Harry Pottersnarry Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình


EDITOR: ALISIA
BETA: KIU
- o0o-
021
Bốn năm trước
Đó là mùa hè năm thứ tư, năm đó Harry phải đối mặt với một mùa hè u ám chưa từng trải qua trước đó.

Đương nhiên không thể so với những ngày tháng chiến tranh của tuổi mười bảy, nhưng lúc đó thật sự là một trong những khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời Harry.

Chỉ xếp sau ngày Snape chết.

Harry đem tin tức của Kẻ Mà Ai Cũng Biết nói ra, nhưng mà giới Phù thủy lại không đoàn kết thành một khối sức mạnh như trong tưởng tượng của cậu.

Có người nói nhất định phải tiêu diệt Voldemort, có người nguyện ý chết một cách khẳng khái vì chính nghĩa, ngược lại cũng có người im thin thít khi nhắc đến Voldemort, có người thì không tin tưởng việc này, chỉ chỉ trỏ trỏ Harry.

Cedric chết, Voldemort sống lại, dư luận lên án công khai, ánh mắt kì lạ trong mơ và việc cụ Dumbledore cố tình tránh né.

Đủ loại sự việc nối gót kéo tới, Harry đã không còn nhớ rõ vì nguyên nhân gì, hình như là bởi vì một chuyện nhỏ nào đó, tóm lại, cái đó thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*, cậu ngã bệnh.

Gần như là bệnh đến không gượng dậy nổi.

022
Người mới mắc bệnh ban đầu sẽ có cảm giác như bản thân đang bị tra tấn, nhưng khi đã quen với đau ốm, đối tượng bị căn bệnh dày vò lại là những người quan tâm họ.

Harry cuối cùng cũng có được một kì nghỉ dài, cậu có cảm giác hình như mình đã ngủ rất lâu, lúc vừa tỉnh lại Harry thậm chí còn cảm thấy hơi mê mê mang mang, không phân định rõ rốt cuộc mình đang ở phương trời nào.


Sau đó cậu mới biết, cái nơi cũ nát âm u toạ lạc ở cuối con đường Bàn Xoay – là nhà của Snape.

Khi biết chuyện đó, Harry đã trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt, vẫn khó ưa như trước, đang lạnh lùng ném cho cậu một chai độc dược, sau đó nói cho cậu biết cậu phải ở cùng người này suốt kỳ nghỉ, bởi vì ngoài tĩnh dưỡng thân thể ra thì Harry còn cần phải học Bế Quan Bí Thuật.

Tốt thôi, thực tế thì nguyên văn lời Snape nói là thế này nè.

"Đầu óc của Dumbledore có lẽ đã bị độc dược ăn mòn rồi, ông ta muốn ta dạy ngươi Bế Quan Bí Thuật, nhằm bảo vệ cái đầu bé tí tẹo lại còn rỗng toét vô tri của ngươi," y còn ngừng một chút, sau đó ác ý cười lạnh "tuy rằng ta cảm thấy Dumbledore chỉ đang mơ tưởng hão huyền thôi."
Snape mặc một thân áo đen từ trên cao nhìn xuống Harry, thanh âm trầm thấp làm cậu rất sững sờ, tin cậu, tuyệt đối đừng bao giờ hoài nghi khí thế của Snape.

Y nhất định trời sinh là khắc tinh của Gryffindor.

Nghĩ đến đây, Harry lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Snape thật sự không phải một thầy giáo giỏi, cho dù là dạy độc dược hay là Bế Quan Bí Thuật thì cậu đều làm cực kì hỏng bét.

Chắc chắn là vậy luôn, nếu không thì tại sao cậu mãi vẫn không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mang tên "giáo sư Snape" chứ.

Hay tỷ như sau khi y chết, Bế Quan Bí Thuật cậu thực hiện chưa bao giờ thành công giúp cậu thoát khỏi đau khổ.

023
Bốn năm sau
Quảng trường Grimmauld
Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo, quấy rầy Harry đang trầm tư, cậu ngẩng đầu lên nhìn nhìn mới phát hiện ra bây giờ đã giữa trưa rồi.

Cậu cố ý học bộ dáng của người kia, biến căn phòng trở nên âm u không có ánh mặt trời, cộng thêm lịch làm việc và nghỉ ngơi vô cùng rối loạn, nên đã khiến cho Harry hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian.

Tùy tiện chạm vào một nơi nào đó, cậu nhìn thấy bộ dáng của vị khách tới chơi kia, cuối cùng nở một nụ cười đầu tiên sau mấy ngày liền, là Hermione.

Hermione Granger, không, giờ là Hermione Weasley, chiến tranh vừa kết thúc thì cô gả cho Ron Weasley.


Đó là một việc trọng đại trong giới Phù thủy lúc đó.

Hai vị anh hùng chiến tranh, hai người bạn chí cốt của Chúa Cứu Thế, đến cả Chúa Cứu Thế vẫn luôn mai danh ẩn tích sau chiến tranh cũng xuất hiện trong hôn lễ của họ, rất nhiều người đều nói, khung cảnh long trọng như vậy cả đời bọn họ đều khó có thể quên.

Có lẽ là vì tình yêu dạt dào hạnh phúc của họ đã an ủi tâm tư nhiều người.

Tỷ như một nhà Weasley, Fred đã chết, sau đó cái tên này trở thành vết sẹo mà gia đình náo nhiệt đó không bao giờ muốn nhắc tới.

Dù trải qua bao lâu thì vết sẹo đó cũng không thể khép lại, chỉ cần nhắc đến một chút cũng làm người ta đau đến chết lặng.

Mọi người sẽ không bao giờ quên được nỗi đau xót khi một người đã chết.

Vì chiến tranh, người ta thương tiếc những người chết đi, nhưng mấy ai biết cha mẹ vợ con của những người đó đã phải sống quãng đời còn lại như thế nào khi không còn ai chăm sóc.

Harry nhếch khóe môi trào phúng, ngồi xuống sô pha, đáng buồn thay chính mình không phải là người thân của người kia, cũng không phải là bạn bè gì cả.

Thậm chí tên hai người bọn họ cũng không có khả năng được nhắc tới cùng lúc.

Một người là học trò, một người là giáo sư; một Gryffindor, một Slytherin; một là Chúa Cứu Thế, một là Tử Thần Thực Tử, một người sống, một người chết......!
Không ai có thể thoát khỏi cái chết.

Ngay cả Merlin cũng không thể.

024

Hermione là một cô gái thông minh, nếu không có cô, cái gọi là tam giác vàng Gryffindor cũng chỉ là ba đứa nhóc lỗ mãng, chẳng làm nên tích sự gì.

Nhưng mà bởi vì có cô nàng cơ trí này ở đây, cho nên ba đứa nhóc bọn họ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm không biết bao nhiêu lần.

Vậy nên Hermione trở thành Phù thủy thăng tiến nhanh nhất giới Phù thủy cũng không phải là điều ngạc nhiên gì.

Tuy nhiên, ngay cả một cô gái thông minh như vậy cũng có rất nhiều chuyện không làm được, ví dụ như việc của bạn tốt —— Chúa Cứu Thế Harry Potter.

Sô pha nhà Black cực kỳ to rộng, thanh niên gầy yếu cuộn tròn ở một góc, tóc đen hỗn độn gần như che khuất nửa khuôn mặt, càng khiến cho gương mặt cậu thêm tái nhợt, con ngươi xanh biếc vô hồn.

Khi Hermione tiến vào nhà Black, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới, từ nhỏ đã được xưng là "Biết tuốt" trong nháy mắt không biết nên nói gì.

"Harry......"
Khuôn mặt của "Cậu Bé Vàng", người gần như khiến toàn bộ thiếu niên trong giới phép thuật say mê, lúc này lộ rõ sự suy sụp, sắc mặt gần như là tuyệt vọng.

Hermione rất muốn cùng Ron thường xuyên đến đây tâm sự, tâm sự chuyện của Bộ Pháp Thuật, tâm sự về hy vọng của mọi người sau chiến tranh.

Chỉ là Hermione chưa kịp nói gì, nhìn Harry như vậy, cô không thể không coi như chưa có gì xảy ra.

Bọn họ đều hiểu rõ, rất nhiều chuyện đều không thể như trước nữa.

Dù có bao nhiêu hối hận, bao nhiêu đau khổ.

Tất cả đều không thể trở về được nữa.

025
Đường phố Luân Đôn
Nhưng cho dù như thế nào, Hermione vẫn khuyên Harry đi ra ngoài một chút, cô không hy vọng Harry cứ ở trong nhà suốt, nơi đó có quá nhiều ký ức của quá nhiều người, mà hầu hết bọn họ đã không thể trở về nữa.

Cho nên hai người đều thay quần áo Muggle rồi độn thổ tới một góc hẻo lánh trên quảng trường ở Luân Đôn.


"Hermione, tớ muốn ở một mình một chút, bồ về trước đi."
Harry nhàn nhạt cười, nhìn về phía Hermione.

"Vậy được rồi, Harry, tớ đi về trước."
Có lẽ Hermione cũng cảm thấy để Harry ở một mình thì tốt hơn
Chúa Cứu Thế vẫn nhàn nhạt cười như cũ.

Hermione nhìn mắt Harry, gật gật đầu.

Nhưng ngay khi vừa quay đầu đi, nước mắt của cô lại tuôn ra như suối.

Mọi người đều hiểu, chiến tranh kết thúc, trả giá bằng xương máu, còn sống mới càng bi tráng......!
Harry đi trong Luân Đôn phồn hoa, nhà cao tầng san sát bốn phía, người đi đường tới tới lui lui ai cũng vội vàng.

Harry ngồi ở ven đường nghỉ ngơi, lẳng lặng dựa vào ghế, trong mắt tràn đầy hoài niệm.

——————————————
*cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: Cũng một dạng tương tự như: "Một giọt nước làm tràn ly."
Nguồn gốc của từ này bắt nguồn từ câu truyện sau:
Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời.

Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà.

Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó.

Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.

(trích từ tangthuvien)
kiu: Bởi vì muốn đảm bảo chất lượng và tiến độ ra chương nên Alisia và mình đã quyết định sẽ tách một chương của Binh Hoang Loạn Mã Đích Ái Tình thành hai phần nhỏ, nghĩa là X.1 và X.2 (X là số chương) nha.
HẾT CHƯƠNG 3.1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận