AUTHOR: Tinh Hà Vỹ Linh
BETA-ER: Dâu
- o0o-
Tối, 19h30, Phòng Yêu Cầu
"Malfoy, sao có thể..." Sư tử tóc đen mắt xanh lá ngồi một mình một ghế gục đầu, khó tin lẩm bẩm.
Đây là tình trạng từ sáng đến giờ của cậu ta, cứ lẩm bà lẩm bẩm cả ngày, thành công khiến Gryffindor bị trừ gần trăm điểm trong tiết độc dược vì tội không tập trung, biến độc dược trị cảm thành thuốc độc chết người.
Lại khiến Gryffindor bị trừ thêm hai mươi điểm nữa trong tiếng biến hình vì tội không tập trung, dùng sai thần chú, biến tách trà thành cả cái cây đại thụ chọc thủng trần nhà - mặc dù cái trần nó cao ghê gớm, nhưng cái tách trà của Harry lại có thể chọc thủng được, Hermione thật sự không hiểu tại sao lại có thể thần kỳ đến như vậy.
Lại khiến Gryffindor bị trừ đâu năm mươi điểm nữa vì tội mém nữa ngắt hết lá cây thảo dược quý nhất trong nhà kính.
Nói chung Hermione thầm cảm thấy may mắn trong lòng, hên tiết thảo dược là tiết cuối cùng trong ngày, nếu không Gryffindor sẽ lập kỷ lục bay mất hai trăm điểm trong một ngày.
"Một ngày rồi đó Harry, cậu vẫn chưa tin được nữa hả?" Hermione thở dài, hỏi.
"Đừng nói vậy Hermione, đừng nói một ngày, cho dù một tháng tớ cũng không tin được chuyện con chồn sương chết toi kia thích Harry, nó còn khó tin hơn việc Harry thích con trai nữa á!" Ron hét lớn.
Mặc kệ hai người bạn mình lời qua tiếng lại, Harry vẫn cứ đờ người ra đấy, lẩm bẩm cái-câu-mà-ai-cũng-sẽ-nói-khi-nghe-tin-thằng-đánh-nhau-với-mình-từ-bé-đến-lớn-thích-mình.
"Thế giờ cậu tính sao?" Hermione hỏi: "Đâu thể nào cứ đờ người ra đấy rồi không làm được gì như vậy được."
"Không, cái vấn đề ở đây..." Harry ngẩng đầu, hoang mang đong đầy trong đôi mắt xanh lá đẹp tựa viên Emerald xinh đẹp nhất, nhìn hai người bạn chí cốt đối diện: "Vấn đề là mình phát hiện hình như mình cũng thích nó."
"Cái gì?!!!!" Ron hét lớn, té luôn xuống khỏi cái ghế sofa màu vàng đỏ đậm chất Gryffindor êm ái dưới mông.
"Sao cậu nghĩ vậy?" Hermione không bất ngờ như Ron, cô nàng chỉ bình tĩnh hỏi người bạn đối diện.
Harry cúi đầu, không nói gì.
Lúc nghe từ "có" của tên chết toi kia, kì lạ là cậu không chỉ không thấy ghét, mà còn cảm thấy hơi vui vui, nó không quá rõ ràng, nhưng không dễ bỏ qua, cậu đã dành cả ngày để chiêm nghiệm cũng như suy nghĩ về cái cảm xúc này của mình.
Tuy kinh nghiệm tình trường của Harry bằng không, nhưng chưa ăn heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy, tuy hơi chậm, nhưng sau một ngày trời, cậu cuối cùng cũng biết cảm xúc này là gì.
Hermione cũng không gặng hỏi, thấy Harry không trả lời, cô nàng cầm tách trà đang bốc khói nghi ngút trên bàn lên, nhấp một ngụm, mỉm cười nói: "Chuyện này cũng không ngoài dự liệu lắm."
"Hả?!" Ron - mới leo lên ghế lại té xuống cái nữa - Weasley trố mắt nhìn Hermione.
"Cậu nói gì?" Harry cũng khó tin nhìn cô nàng.
"Thì mình nói chuyện này không ngoài dự liệu lắm." Hermione đặt tách trà xuống: "Chứ, có ai đời thuở nay không ưa nhau mà gặp nhau là như chó với mèo thế không, cậu nhớ lại đi Harry, bọn mình chơi với nhau ngần ấy năm, nói chuyện vô số lần, nhưng mình dám cá phân nửa trong đó là nói về Malfoy, và mỗi lần nói về Malfoy, cậu là người hăng nhất.
Miệng thì bảo ghét cay ghét đắng cậu ta đấy, nhưng mỗi lần cậu ta bị gì lại lén chạy đi xem - đừng có bảo với mình là cậu đi xem cậu ta chết hay chưa, Harry, chúng ta là bạn thân của nhau, cậu nghĩ có phản ứng nào của cậu mà mình chưa thấy qua?"
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Mười lăm phút sau...!
"Được rồi, mình sẽ đi tỏ tình với tên kia!" Harry quyết định.
"Gì? Hả? Thật luôn?!!!!" Ron ngồi luôn dưới đất, khó tin nhìn Harry.
"Sao? Ý giề? Tính ghét mình à?" Harry cười cười nhìn gương mặt sợ hãi của Ron ngồi bệt dưới đất, chìa tay ra.
"Không....chỉ là.....hơi bất ngờ thôi......" Ron nắm tay Harry, mượn lực ngồi dậy, sau đó vỗ vỗ vai cậu chàng: "Nếu là quyết định của bạn thân tôi thì tôi ủng hộ hết lòng!" Ron giơ ngón cái lên: "Cố lên!"
Chỉ tiếc nói thì hay lắm, nhưng đến tận ngày cuối cùng trước khi nghỉ lễ Giáng Sinh, Harry vẫn chẳng thấy bóng Draco đâu.
Ngoại trừ lúc lên lớp, cậu hoàn toàn không thấy mái tóc màu vàng kia ở bất kì ngóc ngách nào trong trường.
Thậm chí Harry đã từng có suy nghĩ chặn trước cửa lớp, nhưng lần nào cậu ta cũng biến mất trước khi Harry kịp hành động, khiến Harry sâu sắc hoài nghi rằng cậu ta còn rõ cái Hogwarts này hơn bản thân Harry.
Harry tức đến mức quyết định chặn đầu Zabini lại để hỏi - mọi người hỏi vì sao không phải Parkinson ư? Hiển nhiên là vì quy tắc không cho phép một quý ông làm thế với quý cô!
"Chuyện gì, Potter?" Zabini bình tĩnh nhìn sư tử mắt xanh lá trước mặt mình, lại nhìn xung quanh, cảm thán trong lòng: tên này cũng rất biết chọn chỗ, nơi này vắng hơn cái chùa bà đanh.
"Liệu tôi có nên khen ngợi hay cộng cho Gryffindor vài điểm vì lựa chọn sáng suốt của quý ngài Potter đây không? Vì biết chọn một nơi phù hợp để chặn đường người khác?"
"Im đi Zabini!" Harry nghiến răng nói, nhưng cậu chợt nhớ ra mình đến đây để nhờ vả người khác, cho nên đành phải dịu giọng, treo nụ cười lên môi, hai mắt cong thành hình bán nguyệt, dùng chất giọng dịu dàng dễ mến hết mức có thể nói: "Cậu Zabini này, cậu có thể cho tôi biết Malfoy đâu rồi không?"
Zabini bình tĩnh nhìn chằm chằm Harry, sau đó nhếch miệng, khinh bỉ nói: "Dẹp cái nụ cười chết tiệt kia đi Potter, tôi họ Zabini, không phải Malfoy, sẽ không say ngất ngư cái nụ cười đấy của cậu rồi phun hết thông tin ra đâu."
Nói xong, Zabini khoanh tay nhìn nụ cười của người đối diện cứng ngắc lại.
"Nhưng vì cái tên kia mãi chẳng chịu chấp nhận sự thật, ngày nào cũng lẩm bà lẩm bẩm một câu, hồn vía lơ lửng trên trời, nên tôi đây đành phải tiết lộ cho cậu để tránh chuyện cậu ta té xuống hồ Đen chết hồi nào không hay." Zabini quay lưng "Draco cậu ta rất thích tháp thiên văn." Rồi nện bước rời khỏi, không quên nghĩ thầm trong lòng: Tôi đã cố gắng hết sức tạo cơ hội cho hai người, không được nữa thì tôi hết cách.
Harry sững người một lúc, đến khi cậu hồi hồn thì Blaise đã đi gần đến khúc cua.
Harry vội vàng la lớn một câu cảm ơn, sau đó xoay người dùng tốc độ nhanh nhất mình có thể đạt được phóng qua hành lang.
Tháp thiên văn cách nơi đây có thể nói là cả cái lâu đài, Harry chạy đến mức hai chân tê mỏi, nhưng trên môi vẫn là nụ cười vui vẻ, thậm chí khi chạy ngang qua hai giáo sư của Slytherin nào đấy còn có thể hô lớn: "Giáo sư Snape, giáo sư Riddle, chúc hai thầy buổi tối tốt lành!" rồi chạy biến.
"Gryffindor trừ..." Snape cười lạnh, vừa định trừ điểm Gryffindor lại bị người bên cạnh cản lại.
"Được rồi, thầy Severus, cũng ngày cuối cùng của năm gặp nhau rồi, kệ nó đi." Riddle nói, Snape bị người khác nhảy vào họng cũng chỉ hừ lạnh, không nói nữa.
"Abra không biết nổi hứng gì, học làm bánh, định tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh nhỏ, nướng ít bánh cho mọi người nếm thử, thầy Severus đến chứ, mang phu nhân với tiểu thư Snape luôn." Riddle nói.
"Tôi xin từ chối.
Tôi nghĩ thầy Riddle đây là người hiểu rõ trình độ nấu nướng của nhà mình hơn ai hết, nếu thầy muốn về với vòng tay Merlin thì làm ơn đừng kéo người khác đi chung.
Cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước, chúc thầy một buổi tối tốt lành." Snape nói, sau đó tăng tốc, chỉ chớp mắt đã bỏ xa vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám còn bận suy nghĩ nên lôi kéo ai đến "chung vui" với mình.
"Hay mời thầy Albus nhỉ? Thầy ấy thích ăn đồ ngọt nhất." Riddle vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.
Sau một hồi chạy như bị ai đuổi, Harry cũng đã chạy đến tháp thiên văn.
Cậu dừng bên dưới cầu thang đi lên, hít vào thở ra nhiều lần để điều chỉnh nhịp thở, sau đó lôi cái gương bỏ túi Hermione đưa ra chỉnh lại tóc tai quần áo, cuối cùng mới gỡ cặp kính trưng kiểng cho đẹp trên sống mũi xuống.
Harry quay đầu nhìn cậu chàng điển trai phản chiếu trên bộ giáp sáng loáng bên cạnh, nở một nụ cười tự tin, đá văng suy nghĩ nhỡ cậu ấy không ở trên đó thì thế nào ra khỏi đầu, kiên định đạp lên bậc thang, bước lên một trong những nơi cao nhất trường.
Ra khỏi khúc ngoặt, đập vào mắt Harry là bóng lưng một anh chàng với mái tóc vàng, đang ngồi quay lưng về phía cầu thang.
Cậu ta hơi ngả người ra sau, dồn lực vào hai cánh tay chắc nịch đang chống đằng sau, hai chân đưa ra ngoài, lắc nhẹ.
Có vẻ cậu ta thừa biết người lên là ai, cho nên nghe có tiếng bước chân lại gần cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
"Draco." Harry ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn bầu trời lấp lánh muôn vàn vì sao trên cao, nhẹ giọng nói.
"Tao không cho rằng chúng ta thân đến mức có thể gọi tên thánh nhau, Potter." Draco nói, giọng điệu cũng không hách dịch như thường ngày.
"Tao nghĩ với mối quan hệ sắp đến của chúng ta, gọi thế là không sai." Harry phì cười, ngả lưng ra sau, nhìn trần nhà được vẽ hình ngôi sao năm cánh thật lớn trên đầu.
"Thế quan hệ của chúng ta sắp đến là gì, thưa cậu Potter Biết Tuốt?" Draco quay đầu, nhìn chằm chằm con người đang nằm kế bên bản thân, nghiêm túc hỏi.
Harry cũng không vội trả lời ngay.
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh.
Ai cũng biết bọn họ đang cho nhau thời gian để ngẫm lại lựa chọn của mình một lần nữa.
Tuy mấy tuần qua đã quá dư thời gian cho bọn họ cất nhắc lại tất cả những gì đã đang và sẽ xảy ra, nhưng giờ đây, trước giờ phút bước bước cuối cùng, họ lại đồng ý cho nhau thêm thời gian, để quyết định xem mình có bước nốt bước cuối cùng này hay không.
Năm mười mười lăm hai mươi rồi ba mươi phút trôi qua, Harry cũng đã ngồi dậy, sau đó, hai bàn tay của họ tìm đến nhau, siết chặt, rồi cảm nhận hơi ấm của nhau trong cơn gió mang hơi lạnh mùa đông.
"Mày chắc chưa, Potter?" Draco hỏi, quay đầu, đôi mắt xám kia nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục bên cạnh.
"Chắc hơn bao giờ hết, Malfoy." Harry mỉm cười, siết chặt tay hơn.
"Thế, mong được giúp đỡ, Harry." Draco mỉm cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán hơi ngăm do những trận Quidditch tắm trong ánh mặt trời chói chang,
"Tôi cũng vậy, Draco." Harry bật cười, dang tay nhào vào lòng Draco, dụi dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc ẩn sau lớp áo sơ mi của bạn trai nóng hổi mới ra lò của mình.
Tám năm sau....!
Draco tay cầm cây lau nhà muggle do đích thân phu nhân Malfoy đến trung tâm thương mại muggle mua, ngao ngán chà chà lau lau sàn nhà vốn sạch bong kin kít nhưng anh vừa lau qua chỗ nào là chỗ đấy bằng một cách ngay cả Merlin cũng chả hiểu nổi mà dơ lại, nhưng Merlin không biết, không có nghĩa Draco không biết, chính xác hơn là, nếu anh không biết, anh nghĩ mình không cần chờ tên kia đạp, mà nên chủ động ôm đồ khỏi nhà.
"Harry James Malfoy! Mày có thể nào vui lòng không khiến cái chỗ tao vừa lau xong dơ lại được không!" Draco siết chặt cây lau nhà, kìm nén cảm giác muốn quăng cái con sư tử lông đen mắt xanh lục kia lên giường mần ăn ngay lập tức.
"Draco Lucius Potter! Mày đừng quên tại sao mày phải lau nhà hôm nay!" Harry một tay bốc xì-nách, một tay nhấn nhấn cái điều khiển tivi đang trôi nổi trước mặt.
Draco thở dài bực dọc oán thầm: "Ngày xưa bảo là lấy nhau về sẽ san sẻ việc nhà các thứ, anh rửa chén em lau nhà, bây giờ cái quái gì cũng mình làm, còn không cho gia tinh vào nhà, đã không cho gia tinh vào nhà thì mua mấy cái thiết bị thông minh của muggle gì đó về nhà đi, cứ làm như nó không biết cách khiến mấy cái máy đấy nó chạy đấy, còn bày đặt bảo tốn tiền, bộ định tiết kiệm tiền hay gì? Nguyên cái kho bạc chành ành đó xài sao mà hết, xong cái mình mần nó có hơi nhiệt tình thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu, bây giờ nó hành mình như mình ở đợ nhà nó."
Anh vừa oán vừa lau nhà, đột nhiên, một đoạn ký ức lâu đến mức anh nghĩ mình đã sớm quên xuất hiện trong đầu, một cậu trai với mái tóc đen rối bù, đôi mắt xanh lá lấp lánh giấu sau cặp kính gọng tròn vừa nhìn đã biết kính trang trí, chỉ thẳng đũa phép vào mặt anh, cười mỉm chi nói: "Cho dù tao có thích con trai đi chăng nữa, tao nghĩ nó cũng không liên quan gì đến mày, bộ việc tao thích con trai khiến núi vàng trong cái kho vàng nào đấy của nhà mày ở Gringotts bốc hơi hết hay gì?"
Lau một hồi, Draco ngẩng đầu nhìn con người đang hút trà sữa rột rột, còn bịch xì-nách ban nãy đã bay luôn xuống sàn, nghĩ thầm: "Đúng là làm kho bạc nhà mình bốc hơi thật, nó ăn như hạm thế này có ngày bay bà nó cái kho bạc.
Cái thằng này có khi nó lấy mình cũng chỉ để trả thù chuyện ngày xưa lắm mình bảo nó gay lọ lắm, nếu biết trước có ngày này là ngày xưa mình đã ngậm mẹ mồm vào rồi, gáy cho lắm vào, xong giờ nghiệp nó quật sấp mặt, nuôi cái con heo này đừng nói một, hai cái kho cũng tan biến vào hư vô được."
HOÀN TOÀN VĂN.