Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Ngày thứ hai sau buổi kiểm tra đũa phép là thứ bảy, ngày này Harry dậy khá sớm, trao đổi một nụ hôn morning với Severus xong. Y bật dậy rửa mặt, hôm nay tuy rằng không cần dẫn các Slytherin tới đại sảnh, bất quá y phải đi bắt người, miễn cho người bạn y muốn tìm tới Hogsmeade. Dù sao, nếu bọn họ đi rồi, vậy y phải xuống ngôi làng phép thuật kia. Đây không phải là chuyện vui vẻ gì. Gần đây y rất dễ mệt mỏi, có lẽ là vì thời tiết? Severus thấy y mệt vậy, đã có một thời gian không muốn y. Nhưng đối với bọn họ mà nói có thể dựa vào nhau tán gẫu, bàn luận học thuật, đánh cờ phù thuỷ cũng là hạnh phúc vạn phần, bọn họ có thể ở hầm vì vài sự khác biệt nhỏ trong nghiên cứu mà cãi nhau, rồi lại vì thấy đối phương hổn hển hoặc bị nói đến nghẹn lời mà cười ra tiếng, kế hòa hảo như lúc ban đầu. Bọn họ hưởng thụ cuộc sống như vậy, bao gồm cả việc cãi cọ.

Sáng ngày cuối tuần có thể gặp Harry ở đại sảnh, đối với các học sinh của ba trường mà nói là lần đầu tiên trong hai tháng nay. Mọi người đều hiếu kỳ nhìn vị thủ tịch Slytherin không ngồi vào vị trí đầu tiên của bàn dài, mà là ngồi cạnh Draco.

“Sao vậy? Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à? Thật khó được, thủ tịch của bọn này nguyện ý di giá khỏi cái đống thí nghiệm và nghiên cứu còn đọng ở hầm viện trưởng.” Draco lười biếng trêu bạn mình.

“Chậc, Dragon thân ái, hôm nay cậu có an bài gì không?” Harry vừa lấy bữa sáng cho mình, vừa hỏi.

“Ừ hử?” Draco nhướng mày, động tác này rất giống Lucius, “Vốn là định tới chỗ Công Tước Mật xem có loại kẹo gì mới không, bất quá, nếu cậu có an bài nào tốt hơn… Tôi có thể nhờ Pansy mua giúp mình.”

“Ăn xong bữa sáng, cho cậu 15 phút, thay một bộ đồ gọn gàng, sau đó tới bãi đất trống cạnh Rừng Cấm, tôi cần một người rành việc giúp tôi điều chỉnh súng ống.” Y nuốt thức ăn, lau khóe miệng, “Ngoại trừ cậu, tôi quả thật không tìm được ai khác. Sao hả?””Động tác của cậu nhanh thật đấy. Được rồi…” Nói xong, Draco quay đầu gọi Pansy ngồi cách mấy hàng ghế, “Này, Pan, tôi bị thủ tịch trưng dụng rồi, cậu mua giúp tôi một túi kẹo nhé, ừ, tôi thích vị trái cây.”

Pansy vui vẻ gật đầu, cô cẩn thận hỏi Harry: “Harry, cậu có cần mua gì không?”

“Không, thứ hai, khi cha Sala dẫn tôi ra ngoài đã thuận tiện tới Hẻm Xéo rồi. Cảm ơn.” Harry cười nói, “Trái lại các cậu đó, nếu cần tôi mua giúp gì, cứ việc nói.”

Bữa sáng rất nhanh kết thúc, lúc này, bọn cú mèo bay vào, bọc đồ và báo từ trên trời rơi xuống. Harry nhận được tư liệu một số ca bệnh St. Mungo gửi tới và tạp chí tháng 《Bậc thầy luyện kim》 kỳ mới nhất, trong đây có một bài luận văn tháng trước y vừa gửi. Còn có một ít sách và tài liệu đặt hàng y chuẩn bị dùng để chế tác quà. Ngay khi y lật xem danh sách, một tiếng kinh hô vang lên ở lễ đường Hogwarts.

“Chậc, Harry, hôm nay cậu có mặt ở đây là một sai lầm.” Blaise mở 《Nhật Báo Tiên Tri》 ra đọc, rồi lè lưỡi cười nói.

“Sao vậy? Quý cô Skeeter viết gì à?” Harry phản ứng lại.

“Khái khái… Nghe cho rõ nè —— Harry • Potter, 14 tuổi, chủ nhân của trang viên Potter, tộc trưởng đời này của gia tộc Potter cổ xưa, từ năm 6 tuổi đã bắt đầu gánh lấy trọng trách khiến rất nhiều người chùn bước. Cậu ấy thích làm việc thiện, hội từ thiện phò trợ Silver Crystal những năm gần đây làm không ít việc thiện ở Thế Giới Phù Thủy là cậu ấy khởi đầu và cậu ấy cũng là nhà tài trợ duy nhất (tư liệu về hội tự thiện phò trợ Silver Crystal xem trang B3). Cậu ấy giao thiệp rộng rãi, có được mối quan hệ tốt đẹp với gia đình bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Đức (trang B2 《Người nhà trong mắt tôi —— Harry • Potter (phỏng vấn bộ trưởng Heinze)》), thậm chí là với nhiều người nổi tiếng khác (trang B2《Ngôi sao chớm nở》). Cậu ấy là một trong những tuyển thủ Hogwarts của trận đấu Triwizard, trên người cậu ấy bao phủ vô số hào quang người thường khó có thể đạt được, nhưng cậu ấy không hề vì thế mà kiêu ngạo, cậu ấy khiêm tốn hữu lễ, là một chàng trai anh tuấn đồng thời ưu tú… Khi cậu ấy vừa chào đời, đã đánh bại You-Know-Who, nhưng cậu ấy kiên trì cho rằng nó là do cái chết của cha mẹ mình đổi lấy. 7 tuổi gia tộc Potter giúp cậu ấy mời năm vị phù thuỷ lánh đời thực lực hùng hậu làm cha mẹ nuôi (trang B4 《Con nuôi của chúng ta (phỏng vấn Estifan các hạ hiệu trưởng Hogwarts)》), 7 tuổi rưỡi bắt đầu lấy cái tên viết tắt là ‘HP’ mà phát biểu luận văn ở nhiều nhà tạp chí phép thuật quyền uy (trang B4 《Chân thân của bậc thầy HP》), 8 tuổi dưới sự dạy dỗ của mẹ nuôi trở thành Animagus nhỏ tuổi nhất (trang B5 《Phó hội trưởng biến hình học nhỏ tuổi nhất (phỏng vấn bậc thầy biến hình học Hussein • Beeson)》), 10 tuổi đã chế tác độc dược sinh tử cho nhà Heinze (trang B5 《Liều độc dược hoàn mỹ nhất trong mắt tôi (phỏng vấn bậc thầy độc dược Karpins)》). 11 tuổi vào Hogwarts, vẫn che giấu danh khí, nhưng tài hoa của cậu ấy đã được các giáo sư đồng lòng khen ngợi. Hiện tại, 14 tuổi, cậu ấy trở thành dũng sĩ của trận đấu Triwizard… Được vô số các cô cậu bé ái mộ, nhưng lại toàn tâm toàn ý đầu nhập vào hạng mục nghiên cứu…” Draco đọc một đoạn, kế tiếp chế nhạo nhìn Harry, “Thật là thiên tài học thuật hình…”Blaise thì hưng phấn mà ghé qua: “Nhìn xem… Có bao nhiêu người vì cậu mà thần hồn điên đảo…” Làm một thủ thế khoa trương.

“Được rồi, Blaise,” Draco cười nói, “Cậu phải nhớ kỹ Harry là danh thảo đã có chủ.”

“Thì chỉ nói mà thôi…” Blaise sờ mũi mình.

“Bất quá, Harry, con bài chưa lật bị lộ thế này, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều chứ?” Draco nhíu mày, “Cậu cao điệu như vậy liệu có khiến Bộ Pháp Thuật ra tay không?”

“Mấy bài phỏng vấn này không cái nào có trích lời của tôi. Tôi trước đó cũng không hề hay biết. Bộ Pháp Thuật phỏng chừng sẽ kiêng kị, nhưng không đến mức ra tay.” Harry đáp lại, “Hơn nữa, con bài chưa lật của tôi vẫn còn, đừng quá lo.”

“Cũng phải, những điều này rất nhanh sẽ không còn là bí mật, không bằng bạo ra để mọi người đều biết, hẳn có thể tăng lực nắm giữ.” Draco suy nghĩ một hồi rồi nói.

Harry không tiếp lời, chỉ là nhíu mày tính toán chỗ tài liệu trên danh sách, tiệm tài liệu này hợp tác với y nhiều năm, tài liệu lần này gửi tới có mấy món hết hàng, thế nên y không thể không nghĩ cách khác.

Trái lại Blaise lật thêm vài trang báo, huýt một tiếng: “Ôi,《Nhật Báo Tiên Tri》 hôm nay hoàn toàn là sân nhà của Harry… Chậc, nghe cái này nè——”

“Blaise, được rồi. Tôi về ký túc xá thay đồ trước, cậu theo Harry đi, lát nữa nhớ gọi Neville, Harry làm ra mấy món đồ chơi rất tuyệt, cậu sẽ thích.” Draco mỉm cười gọi dừng bạn mình, cũng cho Blaise một ánh mắt, bọn họ hẳn nên hiểu rõ tính của Harry —— tuy rằng y nguyện ý làm sáng tỏ một số con bài chưa lật, nhưng lấy sự hiểu biết của Draco, cậu không cho rằng y thích ngôn từ trên báo chí. Cậu vừa rồi đã nói những điều Harry có thể nhận, đây cũng là vì để Harry đại thể biết một số bài báo phù phiếm được đăng. Về phần chi tiết Harry xưa nay không quan tâm, cho nên cậu không nói. Mà Blaise, Blaise còn quá trẻ, thế nên Draco mới nhắc nhở.

Harry thu nhỏ đồ đạc của mình lại, làm nhẹ nó đi, rồi bỏ vào túi, xong nói với Blaise: “Đi thôi, Blaise.”

Blaise cũng rất hiếu kỳ đồ chơi Harry nói là gì, thế nên cậu lập tức rượt theo, Harry cố ý vòng qua Hufflepuff, hỏi Neville muốn đi cùng không, Neville lập tức đứng dậy theo sau Harry. Thế là, cả ba vừa đùa giỡn vừa đi ra ngoài. Neville kính phục nhìn Harry hờ hững bỏ lại mọi sự nghị luận ở đại sảnh, không quản thế nào, bản thân cậu không thể làm được như vậy.

Bãi đất trống cạnh Rừng Cấm có rất nhiều, Harry chọn một khoảng râm gần sân bóng Quidditch. Sau đó dùng biến hình thuật biến ra hai tấm bia, đặt ở xa. Lại cách hơn 10m biến ra một cái bàn, lấy ra mấy túi linh kiện súng lục mình đã xử lý, và hai cây bút lông chim tự động.

Rồi y cởi áo khoác, quăng sang bãi cỏ. Lúc này, Blaise mới phát hiện hôm nay Harry mặc một bộ quần áo màu đen rất hợp dáng người. Chỉ chốc lát sau, Draco chậm rì rì xuất hiện, cậu dĩ nhiên chọn một bộ màu xám trắng. Vừa vặn tạo thành đối lập với Harry, mà còn trên người cậu mang theo mấy phần lười biếng kiểu Malfoy, cũng là đối lập không nhỏ với khí chất nhanh nhẹn bên kia. Hai người đứng cạnh nhau, khiến không ít người vì hiếu kỳ mà đi theo kinh diễm.”Xem ra, hôm nay có thể chơi đã ghiền rồi.” Thấy mấy túi linh kiện súng lục khác nhau trên bàn, Draco khẽ kéo khóe miệng.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Harry nói, đưa cho cậu một cây bút lông chim, “Tổng cộng là mười cây, cậu năm, tôi năm.”

“OK!” Draco nói, “So lắp ráp không?”

“Nếu cậu không sợ thua.” Harry vừa dứt lời đã bắt đầu lắp ráp, vừa lắp vừa nói với cây bút lông chim một ít số liệu. Tốc độ của Draco cũng không kém, Blaise và Neville rất có hứng thú đứng bên cạnh nhìn.

Mỗi khi lắp xong một cây, bọn họ sẽ lưu loát lên nòng, động tác trong mắt người khác là oai hùng và ưu nhã nói không nên lời. Đừng nói những người lén theo, chính là Blaise và Neville cũng bị hù dọa. Có lẽ phái nam đối với tiêu sái có một sự truy cầu tận xương, thế nên, khi thấy mấy món đồ chơi tinh xảo này, cho dù không biết là gì, nhưng bọn họ đều bị vẻ ngoài tiêu sái của Harry và Draco khiến cho mình nảy sinh lòng hiếu kỳ với chúng.

Chỉ sau một hồi, mười cây súng lục kiểu dáng khác nhau đã xuất hiện.

Sau đó Harry cầm lấy tấm da dê của Draco, từ đó rút đi 3 cây có vấn đề, nói: “Cứ thế đi. Sau đó là điều chỉnh đường ngắm, tôi đã thay đổi vài chỗ.”

“Được.” Draco khẩn cấp cầm lấy một cây.

Phải biết, hoạt động giải trí của phù thuỷ rất ít, sau khi Harry tiến cử súng ống, các phù thuỷ đã có thêm một trò vui khác —— bắn súng. Draco là một người rất thích bắn súng, mà về đến thời đại này, cậu ai oán phát hiện đống súng bảo bối của cậu vẫn chưa xuất hiện, lâu vậy không sờ được súng, hôm nay thấy Harry chế tạo gấp ra chúng, cậu quả thật vui muốn chết.

Ôi, cảm ơn Merlin. Đưa cậu về thời đại có Nghê Hạ —— cái gì cũng có thể thử trước… Ừ, quá tốt đẹp.

Khi Harry và Draco cầm súng bắt đầu nhắm vào bia di động, những người đứng xem đều cảm thấy bọn họ ngầu cực.

Khi điều chỉnh xong mọi thứ, Harry lưu lại ba cây trạng thái tốt nhất để Draco dạy Blaise và Neville chơi, bản thân y thì khoác áo, ngồi xuống bóng râm rồi lấy ra mấy cây có vấn đề và công cụ bắt đầu hiện trường cải tạo.

Thấy Draco chơi vui vẻ, Harry ngâm nga vài làn điệu rộn rạo.

Mà y không nhìn thấy là từ toà nhà hình tháp cách đó không xa, bạn lữ nghiêm cẩn của y đang nhìn y, vẻ mặt là ôn nhu ngày thường bị che giấu.

“Severus, sao con không xuống đó?” Helga cười hỏi.

“Vì con, em ấy đã rất lâu không nô đùa với những người bạn cùng lứa tuổi. Con xuống đó, em ấy và bạn mình trái lại không được tự do, ở đây nhìn, là đủ rồi.” Severus nhàn nhạt nói.

“Con không thấy khó chịu à?”

“Hai người bên nhau không cần phải mỗi giây mỗi khắc dính với nhau.”

“Con có thể nghĩ vậy thì tốt.”

“Các hạ, rồng đã tới rồi sao?”

“Phải, thứ bảy tuần sau sẽ bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất. Yên tâm, Harry biết tiếng rồng. Nếu không ổn thì biến thành Toan Nghê là được, rồng không phải uy hiếp với nó.” Helga nói, “Nếu con rảnh, chỗ Pobby cần một ít sự giúp đỡ đấy.””Vâng, con đi ngay ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui