[Harry Potter Đồng Nhân] [SNARRY] Chờ Đợi Hạnh Phúc

Màn đêm lẳng lặng buông xuống, tất cả mọi người, mọi vật đều đã ngủ say, bóng tối bao trùm Hogwarts thần bí mà mê hoặc. Tuy nhiên cảnh mỹ lệ này đối với Harry giờ đây đã trở nên mờ nhạt. Sau ngần ấy năm anh đối với cảnh vật nơi đây đã quen thuộc đến không thể quen hơn nữa rồi! Hôm nay anh cũng không đến hầm ngầm của Snape, lí do quan trọng là anh sợ trong lúc mình không khống chế được gây ra chuyện gì đó làm Sev không thoải mái, mà bây giờ hắn lại chỉ có một mình, tóm lại là sẽ không phát sinh chuyện gì đó tốt đẹp được!

Bay lượn trong tòa thành mà không hề có mục đích, bóng tối đối với anh không chút nguy hiểm, bất cứ cái gì ở đây đối với anh cũng quen thuộc hết!

Toàn bộ Hogwarts này chỗ mà anh chưa từng đi qua cũng chỉ có một cái duy nhất: phòng Hiệu trưởng, không phải anh không muốn đi mà là không hiểu vì sao ở cửa phòng Hiệu trưởng luôn luôn có một lực lượng vô hình ngăn cản anh đi vào. Bỏ đi bỏ đi, không cho vào thì đây cũng không thèm!!

Có chút buồn chán ngồi xổm xuống, anh phân vân hành trình của mình đêm nay.

Hôm nay anh rất rất là hài lòng, có thể là bởi vì Ron và Hermione đều đã biết anh vẫn tồn tại, việc này khiến anh hưng phấn, hưng phấn đến mức muốn tìm việc gì đó thật đặc biệt để làm.

“A…đi tìm Hermione, không được, quấy rầy chuyện tốt của vợ chồng người ta sẽ gặp phải báo ứng. Hay là đi tìm Ron? Cũng không được, hôm nay xảy ra nhiều chuyện động trời như vậy để cậu ấy điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút đi! Vậy mình biết đi đâu bây giờ??? A, hay là đi tìm Draco! Chỉ có hắn là mình còn chưa gặp.” Mỉm cười, đôi mắt Harry lấp lánh ánh sáng, bộ dạng có chút giống ba anh mỗi khi ông mở trò đùa dai trước kia. Tuy bây giờ không thể đùa dai nhưng thám thính chút nhược điểm cũng tốt! Linh hồn không bị nhìn thấy cũng thật tốt, anh đi thu thập chút nhược điểm của hắn, sau này bảo Kerim viết ra, lúc đó chắc sẽ rất vui nha!

Quyết định một phen, Harry rất nhanh bay tới gian phòng của Draco. Đứng ở trước cửa phòng của hắn, bầu không khí quen thuộc ở bên trong truyền ra, cảm thấy có gì đó rất nghiêm trọng, tâm tình vui sướng vài phút trước bỗng bị thổi bay mất tiêu!

Đây là khí tức của Voldemort, loại khí tức tà ác đến mức làm người ta nghẹt thở! Là đối thủ sống còn của hắn, anh so với tất cả mọi người càng rõ ràng điểm này. Lập tức bay vào trong phòng, bên trong là cảnh tượng làm chính anh cũng phải run như cầy sấy!

Mái tóc màu bạch kim bết dính, từng giọt mồ hôi chảy dài theo từng sợi tóc, không khó để nhận ra sắc mặt Draco đã trắng nhợt đến đáng sợ. Thế nhưng là Harry kinh hoàng chính là dưới chân hắn có một thứ chất lỏng, tỏa ra mùi tanh mặn, đỏ tươi tuyệt đẹp!

Draco đang dùng một con dao nhỏ không ngừng đâm vào chân phải của mình, bắp chân đã sớm bị máu nhuộm đỏ tươi. Mà trên chân hắn, một kí hiệu màu hồng hồng đã biến thành màu đen cháy. Là kí hiệu của Voldemort, kí hiệu ghê rợn không ngừng nhúc nhích, giống như đang hút máu.

Harry thực sự khiếp sợ, anh nhìn người đàn ông trước mặt mình, cái vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đã bị méo mó, trên mặt người ấy giờ chỉ còn lại sự thống khổ và chút bất đắc dĩ. Không hề che dấu trong mắt oán và hận!

Đây là một lời nguyền của Voldemort, mặc dù hắn đã chết nhưng lời nguyền vẫn tồn tại. Lão ta muốn tất cả những người phản bội mình phải sống không bằng chết!

Một dao lại một dao! Chân phải của Draco giờ đây đã vô cùng thê thảm, máu thịt lẫn lộn. Harry hoàn toàn không có cách nào phản ứng, run run cắn môi, tim đập nhanh lợi hại.

Thật chậm dãi, số lần hạ dao của Draco giảm dần, dường như sự đau đớn nhất đã đi qua, hắn bật ra một hơi thở, nhanh tay lấy chai thuốc trên giường rót vào chân phải. Gương mặt hắn giờ phút này lại lạnh như băng, không chút cảm xúc. Chỉ sợ loại đau đớn này vốn đã làm hắn chết lặng.

Ma dược trị liệu vô cùng hiệu quả, vết thương đáng sợ như vậy cũng đã khôi phục bảy tám phần, dù không lành lại hàn toàn nhưng những vết đâm đã không còn chảy máu.

“Ferula!” Nhẹ niệm một tiếng, từng vòng từng vòng băng trắng xuất hiện trên cánh tay Draco, hắn thành thạo quấn băng vào chân, thành thạo đến mức làm Harry phải đau lòng.

Trong trận chiến cuối cùng, anh so với bất kì ai khác đều hiểu được những nỗ lực của Draco. Nếu nói đúng sự thật thì người giết chết Voldemort chính là Draco, tuy cuối cùng anh cũng chết nhưng anh biết Draco đã từng cố gắng cứu anh. Trong trận chiến cuối cùng đó hắn ở ngay bên cạnh anh và Voldemort.

“Draco! Con trai của ta! Giết hắn!!” Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Draco, đũa phép chĩa thẳng vào Harry đang chật vật té trên mặt đất. Harry và Draco giằng co trong chốc lát, đũa phép đều thẳng tắp chỉ vào đối phương, Voldemort chầm chậm đi về phía sau Draco. Mà hắn cũng nhìn chằm chằm về Harry, trên mặt không hề thấy một chút cảm xúc nhưng Harry lại có thể thấy trong đôi mắt Draco sự do dự.

Voldemort khẽ cười, đáy mắt lộ vẻ đắc thắng, lúc không ai trong hai người để ý đến đũa phép trong tay lão ta chầm chậm hướng về phía Draco. Voldemort từ trước đến nay đều không tin tưởng bất kì kẻ nào, đặc biệt là tên oắt con trước mặt này. Lão đọc được Draco đang do dự, tên đầy tớ này nhất định muốn phản bội hắn! Cho nên lúc Draco giết chết Harry cũng chính là lúc sinh mệnh hắn chấm dứt.

Thân thể Draco khẽ động, hắn thấy trong mắt Harry sự kinh ngạc, như đã quyết tâm, Draco lập tức hành động và gần như ngay lập tức hai người khác cũng phát động tấn công.

Ba tia sáng, cướp đi hai sinh mạng.

Người ngã xuống chính là Harry cùng Voldemort. Draco cứng ngắc đứng thẳng nhìn bọn họ. Bùa chú của Draco đã đánh trúng Voldemort, bùa chú của Harry cũng bay sượt qua má phải của hắn bắn trúng Voldemort, thế nhưng bùa chú của Voldemort lại bắn trúng nơi hắn vừa đứng. Nếu hắn không tránh ra thì người chết sẽ không phải Harry, người chết…là hắn. Voldemort muốn giết hắn!

“Ha…Harry!” Nhìn thi thể không nhúc nhích trên mặt đất, Draco hốt hoảng, hắn không hề chú ý tới đôi mắt màu đỏ tươi của Voldemort bỗng lóe ra ánh sáng quỉ dị.

Hắn chính là Vua, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào phản bội mình. Kẻ nào dám phản bội hắn sẽ vĩnh viễn rơi vào địa ngục mà hắn tạo nên.

Sau đó, chỉ trong một tích tắc, một bùa chú phóng thẳng tới chân phải của Draco. Từ nay về sau, cuộc sống của hắn cỉ còn tồn tại đau đớn vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.

Draco bình tĩnh xử lí sàn nhà còn vương vết máu, hắn nở nụ cười. Draco nghĩ có lẽ mình đã phát điên rồi! Nhìn mà xem! Vết máu này đẹp biết bao nhiêu, vẻ đẹp quyến rũ con người vĩnh viễn ngủ say, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Harry cảm thấy hô hấp của mình đã chấm dứt, không thể khống chế. Anh nhanh chóng thoát khỏi gian phòng tràn ngập mùi máu tanh này, đến tận lúc đó anh mới cảm thấy mình có thể thở trở lại.

Tình huống của Draco so với tưởng tượng của anh còn tồi tệ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Đáng lẽ anh phải biết nguyền rủa của Voldemort đáng sợ đến như thế nào. Đối với người phải chịu lời nguyền đã vậy, ngay cả người bàn quang đứng nhìn cũng không nhịn được rùng mình. Thật khó có thể tưởng tượng, đó là một lời nguyền Hắc ám, nuốt máu tươi của chính người chịu lời nguyền.

Một lời nguyền làm con người ta sống không bằng chết!

Bỗng nhiên phát hiện bản thân thật hạnh phúc, Harry không còn hoảng loạn nữa, anh trở về phòng của Jammu và Kerim, nhìn hai cậu bé ngủ ngon lành lòng anh bỗng dâng lên một tia oán giận. Oán giận vì bọn họ cũng cho rằng Draco đã giết anh. Anh nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này. Thế nhưng nhìn lại hai cánh tay trong suốt, làm thế nào anh mới chứng minh được sự trong sạch của Draco? Lại nhờ hai cậu bé này sao? Harry hiểu Bộ Pháp Thuật ngu xuẩn, lại càng hiểu thế nhân ngu xuẩn. Bọn họ làm sao có thể nghe hai cậu bé còn chưa tốt nghiệp Hogwarts nói về sự thật chiến tranh hai mươi năm trước chứ!

Anh nên làm sao đây? Thở dài một hơi, anh nhìn về phía chân trời đang bừng lên một tia sáng của buổi bình minh. Cắn răng, mặc kệ người của Bộ Pháp Thuật không tin thì sao chứ, bạn bè thân thiết của anh nhất định phải biết sự thật này! Sự đau khổ mà Draco phải chịu làm anh chấn động thật sâu. Người thực sự đã giết chết Voldemort không phải anh thì có sao, ánh hào quang của anh hùng bị cướp đi thì thế nào? Những thứ phù phiếm đó lúc sống anh không cần chết lại chẳng thể mang theo, nhưng áy náy với Draco nặng như vậy làm sao anh trả hết!

Sắc trời hôm nay có chút âm u, bầu trời phía trên Hogwarts mây cuồn cuộn lượn sóng, không ngừng mở rộng như muốn nuốt lấy toàn bộ thế gian.

Harry bay tới bên cửa sổ, nhìn trời, bi thương.

Mấy ngày rồi bầu trời đều âm u như vậy, chẳng được mấy chốc từng hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống. Sầm sập sầm sập! Từng hạt mưa như gõ vào trái tim anh! Hạt mưa như số phận mong manh của con người, rơi xuống, biến mất không còn bóng dáng.

Kerim bị trận mưa đánh thức, cậu chán ghét nước mưa, cậu chán ghét tiếng mưa rơi, chán ghét cả những ngày mưa rơi mãi rơi mãi. Tiếng mưa làm cậu nhớ đến một ngày đêm vô cùng kinh khủng đó, cau mày, cậu ngồi dậy.

“Harry, anh Harry!” Mới sáng sớm đã thấy sắc mặt Harry rất nghiêm trọng, trong mắt còn phảng phất bi thương và xấu hổ, cậu vội hỏi: “Anh Harry, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Bên kia Jammu còn đang ngủ, ngủ rất ngon lành, một chút cũng không hề bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Harry chỉ nhìn cậu không nói, sự im lặng của anh làm cậu cảm thấy sợ.

Nhăn mặt nhíu mày, dù là cậu không thể tới quá gần, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn bè, câu nên quan tâm đến anh một chút. “Sáng nay anh lạ lắm, đã xảy ra chuyện gì phải không ạ?”

“Kerim, cũng đúng lúc lắm, giúp anh hẹn mấy người bạn của anh tới, còn có…Draco!” Cất giọng khàn khàn, anh nói. Harry đã quyết định sẽ đem hết mọi chuyện nói ra. Có chút tự trách, lần đầu tiên khi gặp lại Draco, anh cũng không định nói ra mọi chuyện. Anh là một người bình thường, cũng ham thích hư vinh, cũng có cái gọi là ích kỉ. Thế nhưng sau khí thấy được sự việc đêm qua Harry đã nhận ra anh tàn nhẫn biết bao. Hai mươi năm qua, bao nhiêu lần xương cốt Draco đã đau đến nát vụn, bao nhiêu máu tươi đã chảy xuống? Anh không thể biết được vì anh không phải người trực tiếp trải qua. Nhưng những thống khổ ấy ai có thể chịu đựng?

“Giáo sư Malfor?” Kerim ngạc nhiên. Đối với Draco Malfoy nói cho cùng trong lòng cậu có chút chán ghét, dù sao ai cũng nói hắn là người xấu, lại chẳng có một ai bênh vực cho hắn cả. “Thế nhưng…”

“Nhất định phải hẹn họ bằng được, biết không? Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với mọi người.” Anh cười, cười rất thoải mái, rất hài lòng. Từ sau khí quyết định đem mọi chuyện nói ra anh cảm thấy lòng nhẹ đi rất nhiều, một bí mật động trời đã được làm sáng tỏ, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng này làm anh có cảm giác như mình sắp được lên thiên đường!

“Vâng! Em đã biết.” Tuy còn nghi ngờ, nhưng Kerim vẫn đáp ứng, “Mời cả giáo sư Snape nữa ạ?”

Nhíu mày thật lâu sau Harry mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

“Em sẽ đi ngay!” Kerim gật gật đầu hướng về phía Jammu đang say ngủ, tiến hành mọi việc theo trình tự ngày nào cũng phải tiến hành.

Harry không để ý tới bọn họ, anh nhẹ nhàng ra ngoài, bay lơ lửng. Bỗng vô thức anh đã bay tới chỗ bức họa của mình trên hành lang. Phía trước bức họa là một bóng dáng đen kịt từ đầu đế chân.

Là hắn, Severus!

Bay tới bên cạnh hắn, nhìn gương mặt hắn có uể oải rồi lại có thỏa mãn. Hắn vì ai mà uể oải, vì ai mà thỏa mãn vậy? Trong lòng Harry hiểu, nhưng rồi lại cảm thấy bất lực.

Anh lần thứ hai nghi ngờ nguyên nhân bản thân mình còn tồn tại!

Snape thở dài một hơi, nhìn bức họa phía trước. Tâm tình của hắn…nên nói như thế nào nhỉ? Cứ nghĩ trở lại Hogwarts sẽ có anh ở đây. Nơi này có kỉ niệm về Harry, hương vị của Harry, thế nhưng sau khi trở về rồi mới phát hiện thật ra cũng chỉ có một mình. Cái cảm giác bị bỏ lại đã khó chịu giờ càng lúc càng khó tiếp nhận rồi!

Anh nâng hai cánh tay trong suốt vuốt lên gương mặt hắn, đối với Snape mà nói đây chỉ là một cơn gió mà thôi. Sự khác biệt duy nhất là cơn gió này mang theo mùi của Harry.

“Harry, vì sao muốn bỏ lại ta…” Nhắm chặt mắt lại, viền mắt nóng rực. Có thể quyết định quay lại đây là sai lầm rồi ư? Hắn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng mà bế tắc cũng rất nhiều.

“Em không muốn đâu…Severus…” Harry đau lòng nhìn Snape.

Đột nhiên mở bừng mắt, hắn nghe được, hắn nghe được tiếng trả lời, thế nhưng trên hành lang vắng lặng không một bóng người. Là ảo giác sao…

Thở dài thật sâu, hắn xoay người rời đi.

Harry không giữ hắn lại, mà cho dù anh có muốn giữ lại cũng làm không được. Thân thể của anh, tình trạng của anh đều nói cho anh biết sự thật ấy. Đáy lòng đau đớn quá, nhìn người yêu quay gót bước đi là cảm giác này đây!

Rất rất muốn… ôm hắn thật chặt!

Thở dài giữa không trung phiêu đãng, một tiếng lại một tiếng, một lần rồi hai lần.

Jammu đang rất là cáu giận, gương mặt đều đỏ bừng, người anh hùng mà cậu ngưỡng mộ nhất lại đi hẹn gặp người cậu chán ghét nhất là chuyện cậu không muốn nhất. Mới sáng sớm ngủ dậy đã nghe Kerim nói về việc Harry nhờ, cậu thở dài.

Lần đầu tiên nhìn thấy giáo sư Malfoy trên xe lửa, do quá kinh ngạc nên không tỏ ra chán ghét, nhưng mà giờ đây sự kinh ngạc đã qua đi. Cậu chỉ sợ bây giờ trên lớp Bùa chú nghe không đến hai câu giảng bài cậu sẽ tông cửa xông ra vì chán ghét mất!

“Jammu, đừng như vậy! Thoải mái chút đi.” Nghiêng nghiêng đầu, nhìn Jammu trưng ra cái mặt ta-đây-khó-chịu Kerim thực sự không hiểu nổi vì sao Jammu lại ngưỡng mộ anh hùng đến như vậy. “Chờ sau khi hẹn được giáo sư Malfoy rồi bồ còn phải tìm giáo sư Snape nữa đó!”

“Được rồi! Được rồi!” Khôi phục khuôn mặt lạnh lùng như mọi ngày Jammu giơ tay gõ cửa văn phòng của Draco.

“Ai vậy?” Trong phòng truyền ra tiếng nói có chút bực bội, Draco vừa mới trải qua tra tấn thực sự không có xúc động muốn gặp bất kì ai.

Việc này trách ai được! Muốn trách tự trách chính mình yêu Ron! Tự trách chính mình phản bội Chúa tể Hắc Ám! Trách chính mình tránh khỏi công kích của Voldemort đi! Tất cả tất cả, đều nên tự trách chính mình đi. Thế nhưng như vậy công bằng sao? Hắn làm tất cả chỉ đổi lại một câu lại một câu khinh rẻ, đổi lại từng ánh mắt trợn trừng mang theo chán ghét!

“Giáo sư, em là Kerim Kent.” Thấy Jammu rõ rang bình tĩnh lại không hề muốn nói, Kerim đành phải mở miệng.

“Trò muốn cái gì?” Cửa mở. Hai cậu bé có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng tiều tụy của Draco. Hình như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt trên Tàu tốc hành bọn họ đã không hề trông thấy Draco khá hơn bây giờ chút nào. Cứ như thể hắn đã vậy từ khi mới sinh ra ấy!

Jammu và Kerim đều nhíu mày, khoảnh khắc cảnh cửa mở ra hai người ngửi dược mùi máu xông tới.

“Chính là…cái này…giáo sư Weasley và giáo sư Granger có tổ chức một buổi tụ hội, cho nên bảo bọn em tới tìm thầy!” Thật sự không thể nói Harry Potter muốn chúng em tới tìm thầy nha.

“Tụ hội?” Thanh âm tràn ngập khinh thường, Draco cúi xuống nhìn kĩ hai người: “Hai vị anh hùng vĩ đại có chuyện gì mà muốn cùng một phản đồ như ta tụ hội? Các trò không phải đang nói dối đi!”

“Ách…các giáo sư có nói vậy, nhất định phải mời được thầy, thời gian là sau bữa tối, tại căn phòng nhỏ của bác Hagrid!” Có chút xấu hổ Kerim nhìn Draco.

Hít sâu một hơi, “Ta sẽ đến!” Draco phủ nhận sự chờ mong trong lòng, đóng cửa lại. Trở vào trong hắn nhìn nhìn chân phải của mình, hắn đã từng định cắt bỏ nó thế nhưng chắc chắn đây không phải một lựa chọn sáng suốt. Hắn biết Voldemort, nguyền rủa của lão ta sẽ không vì vậy mà biến mất, thậm chí tệ hơn nó có thể chuyển sang một vị trí khác. Vậy hắn cắt bỏ chân còn có ý nghĩa gì, ngoài trừ cái chết thực sự sẽ không còn cách nào chấm dứt thống khổ. Nhưng Draco không cam tâm, hắn không cam tâm Ron chưa nói một câu đã rời bỏ hắn.

Tựa vào ván cửa trượt xuống, trên mặt có uể oải rõ ràng, trái tim đau đến không òn cảm giác. Chẳng lẽ sinh mệnh hắn sắp kết thúc rồi sao, Draco hoảng hốt nghĩ, thân thể hắn đã bắt đầu không thể chịu đựng loại tra tấn dày vò này được nữa! Nhớ lại lúc trước thân thể hắn còn khỏe mạnh, hắn lại cười, thế nhưng ẩn sau nụ cười nửa miệng quen thuộc ấy lại là sự bi thương không thể nói thành lời.

“Tất cả sẽ mau kết thúc thôi…”

Trên đường đi tới hầm ngầm sắc mặt của Kerim luôn không tốt, Jammu đi bên cạnh nhìn cậu kì quái. Đáng lẽ người chán ghét nhất khi phải gặp giáo sư Malfoy phải là cậu mới đúng, sao lại đổi thành Kerim rồi?

Kerim nắm tay Jammu bước nhanh khỏi nơi ở của Draco, sắc măt cậu tái nhợt. Cái cảm giác lạnh lẽo thấm tận xương tủy như vẫn còn đây, cậu rất quen thuộc với nó, thật sự là muốn quên cũng không được. Đó là tử khí – cái loại không khí chỉ xuất hiện khi người ta sắp chết, mà tử khí rất nồng. Cậu có một dự cảm, một cảm giác không lấy gì làm tốt đẹp về giáo sư Malfoy.

Cậu có thể cảm nhận được tận sâu trong linh hồn giáo sư là sự bi thương khiến người ta không thở nổi, sự bất lực và tuyệt vọng đến không cách nào hình dung. Lần đầu tiên cậu cảm thấy Draco cũng không giống như mọi người vẫn nói mà là so với bất cứ ai khác còn tuyệt vọng, đau khổ hơn!

“Kerim! Kerim! Bồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Jammu cố gắng níu tay cậu lại. Nhìn sự bi thương trong mắt Kerim, cậu cảm thấy hoảng sợ. Kerim trước mặt như biến thành một người khác, tuy rằng bề ngoài như nhau nhưng linh hồn như là một người khác. Hơn nữa loại cảm giác không hay ho này làm cậu nhớ đến vừa nãy khi gặp Draco.

“Không. Không có việc gì!” Sửng sốt một hồi, Kerim lập tức lấy lại tinh thần. Lắc lắc đầu cố xua đi cảm giác khác lạ kia cậu nói với Jammu: “Chúng ta mau đi thôi!”

Mím môi, Jammu cảm thấy hơi bực bội. Kerim lúc nào cũng giấu cậu rất nhiều chuyện, cậu muốn mình được biết, cậu muốn biết nhà Kerim ở nơi nào, những chuyện khi Kerim còn bé ra sao, rất nhiều rất nhiều chuyện. Thế nhưng Kerim chưa bao giờ nói. Mà cậu đối với cậu ta lại có một cảm giác kì lạ, cảm giác muốn chiếm hữu đối phương.

Lắc lắc đầu, Jammu muốn xua đi cảm giác trong tim lúc này, liền nhanh chân theo Kerim bước đi.

Quãng đường rất ngắn, bọn họ cũng thuận lợi mời được giáo sư Snape, dù sao giáo sư Snape cũng không hề có mâu thuẫn với các giáo sư khác, cũng không có lí do để từ chối lời mời. Nhưng thật ra biểu hiện lạ lùng của Harry lại làm hai cậu bé cảm thấy tò mò.

Thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, nhất là đối với Draco Malfoy. Hắn vốn không phải người dễ tính, đối với những lời châm chọc khiêu khích của người khác hắn càng coi như gió thoảng bên tai. Thế nhưng lần này hắn cảm thấy thật khó xử, lời mời này của Ron và Hermione làm hắn cảm thấy bối rối. Hắn vừa muốn làm sáng tỏ mọi chuyện lại vừa sợ hai người họ không tin tưởng hắn. Thật là đau đầu mà!

Bước từng bước tập tễnh, hắn đang trên đường đi tới căn phòng nhỏ ngoài kia. Mưa phùn rơi làm áo chùng hắn âm ẩm, thời tiết âm u làm chân phải hắn càng đau, lời nguyền lại bắt đầu rục rịch. Xem ra hôm nay lại phải đổ máu nữa rồi. Lúc trước phải mười ngày nửa tháng mới phát đau một lần nhưng không hiểu sao dạo gần đây tần xuất lại ngày càng dày đặc, hầu như ba ngày phải đau một lần. Nếu không phải hắn chịu đau rất giỏi thì có lẽ đã sớm ngất trước mặt các học sinh rồi.

Thở dài, không có gõ cửa, không có đánh động hắn cao ngạo mở tung cánh cửa gỗ. Làm hắn ngạc nhiên chính là trong phòng Ron, Hermione, Hagrid và còn cả giáo sư Snape đều có vẻ mặt kinh ngạc. Nhếch mày hắn lại nhìn về phía bàn Jammu và Kerim đang cỏ vẻ mặt không được tự nhiên.

“Harry, bọn họ đều tới rồi!” Hơi đỏ mặt Jammu cất tiếng đồng thời nhìn về phía Harry đang lơ lửng trong không trung.

“Harry?!” Snape và Draco đồng thời mở miệng, trong giọng nói có sự kinh ngạc giống nhau như đúc.

“Các giáo sư, hôm nay người thực sự hẹn các vị là Harry!” Kerim nhanh chóng giải thích, cậu bé phát hiện giáo sư Snape và giáo sư Malfoy không tin.

Draco hừ lạnh một tiếng, kéo chiếc ghế con ngồi xuống một bên. Hắn còn không mặt dày đến nỗi ngồi bên cạnh những người khác. Hắn biết rõ bọn họ có tâm trạng như thế nào, hắn đã cố gắng bỏ qua ánh mắt khinh miệt, cố gắng lờ đi mâu thuẫn vốn tồn tại giữa họ.

“Là thật đấy! Anh ấy thực sự đang ở trước mặt mọi người.” Kerim chỉ về phía Harry, mặc dù đối với những người khác thì ở đó chỉ có một khoảng không trống rỗng. “Anh ấy hẹn gặp mọi người hôm nay, anh ấy muốn làm sáng tỏ một việc gì đó!”

Trào phúng mỉm cười, Draco nhìn hai cậu bé: “Sự thật?! Chẳng phải ai cũng biết rồi sao?” Nói xong ánh mắt hắn đảo qua mọi người đang ở đây, sắc bén đến mức làm người ta phát lạnh. Bên dưới lớp áo chùng phù thủy hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, chống lại cơn đau đang không ngừng tăng lên.

Harry thở dài một hơi, nhìn về phía Jammu và Kerim nói: “Các em nhìn thấy chứ? Mời giáo sư Malfoy kéo ống quần bên phải lên!”

“Giáo sư Malfoy, có thể mời ngài kéo ống quần bên phải lên được không?” Jammu không tình nguyện mở miệng, nhìn về phía chân phải của vị giáo sư kia. Cậu rõ ràng thấy được giáo sư siết chặt nắm tay, vì vậy cảm thấy kì quái.

Draco biến sắc, nắm tay đã chặt lại càng thêm chặt, nghiến răng nói: “Làm sao mà các trò biết?!” Đau đớn càng ngày càng thêm rõ rệt, Draco đã bị đau đớn dằn vặt đến chết lặng. Hắn đột nhiên phát hiện sự đau khổ giờ đây đã tăng thêm một bậc. Kí hiệu cứ như đang kêu gào với hắn: “Ta muốn máu! Ta muốn máu tươi!”

Một tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt tràn ra, Draco trừng mắt nhìn Jammu và Kerim. Hắn đột nhiên đứng dậy, dung chất giọng lạnh lùng nói: “Nếu không có việc gì quan trọng thì ta phải đi về!”

Những người tinh ý đều phát hiện Draco đang giếu diếm và nhẫn nhịn chuyện gì đó. Giáo sư Snape nhanh tay bắt được thân thể hắn đang muốn rời đi, lạnh giọng nói: “Cậu đang trốn tránh cái gì?”

“Không phải chuyện của các người! Từ hai mươi năm trước sau khi tất cả các người rời bỏ ta thì tất cả mọi chuyện của ta đều không mượn các người quản nữa!!!” Draco hất tay ra, hắn đã gần như mất đi lí trí. Hắn cần máu. Rất nhiều rất nhiều máu. Thế nhưng trước hết phải rời khỏi chỗ này, máu tanh đáng ghê sợ như vậy hắn không muốn cho bọn họ xem.

Snape cứng người, hắn cũng không thể phản bác, vì vậy buông tay.

“Không được! Không được để hắn đi!” Thấy Draco sắp rời đi Harryêu lên, trên mặt có sự hoảng loạn và lo lắng rõ ràng, Kerim đành phải nắm áo Draco.

“Buông tôi ra!” Giọng nói Draco trong trẻo nhưng lạnh tựa băng, lại có cái gì đó như muốn khóc. Hắn phải rời đi thật nhanh. “Đừng có quan tâm đến ta!”

Ron nhăn lại vùng lông mày, anh bước đến nhìn vào đôi mắt chất chứa đau khổ của Draco, dịu dàng nói: “Draco! Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

Có chút hoảng loạn, đầu Draco đã bắt đầu choáng váng, lẩm bẩm nói không rõ: “Buông ra! Tôi cầm máu…máu…Đừng, đừng…Không nên nhìn…”

Bỏ tay Kerim ra, hắn ngã ngồi xuống đất, lục lọi trên người cái gì đó. Một lát sau, hắn lấy từ trong áo chùng ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng loáng lóe lên trong không khí. Miệng vẫn lẩm bẩm mấy tiếng không rõ.

Kerim lại càng hoảng sợ, cậu bước lên muốn cướp lấy con dao từ tay giáo sư nhưng không cẩn thận lại làm tay bị cứa một vết. Một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra. Jammu vội vàng chạy tới, xót xa nhìn vết cắt trên tay cậu. Cậu quay đầu định mắng to nhưng thật không ngờ lại thấy một cảnh tượng khủng khiếp.

Mùi máu tươi kích thích Draco, hắn cầm con dao nhỏ…hung hăng đâm thật mạnh vào chân mình. Tất cả mọi người cứng đơ vì kinh ngạc, Ron thậm chí còn ngốc lăng. Nhìn Draco một dao lại một dao *** chính mình, máu tươi vảy ra trong không trung, mùi máu nhanh chóng lan tràn trong căn phòng nhỏ. Từ dưới ống quần rách nát mọi người có thể nhìn thấy lớp băng vải mới tinh. Mà lộ ra dưới lớp băng vải…là một kí hiệu của Chúa tể Hắc Ám đang hút máu chảy ra từ những vết thương.

Trên mặt Draco có sự điên cuồng, buồn rầu, khổ sở, thỏa mãn. Hắn sợ, sợ nhất từ trước đến nay. Lần này sự đau đớn thật sự không chịu nổi. Hắn cảm thấy cả linh hồn mình cũng đang run rẩy. Trong quá khức hắn còn có thể dung vẻ mặt lạnh tanh đi đối mắt với sự đau đớn thống khổ này, nhưng hôm nay hắn thật muốn buông xuôi, chấm dứt tất cả.

“Mau mau ngăn cản hắn! Nhanh lên! Jammu, Kerim.” Quên đi sự sỡ hãi bình thường của Kerim đối với mình, Harry vọt tới trước mặt hai cậu bé. Sự lạnh lẽo làm Kerim giật mình, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi anh. Một giọt máu từ vết thương trên tay cậu vảy, đúng là ‘vảy’ trúng người anh.

Thế là một cảnh tượng vô cùng bất ngờ xảy ra, thân thể Harry cứ như vậy hiện ra trước mặt mọi người, rõ ràng và không hề trong suốt, giống như một người sống hoàn toàn bình thường.

Hốt hoảng quay đầu lại nhìn mọi người chết sững, Harry cũng không chú ý tới sự khác lạ của mọi người và trạng thái của bản thân. Anh chỉ lo lắng nhìn Draco, kêu lớn: “Mau mau ngăn cản hắn! Hắn sẽ chết mất, sẽ chết mất.”

Động tác trên tay Draco chậm dần xuống, máu tươi dưới chân thực sự làm cho người ta kinh hãi. Ron là người đầu tiên lấy lại tinh thần lập tức lao tới bên cạnh, nắm chặt tay Draco ngăn hắn tiếp tục động tác.

Gương mặt vốn lạnh băng của Snape đã biến mất, hắn ngay lập tức rút ra đũa phép chỉ thẳng vào Draco: “Tước vũ khí!”

Con dao nhỏ trên tay Draco bị tước mất, thế mà hắn vẫn lặp lại động tác trên tay.

Trong cơn hoảng loạn Draco dường như thấy được hình ảnh của Harry. Hắn nhìn anh, trong miệng thốt ra một câu nhẹ bâng như không còn sức lực.

“Quả thật…là…cậu…sao…!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui