Harry Potter Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Harry nhún vai, thản nhiên tự đắc tránh sang một bên, lộ ra cửa sổ nhỏ sau lưng ---

Trong màn đêm, ngay cạnh vườn hoa vốn nên là biển báo giao thông, hiện tại đột nhiên bị một thân ảnh màu đen che khuất.

Ngay sau đó, một tiếng nổ nhỏ vang lên trong phòng, thân ảnh màu đen bên ngoài đã biến mất, ngay sau đó một làn gió lạnh lẽo của màn đêm xuất hiện sau lưng Harry.

"Potter! Ta dường như đã nói với trò rồi, nếu như trò dám quậy độc dược vượt qua trình độ năm nhất, ta sẽ biến trò thành một con Kneazle!" Snape âm trầm tức giận trừng Harry.

Biểu cảm của vị giáo sư Độc dược giờ đây nhìn cực kỳ đáng sợ, hàn ý quanh thân trự tiếp làm Harry run cầm cập, hắn rít gào: "Trò còn đáng chết, làm hỏng một nồi độc dược quý báu của ta!"

Harry không chút hốt hoảng quay lưng về phía Snape, lại đắc ý giả dối cười chế nhạo Dobby một chút, cậu mới chậm rãi quay đầu lại.

Trên mặt cậu lộ vẻ kinh hoàng lại ẩn nhẫn, chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi thu liễm thành vô cảm.

Harry rũ mắt, làm như không có có việc gì bình tĩnh xin lỗi: "Thật xin lỗi, giáo sư Snape."

Như dự tính của cậu, ánh mắt Snape chỉ chần chừ dùng trên mặt cậu một chút, liền chuyển sang phía Dobby, sắc mặt đen như giông bão.

"Dobby!" Snape âm u lại khắc nghiệt chất vấn: "Mày làm cái quái gì ở đây?"

"Ngài Snape...... Ngài Snape tôn kính......" Dobby thoạt nhìn sợ hãi, toàn thân run rẩy hết cả lên, "Dobby, Dobby chỉ là......"

"Lucius phái mày đến ư?" Biểu tình snape càng thêm âm trầm, lời chất vấn cũng mang ý trào phúng, "Chẳng lẽ vì muốn xin chữ ký? Danh tiếng vang dội của quý ngài Potter thật khiến mọi người ngưỡng mộ làm sao. Tại sao mấy người không đến chụp ảnh với nhau luôn đi?"

Tầm mắt hắn đảo qua chiếc bình thủy tinh bị quăng lên tủ quần áo, hành lý hỗn loạn nằm trên mặt đất cũng với bên cạnh là sắc mặt bất ổn của thằng nhóc Potter, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh thất thố kinh hoảng trên người con gia tinh kia.

"Dobby." Đúng lúc Harry ôn hòa bổ sung, "Ý tốt của mày tao đã hiểu, nhưng ta nghĩ rằng mày đả thương tao à một ý kiến hay."

- -- Lông mày Snape nhướng lên.

Dường như Harry không nhìn thấy mà tiếp tục nói: "Với trình độ chữa trị hiện tại, vết thương bình thường chỉ một lát là có thể khỏi, vết thương nghiêm trọng thì --- mày có lẽ không còn được gặp lại Harry Potter nữa. Thậm chí là một Potter điên khùng, một Potter đầu óc tâm thần còn lại trên cuộc đời này, mày có thấy việc này với việc cho tao đi Hogwarts rồi gặp nguy hiểm có gì khác nhau không?"


"Phải không, Lucius dám ngang nhiên hạ mệnh lệnh này?" Snape lạnh lùng nói, "Xem ra ta còn phải giúp hắn làm đẹp đầu óc một chút rồi."

Gia tinh nhỏ đáng thương càng run rẩy nhiều hơn, mấp mé môi nhưng không phát ra tiếng. Nó nơm nớp lo sợ nhìn Snape, rồi run mãnh liệt một lúc, đột nhiên yên lặng biến mất không tiếng động tại chỗ.

Harry chớp mắt, dường như có hơi tiếc nuối khi vấn đề này được giải quyết quá nhẹ nhàng.

Snape cũng không nói chuyện với Harry, mắt âm trầm nhấp môi bắt đầu vũng đũa phép, vẽ một số bùa chú phức tạp trong không khí.

Đó là một số bùa chú kiểm tra của Bệnh viện thánh Mungo, so với bùa kiểm tra của các phù thủy khác càng cẩn thận hơn nhiều.

Lông mày Harry khẽ nhích một chút, không lộ biểu cảm gì, dù bận nhưng vẫn đợi bản thân kiểm tra cho xong.

Nửa ngày sau, thân ảnh màu đen kia mới buông đũa phép, từ trên cao trừng Harry mà không nói lời nào.

"Thuốc kép canh tề." Harry mang theo tia lấy lòng nói. (Giải cứu Mint mọi người ơi, tui tra quá trời mà vẫn không biết đây là gì)

Trong lòng cậu biết rõ hiện tại bản thân đang rất tức giận về việc của Dobby --- có lẽ còn có 'Lucius ngu xuẩn', nên cậu biết rõ nên nói cái gì.

"Đột nhiên Dobby nói Hogwarts sẽ có nguy hiểm, nên muốn ngăn cản con đi --- nó muốn đã thương con, nhưng mà con lại không thể dùng pháp thuật." Harry chỉ vào tủ quần áo, "--- vừa rồi trong tay con chỉ còn cái này. Giáo sư Snape, người tới thật đúng lúc."

Trên gò má gầy ốm của Snape hiện lên sự xấu hố.

Tia cảm xúc ấy chỉ trong giây lát, mặt hắn liền trở lại biểu cảm tối tăm, khinh bạc vung đũa phép, đồng thời nhướng một bên mày:

"Thiếu dinh dưỡng trầm trọng? Chức năng trong cơ thể rối loạn? Còn có bộ dạng hiện tại của trò...... Chậc. Chẳng lẽ trò vượt qua kỳ nghỉ hè này ở khu ổ chuột ư?"

Sắc mặt Harry vẫn cứ tái nhợt, bộ dạng tiều tụy với đôi mắt thâm quần, mái tóc lộn xộn căn bản chưa kịp chỉnh thì đã gặp Dobby.

Biểu tình Snape trở nên ghét bỏ, tiếp tục nói:

"Trò Potter, trò quả thật giống cha của trò y như đúc, cái đầu tổ quạ đấy."


Đôi mắt màu đen toát lên sự chán ghét không hề giấu giếm, bắt đầu đánh giá cái đầu Harry.

Bả vai Harry run lên, nhẫn nhịn nắm chặt tay thành song quyền.

Cậu tránh tầm mắt Snape, giọng nói trở nên cực lãnh ngạnh: "Giáo sư Snape không còn gì khác để nói ư? Nếu không thì mời về cho, cũng không cần trưng ra bộ mặt khiến ai cũng ghét với con."

Harry nói lời phát ra từ trong tâm.

Cái quần Merlin! Nếu không phải bản thân nhắc nhở, cậu hoàn toàn đã quên bao lâu chưa gội đầu.

Harry thật sự không thể tưởng tượng được kiểu tóc lộn xộn của cậu có bao phần giống tên Potter, chỉ cần nhớ lại cậu đã muốn ói rồi --- ngày thường cậu đều sẽ cố quên đi. Có trời mới biết cậu ghét soi gương đến mức nào.

Harry chỉ mong bản thân về nhanh lên, sau đó cậu có thể chiến đấu tới cùng với kiểu tóc chết tiệt này.

Snape nở nụ cười giả tạo trào phúng, biểu tình liền chậm rãi thu lại, trong mắt lướt qua một tia xin lỗi.

Hắn đã ý thức được lời hắn vừa nói là gì.

- -- đến tận bây giờ, sự chán ghét của Snape đối với tên Potter lớn vẫn không giảm chút nào. Nhưng mà cảm giác của hắn đối với thằng nhóc Potter rất phức tạp.

Ít nhất Snape cảm thấy mình không nên vì tên Potter lớn mà giận chó đánh mèo lên Potter nhỏ.

Vậy thật là bất công.

Nhưng mà vì cái gì?

Rõ ràng thằng nhóc Potter cũng có gương mặt ấy, còn có kiểu tóc đáng ghét quen thuộc, cũng thêm bộ dạng lỗ mãng tự đại......

Snape càng đánh giá càng kinh ngạc, không dám suy nghĩ lung tung nữa.


Hắn vội vàng vung đũa phép, vẽ ra một bùa cảnh giới trong phòng, bày ra một bộ mặt am trầm nói: "Dobby lại đến thì ta sẽ biết. Mà trò, cậu Harry Potter, nếu cậu lại còn vi phạm một lần nữa --- vậy thì hai thùng sên sẽ rất hân hạnh khi được làm bạn với trò."

Harry chưa kịp gật đầu liền thấy Snape như đột nhiên nhớ đến điều gì, giơ đũa phép thì thầm: "Thuốc kép canh tề bay đến!"

Sắc mặt Harry lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Đống bình thủy tinh trong rương hành lý đều bay về phía Snape. Mà sau khi tịch thu hết đống bình độc dược, hắn trêu chọc giả cười với cậu: "Tịch thu toàn bộ."

Harry siết chặt nắm tay, tình thế rõ ràng rất nhẫn nại, không nói lời nào.

Thuốc kép canh tề là độc dược duy nhất vượt qua phạm vi năm nhất trong rương hành ly của cậu, bởi vì đó là cách cậu ra vào Hẻm Knockturn. Nơi đó đang giữ những đơn kép canh tề mà cậu phải chuẩn bị rất lâu mới gom đủ dược liệu để làm, dù sao hiện tại cậu cực kỳ túng quẫn, lại không muốn động vào gia tài nhà Potter.

Snape nhìn cậu một cái, không phản ứng gì với vẻ mặt bất ổn của Harry, lập tức độn thổ rời đi.

Lúc này Harry mới thả lỏng bả vai, ngồi xuống giường với vẻ mặt âm trầm.

Việc xảy ra trong hôm nay thật là vi diệu, nhưng nếu so với kiếp trước thì vẫn có thể chịu được.

Chuyện của Dobby không cần lo lắng --- nếu nguy hiểm nó nói đến là Tử Xà, bản thân chắc chắn sẽ tự đi tìm Lucius nói chuyện. Điều phiền phức chính là thuốc kép canh tề đã bị tịch thu hết rồi, nếu làm lại hoặc đi mua lại, điều kiện để làm những độc dược giá rẻ chất lượng rất lâu, mà còn phải đến Hẻm Xéo để bán, cũng không biết có làm kịp trước khi khai giảng không.

Thêm việc Harry còn chưa mua đồ cho năm 2, nếu đến lúc đó mà tiền mua sách second hand không đủ thì tiêu đời.

Chỉ có thể làm độc dược trong năm nhất, điểm này quả thật như trói hai tay cậu lại --- tuy rằng Harry cũng biết Snape vì muốn tốt cho cậu.

Harry thở dài, nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Vừa nằm xuống thì một tiếng nổ đọt ngột vang lên trong phòng.

"......!"

Harry theo bản ngăng bật dậy như đạn bắn, cảnh giác trừng quay phòng.

Một không gian an tĩnh.

Trong căn phòng nhỏ không có thân ảnh ai hết, phảng phất tiếng động vừa rồi chỉ là ảo giác của Harry. Cậu lướt qua một vòng, ánh mắt nghi ngờ gắn chặt trên tủ quần áo.

Quả nhiên, trong tủ quần áo trống rỗng lại có thứ gì đấy.


"Đầu óc mình mệt lắm rồi, cái gì lại tới nữa vậy?" Harry bực bội nhảy xuống giường, bước đến mở cửa tủ quần áo.

- -- ngay dưới đáy tủ quần áo có hơi ướt, còn có một cái tủi nằm lẳng lặng ở đó.

Harry rất không cao hứng cầm lấy cái túi, nhìn thấy trên mặt còn có một dòng chữ.

Là màu mực xanh lục đậm mà cậu thích nhất, mang theo một mùi độc dược nhàn nhạt, viết qua loa dòng chữ "1992.7.31".

Harry có hơi hoang mang.

Bản thân viết ngày hôm nay lên làm gì?

Harry suy nghĩ nữa ngày vẫn không hiểu vì sao, nên trực tiếp mở miệng túi.

"Đây là ---" cậu không nhịn được trợn hai mắt.

Thế mà lại là tui dược liệu xà quái bị tịch thu!!

Trong nháy mắt Harry nghĩ ra cách biến vài món thành độc dược hoặc đi bán lấy Galleon.

Nhưng mà quái dị quá, tại sao bản thân lại trả cái này lại? Harry hiểu rất rõ lực hấp dẫn của dược liệu độc dược quý hiếm đối với Severus Snape --- dù là Snape nào cũng giống nhau, đồ đến miệng tuyệt đối không nhả ra.

Cậu thận trọng đặt đống dược liệu lên bàn, sau đó không có hủy đi sợi dây cột quanh miệng túi mà đánh giá chữ viết.

Harry đột nhiên chấn động, đầu óc có hơi ngu ngơ.

Từ từ, ngày 31 tháng 7 không phải là sinh nhật của thằng nhóc Potter sao!!

...... Không không không, bản thân sao có thể tặng quà sinh nhật cho Potter được chứ.

"Chẳng lẽ là cảm thấy Tử Xà do mình giết, không muốn dính líu gì đến mình, nên mới trả lại cái này, ý muốn đoạn tuyệt quan hệ?" Harry suy đoán lung tung.

- ----------------------------

Mint: Dạo này tui thi kthp mấy ní ơiii, bận xỉu hong có tgian luôn á chòi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận