Harry Pottersnarry Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình


EDITOR: ALISA
BETA: KIU
- o0o-
061
Bốn năm sau
Nhớ lại những ngày tháng mệt lả trong quá khứ, Harry cảm thấy buồn cười, người đàn ông với bộ dạng khắc nghiệt kia đột nhiên sống động lên trong trí nhớ.

Tiếc thay, mãi đến lần gặp mặt cuối cùng của hai người, cũng không cho cậu chút sắc mặt tốt nào.

Một người yêu cầu người kia hứa hẹn, nhưng bản thân lại luôn keo kiệt với việc trả giá.

Còn may, tất cả đều còn có thể vãn hồi.

Harry cong khóe môi, nghĩ tới việc người kia sau này sẽ không thể tiếp tục trừ điểm Gryffindor nữa.

Chỉ sợ, trong lúc vô tình cậu đã tước đoạt thú vui lớn nhất của y.

062
Cuối đường Bàn Xoay
Trái ngược với tâm trạng kích động của Harry, Snape sống lại nhưng lại có vẻ quá mức bình tĩnh.

Không biết là do mệt mỏi hay chán ghét, y không báo cho bất kỳ ai biết tin mình sống lại.

Thậm chí ngay cả người bạn thân Malfoy, đương nhiên Snape chưa bao giờ thừa nhận ngoài miệng con công Malfoy kia là bạn thân của mình.

Cái gì? Thừa nhận cái kẻ bị dược làm đẹp ăn mòn ngu ngốc kia là bạn tốt của mình?
Chỉ khi nào con công kia có thể học được cách không phóng thích hormone dư thừa làm quấy nhiễu cuộc sống của y nữa thì y có thể sẽ suy nghĩ lại.

Snape vốn cũng không phải là kiểu người quá ỷ lại vào quan hệ xã hội loài người, nhìn phương thức cư xử ghét bỏ người khác ngày thường của y ngày thường là đủ hiểu rồi.

Suốt nửa năm, Snape thật sự không đặt chân vào thế giới phép thuật.

Tuy rằng Harry cũng rất vừa lòng với đối với loại tình huống này rất vừa lòng, nhưng mà, giáo sư ơi......!Anh ở nhà một mình thật sự không buồn chán sao......!
Tốt thôi, giáo sư Snape trời sinh có gen trạch nam* ưu tú.

*trạch nam cũng là cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.

Đối với trạch nam mà nói, mì gói và máy tính ắt không thể thiếu, nhưng mà nhu yếu phẩm sinh hoạt của Snape chỉ có độc dược thôi.

063
Sau khi được cứu không rõ nguyên nhân, giáo sư vẫn thường xuyên đi tới đi lui nấu độc dược như trước, nhưng đã không còn bị đám động vật nhỏ ở Hogwarts quấy nhiễu mỗi ngày, cùng với những bài luận văn chồng chất lỗi sai.

Bỏ vào một nguyên liệu cuối cùng, nấu khoảng 30 phút, ngẩng đầu nhìn thời gian, Snape đi ra khỏi phòng làm việc.

Đương nhiên thông qua đủ loại hành động, bên ngoài hình như cũng không ai biết tin tức mình chưa chết.

Y vẫn luôn nghi hoặc rốt cuộc là ai đã cứu mình, khi mà vốn y đã chết hơn một năm rồi, mở mắt ra lại thấy mình nằm ở trong nhà cuối đường Bàn Xoay.

Là một người tình nguyện muốn chết, Snape cũng không muốn cảm ơn người cứu y lắm.

Tuy không biết sau này phải sinh sống như thế nào mới tốt, nhưng giáo sư độc dược hiển nhiên rất bình tĩnh, tùy ý tiêu hao từng ngày, từng ngày cũng trôi qua rất mau, đôi khi cũng sẽ ngẫm nghĩ về Chúa Cứu Thế, sau đó cười tự giễu.

Trên thế giới này có rất nhiều người quan tâm Harry, không chỉ mỗi bản thân y —— đặc biệt y còn là một người cực kì thích châm chọc mỉa mai.

Đến nỗi quan hệ thân mật của hai người.

Giáo sư đại nhân hiếm khi nhíu mày, y luôn luôn cho rằng mình chẳng qua chỉ là niềm an ủi trong thời kỳ chiến tranh với Harry thôi, nếu chiến tranh kết thúc, Harry cũng nên có cuộc đời của chính cậu.

Cho dù là cuộc sống thanh danh nổi tiếng hay là lui về ẩn mình thì tóm lại đều không liên quan tới Snape.

Nhớ kỹ quá nhiều chuyện, lại quên quá ít chuyện là một loại tật xấu, chỉ khiến con người ta trở nên yếu ớt, lo được lo mất, không có chút xíu tác dụng.

Giống như bọn họ ngay từ đầu vậy, Potter và Snape, ghét nhau như chó với mèo, vốn nên như thế.

Snape lại lần nữa cầm sách lên, phát hiện chính mình bực bội xem không vào chữ nào.

064
Bộ Phép Thuật
"Không, các người không thể làm như vậy." Hermione hét lên "Là Harry đánh bại Voldemort, cứu vớt thế giới phép thuật, các người không thể qua cầu rút ván như vậy được!"
Vẻ mặt Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhậm chức lạnh nhạt, thong thả ung dung mở miệng "Bà Weasley, tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng sự thật là Harry Potter là Trường Sinh Linh Giá duy nhất của người kia."
"Đã từng" Hermione lạnh lùng bổ sung "Harry chỉ là Harry, cậu ấy đã tiêu diệt cái Trường Sinh Linh Giá đó rồi."
Cô vừa lòng nhìn kẻ đối diện chấn động bởi vì cái tên Voldermort, trong lòng lại lặng lẽ nổi lên lo lắng.

Cho đến tận nay, dù chỉ là cái tên Voldermort thôi nhưng vẫn khiến nhiều người kiêng kỵ như cũ.

Ai nói chiến tranh đã đi qua, chiến loạn cùng với khói mù tử vong để lại ám ảnh cho đại đa số người, mọi người giống như chim sợ cành cong, không ai có thể chịu đựng thêm sợ hãi từ chiến tranh.

Giống như mọi người có thể thường xuyên nhìn thấy, đội ngũ chấp pháp dùng phương thức đối xử cực đoan với những người máu tron trên đường.

Thế giới phép thuật âm ỉ điên cuồng, loại điên cuồng này bị che dấu sâu dưới mặt nước ra vẻ bình lặng.

Sóng ngầm mãnh liệt.

Đương nhiên, cũng có chính khách khôn khéo lợi dụng tâm lý sợ hãi Voldemort của mọi người mà tấn công địa vị Harry, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhậm chức là một trong số đó.

065
Hermione lúc này có chút lo lắng tình huống của Harry, người sớm đã trở thành nhân sự quan trọng của Bộ Pháp Thuật như cô đương nhiên không khó suy đoán những thủ đoạn đê tiện của mấy chính khách hèn hạ kia.

"Tôi đã phái một đội Thần Sáng và giám ngục, lùng bắt Harry James Potter, nếu như cậu ta phản kháng quá khích, giết chết không cần luận tội." (Alisia: Harry hiền, chắc chắn sẽ không giết ông, nhưng mà nếu cậu ấy điên lên, ai biết được).

Vị Bộ trưởng vốn được người khác kính trọng, hiện giờ khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên vặn vẹo dữ tợn.

"Ngươi không thể làm như vậy, Harry không có làm gì sai cả, huống hồ chúng ta không thể cứ để giám ngục lên phố."
Hermione tuyệt vọng rên rỉ, khát cầu kêu gọi lương tâm của Bộ trưởng Bộ Phép Thuật.

Hiển nhiên vị bộ trưởng này cũng không quan tâm lắm, Hermione đã vài lần phản bác mình trước mặt mọi người trước đây, đơn giản là ỷ vào phía sau có một Chúa Cứu Thế, hiện giờ xem vợ chồng bọn họ còn có thể dựa vào ai.

"Bà Weasley, tôi vì quyết định giữ vững lập trường của mình mà xin lỗi."
Hermione híp mắt nhìn vị Bộ trưởng đang đắc ý vênh váo, trong mắt toàn là khinh thường.

Alisia: nếu tớ là Hermione tớ sẽ ếm cho ông Bộ trưởng một lời nguyền độc đoán, làm cho ông ta cởi hết quần áo chạy rông ngoài Hẻm Xéo cho bỏ tức á.

HẾT CHƯƠNG 7.1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui