Harry Potter Đồng Nhân Nghịch Lân


Trên sân ga 9¾, bố mẹ tôi đang lo lắng nhìn đoàn tàu Hogwarts đang từ từ vào ga, nhìn thấy vẻ mặt của họ thông qua cửa sổ, đột nhiên khiến mũi tôi hơi cay, ít nhất là ở nơi xa lạ này tôi vẫn còn bọn họ, có họ coi tôi như báu vật quý giá nhất.

Nếu đã đi đến thế giới này rồi vậy thì cứ cảm thụ thứ tình cảm này thật tốt vậy.
Tôi lao xuống con tàu, lần đầu tiên chủ động ôm lấy hai người mà tôi vẫn gọi là cha mẹ, nghe được bọn họ nói, bé cưng, chào mừng con về nhà.

Bởi vì lo lắng cho thân thể của tôi, bọn họ không dùng thuật Độn thổ mà sử dụng khóa cảng, đây thực sự là một trải nghiệm không tồi, ít nhất là hệ số an toàn cũng rất cao.

Trong bữa ăn tối, Ferry nói với tôi rằng kỳ nghỉ Giáng sinh này sẽ đến thăm bà nội của tôi ở Đức, Brian là một gia tộc phù thủy ở Đức và Ferry đã gặp mẹ tôi, Clares Odridge khi còn trẻ, sau này mới đến định cư ở Anh.

"Cho nên, cha, cha không phải là học sinh Hogwarts sao?"
"Đúng vậy, cha đã tốt nghiệp ở trường Durmstrang, hoặc có thể nói gia tộc Brian hầu như đều tốt nghiệp ở đó." Tôi tự động bỏ qua cái "hầu như" mà Ferry nhắm vào tôi, tiếp tục dùng ánh mắt tò mò để hỏi Ferry, ông ấy chỉ có thể tiếp tục nhiệt tình giới thiệu về trường Durmstrang: "Durmstrang nằm trên một hòn đảo phía bắc Vương quốc Anh, cũng không được hiển thị trên bản đồ phù thủy, cho nên hầu hết mọi người không biết nó nằm chính xác ở đâu.

Nhưng nó cũng là một trong ba trường dạy phù thủy lớn ở Châu Âu.

Không giống như trường Hogwarts chỉ tuyển các phù thủy từ Vương quốc Anh, Durmstrang tuyển học sinh từ toàn bộ thế giới phù thủy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có dòng máu thuần chủng."
"Vậy không phải là giống như Slytherin sao?"
"Cha e rằng không chỉ như vậy.

Không phải là Slytherin cũng chịu nhận con lai sao, hơn nữa mô hình giáo dục của Durmstrang cũng khác với Hogwarts.

Bọn họ thiên về dạy phép thuật đen hơn."
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy thứ tôi biết: "Cái này thì con biết, Gellert Grindelwald.

Con có thẻ phù thủy của ông ấy."

"Có vẻ như cái tính thích ăn chocolate của bé cưng vẫn không có thay đổi, phải biết rằng con đã thu thập được một bộ thẻ phù thủy của kẹo chocolate con ếch rồi, nhưng chúng đã bị nổ tung trong vụ nổ lần trước." Nhân lúc đó Clares đưa cho tôi một bát súp nghêu: "Có lẽ con nên cẩn thận đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy, đồ ngọt nên là một vừa hai phải đối với con gái."
"Vâng, mẹ, con chỉ dùng một vừa hai phải thôi mà."
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Ferry đã giới thiệu các thành viên trong gia tộc Brian cho tôi nghe, ngoài bà nội ở ngôi nhà cổ ở Đức ra thì tôi chỉ có một người anh họ là Holdle Brian.

Bởi vì chú tôi và vợ ông ấy đã mất mạng trong trận chiến cách đây mười mấy năm.

Đây thực sự là một tin gây sốc hơn là tin mà cha tôi nói rằng ông đã tốt nghiệp trường Durmstrang nổi tiếng về phép thuật đen.

Nhưng điều đó cũng không khó hiểu, vì trong cuộc chiến đó hầu như không có gia tộc thuần huyết nào chỉ quan tâm đến bản thân, và rõ ràng, việc theo đuổi quyền lực và quan điểm về huyết thống của họ đã khiến họ đứng về phía Voldemort.

Nhưng mà nếu đã là như vậy, liệu cha mẹ tôi có phải là Tử thần Thực tử không? Phải biết rằng cuối cùng Voldemort sẽ bị Harry đánh bại, và phần lớn Tử thần Thực tử cuối cùng sẽ được đưa đến Azkaban.

Rõ ràng vợ chồng Brian đã nhìn ra nghi ngờ của tôi: "Nếu như chúng ta là Tử thần Thực tử thì hiện lại hẳn là phải ở Azkaban rồi, chứ không phải là ở trước mặt con đâu."
"Bà cố của con là một người phụ nữ rất khôn ngoan.

Bà đã sớm cảnh báo chúng ta không nên đi theo hắn một cách mù quáng khi kẻ đó vừa mới bộc lộ tài năng.

Hơn nữa, trong nhà Brian đã có một tín đồ mù quáng rồi.

Không cần người thứ hai đâu."
Clares đứng dậy và dùng đũa phép đưa bát đĩa và đũa vào trong bếp: "Được rồi, được rồi, cuộc nói chuyện giữa cha con hai người có thể kết thúc rồi đó, ngày mai còn phải dậy sớm đó, Cynthia, mẹ đề nghị con nên đi chuẩn bị hành lý trước."
"Vâng, thưa mẹ."
Khi tôi trở lại phòng thì mới phát hiển trên bàn đầy quà Giáng sinh, thứ mà Ferry và mẹ tặng cho tôi là một chiếc áo choàng phù thủy.


Dưới lớp áo choàng phù thủy màu đen và bộ đồng phục ở trường Hogwarts, đây thực sự là một món quà rất tuyệt vời.

Váy màu tím, thêm một cái áo choàng tím đậm.

Còn có cả một đôi bốt đen, bọn họ thực sự đã quá cẩn thận rồi.

Đầy đủ mọi thứ.

Khi lễ Giáng sinh kết thúc, tôi sẽ mặc bộ quần áo này đến gặp Karen, ít nhất là tôi sẽ không cần phải thay nó trước khi tiến vào Hogwarts.

Karen vẫn luôn phàn nàn rằng từ học sinh đến giáo viên ở Hogwarts, tất cả quần áo đều phải có màu sắc trầm, đến nỗi cậu ấy cảm thấy rằng trong thế giới phù thủy chỉ còn lại những màu này.

Món quà mà cặp song sinh tặng là phát minh mới của họ, một thứ giống như chân vịt.

Họ nói trên thiệp rằng chỉ cần lắp cái này vào thì sẽ có thể dễ dàng lướt trong nước.

Quà của Ginny là quyển "Ta đây biết Ma pháp" của Lockhart, tôi tin rằng đây hẳn là gợi ý của bà Weasley, Ginny đã hơn một lần nhắc đến sự si mê của mẹ cậu ấy đối với Lockhart.

Gói cuối cùng là của Karen tặng, chuông gió vỏ sò.

"Chuông gió?" Clares đứng ở cửa phòng tôi, tay cầm một lọ...! Ma dược? "Muggle luôn luôn tin vào một số đồ vật kỳ lạ, nhưng mà mẹ cảm thấy coi những thứ đó là trang sức cũng không tồi."
"Vâng mẹ, mẹ đang cầm cái gì vậy?"
"Một số loại ma dược giúp ích cho cơ thể con." Tôi đã phải nghiêm túc uống hết một bình dưới cái nhìn của mẹ, nói thật thì vị của bình thuốc này thật không dám khen tặng: "Được rồi, bé cưng, con ngủ đi.


Ngày mai chúng ta cần phải xuất phát sớm." Sau khi hài lòng nhìn tôi uống xong, Clares lập tức tắt đèn mà không để cho tôi có cơ hội từ chối.

Ở nhà Brian, Clares luôn luôn là người có tiếng nói lớn nhất và tôi đứng thứ hai, còn Ferry tội nghiệp, bị hai mẹ con chúng tôi tước hết mọi quyền lợi.

Trước khi đi ngủ tôi còn có suy nghĩ xấu xa, có lẽ đây là lý do tại sao Hogwarts mạnh hơn so với Durmstrang, so với Ferry thì Clares mạnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng tôi cũng không hỏi Clares là bà tốt nghiệp trường nào, nhưng cũng không khó nhìn ra trong những bức thư mà bà ấy gửi trước đây, dựa trên sự hiểu biết của bà ấy về truyền thuyết Phòng chứa bí mật thì chắc chắn bà ấy đã tốt nghiệp ở trường Hogwarts.

Về phần ở nhà nào, tôi nghĩ có lẽ mình còn biết rõ hơn Mũ phân loại, Slytherin chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Theo một cách nào đó, Sirius và tôi giống nhau, đều là những người ngoại lai trong gia đình.

Một hậu duệ của gia đình truyền thống ở Slytherin và Durmstrang lại vào Gryffindor.

Sáng sớm ngày hôm sau, Clares đến đánh thức tôi, lúc đó tôi mới vội nhớ ra rằng ngày hôm qua tôi đã bị Clares ra lệnh cưỡng chế đi ngủ và vẫn chưa kịp sửa sang xong hành lý.

Vì vậy, dưới sự chỉ huy của Clares, tôi phụ trách việc đi rửa mặt, đánh răng và ăn sáng, trong khi Ferry tội nghiệp thì phụ trách sắp xếp hành lý mà tôi muốn mang đi.

Còn về phần Clares, đương nhiên là ung dung ngồi đọc Nhật báo Tiên tri của ngày hôm nay mà con cú mới đưa đến.

Cuối cùng lúc sắp ra khỏi cửa, tôi đã bí mật nhét chiếc bánh mì mà mình vừa lấy trên bàn cho Ferry, hai người không có nhân quyền như chúng tôi đi theo Clares trên đường phố Muggle: "Cha, chúng ta đến Đức bằng cách nào?"
"Văn phòng Trao đổi Quốc tế của Bộ Pháp thuật, cha đã đến đăng ký vào tháng trước.

Có khóa cảng để đưa chúng ta đến thẳng Đức, sau đó sẽ dùng thuật Độn thổ để đến nhà bà nội của con." Đến bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Clares lại yêu cầu tôi uống thuốc ngày hôm qua, có lẽ là do lo lắng cơ thể tôi sẽ không thể chịu được thuật Độn thổ.

Người Slytherin đều thích im lặng mà làm như vậy sao? Thật là không được tự nhiên mà.


Cảm giác dùng thuật Độn thổ quả nhiên không tốt lắm, tôi có chút hối hận vì đã ăn quá nhiều vào bữa sáng, cái cảm giác nôn mửa dữ dội bao trùm lấy tôi, đầu óc cũng choáng váng.

May mắn thay, khi chúng tôi đến ngôi nhà cổ của gia tộc Brian, bà nội tôi đã dẫn anh họ tôi đi dự tiệc Giáng sinh, là các gia tinh ra tiếp đãi chúng tôi.

Mặc dù có hơi không lễ phép nhưng tôi vẫn phải lựa chọn làm theo sự sắp xếp của Clares là ngủ một giấc trước.

Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, gia tinh đưa tôi đến cửa sảnh chính, bà nội của tôi đang ngồi trên ghế chính của chiếc ghế sofa, trong khi Clares và Ferry ngồi ở một bên và nói chuyện với bà, tôi đứng ở cửa do dự không biết có nên đi vào hay không.

"Cynthia?" Âm thanh vang lên phía sau khiến tôi hoảng sợ quay người lại, một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi đứng trước mặt tôi, mái tóc dài chấm vai màu nâu mềm mại, đôi mắt màu xanh lam, ngũ quan lập thể, thật khiến người ta không nhịn được mà muốn huýt sáo, rõ ràng người phương Tây đã dậy thì tương đối sớm, cậu bé trước mặt tôi đã cao gần 1m8, điều này khiến cho người chỉ cao có 1m5 như tôi cần phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ cậu ấy.

Đối phương lịch sự giới thiệu bản thân sau khi thấy tôi quan sát xong: "Anh là Holdle Brian, anh họ của em."
"Cynthia Brian."
Thấy tôi lúng túng, anh họ dẫn tôi đi về một phía của sảnh chính: "Anh nhớ em đã bỏ lỡ cơm trưa, hẳn là cũng đói bụng rồi nhỉ, đi ăn gì đó trước đi, chờ khi nào mấy người bọn họ nói chuyện thì tự nhiên sẽ đi ra thôi."
Trên thực tế, có được một người anh họ biết quan tâm như thế này cũng là một chuyện khá tôt, đặc biệt là anh ấy còn giỏi phép thuật hơn tôi rất nhiều, đồng thời anh ấy cũng rất sẵn lòng nói cho tôi biết một số mẹo để học tập.

Chúng tôi đã trao đổi ý kiến ​​với nhau trong suốt buổi chiều, hơn nữa anh ấy cũng biết rất rõ về nội dung học tập của tôi hiện tại, chỉ là chương trình học của anh ấy không giống với chương trình học của tôi, khi tôi đang phàn nàn với anh ấy về việc Lockhart sẽ tiếp nhận lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Holdle đã đánh giá hắn ta là "Một kẻ biểu diễn không hơn không kém".

Anh ấy cũng nói với tôi rằng chương trình học của bọn họ ở trường Durmstrang đã bắt đầu học phép thuật đen từ năm nhất và cũng là môn học quan trọng nhất trong suốt bảy năm học của bọn họ.

Sau khi tôi bày tỏ sự hứng thú đối với phép thuật đen, anh ấy hứa sẽ dạy tôi một số phép thuật đơn giản nhất có thể dùng vào kỳ nghỉ này, và cũng hứa sẽ tặng tôi một cuốn sách học về phép thuật đen đã được đưa vào khu sách cấm ở Hogwarts.

"Thực ra cũng không có sự khác biệt cơ bản giữa phép thuật đen và phép thuật trắng, chỉ là có cái gây ra nhiều sát thương hơn thôi." Vẻ mặt Holdle nghiêm túc giáo dục tôi trước khi học phép thuật đen: "Nhưng thứ em phải học là cách kiểm soát nó thay vì để nó kiểm soát tâm trí của em.

Có rất nhiều người bởi vì bị phép thuật đen hấp dẫn mà khiến họ đi lên con đường sai lầm."
Có vẻ như người anh họ này của tôi khôn ngoan hơn nhiều so với cha mẹ mình, ít nhất là không đánh mất bản chất chỉ vì si mê quyền lực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận