Mẹ tôi lấy lý do bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng và do có quá nhiều người đến thăm làm cái cớ mà đường hoàng dẫn vợ chồng Malfoy đến phòng tiếp khách trên tầng sáu, còn tôi và Draco thì ở lại phòng bệnh với lý do "bạn học chung trường thì cần phải giữ mối quan hệ qua lại tốt đẹp".
Những lời thốt ra từ miệng Clares luôn không đáng tin cậy, nhưng lại có thể khiến mọi người lựa chọn mặc kệ.
Lúc này tôi mới có thể yên lặng đứng nhìn người trước mặt, chỉ trong hai tháng, thiếu niên trước mặt đã vọt lên cao hơn rất nhiều, không còn là quý tộc bạch kim có chút tính trẻ con mà tôi từng thấy nữa, chân tay bắt tay dài ra, cơ thể cũng cao hơn, trên người mặc một bộ âu phục, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, nó làm tôi nhớ lại khi tôi tặng quyển sách kia vào Giáng sinh năm ngoái, có vẻ như anh ấy cũng không có đọc kỹ sách, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không dùng nhiều dầu dưỡng tóc như vậy, phải biết rằng thứ này cũng không quá tốt cho tóc của anh ấy.
"Em cười cái gì?" Tôi không để ý bởi vì những suy nghĩ trong lòng mà trên mặt đã bất giác cười nở nụ cười, tôi chỉ có thể cố tìm lý do bào chữa để trả lời câu hỏi của Draco, tôi cũng không muốn anh ấy biết rằng mình đang thương thay cho mái tóc của anh ấy.
"Em chỉ đang cảm thấy hôm nay thực sự là một ngày không tồi."
"Hả? Một ngày tốt lành." Draco nhìn tôi đầy nghi hoặc, sau đó khẽ gật đầu: "Có lẽ thực sự là như vậy."
Tìm kiếm trọng tâm câu chuyện mới luôn là điều rất cần thiết: "Chúc mừng ba anh đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của trường, em đã xem báo cáo trên tờ Nhật báo Tiên tri." Đây thực ra là bài báo đã phát hành khi chúng tôi vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ, bởi vì Harry mà hiệu trưởng Dumbledore có nhận được một số nghi ngờ từ thành viên hội đồng quản trị của trường, và Lucius, người luôn chống đối ông, cũng nhân cơ hội này mà đầu tư lớn vào Hogwarts và thành công ngồi vào ghế chủ tịch hội đồng quản trị.
"Này thì có gì chứ, chẳng lẽ em không biết ngay cả St.
Mungo này, gia tộc Malfoy cũng sở hữu cổ phần sao."
Cho nên nói, có vài chuyện không thể khen tiểu quý tộc bạch kim này, mới khen có một câu, anh đã trở thành một tiểu thiếu gia hừng hực khí thế rồi: "Nếu như em muốn ở lại St.
Mungo làm sau khi tốt nghiệp, anh có thể đi nói với cha anh."
"Em kém cỏi như vậy sao?" Đối với người vừa đón khai giảng năm hai như tôi đây thì một lời hứa hẹn như vậy là hơi quá sớm, hơn nữa, đây chính là một sự coi thường tôi gián tiếp! "Em cũng không cảm thấy em cần người khác đề cử mới có thể có được một công việc."
Có lẽ ý thức được sự không hài lòng trong giọng điệu của tôi, Draco ngượng ngùng cười cười và cố gắng phủ nhận.
Anh ấy kể cho tôi nghe về mọi việc trong kỳ nghỉ hè của mình, không hổ là quý tộc, cho dù là nghỉ hè cũng không có nửa giờ nhàn nhã, nếu như nói tôi giết thời gian ở St.
Mungo thì có thể coi nghỉ hè của anh ấy là một bài tập toàn diện.
Điều này thực sự khiến tôi tự hỏi liệu Draco, người luôn thua trong tay Harry dưới ngòi bút của Rowling có phải là người trước mặt tôi không.
Tận dụng cơ hội này, tôi cũng đưa ra câu hỏi mà tôi muốn hỏi nhất: "Vậy anh đã từng học câu thần chú gọi thần Hộ mệnh chưa?"
"Tất nhiên là rồi." Mặc dù Draco cũng không hiểu vấn đề của tôi, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho tôi biết: "Gần đây giám ngục Azkaban được Bộ Pháp thuật ngầm đồng ý cho nên đặc biệt ngông cuồng, từ lúc Bộ Pháp thuật hạ lệnh cho giám ngục Azkaban tiến hành truy bắt thì ba anh đã bảo anh học tốt nó."
Chắc chắn rồi, lão cáo già xảo quyết nhất chính là Lucius.
Việc Sirius vượt ngục không chừng còn có liên quan đến ông ta.
"Em muốn học?" Cho nên có đôi khi, nói chuyện với những người thông minh vẫn là chuyện rất thoải mái.
"Tất nhiên, nếu như có thể, anh hãy dạy em đi."
Tôi lặng lẽ thực hiện những tính toán nhỏ của mình, tôi chọn Draco là ứng cử viên sáng giá nhất, thứ nhất, việc học ở Hogwarts có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Clares, thứ hai, trong chương trình giảng dạy năm thứ hai hoàn toàn không có đề cập đến câu thần chú này.
Tuy nhiên, địa điểm cũng khá là quan trọng.
Dù sao ở Hogwarts, chúng tôi có hai thân phận đối lập.
Nghĩ đến điều này, tôi gần như muốn phát điên.
Tại sao giữa các học sinh lại có sự thù địch như vậy chứ, và tại sao hai nhà vốn không thoải mái với nhau lại cùng tồn tại trong một ngôi trường.
Hogwarts quả nhiên là một trường phái riêng biệt!
"Em lại bị troll..." Cùng Draco tiếp xúc không lâu, anh ấy đã tự động bày tỏ sự hiểu biết đầy đủ về tính cách đột nhiên phân tâm, sau đó lại rơi vào trạng thái phát điên của tôi, lúc đầu anh ấy còn cố gắng cắt đứt việc thần du (như đi vào cõi thần tiên) của tôi, bây giờ thì anh ấy đã tự giác coi việc làm của tôi như là bị quái vật chiếm cơ thể.
"Không phải, em chỉ là đang suy nghĩ, biểu cảm của ba mẹ anh khi nhìn thấy mẹ em thật hài hước."
"...! Anh cũng thấy vậy, lần đầu tiên anh thấy bọn họ như thế này." Draco đột nhiên nói: "Anh cũng chưa nghe họ nhắc đến mẹ em bao giờ."
"Ừm, xem ra không phải là ký ức huy hoàng gì rồi..." Với tính cách của Clares, thật sự có thể tưởng tượng được cảnh bà ức hiếp những học đệ học muội đáng thương.
Tôi gần như có thể cảm nhận được thời kì bà mang vẻ mặt giống như một nữ hoàng xưng vương thiên hạ, bễ nghễ (nhìn bằng nửa con mắt) nhìn những học sinh khác.
Malfoy có vẻ không quá tình nguyện tiếp tục chủ đề này, những quý tộc kiêu hãnh này, anh ấy tập trung sự chú ý của mình vào cây Nimbus 2000 mà tôi đã tặng cho cặp song sinh: "Em vậy mà lại tặng cho họ Nimbus 2000?! Nếu như không phải lần trước đám Goyle nói cho anh biết thì thậm chí anh còn không biết chuyện đó."
Nhìn khuôn mặt mới vừa rồi còn nghiêm chỉnh, bây giờ lại là nổi cơn thịnh nộ, đúng là có chút thú vị mà, nhưng có điều, tiên sinh Malfoy thân mến của tôi, phản ứng của anh cũng quá chậm đi, tất cả đều là chuyện của năm ngoái rồi: "Vậy thì sao? Đó là Nimbus 2000, cũng đâu phải là Nimbus 2001, thứ như vậy có lẽ cũng chỉ có anh mới có thể mua nổi."
"Nếu như em thích thì anh có thể tặng cho em một cái, điều anh nói không phải chuyện này!" Draco đáng thương đã bị lời nói vô lương tâm của tôi kích thích đến mức nói năng lộn xộn: "Em tặng cho bọn họ thứ đó để làm gì!"
"Tại sao không thể? Món quà này có ý nghĩa gì sao?"
"Chẳng lẽ, em hi vọng bọn họ chơi thắng anh sao?"
"Tại sao lại không thể hy vọng như vậy.
Em chính là hy vọng bọn họ chơi thắng các anh đấy." Loại cảm giác vinh dự vô hình này thực sự khó giải thích, giống như lúc trước khi tôi còn học, mặc dù tôi không nhất thiết phải thích lớp học của mình, thích các bạn cùng lớp của mình, nhưng mà mỗi khi đến thời điểm tranh tài, người lao ra phía trước hô hào cho lớp nhất định sẽ có tôi.
Khi đặt mình vào trong đó, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Một người có lòng trung thành mãnh liệt như tôi, cho dù có Draco thì tôi cũng vẫn hy vọng nhà của mình có thể giành chiến thắng.
"Em, em..." Mặc dù Malfoy không hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng anh ấy cũng không thể phản bác lại tôi.
Nhưng mà tôi thực sự rất ngạc nhiên, đối với việc nhỏ như tôi tặng ai quà gì mà anh ấy cũng biết đến mức rõ như ban ngày: "Chẳng lẽ anh, theo dõi em cả ngày sao?"
"Bổn thiếu gia sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy đâu, nếu như không phải cả ngày Goyle cứ nói chuyện của em ở bên tai anh thì anh cũng không thèm để ý tới."
"A...!Có vẻ như đàn anh Goyle rất quan tâm đến em.
Lần sau em nhất định phải cảm ơn anh ấy."
"Cảm ơn cậu ta để làm chi!"
"Anh ấy quan tâm em như vậy, không phải nên ngỏ ý cảm ơn sao? Dù sao thì em cũng là người rất có giáo dưỡng đó."
"...! Như vậy cũng không được!..." Nhìn người nào đó bị tức đến mức không nói nổi nhưng vẫn mạnh miệng như cũ, tôi đột nhiên không biết nên vui hay bối rối.
Có rất nhiều chuyện, cũng không phải là không thể cảm nhận được, nhưng thẳng thắn không phải sẽ tốt hơn sao? Cảm giác như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Linh hồn bị đè nén trong cơ thể của một cô bé mười hai tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hít thở không thông.
Người trước mặt tôi này, tôi đã từng chứng kiến sự trưởng thành của anh ấy, hiểu hết những khó khăn của anh ấy, thương tiếc cho tất cả sự bướng bỉnh của anh ấy, nhưng mà khi tôi đặt mình vào trong đó, tôi lại quên mất cách sống chung với anh ấy và cách để dùng một trái tim mười hai tuổi đi tìm hiểu anh ấy.
Sau khi ở lại thế giới này một thời gian dài, thỉnh thoảng tôi sẽ quên đi quá khứ của mình, giả vờ như mình lớn lên trong thế giới phù thủy, có một cặp cha mẹ là phù thủy, tương lại cũng sẽ trở thành một phù thủy, và có lẽ, cũng sẽ yêu một phù thủy khác.
Khi mới đến đây, tôi còn có thể phân biệt rõ ràng tình cảm dành cho mọi người nơi đây chẳng khác gì một thứ xuất phát từ cuốn tiểu thuyết.
Cũng giống như giáo sư, trong lòng tôi ông ấy là một người đáng được mọi người tôn trọng và yêu mến, nhưng Draco thì sao? Anh ấy là một Slytherin, một quý tộc bạch kim không được mọi người xem trọng, ảm đạm dưới ánh sáng huy hoàng của Harry, nhưng vẫn là nhân vật thu hút được ánh mắt của tôi trong tiểu thuyết.
Nhưng bây giờ, dường như tôi không còn có thể nhìn nó theo cách này nữa, bởi vì anh ấy đã trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Việc nói lời yêu một cậu bé 13 tuổi là quá mức nặng nề, tôi cũng không nghĩ chỉ mới một năm ở chung đã có cảm tình như vậy.
Nhưng mà tôi lại không thể thay đổi được việc để ý, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy mình như trở lại hồi mười hai tuổi ngốc nghếch đó.
Ngay từ đầu chỉ là thích chọc ghẹo cậu nhóc này, chỉ bởi vì thích nhân vật cho nên mới tiếp cận.
Ngay từ đầu...!thật sự chỉ là như vậy.
"Em, làm sao vậy..." Sự suy sụp của tôi khiến Draco có chút không biết làm sao: "Đừng bày ra vẻ mặt đăm chiêu ủ dột đó nữa, hoàn toàn không thích hợp với em."
Thấy tôi nhìn anh, đôi tay muốn đưa ra lại để xuống.
"Em đâu có đăm chiêu ủ đột, em chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi." Làm thế nào tôi có thể giải thích là do phản ứng thần kinh của tôi được, chẳng lẽ nói đây là hội chứng phản ứng xấu do xuyên không gây ra sao? "Thực sự nhớ cuộc sống ở trường học mà." Có lẽ khi công việc bận bịu hơn, tôi sẽ không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy nữa.
"Ừ."
"Hiệu trưởng, cũng sẽ khá hơn thôi."
Mặc dù không thích cách ông ấy đối xử và bồi dưỡng Harry, nhưng tình tiết đã lệch khỏi quỹ đạo như vậy, làm sao một phù thủy trắng vĩ đại nhất này lại có thể ngã xuống khi Harry còn chưa trưởng thành chứ..