Đội chiếc nón phân loại lên đầu, Laura chờ đợi thật lâu.
“Chà chà, cô bé yêu quý, hãy để ta xem một chút nào. Ngươi có sự thông minh và cẩn thận của Ravenclaw, rất can đảm và có người để bảo vệ… Ồ, và một sự mâu thuẫn kì lạ, giữa nhân hậu - nhẫn tâm, tài năng cũng không kém… Tất nhiên thì ta sẽ tôn trọng bí mật của ngươi – một bí mật khổng lồ cơ đấy! Giờ ngươi muốn đến đâu đây nào? Theo em trai ngươi à?” Nó thì thầm bên tai cô nàng.
“Slytherin!” Cô kiên định đáp với chiếc mũ.
“Ái chà, một sự lựa chọn khôn ngoan, vậy thì như ngươi mong muốn…” Chiếc nón hét to bằng cái giọng the thé thảm họa của nó.
Hoàn toàn khác biệt với nhà Gryffindor năng động, chào mừng thành viên mới như muốn nhảy vào ôm luôn rồi, các thành viên trong Slytherin đều thực hiện rất nghiêm chỉnh lễ nghi quý tộc – vỗ tay. Không quá lạnh nhạt, cũng không quá thân thiết. Đương nhiên, Laura cũng không phiền lòng lắm với điều này, đúng hơn thì so với nhà Gryffindor thì cô vẫn thích bên này hơn. Có lẽ là chương trình giáo dục của nhà Malfoy thực sự có hiệu quả, cô nàng nhếch mép.
Giáo sư McGonagall chậm rãi cuộn lại tấm da dê, đồng thời, cũng mang theo chiếc nón phân loại về phía phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy và tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Sau đó cụ chào mừng một cách quái dị.
“Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn.”
Các học sinh năm cũ lập tức vỗ tay nhiệt liệt. Cô nàng ngờ ngợ, ngốc nghếch vỗ tay theo mọi người, cơ hồ như toàn bộ học sinh năm nhất đều làm vậy.
Ngoại trừ màn chào mừng và những chuyến đi lòng vòng không cần thiết thì Laura hoàn toàn không có bất cứ ý kiến nào khác, đặc biệt là khi trên bàn ăn hiện lên đủ các loại thức ăn thơm phức của giới thượng lưu cùng đủ các loại bánh kẹo. Cô nhanh tay cắt một miếng bít tết, nhét vào mồm. Chậc, hương vị so với trước kia đã tiến bộ không ít, thật nhớ mấy món ăn của Bobby làm.
Các phần hoạt động còn lại, Laura cũng không chú ý lắm, cô chỉ nhớ do liên tục đón nhận ánh mắt “nồng cháy” của Draco khiến cô buộc phải đổi sang ăn một cách từ từ chậm rãi, và kết thúc bằng một cốc nước chanh cậu ấy đưa. Cô nàng lặng lẽ tự an ủi bản thân mình, dù sao lát nữa cũng có thể ghé thăm được phòng bếp.
“Các trò nên về ký túc xá đi thôi!” Dumbledore không rõ vì lí do gì chấm chấm nước mắt.
Thời điểm hiện tại dù đã vô cùng khuya, Laura vẫn vô cùng tỉnh táo theo đuôi Draco đi về phía Slytherin. Có lẽ, thức khuya chung với cậu ta đã hình thành cho cô một thói quen xấu rồi.
Một đoàn rắn nhỏ theo huynh trưởng của nhà lang thang trên hành lang lạnh lẽo và không ngừng xuống sâu hơn.
Huynh trưởng đứng trước bức tường – nơi ẩn chứa cánh cửa bằng đá, lối vào trong nhà, nói.
“Được rồi, hãy nhớ kĩ mật khẩu của nhà, nếu không, các trò sẽ không vào được đâu. Mật khẩu là: Salazar. Các trò có thể tự chọn phòng cho bản thân, nhưng từ giờ đến về sau chỉ được ở trong căn phòng đó. Và hãy nhớ, chủ nhiệm nhà chúng ta, ngài Snape không hề ưa thích những kẻ ngu ngốc như Gryffindor đâu.”
Tất nhiên, giống với trong suy nghĩ của Laura, mặc dù người nhà Slytherin coi trọng quyền lực và sức mạnh nhưng cũng không thể hiện quá lộ liễu. Không hề có những cuộc chiến phép thuật nảy lửa, dữ dội, dù sao thì hiệu trưởng Dumbledore không hề ưa thích cho lắm những cuộc đánh nhau, nó được thể hiện hoàn toàn rõ ràng trong nội quy trường Hogwarts. Huynh trưởng sẽ lựa chọn theo bình bầu của các học sinh và được đánh giá theo tiêu chí bao gồm: Năng lực và Quyền lực; học sinh từ năm thứ năm trở lên sẽ bắt đầu được lựa chọn làm huynh trưởng cho năm đó.
Khoảnh khắc Laura bước lên cầu thang hướng về phòng của nữ sinh, cô nàng chợt nghe thấy tiếng huynh trưởng gọi.
“Trò Snape, tôi có chuyện muốn nói với trò.”
“Thưa huynh trưởng, có chuyện gì mà anh phải nói riêng với cô ấy? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.” Draco đứng chắn phía trước phía cô, cậu chau mày khó chịu hỏi.
“Trò Malfoy, chỉ là một chút chuyện nhỏ riêng tư, và tất nhiên, có lẽ trò không biết, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.” Giọng điệu của huynh trưởng vẫn rất ôn hòa, so với Draco như chú rắn nhỏ vừa lột xác lần đầu, vị học sinh năm thứ bảy chẳng khác nào một Xà tinh.
Laura lén ám chỉ với Draco, báo cho cậu ta rằng mọi chuyện vẫn ổn. Tuy nhiên, cậu ta vẫn vô cùng hậm hực tránh đường.
***
“ Huynh trưởng, không biết anh có chuyện gì cần nói?” Khi tất cả các học sinh đã ổn định trong phòng, chỉ còn lại hai người đứng trong phòng sinh hoạt, Laura lặng lẽ hỏi.
“Ừ, chuyện cần nói thì có nhưng người có chuyện cần nói không phải là anh, đúng hơn là ngài chủ nhiệm đáng kính của chúng ta, anh nghĩ là em cần chờ một lát để gặp ngài ấy.”
Cô nàng thở dài nhẹ nhõm. Cô vốn tưởng ngay ngày đầu tiên đã gây thù chuốc oán với người khác rồi cơ chứ.
“Vậy thì, Laura nhỉ? Hẳn là em không nhớ anh là ai?” Huynh trưởng vốn dĩ đang ôn hòa hiện tại lại giống như Blaise lưu manh hỏi.
“À, có lẽ em nhớ?!” @[email protected]|||| Đầu cô xoay vòng vòng như chong chóng - khi đang nói chuyện mà không biết đối phương là ai thì vô cùng bất lịch sự - cô cố gắng đào xới lại từng mảnh kí ức trong đầu.
“Thôi được rồi, dù sao cũng đã qua sáu năm, vậy thì xin giới thiệu lại. Anh là Marcus Vallampati, huynh trưởng học sinh năm thứ 7.”
“Dạ,...vâng! Em là Laura Snape, học sinh năm thứ nhất, anh có thể gọi em là Laura!” Cô bất ngờ, luống cuống trả lời. Đối với việc để cho cậu ta gọi trực tiếp tên mình chẳng phải là do hảo cảm một lần gặp mà chỉ đơn thuần chính là tránh làm cho chính bản thân cô nàng lạnh sống lưng khi nghe hai chữ “Trò Snape”!
Tiếng cánh cửa đá một lần nữa ầm ầm mở ra cắt đứt cuộc trò chuyện. Marcus nháy mắt, nhanh chóng trở về phòng của cậu.
Giáo sư Snape mặt than tiến vào.
“Buổi tối tốt lành, thưa giáo sư!” Laura nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế sofa gần lò sưởi nói.
“Ừ, buổi tối tối lành. Con có vẻ ổn, vậy đến thời điểm hiện tại có bất kì dấu hiệu bất thường nào về sức khỏe?”
“Con không cảm thấy bất kì điều gì khác thường” Laura cầm mái tóc đen thẳng của mình lên chăm chú nghiên cứu, sau đó quay lại phía Snape cười vui vẻ trêu chọc “Nhưng con khá thích hương vị của thuốc!”
“ Mừng là vậy.” Snape đen mặt. “Nhưng ta nghĩ ta sẽ không bỏ thêm vị nào từ lần sau.”