[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

“Lord, có gì cần phân phó ạ?” Mulciber mở cửa phòng họp, nhìn chủ nhân vĩ đại của mình.

“Nghe nói đám Motton bên nước Pháp có bất ngờ cho chúng ta.” Tom nhìn tấm da dê trên tay, “Có người mời chúng ta đi làm khách thì phải.”

“Lord, ý của ngài là?” Đối phương cẩn thận hỏi.

“Nghe nói Paris là một thành phố xinh đẹp.” Tom nâng cằm, khẽ nói, “Ta nghĩ, chúng ta cũng có thể thả lỏng mình không phải sao? Dù gì cứ ép mình mãi thì cũng không phải là cách sống tốt đẹp,” Y nở nụ cười không độ ấm, “Chúng ta nên học tập cách thức lãng mạn từ người Pháp.”

“Xin tuân theo phân phó của ngài.” Đối phương cúi đầu, nói nhẹ.

Tom xoay nhẫn trong tay, “Chuyện làm tới đâu rồi?”

“Đối phương rất khôn khéo, như biết có người tìm hắn nên không lộ ra dấu vết gì ở Knockturn, nhưng chúng bề tôi đã tìm được tung tích của hắn còn thuận lợi theo dõi, vì không có sự phân phó của ngài nên chúng bề tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ.”


“Vậy các ngươi giám thị hắn cho tốt, chờ chúng ta trở về thì mới chơi đùa với hắn.” Mắt Tom hiện lên một tia sáng đỏ, khi y chế tác được thì cái vật phẩm thất bại kia cũng nên biến mất.

Ngày tiếp theo, không thông báo cho ai cả, Tom dẫn theo bề tôi đắc lực rời khỏi nước Anh, y làm việc không cần phải báo cáo cho ai, vốn y cũng muốn hỏi Abraxas có muốn đi cùng tới Pháp không, nhưng nghĩ đến thế lực Bộ Pháp thuật đang mâu thuẫn nội bộ, y cảm thấy bạn thân nên ở lại nước Anh thì tốt hơn.

Nước Pháp, nước có phong tục khác với nước Anh, không lúc nào không cho người ta có cảm giác lãng mạn, nhưng Tom chưa bao giờ hiểu được nó. Vừa đến nước Pháp không lâu, y đã mang theo đám Mulciber tới một hẻm nhỏ. Cái hẻm không gọi là chật nhưng cũng không rộng rãi gì, lúc mới nhìn thì không thấy cuối ngõ. Đã rất ít Muggle tới đây, có lời đồn nói kiến trúc nơi này lạc hậu còn cũ nát, dù nước Pháp mấy năm trước vừa mới trải qua một trận chiến tranh, trong mắt người pháp thì cũ nát như vậy cũng khiến người ta mất mặt. Nói thật họ luôn lấy làm lạ vì sao nơi này không bị phá bỏ và xây dựng mới, may mắn nơi đây cũng không gần nội thành cũng không gần khu dân cư, vài năm sau thì nơi này dần bị quên lãng.

Tom dẫn người đi ở trong hẻm, chợt xoay người ở một chỗ, Mulciber hiểu ý, lấy đũa phép ra gõ vài cái lên tường. Bức tường trước mắt biến mất, lộ ra một cái ngõ ba người đi.

Mulciber cúi mình trước Tom, vì phòng ngừa nơi này có sự cố nào xảy ra nên đi đầu. “Lord.” Sau khi đi vào, anh ta đứng ở cửa một lúc, sau đó kiểm tra bốn phía, xác nhận an toàn mới gật đầu với Tom.

Tom lập tức đi qua cánh cửa. Họ xuất hiện trong một khoảng sân, vì giờ là mùa hạ, nơi này tràn đầy sức sống.

Chủ nhân nơi này đã đứng cách đó không xa chờ họ. Hắn không thấy được hành vi trước đó của Mulciber, nhưng là phù thủy hắc ám, là nòng cốt của một gia tộc lớn, khi mình ra ngoài, hắn đã thấy rất nhiều người còn cẩn thận hơn cả Mulciber, nên cũng không biểu lộ sự không vui nào.


“Xin chào, Chúa tể Hắc ám tôn quý của chúng ta.” Albel Boger nhiệt tình nói. Nhưng sự nhiệt tình đó cũng chỉ là lạnh nhạt trong mắt Tom.

“Xem ra cậu không tồi.” Tom nhíu mày, “Ít nhất cũng có thể trở lại nước Pháp trước mặt Thánh Đồ.” Tom và Abel gặp nhau ở Đức, khi đó vì Abel cầm một vật phẩm bị cấm nên bị Thánh Đồ đuổi giết, Tom đã giúp hắn một lần, Albel nợ y, nếu không phải là Tom thì Abel chắc chắn sẽ không về được nước Pháp.

“Bạn thân tôi ơi, ai cũng biết mấy năm nay Grindelwald không làm gì, co đầu rụt cổ gói ghém thế lực của mình ở Đức, chiến tranh lần trước khiến ông ta thất bại nghiêm trọng, tôi vừa ra nước Đức, các Thánh Đồ đã lăn về rồi.” Abel trào phúng.

“À…” Tom cười khẽ khó hiểu, che đi sự khinh thường trong mắt. Tất cả mọi người đều cho rằng trận chiến năm đó khiến Grindelwald tổn thất nặng nề, dù sau chiến ông ta bảo tồn thực lực đủ để Bộ Pháp thuật không làm gì được, nhưng trong mắt người khác, Grindelwald đã già rồi. Một năm nối tiếp một năm, phạm vi Thánh Đồ hoạt động ngày càng nhỏ, thậm chí rất nhiều người đã quên đi ngoài Bộ Pháp thuật thì nước Đức còn có Thánh Đồ.

Rất nhiều người cho rằng, niên đại thuộc về Grindelwald, rốt cuộc đã qua. Nhưng sự thật ra sao, vĩnh viễn chỉ có đương sự mới biết được. Nếu không phải hợp tác với Grindelwald, có lẽ y cũng sẽ cho rằng Grindelwald đã già rồi, chỉ có thể nói chuyện yêu đương với lão Dumbledore kia mà chờ đợi tuổi già.

Nhưng ngày đó… cho đến ngày mà định ra khế ước hợp tác với Grindelwald, y mới biết, đâu phải Thánh Đồ từ từ giải tán, căn bản họ chỉ xé lẻ ra phân tán khắp nơi mà thôi. Vị trí phân bố cụ thể thì chắc chỉ có một mình Grindelwald mới biết được. Dù y dốc hết năng lực của Tử thần Thực tử cũng chỉ có thể tra ra hình dáng chung chung, hoàn toàn không đủ để miêu tả hết tình trạng phân bố của Thánh Đồ. Grindelwald từng chút ăn mòn thế lực phù thủy hắc ám tại nước Đức.


Grindelwald không có dã tâm, hoặc là nói, phần dã tâm này đã bị Dumbledore đè nén, nhưng không có dã tâm không có nghĩa là ông ta sẽ giải tán kẻ đi theo mình, ông ta và Thánh Đồ gây ra rất nhiều chuyện, ông ta cần bảo đảm sự an toàn cho Thánh Đồ. Thánh Đồ phân tán ở các nơi, xé lẻ, không ai biết họ ở đâu, làm gì, Tom chỉ biết là, rút dây động rừng, khi có kẻ muốn đánh Grindelwald thì cũng là lúc Thánh Đồ quật khởi lần nữa.

“Vì sao để tôi biết cái này.” Lúc ấy, Tom nhìn Grindelwald, trong mắt mang theo cảnh giác. Y đã không còn là thiếu niên không đủ thực lực ở trường nữa, ra xã hội rèn luyện vài năm, dù trong mắt người bình thường ngần đó chẳng đủ để khiêu khích Chúa tể Hắc ám kinh nghiệm tràn đầy, nhưng Tom lại là ngoại lệ.

“Để anh luôn biết rằng bây giờ anh kém tôi bao nhiêu, trước khi Harry trở về, sẽ có người đè nặng anh.” Đối phương bâng quơ nói.

Tom hơi hơi híp mắt, cuối cùng không nói gì. Hiện tại y có thể bị Thánh Đồ đè nén, nhưng y không tin y không vượt được Grindelwald, hiện tại y mới hơn 20 tuổi, đã có được thành tựu rất lớn, y đang không ngừng mở rộng thế lực của mình. Mà Grindelwald thì đang già đi, dù tuổi phù thủy kéo dài hơn Muggle rất nhiều nhưng không thể phủ nhận đối phương đã tới lúc đi xuống sườn dốc. Rồi y sẽ vượt cả Grindelwald, khi đó điều y muốn làm sẽ không ai ngăn cản được.

Còn Harry… Tom cười lạnh. Anh ta sẽ không trở lại…

“Được rồi Tom, chúng ta không nói cái này nữa, hội đấu giá sẽ bắt đầu vào đêm nay, có lẽ các cậu nên đi nghỉ ngơi một chút, quá trình sẽ diễn ra rất lâu.” Đối phương nói với y.

Tom gật đầu. Phù thủy hắc ám rất ít khi thiếu nợ, nói như vậy là vì người tôn sùng kẻ mạnh như họ rất ít khi xin người khác giúp đỡ, hoặc là ra tay giúp người khác, mà một khi thiếu nợ, họ sẽ luôn hỏi yêu cầu của bạn đầu tiên, sau đó gạt sạch món nợ này trong thời gian ngắn nhất. Giống như lúc trước Winter đáp ứng lời nhờ vả của Harry rất nhanh, mà lúc này Abel cũng như vậy.


Tom đang tìm kiếm một ít độc dược quý giá, mà độc dược này dù y cũng không làm nổi, không chỉ là không có kinh nghiệm, mà là không có dược liệu. Làm độc dược này, ít nhất phải tốn ba bốn năm, trong lúc đó, hơi nước độc dược sẽ ăn mòn cơ thể, khiến người ta suy nhược, không cẩn thận, khi độc dược chế thành cũng là lúc người làm độc dược tử vong, nên độc dược cực kỳ sang quý. Nhưng dù có quý hiếm thế nào thì cũng rất ít người làm thử, dần dần độc dược không phải vật cấm lại chỉ có thể xuất hiện ở trong giao dịch của phù thủy hắc ám.

Đây là tin tức Abel mang tới, độc dược Tom cần sẽ xuất hiện vào hội đấu giá đêm nay. Nó là hội đấu giá thuộc về phù thủy hắc ám, vật phẩm bán đấu giá nơi này nhiều đến không tưởng tượng nổi, từ pháp thuật nhỏ đến cơ thể người, thậm chí là nô lệ cũng có thể xuất hiện ở đây.

Abel đã chỉ ra vị trí cho Tom, việc hắn phải làm cũng chỉ có thế, hắn chỉ cần giúp Tom tìm kiếm, giờ tìm xong rồi, còn việc Tom có thể lấy được hay không thì phải xem Tom thôi.

“Chúc may mắn, bạn của tôi.” Trước khi rời đi, đối phương nói không hề thành ý.

Tom chỉ gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Đối phương không để ý, trả xong món nợ này thì từ nay về sau hắn và Tom coi như không còn quan hệ, về phần ân nhân cứu mạng hay gì, giữa phù thủy hắc ám sẽ không ghi nhớ lâu đến thế. Anh đã cứu tôi, tôi giúp anh một lần, từ nay về sau thanh toán xong, chỉ đơn giản là vậy.

Hội đấu giá rất nhanh đã bắt đầu, toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại. Đây là hội bán đấu giá giữa các phù thủy hắc ám, mọi thứ được diễn giải ngắn gọn, người chủ trì giới thiệu chưa bao giờ vượt qua 30 giây, tuyên bố xong, cho đến khi con số cuối cùng bay lơ lửng trong không trung thì cô ta sẽ không nói chữ nào. Dù nhiều hay ít, khi không trung chỉ còn lại một số cuối cùng, đếm ngược 3 2 1 rồi hoàn thành. Toàn bộ quá trình đấu giá lặng lẽ mà kỳ lạ.

Tom hơi không kiên nhẫn, mấy thứ quý giá không có ý nghĩa gì nhiều trong mắt y, thứ y cần vẫn chưa xuất hiện. Liếc người chung quanh một cái, khi thấy một người thì dừng lại. Người nọ rất quen thuộc… như là phù thủy hắc ám cùng Harry tới nước Pháp ngày đó – y nhớ lúc ấy khi đi tìm Bell đã gặp phù thủy kia, dù không lâu mà đối phương luôn đội mũ trùm nhưng y vẫn nhớ. Cùng Harry mất tích năm đó… không phải hắn chính là một người trong đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận