Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Đối với tuần hoàn pháp thuật, Harry trong tương lai của quá khứ từng đã nghiên cứu, trong nháy mắt pháp thuật hỗn loạn, y rất nhanh khống chế, đồng thời thần tốc điều chỉnh, đây đối với phù thủy trình độ Harry mà nói là một chuyện không khó khăn. Draco tuyệt không lo lắng, vì vậy, cậu dù bận vẫn ung dung nhìn dáng vẻ của mọi người. Sau đó khi một con độc giác thú rốt cục xuất hiện trên đài quyết đấu, ngay lập tức vỗ tay. Kế toàn bộ đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô đủ để hất tung trần nhà, gọi đến sung sướng nhất phải kể tới các học sinh Dumstrang. Các Gryffindor thường ngày ồn ào nhất lại không thế nào vui vẻ.

“Ôi, thật là… thiên tài!” Bậc thầy Beeson biến ra một phần giấy chứng nhận tư cách bậc thầy biến hình học, lúc này ký lên chữ ký pháp thuật của mình, “Schatz, cháu muốn ký không?”

“Đương nhiên, cháu rất vinh hạnh có thể làm nhân chứng.” Chứng nhận tư cách bậc thầy biến hình học cần 4 vị bậc thầy biến hình học ký tên chứng kiến, thân phận nhân chứng càng cao đại biểu cho hội biến hình học coi trọng càng nhiều.

Như bậc thầy Beeson, đã hơn 100 năm không làm nhân chứng. Mà Schatz lại là từ khi thành phó hội trưởng hội biến biến hình học không làm nhân chứng.

“Vậy, Albus, cậu…” Bậc thầy Beeson suy xét tới địa vị của Dumbledore trong lòng người Anh, tính để cụ làm nhân chứng thứ ba, thế nhưng lời lại bị Clayderman cắt đứt——

“Hussein, tôi nghĩ tôi làm nhân chứng thứ ba, hẳn là đủ phân lượng chứ?” Clayderman cũng không muốn thua cho Dumbledore.

“Ôi,” Beeson bất đắc dĩ nhìn thoáng Dumbledore, trầm mặc một hồi, “Gellert, cậu thì sao?”

“Tôi xin miễn, Scha đã có thể đại biểu cho tôi.” Grindelwald kiêu ngạo mà nói.

“Vậy thứ tư…” Dumbledore mở miệng nói, cụ cũng hiểu được Harry có thể làm đến trình độ này đã cực kỳ xuất sắc. Trên thực tế, chỉ cần y không làm ra chuyện gì bất lợi cho Thế Giới Phù Thủy Anh, Dumbledore cũng không bao nhiêu ác cảm với y, hiện tại cụ biết thân phận của y là không có khả năng đứng về phía Voldemort, thế nên, cụ nguyện ý cho y mặt mũi. Hơn nữa hơn một năm này không có sự vụ hiệu trưởng Hogwarts phiền não, cụ đã tỉnh táo lo lắng rất nhiều, nhà Potter là quý tộc trong quý tộc, mà Harry đối với chính trị không có dã tâm, nếu vì ổn định, Hội Phượng Hoàng không phải không thể hợp tác với y. Hiểu rõ được tầng này, cảm giác cụ dành cho Harry không còn bài xích. Thậm chí vì chuyện lúc trước có chút hổ thẹn.

“À này, Albus, nhân chứng thứ tư, vẫn là nhường cho tôi đi. Tôi nghĩ cậu sẽ không giành với tôi, đúng không?” Karpins rất muốn cho phó hội trưởng thứ ba của mình thiếu mình một cái nhân tình.

Dumbledore phảng phất nghẹn họng nhìn giấy chứng nhận tư cách Clayderman ký xong đã bị Karpins đoạt qua, không hề do dự ở chỗ nhân chứng cuối cùng ký xuống tên mình.Mọi người nhìn trận tranh đoạt nho nhỏ xảy ra trên đài chủ tịch, thậm chí giáo sư McGonnagal cũng lộ ra hâm mộ cực kỳ, càng miễn bàn những người khác.

Harry đã biến về, thế nhưng, khi y biến về hình người, “Oa” một tiếng nôn ra một ngụm máu đen.

Cả đại sảnh đều bị phản ứng của Harry dọa hãi, Severus lập tức vọt tới, đỡ lấy y.

Sau đó pháp thuật kiểm tra của Helga bão tố mười mấy cái, sắc mặt thoáng tốt hơn, nhưng quở trách nói: “Harry • Potter!!! Con là ở đâu bị thương mình hả?! Bị thương chừng một tuần, dĩ nhiên còn không nói cho chúng ta biết?!”

“Bất quá là ám thương mà thôi, bảo dưỡng tốt là được. Không có gì đáng ngại, mẹ Hel.” Harry cố gắng trấn an Helga.

“Còn dám nói không có gì? Bị thương ở đâu?” Mày liễu của Helga dựng thẳng, cực kỳ tức giận.

“Ách… Ở trang viên Ireland đánh một trận với kẻ thủ vệ, không phải rất nghiêm trọng, cho nên… Con không để ý, thật không ngờ…” Thật không ngờ vừa nãy điều chỉnh biến hình không cẩn thận chạm đến ám thương.

“Được rồi, Hehe, đích xác không phải thương gì lớn, em nếu thấy băn khoăn, vậy, cuối tuần Rowe về rồi, dẫn Harry về nhà uống trà trưa là được.” Peclers ôn hòa cười nói.

“Cha Pec, cha không thể làm vậy!” Thiếu niên khóc không ra nước mắt, về nhà uống trà, đây là điều Harry hiện tại sợ nhất.

“Cứ quyết định như vậy.” Helga quả đoán nói.

Harry chưa kịp khổ não cuối tuần phải về trang viên Potter nghe phê bình, bên tai đã vang lên một cái giọng mềm nhẹ: “Em tích cực bị thương mình như vậy sao, hửm?”

“Ách, Sev…” Harry quay đầu nhìn sắc mặt bạn lữ có chút trắng bệch, biết mình dọa phải anh.

“Ta đương nhiên biết, tự phụ Potter luôn không để ý cảm nhận của người khác.” Severus híp mắt, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, nhưng trên tay không biết từ đâu lấy ra một lọ thuốc, nhét vào tay Harry.

Harry siết bình thuốc trong tay, lập tức nuốt xuống.

“Nếu không có chuyện khác, con nghĩ, con có thể dẫn học đồ của con đi?” Severus đông cứng nói.

“A, đương nhiên…” Peclers đột nhiên nghĩ con nuôi đêm nay có lẽ sẽ không tốt lắm đâu.

Severus lập tức xoay người sải bước về phía cửa lễ đường, đi hai bước thấy Harry không đuổi kịp, sắc mặt đen đến có thể liều mạng với đáy nồi, thốt lên: “Potter, bàn chân mọc rễ sao? Đuổi kịp! Lập tức!”

Harry lập tức chạy theo. Một đường chạy chậm đuổi theo bạn lữ, mãi đến phòng làm việc ở hầm. Nhìn sắc mặt Severus trầm mặc hung ác, Harry lo lắng hôm nay có nên về ký túc xá ngủ thì tốt hơn không —— nguyền rủa Merlin, y dĩ nhiên quên ám thương của mình…

Đối mặt Severus tức giận, hậu quả thất thần mà đi rất nghiêm trọng, thế nên khi bị người đàn ông nắm lấy đầu gối áp chế khiến mình phải ghé vào phần đùi mạnh mẽ, y chỉ có thể thất kinh giãy dụa.

Trong nháy mắt cái mông săn chắc ăn cái đánh thứ nhất, cậu bé hoàn toàn ngây ngẩn. Khi đau đớn truyền tới não, y bắt đầu ý đồ thoát khỏi sự nắm giữ của người đàn ông, kết quả càng nhiều cái đánh rơi vào mông y. Điều này khiến y nhớ tới cảm giác tuổi nhỏ bị dượng Vernon treo đánh ở kiếp trước——Xúc cảm ủy khuất và bị nhục tới rất nhanh, quật cường cũng là một loại rõ ràng nhất trong tính cách Harry, đợi đến khi người đàn ông mặc đồ đen đánh xong trừng phạt nội tâm anh dự định dành cho —— năm cái, anh kéo cậu bé trên đầu gối dậy, chỉ thấy cậu bé đầy mặt nước mắt, ủy khuất cực điểm mà cắn chặt lại môi không rên một tiếng rơi nước mắt.

Severus có chút thất bại ôm chặt cậu bé im lặng khóc này, an ủi người trong lòng, tiếng nức nở rất nhỏ.

“Em biết ta suýt chút nữa nghĩ tới em lại mất đi tính mạng trước mắt ta sao? Em không thể thay bạn lữ đáng thương của em suy nghĩ tí sao? Em chừng nào có thể học được tử tế với tâm tình của ta đây? Bị thương dĩ nhiên không nói cho ta biết, khiến ta nghĩ mình rất vô dụng…” Severus nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên mặt tiểu cự quái mắt lục, nước mắt lạnh lẽo làm anh đau lòng, nhưng anh xác thực nên vì mình tranh thủ một chút đặc quyền.

Harry có chút ủy khuất gật đầu, biết hành động của mình khiến anh bất an. Y biết Severus là người sẽ yên lặng duy trì y đi làm mọi chuyện y muốn, bất kể thế nào, cuối cùng còn có anh cẩn thận che chở. Người đàn ông này là một Slytherin truyền thống, càng nhiều mà giấu ôn nhu trong trầm mặc.

Severus ôm chặt Harry, hôn đôi mắt ửng đỏ của tiểu cự quái, sau đó vụn vặt lại ôn nhu hôn nhẹ lên làn da non mịn, đó là bảo vật anh trân quý nhất, không ai có thể thay thế. Harry nâng lên khuôn mặt để đối phương thân thiết càng thêm phương tiện, rất nhiều lúc, hôn môi khiến người an tâm hơn bất kỳ tứ chi tiếp xúc gì.

