Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Editor: Waveliterature Vietnam

Ellen định thần để lắng nghe tiếng bên tai, nhưng lại không có âm thanh. Anh hít thở một hơi sâu, và rồi từ từ thở ra lời nói của mình, "Là do mình quá lo lắng, nên đã quá tưởng tượng?"

"Ellen." Giọng nói đó lại vang lên.

Lần này, âm thanh vang lên một chút. Nghe rất buồn, gần như cầu khẩn. Và được truyền đến từ một nơi xa xôi.

"Ellen."

Bốn phía trong gương, Ellen thấy gương mặt anh vô cùng nghiêm túc khác thường, nhưng cuối cùng anh cũng đã nghe rõ hướng âm thanh truyền đến, chính là đằng sau gương.

"Luna, là bạn sao?" Ellen thử đối diện với tấm gương hét lớn lên.

"Ellen! Bạn cuối cùng cũng nghe được! » Giọng nói của Luna ngày càng rõ hơn. « 

"Ellen, đi thẳng về phía trước, đánh bại chính mình, bạn có thể tới đây." Giọng nói của Luna lớn hơn rất nhiều, sau đó lại im lặng.

Mặc cho Ellen gọi như thế nào, giọng nói của Luna cũng không còn xuất hiện lại nữa.

"Đánh bại chính mình? Đi ở đâu?" Ellen có một chút không hiểu Luna đang nói điều gì.

Từng chữ từng lời của Luna, Ellen điều hiểu, nhưng khi nói lại, Ellen hoàn toàn cảm thấy rất mơ hồ - cho nên anh đã lựa chọn một phương hướng và đi về phía trước, khung cảnh trước mặt anh đã thay đổi.

Không gian rộng lớn trong gương dường như được kéo dài vô tận, vươn ra xa, không gian này cũng lộ diện sự lạnh lẽo, ngoại trừ Ellen và hình ảnh đối diện được nhân đôi của anh, xung quanh điều yên tĩnh và không một tiếng động.

Ellen dừng bước, "Như này không có kết thúc."

"Như vậy sẽ không có kết thúc!" Một giọng nói quen thuộc.

Ellen nắm chặt cây đũa phép, và nhìn chằm chằm vào kẻ thù, như rơi vào nhiều kẻ thù, nơi này hình như không chỉ có một mình Ellen.

Ellen ngạc nhiên khi thấy rằng gương của mình, hình người trong gương đã biến mất!

Những chiếc gương này hội tụ ở một nơi, từ trong suốt đến xám đến đen và chúng đông cứng lại. Ellen lặng lẽ đi qua tấm gương lạnh lẽo, và nhanh chóng tiến gần đến Ellen.

Hắn nhìn Ellen mỉm cười, một nụ cười quái dị, nhưng quen thuộc. "Xin chào, Ellen!" Hắn dừng lại vài bước bên ngoài Ellen.

Ellen cau mày nhìn chằm chằm vào điều kỳ lạ này, cuối cùng anh phát hiện đang nhìn chằm chằm vào chính mình – không sai, đó chính là Ellen, đối phương đã biến thành Ellen.

Ellen đối diện đang cười với Ellen, nụ cười lạnh như gương thủy tinh bao quanh họ và cũng không hề chiếu sang ra hình người.

"Đừng sợ." Hắn nói, "Ta chính là hình ảnh phản chiếu của bạn. »

Ellen cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại, Ellen có chút mừng rỡ khi anh đã hiểu được những lời nói của Luna – chỉ cần đánh bại hình ảnh phản chiếu của chính mình, không phải là đánh bại chính mình sao? Miễn là đánh bại hình ảnh phản chiếu của anh trong gương, thì anh có thể tìm thấy Luna.

Đôi mắt của hình ảnh trong gương – đôi mắt của Ellen – nhìn chằm chằm vào Ellen một cách tham lam, giống như một con chó nhìn chằm chằm vào một cục xương.

Vẻ mặt của Ellen nghiêm túc, nhưng vẻ mặt của hình ảnh trong gương lại vô cùng hạnh phúc.

"Bạn phải ở lại chỗ này!" Hình ảnh phản chiếu trong gương nói.

Giọng anh vang vọng trong sự im lặng này, giống như một cột băng xuyên qua kính. "Tôi sẽ rời khỏi, ta sẽ thay thế bạn, có được sự vinh quang, tình bạn, tình cảm của bạn."

Ellen nắm chặt cây đũa phép trong tay và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn vì sao nhìn qua cũng không có sự sợ hãi? Hắn cũng ung dung mình sẽ thắng lợi?

"Tại sao bạn lại lo lắng như vậy?" Hình ảnh trong gương lộ ra một nụ cười nham hiểm, chăm chú nhìn Ellen, "Bạn là đang sợ hãi với mặt khác của chính mình, Ellen?"

« Ta chính là như vậy, bạn biết đấy. » Hình ảnh phản chiếu trong gương tiếp tục nói, "Tôi là tấm gương của bạn, mặt khác của bạn, mặt lạnh lùng của bạn. Bạn không cần phải sợ hãi, hãy ngoan ngoãn chào đón vận mệnh tiếp theo của mình!"

Mặc dù Ellen không biết hình ảnh phản chiếu có thủ đoạn gì, nhưng anh ta nhận thức được một chút, nếu như anh ta vẫn ngồi chờ chết, thì hình ảnh kia sẽ hoán đổi vị trí với anh – Hình ảnh phản chiếu trong gương sẽ trở về Hogwarts, còn Ellen thật sự sẽ ở lại đây vĩnh viễn, bị nhốt trong không gian kính này, không gian yên tĩnh lạnh lẽo và chết chóc này.

Ellen nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình, anh quyết định kéo dài thời gian, hỏi một vài câu hỏi và để cho mình có chút thời gian suy nghĩ.

"Gương này là ai? Ai làm ra nó?" Ellen hỏi.

Hình ảnh phản chiếu đối diện trong gương nhún vai: "Ta làm sao biết? Ta chỉ là hình ảnh phản chiếu của bạn, bạn có biết không?"

Ellen tiếp tục hỏi "Nhưng làm sao có thể…"

"Thời gian đã hết," Hình ảnh phản chiếu trong gương cắt ngang anh, "Đừng đặt những câu hỏi ngu ngốc để kéo dài thời gian. Chúng ta nên đổi chỗ. Bạn hãy ngoan ngoãn làm hình ảnh phản chiếu của ta!"

Hình ảnh phản chiếu đột nhiên tách ra làm sáu, như một cơn gió, gào thét và nhào về phía Ellen, Ellen bắn một vài ma chú không có hiệu quả rồi anh đã vội vàng chạy, anh ta đang tự hỏi nên dùng lời nguyền nào để phá vỡ gương của mình

Hai chân của Ellen điều chạy về phía trước một cách nhịp nhàng, hai tay chuyển động cũng rất đều, nơi này rất yên tĩnh và rất rõ ràng, Ellen không biết mình có phải đang chạy hay không, vì khi anh ta chạy không hề phát ra tiếng động, cũng không có không khí thổi qua mặt của anh.

Thế nhưng Ellen vẫn cứ tiếp tục chạy về phía trước – dường như điều này không có giới hạn, rét lạnh, ánh sáng lấp lánh trong khi chạy trốn.

Hình ảnh phản chiếu của Ellen đang đuổi theo phía sau, thế nhưng, Ellen không nghe được âm thanh của hắn, nhưng Ellen vẫn biết rằng hình ảnh phản chiếu vẫn đang ở đằng sau anh.

Anh biết rằng, chỉ cần hình ảnh phản chiếu này bắt được anh, thì anh sẽ xong đời, vĩnh viễn bị nhốt trong không gian trống rỗng này, cái mà không thể nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi được, cũng không thể chạm đến bất kỳ thứ gì, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong thế giới rét lạnh này.

"Dừng lại, Ellen!" Hình ảnh phản chiếu ở phía sau anh hét lên, "Lập tức dừng lại."

Giọng nói của hắn có vẻ rất lo lắng! Hắn đang sốt ruột vì điều gì? Lúc trước hắn nói: "Thời gian đã hết!" Như vậy, chỉ cần qua một thời gian nhất định, hắn sẽ không thể làm gì anh sao? – Ellen chạy trốn nhanh hơn.

"Không có tác dụng đâu, Ellen! Bạn sẽ không thể nào chạy thoát được đâu." Hình ảnh phản chiếu có một khí tính rất nóng vội. "Ta sẽ đuổi theo ngươi mãi mãi."

Bỗng nhiên, hình ảnh phản chiếu lại hợp lại làm một, và chúng trở lại cơ thể của Ellen – bốn hướng xung quanh điều hiện lên vô số hình ảnh Ellen.

Ellen dừng lại, anh dường như hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với cái bóng của mình, anh chưa từng nghĩ về có một ngày, chính mình sẽ chạy trốn hình bóng của mình, điều này là hoàn toàn vô dụng, bản thân mình không thể đập bế hình ảnh phản chiếu của anh trong gương rồi rời đi, khẽ cắn môi, Ellen nói: "Hình ảnh phản chiếu, ngươi hãy ra đây, ta không chạy nữa, ngươi hãy ra đây để chiến đấu với ta một cách quang minh chính đại."

Như nhận được sự ủng hộ của Ellen, hình ảnh phản chiếu trong gương lần nữa xuất hiện trước mặt Ellen. "Ta chính là bạn, bạn chính là ta, bạn như thế nào ta điều biết, thậm chí cả bí mật hồi sinh trở lại sự sống của bạn."

Hình ảnh phản chiếu nhíu đôi lông mày, lộ ra nụ cười vô cùng tà ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui