Hạt Giống Tiến Hóa

Khu trại tị nạn rất nhanh đã hiện ra trong tầm mắt, nó vốn là khu vực sầm uất nhất thị trấn, nằm phía trên một đỉnh dốc, những căn nhà phía dưới đa số đều bị bỏ hoang, có một số thì bị phá nát tan hoang, một phần có lẽ là do gió, lốc, một phần có lẽ phát sinh trong lúc chiến đấu.

Cổng và tường bao khu trại tị nạn được làm bằng gỗ, xi măng, gạch đá, và các rào thép các loại lợp cao gần hai mét, tuy nhìn qua không thấy chút thẩm mỹ nào, nhưng cũng khá vững chắc, một số mảnh thép và rào gai được bọc ở phía trên tường bao để ngăn cản kẻ địch tiến công.

“Chị Linh trở về rồi” Phía trên đầu tường có một tiếng kêu vang lên, cửa cổng nhanh chóng được mở ra.

Ở bên trong lúc này, một nhóm người xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mái tóc đã hoa râm, nhưng gương mặt rất rắn rỏi, mang một vết sẹo dữ tợn ở má bên phải, bước về phía trước, ánh mắt đảo qua cả đoàn người, một tia đau lòng thoáng hiện ra trên gương mặt.

Linh bước về phía trước, đưa tay lên chào kiểu quân đội, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Toàn đội số 5 đã hy sinh, thưa đại tá”

Người trung niên nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: “Cho toàn đội về nghỉ ngơi đi”

“Rõ” Linh lên tiếng đáp, chỉ qua Vỹ, Dung và nhóm người của Đức ở phía sau, cô lên tiếng nói:

“Những người này đã tiêu diệt đám xác sống biến dị trước khi đội của chúng ta tới nơi, họ muốn đến trại tị nạn, thưa đại tá”

“Được, bố trí chỗ cho họ nghỉ lại” Người trung niên đáp lời, xoay người bước đi. Không khí xung quanh hơi chùng xuống do sự hy sinh của những người đồng đội.

Đúng lúc này, tiếng một chiếc xe jeep rồ máy tiến lại ở phía xa, đây là loại xe quân dụng đời cũ, tiếng nổ máy khá trầm đục, Linh quay đầu nhìn về hướng đó, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Chiếc xe rất nhanh đã tới trước cổng trại tị nạn, một đám khoảng năm người lục tục xuống xe, dẫn đầu là một người thanh niên vạm vỡ, cao lớn, chắc cũng phải đến 1m8, gương mặt có thể nói khá là điển trai, mái tóc cắt gọn vuốt ngược ra sau, lộ ra vẻ anh tuấn, bốn người theo sát ngay phía sau.

Đức nheo mắt nhìn kỹ, đám này không ngờ có tới hai người đạt cấp độ 2C, còn lại đều là cấp độ C, đây quả là một nhóm rất mạnh, bước chân vô tình lại rất đều.

Cả đám đi đến trước mặt Linh, người thanh niên đảo mắt nhìn qua đám người của Đức, dừng lại một lúc trên người của hắn rồi nở một nụ cười sáng lạn nhìn Linh lên tiếng nói:

“Đã lâu không gặp, có vẻ dạo này tình hình của em không được tốt lắm nhỉ?”

“Dương, chúng ta đã không còn là đồng đội, đây không phải là chuyện anh cần quan tâm đâu” Linh lạnh lùng lên tiếng

“Em nói vậy làm anh đau lòng đấy” Người thanh niên nở nụ cười nửa miệng nhìn Linh, trả lời, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý.

Người thanh niên tên Dương đưa tay chỉ về phía người đàn ông trung niên ở phía sau, lắc đầu nói:

“Haizz, Em vẫn nghe theo lời của lão già gàn dở, yếu ớt này sao, thời của đám bọn họ đã kết thúc rồi, đây là thời đại của kẻ mạnh, là thời của chúng ta”

“Đi theo anh đi” Nhìn về phía Linh, người thanh niên tên Dương chìa tay ra nói

Hít sâu một hơi, Linh lạnh lùng nhìn về phía gã, gằn giọng: “Đừng dở cái giọng này ra nữa, buồn nôn lắm Dương à, biến khỏi đây trước khi tôi đổi ý”

“Cô nghĩ rằng mình thanh cao lắm sao con đ*** thối kia ” Một tên ở phía sau, chỉ vào mặt Linh lớn giọng quát

Hắn vừa dứt lời thì một mũi tên bằng băng đã nhắm thẳng vào mặt gã bắn tới, tốc độ cực nhanh. Gã thanh niên tên Dương đưa tay ra, nhanh như chớp chụp lấy mũi tên, bóp một cái khiến nó vỡ vụn tan nát thành những mảnh băng rơi lả tả, nhìn về phía Chương vừa bắn, hắn cười nhạt:

“Tự lượng sức mình đi nhóc”

Chương trừng mắt nhìn qua, một mũi tên nữa đã đặt lên dây chĩa thẳng vào đầu hắn, những người phía sau cũng lập tức rút khẩu tiểu liên trên vai, họng súng đen ngòm chĩa về phía đám người của Dương, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Dương liếc nhìn qua, gương mặt không hề nao núng, ánh mắt trở nên lạnh lại, nụ cười tắt ngấm trên môi, ánh mắt như một con độc xà nhìn chằm chặp vào đám người. Bốn người phía sau cũng ngưng thần chờ đợi, vũ khí nắm chắc trên tay. Không khí trong chớp mắt trở nên cực kỳ căng thẳng.

Linh khoát tay về phía sau, ra hiệu cho mọi người bỏ súng xuống, giọng nói lạnh lùng:

“Quản tốt cho kỹ mấy cái miệng chó của bọn nó, nếu không tôi cũng không ngại giết bớt vài đứa đâu”

“Ha ha, được rồi, được rồi, lần này là do anh sai” Gã cười lớn một tiếng, khoát tay với mấy tên ở phía sau, quay đầu bước đi:

“Đi thôi”

Đảo mắt qua nhìn đám người của Đức, ánh mắt dừng lại vài lần trên người của Hân và Dung, quay đầu nhìn Linh lên tiếng:

“Đây là người mới hả, nhìn cũng ra hình ra dáng đấy chứ, sẽ để bọn họ chết vào lúc nào đây, giống đội của Khánh, hay là đội của Phương?”

Gã vừa dứt lời thì Linh đã đột ngột dậm chân nhảy về phía trước, nắm tay vung lên đấm thẳng vào mặt của gã, Dương cười một tiếng, giơ tay lên chặn lại. Linh tung người nhảy lên tung một cú đá chân sau vào giữa người, Dương giơ tay còn lại chặn xuống, nhưng lực đá khá mạnh đẩy hắn bật ngược về phía sau hai bước.

Lạnh lùng nhìn về phía hắn, Linh gằn giọng: “Cút”

Phủi đi mớ tuyết dính trên người, vẫn giữ nụ cười nửa miệng, Dương nhún vai: “Em nóng quá, cứ thế sẽ khó tìm chồng đấy, anh chỉ là nói sự thật thôi mà”

Gã xoay đầu dẫn cả đám bước về phía xe, ngoái đầu nhìn về phía nhóm người của Đức, lên tiếng:

“Cái trại tị nạn này không phải là chốn an ổn như các ngươi tưởng đâu, cứ ở đây một thời gian đi rồi sẽ hiểu”

“Khi nào không chịu nổi có thể đến tìm ta, gạo trắng, rượu ngon, thịt nướng luôn sẵn sàng chào đón”

Đảo mắt về phía Linh, hắn lên tiếng: “Khi nào em đổi ý, em biết tìm anh ở đâu rồi đấy”

Tiếng xe jeep nổ máy rời đi về phía xa, gã Dương vẫn còn giơ tay vẫy lại qua cửa kính bên hông. Chiếc xe rời đi để lại sự khó chịu và phiền muộn của Linh, cùng sự khó hiểu và hoang mang của Vỹ và Dung.

Lồng ngực còn hơi phập phồng vì tức giận, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình của mình, Linh quay đầu nhìn về nhóm người Đức, lên tiếng:

“Đi thôi, để tôi sắp xếp chỗ ở cho mọi người”

Đức gật đầu, dẫn mọi người đi theo Linh.

Trại tị nạn này có vẻ cũng không lớn lắm, cả dãy chỉ rộng chừng hơn ngàn mét vuông, bao bọc xung quanh là tường chắn thô sơ, chế lại từ những vật liệu có sẵn, như đá, gỗ, những mảnh xi măng, hàng rào dây thép.

Đi qua cổng là tới khu vực dãy nhà ở, dựa theo những gì Đức quan sát được thì có lẽ khu này có thể có khoảng từ 500, đến 600 người, đội của Linh thì không đi theo mà bước về chỗ ở của họ, một căn nhà ba tầng khá kiên cố, ở rìa ngoài trại tị nạn.

Trên đường cả Đức và Linh đều ăn ý không ai nhắc gì về chuyện vừa xảy ra,. Linh thì có vẻ tâm trạng vẫn còn khá nặng nề vì cái chết của những người đồng đội và vì lời nói của kẻ vừa đến.

Còn đối với Đức mà nói, hắn lưu lại chủ yếu là vì tìm kiếm nơi lưu trữ thông tin từ máy chủ chính phủ, xác minh những suy đoán trong lòng mình, hoàn thành xong hắn sẽ lập tức rời đi, những chuyện ở đây không phải là thứ mà hắn muốn quan tâm.

Đi ngang qua một ngã rẽ, một cái bóng nhỏ chợt nhảy vào người của Linh. Cô vội giơ tay lên đỡ lấy.

Đó là một cô bé chắc chỉ tầm sáu, bảy tuổi, đôi mắt to tròn, gương mặt khá bầu bĩnh dễ thương, nhưng hơi xanh xao do đói và lạnh, trên người khoác một chiếc áo khoác cho người lớn đã khá rách nát.

Nhìn thấy Linh, cô bé vui vẻ reo lên: “Chị Linh” rồi quay sang nhìn nhóm của Đức ở phía sau, lễ phép cúi đầu: “Em chào anh chị ạ”

Đức nhẹ nhàng gật đầu, Lan và Hân mỉm cười vẫy tay với cô bé.

Linh nhấc con bé lên, phủi đi mớ tuyết trên đầu và áo, cau mày hỏi: “Em làm sao mà chạy ra tận đây, mẹ em đâu rồi?”

“Mẹ em đang nhóm lửa nấu ăn cùng với mọi người ở cuối khu đấy ạ, em đi ra bên này để lấy thêm củi”

Linh tháo chiếc khăn cổ mình, choàng một vòng qua cổ cô bé làm một cái khăn choàng cổ, buộc lại cái cúc áo cho chặt vào cái áo đã sờn rách trên người cô bé, rồi bước vào một căn nhà kho gần đó, lấy ra một bó củi lớn đeo lên vai, một tay dắt theo cô bé, nhắm về phía cuối đường đi đến.

Cô bé cũng vui vẻ cầm tay Linh bước theo, nhóm người Đức chậm rãi theo sau.

Lúc này trời cũng đã về chiều, cộng thêm tiết trời lạnh lẽo và nhiều mây, khiến trời tối đi rất nhanh.

Ở chính giữa một khoảng sân rộng có mái che, đang nhóm một vài bếp lửa ở đó, phía trên mỗi bếp lửa bắc một cái nồi lớn, khói bay nghi ngút, có mấy cô lớn tuổi đang ngồi thổi lửa xung quanh, và mấy đứa bé cũng đang ngồi kế bên, hai tay chìa về phía bếp lửa xoa xoa tay lấy chút hơi ấm giữa tiết trời lạnh lẽo.

Ở đây lúc này đã có tầm gần một trăm người tụ tập, trên tay mỗi người là một cái chén nhỏ, ánh mắt thèm thuồng nhìn về những chiếc nồi lớn. Đức đảo mắt nhìn qua, có vẻ đều là nấu cháo, còn khá loãng, bên trong bỏ thêm một vài cộng rau cải xắt nhỏ.

Chỉ về phía căn nhà bỏ hoang phía đối diện, Linh lên tiếng: “Tạm thời thì mọi người hãy ở lại đây, nghỉ một đêm đi, ngày mai tôi sẽ giới thiệu sơ về trại và nội quy ở đây”

“Nếu đã đói bụng, thì có thể tới ăn cùng với mọi người” Linh chỉ tay về phía bếp lửa lên tiếng nói.

“Cảm ơn cô” Đức gật đầu lên tiếng.

Linh dẫn cô bé đến trước bếp lửa, đặt bó củi xuống, đưa cô bé cho một người phụ nữ đứng tuổi đang nấu ăn, nhẹ giọng lên tiếng: “Dì năm, củi đây nè, lần sau nói mấy người lớn đi mang đi, bé Nga còn nhỏ lắm sao mà khuân nổi”

Người thiếu phụ cũng nở nụ cười niềm nở: “Cảm ơn con nha, cũng chỉ lấy thêm mấy cây thôi, không cần nhiều như vầy đâu, bé Nga nó cũng thức tỉnh rồi mà”

“Con ở lại ăn chung với mọi người luôn nha” Người phụ nữ lên tiếng mời

“Dạ thôi, con còn về báo cáo với đại tá nữa, bọn con sẽ ăn sau, không sao đâu” Linh nhẹ nhàng từ chối.

“Vất vả cho con quá” Người phụ nữ ái ngại lên tiếng

Linh gật đầu, cười nhẹ một tiếng, rồi quay đầu bước trở lại, dáng người thẳng tắp rảo bước đi trong tiết trời lạnh giá âm u.

Bóng lưng nhìn qua bất chợt có cảm giác thật cô độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui