“Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện chính.” Hermione nhún vai, “Nếu cậu đã quyết định ở lại vậy không bằng thử làm bạn của họ.”
“Bạn?”
“Ừm, đúng vậy, Harry.” Hermione trìu mến nhìn anh, “Cậu cần có bạn, khi cậu tới một nơi xa lạ, cảm thấy mình cô đơn không hòa hợp nhưng cậu lại muốn ở đó thì điều đầu tiên cậu cần làm chính là nhanh chóng kết bạn, như vậy cậu mới có cảm giác thân thiết, trước kia cậu vẫn không quan tâm mà đúng không?”
“Có lẽ cậu đúng, Hermione.” Harry nói.
“Đừng sợ, Harry, cậu có thể làm được.”
“Thôi đi Hermione, tên kia mà không có cậu thì chỉ có thể làm hỏng bét thôi.” Gương hai mặt bên kia truyền tới giọng Draco trêu đùa.
“Tôi không phủ nhận đâu, vì thế tôi mới không muốn Hermione yêu đương với cậu, Malfoy.” Harry cười lớn, “Tôi quyết định sau khi con Abra ra đời sẽ giật giây cậu ta đặt tên cho con là Draco, vậy tôi có thể bắt nạt cậu rồi, a, khoan đã, bên các cậu hình như đa số lấy tên chòm sao thì phải? đáng tiếc tôi không thể khống chế được thời gian nhóc con kia ra đời.”
“Trò đùa đáng thương của cậu.” Draco cười nhạo.
“Rồi rồi, tôi chưa nói gì cả, nhưng Hermione này, cậu liên lạc đúng lúc quá, tiện đây mình hỏi một câu, các cậu có tìm được phương pháp kết nối hai thế giới không – Tom đừng kích động, cậu nắm chặt quá – ý của mình là, tuy mình không cần trở về nhưng dù sao Ron cũng phải đi mà không phải sao?” Trước mặt Harry Ron cứng đơ gật đầu.
“Chúng mình đang cố gắng, nhưng giờ nếu có thể sử dụng pháp lực để liên lạc giữa hai không gian thì mở ra kết nối chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Hermione gật đầu.
“Yên tâm, trước khi chúng tôi kết hôn sẽ kéo cậu về.” Giọng Draco lại vang lên.
“Cái gì! Kết hôn?” Ron nhảy dựng người, “Các cậu định làm đôi Gryffindor và Slytherin đầu tiên trong nhiều năm qua hay sao, Malfoy gia đình cậu không phải tôn sùng máu trong à?”
“Khi cậu không biết thì tôi đã giải quyết chuyện này xong rồi, a, tôi không thể nào hy vọng một Weasley giúp tôi suy nghĩ đúng không.” Draco nói, “Quá khủng bố.”
“Kết hôn?” Harry cũng sửng sốt, “Hermione, cậu và Draco kết hôn…”
“Đừng nghe anh ấy nói linh tinh,” Hermione trừng Draco bên cạnh một cái, nhưng Harry nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt cô, “Hiện tại Bộ Pháp thuật vừa mới đi vào quỹ đạo, các nhân tố mà Bộ Pháp thuật lưu lại khi đó đều cần mấy đứa trẻ mới tốt nghiệp như bọn mình giải quyết, quần chúng không tin vào Bộ Pháp thuật, chúng mình… tuy đã quyết định tiến tới, nhưng chuyện kết hôn thì ít nhất nửa năm nữa chúng mình cũng không có tâm tư suy nghĩ.”
“Thật ra chúng mình định cử hành sau khi các cậu trở về, nhưng nếu Harry đã quyết định ở lại bên kia thì có lẽ chúng mình phải nghiên cứu mở rộng phạm vi không gian, dù sao mình còn hy vọng cậu có thể tới đây một chuyến,” Hermione nhìn Tom bên cạnh Harry, cô và Ron biết quá khứ của Voldemort, năm thứ hai vì phòng chứa mà Harry và Ron đã từng gặp Riddle 16 tuổi, cô thật sự không thể nào nghĩ tới thanh niên lịch sự ôn hòa với kẻ điên kia là cùng một người, cũng chính vì vậy mà tuy cô không biết tương lai Harry và đối phương có thể đi được bao xa nhưng cô cảm thấy nếu có cơ hội cô cũng sẽ giống như Harry, mau chóng phân biệt cả hai, “Nếu được thì cũng có thể đưa Tom tới bên này một chuyến, dù sao Neville bọn họ cũng không biết cái tên khác của Voldemort, cậu tìm một người bạn trai ở không gian khác, họ chỉ biết chúc mừng cậu thôi.”
“Mình tin các cậu ấy.” Harry gật đầu.
Đến khi Hermione và Harry giải quyết xong chuyện thái độ với vợ chồng Potter – thậm chí Hermione còn đưa cho Harry rất nhiều đề nghị để anh có thể đối mặt với cuộc sống sau này.
Cả một buổi chiều họ đều tán gẫu – quá khứ ba người họ ở cạnh nhau cũng không có quá nhiều đề tài, lúc ở trường thì một người đi ngủ một người thì ngẩn người hoặc miên man suy nghĩ. Nếu không phải lần này thật sự lâu lắm rồi không gặp nhau, nếu không phải họ đều cần một kế hoạch cho tương lai họ cũng sẽ không nói chuyện lâu như vậy.
“Chỉ mong lần sau chúng ta gặp nhau sẽ không cách quá xa.” Cuối cùng, liên hệ giữa hai không gian trở nên gián đoạn, Hermione mỉm cười với họ, “Mong gặp cậu lần sau, Tom.”
Tom cười khẽ gật đầu. Ai cũng không ngờ đến cuối cùng Hermione và Tom lại nói chuyện với nhau.
Hermione và Tom, một người tùy tiện thậm chí có đôi khi sẽ đi theo Harry và Ron lỗ mãng làm việc, mà Tom cho tới giờ vẫn lịch thiệp, bình tĩnh khi gặp chuyện, nhưng tính cách hoàn toàn tương phản lại có đề tài chung. Nguyên nhân là, hai người đều chạy quanh ở thư viện Hogwarts.
Một buổi chiều tán gẫu, dù Hermione cũng không quá ủng hộ Harry lựa chọn ở lại đây vì Tom nhưng cô cũng khen ngợi Tom. Cố vốn tưởng mình phải cần một chút thời gian mới có thể bình tĩnh đối mặt với Tom, nói thật ra dù là Tom hay Hermione thì đều dựa vào Harry.
Cuối cùng, trong quá trình nói chuyện thì cũng cảm nhận được sự khác biệt. Ưm, cô cảm thấy cô sẽ không thảo luận các tri thức với Voldemort, cảnh tượng này vừa nghĩ thôi đã thấy khủng bố. Mà với Tom, với người tri thức uyên bác, cô không thể không khen ngợi.
“Được rồi, có vẻ Hermione rất thích cậu.” Harry ném gương hai mặt cho Ron, “Ôi, râu của Merlin, tôi sắp chết đói rồi, chờ tôi một lúc tôi đi làm bữa tối.”
“Tôi rất vui vì có đề tài chung với cô ấy.” Tom đi theo Harry vào phòng bếp, khẽ nói.
“Hình như cậu khá vui vẻ.”
“Đúng vậy, tôi không ngờ ngoài tôi lại có một người nữa đọc hết sách trong thư viện Hogwarts.” Quan trọng nhất là còn thuộc lòng toàn bộ chúng.
“Vào năm nhất Hermioen đã nhớ kỹ chương trình học, dù năm ba các môn của cậu ấy nhiều đến nỗi phải dùng Xoay Thời Gian mới có thể học hết nhưng tay cậu ấy không hề thiếu sách ngoài ngành.”
Harry nhìn nguyên liệu nấu ăn, “Tối nay ăn chút canh ngô? Ưm, nói thật tôi không thích ngô lắm, chúng ta có thể làm ít salad rau, thịt… cậu cảm thấy thịt bò nên làm gì?”
“Cũng được, nhưng có lẽ anh có thể làm món sở trường nhất để tôi nếm thử, có cần tôi giúp xử lý nguyên liệu không?”
“Đương nhiên rồi.” Harry cũng không quay đầu lại nói, “Thôi tôi không thích ngô, chúng ta thử xem món khác…”
Trong phòng bếp thi thoảng vang lên tiếng Harry và Tom, nhưng Ron vẫn nằm trên ghế salon không muốn dậy. “Trở về sao…” Anh nhẹ nói, đúng vậy, dù Harry quyết định ở lại đây, nhưng anh thì sao, cha mẹ và bạn bè anh đều không ở đây, anh phải trở về.
Nhưng nếu trở về… đột nhiên, tốt nghiệp tối qua, tiếng nói người kia lại vang lên trong đầu. “Nếu giáo sư Harry có thể chấp nhận Tom, vì sao anh không thể chấp nhận tôi chứ, Ron.”
“Tôi không biết, nhưng… xin lỗi, tôi còn cảm thấy cậu có thể tìm được người khác tốt hơn…”
Ron dùng gối đè lên mặt mình. Anh chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày anh lại nghe được một người tỏ tình với mình, mà người nọ lại không cùng thế giới với anh.
“Rồi mình sẽ phải trở về.” Ron che đầu mình, mơ màng nói, “Cậu ấy sẽ gặp được người tốt hơn, đừng suy nghĩ quá nhiều…” Lầm bầm rồi mệt mỏi thiếp đi, khi Harry làm xong bữa tối thì Ron đã ngủ được “một giấc ngủ trưa”.
Bữa tối ấm áp yên lặng, cảnh tượng như vậy dường như luôn diễn ra từ khi họ đi vào thế giới này. Dần dà, nó trở nên quen thuộc.
Harry còn có thói quen đi dạo sau bữa tối, nhất là ở thung lũng Godric, nơi này phong cảnh đẹp, không khí trong lành vào sáng sớm và hoàng hôn, nhưng Harry cảm thấy nếu đi thì rất có thể anh sẽ gặp vợ chồng Potter, hôm nay mệt cả ngày, anh cũng không định đi ra ngoài.
Chờ ngày mai thôi. Harry nghĩ vậy, ở trong nhà sau khi ăn tối, lúc này còn chưa có TV, mọi người biết tin tức chủ yếu dựa vào báo chí và thư từ, khi anh sinh ra mới là giai đoạn khoa học kỹ thuật Muggle bước vào thời kỳ hoàng kim, lúc đó anh còn có thể tránh ở trong bụi cỏ nghe dượng Vernon xem tin tức mà, đáng tiếc bây giờ anh chỉ có thể đọc sách giải trí để đỡ buồn.
Buổi tối, Harry nhanh chóng chúc Tom ngủ ngon. Mà Tom quay về phòng, vừa lúc nhìn một con cú đang đứng trên bậu cửa sổ. Trên chân nó có một bức thư. Vẻ mặt vốn hiền hòa của y nhanh chóng lắng đọng lại, con ngươi lạnh lùng liếc con cú kia, đóng cửa kỹ rồi mới lấy thư.
Thuộc hạ của y đã biết y tốt nghiệp, mà y đã từng hứa hẹn với họ rằng sau khi y tốt nghiệp sẽ bắt đầu phát triển thế lực của mình. Hiện giờ, họ đã gửi thư đến hỏi ý kiến y nên làm gì bước tiếp theo.
Tom ngồi trên bàn học, tấm da dê kín chữ, nhưng tổng hợp lại cũng chỉ là mấy câu, hỏi ý y mà thôi.
Tom biết y phải tìm một cơ hội đi một thời gian, mà còn phải rời khỏi tầm mắt Harry. Y đã đồng ý với Harry không chế tác Trường Sinh Linh Giá, nhưng chuyện khác thì y không muốn từ bỏ. Có một số thứ nên được phát triển. Chỉ là vừa mới nghỉ hè, y không thể biểu hiện quá nôn nóng.
Tom nhấc bút trả lời thư, sau đó hai tay nâng cằm, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, hơi ngơ ngẩn.