Blaise mừng như điên, Ron ngơ ngơ ngác ngác, Hermione, Pansy và Ginny bước ra khỏi nơi ẩn nấp, dưới chân Hermione còn có cả Basilisk trườn tới.
Chờ đến khi Ron hồi hồn lại, cô gái kia đã đi đâu mất, mà y cuối cùng cũng hiểu ra mình là bị tính kế.
"Blaise, Hermione, Pansy, các bồ tính kế mình? Ginny, em là em gái của anh đó!" Ron xù lông, giây phút này thật muốn tìm cái lỗ chui vào, vừa nãy mình nói lời thật lòng ngay trước mặt mọi người, trình độ này đã không phải chỉ có mỗi thẹn thùng nữa rồi.
"Anh trai của em, em đương nhiên là em gái của anh, cho nên em mới không thể nhìn hai anh tiếp tục đoán với thử nhau miết như vậy được.
Nếu anh thích anh ấy và anh ấy cũng thích anh, vậy thì đến với nhau thôi, làm gì phải lãng phí thời gian cơ chứ." Ginny hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của anh trai, cô biết Ron dù có giận thì cũng chỉ giận trong chốc lát thôi.
"Ron, anh phải nói rõ, anh không có tính kế em, là các bồ ấy hợp tác tính kế cả hai người chúng ta." Sợ Ron giận không để ý tới mình, Blaise không muốn sau khi bày tỏ tình cảm xong còn đi giận nhau, hiện tại nên là khởi đầu hạnh phúc mới đúng.
"Pansy gọi anh tới, nói là có chuyện quan trọng, nhưng lúc anh tới cũng chỉ thấy một nữ sinh lạ mặt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Vậy bộ dạng mơ mơ màng màng vừa rồi là giả vờ hay là anh thật sự đã ăn bánh của cô ta? Em gọi anh, vì sao anh không đáp lại?"
"Merlin, anh đương nhiên đã ăn nó, nhưng anh cá đó không bỏ thuốc gì cả, chỉ là quá khó nuốt mà thôi.
Em không tưởng tượng nổi đâu, thật đó, anh chưa từng ăn cái bánh nào khó ăn đến vậy, quả thật không phải đồ cho con người ăn mà! Anh bị cái mùi vị kia choáng váng, thậm chí giờ vẫn cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn!"
"Rầm!" Một quyển từ điển dày cộm đột ngột bay về phía Blaise, Pansy nổi giận đùng đùng nhìn bạn thân.
"Blaise, cảm ơn bồ đã có đánh giá cao như vậy với tay nghề nấu nướng của mình.
Có lẽ sau này mình có thể dùng đồ ăn làm vũ khí, như mấy cái vũ khí sinh hóa của Muggle mà Hermione đã kể, và bồ sẽ là mục tiêu tấn công chủ chốt của mình!"
Ron nửa tin nửa ngờ quan sát phản ứng của Pansy, ngó qua miếng bánh ngọt nhỏ còn sót lại ở chỗ cô gái kia vừa đứng.
Để kiểm tra xem Blaise có nói thật hay không, sư tử Gryffindor anh dũng quyết định tự mình nếm thử xem món bánh đó thật sự có thể làm vũ khí hay chăng.
Trước ánh mắt trân trối nghẹn họng của mọi người, Ron bị mùi vị trong miệng xóa hết cơn giận, đúng như Blaise đã nói, đây đúng thật không phải cho người ăn mà, vị kích thích quỷ dị, hại hốc mắt của y nháy mắt tràn ngập hơi nước.
Ron nước mắt lưng tròng nhìn Pansy, giờ này y phục sát đất nữ hoàng Slytherin.
"Quả thật là một thử thách cực hạn! Pansy, rốt cuộc sao bồ làm được thế? Mình hoài nghi bồ không phải dùng nguyên liệu trong bếp mà là nguyên liệu Độc Dược trong văn phòng của giáo sư Snape! Mình phục bồ đó, thật, này tuyệt đối không phải phê bình, mình dám cá mình có thể sử dụng cái bánh này đánh ngất một con rồng! Pansy, bồ quá lợi hại, có thể dạy cho mình không? Có lẽ sau này mình có thể dùng thứ này đánh bại rồng Rumani, bồ cũng biết mình có anh trai đang làm việc ở đó."
Pansy dở khóc dở cười nhìn Ron kính nể, đột nhiên cảm thấy bên cạnh Blaise có một người thần kinh thô, tư duy lại nhảy cóc như vậy, cuộc sống sẽ đầy kinh hỉ và thú vị, ít nhất playboy vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Thấy Blaise đã biến ra ly nước cho Ron uống, Pansy mãn nguyện vô cùng, sự tình cuối cùng đã có một kết quả tốt, và Ron có vẻ không so đo các cô tính kế nữa.
Cô, Hermione và Ginny đều cười tủm tỉm nhìn nhau.
"Không hổ là người từ lò Gryffindor ra, thế mà dám ăn thật, hơn nữa còn phải ăn mới chịu tin." Basilisk cạn lời nhìn Ron nghiên cứu cái bánh ngọt còn dư lại trong tay, thật không biết có nên vui mừng vì Godric có một con cháu như vậy không.
Không lùi bước khi người mình thích gặp nguy hiểm, cũng quả cảm đối diện với tình huống, rất dũng cảm, có gan nếm thứ, vô cùng tò mò với đồ mới lạ, một Gryffindor thuần khiết, không đúng sao? Nhưng mà có vẻ cái trận cược Ron với Blaise ai sẽ tỏ tình trước, vẫn là Harry thắng, chắc sẽ có rất nhiều người thua cược rồi đây.
Thấy đã xem diễn đủ rồi, Basilisk cho rằng mình nên trở về chia sẻ tin tức cho Salazar, vì thế, nó lặng lẽ rời đi.
- -
Trên dãy bàn Slytherin ở đại sảnh đường, Harry cười tít mắt, mặc cho ai cũng nhìn ra được tâm trạng của cậu cực tốt.
Draco hung hăng trừng Blaise – chưa gì đã chạy tới dãy bàn của Gryffindor, chửi thầm hành vi không biết xấu hổ của bạn thân, sớm biết thế này đã theo Harry cược Ron tỏ tình trước rồi.
Tuy nhiên, nhớ tới số người thua không hề ít, cũng không biết hầu bao của Harry đã tăng thêm bao nhiêu galleons, Draco lại thấy dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất Harry thắng tiền rất vui vẻ, mà Harry thắng cũng tức là mình thắng, cho nên thực chất hắn cũng không tổn thất gì.
Vậy thì rộng lượng tha thứ cho Blaise vậy.
Pansy hận sắt không thành thép nhìn Blaise bị cặp sinh đôi đè nặng, không thể không xin giúp đỡ từ Ron, không muốn thừa nhận đó là bạn thân của mình tý nào.
Hại mình thua cược thì thôi, giờ ăn cơm mà còn dám dính nhau.
Nhớ tới Ron vô cùng hứng thú với bánh ngọt mình làm, nghĩ lại bộ dạng ăn xong nói không nên lời của Blaise, Pansy lúc này thiệt tình thừa nhận sư tử không hổ là sư tử, ở phương diện nào đó vẫn thắng một bậc.
Tầm mắt chuyển tới Ravenclaw, thấy biểu cảm của Hermione, liền biết suy nghĩ của bồ ấy cũng không khác mình lắm.
Có lẽ hai cô có thể suy xét sau này có nên thêm món ăn mình làm vào mục trừng phạt chăng? Thật muốn xem Harry và Draco ăn xong sẽ có biểu hiện gì.
Cảm nhận được ánh mắt Pansy lạnh căm đảo qua mình với Draco, Harry quyết đoán quyết định sau này ăn gì cũng phải cẩn thận.
Blaise sau khi về phòng ngủ đã kể cho họ nghe về bánh ngọt do tự tay Pansy làm, cậu cảm thấy cảnh giác trước mặt Pansy là điều vô cùng cần thiết.
Tuyệt đối không thể đắc tội con gái, đặc biệt là những cô nàng sinh ra đã có khí chất bà hoàng, đây là tâm đắc mà cậu đã rút ra khi chơi với Hermione cả hai đời.
Ánh mắt kéo tới bàn giáo viên, Harry phát hiện tâm trạng giáo sư McGonagall có vẻ không tồi.
Có lẽ giáo sư McGonagall cũng cược cho Ron giống mình? Basilisk không phải đã kể các giáo sư đều biết chuyện cá cược này sao.
Blaise hoàn toàn không biết nhóm bạn thân của mình đang nghĩ gì, hiện tại hắn muốn tặng cho tất cả Gryffindor – nghe đồn sẽ không mang thù – lô bánh ngọt của Pansy.
Tuy tối qua Ron không nói gì thêm, nhưng giờ y rất hả hê nhìn mình bị cặp song sinh đè nặng, rõ ràng vẫn mang thù mà.
Trước kia cứ cảm thấy Harry cũng nhớ rất dai, nhưng dù sao Harry cũng là hợp thể của Gryffindor và Slytherin, Blaise không cho rằng đám sư tử sẽ đặc biệt như Harry được.
Nhưng giờ hắn hiểu rồi, sư tử nhớ rất dai, hơn nữa còn dám nói rõ với bạn là họ rất mang thù.
Nhóm Hermione là con gái, Ron nhất định sẽ không so đo với các cô, hơn nữa Hermione và Pansy cũng không phải người mà Ron có thể đấu được, còn Ginny là em gái của em ấy, vì thế mình liền thành đối tượng mang thù duy nhất sao?
Nhưng mà, Blaise này, điều bạn nên lo lắng không phải Ron nhớ dai, mà là Vua Rắn trả thù.
Nên biết Vua Rắn đã áp cược vào bạn, còn vì thế mà phân cao thấp với giáo sư McGonagall, nhưng giờ bạn lại hại ông ấy thua trước giáo sư McGonagall, những ngày kế tiếp, bạn sẽ rất thê lương.
Về điểm này, có thể nhìn ra từ gương mặt đen sì của Vua Rắn.
- -
Lucius cuối cùng cũng làm xong chuyện Severus nhờ, sau một loạt thủ tục rườm rà, Phủ Prince đã thuộc về Severus.
Gia tộc Độc Dược sớm đã suy tàn nghênh đón chủ nhân mới, tên của Severus chính thức sửa thành Severus Snape Prince.
Lucius vui vẻ chạy đến hầm của Hogwarts, chuẩn bị tranh công đòi thưởng với bạn thân, mới vừa bước ra khỏi lò sưởi đã thấy Rồng Con nhà mình bất đắc dĩ ngồi trên vị trí ghế của bạn tốt.
"Dragon, Severus đâu?"
"Draco, ông cha thích khoe khoang của con nhất định sẽ tới tìm ta tranh công, nhưng ta không muốn lãng phí thời gian tham quan phủ để đi thưởng thức một con chim công khoe lông.
Cho nên, con hãy chờ ở đây, tổng cổ cha con về thay ta, ta muốn dẫn Sirius đi coi phủ." Dùng giọng điệu bình thường lặp lại lời dặn dò của cha đỡ đầu, Draco thật sự rất muốn kêu cha sửa tính tình đi, bởi vì rõ ràng không có khả năng kêu cha đỡ đầu sửa tính được.
"Cha, đây là nguyên văn lời của cha đỡ đầu, cho nên con mới ngồi ở đây chờ cha."
Mặt Lucius nháy mắt hiện đủ màu, ông thật sự không biết nên mừng vì bạn thân hiểu quá rõ về mình, hay nên kháng nghị cái câu đánh giá kia nữa.
Mà trên mặt con trai nhà mình viết rõ "cha, con vô tội, hơn nữa con cũng rất bất đắc dĩ", làm ông cảm thấy mình nên về phủ ngẫm lại, hoặc tìm Cissy kiếm chút an ủi.
"Được rồi, được rồi, giờ Severus đã có Sirius nên vứt bỏ bạn thân, Severus không thể đối với cha như vậy được, ít nhất cậu ấy nên điều chế Thuốc Làm Đẹp cho cha để bồi thường chứ, có lẽ cha nên về liệt kê danh sách đòi quà."
Xoay người bước vào lò sưởi trở về phủ, Lucius hoàn toàn làm lơ vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Draco.
Còn Draco nhìn lò sưởi trống trơn, đột nhiên cảm thấy cha đỡ đầu thật sự quá sáng suốt, quả thật hiểu cha từ trong ra ngoài.
"Cha, cha đỡ đầu đã sớm nghĩ tới rồi, nhưng cha không biết mấy công việc điều chế Độc Dược đó cuối cùng sẽ được giao cho con trai của cha sao?" Có lẽ mình có thể nhờ Harry chia sẻ giùm mình một tý? Cha đỡ đầu đã nói thân là con đỡ đầu nên chia sẻ công việc cho cha đỡ đầu để ông bận kết hôn, mà Sirius cũng là cha đỡ đầu của Harry, không phải sao?
- -
Gia Tinh trong Phủ Prince rất hưng phấn, vừa mới tỉnh giấc không lâu nhưng giờ phút này, bọn chúng đều dùng ánh mắt nóng bỏng vây quanh chủ nhân mới và bạn đời của chủ nhân.
Từ sau cái ngày tiểu thư Eileen bỏ đi, ông chủ và bà chủ từng người qua đời, bọn nó cũng chìm vào giấc ngủ say.
Giờ con trai của tiểu thư Eileen đã trở về, kế thừa phủ và dòng họ Prince vĩ đại, không có chuyện nào tốt hơn chuyện này được.
Severus đau đầu nhìn đám Gia Tinh hào hứng như sư tử kia, thầm than mình thật sự không am hiểu giao tiếp với loài sinh vật quỷ dị này.
Ông chẳng qua chỉ đưa ra yêu cầu muốn đi xem vườn gieo trồng dược liệu của Phủ Prince thôi, nhưng giờ thật không biết là ông đang tham quan vườn cây hay là Gia Tinh đang tham quan ông và Sirius nữa.
Có điều, thấy Sirius hứng thú quan sát khắp nơi, ông cảm thấy Gia Tinh cũng không đến mức khó thể chịu đựng, có lẽ có thể nhờ Lucius tìm một con Gia Tinh hiểu quy củ nhà Malfoy tới huấn luyện tụi nó, hoặc nhờ Kreacher tới cũng được.
"Sirius, quản kỹ tay của em đi, có vài loài thực vật có độc đó." Túm chặt cái tay muốn sờ lung tung của Sirius, Severus tự dưng cảm thấy mình nên dạy bù một vài kiến thức Độc Dược cho bạn đời, ít nhất không thể để em ấy trúng độc ngay trong nhà mình được.
Xấu hổ thu hồi tay, Sirius tuyệt không thừa nhận mình nhất thời nổi lòng hiếu kỳ nên quên mất có rất nhiều loài cây không thể tùy tiện chạm vào.
Huống chi nơi này là Phủ Prince, tuy không phải là nơi Severus lớn lên, nhưng ông cảm thấy nơi này hợp với Severus hơn Đường Bàn Xoay.
Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở Độc Dược, rất xứng đôi, phải không.
"Severus, có muốn đi xem tranh chân dung của ông bà ngoại anh không? Em cho rằng họ sẽ rất mừng khi gặp được cháu ngoại đó."
Nghe thấy Sirius đề nghị, Severus có chút ảm đạm.
Mẹ bỏ nhà vì tình yêu, thậm chí còn bị gia tộc xóa tên, nhưng kết cục cuối cùng lại thê thảm khó thể tiếp thu.
Ông bà ngoại chưa chắc đã muốn gặp mình, dù sao mình lớn lên trông giống người cha nghiện rượu kia, ở trong lòng hai ông bà lão, nhất định sẽ căm hận tên khốn đã bắt cóc nhưng lại không đối xử tốt con gái của họ.
"Severus, đừng như vậy." Biết nửa kia đang nghĩ gì, Sirius cũng khổ sở theo.
"Anh thấy đấy, em không phải cũng bỏ nhà đi bụi đó sao, cũng bị xóa tên, nhưng mẹ em vẫn chấp nhận lại em rồi đó thôi.
Tuy mẹ trước giờ chưa từng nói thế, nhưng em biết mẹ hy vọng em trở về, anh xem giờ mẹ đã rất ít khi phát điên.
Cho nên ông bà ngoại của anh nhất định sẽ rất vui mừng, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, anh vẫn là cháu ngoại của họ."
Severus gật gù, ông không muốn thừa nhận mình quả thật đã được an ủi.
Ông kéo Sirius, bước nhanh vào trong phủ.
Sirius hơi đỏ mặt, được Severus lôi kéo như vậy, cứ có cảm giác như một thằng nhóc mới yêu lần đầu.
May là Harry với Remus không ở đây, không thì mình nhất định sẽ rất ngượng.
Trên thực tế, vợ chồng lão Prince đúng thật như suy đoán của Sirius, vừa thấy cháu ngoại, họ đã kích động tới nỗi chỉ thiếu nhảy ra khỏi khung chân dung, đương nhiên, đó là nếu họ có thể nhảy ra được.
Phu nhân Prince một bên nóng bỏng nhìn cháu ngoại và bạn đời của cháu ngoại, một bên quở trách ông chồng mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng nhớ con gái nhưng lại không chịu bỏ mặt mũi đi thăm.
Severus rất không quen, cái cách nói chuyện thân mật, không có hiềm khích này khiến ông lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là gia đình.
Trong ký ức, hồi còn nhỏ, gia đình chỉ là một căn nhà có bốn góc tường lạnh như băng, có mỗi người cha khốn nạn suốt ngày say xỉn vừa mắng vừa ra tay đánh người, có người mẹ không biết phản kháng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng và mình bị sợ hãi chiếm lấy nội tâm.
Trong lúc Sirius và vợ chồng Prince vừa nói vừa cười, Severus chỉ im lặng.
Thứ nhất là ông thật sự không biết nên nói gì, sợ mình quen phun nọc loạn xạ phá hủy không khí tốt thế này.
Thứ hai là ông thích ngắm nhìn Sirius vui vẻ hào sảng, cái hình tượng héo úa hoàn toàn không phù hợp với tính cách hoạt bát của Sirius, ít nhất thì ông không muốn thấy một con chó lớn tai rũ đuôi cụp, lông tóc ảm đạm không ánh sáng.
Cuối cùng là vì ông có chút hoảng hốt, như thể tất cả chỉ là mơ.
Mình tự dưng có được một người làm bạn cả đời với mình, có được ông bà ngoại hiền từ, sắp cùng Sirius tạo thành một gia đình.
Có lẽ đây chính là hạnh phúc, Severus thật sự nghĩ không ra còn có thứ gì hạnh phúc hơn nữa, vậy là đủ rồi.
"Cháu rất giống mẹ cháu, từ đôi mắt đến tính tình, thậm chí là cả thiên phú Độc Dược nữa." Ông Prince đột nhiên lên tiếng làm Severus không thể im lặng được nữa, trên mặt ông lão hiện rõ hoài niệm và nhung nhớ.
"Eileen cũng yên tĩnh như thế, nhưng xương cốt lại quật cường làm người đau lòng.
Nó mà đã quyết định chuyện gì thì sẽ không có ai hay có việc gì có thể bắt nó quay đầu lại được.
Ông nhìn ra, cháu cũng là kiểu người quật cường như thế, Severus.
Đồng thời ông rất mừng khi dòng họ Prince có người kế tục, Sirius đã kể cho ông nghe cháu đã phát minh ra Thuốc Bả Sói và là thành viên trẻ nhất trong Hiệp hội các Bậc thầy Độc Dược.
Ông rất kiêu ngạo đó, cháu trai."
"Không có gì ghê gớm cả, cháu chỉ có chút hứng thú và kiên nhẫn mà thôi." Severus trả lời ngắn gọn, ông rất không quen được khen ngợi trực tiếp như vậy, đặc biệt lời khen còn đến từ người thân của mình.
Còn đoạn được nói mình quật cường giống mẹ, ông lựa chọn lờ đi.
"Hồi còn nhỏ, mẹ đã dạy cháu một ít, tuy nội dung không nhiều, nhưng giờ nhớ lại, mẹ cũng rất có thiên phú.
Mẹ giấu một cái hòm lớn, chứa rất nhiều thứ liên quan tới Độc Dược, đó là kho báu của mẹ, sau này lại tặng lại cho cháu."
"Thật ra lúc cháu được sinh ra, ông bà đều biết, cũng rất muốn đi thăm cháu, nhưng hoàn cảnh khi đó rất tồi tệ.
Hồi đó, Công tước Hắc ám vừa mới quật khởi, tình cảnh của Slytherin rất vi diệu, ông bà không muốn mang nguy hiểm tới cho các con.
Bởi vì Prince là gia tộc Độc Dược, bất kỳ phe phái nào cũng đều muốn có bậc thầy Độc Dược.
Nếu Eileen đã rời khỏi gia tộc, vậy ông bà hy vọng nó có thể sống yên bình, đừng có tự dưng lâm vào tranh đấu nguy hiểm.
Hy vọng cháu có thể hiểu cho ông bà, Severus, mẹ cháu và cháu là con gái và cháu ngoại của ông bà, ông bà không mong đem lại bất kỳ điều gì không thoải mái cho hai đứa." Phu nhân Prince thương cảm, nghĩ tới ngày ấy ngay cả thăm hỏi con gái và xem cháu ngoại lấy một lần mà cũng không làm được, mắt nổi lên hơi nước.
Cảm ơn ông bà nhọc lòng, nhưng cháu lại tự dấn thân vào nguy hiểm, còn kiêu căng tự cho là sẽ tìm được thành công.
Severus chua xót nghĩ, lại không dám nói ra.
Mẹ đã từng mịt mờ nhắc nhở mình, đừng có tham gia vào bất kỳ phe phái nào, bậc thầy Độc Dược nên rời xa chiến tranh, nếu không sẽ bị phiền lụy quấn đến vô cùng vô tận.
Nhưng mình lại cho rằng mẹ không có chí tiến thủ, chỉ biết thỏa mãn với tình cảm hư ảo với ông chồng nghiện rượu.
Không biết nếu mẹ có thể thấy được mình hiện tại, rốt cuộc có yên lòng được hay không.
"Đương nhiên Severus hiểu điều này, thật ra cha mẹ nào cũng thế hết.
Hồi trước cháu cũng từng rời bỏ gia tộc, chú cháu đã lén gửi tiền cho cháu, sau này cháu mới biết thật ra là ba mẹ nhờ chú ấy gửi cho.
Để giấu tai mắt, bọn họ thậm chí còn xóa luôn cả tên của chú.
Cái tên điên não tàn kia đã mang đến tai họa cho vô số gia đình, nhưng giờ hắn đã chết rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc." Biết lúc này Severus không dễ chịu, dù sao anh ấy cũng đã từng là Tử Thần Thực Tử, Sirius săn sóc dời đề tài đi.
"Người đánh bại tên điên đó là con đỡ đầu của cháu và Severus, hai đứa đó đều rất xuất sắc, chúng cháu rất tự hào.
Giờ tụi nó còn đang đi học, có lẽ cuối tuần này có thể dẫn tụi nó tới ra mắt ông bà, cháu cá là ông bà sẽ thích hai thằng nhóc đó đấy."
Nhìn Sirius bằng ánh mắt kinh ngạc, nhất thời vợ chồng Prince không tiêu hóa nổi tin tức kinh người như thế.
Hồi họ còn sống, Công tước Hắc ám vô cùng lý trí, thậm chí lý trí tới mức bất cận nhân tình.
Mà từ miệng Sirius, Công tước Hắc ám chỉ là một kẻ điên não tàn, còn bị hai đứa trẻ đánh bại.
Ôi Merlin, sau khi họ thành chân dung, Giới Phù Thủy đã thay đổi lớn đến vậy sao?!
Vì nhắc tới Harry và Draco, suy nghĩ của Severus cũng thay đổi theo, ngôn từ tràn ngập tán thành và tự hào.
"Đúng vậy, hai đứa đó rất xuất sắc.
Con đỡ đầu của cháu là một Malfoy, nhưng không giống cha nó chỉ biết khoe lông.
Con đỡ đầu của Sirius là một Potter, một Potter thành công thức tỉnh linh hồn và còn khiến Bảo Bối Tử Thần nhận chủ, thậm chí có giao tình với cả bốn Nhà Sáng Lập và Rồng Hoàng Kim.".