[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Không biết là có phải do chiến tranh hay không mà mùa thu năm nay ở Anh quốc lại nhiều mưa lạ thường, trải dài một mảnh liên miên không dứt. Rất nhiều phù thủy nhỏ xuất thân từ Muggle đã phải rất vất vả mới đến dự khai giảng được, muốn chơi Quidditch cho thật tốt, cũng bị những cơn mưa tưởng chừng như chẳng có điểm dừng này ngăn cản.

Dumbledore dùng bữa tối xong, khắc chế sự mỏi mệt ở cả thể xác và tinh thần lết về phòng Hiệu trưởng. Sau khai giảng, đám tử thần thực tử tấn công lại càng mạnh lên, thậm chí lại còn khó chống đỡ hơn cả lần chiến tranh trước. Chỉ là dẫu có gian nan thế nào, làm lãnh tụ của Hội Phượng Hoàng, ông không thể lộ ra bất cứ biểu tình khó xử nào trước mặt thủ hạ.

Nếu là người kia……

Lắc đầu, Dumbledore mở cánh cửa sau bức tượng đá ra, bước lên cầu thang.

Người kia, hiện đang ở trong nhà giam nhỏ hẹp lạnh lẽo, cách biển một vách tường, đồng thời cũng phép tra tấn hai người bọn họ. Mà ông, ngay cả lặng lẽ nhìn anh một cái cũng không dám.

Ai có thể nghĩ đến, cái kẻ bị mọi người gọi là Phù thủy sáng vĩ đại nhất, bị mọi người ca tụng, mắng mỏ, tôn kính, oán hận, bất quá cũng chỉ là cái kẻ nhu nhược ngay cả chút dũng khí đi đối mặt với người ta cũng không có….

Cửa ban công mở ra, Dumbledore còn chưa kịp dỡ cái mặt nạ đầy khe hở xuống, đã chìm vào một cái ôm qua nhiều năm như vậy mà vẫn ấm áp như trước. Hương vị của ánh nắng mặt trời nóng rực tràn ngập xoang mũi. Cơ thể của lão già đã hơn trăm tuổi ngay lật tức cứng lại.

“Albus……” Đỉnh đầu truyền đến tiếng lẩm bẩm run rẩy, âm thanh mà mình vẫn luôn thương nhớ trong trí óc khiến cho đầu óc ông ta trống rỗng.

Nhất định là gần đây mệt mỏi quá độ rồi, thế mới sinh ra ảo giác vớ vẩn. Người kia không có khả năng ở đây, không có khả năng xuất hiện ở Anh quốc, xuất hiện ở Hogwarts, xuất hiện bên cạnh ông. Tuy rằng vài giây trước, ông đã như đi ngược lại hơn trăm năm trước, đối mặt với cậu thanh niên trương dương tóc vàng mà mình phải rất khó khăn mới bỏ được thói quen.

“Albus……” Hai tay ôm mình xiết thật chặt, chặt đến độ khiến ông hơi đau. Cái đau đớn này chân thật như thế, nhẹ nhàng rót vào cái nơi bí ẩn nhất trong nội tâm, thiếu chút nữa đã khiến cho nước mắt đã lâu chưa xuất hiện của ông tràn ra. Thật sự là ảo giác chân thật vô cùng, nhưng dẫu có thể nào, bất quá cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Có thể không…….có thể không…..Giây phút này buông sạch mọi thứ, nhắm mắt lại gì cũng không nghĩ nữa. Chỉ cần một lát thôi, trong đoạn thời gian ngắn ngủi của ảo giác, hơi buông thả một chút có được không?

Ừm, một chút thôi. Dumbledore nhắm mắt lại, không tự chủ được nhẹ nhàng gọi cái tên đã phủ đầy bụi từ lâu.

“…… Gellert”

“Ơi”

“Gellert”

“Ơi”

“Gellert……”

“Ơi, anh đây.”

……

……

……

“Khoan đã! Sao anh lại ở đây!”

“Bởi vì em ở đây.”

“Anh……”

Mọi lời nói sau đó đều bị cái hôn đến muộn trăm năm nuốt trọn.

——– Em là một con cua sông nho nhỏ ——–

“Thế tại sao anh lại ở đây?!” Dumbledore khó có khi mặt đỏ hổn hển ngồi trên ghế dựa sau bàn làm việc của mình, trừng mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã triệu hồi Gia Tinh bưng trà bánh lên đối diện. Vốn tưởng rằng đối phương nếu thật sự rời khỏi Niumengjiade, thì mình nhất định sẽ thuận theo đó mà đưa anh trở về, nhưng mà cái kiên trì và lập trường sở hữu, cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là tà ác, đều tan thành mây khói trong vài giây ngắn ngủi kia.

Chỉ là một cái ôm một cái hôn, lại khiến sự khổ sở bất đắc dĩ của ông nhiều năm như thế đều biến thành trò cười cả. Ít nhất bây giờ, Dumbledore chỉ có thể nhớ lại sự ăn ý thuộc về bọn họ một trăm năm về trước.

“Không phải anh nói rồi sao? Bởi vì em ở đây.” Lời nói tỏ vẻ buồn nôn của Grindelwald thì vĩnh viễn không cần tuổi, chỉ cần nhìn cái mặt phiếm hồng dưới đám râu rậm rạp, ông đã có cảm giác năm đó mình tuyệt đối là đầu óc chập mạch mới quyết định tự nhốt mình trong ngục giam để khiến cho mình và Albus cả đời không qua lại với nhau.

“Gellert Grindelwald!”

A, hình như hơi quá đáng rồi. Ông chú tóc vàng đẹp trai nhún nhún vai, động tác vẫn mang theo khí chất lưu manh hệt như năm đó, phảng phất như năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết gì trên người ông ta: “Được rồi được rồi, anh tới đây không phải là vì lo lắng chuyện em đang bồi dưỡng ‘Chúa Cứu thế’ sao?”

Dumbledore lập tức nghiêm túc: “Harry vẫn là trẻ con!” Ông mang theo ý tứ chỉ trích hàm xúc rò ràng nhìn chăm chú vào đối phương. Dẫu có thể nào, sự thật Grindelwald là phù thủy hắc ám vẫn là chuyện không thể thay đổi.

“Câu tiếp theo có phải là ‘Anh định làm gì với nó’ hay không?”, Grindelwald tự giễu cười ra tiếng, “Trong mắt em anh chính là người như vậy, anh hiểu.”

“Không phải……”

“Không phải cái gì?”

“Anh!”

Cái câu này khiến cho Đại Ma Vương thứ nhất triệt để cười lớn: “Albus, em vẫn không dùng đậu như vậy.” Ông vươn người về phía trước, giơ tay định xoa mặt người đối diện, lại bị đối phương nghiêng đầu tránh đi. Nhìn chăm chú vào ánh mắt màu xanh ánh lên tia tức giận kia, Ma Vương đại nhân cảm thấy có chút đắc ý rốt cục mới thu lại biểu tình, ung dụng dựa về sô pha của mình. “Harry Potter mới không phải ‘Đứa trẻ’ trong miệng em. Em vẫn quá coi thường nó, Albus.” Nói rồi, không biết ông ta lấy từ đâu ra một chồng giấy, đặt lên bàn, trong lúc đối phương lật xem thì bắt đầu nhấm nháp đống đồ ngọt đặc sắc của Hogwarts.

Thứ trong tay Dumbledore là thông tin về Rei và Harry Potter cùng cuộc đấu giá thành đồ của gia tộc Potter do Grindelwald tìm ra sau khi rời khỏi Niumengjiade. Làm nơi có khu giao dịch số một, thánh đồ Đức hiển nhiên nắm giữ nhiều tư liệu bí ẩn của thành Littleton Ried. Bọn họ thậm chí còn có thể lấy được danh sách khách mời đến dự. Nhìn thứ trong tay, Dumbledore lộ ra vẻ mặt mỏi mệt đến cực điểm. Ông đại khái đã đoán ra nguyên nhân vì sao đám tử thần thực tử ngày càng tấn công dữ dội hơn rồi. Chỉ là, vì sao?

“Tại sao Harry lại chọn hợp tác với Tom?” Nói ra nghi vấn, Dumbledore lại cứng người. Nếu ở trước mặt bất kỳ kẻ nào khác, ông tuyệt đối sẽ không hỏi. Nhưng với cái người bên cạnh, cái thói quen không hề bố trí phòng vệ trước mặt anh đã khắc sâu vào linh hồn theo năm tháng. Cho dù sau này lại xảy ra nhiều chuyện, vị trí của bọn họ lại bất đồng, nhưng thói quen cứ gặp chuyện là hỏi anh, dẫu thế nào vẫn không sửa được.

Có lẽ cũng không muốn sửa đi.

“Em nói tên nhãi Voldemort kia hử? Anh không nhận được báo cáo hợp tác của bọn chúng. Em nghi ngờ đám Tử thần thực tử gần đây đả kích bọn em và Bộ Pháp Thuật mau chóng thẩm thấu là do nó được thành Littleton Ried âm thầm giúp đỡ sau?” Grindelwald tà tà liếc hiệu trưởng một cái, lắc đầu: “Thành Littleton Ried là khu công nghiệp tiêu chuẩn, không có bất cứ thế lực liên quan nào. Theo tên nghiên cứu viên thủ hạ của anh nói thì, khi thành Littleton Ried tiến hành giao dịch bất cứ thương phẩm nào, đều nhận được sự bảo vệ của Phép thuật không rõ tên kết hợp với phương thức bảo vệ Muggle. Hơn nữa, nó không không có cái nơi để giao dịch cố định, muốn có ý đồ với nó, sợ rằng ngay cả xuống tay ở đâu cũng không biết đi. Tên nhãi gọi là Voldemort nhiều nhất chỉ là hội viên VIP của thành Littleton Ried, thế là đủ coi trọng nó lắm rồi.” Lão Ma Vương khinh bị nghiêm trọng hậu bối của mình.

“Hội viên VIP của thành Littleton Ried?” Dumbledore nghi hoặc, chẳng qua là muốn trở thành hội viên, rất khó nhỉ?

“Em muốn hả? Anh lật tức kêu người đi làm.” Ma Vương tóc vàng lật tức tỏ vẻ em muốn gì anh cũng cho hết.

“……”

“Lại nói, Albus, anh có gặp Harry Potter một lần.” Grindelwald uống một ngụm trà, đợi Dumbledore sửng sốt xong, mới bổ sung, “Ở Niumengjiade, nó và cái tên quản gia kia cùng đến.”

“Cái gì?!” Dumbledore hoàn toàn không ngờ Harry sẽ cùng Rei đến Đức, “Khi nào?”

“Đại khái hơn một tháng trước đi ~” Grindelwald nhớ lại cậu bé nhìn qua tưởng như nhu thuận, lại dùng bộ dạng vô tội ra điều kiện, nhất thời lại dở khóc dở cười thêm lần nữa, “Đó là cái người mà anh thấy là thần kỳ nhất mà cũng mâu thuẫn nhất. Rõ ràng là cố gắng đấu tranh để sinh tồn như thế, lại tràn ngập tử khí không không thể yêu thương. Nó không thèm để ý có thể sống hay không, nhưng cũng hoàn toàn không muốn chết. Nó có thực lực rất mạnh, nhưng lại chẳng hề có dã tâm tương xứng. Nó có thể tùy ý bày ra bất cứ bộ dáng nào để đón tiếp bất cứ kẻ nào, nhưng trên người nó anh lại không cảm nhận được một chút sinh cơ mà người trẻ tuổi nên có nào. Thật giống như mọi chuyện trên thế gian này đều là đương nhiên, hơn nữa còn chẳng liên quan gì đến nó. Harry Potter là ‘Chúa Cứu Thế’ do em bồi dưỡng đi? Sao lại dạy trẻ thành bộ dạng thế chứ?”

Nè! Cái cảm giác như ông xã đang chỉ chích bà xã không dạy con cho tốt này là sao thể hả?!

Tui mà biết tại sao thì đã tốt rồi…… Dumbledore nháy mắt mấy cái, cả người lộ ra khí tức ấm ức. Cuối cùng ông thở dài, nói ra toàn bộ chuyện của cậu bé từ khi nhập học tới này. Về phần vì sao mà hai người lại phải thay sạch quần áo đi vào phòng ngủ cách vách nằm trên chiếc giường phủ chăn bông để nói chuyện phiếm [thật hở?] thì……phải hài hòa, khụ khụ ~

Phòng Hiệu trưởng khôi phục lại yên tĩnh.

“Khụ khụ, không nghĩ tới Dumbledore và Grindelwald……”

“Đúng là nhìn không ra, Phù thủy sáng vĩ đại nhất và phủ thủy hắc ám nổi tiếng nhất……”

“A a a dễ thương móa!!! Em lật tức muốn trở lại trở lại thánh Mungo một lần! [Tuần san phụ bản của nữ phù thủy] mau ra bản đặc biệt!!!”

“Nhỏ giọng thôi Dilys!”

……

——–

[Thiếu gia, ngài Grindelwald đã vào Hogwarts, gặp hiệu trưởng Dumbledore rồi. Nếu thánh đồ cũng gia nhập trận chiến này, ngài Voldemort nói vậy sẽ có phiền toái rất lớn.] Zero đặt nến lên tủ đầu giường, quỳ xuống. Thay quần áo ngủ cho cậu bé có cơ thể đơn bạc. Tuy rằng độ ấm trong trang viên đã được cố định, nhưng nhìn cơ thể có vẻ gầy yếu đến quá đáng trước mặt, Zero vẫn nhịn không được mà lo lắng, nhất là lúc này…..

[Sau lưng hắn có 4/5 cổ phần tài chính Phù Thủy nước Anh, không dễ đổ thế đâu.] Khóe miệng gợi lên một đường cong nhỏ, Harry thả lỏng cơ thể rơi vào trong chiếc chăn mềm mại, [Sáng mai, giao cho Grindelwald khoản đuôi* còn lại.]

*đại ý là số tiền còn lại, trong mỗi cuộc giao dịch đều có khoản đâu và khoản đuôi, khoản đầu là tiền đặt cọc, và khoản đuôi là số tiền còn lại trả cho đối phương sau khi hoàn thành.

Khoản đuôi…… Vì cái hình dung này mà không thể không cong khóe miệng lên: [Vâng thiếu gia. Xin ngài hãy mau nghỉ ngơi đi.] Zero cầm nến rời khỏi phòng, cuối cùng cũng không đợi thiếu niên đáp lại.

Sợ rằng vừa nhắm mắt đã ngủ liền đi. Zero đứng trên hàng lang nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng ngủ của chủ nhà đang đóng kín, trong ánh mắt chỉ có sầu lo.

Ngoài gã và thiếu niên, không có người thứ 3 nào biết được bí mật này, nói vậy thì sẽ giữ được bao lâu. Không biết khi công bố bí mật này, cái người trong phòng sẽ oán hận mình thế nào đây.

Cứ thế, Zero vẫn hy vọng ngày ấy có thể đến thật mau. Dù sao, biết được chuyện cậu bé đang làm, nhưng không có cách nào thuyết phục được cậu ta dừng lại, thật sự không phải cái đáng trải nghiệm gì.

Lâu sau, gã xoay người bỏ đi. Loại bỏ toàn bộ ánh đèn chiếu rọi trong hành lang thật dài, chỉ chốc lát sau đã tối đen cả.

Bên ngoài kết giới phòng ngự, mưa rơi gió giật.

______________

Zô: Mấy ngày nay mạng nhà mình bị chập, khó khăn lắm mới lết lên đây được ;___; Cặp đôi già đáng yêu vãi vật, đừng ai vặn xoắn xưng hô của mình, theo tư duy lôgic bịa đặt của mình thì dẫu có lớn tuổi đến đâu thì yêu nhau vẫn phải xưng anh-em nó mới tình thú =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui