Harry Potter và Chiếc cốc lửa (Quyển 4)

Chương 23 - DẠ VŨ GIÁNG SINH
Bất chấp cả đống bài tập mà bọn học sinh năm thứ tư bị giao cho làm trong những ngày lễ, Harry không cảm thấy hứng thú làm bài chút nào khi học kỳ kết thúc. Nó dành cả tuần lễ trước ngày lễ Giáng sinh để mặc sức vui chơi thoải mái với những người khác. Tháp Gryffindor trong suốt học kỳ chưa bao giờ đông đúc như bây giờ, đã vậy còn có vẻ như hơi bị co lại, khi cư dân trong đó quá om sòm lộn xộn hơn thường. Fred và George đã trúng mánh lớn với món Hoàng Yến của tụi nó, và trong vòng hai ngày đầu của kỳ nghỉ, chỗ nào trong lâu đài cũng thấy thiên hạ nổ ra thành chim. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc tất cả dân Gryffindor đều đã học được cách nghiên cứu thức ăn do người khác mời một cách rất ư kỹ lưỡng, để coi có bánh kem Hoàng Yến giấu ở chính giữa bánh không. George giãi bày tâm sự riêng với Harry rằng nó và Fred đang thực hiện một việc nhằm phát triển cái gì đó. Harry ghi nhớ trong đầu là trong tương lai đừng bao giờ chấp nhận nhiều quá những trò giòn giã của Fred và George. Nó vẫn còn chưa quên vụ Dursley và kẹo Phù Lưỡi.
Giờ đây tuyết đã rơi dày trên mái tòa lâu đài và trên mặt đất. Những toa nhà di động của đoàn Beauxbatons màu xanh lơ nhợt nhạt trông giống như một trái bí rợ khổng lồ lạnh giá và đóng băng, nằm kế bên một ngôi nhà giống như làm bằng bánh gừng có trét kem là căn chòi của lão Hagrid. Trong lúc đó thì những ô cửa sổ ở mạn tàu của con tàu Durmstrang cũng nhòe đi vì băng và cột buồm thì trắng xóa sương giá. Bọn gia tinh ở dưới nhà bếp cố hết sức làm giỏi hơn bao giờ hết với hàng lọat món thịt hầm nóng hổi béo bùi và những cái bánh có nhân thơm ngon vô cùng. Và dường như chỉ có Fleur Delacour là có thể kiếm ra được điều gì đó để phàn nàn.
Một buổi tối, khi tụi Harry rời Đại sảnh đường, đi sau lưng Fleur, tụi nó nghe cô ta càu nhàu:
“Béo quá, tất cả dững shứ đồ ăn Ogwarts này. Tôi sẽ chẵng còn mặt vừa áo dạ hội cũa tôi nửa!”
(Ron lẩn lẩn lút lút đằng sau Harry, hiển nhiên là để khỏi bị Fleur ngó thấy.)
Khi Fleur đi ra tiền sảnh, Hermione sẵng giọng:
“Ối, một bi kịch. Chị ả nghĩ về bản thân nhiều quá, đúng không?”
Ron hỏi:
“Hermione à, bồ sẽ đi dự Dạ vũ với ai?”
Ron cứ lải nhải câu hỏi đó với Hermione, hy vọng là nhảy bổ vô câu hỏi đó vào lúc Hermione ít đề phòng nhất thì có thể moi ra được câu trả lời. Nhưng mà Hermione chỉ cau mày, nói:
“Mình không nói cho bồ biết đâu. Bồ chỉ giỏi đem mình ra làm trò cười thôi.”
Malfoy đi đằng sau lưng tụi nó, xía vô:
“Mày nói giỡn hả Weasley? Mày đừng có nói với tao là có kẻ nào đó lại đi mời cái thứ đó dự Dạ vũ chứ? Chắc không phải một tên Muggle hàm vẩu hả?”
Cả Harry và Ron cùng quay ngoắt lại, lao vào Malfoy, nhưng Hermione đã nói to, vẫy tay chào người nào đó đằng sau lưng Malfoy:
“Thưa giáo sư Moody ạ!”
Mặt mày Malfoy thất sắc và nó nhảy thối lui ngay, dáo dác nhìn quanh coi giáo sư Moody ở đâu. Ông vẫn còn ngồi tuốt ở bàn giáo sư, đang ăn món thịt hầm.
Hermione nói giọng gay gắt:
“Trò cũng quắn đít chồn hương lên sao, Malfoy?”
Cả ba đứa vừa tiếp tục đi lên cầu thang cẩm thạch vừa cười khoái trá.
Ron liếc qua Hermione đi bên cạnh, bống nhiên nghiêm trang:
“Hermione, răng của bồ…”
Hermione hỏi:
“Răng của mình thì sao?”
“Ờ… chúng hơi khác… Mình chỉ mới để ý…”
“Dĩ nhiên là răng mình khác đi… chẳng lẽ mấy bồ cho là mình nên giữ nguyên mấy cái răng nanh mà Malfoy đã ếm mình hả?”
“Không, ý mình nói là chúng khác so với trước cả khi thằng đó ếm bồ… Chúng… ngay ngắn … và … kích thước bình thường.”
Bỗng nhiên Hermione mỉm cười tinh nghịch và Harry cũng nhận ra: đó là một nụ cười khác với nụ cười mà nó nhớ trước đây. Hermione nói:
“À… Khi mình đến chỗ bà Pomfrey để bà thu cho mấy cái răng của mình nhỏ lại, bà giơ một cái kiếng trước mặt mình và bảo mình khi nào thấy cái răng trở lại hình dạng bình thường thì nói bà ngừng lại. Vậy là mình… chỉ cần để cho bà ấy làm hơi quá một chút.”
Hermione lại mỉm cười, một nụ cười rộng hơn, nói tiếp:
“Ba má mình sẽ không vui chút nào đâu. Bao lâu nay mình cứ năn nỉ ba má ình thu nhỏ lại mấy cái răng, nhưng mà ba má cứ muốn ình đeo mấy cái móc chỉnh răng. Mấy bồ biết đó, ba má mình là nha sĩ mà, họ nghĩ đơn giản là răng với pháp thuật thì… Ngó kìa! Pigwidgeon đã về!”
Con cú nhỏ xíu của Ron đang kêu ríu rít như điên trên lan can phủ đầy băng tuyết, chân nó buộc một cuộn giấy da. Những người đi ngang qua nó đều chỉ chỏ và cười nhạo, thậm chí còn có một nhóm nữ sinh năm thứ ba dừng lại và nói:
“Ôi, nhìn con cú tí hon kìa! Nó dễ thương thê chưa?”
Ron vội vã trèo lên cầu thang để tóm lấy con cú, nó rít lên:
“Đồ ngốc ơi! Mày đem thư giao tận địa chỉ, chứ không được quẩn quanh đó đây để mà khoe mẽ!”
Con Pigwidgeon rúc lên một cách vui sướng, đầu nó thò ra khỏi nắm tay của Ron. Bọn nữ sinh năm thứ ba thấy vậy có vẻ kinh hãi lắm. Ron vung vẩy nắm tay đang nắm con Pigwidgeon, và nạt tụi con gái tò mò:
“Đi chỗ khác chơi!”
Con cú tí hon lao vút vào không trung và rúc lên nghe còn vui mừng phấn khởi hơn trước. Khi bọn con gái đã kéo nhau đi với vẻ bị xúc phạm ghê gớm, Ron nói với giọng thật nhỏ:
“Đây, cầm lấy, Harry!”
Nó kéo cái lá thư hồi âm của chú Sirius cột bên chân con cú ra và Harry nhét vô túi áo, cả ba đứa vội vã quay trở vềt tháp Gryffindor để đọc.
Mọi người trong phòng sinh hoạt chung đều quá ư bận rộn với chuyện xả hơi ngày lễ nên chẳng hơi đâu mà để ý coi người khác làm gì. Harry, Ron và Hermione ngồi bên cạnh một cửa sổ tối đen đang dần dần ngập đầy tuyết, tách ra khỏi hẳn những người khác trong phòng, và Harry đọc lá thư:
Harry yêu quí.
Chúc mừng con đã vượt qua được con Đuôi-Gai. Kẻ nào đó đã bỏ tên con vào Cốc Lửa chắc chắn là không thể nào hí hửng vào lúc này được. Chú đã định dạy con câu thần chú Nguyền Viêm Kết mạc, bởi vì con mắt là điểm yếu nhất của rồng. (Hermione thì thầm: “Đó là điều mà Krum đã làm!) nhưng cách mà con đã làm còn tốt hơn, rất là ấn tượng.
Dù vậy cũng đừng tự mãn tự phụ, Harry à. Con chỉ mới làm được có một bài thi; kẻ nào đã bỏ tên con vô Cốc Lửa còn rất nhiều cơ hội nếu họ cố ý hại con. Hãy mở to đôi mắt cảnh giác – đặc biệt là khi kẻ mà chúng ta đã nói tới đó còn quẩn quanh gần con. Và con hãy tập trung vào việc giữ gìn sao cho con đừng dính vô vụ rắc rối nào hết.
Giữ liên lạc nghe con. Chú vẫn còn rất muốn được biết về những chuyện bất bình thường.
Chú Sirius.
Harry đút bức thư trở vô túi áo, lặng lẽ nói:
“Chú ấy sao mà giống hệt giáo sư Moody. Cứ đề cao cảnh giác thường xuyên. Như thể mình đi loanh quanh với mắt nhắm tít để rồi đâm đầu vô tường không bằng…”
Hermione nói:
“Nhưng mà chú Sirius đúng đó Harry! Bồ còn phải làm thêm hai bài thi nữa. Bồ thiệt tình là nên ngó vô cái trứng đó, bồ biết mà, và bồ nên bắt đầu tìm hiểu ý nghĩa của nó…”
Ron ngắt lời:
“Hermione ơi, Harry còn cả đống thời gian mà. Ê, Harry, đi chơi đánh cờ không?”
Harry nói:
“ừ, chơi!”
Nhận ra cái nhìn không tán thành trên gương mặt Hermione, Harry nói:
“Thôi mà Hermione, làm sao mình có thể tập trung trong khi chung quanh ồn ào như vầy? Mình sẽ không thể nào nghe được cái trứng giữa đám náo nhiệt này.”
Hermione thở dài:
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy.”
Cô bé ngồi xuống nhìn hai đứa bạn chơi cờ. Ván cờ lên tới cực điểm căng thẳng khi Ron chiếu tướng, làm liên lụy đến hai con tốt dũng cảm và một quân Giám mục hung hăng.
Vào ngày Giáng sinh, Harry thức giấc rất đột ngột. Nó mở mắt ra, thắc mắc cái gì đã khiến nó bỗng nhiên tỉnh giấc như vậy, thì thấy cái gì đó có đôi mắt to tròn lồ lộ màu xanh lá cây đang chăm chú nhìn nó đăm đăm trong bóng tối, nhìn sát đến nỗi mũi của hắn đụng mũi của Harry.
“Dobby!”
Harry thét lên, bò trườn ra khỏi con yêu tinh lùn nhanh đến nỗi nó suýt rớt khỏi giường.
“Đừng làm vậy!”
Dobby kêu lên the thé đầy lo lắng:
“Thưa cậu, Dobby xin lỗi.”
Nó nhảy lui, mấy ngón tay dài sọc của nó bụm miệng:
“Thưa cậu, Dobby chỉ muốn cầu chúc Harry Potter một Giáng sinh hạnh phúc và mang tặng cậu một món quà! Harry Potter đã nói là Dobby có thể thỉnh thoảng đến thăm cậu mà, thưa cậu.”
Harry vẫn còn thở gập hơn bình thường, trong khi trái tim nó đang điều hòa lại nhịp đập.
“Được rồi, Dobby. Chỉ cần… sau này đừng đâm chọc mình hay làm chuyện tương tự, thì không sao hết, đừng có chồm lên người mình như vậy…”
Harry kéo tấm màn chung quanh giường của nó ra, lấy cặp mắt kiếng để trên bàn bên cạnh, đeo vào. Tiếng thét của Harry đã đánh thức cả đám Ron, Dean, Seamus và Neville. Tất cả đều thò đầu ra khỏi kẽ hở giữa những tấm màn treo quanh cái giường tụi nó, đứa nào cũng tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở.
Seamus hỏi giọng ngái ngủ:
“Có kẻ tấn công bồ hả, Harry?”
Harry làu bàu:
“Không, chỉ là Dobby thôi. Ngủ lại đi.”
Nhưng Seamus đã nhìn thấy đống quà nằm ngay dưới chân giường của nó, bèn la lớn:
“Không… Quà kìa!”
Ron, Dean và Neville cũng quyết định là bây giờ tụi nó tỉnh ngủ hẳn ra rồi, tụi nó bắt đầu mở quà ra thôi. Harry quay lại với Dobby, lúc này con yêu lùn đang phập phồng, đứng bên cạnh giường Harry, tỏ ra lo lắng như thể nó vừa làm cho Harry nổi giận. Trên chóp của cái ấm ủ trà mà Dobby đột có cài một cái nơ lòe loẹt. Dobby nói với giọng eo éo nghe hết sức căng thẳng:
“Dobby có thể tặng quà cho Harry Potter không?”
Harry nói:
“Dĩ nhiên là có thể. Ờ… tôi cũng có cái này tặng bạn nè.”
Nói vậy chỉ là nói dóc thôi; Harry chưa mua cái gì cho Dobby hết, nhưng nó cũng nhanh nhẩu mở cái rương ra và kéo ra một núi vớ cột gút nhau thành chùm. Đó là những cái vớ cũ nhất của Harry, xấy nhất, màu vàng mù tạt, và có thời đã thuộc về dượng Vernon. Lý do mà chúng bị cột gút thành chùm như vậy là vì Harry thường dùng chúng để làm giẻ bọc cái Ống kính Mách lẻo của nó gần cả năm nay. Harry lấy cái ống kính Mách lẻo ra và đưa dùm vó cũ cho Dobby:
“Xin lỗi, tôi quên gói nó lại…”
Nhưng Dobby reo lên mừng rỡ:
“Vớ là thứ trang phục mà Dobby rất khoái, khoái nhất đó, thưa cậu!”
Con yêu lùn lập tức lột ngay vớ của nó ra và tròng mấy cái vớ của dượng Vernon vào chân.
“Thưa cậu… bây giờ Dobby đã có tới bảy đôi… nhưng thưa cậu…”
Hai con mắt to cộ của Dobby mở ra thao láo, nó đã kéo lên hết chiều dài của cái vớ khiến mép vớ đã lên tới sát lai quần soọc của nó.
“Thưa cậu Harry Potter, họ bị nhầm lẫn ở tiệm rồi, thưa cậu, họ đưa cho cậu hai chiếc giống hệt nhau!”
Ron ngồi trên giường mình nhe răng cười với nó:
“Ôi, Harry, tại sao bồ lại không nhận ra chứ?”
Chung quanh Ron đầy những giấy gói quà vừa được tháo ra và bày bừa bộn:
“Dobby này, nói cho bồ biết cấinỳ… đây, phần của bồ… bồ cứ lấy hai cái này, và bồ cứ trộn lẫn chúng với nhau cho hợp. Còn đây là cái áo len của bồ.”
Ron thảy cho Dobby một đôi vớ màu tím mà nó vừa tháo ở giấy gói quà ra, và cả cái áo len do bà Weasley đan tay và gởi cho cậu con trai út. Dobby mừng quá sức tưởng tượng.
Nước mắt Dobby lại trào ra khóe mắt, nó cúi mình thật thấp để tạ ơn Ron và thét lên the thé:
“Thưa cậu, cậu tử tế quá! Dobby biết là cậu thế nào cũng trở thành một pháp sư vĩ đại, bởi vì cậu là người bạn vĩ đại nhất của Harry Potter, nhưng Dobby đã không dè cậu còn có một tâm hồn vĩ đại, hào phóng, vị tha…”
Ron thấy hai tai nó hơi bị nóng đỏ lên, mặc dù nó cũng thấy sướng thiệt, nó nói:
“Chỉ là mấy chiếc vớ thôi mà, Dobby, có đáng gì! Ối… Harry!”
Ron vừa mở tới món quà của Harry tặng nó: một cái nón của cổ động viên đội Chudley Cannon. Ron đội ngay nón lên đầu, mớ tóc đỏ bù xù của nó có vẻ bất mãn với cái nón lắm. Ron thốt lên:
“tuyệt!”
Bấy giờ Dobby mới đưa cho Harry một cái gói nhỏ, mở gói ra thì thấy… vớ.
Con yêu lùn sung sướng nói:
“Thưa cậu, Dobby tự làm ra để tặng cậu đó. Dobby đã tự mua len bằng đồng lương của mình đó, thưa cậu.”
Chiếc vớ trái màu đỏ chót và có hình chổi thần trên vớ, còn chiếc vớ phải thì màu xanh lá cây và có mẫu hình trái banh vàng Snitch.
Harry nói:
“Chúng… chúng thiệt là… À, cám ơn Dobby nhiều lắm nha.”
Harry mang hai chiếc vớ đó vô chân khiến ắt của con yêu lùn lại ràn rụa niềm hạnh phúc.
“Thưa cậu, Dobby phải đi ngay bây giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị bữa tiệc Giáng sinh trong nhà bếp!”
Dobby nói xong thì vội vã đi ra khỏi phòng ngủ của tụi con trai, tay vẫy chào Ron và những đứa con trai khác khi đi ngang tụi nó.
Những món quà khác khiến Harry hài long hơn hai chiếc vớ của Dobby – dĩ nhiên là loại trừ món quà của nhà Dursley vốn thường chỉ có một chiếc khăn giấy và luôn luôn là món quà tồi tệ nhất. Harry chắc là họ vẫn còn nhớ tới món kẹo Phù Lưỡi hồi mùa hè.
Hermione tặng cho Harry một cuốn sách có tựa là Những Đội Quidditch của anh và Ái Nhĩ Lan. Ron thì tặng nó một bao đầy nhóc Bom-phân; chú Sirius thì tặng một con dao nhíp có kèm theo các thứ linh tinh có thể mở bất cứ khóa nào và tháo bất cứ nút thắt nào. Và lão Hagrid thì tặng Harry một hộp kẹo bự chảng trong đó có cả thứ kẹo mà Harry thích nhất: kẹo đủ mùi vị của hiệu Bertie Bott, sôcôla ếch nhái, kẹo thổi xịn nhất của hiệu Drooble, và kẹo Ong xì xèo. Và dĩ nhiên cũng có một gói quà quen thuộc của bà Weasley trong đó có một cái áo len (màu xanh với hình con rồng trên áo, Harry đoán là anh Charlie đã kể cho bà Weasley nghe tất cả mọi chuyện về con rồng Đuôi-Gai Hungary ), và một đống bánh nhân thịt băm cây nhà lá vườn của bà Weasley.
Harry và Ron gặp Hermione ở trong phòng sinh hoạt chung và tụi nó cùng đi xuống Đại sảnh đường để ăn điểm tâm. Suốt buổi sáng đó tụi nó ở trong tháp Gryffindor, ở đó mọi người cùng thưởng thức những món quà giáng sinh rồi lại quay trở xuống Đại sảnh đường để ăn một bữa trưa ê hề, gồm có ít nhất một trăm con gà tây và bánh pút-đing Giáng sinh, cùng hàng đống kếch xù những dây pháo nổ phù thủy của hiệu Cribbage.
Sau bữa ăn trưa tụi nó đi ra sân chơi, tuyết vẫn còn nguyên xi ngoại trừ một cái rãnh sâu do các học sinh của trường Durmstrang và trường Beauxbatons dẫm đạp lên để đi tới tòa lâu đài. Hermione thích ngồi xem Harry và Ron chơi chọi cầu tuyết hơn là tham gia trò chơi đó, và đến năm giờ chiều thì Hermione nói cô bé phải về phòng ngủ để chuẩn bị cho buổi dạ vũ.
Ron nhìn Hermione ngờ vực:
“Làm gì mà cần đến những ba tiếng đồng hồ chuẩn bị lận?”
Nó phải trả giá cho sự phân tán tâm trí vì sự tò mò đó bằng một trái cầu tuyết tổ chảng bay thẳng vô mặt, do George ném trúng vào đầu nó. Ron vẫn không chịu bỏ cuộc, gào vội theo Hermione:
“Bồ đi với ai hả, Hermione?”
Nhưng Hermione chỉ vẫy tay đáp lại rồi biến mất trên mẫy bậc thềm đá dẫn lên tòa lâu đài.
Hôm nay không có bữa tiệc trà Giáng sinh, bởi vì buổi dạ vũ sẽ gồm cả bữa tiệc đêm, cho nên vào khoảng bảy giờ, tụi nó đã thấy khó mà tập trung quăng trúng mục tiêu được nữa, những đứa khác cũng đã bỏ cuộc chơi ném cầu tuyết để kéo nhau trở vô trong tòa lâu đài. Bà Béo đang ngồi trong cái khung tranh với bà bạn Violet ở trong bức tranh dưới nhà lên thăm, cả hai đều đã ngà ngà say, vỏ lon rượu sôcôla lăn lóc ngổn ngang dưới đáy khung tranh.
Khi bọn học trò đọc mật khẩu, bà Béo khúc khích cười và nhào mình tới trước để tụi nó chui qua lỗ.
“Ánh sáng thần tiên, đúng là mật khẩu đó!”
Harry, Ron, Seamus, Dean, và Neville thay lễ phục trong phòng ngủ nam sinh, tất cả tụi nó đều có vẻ rất ý thức về bản thân, tuy rằng Ron thì không hẳn là hài lòng lắm. Nó cứ đứng nghiên cứu nó trước tấm gương dài ở góc phòng với một vẻ mặt thất kinh hồn vía. Thiệt tình là cũng không có cách nào chối bỏ sự thật là cái bộ lễ phục của Ron giống một cái áo đầm hơn bất cứ cái gì khác. Trong cố gắng tuyệt vọng làm cho bộ lễ phục có thêm tính đàn ông, Ron đã ếm bùa Đứng đắn lên mấy nếp tua ren đăng ten viền quanh áo. Cũng không đến nỗi nào, ít nhất thì bây giờ Ron cũng thoát được mấy giải đăng ten, mặc dù do Ron làm cái công việc sửa sang lễ phục không được khéo léo lắm, nên mấy đường lai vẫn còn có vẻ sờn rách. Khi tụi con trai kéo nhau xuống cầu thang, Dean làu bàu:
“Mình vẫn không thể nào hiểu được hai đứa bồ làm sao mà mời được hai cô nàng xinh nhất trong năm.”
Ron kéo sợi chỉ còn vương trên bộ lễ phục của nó, rầu rĩ nói:
“Bằng sự quyến rũ đầy thú tính.”
Phòng sinh hoạt chung trông rất lạ, đầy nhóc những người ăn mặc đủ màu sắc thay vì một đám học sinh mặc đồng phục đen thui như mọi khi. Parvati đang đợi Harry ở ngay chân cầu thang. Trông cô bé ấy quả thật là xinh đẹp trong bộ váy áo màu hồng chói lọi với đôi bím tóc đen dài thắt giây vàng, điểm trang những vòng vàng lắc bạc mà cô nàng đeo ở cổ tay. Harry thở phào nhẹ nhõm khi thấy Parvati không cười khúc khích như điên giống hôm nọ nữa. Nó lúng túng nói:
“Bạn… ơ… trông… xinh quá.”
Parvati nói:
“Cám ơn.”
Rồi cô bé nói với Ron:
“Padma sẽ gặp bạn ở Tiền sảnh.”
Ron nhìn quanh, nói:
“Được. Thấy Hermione đâu không?”
Parvati nhún vai:
“Chúng ta đi xuống được chưa, Harry?”
Harry ước sao nó có thể ở lại phòng sinh hoạt chung thêm một chút nữa, nhưng nó đành nói:
“Được.”
Fred nháy mắt với Harry khi nó đi ngang qua anh chàng này để đến cái lỗ chân dung.
Tiền sảnh cũng đầy nhóc học sinh, tất cả đều nhẩn nha quanh quẩn chờ đến lúc tám giờ, khi cánh cửa Đại sảnh đường được mở ra. Những người có bạn nhảy là người khác ký túc xá đang đi len lỏi qua đám đông để tìm gặp nhau. Parvati kiếm được cô em gái của nó, Padma, và dẫn cô em đến gặp Ron và Harry. Padma nói:
“Chào các anh.”
Trông Padma xinh đẹp không kém cô chị chút nào trong bộ áo vãy ngọc lam tươi tắn. Tuy nhiên cô bé không có vẻ nhiệt tình lắm trong vai bạn nhảy của Ron; đôi mắt đen của cô bé cứ đảo xuống từ cái cổ áo lùi xùi đến cái tay áo lam nham của bộ lễ phục Ron đang mặc rồi lại ngước lên nhìn Ron từ đầu đến chân. Ron thì không dám nhìn cô bé tới một cái, chỉ ngó chăm chú đâu đó về phía đám đông, đáp lại:
“Chào em. Thôi rồi…”
Ron hơi khuỵu gối xuống để núp sau Harry, bởi vì Fleur Delacour đang đi ngang qua tụi nó, trông lộng lẫy tuyệt vời trong bộ váy áo sa tanh màu xám bạc, tháp tùng bên cạnh là đội trưởng đội Quidditch của nhà Ravenclaw là Roger Davies. Khi hai người đó đi khuất rồi, Ron mới đứng thẳng lại và lại chăm chú nhìn qua đám đông. Nó đặt ra câu hỏi một lần nữa:
“Có thấy Hermione ở đâu không?”
Một nhóm học sinh nhà Slytherin đang đi lên cầu thang từ phòng sinh hoạt chung của họ dưới tầng hầm. Malfoy dẫn đầu; nó mặc một bộ lễ phục bằng nhung đen với cổ cao, khiến cho Harry nhận thấy nó trông giống như một mục sư. Pansy Parkinson trong bộ áo váy xếp nếp màu hồng nhạt đang vịn cánh tay Malfoy. Cả Crabbe và Goyle đều mặc lễ phục màu xanh lá, trông cả hai đứa y chang hai cục đá tảng phủ rêu, và Harry vui mừng nhận thấy hai đứa nó chẳng kiếm được bạn nhảy nào hết.
Cánh cửa chính bằng gỗ sồi mở ra, và mọi người quay lại nhìn đoàn học sinh trường Durmstrang đi vào cùng giáo sư Karkaroff. Dẫn đầu đoàn khách này là Krum, cặp kè một cô gái xinh đẹp mặc áo váy xanh lơ mà Harry không quen biết. Nhìn qua phía trên đầu những học sinh Durmstrang đang tiến vào tiền sảnh, Harry có thể thấy bãi cỏ phía trước, bên phải lâu đài đã được biến thành một kiểu hang đá tràn đầy ánh sáng thần tiên – nghĩa là hàng trăm nàng tiên thực sự đang ngồi trong những bụi hoa hồng vừa mới được hóa phép hiện ra ở đó. Các nàng tiên chấp chới vỗ cánh bay phía trên những bức tượng của cái gì đó giống như ông già Noel và cỗ xe hươu của ông.
Và rồi giọng nói của giáo sư McGonagall vang lên:
“Xin mời các quán quân lên phía trên này.”
Parvati chỉnh lại chiếc vòng đeo tay của mình, nở nụ cười tươi tắn. Cô bé và Harry nói với Ron và Padma:
“Hẹn gặp lại sau nha.”
Đám đông đang rì rào tách ra để cho Harry và Parvati đi qua. Giáo sư McGonagall mặc một bộ áo váy carô chéo màu đỏ và đã cài một vòng hoa đại khái xấu xí quanh vành nón của bà. Bà bảo các quán quân và bạn nhảy hãy chờ bên ngoài cửa khi những người khác kéo vào bên trong Đại sảnh đường. Khi tất cả những học sinh đều đã ngồi đâu vô đấy, các quán quân và bạn nhảy sẽ diễu hành vào Đại sảnh đường theo nghi lễ. Fleur Delacour và Roger Davies đứng gần cửa ra vào nhất. Davies có vẻ như quá choáng váng với vận may được làm bạn nhảy của Fleur, đến nỗi anh chàng không làm sao rời mắt khỏi cô nàng quán quân được. Cerdic và Cho thì đứng rất gần Harry. Nó ngó tránh ra chỗ khác để khỏi phải bắt chuyện với họ. Vừa lúc đó mắt nó bắt gặp cô bé đứng bên cạnh Krum. Nó há hốc mồm ra.
Cô bé đó chính là Hermione!
Nhưng mà cô bé trông chẳng giống Hermione chút nào hết. Cô bé đã làm gì đó với mái tóc của mình, khiến nó không còn xù ra mà trở nên mượt mà óng ả và dợn sóng thành những nơ vòng rủ trên trán. Cô đang mặc một bộ áo váy may bằng loại hàng gì đó có màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng và trông bồng bềnh như mây trời. Và chẳng hiểu sao cô nàng cũng tự làm ình có vẻ khác lạ đi. Hay có lẽ chẳng qua là nhờ thiếu đống sách trên dưới hai chục cuốn mà cô bé thường vác trên lưng. Hermione cũng đang mỉm cười – đúng là có hơi căng thẳng – nhưng hàm răng được thu nhỏ vửa phải của cô bé quả thật là vô cùng đáng chú ý. Harry không thể hiểu được là tại sao lâu nay nó lại không để ý thấy điều đó.
Hermione nói:
“Chào Harry, chào Parvati!”
Parvati tròn mắt nhìn Hermione với một vẻ không tin được là thật thà. Mà Parvati không phải là người duy nhất kinh ngạc đầy thán phục như thế. Khi cánh cửa vào Đại sảnh đường mở ra, câu lạc bộ người ái mộ Krum từ trong thư viện rần rần đi ngang qua đều ném cho Hermione một cái nhìn đố kỵ sâu sắc. Pansy Parkinson há hốc mồm nhìn Hermione khi cô nàng cùng Krum bước ngang qua, và ngay cả Malfoy cũng không thể kiếm ra được cớ gì để xúc phạm Hermione nữa. Tuy nhiên Ron đi thẳng qua mặt Hermione mà không thèm nhìn cô bé.
Khi mọi người đã yên vị trong Đại sảnh đường, giáo sư McGonagall bảo các quán quân và bạn nhảy của mình sắp thành hàng đôi và đi theo bà. Tất cả làm theo và đám đông trong Đại sảnh đường vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt khi họ bước vào và bắt đầu đi về phía cái bàn tròn to đặt ngay ở phía đầu của Đại sảnh. Các vị giám khảo đang ngồi ở đó. Những bức tường của Đại sảnh hầu như được bao phủ hết bằng lớp sương giá màu bạc lóng lánh, với hàng trăm vòng hoa và bóng tròn trang trí giăng ngang trần nhà đã được phù phép thành một bầu trời đầy sao. Những dãy bàn của các nhà đã biến mất; thay vào đó là hàng trăm bàn nhỏ hơn, mỗi bàn có thể ngồi khoảng mười hai người, và bàn nào cũng được thắp lồng đèn.
Harry tập trung vô chân nó để khỏi bị đi nhanh quá trặt nhịp. Parvati thì dường như rất mãn nguyện. Cô nàng tươi cười với mọi người chung quanh, lèo lái Harry một cách sinh động đến nỗi nó cảm thấy như thể nó là một con chó kiểng mà cô nàng đang đưa ra chỗ trưng bày. Nó bắt gặp ánh mắt của Ron và Padma khi nó đi gần tới cái bàn đầu tiên. Ron đang nhìn Hermione bước đi ngang qua nó với đôi mắt nheo lại. Padma tỏ vẻ hờn dỗi thấy rõ.
Khi các quán quân đến gần cái bàn đầu tiên, cụ Dumbledore tươi cười hớn hở, nhưng ông Karkaroff thì đeo cái vẻ mặt đáng chú ý y chang vẻ mặt của Ron khi ông nhìn theo cặp Krum và Hermione đi đến gần. Đêm nay ông Ludo Bagman mặc lễ phục màu tía rực rỡ có đính những ngôi sao vàng to tướng, và ông vô tay nhiệt liệt như bất cứ học sinh nào; Và bà Maxime đã thay đổi bộ đồng phục thường ngảy bằng sa tanh đen thành một tấm áo dài thướt tha bằng lụa màu hoa oải hương. Bà cũng vỗ tay chào đón các quán quân một cách lịch sự. Nhưng Harry chợt nhận thấy ông Crouch không có mặt trong số các vị giám khảo. Ngồi ở cái ghế thứ năm trên bàn giám khảo giờ đây là Percy Weasley.
Khi các quán quân và bạn nhảy đi tới bàn, Percy kéo một cái ghế trống bên cạnh anh và nhìn Harry chằm chằm. Harry hiểu được ẩn ý của Percy và ngồi xuống bên cạnh anh. Hôm nay Percy mặt một bộ lễ phục mới toanh màu xanh nước biển và biểu lộ một vẻ tự mãn mà Harry nghĩ là cũng đáng thôi.
Trước khi Harry kịp hỏi thì Percy đã mở miệng nói:
“Anh vừa được thăng chức.”
Căn cứ vào giọng của Percy thì rất có thể anh sắp tuyên bố trúng cử chức thống lĩnh tối cao của vũ trụ.
“Bây giờ anh là trợ lý riêng của ông Crouch, và anh đại diện cho ông ấy ở đây.”
Harry không trông mong được thuyết giảng về đáy vạc trong suốt buổi ăn tối.
Nó hỏi:
“Tại sao ông ấy không đến?”
“Anh rất áy náy phải nói rằng ông Crouch không được khỏe lắm, không được an khang. Từ trận Cúp thế giới đến nay ông không được khỏe. Cũng không đáng ngạc nhiên – ông làm việc quá sức mà. Bây giờ ông ấy chẳng còn trẻ như xưa nữa – mặc dù vẫn thông tuệ, dĩ nhiên, đầu óc của ông vẫn vĩ đại như xưa nay. Nhưng mà Cúp Thế giới quả là một thất bại đối với toàn bộ Bộ Pháp Thuật, và rồi ông Crouch lại chịu đựng thêm một cú sốc cá nhân với cách cư xử tệ hại của con gia tinh của ông ấy, tên Blinky hay kêu là gì đó. Đương nhiên là ông đã đuổi ngay con gia tinh đó, nhưng mà… Ừ, như anh nói ấy, ông phải sống và làm việc, ông cần được chăm sóc, và anh nghĩ là ông rơi vào một sự hụt hẫng nhất định trong cuộc sống ở tư gia, thiếu hẳn sự thoải mái và niềm an ủi từ khi con gia tinh ấy ra đi. Và rồi chúng ta lại tổ chức cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật, trong khi phải tiếp tục giải quyết những hệ lụy của trận Cúp Thế giới – nó khơi lên vụ bà phù thủy Skeeter ì xèo khắp nơi – Thiệt là tột nghiệp ông ấy. Ổng đáng được hưởng một Giáng sinh an lành! Anh rất mừng là ông ấy biết rằng có người có thể trông cậy để thay thế vị trí của ông ấy.”
Harry muốn hỏi ghê gớm là ông Crouch đã thôi gọi Percy là “Weatherby “ chưa, nhưng nó ráng nhịn.
Trên mấy cái đĩa vàng lóng lánh vẫn chưa có đồ ăn, nhưng có một cái thực đơn nhỏ được đặt trước mặt mỗi người. Harry ngập ngừng cầm cái thực đơn trước mặt nó lên và nhìn quanh – Chẳng có bồi bàn nào cả. Tuy nhiên cụ Dumbledore cẩn thận ngó xuống cái thực đơn của cụ, rồi nói rất rõ ràng với cái đĩa của cụ:
“Thịt cốt-lết!”
Thịt cốt-lết lập tức hiện ra. Hiểu cách thức rồi, những người khác ngồi bên bàn cũng kêu món ăn từ cái đĩa trước mặt họ. Harry liếc mắt nhìn lên Hermione để xem cô bé cảm thấy thế nào về nghi lễ ăn tối mới mẻ và phức tạp này. Dĩ nhiên cách này sẽ đẻ ra thêm lắm việc phụ cho bọn gia tinh làm. Nhưng một lần nữa, Hermione dương như chẳng nghĩ ngợi gì đến Mặt trận Giải phóng Gia tinh cả. Cô nàng đang say sưa trò chuyện với Viktor Krum và dường như không để ý là mình đang ăn món gì nữa là. Bỗng nhiên Harry chợt nhận ra là trước đây nó chưa từng thực sự nghe Krum nói năng gì, nhưng bây giờ thì chắc chắn là anh ta đang nói chuyện, và nói chuyện một cách hào hứng nữa là đằng khác.
“Vân, chún tôi cũng có một lâu đài, tôi nghĩ là không được to như thế này, cũng không được tiện nghi như thế này.”
Anh ta đang nói với Hermione.
“Chún tôi chỉ có bốn tầng và lò sưởi chỉ được đốt lên vì mục đích pháp thuật mà thôi. Nhưng chún tôi có sân rộng hơn sân ở đây… Mặc dù vào mùa đôn chún tôi có ít ngày nắng lắm, nên chún tôi cũng không vui chơi nhiều trong sân. Nhưng vào mùa hè thì chún tôi bay mỗi ngày, bay qua hồ, bay qua núi…”
“Chà! Chà! Viktor!”
Ông Karkaroff lên tiếng cười mà đôi mắt vẫn lạnh lùng.
“Đừng có mà nói ra hết mọi thứ, kẻo mà cô bạn duyên dáng của cậu sẽ biết chính xác nơi để tìm chúng ta đấy!”
Cụ Dumbledore mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
“Ông Igor à, giữ rịt bí mật như thế sẽ khiến cho người ta tưởng rằng ông chẳng muốn có khách khứa đến thăm…”
ÔNg Karkaroff nhe hết cỡ mấy cái răng vàng khè, nói:
“Chà, cụ Dumbledore à, tất cả chúng ta đều cần bảo vệ lãnh thổ riêng tư của mình, đúng không nào? Chẳng phải chúng ta có bổn phận canh giữ một cách đố kỵ những lâu đài tri thức được giao phó cho chúng ta đó sao? Chẳng phải chúng ta có quyền tự hào là chỉ có chúng ta là biết được cái bí mật của trường mình, và có quyền bảo vệ những bí mật đó sao?”
Cụ Dumbledore nói một cách thân thiện:
“Ôi, tôi chẳng bao giờ mơ đến việc biết hết những bí mật của Hogwarts, ông Igor à. Thí dụ như trong buổi sáng nay, tôi đi vô nhà tắm nhưng lại quẹo nhầm hướng, và nhận thấy mình lạc vô một căn phòng cân xứng một cách xin xắn mà trước đây tôi chưa từng biết đến, căn phòng ấy chứa một bộ sưu tập những cái bô thiệt là vĩ đại. Khi tôi trở lại để xem xét kỹ hơn thì tôi phát hiện ra căn phòng đó đã biến mẩt rồi. Nhưng tôi vẫn để mắt tìm kiếm nó. Có lẽ cách duy nhất đến được căn phòng đó là vào lúc năm giờ ba mươi sáng. Hoặc có thể chỉ đến được nơi đó khi trăng khuyết một phần tư… Hoặc khi người tìm kiếm đang cực kỳ mắc tiểu.”
Harry sặc vô trong đĩa goulash của nó. Percy cau mày, nhưng Harry có thể thề là cụ Dumbledore đã nháy mắt với nó một cái rất tinh vi.
Trong lúc đó Fleur Delacour bình phẩm cách trang trí Hogwarts với Roger Davies. Cô nàng nhìn quanh những bức tường nhấp nháy của Đại sảnh đường, nói một cách thô lỗ:
“Mấy ghứ này chẵng đáng kễ. Ở lâu đài Beauxbatons, tụi này có nhữn khối tượng băng đặt khắp nơi trong phòng ăn tối vào đêm Gián sinh… Dĩ nhiên là chúng không bị tan ra… Trông chúng giống như nhửn pho tượng kim cương khủng lồ… lấp lánh chiếu sáng xun quanh. Còn đồ ăn thì toàn cao lương mỉ vị. Và chúng tôi kó cả một dàn đồng ca của các nữ thần rừn đễ đàn hát giúp vui khi chúng tôi ăn uống. Chúng tôi không đặt dững bộ giáp sắt xấu xí ấy khắp nơi như ở đây, và niếu có một con yêu tinh nào mà dám bén mãng đến lâu đài Beauxbatons thì lập tức sẻ bị đuỗi phứt ngay.”
Roger Davies say sưa lắng nghe Fleur Delacour với nét mặt đờ đẫn, và nó cứ đưa nhầm nĩa lên miệng. Harry có cảm tưởng là Davies quá bận ngắm nghía Fleur đến nỗi xỉa lời của cô nàng vô miệng mà nuốt, chứ không phải xỉa đồ ăn cho vô miệng mà nhai.
Davies vỗ bàn tay xuống bàn với một điệu bộ nhái theo Fleur, anh ta nói nhanh:
“Hoàn toàn chính xác! Đuổi phứt, đúng!”
Harry nhìn quanh đại sảnh đường. Lão Hagrid ngồi bên một trong những cái bàn dành cho các giáo viên; lão đã mặc lại bộ đồ nâu lông lá và đang ngóng nhìn lên phía cái bàn đầu. Harry thấy lão nhẹ vẫy tay ra hiệu, nó bèn nhìn quanh, và thấy bà Maxime đáp lễ, những viên ngọc mắt mèo trên những ngón tay của bà lóng lánh trong ánh nến.
Hermione giờ đây đang dạy Krum đọc tên cô bé cho đúng, vì anh cứ gọi miết cô bé là “Hermyown ”
Hermione nói từng chữ một:
“Her-my-oh-nee.”
“Herm-own-ninny.”
Hermione nói, chợt bắt gặp ánh mắt và nụ cười của Harry:
“Gần đúng rồi.”
Sau khi đồ ăn thức uống đã được thưởng thức, cụ Dumbledore đứng dậy và yêu cầu học sinh làm theo cụ. Và rồi với một cái vẫy đũa phép, cụ khiến cho tất cả những cái bàn bay lui về dọc theo các bức tường, chừa lại sàn Đại sảnh đường trống trải, và rồi cụ phù phép cho hóa ra một cái sân khấu được nâng cao lên ở sát bức tường phía bên phải của Đại sảnh. Trên sân khấu xuất hiện một bộ trống, nhiều cây đàn ghi-ta, một cây sáo, một cây đại hồ cầm, và một số kèn túi.
Ban nhạc Quái Tỷ Muội đang kéo cả đoàn đi lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay chào đón nống nhiệt vang dội; các Quái Tỷ Muội đều tóc tai bờm xờm và mặc toàn những tấm áo chùng đen được xé cho te tua một cách nghệ thuật. Họ cầm nhạc cụ lên, và Harry vì quá say mê ngắm các Quái Tỷ Muội nên suýt nữa quên mất tiết mục tiếp theo ngay khi đó. Nó bỗng nhận thấy các lồng đèn thắp trên các bàn từ đầu bữa tiệc đến giờ bỗng nhiên tắt ngóm, và các quán quân khác cùng bạn nhảy của họ đều đứng lên.
Parvati thì thào:
“Đi nào! Tụi mình phải mở đầu đêm dạ vũ.”
Harry dẫm cả lên lễ phục của nó khi đứng lên. Ban nhạc Quái Tỷ Muội bắt đầu chơi một giai điệu chậm rì rầu rĩ. Harry đi tới sàn nhảy được chiếu sáng, cẩn thận tránh nhìn vào mắt bất cứ người nào (nhưng vẫn có thể thấy Seamus và Dean đang ngoắc ngoắc nó và cười hình hích) Và chỉ trong tích tắc sau đó, Parvati tóm lấy hai tay của Harry, đặt một tay của nó lên eo của cô nàng, còn tay kia thì bị tay cô nàng nắm chặt.
Kể ra cũng không đến nỗi tồi tệ như tình huống tồi tệ nhất mà nó có thể tưởng tượng ra. Chỉ cần chậm chạp xoay lòng vòng quanh một chỗ (theo điều khiểu của Parvati ). Nó cứ trợn mắt nhìn qua đầu những người đang đứng xem, và chẳng mấy chốc nhiều người trong đám đó cũng dắt nhau ra sàn nhảy, khiến cho các quán quân không còn là trung tâm của sự chú ý nữa. Neville và Ginny đang khiêu vũ gần Harry – nó có thể thấy Ginny thường xuyên nhăn mặt khi Neville đạp lên chân cô bé – Và cụ Dumbledore thì đang nhảy với bà Maxime. So với bà Maxime thì cụ trông như một chú lùn, cái chóp của chiếc nón đỉnh nhọn mà cụ đội cũng chỉ với tới cằm của bà Maxime mà thôi. Tuy nhiên, với thân hình đồ sộ như thế, bà Maxime vẫn đi những bước lả lướt hết sức duyên dáng. THầy Moody Mắt-Điên thì cực kỳ lóng ngóng nhảy theo nhịp hai bốn hai bốn với giáo sư Sinistra, bà giáo này lo lắng né tránh cái chân gỗ của ông giáo.
Khi di chuyển ngang qua chỗ Harry, thầy Moody chiếu con mắt phép của thầy vô bộ lễ phục mà Harry đang mặc, gầm gừ:
“Vớ đẹp quá hén, Potter?”
Harry nhe răng cười:
“Dạ, Dobby cựu gia tin tự đan để làm quà Giáng sinh cho con đó.”
Khi ông Moody xoay bước nhảy ra chỗ khác, Parvati nói nhỏ:
“Ổng gớm quá! Mình không nghĩ là con mắt đó lại được phép nhìn!”
Harry nghe điệu nhạc láy cuối của những cây kèn túi vang lên mà thở phào nhẹ nhõm. Các Quái Tỷ Muội đã ngừng chơi, tiếng vỗ tay vang dội khắp Đại sảnh đường một lần nữa, và Harry buông Parvati ra ngay:
“Tụi mình ngồi xuống nha?”
“Ờ… nhưng… bản nhạc này hay lắm!”
Parvati nói khi ban Quái Tỷ Muội lại cầm nhạc cụ lên biểu diễn tiếp một bài hát mới, nhịp điệu nhanh hơn một tý.
“Không, tôi không thích bài này.”
Harry nói dối và dắt Parvati ra khỏi sàn nhảy, đi ngang qua Fred và Angelina, hai người ấy đang nhảy tưng bừng say sưa đến nỗi người chung quanh đều lùi lại vì sợ hai đứa nó quơ trúng mà bị thương. Harry dắt Parvati đi thẳng tới chỗ Ron và Padma ngồi.
Harry ngồi xuống, khui một chai bia bơ và hỏi Ron:
“Làm ăn ra sao?”
Ron không trả lời. Nó đang trừng trừng nhìn Hermione và Krum đang khiêu vũ gần đó. Padma thì ngồi khoanh tay tréo chân lại, một bàn chân đánh nhịp theo điệu nhạc. Thỉnh thoảng cô bé quẳng một cái nhìn bực tức về phía Ron. Ron thì hoàn toàn chẳng để ý đến cô bé. Parvati ngồi xuống bên cạnh Harry, cũng khoanh tay tréo chân lại, nhưng chỉ trong vòng vài phút là cô nàng được một chàng trai trong đoàn trường Beauxbatons đến mời nhảy.
Parvati nói:
“Bạn không phiền lòng chứ, Harry?”
Harry lúc ấy đang theo dõi Cerdic và Cho, ngơ ngác hỏi lại:
“Cái gì?”
Parvati ngắt lời:
“Ôi, không có chi!”
Và cô nàng ngoe nguẩy bỏ đi ra sàn nhảy với anh chàng Beauxbatons. Khi bản nhạc kết thúc, Parvati cũng không quay lại.
Hermione đến ngồi xuống cái ghế bỏ trống của Parvati bên cạnh Harry. Gương mặt cô bé hơi hồng lên do khiêu vũ. Harry nói:
“Chào.”
Ron không nói gì hết. Hermione phe phẩy tay để tự quạt ình. Cô bé nói:
“Nóng quá há? Anh Viktor vừa đi lấy thức uống.”
Ron liếc nhìn Hermione một cách khinh miệt. Nó nói:
“Anh Viktor? Ảnh chưa kêu bồ gọi là cưng Vicky sao?”
Hermione nhìn Ron ngạc nhiên. Cô bé hỏi:
“Có chuyện gì vậy Ron?”
Ron nói một cách gay gắt:
“Nếu bồ không biết thì để tôi nói à biết.”
Hermione trố mắt nhìn Ron rồi nhìn sang Harry, nhưng Harry nhún vai ra vẻ không hiểu gì cả.
“Ron, cái gì…?”
Ron phun ra:
“Hắn đến từ Durmstrang! Hắn đang đối chọi với Harry! Chống lại Hogwarts! Vậy mà bồ… bồ…”
Rõ ràng là Ron đang loay hoay tìm lời đủ mạnh để miêu tả tội lỗi của Hermione:
“…bồ… bè đảng với kẻ thù. Bồ đang làm vậy đó.”
Miệng Hermione há hốc ra.
Một lát sau, Hermione nói:
“Đừng có nngu dữ vậy! Kẻ thù! Thiệt tình mà nói… ai là cái người háo hức phấn khởi khi anh ta mới đến đây? Ai là cái người muốn xin chữ ký của anh ta? Ai là cái người đã khư khư một bức tượng con của anh ta trong phòng ngủ, hở?”
Ron quyết định lờ tịt mấy cái đó đi.
“Chắc là anh ta đã rủ bồ khi hai người cùng ở trong thư viện chứ gì?”
Vệt màu hồng trên đôi má của Hermione càng ửng hồng hơn.
“Đúng vậy. Thì sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra… bồ tính rủ anh ta gia nhập Mặt trận Giải phóng Gia tinh hả?”
“Không. Nếu bồ thiệt tình muốn biết, thì tôi nói à nghe, anh ta… anh ta nói anh ta đến thư viện mỗi ngảy là để tìm cách trò chuyện với tôi, nhưng anh ta không thể nào kiếm ra đủ can đảm!”
Hermione nói mấy lời đó rất nhang, và mặt mày đỏ bừng lên đến nỗi gương mặt cô bé có màu y hệt màu áo váy của Parvati.
Ron khó chịu nói:
“Chà, vậy ra… đó là anh ta nói đó hả?”
“Và bồ cho điều đó có nghĩa là gì?”
“Quá rõ đi chứ lại? Hắn là đệ tử của lão Karkaroff, đúng không? Hắn biết bồ đang bồ bịch với… hắn chỉ tìm cách tiếp cận Harry – tìm cách lấy thông tin của Harry, hay tìm cách đến đủ gần để trù ẻo bạn ấy…”
Hermione tỏ vẻ như thể Ron vừa mới tát cô bé một cái. Khi cô bé mở miệng ra nói thì giọng nói cô bé run run:
“Cho bồ biết, anh ấy chưa hề hỏi tôi một điều gì về Harry, không một điều gì cả…”
Ron thay đổi lý luận như chong chóng.
“Vậy thì anh ta đang hy vọng bồ sẽ giúp anh ta tìm ra ý nghĩa trong cái trứng của anh ta. Tôi chắc là bồ với anh ta đã chụm đầu với nhau trong cái phòng thư viện bé nhỏ ấm cúng đó…”
Hermione tức giận không thể tả, nói to:
“Tôi không hề giúp anh ta về chuyện cái trứng! không bao giờ. Làm sao mà bồ có thể nói những lời như vậy chứ… Tôi muốn Harry thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật này. Harry biết rõ điều đó, có không Harry?”
Ron vẫn chế nhạo:
“Vậy thì cái cách bày tỏ ý muốn đó của bồ khôi hài quá đi!”
Giọng Hermione càng nóng nảy:
“Toàn bộ cuộc thi đấu này là nhằm tạo ra sự hiểu biết và tình hữu nghị với các phù thủy và pháp sư ngoại quốc!”
Ron hét:
“KHông phải! Thi đấu là để chiến thắng!”
Người chung quanh quay lại ngó tụi nó chằm chằm. Harry nói nhỏ:
“Ron, mình chẳng thấy có vấn đề gì khi Hermione giao thiệp với Krum cả.”
Nhưng lờ cả Harry, Ron nói:
“Tại sao bồ không đi tìm Vicky của bồ đi, chắc là anh ta đang thắc mắc bò ở đâu ấy?”
“Đừng gọi anh ấy là Vicky!”
Hermione đứng bật dậy và đùng đùng đi băng qua sàn nhảy, biến mất trong đám đông. Ron nhìn theo Hermione với một vẻ mặt vừa tức tối vừa hả hê.
Padma hỏi:
“Rốt cuộc anh có mời em nhảy hay không chứ.”
“Không.”
Ron đáp cộc lốc, mắt vẫn nhìn theo sau Hermione.
Padma quạu:
“Tốt.”
Cô bé đứng dậy và đi tới nhập bọn với Parvati cùng mấy anh chàng trường Beauxbatons. Đám đó kiếm ngay ra một anh chàng chưa có bạn nhảy để rủ nhập bọn, nhanh chóng đến nỗi Harry thề rằng chỉ có dùng bùa Triệu Tập mới hút được anh chàng nào đó đến nhanh như vậy.
Một giọng nói chợt vang lên:
“Có thấy Herm-own-ninny ở đâu khôn?”
Krum vừa đi đến bàn của tụi nó, tay cầm hai chai bia bơ.
Ron ngước nhìn anh ta, ngang bướng nói:
“Không biết! Anh lạc mất cô ta rồi hả?”
Krum bèn lấy lại vẻ cáu kỉnh mọi khi.
“Vạy, nếu cậu thấy cô ấy, làm ơn nói với cô ấy là tôi đã láy được thức uống rồi.”
Nói xong anh ta lững thững bước đi.
Percy lăng xăng chạy tới, xoa hai tay vào nhau, cực kỳ vênh vang:
“Em kết bạn với Viktor Krum rồi hả Ron? Xuất sắc! Đó là toàn bộ điểm then chốt của sự, em biết đó… sự hợp tác pháp thuật quốc tế!”
Harry đau khổ thấy Percy ngồi vô chỗ trống của Padma. Bàn đầu bây giờ trống trơn. Giáo sư Dumbledore thì khiêu vũ với giáo sư Sprout, ông Ludo Bagman thì nhảy với giáo sư McGonagall, bà Maxime và lão Hagrid thì đang lả lướt một điệu vanxơ vòng quanh sàn nhảy, lướt qua đám học sinh, và ông Karkaroff thì không thấy mặt mũi đâu cả.
Khi bài hát tiếp theo chấm dứt, mọi người lại nống nhiệt vỗ tay một lần nữa. Harry nhìn thấy ông Ludo Bagman hôn bàn tay giáo sư McGonagall và mở đường đi xuyên qua đám đông. Đúng lúc đó Fred và George xáp lại gần ông ta.
Percy nhìn Fred và George một cách nghi ngờ, anh nói rít lên:
“Bọn chúng tưởng chúng đang làm gì chứ, dám quấy rầy một viên chức cao cấp của Bộ Pháp Thuật! Không tôn kính gì cả…”
Tuy nhiên ông Ludo bắt tay Fred và George khá nhanh; vừa nhìn thấy Harry, ông vẫy tay và đi tới bàn của tụi nó. Percy nói ngay:
“Thưa ông Bagman, tôi mong là hai đứa em tôi không làm phiền ông.”
Ông Bagman nói:
“Cái gì? À không không! Không có phiền hà gì hết! Không, hai đứa đó chỉ nói cho tôi biết thêm về những cây đũa phép giả danh của chúng. Chúng thắc mắc không biết tôi có thể giúp chúng vài lời khuyên về việc tiếp thị không. Tôi đã hứa sẽ giúp chúng tiếp xúc với mấy tay đầu mối của tôi ở tiệm Giỡn Zonko…”
Percy không tỏ ra vui mừng gì ráo về chuyện này, và Harry sẵn sàng đánh cá là Percy sẽ lật đật kể ngay cho bà Weasley về chuyện này ngay khi anh ta vừa về đến nhà. Có thể thấy rõ là những kế hoạch của Fred và George về sau này đã có nhiều tham vọng hơn, khi tụi nó hy vọng bán phát minh của tụi nó cho công chúng.
Ông Bagman mở miệng hỏi Harry điều gì đó, nhưng Percy cố tranh sự chú ý của ông:
“Thưa ông Bagman, ông thấy cuộc Thi đấu diễn ra như thế nào ạ? Bộ của chúng tôi rất hài lòng… Cú bất ngờ của chiếc Cốc Lửa … (anh liếc qua Harry ) dĩ nhiên là một rủi ro nho nhỏ, nhưng dường như từ đó mọi việc diễn ra suôn sẻ, ông có nghĩ vậy không?”
Ông Bagman nói một cách vui vẻ:
“À, có chứ. Thiệt là vui hết chỗ nói. Lão già Barty ra sao rồi hả? Lão không đến được thì thiệt là dở!”
Percy long trọng nói:
“Ô, tôi chắc chắn là không bao lâu nữa ông Crouch sẽ khỏe lên và đến thôi. Nhưng trong lúc này đây, tôi sẵn lòng gánh vác cho ông ấy. Dĩ nhiên không chỉ mỗi việc tham dự tiệc tùng.”
Percy cười mơ hồ, nói tiếp:
“…vâng, không, tôi còn phải giải quyết đủ loại công việc phát sinh khi vắng mặt ông ấy – Ông có nghe chuyện Ali Bashir vừa bị bắt vì tội chuyển lậu hàng hóa là những tấm thảm bay từ ngoài vào trong nước không? Và rồi chúng tôi còn phải cố gắng thuyết phục những người Transylvanta ký vào một bộ luật quốc tế Cấm Thách dấu tay đôi. Tôi lại còn phải họp với lãnh đạo bộ Hợp tác Pháp thuật của họ trong một năm tới…”
Ron rù rì với Harry:
“Tụi mình đi chỗ khác chơi, tránh xa lão Percy hợm hĩnh này đi…”
Harry và Ron bèn giả vờ như đi kiếm thêm nước uống, tụi nó lỉnh khỏi bàn, đi vòng quanh sàn nhảy, và chuồn ra ngoài tiền sảnh.
Cửa trước vẫn còn mở và ánh sáng thần tiên chấp chới trong khu vườn hồng vẫn nhấp nháy, lấp lánh, Ron và Harry đi xuống những bậc thềm của tòa lâu đài và nhận thấy tụi nó vừa lọt vào giữa những bụi cây, những lối đi quanh co được trang hoàng lộng lẫy, và những tượng đá to lớn uy nghi. Harry nghe tiếng nước phun, như thể có một hồ phun nước trong vườn. Rải rác đó đây, học trò ngồi trên những băng ghế chạm trổ. Harry và Ron bắt đầu đi dọc theo một trong những con đường nhỏ quanh co xuyên qua những bụi hoa hồng, nhưng tụi nó chỉ mới đi được một đoạn ngắn thì nghe một giọng nói quen thuộc khó ưa:
“… không thấy có gì đáng phải rối rít lên, ông Igor à.”
Giọng của ông Karkaroff nghe có vẻ lo lắng và cố ghìm nén, như thể cố tình không để cho ai nghe lọt tai:
“Anh Severnus à, anh không thể giả vờ như chuyện này không hề xảy ra. Nó đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn sau mấy tháng ròng. Tôi đang thực sự lo lắng, tôi không thể chối bỏ rằng…”
Giọng thầy Snape cộc lốc:
“Vậy thì bỏ trốn. Cứ bỏ chạy – Tôi sẽ kiếm cớ dùm cho ông. Nhưng còn tôi thì tôi vẫn ở lại Hogwarts.”
Thầy Snape và ông Karkaroff đi vòng qua một góc vườn. Thầy Snape đang cầm cây đũa phép giơ lên để vẹt những bụi hồng ra, vẻ mặt của ổng cáu kỉnh chưa từng thấy.
Một cô bé chạy ngang qua mặt thầy, thầy bèn quát:
“Trò Fawcett! Trừ nhà Ravenclaw mười điểm!”
Một thằng bé chạy đuổi theo sau cô bé vừa trờ tới, cũng lãnh đủ: thầy Snape quát luôn:
“và trừ mười điểm nhà Hufflepuff cho Stebbins!”
Vừa lúc đó thầy nhác thấy Harry và Ron đang đi trên lối mòn trước mặt thầy, thầy hỏi luôn:
“Còn hai trò đang làm gì đó?”
Harry thấy ông Karkaroff có vẻ hơi bối rối khi thấy hai đứa nó đứng đó. Ông đưa tay bồn chồn vuốt chùm râu dê, và ông bắt đầu xoắn râu quanh ngón tay của ông.
Ron đáp gọn:
“Chúng con đi dạo. Như vậy có phạm nội qui không ạ?”
Thầy Snape gầm gừ:
“Vậy thì cứ tiếp tục đi dạo!”
Thầy gạt tụi nó ra, bước qua mặt chúng, tấm áo trùm dài màu đen của thầy cuộn sóng phía sau lưng. Ông Karkaroff vội vã bước theo sau thầy Snape. Harry và Ron tiếp tục đi xuống con đường nhỏ.
Ron lẩm bẩm:
“cái gì mà khiến cho lão Karkaroff lo lắng dữ vậy?”
Harry cũng chậm rãi thắc mắc:
“Và từ bao giờ mà hai người đó trở thành bạn bè mày tao chí tớ thế nhỉ?”
Bây giờ tụi nó đã đi tới một con tuần lộc đá bự chần vần, nước phun bắn lên tung tóe trên tượng đá thành một vòi phun nước cao ngất. Tụi nó lại thấy có hai bóng người khổng lồ ngồi trên băng ghế đá ngắm nước phun dưới ánh trăng. Và rồi Harry nghe tiếng lão Hagrid nói, giọng của lão nghe ồ ồ khác thường:
“Giây phút mà anh nhìn thấy em, anh đã biết…”
Harry và Ron sượng trân. Không biết tại sao nhưng tụi nó cảm thấy đây không thuộc vào loại chuyện mà tụi nó nên xía vô… Harry nhìn quanh, lùi lại trên lối đi và nhìn thấy Fleur Delacour và Roger Davies đang đứng lấp ló gần bụi hoa hồng. Nó vỗ nhẹ lên vai Ron và hất đầu về phía hai người kia, ngụ ý là tụi nó có thể lẻn đi chỗ khác bằng con đường phía đó mà không lo bị để ý. (Harry cho là Fleur và Davies quá bận bịu với nhau đến nỗi không để ý đến tụi nó đâu) Nhưng Ron, vừa thấy Fleur là hai mắt nó mở to khiếp đảm, đầu lắc nguẩy nguậy, và nó kéo Harry lùi sâu vào vùng bóng râm của con tuần lộc, trốn trong đó.
Bà Maxime nói, giọng hơi rè:
“Anh biết gì hả anh, Hagrid.”
Harry dứt khoát là không muốn nghe cuộc chuyện trò này. Nó biết lão Hagrid sẽ rất ghét bị nghe lén trong tình huống như vầy, (chắc chắn nếu là nó thì nó cũng ghét luôn) Nếu có thể được thì nó sẽ nhét ngón tay vô lỗ tai và ngâm nga ầm ĩ, nhưng đó không phải là chuyện muốn làm là được.
Thay vì vậy, Harry cố gắng chú tâm vô một con bọ hung đang bò dọc theo lưng của con tuần lộc đá. Nhưng con bọ hung không đủ hấp dẫn để thu hút hết tâm trí của Harry để nó khỏi nghe lọt tai những lời nói tiếp theo của lão Hagrid:
“Anh biết… biết là em cũng giống anh… tại ba hay tại má em vậy?”
“Em… không hiểu anh nói gì, anh Hagrid à…”
Lão Hagrid lặng lẽ nói:
“Anh thì tại má anh. Bà là một trong những người cuối cùng thuộc chủng ấy ở nước Anh. Dĩ nhiên anh không nhớ rõ bà lắm… Em biết không, bà bỏ đi… khi anh mới lên ba. Bà không thuộc loại người thực sự giàu tình mẫu tử… Ờ… cái đó không có trong bản chất của họ, phải không? Không biết chuyện gì đã xảy ra cho bà ấy… anh chỉ biết là bà có thể đã chết…”
Bà Maxime không nói gì hết. Và Harry, bất chấp ý đồ tử tế ban đầu, đã thôi ngó con bọ hung mà ngước mắt nhìn lên chóp sừng của con tuần lộc đá mà lắng nghe… Trước đây, Harry chưa từng nghe lão Hagrid tâm sự về thời niên thiếu của lão.
“Ba anh đã tan nát cõi lòng khi má anh bỏ đi. Ba anh thuộc loại người quê kệch nhỏ con. Hồi anh lên sáu, anh đã có thể nhấc bổng ba anh, đặt ông lên đầu tủ nếu ông làm anh giận. Anh hay làm ổng cười đã đời…”
Giọng trầm lắng của lão Hagrid chợt òa vỡ. Bà Maxime lắng nghe, bất động, mắt đăm đăm nhìn vòi phun nước óng ánh sắc bạc.
“Ba nuôi anh lớn… nhưng rồi ba chết, dĩ nhiên, chỉ sau khi anh bắt đầu đi học. Rồi từ đó anh lủi thủi một mình tự lo thân. Cụ Dumbledore giúp đỡ anh nhiều lắm. Rất tử tế với anh, cụ ấy…”
Lão Hagrid rút ra một cái khăn tay to bằng lụa lốm đốm và hỉ mũi rột rẹt.
“Vậy đó… dù sao… đủ về phần anh rồi đó. Còn em thì sao? Em giống bên ba hay bên má?”
Nhưng bà Maxime bỗng nhiên đứng dậy. Bà nói:
“Trời trở lạnh rồi.”
Nhưng cho dù thời tiết có trở chứng thế nào thì cũng chẳng có đâu mà lạnh đột ngột như giọng nói của bà:
“Tôi nghĩ là tôi phải đi đây.”
Lão Hagrid ngây ra:
“Hả? Đừng, đừng đi! Anh… chưa từng… chưa từng gặp một người nào khác trước đây.”
Giọng của bà Maxime vẫn lạnh như băng:
“Cụ thễ là một người gì khác?”
Giá mà Harry có thể nói với lão Hagrid tốt nhất là đừng trả lời; nhưng nó đứng đó, khuất trong bóng tối, nghiến hai hàm răng lại, hy vọng một cách vô vọng là lão Hagrid đừng nói… nhưng chẳng được tích sự gì. Lão Hagrid nói:
“Dĩ nhiên là một người lai khổng lồ!”
Bà Maxime rít lên the thé:
“Sao anh dám nói thế hả!”
Giọng của bà Maxime bùng nổ trong làn khí đêm yên tĩnh nghe như tiếng còi báo động; Harry nghe đằng sau nó Fleur và Davies bật té khỏi bụi hoa hồng.
“Tôi chưa bao giờ bị xúc phạm đến thế trong đời tôi! Người lai khỗng lồ hả? Tôi ấy hã?Tôi… chỉ có xương hơi to mà thôi!”
Bà đùng đùng bỏ đi, từng bầy tiên nữ đủ màu sắc bay lên không trung khi bà giận dữ vẹt những lùm cây đi ngang qua chúng. Lão Hagrid vẫn còn ngồi trơ trên băng ghế, đăm đăm ngó theo bà Maxime. Trời quá tối nên không thể nhìn thấy được vẻ mặt lão Hagrid ra sao. Rồi chừng một phút sau, lão đứng dậy và sai bước bỏ đi, không trở về tòa lâu đài, mà đi qua sân trường về phía căn chòi của mình.
Harry nói, rất lặng lẹ, với Ron:
“Thôi, tụi mình đi thôi…”
Nhưng Ron không nhúc nhích. Harry nhìn Ron ngạc nhiên:
“Có chuyện gì vậy?”
Ron ngoái nhìn lại Harry, vẻ mặt nó thiệt tình là nghiêm trọng:
“Bồ biết không? Về chuyện bác Hagrid là người lai khổng lồ đó?”
Harry nhún vai:
“Không. Rồi sao chứ?”
Căn cứ vào cái nhìn mà Ron vừa ném cho nó, Harry biết ngay rằng nó một lần nữa lại để lộ ra cái sự dốt nát của nó về thế giới phù thủy. Harry được gia đình Dursley nuôi dưỡng, nên chẳng có mấy điều mà giới phù thủy coi trọng lại được Harry quan tâm một cách đúng mức. Nhưng trong những năm gần đây no càng ngày càng bớt bỡ ngỡ hơn. Tuy nhiên lúc này nó có thể nói là hầu hết các phù thủy sẽ không ai đi hỏi ngớ ngẩn ‘Rồi sao chứ’ khi phát hiện ra rằng một trong những người bạn của mình là con của một bà khổng lồ.
Ron nói nhỏ:
“Vô trong lâu đài mình sẽ giải thích, Đi!”
Fleur và Davies đã biến mất, có lẽ chui vào một lùm cây nào đó kín đáo hơn. Harry và Ron trở về Đại sảnh đường. Parvati và Padma giờ đây đang ngồi ở một cái bàn đằng xa với một đám nam sinh trường Beauxbatons, và Hermione thì lại đang nhảy với Krum.
Harry và Ron ngồi xuống bên mọt cái bàn đã được dọn xa khỏi sàn nhảy.
Harry hỏi Ron ngay:
“Sao? Người khổng lồ thì có làm sao?”
Ron vất vả lựa lời:
“À,họ… họ… không tốt lắm.”
Ron dùng chữ hơi miễn cưỡng. Harry nói:
“Ai nói? Bác Hagrid đâu có gì là không tốt?”
Ron lắc đầu nói:
“Mình biết là không có gì, nhưng… Mèn ơi, hèn gì bác ấy giữ bí mật. Mình cứ tưởng bác ấy bị lậm phải bùa Phình to hồi còn nhỏ hay bị sao đó mà phát tướng quá cỡ, chứ đâu dè. Bác ấy đâu có thích nói tới chuyện đó…”
Harry nói:
“Nhưng mà nếu má của bác ấy là người khổng lồ thì có sao cơ chứ?”
Ron nói chậm rãi:
“ờ… người nào biết bác ấy rồi thì chẳng bận tâm đâu, bởi vì họ đã biết bác ấy không nguy hiểm… Nhưng Harry à, những người khổng lồ ấy, họ ác độc lắm. Như bác Hagrid nói đó, cái đó thưộc về bản chất của họ, họ giống như những còn quỷ khổng lồ vậy, thích giết chóc… Ai cũng biết chuyện đó. Nhưng dù sao thì bây giờ cũng không còn mấy người khổng lồ ở nước Anh nữa.”
“Chuyện gì đã xảy ra cho họ vậy?”
“À, phần là do họ chết dần đi, phần thì bị các Thàn Sáng giết ráo. Tuy nhiên cũng còn một số người khổng lồ ở nước ngoài… họ chủ yếu trốn trên núi…”
Harry nhìn bà Maxime ngồi một mình ở bàn giám khảo, trông rất ư sầu thảm. Nó nói:
“Mình không biết là bà Maxime nghĩ là bả đánh lừa được ai? Nếu như bác Hagrid là một người lai khổng lồ thì nhất định bả cũng vậy. Chứ xương to… chỉ có con khủng long mới có xương to hơn bà ấy mà thôi.”
Suốt phần còn lại của đêm dạ vũ, Harry à Ron ngồi ở một góc sảnh đường mà nói chuyện về người khổng lồ, chẳng đứa nào màng đến chuyện nhảy nhót nữa. Harry cố gắng không nhìn Cho và Cerdic nhiều quá, cứ nhìn thấy họ là nó lại nổi cơn muốn đá cái gì đó một cái.
Khi ban nhạc Quái Tỷ Muội ngừng chơi vào lúc nửa đêm, mọi người tặng họ một tràng vỗ tay vang dội cuối cùng rồi ùn ùn kéo ra tiền sảnh. Nhiều người bày tỏ ước muốn là đêm dạ vũ có thể được kéo dài thêm nữa, nhưng Harry thì thấy hoàn toàn hạnh phúc khi được đi về phòng ngủ. Theo như cảm nghĩ của nó thì đêm dạ vũ cũng chẳng có gì là vui lắm.
Ở ngoài gian tiền sảnh, Harry và Ron thấy Hermione đang tạm biệt Krum trước khi anh ta quay trở về tàu Durmstrang. Cô bé lạnh lùng nhìn Ron, và bước nhanh qua mặt Ron, không nói một lời, bỏ đi lên cầu thang cẩm thạch. Harry và Ron đi theo bước Hermione, nhưng lên được nửa chừng cầu thang thì Harry nghe tiếng gọi:
“Ê, Harry!”
Chính là Cerdic Diggory. Harry có thể nhìn thấy Cho đang đứng đợi Cerdic trong tiền sảnh phía dưới thềm cầu thang. Cerdic chạy lên cầu thang để gặp Harry, nhưng Harry lạnh lùng hỏi:
“Gì?”
Cerdic có vẻ như không muốn nói khi có mặt Ron. Ron nhún vai, có vẻ đổ quạu, tiếp tục leo tiếp lên cầu thang. Khi Ron đi khuất rồi, Cerdic hạ thấp giọng:
“nghe đây… Anh đã nợ em một lần khi em nói cho anh biết về rồng. Em có biết gì về cái trứng vàng đó chưa? Nó có khóc la khi em mở nó ra không?”
Harry nói:
“Có.”
“Ừ… tắm đi nha.”
“Cái gì?”
“Đi tắm… và … ờ… đem theo cái trứng và… ờ… hâm nóng các thứ lên trong nước nóng. Nó sẽ giúp em suy nghĩ… Tin anh đi.”
Harry trợn mắt nhìn Cerdic. Cerdic nói:
“Để anh nói cho em biết, dùng phòng tắm của các huynh trưởng ấy, cửa thứ tư từ bên trái bức tường Boris Ngố ở trên tầng lầu năm. Mật khẩu là ‘Tươi như cây thông’. Anh phải đi đây… anh muốn chúc em ngủ ngon…”
Anh nhoẻn miệng cười với Harry rồi lại hối hả chạy trở xuống cầu thang để gặp Cho.
Harry trở về tháp Gryffindor một mình. Lời khuyên đó nghe thiệt là kỳ quái vô cùng. Tại sao đi tắm lại có thể giúp nó tìm ra được ý nghĩa của cái trứng vàng đụng tới là khóc la ấy? Cerdic đã mở cái trứng của ảnh ra rồi ư? Liệu Cerdic có định chơi khăm Harry để làm cho nó giống một thằng ngu không? Để cho Cho so sánh mà thích anh ta nhiều hơn?
Bà Béo và bà bạn Violet đang ngáy khò khò trong bức tranh che bít cái lỗ ra vào. Harry phải gào lên: “Ánh sáng thần tiên!” mới đánh thức được họ. Và khi bị đánh thức thì họ cực kỳ tức tối. Harry trèo qua lỗ chân dung, thấy Hermione và Ron đang cãi nhau chí chóe. Hai đứa đứng cách nhau ba thước, gào quát vào nhau, mặt đứa nào cũng tím lịm.
Hermione thét toáng:
“Ừ, nếu bạn không thích thì bạn phải biết giải pháp là gì chứ hả?”
Mái tóc của cô bé lúc này đã tuột xuống khỏi cái búi thanh lịch, và gương mặt cô bé nhăn nhúm lại vì tức giận.
Ron hét trả:
“Giải pháp gì hả?”
“Lần sau mà có vũ hội nữa thì hãy mời tôi trước khi có người khác làm chuyện đó, chứ đừng vét chợ không xong rồi vớt vát tôi!”
Hermione quay gót bước đùng đùng lên cầu thang dẫn về phòng ngủ của nữ sinh, còn Ron thì đứng há hốc miệng mà không thốt được một lời nào, y như con cá vàng bị văng ra khỏi nước. Nó quay lại nhìn thấy Harry. Trông nó như thể bị sét đánh, lắp ba lắp bắp:
“Cái… cái… đó chứng tỏ… hoàn toàn trật chìa…”
Harry không nói gì. Nó vẫn thích về phe với Ron lắm nên ngay lúc này thì nó không muốn nói ra suy nghĩ của mình – Nhưng thật tình thì nó thấy Hermione có lý hơn Ron.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui