Editor: ROSALINE
Beta: ROSALINE
Chỉ chớp mắt mười một năm trôi qua, Harry mười một tuổi.
Mấy năm này Harry lợi dụng lịch sử sớm biết trước mà đã thành công làm nhà giàu nhất thế giới (đương nhiên là ở phía sau, dù sao để cho ông già kia biết liền không dễ chơi _ Harry nói).
Xây một ít phòng thí nghiệm.
Nắm giữ mấy người bán đồ chơi (súng ống, tàu ngầm hạt nhân, hết thảy vũ khí có tính sát thương _ Harry lấy tiêu chuẩn của bản thân kiếp trước cho rằng là đồ chơi), mấy người chơi đám đồ chơi đó lăn lộn cùng một chỗ (đoàn lính đánh thuê, sát thủ, xã hội đen), còn có mấy người thích thảo luận các tình sốt dẻo(tình báo).
Thời điểm cậu còn là Hạ Du Nhiên cũng rất thích lăn lộn giang hồ.
Cho rằng lăn lộn giang hồ đều rất có mùi vị đàn ông (vô luận cậu là Hạ Du Nhiên hay là Harry, đều chưa từng có mùi vị đàn ông.
Bây giờ đều nói là trung tính...!Còn gọi là bé bottom*.
Cậu coi như là lăn lộn giang hồ cũng không ai cho là cậu có khí phách đàn ông gì.)
*aka bé thụ
Có thực lực mới có nói quyền, cho nên Harry làm một ít an bài.
Harry cứu một phú ông rất giàu có đứng thứ chín trên thế giới.
Gọi là Randy Slane.
Mà ngài Slane kia vừa vặn không có người thừa kế, nên chỉ định Harry kế thừa.
Ở một ngày nào đó, ngài Slane bỗng nhiên ở trước mặt truyền thông tuyên bố thân phận người thừa kế của cậu.
Đương nhiên Dumbledore có thể lựa chọn cho người của toàn thế giới một cái Obliviate* —— mặc dù chỉ là vội vàng chút, thế nhưng vẫn là làm đến.
(Harry mỗi lần nghĩ đến việc đó vẻ mặt đều cười đến như ánh sáng mặt trời)
Ngài Slane muốn thu dưỡng Harry, Petunia ngại vì lá thư này của Dumbledore không buông thả quyền giám hộ.
Trải qua hiệp thương*, tên của Harry không thay đổi.
ngài Slane đạt được quyền giám hộ Harry, Harry vẫn cứ ở tại trong nhà Dursley.
Mà Slane phải tiền trả sinh hoạt phí nhất định.
Nhà Dursley bất đắc dĩ không có lý do gì ngăn cản cậu học tập.
*Hiệp thương là sự bàn bạc, thảo luận giữa các cơ quan, tổ chức về một vấn đề cụ thể nào đó trên nguyên tắc dân chủ và bình đẳng, lấy ý kiến của đa số để đi đến kết quả thống nhất.
Bởi vì Harry phải thừa kế công ty của ngài Slane, phải học tập tất cả vấn đế có quan hệ với thương nghiệp các thứ, cho nên phải thường thường đi theo bên người của hắn.
Thời gian 10 năm đủ để cho Harry làm được rất nhiều chuyện.
Petunia thay đổi tính cách cay nghiệt, đối với cậu nói gì nghe nấy.
Mà địa vị thứ nhất đứng đầu một nhà ở trong nhà Dursley trực tiếp rớt xuống ba nghìn mét trở thành đệm lót.
Hiện tại Dudley chỉ nghe Harry, Petunia đều không có biện pháp với Dudley!
Harry mấy ngày nay bởi vì chuyện phải nhập học mà vội vàng đến sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì tình hình đặc biệt vào sinh nhật mười một tuổi lúc ấy thu được thông báo nhập học.
Mà ở Hogwarts, bất kỳ sản phẩm điện tử nào cũng sẽ không nhạy.
Mà bản thân cậu tuyệt đối không thể rời xa máy vi tính!
Cậu mấy năm này đều vùi mình ở trong phòng thí nghiệm.
Hôm qua mới nghiên cứu thành công thực nghiệm phòng ngự nhiễu sóng.
Cậu nhưng là vì cái thực nghiệm này ngâm mình ở phòng thí nghiệm nửa năm a.
Harry hiện tại vừa nghĩ tới liền oán niệm một trận.
Harry quyết định, bản thân không thoải mái người khác cũng đừng nghĩ sống được dễ chịu!
Dudley quấn Harry chừng mấy ngày, yêu cầu Harry ở sinh nhật ngày đó của Dudley bồi nó cả ngày.
Harry đã đáp ứng.
Harry nhớ tới chính là rất bất đắc dĩ, rõ ràng mình đã cải biến nội dung vở kịch rất nhiều, vì sao cuối cùng vẫn như cũ phải đi sở thú chứ? Nói nhảm!
Sáng sớm, ánh mặt trời sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Ầm! "Harry, em còn chưa thức hả?" Theo tiếng nói chuyện, người cũng đã như gió xoáy vậy cuốn vào.
Chạy đi vào là một cậu bé, vóc dáng cao lớn, giống như cậu bé mười hai, ba tuổi, tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn liền là một dáng vẻ của người coi trời bằng vung.
Dudley chạy vào trực tiếp vọt tới bên giường."Harry, mau đứng lên.
Quà sinh nhật của anh đâu? Chúng ta ngày hôm qua đã bàn xong rồi ngày hôm nay đi sở thú.
Nhanh lên một chút."
Harry đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm trở mình, lẩm bẩm nói "Để cho em ngủ thêm một lát....!Rất mệt..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ cau lại, một đôi mắt thật to trong suốt sáng long lanh mở ra một chút lại nhắm lại, lông mi thật dài giống như quạt lông vũ khẽ lướt qua trên mắt một chút.
Dudley sửng sốt một chút lập tức cố sức lắc lắc Harry "Mau đứng lên.
Chúng ta ngày hôm qua đã bàn trước, ngày hôm nay em phải theo anh một ngày."
Harry bất đắc dĩ mở hai mắt ra nhìn về phía Dudley "Đừng lắc nữa.
Em ngày hôm qua rất khuya mới ngủ a.
Sở thú có cái gì tốt để đi coi chứ a?"
Dudley cây ngay không sợ chết đứng nhìn cậu, "Ai bảo em bình thường đều bận rộn, không chơi với anh?" Dudley một bộ dáng vẻ càng nói càng tủi thân càng nói càng tức.
Harry trầm mặc, có chút chột dạ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bò dậy.
Rửa mặt xong liền nhìn mình trong gương một chút:
Hai mắt thật to long lang có thể thấy được tâm tư đơn thuần, màu sắc xanh biếc gợn nước dịu dàng, thuần khiết mà đáng yêu.
Đúng vậy, đứa nhỏ mười một tuổi có mắt mèo.
Vô cùng đáng yêu.
Mắt lấp lánh có thể giết người ngay cả dượng Vernon cùng dì Petunia đều không thể ngăn cản.
Cái mũi nhỏ thẳng, môi anh đào nho nhỏ, da như đồ sứ thượng đẳng, tóc đen cuộn sóng, dài mà dày đặc, vết sẹo hình tia chớp trên trán vừa vặn được tóc mái che khuất, quần áo thể thao màu trắng loại vải cao cấp, cử chỉ ưu nhã hợp thành một cậu bé quý tộc.
Harry ác liệt nghĩ, không biết Dumbledore sẽ thấy như thế nào? Nhất định sẽ đối với cậu giám thị chặt chẽ.
Harry cảm giác mình không thể chờ đợi.
Mình cũng thật ngoan, luôn luôn không có làm trò đùa dai gì (cậu chỉ thiếu chút nữa nổ banh địa cầu!).
Harry quanh co nghĩ.
Nâng lên một cái nụ cười đáng yêu đến tột cùng nhìn mình trong gương
"Harry.
Phải đi nga!"
Dudley nếu như biết là hiện tại loại tình huống này, nó nhất định sẽ không cần năn nỉ đến sở thú.
Harry nhìn con trăn bò ra ngoài, ven đường "không cẩn thận" đánh trúng tới cửa lồng của voi (đều là hàng xóm một hồi, tôi cũng giúp cậu một chút đi.
Dù sao sau này cũng không gặp được.
_ thả chạy cậu á bọn họ đều đi bắt cậu.
Tôi cũng có thể chạy trốn thật tốt.
~ trăn nhỏ giọng rít lên, đó là đường để đi tìm con của cô ta á? Dù sao thì bản thân quan trọng hơn.
Chính cô ta tìm đi thôi.
Mọi người đều quét tuyết trước cửa của con voi kia chứ có thèm để ý trên ngói của nó có sương đâu.
A! Mình thật là một con rắn tài giỏi.).
Voi nhấc chân nhẹ nhàng đập sập cửa lồng của sư tử (trời ạ! Không phải là lồng sắt thả con của ta.
Con của ta _ con ở đâu? Mẹ tới đây.)
Thời điểm sư tử thoát đi "không cẩn thận" đem cửa lồng của bầy sói mở ra (nga, không có.
Ta cho rằng đó là lồng sắt của vợ nhà ta.
Ta rất yêu vợ ta.
>—.