất cả là do tên Diệp Tấn háo sắc đó không phải lỗi của muội, muội đừng khóc”
Một vị phu nhân xinh đẹp đang ngồi với Tiểu Khê, cũng vội đứng dậy, nàng nhìn ngó xung quanh nhưng tìm mãi không thấy phu quân của nàng đâu.
“tiểu mạch nha! ông chủ đâu..”
“ông chủ..” Tiểu mạch nha gãi đầu khó hiểu
Rõ ràng là họ đi cùng nhau nhưng ông chủ ốm như vậy không giống như hắn, cũng bị bỏ lại phía sau ư ....
Rất lâu sau đó thì người mất tích cũng đã xuất hiện, vẽ mặt như người mất hồn, miên mang suy nghĩ, đi không nhìn đường.
“Nhất phi! chàng bị sao vậy..” Phiêu Phiêu nhìn thấy vẽ mặt thẩn thờ của Nhất Phi mà lo lắng, kéo hắn ngồi xuống ghế.
“Phiêu Phiêu ! ta vừa nhìn thấy Hạo vương...” Nhất Phi vẽ mặt hoảng loạn nhìn Phiêu Phiêu.
“Không thể nào, Hạo vương không phải đã chết rồi sao…” Phiêu Phiêu kinh ngạc thốt lên.
**************
Cùng lúc đó- Phủ thái tử.
không khí nặng nề căng thẳng, yên lặng đến đáng ngờ...
Diệp Thiên thì thông thả uống trà, Lan phi thì im lặng ngồi đó, Ngọc trắc phi thì vẽ mặt nôn nóng hay nhìn ra cửa, và người lên tiếng phá vỡ bầu không khí là...
“tên nghịch tử đó đâu..” Diệp Khang đảo mắt nhìn xung quanh, và dừng lại trên người của Ngọc trắc phi.
“Tấn nhi..” Ngọc trắc phi cúi đầu rụt rè, lo sợ trước sự tức giận của Diệp Khang, không nói được lời nào.
Diệp Khang không cần hỏi tiếp, nhìn giọng điệu lấp lững này lão đã biết được đáp án.
“Diệp Tổng quản! cho người bắt nghịch tử đó về đây” Diệp Khang tức giận lên tiếng.
Lúc Diệp tổng quản vừa xoay người đi thì bóng dáng của Diệp Tấn đã xuất hiện sau cửa.
“hư..m..! phụ thân người tìm ta sao..” Diệp Tấn lười biếng ngồi xuống ghế, dáng vẽ ngáp ngắn thở dài.
Diệp Khang lắc đầu nhìn Diệp Tấn, đối với đứa con này lão đã hoàn toàn thất vọng, cũng may lão còn có một đứa khác.
“mau qua ra mắt đại nương, đại ca ngươi..” Diệp Khang lạnh giọng, ra lệnh cho Diệp Tấn.
Ánh mắt của Diệp Tấn liền lướt qua người của Lan Phi và Diệp Thiên, không thiện cảm cho mấy, còn khinh thường ra mặt. Diệp Tấn nghe rõ nhưng lại giã vờ chưa nghe thấy gì, bình thản uống trà.
"vì cái gì hắn phải gọi tên đó là đại ca.."
Ngọc Trắc phi nhìn khuôn mặt sắp bốc khói của Diệp Khang, lo sợ lập tức bước tới bên cạnh Diệp Tấn.
“Tấn nhi! nghe lời mẫu thân , qua ra mắt đại nương và đại ca , đừng chọc giận thái tử nửa, ngoan đi…”
Diệp Tấn vẫn không cam lòng, nhưng nhìn vẽ mặt sợ sệt của mẫu thân, cứ lãi nhãi bên tai làm cho hắn nhất cả óc. Diệp Tấn đành ngoan ngoãn đứng dậy, bước tới trước mặt Lan Phi và Diệp Thiên.
“đại nương, đại ca ”
Diệp Tấn lời nói cũng như thái độ của hắn đều qua loa có lệ, rồi lập tức ngồi xuống ghế không hề có chút gì là tôn trọng.
“ngươi..ngươi nhìn lại cái bộ dạng của hắn xem..” Diệp Khang nhìn bộ dáng không có tiền đồ của Diệp Tấn, tức giận chỉ tay về phía Ngọc trắc phi.
“người đừng giận, Tấn nhi còn nhỏ từ từ dạy…” Ngọc Trắc bước bên cạnh Diệp Khang
“thái tử! người không cần ép hắn, nếu hắn không muốn gọi ta là đại ca thì cũng chẳng sao ” Diệp Thiên mỉm cười lên tiếng.
"thái tử" hai từ này từ miệng người khác thốt ra thì không sao nhưng từ miệng của Diệp Thiên thì Diệp Khang không thể nào chấp nhận được, đang bị Diệp Tấn chọc giận cho bóc khói, lúc này đã hoàn toàn phát lửa.
“còn ngươi, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không gọi, cái gì là..thái tử, ta là phụ thân của ngươi..” Diệp Khang tức giận chỉ tay về phía Diệp Thiên, lớn tiêng quát tháo.
Diệp Thiên lại bình thản như không nghe thấy gì, hắn không hiểu sao cứ nghĩ đến phải gọi Diệp Khang là "phụ thân", thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, làm sao hắn có thể mở miệng.
“Thái tử! Thiên nhi từ nhỏ đã không ở cạnh người, nên tạm thời vẫn chưa thích ứng để thiếp từ từ khuyên nhủ..” Lan phi lên tiếng, rồi quay sang nháy mắt với Qúy ma ma.
“Qúy ma ma! thức ăn sao còn chưa dọn lên” Lan phi gấp rút lên tiếng.
"phải đó, mau dọn lên đi.." Ngọc trắc phi cũng như Lan phi, lo lắng Diệp Khang nên nói thêm vào.
“lão thân lập tức cho người đi chuẩn bị..” Qúy ma ma qúynh quáng chạy như bay ra khỏi cửa.
Một bàn tràn ngập thức ăn, mọi người cũng vui vẽ nhập tiệc nhưng chẳng bao lâu lại có chuyện phát sinh, lại là từ phía Diệp Khang.
“sao..sao ngứa quá..” Diệp Khang như người ngồi đóng lửa, khắp người uốn éo, gãi liên tục.
“thái tử! người không sao chứ...” Lan phi phi lo lắng đứng dậy, đở lấy Diệp Khang.
Bà liền hốt hoảng khi nhìn thấy những đóm đỏ li ti trên mặt của Diệp Khang : "“Diệp tổng quản ! mau gọi ngự y..”
"Dạ.." Diệp tổng quản lập tức xoay người bỏ đi.
"thái tử bị sao vậy.."
"không biết nữa.."
Mọi người nhanh chống bu lấy Diệp Khang, Ngọc trắc phi mặc dù lo lắng nhưng không có chổ để chen chân vào.
Bà cũng không còn lạ gì với bệnh tình của Diệp khang lúc này, lướt nhìn những dĩa thức ăn trên bàn, liền cầm dĩa gà mà Diệp Khang đang ăn, đưa lên mũi ngữi, hai mắt liền sáng rực, tức giận vô cùng.
“là ai đã cho đậu tương vào đây” Ngọc Trắc phi lớn tiếng quát tháo, ánh mắt đảo nhìn xung quanh mọi người trong đại sảnh.
“đậu tương..” Người nọ kinh ngạc nhìn người kế bên
“đậu tương..” người kế bên sửng sốt nhìn người đối diện.
“sao lại như vậy..”
Khắp trong phủ thái tử, tất cả mọi người ai mà không biết thái tử dị ứng với đậu tương.
“phu nhân! có lẽ người đầu bếp mới đến, không biết thái tử dị ứng với đậu tương, cho nên...” Quế ma ma bước ra lên tiếng.
“lập tức lôi ra đánh 50 hèo, đuổi ra khỏi phủ..” Ngọc Trắc phi lớn giọng lên tiếng.
“ngự y tới rồi..”
Diệp Tổng quản nhanh chống kéo ngự y vào trong, mọi người từ từ tản ra nhường chổ cho ngự y cứu người.
Một lát sau...
“ngự y! thái tử không sao chứ..”
“Trắc phi không cần lo lắng, thái tử uống xong thuốc, một canh giờ sau những đóm đỏ này sẽ biến mất..”
Ngự y sau khi bắt mạch xong, liền đứt dậy viết ra một toa thuốc giao cho Ngọc trắc phi.
“Diệp tổng quản! mau cho người đi bốc thuốc..” Ngọc trắc phi quay sang nhìn Diệp tổng quản.
“hạ quan xin cáo lui..” ngự y khum lưng hành lễ với Diệp Khang và Ngọc trắc phi, rồi đi ra cửa.
Sau khi mọi người biết Diệp Khang không sao, không khí căng thẳng trong phòng dần lắng xuống.
Ngọc Trắc phi lúc này mới lướt qua người của Diệp Thiên, thấy hắn vẫn bình yên vô sự không hề hớn gì.
“thế tử! ngươi có cảm thấy chổ nào không ổn...”
“có gì không ổn, ta thấy rất bình thường..” Diệp Thiên nghe thấy câu hỏi của Ngọc trắc phi thấy khó hiểu, nhưng cũng vô tư đáp lại
“Xoạt..!!”
Năm sáu cặp mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên và dĩa thịt gà trước mặt hắn, sửng sốt kinh ngạc, bao gồm cả Diệp Khang và Lan phi.
Rất đơn giãn, vì trong phủ thái tử ngoài Diệp Khang dị ứng với đậu tương ra thì vẫn còn một người chính là người đang ngồi trước mặt họ.
“ngươi quên rồi sao, cả ngươi và thái tử đều dị ứng với đậu tương..” Ngọc phi nghi ngờ nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên im lặng không nói gì, hắn hiện tại vẫn không cảm thấy trong người rất bình thường và căn bản hắn không thể nhớ gì về chuyện trước đây thì làm sao trả lời.
Biểu hiện này của Diệp Thiên đã khơi dậy sự nghi ngờ từ phía mọi người..
“Ngọc Trắc phi ! thế tử từ nhỏ thể chất yếu đuối lại thêm bệnh suyển bẩm sinh, chuyện này mọi người chắc ai cũng biết…” Cầm nương vội bước ra giãi thích.
“phải..”
"đúng vậy ! "
Mọi người gậc đầu nhìn nhau, Cầm nương thấy không khí đã bớt căng thẳng, mỉm cười nói tiếp
“vào bảy năm trước, chúng tôi gặp được hai vị cao nhân, họ đã chửa lành bệnh suyển cho thế tử, thật kì lạ sau lần đó thế tử đã không còn dị ứng với đậu tương..”
“thật không, là cao nhân nào mà lợi hại vậy..” Ngọc Trắc phi tiếp tục hỏi, nghe cảm thấy phi lý làm sao.
“là Âu Dương Nghị tiên sinh..” Cầm nương dõng dạt lên tiếng.
Ba chử Âu Dương Nghị đã dẹp tan sự nghi ngờ của mọi người, y thuật của Âu Dương Nghị khắp thiên hạ không ai mà không biết, chẳng khác nào hoa đà tái thế, nếu là Âu Dương Nghị thì chuyện phi lý gì cũng có thể xảy ra.
“thảo nào..”
“ra là Âu Duơng Nghị..”
Từ ngoài cửa Diệp tổng quản bưng vào một chén thuốc nóng đưa cho Diệp Khang. Nhìn Diệp Khang cầm chén thuốc, mà do dự lên tiếng.
“thái tử nếu người không khỏe, hay yến tiệc tối nay chúng ta không cần phải đi..”
“không được.." Diệp Khang sau khi uống sạch chén thuốc liền dứt khoát lên tiếng, lướt nhìn sang Lan phi và Diệp Thiên.
"Thiên nhi vừa mới trở về, đây là lúc để ta giới thiệu hắn với mọi người”Diệp Khang vừa dứt lời, thì...
“ta không muốn đi..” Diệp Thiên bất ngờ lên tiếng khước từ.
Diệp Khang chưa kịp nói gì hết, đã có người chen ngang.
“đại ca! buổi tiệc tối nay nhị công chúa của Mạc Y quốc cũng sẽ tham gia, nên huynh càng không thể vắng mặt..” Diệp Tấn bất ngờ trở nên rất sốt sắng, còn chủ động gọi Diệp Thiên là đại ca.
“nàng ta có tham dự hay không, liên quan gì ta..” Diệp Thiên nghi ngại vì sự quan tâm bất ngờ này của Diệp Tấn.
“đương nhiên có liên quan, nhị công chúa sang đây chính là để gả cho ngươi...” Ngọc trắc phi vui vẽ lên tiếng.
" gả cho ta.."Diệp Thiên bất ngờ hét lên.
“ngươi..ngươi chưa biết chuyện này..”
Nhưng nhìn thấy vẽ mặt như từ trên trời rớt xuống của Diêp Thiên và ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhất là của Diệp Khang đang muốn nuốt chửng bà, thì Ngọc trắc phi biết mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
************
Hoàng cung Diệp Kỳ quốc
Màn đêm buông xuống mọi vật bên ngoài đều tĩnh lặng, tối tăm...
“cộp..! cộp.!”
Từ xa hai bóng dáng nữ tử xiêm y lã lướt đi tới, mới được nửa đường thì nữ tử tay cầm đèn lồng liền dừng lại.
“công chúa ! em..em không ổn rồi, người đứng đây đợi, em phải đi..” xuân mai khuôn mặt nhăn nho hai tay ôm chắt lấy bụng, nhét đèn lồng vào tay của Mạc Thánh Linh.
“cho hỏi.. nhà xí ở đâu..” Xuân Mai vừa xoay đầu là chặn ngay một tiểu thái giám để hỏi đường.
“đi thẳng quẹo phải..”
“đạ tạ..”
Xuân Mai nhanh như một con rắn, lượn tới lượn lui rồi biến mất ở cuối con đường, chỉ còn mỗi Mạc Thánh Linh đứng trơ trội một mình giữa màn đêm và hoàng cung rộng lớn.
“thế tử! hình như người không được vui..” Diệp tổng quản nửa bước không rời Diệp Thiên.
"nhìn ta giống người không được vui sao..” Diệp Thiên mỉm cười như hoa nở nhưng giọng nói và biểu cảm trên khuôn mặt hắn bất đồng.
"phải ! giống như cả thiên hạ đang mắc nợ người" Diệp tổng quản rùng mình lùi lại phía sau, chưa bao giờ thấy thế tử đáng sợ như vừa rồi.
“Thiên nhi! ngươi cũng đừng trách thái tử, dù sao tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc thành gia lập thất” Lan phi lên tiếng nói đở lời cho Diêp Khang.
“thế tử ! cưới thê tử là lựa người hiền lương thục đức, dung mạo thật không quan trọng lắm..” Ngọc Trắc phi gượng cười lên tiếng, cố ý đoái công chuộc tội.
Nếu không vì bà buộc miệng nói ra thì đã không có cảnh tượng ngượng ngùng này, bà không biết thái tử không nói cho Diệp Thiên nghe, vì lo lắng hắn sẽ không đồng ý hôn sự này.
Nếu hôn sự lần này lại không thành, hoàng thượng mà trách tội xuống phủ thái tử sẽ không có ngày nào được yên ổn.
“thái tử ! nhị công chúa tuy không phải là mỹ nhân nhưng tuyệt đối là thê tử tốt, về chuyện này người hãy yên tâm..” Diệp Tổng quản giọng điệu quả quyết nhìn Diệp Thiên.
“nữ nhân tốt như vậy, tại sao không để nhị đệ thú nàng ta” Diệp Thiên mỉm cười nhìn Ngọc trắc phi, rồi dừng trên ngườ Diệp Tấn.
“ha..ha...!!! công chúa thân phận cao quý, ta lại không phải là trưởng tử làm sao xứng với công chúa, đại ca ngươi đừng đùa với ta..” Diệp Tấn không khéo khước từ.
Bảo hắn cưới quỷ dạ xoa làm thê tử thà hắn đập đầu vào cột chết còn sướng hơn.
Hàng ngày mở mắt ra không bị hù chết thì cũng bị người khác sau lưng cười chê tức đến ôm bệnh mà chết, biết trước mặt là con đường không lối thoát, hắn đâu có ngu mà đâm đầu vào, trong khi thiên hạ còn bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ đang chờ hắn thưởng thụ.
Mạc Thánh Linh từ xa nghe thấy có tiếng người đi tới, liền nép sát vào bên đường, trách phải đối diện với họ, hình như nhiều năm sống “ẩn dật” nàng lại càng không muốn tiếp xúc với người lạ nhưng đoạn đối thoại của mọi người nàng đều nghe thấy.
“ra đây là người của phủ thế tử, nửa cuộc đời sau của nàng phải gắn bó với bọn người này sao”
Dù biết người sẽ làm phu quân của nàng Diệp Thiên, cũng đang có mặt trong đám người đó nhưng Mạc Thánh Linh lại không cảm thấy một chút hứng thú.
"cộp..cộp..!!"
Diệp Thiên bỗng dưng dừng lại nhìn Mạc Thánh Linh, mặt dù nữ tử dùng khăn che đi nửa khuôn mặt nhưng dáng vẽ này gợi lên trong hồi ức cúa hắn chút gì đó thân quen.
“thế tử! đi thôi..” Diệp Tổng quản quay lại hối thúc
“ừ..” Diệp Thiên nghĩ mãi không ra nên bất lực bỏ đi, có lẽ do hắn suy nghĩ quá nhiều, dạo gần đây hắn luôn có cảm giác đó.
Xuân Mai bất ngờ đi tới, ngơ ngác nhìn bóng lưng của đám người Diệp Thiên.
“công chúa! có phải họ là người của thái tử phủ..” Xuân mai vừa đến lại nghe lõm được vài câu, tò mò lên tiếng.
“Ừ..!” Mạc Thánh Linh nhè nhẹ gậc đầu.
Xuân Mai nghe xong lập tức muốn đuổi theo nhưng bị Mạc Thánh Linh kéo lại
“em định làm gì..” Mạc Thánh Linh khó hiểu lên tiếng
“đương nhiên là muốn xem mặt tên dã nhân…không đúng, là Diệp Thiên thế tử phu quân tương lai của công chúa" Xuân Mai vẽ mặt hớn hở.
Nhìn đám người phía trước chỉ cách nàng có mấy bước chân, chạy đến là gặp được ngay, nhiều ngày nay Xuân Mai luôn rất hiếu kỳ không biết tên dã nhân tốt số đó có diện mạo ra sao, có phải nhà quê như mọi người đồn thổi.
“đi thôi…” Mạc Thánh Linh hửng hờ lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
“khoan! Công chúa, yến tiệc là phải đi hướng này mới đúng” Xuân Mai khó hiểu nhìn Mạc Thánh Linh, rồi chỉ tay về hướng ngược lại.
“ta cảm thấy không được khỏe, không muốn đi nửa..”
Khi hai người vừa xoay lưng đi, thì…
“Vèo..ò…!!”
Một trận cuồng phong thổi tới, cuốn bay đi chiếc khăn che mặt của Mạc Thánh Linh, thật trùng hợp chiếc khăn rơi trúng người của Diệp Thiên, hắn đưa tay đón lấy.
Diệp Thiên từ từ xoay người lại…
Ánh nguyệt dáng trên cao dù chỉ mờ ảo nhưng vẫn đủ để hắn nhìn rõ dung mạo của nữ tử đứng trước mặt.
Khuôn mặt diễm lệ trắng như ngọc, mắt như sao sáng, mũi cao nhỏ và môi đỏ như son, là một đại mỹ nhân nhưng điều làm hắn ngây ngẩn chính là người nữ nhân ngày gợi lên trong hồi ức của hắn một cảm giác thân thiết, khiến hắn nhớ đến một người nào đó.
Từng hình ảnh rời rạc, mơ hồ đang xáo trộn trong đầu hắn…
“Thiên Hàn! sao chàng không tin ta...ta và Thần vương thật sự không có gì…”
“Thiên Hàn !Ta yêu chàng, thật sự ta rất yêu..chàng phải tin ta”
Những đoạn kí ức không rõ ràng, một mỹ nhân khuôn mặt đầy lệ, đau khổ nhìn hắn, nhưng nàng ta là ai, Thiên Hàn là ai, Thần vương là ai…
Tại sao hắn không thể nhớ gì hết, đầu hắn cũng đang bắt đầu đau. Diệp Thiên hai tay ôm chặt lấy đầu.
Mạc Thánh Linh đã không còn đứng vững, khuôn mặt vui mừng gần như sắp khóc, trái tim tưởng đã ngủ yên, bổng điên cuồng dậy sóng.
“là chàng,là chàng…thật sao..”
“Vèo..!”
Mạc Thánh Linh bất ngờ từ xa chạy tới ôm chặt lấy Diệp Thiên, khóc nức nỡ.
“là chàng, chàng vẫn còn sống..” Mạc Thánh Linh cảm nhận được thân nhiệt từ người Diệp Thiên thì nàng biết đây không phải là mộng mà là sự thật.
Chứng đau đầu vừa rồi của Diệp Thiên, cũng bị cái ôm bất ngờ của Mạc Thánh Linh thổi bay đi, thay vào đó là sự kinh ngạc khó hiểu.
Cả người đều bị ôm chặt hắn không thể nhúc nhích, chỉ có hai tay là rãnh rỗi và Diệp Thiên cũng đã làm chuyện mà quân tử thường hay làm khi nhìn thấy mỹ nhân khóc…
Một tay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của Mạc Thánh Linh, tay còn lại vỗ nhẹ lên vai nàng, theo kiểu như dỗ dành trẻ con. Nhưng không biết có phải hắn dỗ sai cách mà mỹ nhân không những không nín mà còn khóc nhiều hơn.
"hu..hu..thật may chàng vẫn còn sống.."
Được mỹ nhân ôm đương nhiên là tốt nhưng nàng cứ ôm chặt hắn, còn khóc lóc thảm thiết như vậy, có người đi ngang nhìn thấy còn tưởng hắn bắt nạt nàng ta.
“cô nương! hay là nàng buông ta ra trước..” Diệp Thiên gượng cười đẩy Mạc Thánh Linh ra.
“Cô nương..” Mạc Thánh Linh tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, nàng có nghe lầm không.
“chàng vừa gọi ai là cô nương…”
“không gọi nàng là cô nương, chẳng lẽ gọi là công tử..”
Diệp Thiên mỉm cười nhìn Mạc Thánh Linh, ở đây chỉ có nàng và hắn, không gọi nàng chẳng lẽ gọi hắn, nữ nhân này thật kỳ lạ.
Mạc Thánh Linh bàng hoàng nhìn Diệp Thiên, từ ánh mắt và thái độ của chàng, nàng biết những lời nàng vừa nghe không phải là nói đùa, nhưng...
Khuôn mặt này, giọng nói này không thể nào sai được, vậy tại sao chàng không nhận ra Mạc Thánh Linh nàng, thật ra đã xảy ra chuyện gì.
“đại ca! sao ngươi còn đứng đây, phụ thân đang…” Diệp Tấn vừa bước tới, thì nhìn thấy Mạc Thánh Linh.
Hắn si mê nhìn nàng, như một kẻ mất trí quên luôn mình đang định nói gì..
“thật xinh đẹp..”
Diệp Tấn đẩy Diệp Thiên ra phía sau, tiến lại gần Mạc Thánh Linh nhìn từ trên xuống dưới, trước giờ hắn nhìn qua rất nhiều người đẹp nhưng chưa thấy ai đẹp như nàng.
Làn da thì trơn lán như trứng gà, thân hình thì gợi cảm hấp dẫn…
“nàng là ai, sao ta chưa từng thấy nàng..” Diệp Tấn mỉm cười, nước miếng cũng muốn chảy xuống càm.
Mạc Thánh Linh khó chịu lùi ra sau, tránh đi ánh mắt đầy sắc dục của Diệp Tấn.
“đại thế tử, nhị thế tử ! sao hai người còn đứng đây..” Diêp Tổng quản đợi lâu, nên quay lại hối thúc.
“tới ngay” Diệp Thiên lên tiếng, vừa xoay người đi thì nhớ đến chiếc khăn hắn vẫn còn đang cầm trên tay.
“cái này trả lại nàng” Diệp Thiên nhét chiếc khăn vào tay của Mạc Thánh Linh rồi xoay người bỏ đi.
Khi đi hắn cũng không quên kéo theo tên háo sắc Diệp Tấn đi cùng.
“đi thôi! còn nhìn nữa..”
Nhanh như một cơn gió giống như trước đây vậy, chàng xuất hiện đột ngột vào lúc nàng cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng nhất. Mạc Thánh Linh vẫn không thể nào tiếp nhận được niềm vui sướng bất ngờ này.
“chàng là ai, Hạo vương người nàng yêu say đắm đã chết từ bảy năm trước, hay là Diệp Thiên hôn phu của nàng, là ai cũng được chàng thật sự đã trở về ..”
“công chúa ! người đó không phải là Hạo vương, sao…sao lại có thể..” Xuân Mai cũng bàng hoàng không kém, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên.
“nhưng sao Hạo Vương không nhận ra chúng ta, còn nữa.. người kia lại gọi hắn là thế tử, chuyện này là sao..”
Xuân Mai liên tục hỏi nhưng không nghe thấy câu trả lời, nàng quay lưng lại nhìn Mạc Thánh Linh, thì …
“đi thôi! Đừng để Diệp Kỳ quốc nói bổn công chúa không biết phép tắc” Mạc Thánh Linh mỉm cười cao ngạo nhìn Xuân Mai, rồi sảy bước.
“công chúa! người muốn đến dự yến tiệc, vừa rồi không phải người nói không được..” Xuân Mai khó hiểu nhìn Mạc Thánh Linh.
Mạc Thánh Linh không lên tiếng, chỉ là dừng lại quay sang nhìn Xuân Mai, không cần mở miệng chỉ với một ánh mắt đã khiến cho Xuân Mai câm như hến.
Xuân Mai có phần khiếp sợ, đã lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của nhị công chúa, đã 7 năm từ sau cái chết của Hạo vương. Nhưng đây mới thật sự là công chúa của nàng, Xuân Mai vui sướng vô cùng không có gì tả nỗi tâm trạng nàng lúc này.
“ông trời ơi! cảm ơn ông đã trả công chúa về cho nàng..” Xuân Mai hớn hở chạy theo sau Mạc Thánh Linh
“công chúa! người không dùng khăn che mặt nữa sao..” Xuân Mai tò mò lên tiếng, suốt bảy năm nay, công chúa chưa bao giờ tháo khăn che mặt ra.
Mạc Thánh Linh không lên tiếng, chỉ nhẹ tay giơ lên thả bay chiếc khăn xuống đất, sao đó giẫm lên mà đi, ánh mắt như dao, mỉm cười nhìn về phía trước…
****************
Bên trong yến tiệc.
Mọi người đều đã an ổn vị trí, tất cả đều mang theo tâm trạng tò mò mà đến…
Hai nhân vật chính của tối đêm nay vẫn chưa thấy xuất hiện, thật khiến người ta nóng lòng không chịu được.
“đại hoàng huynh! Không biết khi nào Thiên nhi mới đến, đệ đã lâu rồi không gặp nó..” Diệp Bình Nguyên lên tiếng.
“nhị đệ! đa tạ hảo ý của ngươi, Thiên nhi…” Diệp Khang vừa mở miệng, thì người đã đi vào.
“cộp..! cộp..!”
“Tấn nhi ! tham kiến hoàng gia gia” Diệp Tấn khum người quỳ sát đất, dáng vẽ rụt rè sợ sệt.
Diệp Tấn thì mọi người không còn lạ gì, điều làm họ thấy hiếu kỳ là mỹ nam tử đang đứng phía sau Diệp Tấn là ai.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chổ Diệp Thiên đang đứng, mỹ mạo của nam nhân vật chính đẹp không còn gì bàn cãi.
Ánh trăng trên cao càng làm cho khuôn mặt bạch ngọc thêm rạng ngời, ngũ quan tinh tế như tượng được điêu khắc, bạch y phất phơ càng làm hắn thêm phiêu dật mờ ảo..
“người đó có phải là Diệp Thiên thế tử..”
“chắc là vậy...”
“wo..o..thật là tuấn tú, chẳng có điểm nào giống dã nhân như ngươi nói...”
“ta cũng là nghe người khác nói thôi, có gặp bao giờ đâu..”
Trước ánh mắt ngưỡng mộ, và thái độ tán thưởng của mọi người. Diệp Khang thân là phụ thân càng thêm phấn khích, chưa bao giờ lão cảm thấy hãnh diện như lúc này.
“Thiên nhi! sao còn chưa hành lễ với hoàng gia gia..” Diệp Khang lạnh giọng lên tiếng nhìn Diệp Thiên, ra vẽ một người phụ thân ngiêm nghị.
Diệp Thiên điềm tĩnh bước tới, không hề tỏ ra rụt rè sợ sệt , tự tin nhưng không cao ngạo, ánh mắt nhìn thẳng không hề ngó dáo dát, hay nhìn lung tung , rất có phong phạm của con cháu hoàng thất.
Diệp Khang lão còn sợ Diệp Thiên không quen với lễ nghi cung đình, cũng chưa từng đến những nơi sang trọng như vậy sẽ làm cho lão mất mặt, nên đã căn dặn rất kỹ Diệp Tổng quản chỉ bảo tất cả phép tắc cung đình.
Nhìn biểu hiện của Diệp Thiên lúc này Diệp Khang rất hài lòng, xem ra lão đã quá lo xa. Diệp Khang thông thả uống rượu.
“Thiên nhi ! tham kiến hoàng gia gia..” giọng nói trầm bỗng ấm áp làm sao, Diệp Thiên cúi người hành lễ với Diệp Trình.
“Bình thân..” giọng nói uy nghi vang vọng như sấm, Diệp Trình tĩ mĩ quan sát đứa cháu đích tôn.
Từ trước đến giờ tất cả đại thần bao gồm luôn những đứa con của lão, khi nhìn thấy Diệp Trình lão đều co đầu rụt cổ, sợ như sợ cọp.
Không ai dám nhìn thẳng và dùng thái độ bình thãn như vậy nói chuyện với lão, có phải lão đã già rồi nên không còn oai phong như xưa, không đủ để làm tên nhóc này khiếp sợ hay tên nhóc này có điểm khác người.
Lão cũng rất muốn biết...
“lại gần hơn nữa, trẫm muốn nhìn kỹ ngươi..” Diệp trình bất ngờ lên tiếng khiến cho toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.
“ồ..!!” Bọn họ lại bắt đầu to nhỏ.
"sao hoàng thượng lại như vậy..".
“có chuyện gì sao..”
“không biết nữa..”
Người nọ nhìn người kia mà gãi đầu khó hiểu, trước giờ hoàng thượng không phải như vậy, luôn giữ khoảng cách với mọi người, sao hôm lại tỏ ra thân thiết như vậy...
“dạ! Hoàng gia gia..” Diệp Thiên nhìn khuôn mặt cười như không cười của Diệp Trình không biết lão đang nghĩ gì nhưng cũng từng bước tiến lại gần.
Khi hắn chuẩn bị dừng lại thì, Diệp Trình lại cao giọng.
“gần hơn nữa..”
“dạ..!!”
Diệp Thiên tiếp tục đi tới , không nghe Diệp Trình nói "dừng lại " thì hắn cứ đi tiếp, cho tới khi chân đã đụng đến cạnh bàn thì không thể nào bước tiếp đành dừng lại.
“được rồi..” Diệp Trình mỉm cười hòa nhã nhìn Diệp Thiên.
Diệp Trình luôn không rời mắt khỏi người của Diệp Thiên, từng biểu cảm nhỏ của hắn, lão đều quan sát thật kỹ, dù không muốn nhưng lão cũng phải thừa nhận…
“tên nhóc này quả không hề biết sợ lão, chưa có ai có thể tự tin mà mỉm cười với lão như tên nhóc này..”
“thái tử! đứa con trai này của ngươi, quả thật rất khá...ha..ha...” Diệp Trình vui vẽ lên tiếng, quay sang nhìn Diệp Khang.
“đạ tạ phụ hoàng” Diệp Khang cười đến tiếp cả mắt.
Trước giờ phụ hoàng chưa hề khen tặng ai bao giờ, dù là các tướng quân lập được công lớn, người cũng chỉ là ban trọng thưởng, cũng chưa từng mở miệng khen họ một câu. Chứ đừng nói đến chuyện ....
“ban rượu” Diệp Trình ánh mắt đầy sự thưởng thức nhìn Diệp Thiên
Buổi tối hôm nay, Diệp Trình quả đã làm không ít người phải kinh ngạc, hoàng thượng còn đích thân ban rượu cho đứa cháu trai này, được uống cùng một bình rượu với hoàng đế không phải ai cũng có phước phận này, ngay cả những vương gia, thậm chí cả thái tử chắc cũng chưa từng có.
“Thế tử ! mời..” Nhuệ công công ngày thường luôn kiêu ngạo hôm nay tỏ ra kính nhường trước Diệp Thiên, còn cúi đầu dâng rượu, quả đúng là một nô tài biết thuận theo chiều gió.
“đa tạ..” Diệp Thiên từ tốn nhận ly rượu từ tay của Nhuệ công công.
“hoàng thượng! nhị công chúa Mạc y quốc sao giờ còn chưa tới..” Một đại thần trong đám quan lại ngồi bên dưới tò mò lên tiếng, nam nhân vật chính đã tới, vậy còn nữ nhân vật chính đâu.
Diệp Tấn cũng nôn nóng muốn biết, hắn mặc dù đã khước từ hôn sự , nhưng với vị công công chúa dạ xoa hắn luôn cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết nàng ta xấu đến mức nào.
“nhị công chúa không phải là nhân vật chính của buổi tiệc sao...”
“yến tiệc này không phải vì nàng ta mà tổ chức..”
"sao bây giờ còn chưa đến.."
Bá quan văn võ, và các vị phu nhân lại nháo nhào lên, mỗi người một câu..
“Nhuệ công công! Ngươi đã thông báo chuyện này cho nhị công chúa..” Diệp Trình lạnh giọng lên tiếng.
“bẩm hoàng thượng ! lão nô đã cho người đi mời, có lẽ cũng sắp đến...” Nhuệ công công khúm núm lên tiếng.
Lão chưa nói xong thì các bá quan bên dưới lại ồn lên hướng nhìn ra bên ngoài.
“cộp..! cộp...!”
Mỹ nhân đang uyển chuyển đi tới, hồng y phất phơ bay lượn, một dung nhan khuynh quốc, khuôn mặt thì thanh tú diễm lệ, thân hình thì thướt tha như cành liễu, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm lạc bước xuống phàm trần.
“nàng ta là ai..”
“tại sao mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ta chưa từng thấy qua..”
Nam nhân nhìn Mạc Thánh Linh đến không chóp mắt, ánh mắt mơ màng...
“là nàng..” Diệp Tấn thì si dại nhìn Mạc Thánh Linh
“cộp..! cộp..!”
Mạc Thánh Linh từng bước đi tới trước bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ.
“Linh nhi! xin ra mắt hoàng gia gia..” Mạc Thánh Linh nghiên người dáng vẽ mỹ lệ vô cùng, mỉm cười nhìn Diệp Trình.
“Linh nhi..”
“hoàng gia gia, là sao...”
Đám đại thần lại có thêm một trấn nháo nhào, về cách xưng hô này của Mạc Thánh Linh, tất cả các vị công chúa, quận chúa họ đều đã gặp qua, không ai có diện mạo như nàng ta, vậy nàng ta thật ra là ai...
“ngươi là nhị công chúa của Mạc Y quốc..Mạc Thánh Linh” Diệp Trình nghi ngờ lên tiếng.
“dạ phải..” Mạc Thánh Linh mỉm cười dịu dàng như một cơn gió xuân.
Một cái gậc đầu của nàng đã khiến không ít người phải ngã ngửa, hình như tất cả chuyện bất ngờ đều tập trúng hết vào buổi tối hôm nay.
Đầu tiên là một thế tử dã nhân lại biến thành một mỹ nam tuấn tú khôi ngô.
Một hoàng đế luôn lạnh lùng khó gần lại biết mỉm cười tán thưởng người khác.
Ngạc nhiên nhất chính là một công chúa bị hủy dung lại xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.
“nàng..nàng..là nhị công chúa Mạc y quốc..”
Bất ngờ nhất chính là Diệp Tấn, nói năng lấp bấp như người ngây dại, hắn không đơn giản chỉ là bất ngờ mà là hối hận tức tối, không thể hình dung vẽ mặt và ánh mắt của hắn lúc này, luôn dán chặt lên người Mạc Thánh Linh.
“Linh nhi! ra mắt thế tử..” Mạc Thánh Linh mỉm cười trìu mến nhìn Diệp Thiên.
“không cần biết chàng là Thiên Hàn hay Diệp Thiên, ta sẽ nắm bắt lấy cơ hội tốt này, chàng chỉ có thể là của một mình Mạc Thánh Linh ta..”
Diệp Thiên cũng rất bất ngờ, người nữ nhân “không bình thường” hắn gặp ở bên ngoài lại là thê tử tương lai của hắn nhị công chúa Mạc y quốc, vì nàng không hề giống như lời thiên hạ đồn.
Nàng thật rất xinh đẹp.
................
Yến tiệc đang trong thời điểm tưng bừng nhất, tiếng cười nói, tiếngnhạc vang dội khắp cả hoàng cung ....
Diệp Thiên và Mạc Thánh Linh được xếp ngồi cạnh nhau, càng tiếp xúc với nàng, Diệp Thiên càng có cảm giác thân quen, khuôn mặt giọng nói và cả tiếng cười của nàng, rất giống với một người nào đó, nhưng nực cười ở chổ hắn lại không thể nhớ ra được người đó là ai.
“....” Diệp Thiên mỉm cười đưa ly rượu lên nhấp cạn.
“thế tử! người đang cười gì vậy..” Mạc Thánh Linh quan tâm nhìn Diệp Thiên.
“không có, chỉ là ta thấy những vũ cơ này múa thật đẹp..”
Diệp Thiên lập tức chuyển sang đề tài khác, ánh mắt liền hướng đến những vũ cơ xinh đẹp đang nhảy múa ở giữa đại điện, những đôi chân mềm dẻo như búp sen đang lã lướt theo từng giai điệu của tiếng trống.
Lụa hồng mõng manh tung bay, vũ cơ thân hình quyết rũ, từng cái nhóm chân, cái nhích người hay cái vẫy tay, đều xinh đẹp đến mất hồn.
“bộp..! bộp..! đẹp lắm..”
“múa đẹp lắm..”
Liên tục có những tràng pháo tay vang lên mặc dù điệu múa vẫn còn chưa kết thúc, trong đó có cả tiếng vỗ tay của Diệp Thiên.
Vũ cơ múa chính luôn mỉm cười, lâu lâu còn phóng ra ánh mắt câu hồn về phía Diệp Thiên. Tình ý tràn trề.
Mạc Thánh Linh thì hai tay nắm chặt, nhìn Diệp Thiên rồi nhìn vũ cơ trước mặt đang "liếc mắt đưa tình", nàng không muốn Diệp Thiên bị mê hoặc bởi nữ nhân khác, trong mắt hắn chỉ được phép có mỗi nàng. Càng không tha thứ cho bất cứ nữ nhân nào muốn quyến rũ hắn.
“Xuân Mai” Mạc Thánh Linh nhỏ giọng kéo Xuân Mai lại gần
“...” Xuân Mai lập tức cúi người xuống thấp.
Không biết Mạc Thánh Linh nói gì, mà khuôn mặt nàng khả kinh, trắng bệch..
“Nhưng mà đây là Diệp Kỳ quốc..liệu làm như vậy có ổn không..”
“cứ làm theo lời ta nói...” Mạc Thánh Linh lạnh giọng lên tiếng.
“dạ công chua! Nô tì sẽ cho người đi làm ngay..” Xuân Mai lập tức xoay người đi , làm theo những gì mà Mạc Thánh Linh vừa mới căn dặn.
Mạc Thánh Linh mỉm cười chầm chậm đưa tách trà lên miệng, ánh mắt tà mị nhìn vũ cơ đang múa chính.
“cứ tận hưởng đi, có lẽ đây sẽ là điệu múa cuối cùng mà ngươi có thể nhảy..”
Khi tiếng nhạc vừa kết thúc, thì các vũ cơ lần lượt cái lui, và các nhạc sư cũng từ từ đứng dậy, nhưng lúc này ....
“vèo...! vèo..!”
Hai cây phi tiêu sắc bén lao thẳng về phía Diệp Trình và một đám hắc y nhân bất ngờ xuất hiện ở phía sau nhạc sư, tấn công ào ạt..
“có thích khách..”
“có thích khách..”
Nhuệ công công, lộn người hai tay chụp lấy phi đao của hắn y nhân rồi kéo Diệp Trình nằm xuống...
Cả một đám ngự lâm quân luôn túc trực bên ngoài, như thác lũ ồ ạt kéo vào, trận hỗn chiến nhanh chống diễn ra, bá quan văn võ thì kêu gào bỏ chạy tán loạn, không phân biệt được ai với ai, cứ chém giết loạn xạ.
Bỗng dưng lại có một hắn y nhân lao tới, tấn công Diệp Khang.
“Á! cứu mạng..” Diệp Khang kinh hãi hét lên mà té xuống đất.
Tất cả ngự lâm quân đều đang bảo vệ Diệp Trình đâu ai còn chú ý đến lão, đang lúc cây đao chém xuống, thì Diệp Thiên lập tức phi thân tới kéo Diệp Khang ra.
“phịch..”
Hắc y nhân thì ngơ ngác nhìn Diệp Thiên từ trên trời rơi xuống, không biết từ đâu nhảy ra một võ lâm cao thủ, nhìn thân thủ nhanh nhẹ như vậy chắc chắc võ công cũng không đơn giãn. Hắn do dự không dám tấn công.
Còn Diệp Thiên thì kinh ngạc với chính mình “ mình biết võ công sao...”
Vừa rồi chỉ là gấp rút cứu người, nhích người một cái không biết tại sao lại bay được tới đây, nhưng tiếp theo phải làm sao đây, đánh chân trái hay là giơ tay phải, hay là giơ luôn cả hai tay.
Thấy vẽ do dự của Diệp Thiên thì tên hắn y nhân đã không còn lo lắng gì “ra chỉ là may mắn..”
Hắn lập tức cầm đao chém tới...
“Thế tử! tránh ra..” Mạc Thánh Linh lao người chạy tới, kéo Diệp Thiên ra.
“Á..á....!”
Nhưng vừa đẩy ngã Diệp Thiên ra thì nàng lại nhận ngay một đao từ trên chém xuống, máu đỏ thắm ướt cả lưng, gục ngã trước mặt Diệp Thiên.
“chàng..chàng không sao rồi..” Mạc Thánh Linh mỉm cười nhìn Diệp Thiên, nói xong câu này nàng lập tức ngất xỉu tại chổ, vì máu chảy quá nhiều.
“công chúa..” Diệp Thiên hai tay đở lấy cơ thể của Mạc Thánh Linh, ôm chặt.
Ánh mắt hoang mang lại tức giận, cả người như biến thành một người khác toát ra hàn khí bức người, tên hắc y nhân kia lại không biết chết cứ lấn tới.
“Vèo..!!”
Một chưởng xuất ra đã thổi bay tên hắc y nhân vừa rồi, phun ra một ngụm máu tươi chưa nói được lời nào đã chết ngay.
Tất cả đám hắc y nhân đang bận tay bận chân ở chỗ Diệp Trình lập tức xoay hướng sang tấn công Diệp Thiên.
“bịch..!!”
“bịch..!”
“bịch..!”
Từng tên hắc y nhân bị Diệp Thiên hạ gục, chỉ bằng những ly rượu. Diệp Thiên liên tục ném chúng về phía họ, chính xác mà điểm trúng huyệt đạo của từng người, tất cả đều ngã gục trên đất hôn mê bất tĩnh.
“bắt hết chúng lại, giam vào địa lao..” Diệp Bình Nguyên xung phong lên tiếng.
Đám đại nội thị vệ vẫn còn ngơ ngác, mặc dù không bị điểm huyệt nhưng họ vẫn bất động bởi một màn biểu diễn tuyệt vời vừa rồi, cùng lúc có thể điểm huyệt nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên họ thấy, ánh mắt hâm hộ tràn trề nhìn Diệp Thiên.
“sao còn đứng đó..” Diệp Bình Nguyên tiếp tục quát tháo khi thấy họ vẫn còn đứng yên bất động
Đám đại nội thị vệ như người tỉnh mộng, lập tức nhanh tay thu dọn tàn cuộc.
“lập tức gọi ngự y” Diệp Thiên ôm chặt lấy thân thể của Mạc Thánh Linh, hét lớn tiếng với mọi người.
Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn nàng hôn mê “nữ nhân này thật ngu ngốc tại sao có thể vì hắn ngay cả mạng cũng không cần, thật đáng hận..”
“mau gọi ngự y..”
****************
Phủ thái tử.
“cộp..! cộp..!”
"nhanh lên ! mang nước vào đây.."
"có ngay..có ngay.."
Mọi người đang tất bận bận rộn, và tiếng khóc ai oán của Xuân Mai không ngừng vọng ra.
“công chúa! người tỉnh lại đi, người đừng làm nô tì sợ...hu...hu...”
Cách lớp bình phong, Diệp Thiên nôn nóng đứng ngồi không yên, nhìn từng thao nước đỏ ngầu liên tục bưng ra, mà càng thêm lo lắng.
Ngự y vừa bước ra thì đã bị người ta chụp lại.
“ngự y sao rồi” Diệp Thiên hốt hoảng kéo ngự y lại.
“thế tử ! công chúa bị thương rất nặng, máu chảy không ngừng, cần phải uống thuốc để cầm máu..” ngự y khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, hai bàn tay già nua đã thắm đầy máu tươi của Mạc Thánh Linh.
“sao còn chưa kê toa..” Diệp Thiên nóng vội đẩy ngự y ra, quay sang nhìn những nô tài trong phủ.
“mang giấy bút tới đây..”
“dạ..dạ, hạ quan viết ngay..” lão ngự y bị Diệp Thiên làm cho quýnh quáng.
Diệp Thiên thật không còn đủ kiên nhẫn, hắn dù biết không hợp lễ nhưng vẫn chạy vào trong.
Sau bức bình phong..
Dưới đất là vô số những tấm vãi trắng tinh, đang thắm đầy máu đỏ, khiến người run sợ.
Trên giường là khuôn mặt xanh xao không còn chút máu và trên tấm lưng trần trắng nõn nà là một đường đao dài kéo đến tận thắt lưng, máu không ngừng chảy ra.
“công chúa! người đừng có chuyện gì nha, hu...hu..”
“quan thế âm bồ tạt, phật tổ như lai...con cầu xin các người, làm ơn cứu lấy công chúa..hu..hu...” Xuân Mai thì liên tục gào khóc...
Diệp Thiên từ từ bước đến, đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt nàng, “nàng nhất định phải tỉnh dậy, nếu không nón nợ ân tình này ta làm sao trả cho nàng đây"
“thuốc tới rồi..”
“thuốc tới rồi..”
Ngự y vừa lớn tiếng vừa gấp gáp, bưng ngay một chén thuốc vào. Xuân Mai nhanh tay chụp lấy chén thuốc, lật người Mạc Thánh Linh dậy, cẩn thận đúc từng muỗng thuốc cho Mạc Thánh Linh.
Nhưng ...
“ặc..ặc..” Mạc Thánh Linh vừa uống được một ngụm lại phun hết ra ngoài, ho sặc sụa.
Tất cả thuốc đều bị nàng nôn ra, không còn một giọt.
“hu..hu..giờ phải làm sao đây, bao nhiêu thuốc đều bị công chúa nôn ra hết..” Xuân mai hốt hoảng không biết phãi làm sao, chỉ biết khóc mà thôi.
Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng thì Diệp Thiên lại lên tiếng
“để ta..”
Diệp Thiên lập tức bước tới kéo Xuân Mai đứng dậy, cầm luôn chén thuốc trên tay của Xuân Mai, rồi...
“thế tử người định làm gì..”
Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Thiên cầm chén thuốc thuốc, không biết hắn định làm gì,
Diệp Thiên không trả lời mà trực tiếp hành động, môi hắn lập tức dán chặt lên môi của Mạc Thánh Linh, thuốc từng chút một được đưa vào miệng nàng, sau khi đúc thuốc xong, môi hắn vẫn còn bám trụ trên môi của Mạc Thánh Linh, chỉ khi nào chắc chắn không có một giọt thuốc nào từ miệng nàng tràn ra, Diệp Thiên mới chịu thu môi về.
Hắn xoay người tiếp tục tục uống thêm một ngụm nữa, và dùng cách thức vừa rồi để đúc thuốc cho Mạc Thánh Linh, cho tới giọt thuốc cuối cùng.
Cho tới nhiều ngày sau, người đảm nhiệm công việc đúc thuốc cho Mạc Thánh Linh chỉ có mỗi mình Diệp Thiên.
Năm ngày sau...
***** hết chương 61******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui