Ông bà Mager đang loay hoay không biết phải xoay sở thế nào thì một giọng nói non nớt phát ra:- Con đã lớn rồi, lại thuộc hết đường đi ở Hẻm Xéo, con có thể tự lo được mà - Đó chính là Lurry.- Không được, làm sao bố mẹ có thể bỏ mặc con ở đây tự lo liệu được.
– Ông bà Mager đáp lại.Mặt Lurry lại xị xuống.
Bỗng từ xa xuất hiện một bóng người to lớn đang tiến lại gần.
Người này cao gấp đôi người đàn ông bình thường, và rộng bằng năm lần.
Người đó tiến lại ngày càng gần.
Đây là … bác Hagrid, Lurry chợt nhận ra.
Cô bé nhanh nhảu chào:- Cháu chào bác … Rebeus Hagrid.
Người giữ khóa trường Hogwarts.Bác cười với Lurry, nụ cười hiền lành đằng sau bộ râu rậm rì và tóc tai bờm xờm.- Ôi, chào cháu!Nói xong bác quay sang bố mẹ cô:- Chào ông bà Mager, ra đây là cô bé mà ông bà hay kể à, ngoan ngoãn, lễ phép quá.- Bác cứ quá khen.
– Bà Mager đáp lại.- Cháu được nghe bố mẹ kể nhiều về bác lắm ạ.- Chắc toàn nói xấu bác đúng không?- Dạ không ạ, bố mẹ cháu nói bác rất tốt bụng và vui tính, nay gặp bác cháu thấy bố mẹ cháu nói không hề sai.Giờ đây ông bà Mager vui hẳn lên, hai người quay sang nói với bác Hagrid:- May quá, có bác Hagrid ở đây.
Chúng tôi nhờ bác trông con bé và đưa nó đi mua một chút đồ nữa cho năm học mới nhé.
Bây giờ chúng tôi có việc gấp, việc là Hội Phượng Hoàng có biến (ông bà Mager nói nhỏ).
Vậy phiền bác nhé.Bác Hagrid vui vẻ nhận lời.
Ông bà Mager nắm chặt tay nhau, một làn khói đen bốc ra bao quanh họ và biến họ đi mất.
Bác Hagrid bảo đó là thuật độn thổ.
Lurry nhìn nét mặt bác Hagrid và nói:- Bác đang bận nhưng vẫn phải nhận lời với họ phải không? Nhìn nét mặt của bác là cháu biết.
Bác đừng lo, Cháu sẽ không làm mất thì giờ của bác đâu.
Cháu đã rất quen với nơi này rồi và có thể tự lo liệu được.- Ơ nhưng mà …- Bác cứ kệ cháu ở đây, cháu có thể tự lo được mà.
Bác đang có việc khác quan trọng hơn.
Bác đi đi không Harry Potter lại chờ, cậu ấy còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho năm học mới hơn cháu đấy.- Sao cháu biết bác sắp đi đón Harry?- À bác không cần quá bận tâm đâu, chỉ là cháu khá thích bộ môn tiên tri thôi.
Bác đi đi.- Vậy cháu ở lại bảo trọng nhé, chúc cháu xoay sở tốt.- Chuyện nhỏ thôi mà bác nói nghe to tát quá, thôi bác đi đi.Bác Hagrid đi đón Harry, cô bé ngoái nhìn theo cho đến khi thân hình to lớn đó khuất sau bức tường của quán rượu Cái Vạc Lủng.
Cô bắt đầu đi mua đồ dùng, cửa hàng đầu tiên cô đến sẽ là cửa tiệm bán đũa phép.
Tiệm này nhỏ xíu, vừa hẹp, vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382.
Bên trong cửa hàng bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cái đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.
Khi Lurry bước vào trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó sâu dưới sàn.
Chỗ này chật chội, nhưng trống trơn, có một chiếc ghế đu đưa duy nhất chắc là để cho khách hàng ngồi đợi.
Nơi đây thật nghiêm ngặt, cô đưa mắt nhìn hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chồng chất nhau đến tận trần nhà.
Trước khi bước vào, Lurry đã nghĩ trong này có khi cụ đang có khách, cô bước vào:- Cháu chào cụ, cháu sắp vào học tại Hogwarts nên muốn mua một chiếc đũa.- Ừ cháu ta, cháu có vội không, nếu không thì ngồi ở ghế đợi ta một lát, ta phải tìm một cây đũa cho anh này đã.- Vâng ạ.Nói xong cô ngồi xuống cái ghế đu đưa đó.
Cô để ý vị khách cụ đang lấy đũa cho, đây có vẻ là học sinh năm thứ 5 và bị gãy đũa đến mua lại, anh chàng với vóc người cao, vạm vỡ, nét thông minh cùng với ánh mắt đầy nhiệt huyết và quyết tâm.
Lurry ngờ ngợ, rồi nét mặt cô rạng rỡ lạ thường, cô nghĩ trong đầu mà mặt thì vui như vừa trúng số.
Đây là Oliver Wood, đội trưởng đội Quidditch của nhà Gryffindor.(Tác giả: Bật mí nha, thực ra ở kiếp trước, lúc cô đọc tiểu thuyết này, cô thích nhất nhân vật Oliver, phải gọi là fan cuồng luôn, người ta chơi Quidditch giỏi như vậy kia mà)Cụ Ollivanders lấy cho anh Wood chiếc đũa lõi gân tim rồng rồi tiện thể lấy cho cô một chiếc để thử.
Cô bước lại gần cụ, chờ cụ mở hộp ra rồi nhẹ nhàng nhận chiếc đũa từ tay cụ, cô thử vung nhẹ cây đũa, đang lúc vung lại quay sang nhìn Oliver một cái (Tác giả: Đúng là fan cuồng có khác).
Chính vì vậy cô làm rơi hết chỗ sách anh Oliver đang cầm trên tay.
Xấu hổ quá cô chỉ đành cúi gầm mặt xuống và từ từ đặt lại chiếc đũa lên bàn.
Cụ cất chiếc đũa vào hộp, anh Oliver mua đũa xong cũng đi mất.Cụ lấy ra trong túi một chiếc thước đo có dấu khắc bạc, cụ bảo:- Tay nào cháu cầm đũa?- Tay mặt ạ- Giơ tay lên.
Vậy đó.Cụ đo từ vai đến ngón tay của Lurry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, vòng quanh đầu.
Sau cụ nói:- Xong rồi.
Chiếc dây rơi ngay xuống đất.Cụ thấy vừa rồi cô có vẻ cô không hợp với chiếc đũa gân tim rồng nên lấy cho cô một chiếc đũa khác mong rằng nó sẽ chọn cô:- Đũa lõi lông đuôi kỳ lân là lõi phổ biến ở cửa hàng ta, gỗ lê đá, đây là loại gỗ có đặc tính phép thuật cao, dài 2 tấc, chiếc đũa này ổn định, ít chịu sự biến động, trung thành và rất khó để chuyển sang hướng hắc ám.- Cháu đọc trong sách thấy bảo lõi kỳ lân là biểu tượng cho sự thanh tao, thuần khiết đúng không ạ?- Đúng vậy cháu gái, cháu thử vung đũa đi.- Cô bé vung đũa, cô cảm giác như mình phấn chấn hẳn lên, những quyển sách trên bàn cụ bay lơ lửng rồi xếp gọn gàng, chồng lên nhau.- Vậy là nó chọn cháu rồi đấy.- Vâng, cháu thích nó lắm ạ, cháu cảm ơn cụ.Nói xong Lurry đưa cho cụ 7 đồng Galleons vàng để mua cây đũa, và cụ Ollivanders cúi chào tiễn Lurry ra tận cửa.Tiếp theo cô đến tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin.
Phu nhân Malkin là một phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà.
Lurry mở miệng định nói thì bà ấy tươm tướp:- Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, con tha hồ mà chọn lựa.Nói xong, bà đặt Lurry lên một cái bục, trùm một cái áo dài qua đầu cô, bà bắt đầu đánh dấu chiều dài để cắt bớt.
Bà đi ra chỗ khác để may đồng phục, cô ngắm nghía cửa tiệm này, nơi đây thật rộng rãi, màu sắc rực rỡ mà những bộ đồng phục thì đẹp vô cùng.
Bà nói:- Con xong rồi cưng ạ.Lurry trả tiền cho bà rồi đến cửa hàng sách.
Cô mua sách trong một tiệm tên là Bổ - và – Hại.
Ở đó có những quyển sách to như tảng đá, lại có những quyển sách bé như con tem.
Có sách đầy những ký hiệu kỳ cục, cũng có những sách không hề có chữ bên trong.
Cô đưa danh sách cho chủ cửa hàng rồi họ sắp xếp đầy đủ sách ra cho cô.
Cô ghé sang bên cạnh để mua vạc, cô nhìn chiếc vạc bằng vàng không chớp mắt.
Trông nó lấp lánh đẹp vô cùng, có vẻ cô chấm chiếc này rồi nhưng lại không được mua vì trong danh sách ghi là một cái vạc thiếc, cô nhìn cái vạc bên cạnh và cầm nó lên một cách buồn rầu.
Cô mua một chiếc cân xinh để cân các nguyên liệu chế biến quỷ dược và một cái kính viễn vọng bằng đồng có thể thu gọn được.
Cuối cùng là cửa tiệm Apothecary, cô bước vào cửa hàng đầy tự tin vì đây là cửa hàng quen của cô.
Lúc nhỏ Lurry thường bám đuôi mẹ đi mua đồ dung chế dược ở đây.
Cô bước vào tiệm, nơi đây có đủ nguyên liệu tuyệt vời để chế tạo ra bất cứ thứ mùi kinh khủng gì.
Đối với người khác thì vô tiệm này thật nhanh rồi đi ra cho đỡ phải ngửi cái mùi ấy nhưng cô thì thấy lưu luyến và muốn ở đây mãi.
Một tiếng nói cất lên:- Ôi Lurry Mager cháu gái ta! Nay đến mua đồ giúp mẹ hả con? Như mọi hôm chứ? Mà mẹ con đâu?Bác ấy hỏi nhiều đến mức cô không trả lời xuể:- Dạ, con chào bác, đồ dùng mẹ con vẫn chưa hết ạ.
Hôm nay con đến đây để mua đồ dùng để sắp tới nhập học Hogwarts ạ.- Ôi, thời gian trôi nhanh thật đấy! Mới đây con còn bé tí mà giờ đã 11 tuổi đi học rồi! Được rồi, bác sẽ tặng con một bộ hũ thủy tinh và không lấy tiền nhé coi như chúc mừng con.- Dạ thôi, để con gửi tiền.- Không thôi thiếc gì hết, con nhận cho bác vui.- Dạ vậy con cảm ơn bác.
– Lurry nói rồi đưa tay đón bộ hũ thủy tinh nhỏ xíu.
– Con về đây, đến nơi con sẽ gửi thư báo cho bác! Nhất định con sẽ hoàn thành thật tốt bài tập với những hũ thủy tinh này.- Ừ, con về đi kẻo muộn.Cô ra khỏi cửa hàng, vui vẻ đẩy chiếc xe đầy đồ về nhà.
Cô sẽ khoe với bố mẹ mình và ngày 1/9 sẽ đến sân ga và khởi hành tới Hogwarts.Bỗng từ xa, một bóng hình to lớn đang tiến đến gần…(Tác giả: Xoay sở hết đống đồ dùng rất tốt.
Tiếp theo cô bé Lurry của chúng ta sẽ làm gì? Bóng người to lớn đó là ai? Hãy chờ chương 4: nhé!).