Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Translator: Waveliterature Vietnam

Dưới sự dẫn dắt của nữ lãnh đạo Penelop Clearwater, các tiểu phù thủy của Ravenclaw lần lượt đi ra.

"Cẩn thận với cái cầu thang xoay tròn này, nếu không sẽ đi sai hướng. Tốt nhất không nên đi quá xa, nếu không các em sẽ bị trễ thậm chí còn bị thương." Sau khi nói xong vài giây sau Clearwater một lần nữa mở miệng, "Cầu thang thiên biến vạn hóa của Hogwarts là do một người ở học viện đã sáng tạo ra, chính là Ravenclaw đề xuất, và cũng chính là người thiết kế ra."

"Phòng vệ sinh và ký túc xá của chúng ta ở phía tây của lâu đài, vẫn còn một đoạn nữa mới đến, hãy cẩn thận!" Phải thật sự chắc chắn rằng có sự cẩn thận mới được. Cầu thang của lâu đài vừa lớn vừa rộng, một số đoạn vừa hẹp vừa nhỏ hơn nữa lại còn lung lay.

"A!"

Một tiếng hét đã ngăn cản bước chân của các sinh viên tiến về phía trước. Ellen quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người sinh viên cuối cùng được chiếc mũ giao cho Ravenclaw, đang đi cuối cùng Lisa, đang cố gắng nắm lấy cầu thang trong sự tuyệt vọng.

"ÔI, cái cầu thang chết tiệt này, tôi quên nó, khi bước lên bậc thang này thì đôi chân của cô ấy sẽ đột nhiên biết mất, về sau các em hãy nhớ nhảy qua, nhưng điều này thật ngu ngốc, không biết cô ấy làm sao có thể đến được Ravenclaw, tôi đã cảnh cáo không nên đi quá xa tôi rồi còn gì." Penelop một bên oán trách một bên căm tức vén chiếc áo choàng lên, vượt qua các tiểu phù thủy và đi đến định cứu người.


Thế nhưng cô bé phù thủy không thể kiên trì giữ vững được nữa, những tiểu phù thủy xung quanh nhanh chóng kéo cô lại nhưng đã không kịp, và đã chậm một bước. Cô là vì tuổi còn nhỏ, nên lực cánh tay không đủ cho nên không thể cầm cự trong hai giây và đã ngã xuống. Trong khoảnh khắc nguy cấp này, chỉ có một giọng nói từ một cậu bé trẻ vang lên trong đám đông: "Wingardium •

Leviosa!"

Cô phù thủy nhỏ lập tức lơ lửng trong không trung, rồi một thân hình cường tráng nhanh chóng nhảy xuống dưới cầu thang, lời nguyền trôi nổi của tiểu phù thủy được giải trừ, và vừa vặn có người nhanh nhẹn đỡ được cô.

"Wow, nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Bạn ấy sử dụng ma chú! »

"Thân thủ của bạn ấy rất tốt và chuyển động của bạn ấy rất nhanh!"

"Phản ứng thật sự là quá nhanh, ngay cả Penelop cũng không kịp phản ứng gì."

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Những tiếng thở dài vang lên, và những tiểu phù thủy nhao nhao nhìn Ellen với ánh mắt rất ngưỡng mộ. Không sai, có thể phản ứng nhanh, đủ ma lực để hỗ trợ một cô bé trôi lơ lửng trên không trung lâu như vậy và thân thủ nhanh nhẹn, ngoại trừ Ellen thì còn có ai có thể làm được điều đó!

"Ồ! Xem tôi nhìn thấy những gì đây? một tiểu phù thủy vừa nhập học có thể sử dụng chú ngữ, còn có thể đủ ma lực để giúp đỡ người bạn cùng tuổi, Flitwick, tôi muốn gặp ông, tôi phải kiểm tra chuyện này một chút. » Một giọng nói quái gở vang lên.

""Giáo sư Snape, là viện trưởng của Ravenclaw. Học viện của chúng ta từ trước đến nay chưa từng xuất hiện một người thông minh, tài giỏi như Ellen. Tôi cho rằng đây là một điều tốt. Hơn nữa, cậu bé ở Ravenclaw này vì cứu Lisa nên mới để lộ tài năng này." Giáo sư Flitwick thì thầm, thân hình thấp bé nhưng rất mạnh mẽ.


"Đây là một viện trưởng rất đáng tin cậy, không chỉ có thể che chở cho sinh viên của mình, hơn nữa trong thời gian ngắn có thể nhớ kỹ tên của các sinh viên. Thật sự rất tuyệt vời." Ellen trong lòng rất ấn tượng.

"Được rồi, xin hãy đi theo tôi." Penelop người nhận sự chỉ định từ giáo sư Flitwick nói.

« Harris, cám ơn bạn đã cứu tôi. » Lisa bước chân mang theo chút run rẩy, cô sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kiên trì cảm ơn Ellen.

« Đừng khách khí, điều tôi nên làm. » Ellen nhìn kỹ gương mặt của cô và từ bỏ suy nghĩ hành động của mình như một vị anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng cuối cùng anh ta đã làm tốt một chuyện cũng chính vì chuyện này đã tạo được thiện cảm với viện trưởng.

Vừa nói chuyện đã đến trước lối vào của phòng nghỉ chung. Lối vào nằm trên đỉnh cao nhất của tháp Ravenclaw chỉ cần nhìn một cái có thể thấy một tấm ván gỗ cổ bóng loáng, phía trên viền cửa có một hình dạng đại bàng bằng đồng.

Penelop nhẹ nhàng gõ cửa đến ba lần, và một giọng nói bí ẩn từ tình từ cửa phát ra: "Nếu bạn muốn ước mơ trở thành hiện thực, bạn nên làm gì trước tiên?"

"Thức dậy."Đầu óc Penelop xoay chuyển rất nhanh. "Các học viện khác điều có mật khẩu cố định nhưng chúng tôi thì không, chỉ cần bạn trả lời đúng câu hỏi của người gõ ma thuật, bạn có thể đi vào."

Ellen căn phòng nghỉ chung này có chút rất thú vị, nhưng ký túc xá vẫn tốt hơn một chút.


Đi vào, bên trong là một căn phòng hình tròn rộng lớn với các cửa sổ hình vòm thanh lịch và những tấm màn màu xanh.

Nhìn qua cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài. Trần nhà là một mái vòm, phía trên trần nhà được trang trí bằng những ngôi sao và tấm thảm màu xanh bên dưới cũng được trang trí bằng những ngôi sao bí ẩn và ảo diệu. Trong phòng có một cái bàn rộng lớn, và những dãy giá sách.

Ngay tại câu đối hai bên cánh cửa trong góc tường có một người phụ nữ vô dùng thông minh và nữ tính- bức tượng bằng đá cẩm thạch trắng dài một nửa là người của Ravenclaw. Bên cạnh bức tượng là một cánh cửa dẫn đến ký túc xá ở phía trên.

"Hành lý của các em đã đặt ở đầu giường, xin hãy vui lòng tự tìm nó, chúc các bạn có giấc mộng đẹp." Penelop nói xong, liền đi đầu dẫn các bạn nữ đến ký túc xá.

Ellen nhanh chóng tìm được giường của mình. Anh ta và Edward.Fox thật sự ở cùng một ký túc xá, Edward rất bất ngờ nhưng mà anh ta đã quá mệt mỏi. Edward chúc Ellen ngủ ngon và mình cũng chìm vào giấc ngủ.

Không có gì ngạc nhiên khi chiếc giường bốn chân của họ được phủ một lớp chăn mềm mượt như màu xanh lam, nhìn rất thoải mái. Ellen nhanh chóng rửa mặt, sau đó vung cả người lên giường, vùi mình trong đống chăn mềm mại, nhắm mắt lại anh cảm nhận được âm thanh của gió thổi qua từ cửa sổ khiến anh cảm thấy thư thái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận