Bốn năm sau:
Abraxas thay lễ phục, ra khỏi phòng trong tiếng ca ngợi từ cái gương.
Hôm nay biệt thự Malfoy rất náo nhiệt, hôn lễ của phó bộ trưởng trẻ tuổi nhất, càng không nói tới thân phận chính trị của cậu, chỉ với thân phận gia tộc trong giới phù thủy thì cũng đủ để họ vui mừng về lời mời này.
“Chỉ mong chúng tôi không làm phiền anh, ngài Malfoy.” Dumbledore mỉm cười nhìn Abraxas.
“Đương nhiên là không rồi, hiệu trưởng.” Cuộc sống chính trị bốn năm liền khiến cậu trưởng thành, cậu cười trả lời.
“Chúng tôi nhận được thiệp mời của anh, và thư nữa,” Dumbledore nói, “Thấy anh có vẻ buồn bã, ngài Malfoy.”
“A, đúng vậy, tuy là bất lịch sự nhưng tôi muốn hỏi ngài Grindelwald một chút.” Cậu nhìn Grindelwald đi cạnh Dumbledore, “Liên quan tới chuyện ngài đã đồng ý vào thời gian trước.”
“Hợp tác với y sao?” Grindelwald bất đắc dĩ cười cười, “Ngài Malfoy, anh không phát hiện ra là, ai cũng không ngăn cản được y, không bằng ngay từ đầu chúng ta giám thị y, để ngừa sự cố.”
“Tôi cảm thấy mấy năm nay, cậu ấy càng ngày càng không thích hợp.”
“Không ai có thể trói buộc y,” Grindelwald nói, “Trước kia ở Hogwarts y che dấu thực lực và tính cách của mình, đó là vì khi đó vây cánh y không đủ dài, mà giờ, đã không còn ai có thể trói buộc y.”
“Có lẽ có một người…” Abraxas vừa nói, đã thất vọng lắc đầu, “Cũng không khác gì lắm, không phải sao?”
“Đừng để tiểu thư Longbottom nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh,” Dumbledore cười nói, “Hôm nay anh chính là chú rể, nên vui mừng một chút.”
“Ông nói đúng, hiệu trưởng.” Abraxas hít sâu một hơi, quyết định tạm thời không lo lắng về bạn thân, dù là đám cưới của cậu và Lilith nhưng dù gì họ cũng đã gặp nhau, có ấn tượng không tồi về nhau, hôn lễ hôm nay, là một quý ông lịch lãm, cậu không nên để đối phương mang tâm trạng phức tạp.
Hôn lễ cử hành tại sân biệt thự Malfoy, sân vốn đã được tu bổ cực kỳ xinh đẹp lại được trang trí công phu, rất nhiều gia tộc đã đến, nhưng hôn lễ vẫn chưa bắt đầu.
Cho tới khi có một bóng người xuất hiện trong sân. Toàn bộ sân yên lặng.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà dõi theo bước chân của người thanh niên kia, nhìn y lạnh lùng, trang trọng mà thong thả đi tới.
Rất nhiều người ở đây, nhất là các quý tộc đồng lứa, không hẹn mà cùng khom lưng, hơi hơi cúi đầu.
Y là người lãnh đạo thế lực Tử thần Thực tử mới quật khởi nhanh chóng trong vài năm nay, thế lực không thuộc về bất cứ gia tộc nào, chỉ thuộc về mình, ngay cả Bộ Pháp thuật cũng không làm gì được.
Y có thân phận cao quý hơn bất cứ gia tộc nào ở đây, người thừa kế duy nhất của Slytherin, thân phận này đủ để khiến bất kỳ gia tộc máu trong nào phải cúi đầu.
Y đề xướng khôi phục pháp thuật hắc ám, trong mấy năm khiến nước Anh trở thành nước tập trung phù thủy hắc ám lớn nhất chỉ sau nước Đức, Bộ Pháp thuật nhận thấy thế lực y đang mở rộng thì không kịp ngăn cản nữa.
Y có lý do hoàn hảo. Là người thừa kế Slytherin, năm đó Slytherin là phù thủy hắc ám vĩ đại, làm sao y có thể không đề xướng pháp thuật hắc ám chứ, Bộ Pháp thuật không thể làm gì y, dù sao y lấy thân phận người thừa kế “Slytherin”, tiếp tục sự nghiệp của tổ tiên.
Y xây dựng thế lực, số lượng Tử thần Thực tử cũng không đủ để Bộ Pháp thuật lấy lý do tự xây dựng thế lực để bắt y, nhưng ngoài Tử thần Thực tử, lại có người gia tộc khác bằng lòng làm việc cho y. Những người đó không thuộc về Tử thần Thực tử, lại chỉ thuộc về thế lực của y.
Chúa tể Hắc ám – đúng vậy, hiện giờ đã rất ít người gọi tên y, mọi người gọi y, chỉ là “Chúa tể Hắc ám” hay là… “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy” – trở thành người được mọi người chú ý nhiều nhất trong những năm gần đây, rất nhiều người sợ y, kính trọng y, cũng muốn trung thành với y.
Kể từ khi pháp thuật hắc ám bị Bộ Pháp thuật nước Anh áp lực đến giờ, y là người đầu tiên đấu cùng Bộ Pháp thuật. Rồi lại khiến Bộ Pháp thuật không tóm được nhược điểm nào.
“Abra, chúc mừng cậu.” Y đi tới trước mặt Abraxas, nở nụ cười lịch thiệp nhẹ nhàng.
Thật ra, người biết y đều nhớ rõ, khi mới tốt nghiệp y vẫn nở nụ cười hiền lành, hành động lịch lãm, dù lén lút liên hệ với y thế nào thì ít nhất trước mặt người khác, y hoàn mỹ đến mức không thể soi mói. Chỉ là mấy năm gần đây, có rất ít người thấy nụ cười của y, dường như y đang ẩn phía sau màn, dù xuất hiện trước mặt người khác cũng lạnh lùng tới mức không ai dám tới gần.
Tất cả mọi người biết y thay đổi, mà cảm giác sâu sắc nhất, chính là Abraxas.
“Mình nghĩ hôm nay cậu sẽ không đến, Tom.” Abraxas hơi nhướng mày, khẽ nói.
Khi mà tất cả mọi người hầu như đã quên đi tên thật Tom Riddle, bên cạnh y, chỉ có Abraxas vẫn gọi cái tên y luôn ghét bỏ, luôn đợi tốt nghiệp thì đổi tên. Điều này cũng thể hiện tình bạn của Abraxas và Tom. Hiện giờ, người có thể có quan hệ tốt với y như vậy đã không còn nhiều lắm.
“Đương nhiên mình phải tới hôn lễ cậu chứ.” Tom nói, “Chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta không làm chậm thời gian bắt đầu hôn lễ, nếu không thì là lỗi của mình rồi.”
“Đương nhiên là không.” Abraxas nói.
Hôn lễ này rất long trọng, nhưng Abraxas cảm nhận rõ, sau khi “Chúa tể Hắc ám” xuất hiện thì người tập trung trong sân nhiều hơn. Cậu thờ ơ nhìn Tom lạnh lùng ứng phó đủ kiểu thăm dò của các quý tộc. Cậu còn nhớ, khi vừa mới tốt nghiệp ít nhất Tom còn có thể giữ vẻ ngoài giả dối, vẻ ngoài lạnh lùng ấy luôn được che giấu bởi nụ cười hiền hòa, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, thậm chí cậu ấy không buồn che giấu nữa.
Là lúc nào nhỉ?
Abraxas nhẹ thở dài. Là bốn năm trước, vào khai giảng của Hogwarts đúng không?
Vì Tom tới nước Đức, thật ra Abraxas vẫn không biết tin tức của y nhưng cậu biết Tom phát triển thế lực của mình, xây dựng Tử thần Thực tử. Là bạn thân của Tom, là người nhà Malfoy vẫn nhận ra dã tâm của y còn nhìn trúng thời cơ, Abraxas cung cấp tài chính cho giai đoạn đầu phát triển Tử thần Thực tử, cũng chính bởi vậy, cậu mang thân phận “bạn thân của Chúa tể Hắc ám”, dù cậu chưa từng gia nhập Tử thần Thực tử cậu cũng có địa vị nhất định trong đó. Đương nhiên cậu có con đường biết được tình huống của Tom.
Bốn năm trước, sau khi Tom tới nước Đức, ngay từ đầu còn ổn, về sau, Tom ngày càng không ổn. Nói thật cũng không phải không ổn, nói trắng ra thì diện mạo sẵn có dần dần xuất hiện, Tom đã không còn muốn duy trì biểu hiện giả dối hiền hòa nữa. Abraxas lại không tin Tom ngu như vậy, khi mà thế lực của mình mới bước đi đầu tiên lại xé bỏ mặt nạ, nhất định là có cái gì đó khiến Tom không kiểm soát được.
Lúc đó, tháng chín Hogwarts khai giảng, Abraxas nhận được một tin tức khác – giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám Hogwarts thay đổi người, giáo sư Harry Evans và trợ giảng Ron Evans từ chức. Đương nhiên, đây là lời tuyên bố với bên ngoài, tin tức mà Abraxas nhận được là hai người kia, mất tích. Không ai biết nơi họ đi, như sau một kỳ nghỉ hè, hai người kia chợt biến mất, nghe nói lúc bắt đầu nghỉ hè họ muốn đi du lịch, nhưng sau lại không có ai gặp họ nữa.
Cũng sau khai giảng, bên Tử thần Thực tử truyền tới tin tức, Tom đã thay đổi hoàn toàn. Nếu nói trước đó Tử thần Thực tử vẫn phát triển lẻ loi, Tom cẩn thận, mà sau tháng chín, Tom không còn kiêng nể gì nữa, Tử thần Thực tử chậm rãi lướt qua thế lực phù thủy hắc ám rải rác tại nước Đức, Tom cậu ấy… thậm chí không sợ cả Thánh Đồ. Nhưng Abraxas biết, đây mới là tính cách thật của Tom – chuẩn bị tốt mình cần gì rồi sẽ ra tay nhanh chóng, chuẩn xác, ngoan tuyệt.
Nghe nói, khi Thánh Đồ nhận được tin, Grindelwald về nước, Tom đã về nước Anh, Tử thần Thực tử lúc đầu đi qua trở thành tầng cao sau khi về, đến giờ, địa vị của họ không ai có thể lay động.
Mọi chuyện thay đổi, dường như cũng bắt đầu từ tháng chín ấy. Abraxas không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu có thể liên hệ được.
Vào tiệc tối tốt nghiệp Tom nhảy một bản với giáo sư Harry, gần như tượng trưng cho việc hai người đến với nhau, nhưng chỉ vào khai giảng năm sau, đối phương biến mất, mà có vẻ Tom cũng không biết đối phương đi đâu.
Tình huống như vậy, Abraxas chỉ có thể liên tưởng đến hai phương diện. Một là Tom chơi chán rồi, chia tay nên đối phương rời đi. Nhưng nếu là vậy thì Tom sẽ không bộc lộ tính cách thật sự sau khi chia tay, bất lợi với việc phát triển của cậu ấy, Tom không phải kẻ ngốc. Mà hai là… Tom chưa chơi đủ, nhưng đối phương yêu cầu chia tay, sau đó biến mất, vì thế Tom đang lý trí… bị kích thích thành kẻ ngu. Tính đến tính đi, cậu vẫn cảm thấy khả năng thứ hai khá dễ dàng xảy ra.
Vào ban đêm, các vị khách dần rời đi, Tom kiên nhẫn ở biệt thự Malfoy một ngày, đồng ý với Abraxas sẽ ở lại đây vào đêm nay.
“Phòng của cậu vẫn y nguyên.” Trước kia Tom có tới biệt thự Malfoy mấy lần, khi đó ở phòng cho khách, rồi sau khi y vững chân trên giới phù thủy, được Abraxas bày mưu đặt kế, phòng dành cho khách ấy biến thành phòng của Tom, “Cậu có thể ngủ một giấc.”
“Cảm ơn.” Tom gật đầu.
“Lát nữa mình sẽ bảo gia tinh làm một ít điểm tâm cho cậu, gần đây có thay đổi khẩu vị không?”
Đối phương dừng một chút, “Vẫn giống như trước đây đi.”
Abraxas nhìn bóng lưng y, khe khẽ thở dài. Giáo sư Harry biến mất bốn năm, Tom chậm rãi trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn duy trì thói quen ở cùng đối phương khi trước.
Dù là bố cục phòng, hay thói quen ăn uống.
Không biết vì sao, vào tiệc tối tốt nghiệp, hình ảnh hai người cùng nhảy vẫn in sâu trong đầu cậu, lúc này nhìn Tom, khiến cậu thấy Tom cô độc hơn bao giờ hết…