Đôi môi se lạnh theo hình dáng nhẹ nhàng mà dời xuống, nhàn nhạt vụn đỏ như hoa rụng nghiền nát rơi trên cái cổ trắng nõn, tiếng thở dốc tinh tế từ môi Harry tràn ra, cái cổ bị ép giơ cao, lộ ra da thịt diện tích lớn.

“Sev, Sev…” Harry đáp lên vai Severus, nỉ non, người đàn ông đỡ gáy tiểu cự quái nhà mình, nụ hôn lan tràn ở cổ một lần nữa trở lại môi, ôn nhu quấn lấy.

“Phải, Harry của ta, cứ vậy gọi ta, để ta biết em luôn ở đây…” Giữa hôn và hôn, Severus ôn nhu đòi lấy tiếng gọi thuộc về mình, quá khứ hơn một năm, mỗi khi mộng tỉnh, bên cạnh anh không có Harry, không có tiếng gọi của y, không có sự săn sóc của y, bao nhiêu lần tự trào phúng dĩ nhiên chỉ bằng hai năm làm bạn đã khiến mình nhung nhớ như vậy.

Người thuộc về anh, rời đi lâu như vậy xa như vậy, anh là một người đàn ông bị tình yêu làm hư, anh không thể không thừa nhận.

“Sev…” Harry như thở dài gọi nick name được anh đặc biệt cho phép, mười ngón quấn nhau, bọn họ là bạn lữ cả đời sẽ ở bên nhau. Khi Severus rốt cục dừng lại chuẩn bị ôm bạn lữ vào phòng tiếp tục, da thịt trên cổ Harry sớm nở rộ cả vườn hoa, đầy tràn đỏ bừng.

Đúng lúc này, ngoài cửa nhưng truyền đến xà nữ thông báo: “Draco • Malfoy, Regulus • Black tới thăm.”

Hai người nhìn đối phương, Harry mang theo bất đắc dĩ xuống khỏi đùi bạn lữ, rất nhanh chỉnh sửa lại quần áo, đánh rối mái tóc dài, che lấp da thịt trên cổ. Sau đó khẽ hôn Severus đang hăng hái mà bị cắt đứt: “Sev, gần nhất Slytherin không quá an phận phải không?”Severus nhún vai, tới sau bàn công tác của mình, rồi mới mở cửa.

Regulus và Draco vừa vào thấy là Harry đang ngồi trên sô pha mà Severus thì ngồi sau bàn công tác, hai người thầm may mắn không đánh nhiễu cái gì.

“Mời ngồi, hai vị!” Harry chào đôi chú cháu này.

“Ách, cái này cho cậu.” Regulus đưa lên giấy chứng nhận tư cách bậc thầy biến hình học, “Chúc mừng.”

“Cảm ơn, Regulus.”

“Đêm nay các vị khách đều ở lại Hogwarts.” Regulus nói.

“Hửm, giờ hình như chưa tới giờ giới nghiêm ban đêm?” Harry nghi hoặc.

“Estifan các hạ nói đều là thế gia hội đồng quản trị, đã lâu không có hội đồng quản trị khảo sát hoàn cảnh. Thế nên bảo chúng tôi lưu lại một buổi tối.” Regulus nói.

“Đích xác là vậy, nếu thế, gần nhất cậu cảm thấy thế nào?…”

Harry tinh tế hỏi tình hình gần đây của Regulus, thỉnh thoảng bắn mấy câu thần chú kiểm tra đo lường, sau đó cho Regulus một ít thuốc, để anh đi nghỉ ngơi.

Sau khi Regulus rời khỏi, Harry nhìn về phía Draco vẫn trầm mặc, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Hai ngày này Slytherin lại có kẻ tuyên truyền luận xua đuổi hỗn huyết, ngày mai cậu nên ngăn thì ngăn một tí đi.” Draco đơn giản nói, “Năm thứ nhất, thứ hai tổng cộng có 9 hỗn huyết.”

“Xua đuổi hỗn huyết? Năm ngoái Sala không sửa đúng vấn đề này sao?” Harry kỳ quái hỏi.

“Có, nhưng thứ bảy vừa rồi, không biết từ đâu lại có ngôn luận này.” Draco nói, “Ta phỏng chừng là mâu thuẫn nhỏ xảy ra giữa các học sinh, quá khứ cũng thường như vậy.”

“A, phát biểu trước tiệc tối ngày mai tôi sẽ xử lý.” Harry cũng cảm thấy không phải chuyện lớn gì, “Hỗn huyết?” Y lắc đầu lộ ra nụ cười khinh miệt, “A, Draco, học sinh ưu tú nhất Slytherin tựa hồ cũng là cái gọi là hỗn huyết. Tỷ như Tom • Riddle, tỷ như thân ái Sev của tôi. Tôi thật không rõ, bọn họ là muốn xua đuổi ai? Tom • Riddle bọn họ xua đuổi được sao? Sev là viện trưởng Slytherin.”

“Ách, cậu đã có tính toán, vậy tôi về đất, lập tức đã tới giờ giới nghiêm ban đêm.” Draco nói xong đứng dậy rời đi —— Merlin râu mép, ánh mắt cha đỡ đầu vẫn đáng sợ như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui