EDITOR: PARK HOONWOO
SỬA LỖI: PARK HOONWOO
BETA: PARK HOONWOO
- o0o-
Sau khi kết thúc bữa tối, hiệu trưởng Dippet nói một vài việc cần chú ý sau đó liền tuyên bố kết thúc khai giảng, tân sinh theo huynh trưởng của nhà mình về phòng sinh hoạt chung.
Harry đi theo đội ngũ Slytherin để đến ký túc xá ở hầm của mình.
Đội ngũ xuống một tầng đứng trước một bức tranh mà hô 1 câu " Thuần Huyết ", sau đó đập vào mắt của Harry chính là phòng sinh hoạt chung được trang trí bằng một màu xanh lá.
Khi huynh trưởng hô " Thuần huyết", mặc dù hắn cuối đầu nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được có rất nhiều ánh mắt bắn tới mình.
Là Slytherin máu lai duy nhất, Harry tỏ vẻ bị một đám người chết nhìn chằm chằm thật không thú vị gì, thật áp lực.
" Được rồi, chúng ta đi vào, một chút chủ nhiệm sẽ có một bài phát biểu." Vị huynh trưởng Slytherin đang nói chuyện là một nam sinh tóc nâu, trải qua mấy năm học tập, anh ta tất nhiên trầm ổn hơn hẳn các niên cấp thấp hơn mình.
Huynh trưởng vừa dứt lời, Slughorn đi đến, ông lớn tiếng nói: " Hoan nghênh các trò vào Slytherin, các trò có thể đạt được thứ các trò muốn từ đây, thầy là chủ nhiệm của các trò, nếu có chuyện gì thì cửa văn phòng của thầy luôn hoan nghênh các trò đến gõ." Slughorn là một lão xảo quyệt, điều này Harry đã lĩnh hội ở HKI năm thứ 6, ông ta chỉ mượn sức người ông ta cho là có giá trị, đồng thời xu lợi tị nạnh là bản tính của cái lão xà gian xảo này.
Vào năm thứ 6 của hắn, Slughorn vẫn không dám tỏ thái độ gì, ông ta đã tốn rất nhiều công phu mới có thể biến thành bí mật của Voldemort.
Khi Harry nghe chủ nhiệm của mình nói chuyện, chú ý đến ánh nhìn chăm chú như có như không của ông ta, hiển nhiên ông ta đang đánh giá giá trị của hắn.
Bài phát biểu của chủ nhiệm rất ngắn, lúc sau đều giao cho huynh trưởng, huynh trưởng đem thủ tục Slytherin đọc một lần, sau đó liền tuyên bố bắt đầu trận đấu tranh đoạt vị trí thủ tịch của Slytherin.
" Tiếp theo là trận đấu tranh đoạt chức thủ tịch, bắt đầu từ năm thứ 7.
Nếu không muốn tham gia thì có thể trở về."
Cuộc thi tranh đoạt chức thủ tịch học viện là khi Harry làm hiệu trưởng hắn mới biết, đây là Slytherin tự tuyển chọn nội bộ, mỗi năm đều có 1 thủ tịch, quản lý năm đó, sau đó còn có thủ tịch học viện, thủ tịch năm chịu quản lý của thủ tịch nhà, thủ tịch không có quyền trừ điểm, nhưng người đó có quyền xử phạt các học sinh trong nhà của mình.
Harry không hề có ý định tham gia thi đấu, hắn không có hứng thú với việc khi dễ những tiểu xà này.
Harry xoay người, đoán hướng ký túc xá của mình và đi đến, lúc này một đạo hồng quang tấn công hắn, hắn tránh sau đó tiếp tục về ký túc xá của mình.
Người lưu lại có chút không hiểu được, tất nhiên đã có người nào đó có một đánh giá mới về Harry.
Harry đi vào ý túc xá nam sinh, đi đến phòng có treo tên mình trước cửa, bảng tên trước cửa phòng của hắn chỉ có một mình tên của hắn và tất nhiên, hắn đã bị cô lập.
Đi vào phòng ký túc xá một người của mình, đóng cửa lại và đánh giá nó, chỉ có 1 cái giường cùng một cái bàn, thêm một cái tủ quần áo.
Hành lý của hắn được đặt trên mặt đất, đệm giường tuyệt đối là loại cực kỳ tốt, hắn nằm trên giường một lát sau đó mới đứng lên.
[ Anne ] Harry gọi, mở rương hành lý của mình ra, không thấy Anne của hắn bên trong.
Lại gọi thêm vài tiếng, lúc này hắn mới thấy nó từ dưới gầm giường chui ra.
[ Harry, tôi chờ cậu lâu lắm, ở trong rương đã muốn buồn chết, tôi rõ ràng có thể thu nhỏ thế nhưng cậu nhất quyết không mang tôi theo, còn đem tôi đặt trong rương, tôi sắp buồn chết a.] Rắn nhỏ tê tê kháng nghị.
[ Mang ngươi theo, ngươi doạ sợ người khác thì làm sao? ] Harry nói, khi hắn đem Anne đặt vào trong rương, ếm lên nó một cái bùa khoá thời gian thì cũng vừa đến Hogwarts.
Đem đồ ăn hắn mang về từ bữa tối, ném sang một bên cho nàng tự ăn, Harry bắt đầu thu thập hành lý, đem sách bên trong đặt lên trên bàn, quần áo xếp gọn vào tủ, phân loại tất cả đồ vật xong hắn mới vào phòng tắm rửa mặt.
Một người một phòng mới chính là không gian riêng tư nhất, mặc dù phòng này rất nhỏ, nhỏ hơn ký túc xá bình thường 14, nhưng Harry vẫn rất vừa lòng.
Sau khi rửa mặt, Harry liền lên giường ngủ, hôm nay hắn đã đi rất xa, thân thể nhỏ bé này tất nhiên không thể chịu nổi, cho nên vừa mới lên giường không lâu thì hắn đã lăn ra mà ngủ ngon lành, thẳng đến hừng đông ngày hôm sau mới tỉnh.
Khi rửa mặt, Harry bỗng nhớ đến hành vi tối qua của mình không được ổn, không phải bởi vì hắn đã quên lấy thời khoá biểu hay việc hắn vắng mặt trận đấu tranh đoạt chức thủ tịch, hắn chỉ muốn né tránh nhưng có vẻ không hiệu quả chút nào, xem ra hôm nay là 1 ngày bận rộn của hắn đây.
Rửa mặt xong, mang theo sách giáo khoa giống năm nhất ra khỏi phòng, vào phòng nghỉ công cộng của Slytherin, ngồi trên sofa chờ những người khác.
Một lát sau Abraxas Malfoy xuất hiện, bên người không có người hầu.
" Riddle, đây là thời khoá biểu của cậu.
Ngày đầu tiên đi học, tân sinh đều theo thủ tịch, hy vọng cậu không tự tiện rời khỏi đội ngũ." Abraxas làm thủ tịch năm nhất, có trách nhiệm phát thời khoá biểu cho tân sinh, cậu ta không chút cảm xúc mà nói chuyện với Harry
Ông nội của Draco khi còn nhỏ khôn khéo hơn Draco một ít, khi cậu nói chuyện không có cảm giác muốn chọc người khác nổi điên, bất quá biểu tình coi thường người khác trên mặt cậu ta cũng sẽ chẳng ai thích nổi.
Bởi vì hắn ngồi, Abraxas thì đứng, độ cao chênh lệch khi nói chuyện làm cho Harry cảm thấy mình bị khinh rẻ, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mở miệng nói " Cảm ơn."
Abraxas gật đầu sau đó tránh ra.
Thời điểm sáng sớm như vầy rất yên tĩnh, khi những người khác xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung, Abraxas năm nhất dẫn dắt xuống đại sảnh đường ăn sáng, bàn dài của những học viện khác thì không đông lắm, nhưng Slytherin đã đến hơn phân nửa.
Tiết đầu tiên của năm nhất cùng hoàn toàn giống với suy đoán của Harry, cùng Gryffindor học lớp Biến Hình, sau đó là lớp Bùa Chú, cuối cùng buổi chiều là Lịch Sử Phép Thuật.
Khi vào lớp Biến Hình, Slytherin chiếm hết dãy bàn giữa lớp, Harry lựa chọn chỗ gần cuối, bên cạnh không có người ngồi.
Chờ học sinh Gryffindor đến thì Dumbledore mới xuất hiện ở phòng học.
Dumbledore ở tiết đầu tiên trong 7 năm học tại Hogwarts nói vài lời hoan nghênh cùng những việc cần chú ý khi đi học, sau đó đem bàn học biến thành một con heo, ngay lập tức khiến các tiểu phù thuỷ khác kinh hô không ngớt cùng nhiệt tình mong muốn mình cũng có thể làm như vậy.
Tiết đầu tiên so với trong trí nhớ của hắn hoàn toàn giống nhau, đều đem một cây tăm xỉa răng biến thành 1 cây kim, tiết đầu tiên Dumbledore giảng về nguyên lý cùng cách thực hiện, tiết thứ hai thì cho mọi người thực hành.
Harry cầm chắc đũa phép trong tay, đũa phép hắn dùng hôm nay chính là đũa phép của hắn ở kiếp truớc, hắn vẫy nhẹ đũa phép, chỉ thấy " Hưu" một tiếng, tăm xỉa răng biến thành một cây kim màu bạc không có hoa văn gì cả.
" Vì tác phẩm xuất sắc của trò Riddle, Slytherin thêm 5 điểm.
" Ở trên lớp, Dumbledore vẫn luôn quan sát Harry, ký ức vào lần đi Hẻm Xéo của Harry như tua lại trong đầu cụ, đứa nhỏ đơn giản và tò mò khắp mọi thứ của thế giới phép thuật không phải là con người thật của Tom, hắn rõ ràng là 1 Slytherin, mà Slytherin thì am hiểu nhất chính là nguỵ trang.
Bất quá, Dumbledore không hề nhìn thấy một chút dã tâm nào trong mắt của đứa bé kia, chỉ là ánh mắt trầm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi của nó đó rất gây chú ý với người khác.
Dumbledore biết rõ, làm một đứa trẻ đến từ Muggle giới mà lại vào nhà Slytherin, hắn sống ở Slytherin khẳng định dẽ không được thoải mái, Slytherin không thu nhận học trò là xuất thân Muggel, như vậy hắn có thể là máu lai, nhưng cho dù là máu lai cũng sẽ không được các Slytherin khác chấp nhận.
Khi Dumbledore đang trầm tư, những người khác cũng bắt đầu thảo luận, bởi vì học kỳ này gây chú ý nhất vẫn là Harry, một cái dòng họ chưa bao giờ nghe qua ở thế giới phép thuật.
Sở dĩ hắn có thể kiếm điểm nhanh như vậy là vì hắn quyết định sẽ không dấu dốt ở trên lớp, biểu hiện tốt trên lớp học của hắn sẽ giúp hắn rất nhiều trong cuộc sống sau này ở Slytherin.
Hai tiết Biến Hình kết thúc, tiếp theo là lớp Bùa Chú, vừa ra đến cửa, Harry đã đối với Dumbledor mà tạm biệt.
Không đi được hai ba bước, Harry rất nhanh liền nghe được một tiếng thở dài, mà tiếng thở dài ấy, hắn không thể xác định được ý nghĩa của nó.
HẾT CHƯƠNG 8.