Harry Potter: The Girl Who Lived

Sợi tóc trên vai Laura dần dần đỏ lên và trở lại đúng màu sắc vốn có của nó. Trong khi cô giật mình kinh ngạc, giáo sư Snape lặng lẽ đặt lên bàn một hộp thuốc. 

“Laura, vì một số lí do đặc biệt, ta nghĩ con sẽ phải sử dụng chúng, và đừng để lộ cho bất kì ai.” Ông dừng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phòng của các nam sinh. “Tất nhiên là ngoại trừ Draco, dù sao trò ấy cũng đã thấy mặt con.” 

Cô cười, trong lòng vừa ấm áp lại vừa chua sót. Cô cho dù không thông minh, nhưng cũng không ngốc; không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu đuối; cho dù mù mờ mọi việc, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Cô thật chẳng muốn núp dưới cánh chim rộng lớn của ngài ấy, để mình lành lặn mà ngài phải gánh lấy hết tất cả. Laura lặng lẽ nhận lấy hộp thuốc từ tay Snape.

“Hãy nhớ lấy Laura, khoảnh khắc con thắt chiếc cà vạt này lên, con là người của Slytherin, hãy hành động xứng đáng với nơi con thuộc về. Đừng vì chút phiền phức mà che dấu tài năng của bản thân, đồng hồ mặt trời đặt trong nhà cũng chỉ là một món đồ vô dụng.” Giáo sư Snape vừa lạnh nhạt nói, vừa lấy ra chiếc cà vạt màu xanh lá đặc trưng của Slytherin, dễ dàng thắt lên cho Laura.

Khi cái lạnh của kim loại tiếp xúc với da của mình, cô nàng mới bừng tỉnh. Ngài Snape vừa đưa cô một chiếc chìa khóa màu vàng nhạt, cách thức trang trí có phần giống thời trung cổ. Sau đó, ông phủi những hạt bụi chẳng hề tồn tại trên áo mình, nhanh chóng trở về văn phòng và không quên để lại một câu nói cụt lủn:

“Căn phòng cuối cùng của hành lang nữ.”

***

Laura bước trên hành lang của nữ sinh, dễ dàng tìm được phòng mà ngài Snape đã nói. Hiển nhiên, lí do để cô là người duy nhất được ở riêng một phòng hoàn toàn không khó khăn để đoán ra, đặc biệt, trong tình trạng biến đổi hình dạng liên tục thế này của cô.

Cô nàng cầm chìa khóa, đẩy cánh cửa phía trước nhường đường cho White vào trước. Hành lí của Laura đã được sắp xếp cẩn thận, đặt trên chiếc thảm lông nhuộm một màu xám ảm đạm. Màn che bằng nhung màu đen treo trên trần nhà rủ xuống, nơi nơi đều có đồ trang trí là con rắn nhỏ màu bạc, điển hình phong cách Slytherin. Căn phòng không quá lớn, bố cục cũng khá đơn giản: Tủ quần áo bằng gỗ, giường màu xanh xẫm, bàn học kê sát tường xám và một ghế sofa nhỏ. 

Dù chẳng có cánh cửa sổ nào để ánh trăng bàng bạc xuyên qua chứng tỏ đêm đã đến từ lâu, cô nàng cũng lười sắp xếp lại từng món đồ, trực tiếp ôm White lên giường ngủ.

***

Laura vươn vai, khẽ xoa xoa cái đầu đỏ rực đã sớm trở về nguyên dạng từ lâu, cô chán nản rời khỏi chiếc giường ấm áp. Thời tiết hôm nay vẫn chẳng tốt chút nào như thường lệ, cái lạnh từ mặt hồ kèm theo sương mù quen thuộc làm cho cô rùng mình. Nhanh chóng khoác lên mình bộ đồng phục của trường Hogwarts và thắt qua loa chiếc cà vạt, cô nàng lập tức rời khỏi phòng mình.

“Buổi sáng tốt lành, Draco!” Mặc dù hơi bất ngờ khi cậu đứng chờ ở dưới cầu thang, cô nàng vẫn thoải mái chào.

“Buổi sáng tốt lành và thắt cà vạt tử tế lên đi!” Cậu ta bất mãn nói. 

Laura khựng lại, ngơ ngác nhìn chiếc cà vạt trên cổ mình. Kiếp trước, cô nàng chính là một gái ế, lấy đâu ra bạn trai để mà tình tứ thắt cà vạt, hơn nữa, khi đi làm công ty cũng không yêu cầu phải thắt. 

“Đứng yên.”  Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu nhỏ lại. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt xám xanh riêng biệt, hàng lông mi màu bạc cong dài cùng làn da trắng của cậu ta. Laura mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, xấu hổ trước suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình.

Mặt bánh bao cậu ta trắng mềm như vậy, đánh vào có phải rất sướng tay hay không?

“Nhanh lên, không phải em muốn nhịn bữa sáng đấy chứ?” 

“Dạ?!” Laura vội vã đuổi theo Draco.

Không thể không nói, lần này cô đã ôm được đùi lớn, không phải chỉ ôm được một đùi mà con ôm đến tận hai đùi lớn. Dựa vào gia thế và thêm khả năng nhanh chóng kết giao với không ít những đứa trẻ gia tộc lớn khác, Draco dễ dàng trở thành thủ lĩnh năm nhất. Trong khi Laura sống dưới hào quang vạn trượng của cậu ta cùng danh nghĩa hiếm có khó tìm - con gái giáo viên, cô nàng nghiễm nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng. Nếu lộ thêm tin tức cô là đứa bé còn sống thứ 2, e rằng người đứng đầu năm nhất chưa chắc đã là Draco.

Vì cậu ta đứng ở cầu thang chờ Laura nên cả hai người không thể được huynh trưởng dẫn đi. May mắn, khi hai người tới nơi, mọi người cũng mới bắt đầu bữa sáng.

“Ái chà, cuối cùng nàng công chúa của chúng ta cũng thức giấc.” Blaise chọc chọc đống thức ăn trong đĩa, làm như vô ý nói.

Draco lười biếng quay về phía khác một cách “trùng hợp”, hoàn toàn không thấy cây đũa mà cô nàng lén lút cử động ngay sau đó. Chiếc đĩa đựng thức ăn của Blaise nhanh chóng hạ cánh xuống quần của cậu ta, cùng thức ăn vương vãi xung quanh. Blaise Zabini tái mặt, sự ngông nghênh ban đầu biến mất hoàn toàn. 

“Laura, ngày đầu tiên tại Hogwarts em thấy ổn chứ? Mong rằng sẽ không có điều gì khó khăn xảy đến với em.” Huynh trường Vallampati từ đằng sau cười hì hì cầm đũa phép làm sạch quần áo hộ Blaise.

“Huynh trưởng yên tâm, tôi tin mình có đủ khả năng để giúp em ấy.” Trong khi cô nàng còn chột dạ vì hành động ban đầu của mình, Draco ngay lập tức đáp lời.

Sau đó, Laura vô cùng biết điều lặng lẽ lui ra phía sau, để hai người trao nhau ánh mắt nồng cháy. Haizz, xem chừng hai người này đã phải lòng nhau từ sớm, Harry tiểu đệ hết đường cưới vợ mất rồi – Cô lặng lẽ than thầm trong lòng, ánh mắt đầy thương cảm nhìn về phía Gryffindor.

“Em quen tên đó ở đâu vậy??” Draco khó chịu hỏi.

“Huynh trưởng ấy ạ? Em cũng chẳng nhớ nữa.” Laura có chút hoang mang tìm hiểu về danh tính của Marcus Vallampati.

“Sao vậy? Không phải quý ngài của chúng ta đang ghen đấy chứ?” Zabini hoàn toàn không rút ra được bất kì bài học nào, tiếp tục công cuộc hăng hái chen ngang.

“Blaise!” Draco đỏ mặt, nhấn mạnh tên cậu ta.

Tuy nhiên, chưa kịp để Laura suy nghĩ về ý nghĩa câu nói của Blaise, một đàn cú bất chợt ùa vào trong đại sảnh. 

“Cái gì vậy?” Cô nàng đơ người trước cảnh tượng trước mắt.

“Nhỏ ngốc, là cú mang thư đến thôi.” Draco khinh thường nói, sau đó cậu ta giơ tay phải của mình lên, để con cú lông xám đậu vào. Phía trên chân nó có buộc một lá thư bằng da dê sang trọng cùng một túi kẹo nhỏ. Cậu ta tháo lá thư và túi kẹo xuống, đưa cho lần lượt từng người, tất nhiên là bỏ qua Laura. Cô nàng nhìn túi kẹo lướt qua vị trí mình, có chút dỗi hờn quay người tiếp tục xử lí đồ ăn sáng.

“Đây, phần còn lại cho em đấy.” Malfoy nhỏ bất đắc dĩ đặt phần còn lại của túi bánh vào tay cô rồi mới bắt đầu mở lá thư.

Hai mắt cô nàng lập tức phát sáng lên vì mừng rỡ, đan xen một chút màu xanh lá nhàn nhạt mỏng manh. Tùy tiện lấy một cái kẹo đưa cho Draco, Laura đồng thời nhìn lướt qua lá thư, thắc mắc.

“Thư của bà Narcissa ạ?”

“Ừ. Chỉ là hỏi thăm một chút.” 

Nghe được đáp án của cậu, cô nàng nhún vai, bắt đầu nếm thử một ít. Viên kẹo sô-cô-la vừa chạm vào lưỡi mềm dần và tan chảy chầm chậm. Vị ngọt vừa phải, không quá ngấy xen lẫn chút đắng nhàn nhạt thật sự rất kích thích vị giác người ăn.

Laura híp mắt cười ngây ngốc. 

Bữa sáng của ngày đầu tiên tại Hogwarts cứ như vậy bình lặng diễn ra. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui