Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.06
Bỗng Thiên Duy xoè tay ra:
“Đưa tay đây!”
Hương Ly không hiểu gì nhưng vẫn đặt tay vào bàn tay Thiên Duy. Cậu nắm chặt tay lại, hơi ấm từ tay cậu xua đi cái lạnh trong lòng cô.
“Cậu đưa tôi đi đâu?”
“Đi về!”
“Về?”
“Về chuẩn bị để mai cậu đến lớp mới! Nghe nói cậu học lớp tôi đấy!”
“Cái gì? Tôi phải học ở trường B. thật sao?”
“Phải, cậu có biết để tự tìm kiếm câu trả lời là thế nào không?”
“Là thế nào?”
“Là cậu hãy đối diện với khó khăn!”
Rồi cậu nắm chặt tay cô bước đi trên con đường gió thổi. Hương Ly chợt mỉm cười. Cô đã hiểu ra ý cậu.
Có thể, bạn đang phải gặp quá nhiều khó khăn, quá nhiều câu hỏi mà bạn không hiểu gì cả, không thể nào trả lời được. Và không có ai trả lời được cho bạn….
Thì chính bạn hãy tự tìm ình một câu trả lời!
Cuộc sống là một chuỗi những câu hỏi, mỗi câu hỏi lại gắn với một khó khăn, thử thách, với những điều mà chúng ta không thể lường trước được. Sẽ chẳng có ai trả lời thay bạn được câu hỏi đó cả, chỉ có bạn mới có thể chọn ình con đường phải đi. Đừng trốn tránh, đừng nản chí, đừng buông xuôi, nếu không hiểu hãy làm sao để hiểu đến cùng, nếu không tìm được câu trả lời thì hãy cứ tìm đến cùng, vì bất chợt một lúc nào đó câu trả lời ấy sẽ đến với bạn vào một lúc nào đó bạn không thể ngờ tới, và đằng sau khó khăn sẽ mở ra một cánh cửa ánh sáng hạnh phúc.
Chỉ cần bạn không sợ, hãy dũng cảm đối diện với khó khăn của chính mình!
“Thiên Duy, cậu biết tôi…ở nhà Tú Phong rồi à?”
“Ừ cái gì mà tôi chẳng biết, Tú Phong là bạn thân của tôi mà!”
“Lạ nhỉ? Tú Phong lạnh lùng thế mà cậu cũng chơi thân được sao?”
“Chúng tôi thân nhau từ nhỏ!”
Từ nhỏ? Lại một ký ức đâu đó hiện lên.
Xa xa trong ký ức đó, có một cánh diều bay trên bầu trời…
“Thôi nghĩ ngợi gì nữa, mau đi vào nhà đi.” – Thiên Duy mỉm cười dịu dàng.
“Cám ơn cậu vì hôm nay.”
“Cám ơn gì chứ? À mà tối nay Noel rồi, BOD có hoạt động vui lắm đấy, cậu sẽ đi nhé?”
“Ừm tôi sẽ đi!”
Thiên Duy tạm biệt cô rồi khuất dần trong dòng người tấp nập. Hương Ly khẽ mỉm cười rồi đi vào trong nhà. Cô đụng ngay Tú Bình đang ngồi trên salong.
“Hương Ly, ngồi xuống đây!”
Cô bình thản ngồi xuống đối diện với ông.
“Nhà trường nói cô bị đuổi học phải không?”
“Tuỳ ông muốn nghĩ thế nào cũng được!” – Cô đáp lạnh tanh.
Tú Bình thấy cô gái này không vừa liền dịu giọng:
“Cô sẽ sang trường B. học phải không?”
“Phải!”
“Nhưng có chuyện gì vậy? Tôi nghe nói cô là học sinh giỏi tại trường H.?”
“Ông không cần quan tâm đâu!” – Hương Ly đứng dậy tiến lên phòng.
Tú Bình nhìn theo cô, thở dài. Làm sao ông có thể lấy cô gái trẻ bằng tuổi con ông thế này kia chứ?
Hương Ly vừa đi lên đến phòng thì thấy Tú Phong cũng đi từ tầng trên xuống. Cậu nhìn cô một cái, lạnh lùng, thờ ơ nhưng ánh mắt không giấu nổi sự căm phẫn vì một điều gì đó.
Bỗng cậu dừng lại, cất tiếng:
“Vừa đi về với Thiên Duy đúng không?”
“Ừ!”
“Và cậu ấy bảo tối nay đi chơi Noel cùng chúng tôi đúng không?”
“Sao cậu biết?”
“Thiên Duy như thế nào tôi đều biết, cậu ấy lúc nào cũng cố gắng quan tâm đến người khác nhưng đâu có biết quan tâm đến mình.”

“Cậu ấy là một người tốt…”
“Phải, nhưng cô thì không tốt như thế, Hương Ly ạ!”
Nói rồi cậu bỏ đi.
Chỉ còn Hương Ly đứng đó, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí náo nức của Noel đã về rồi, đường phố tấp nập nhộn nhịp sao chỉ có mình cô đơn độc nơi đây với miền ký ức không tên đang cứ quanh quẩn như cơn gió lạnh cuối đông.
Tối.
“Cháu chào bác!”
“Thiên Duy đó à? Mấy đứa đi chơi Noel sao?”
“Vâng ạ! Tú Phong, xuống đi!”
Thiên Duy vẫy Tú Phong đang đi từ cầu thang xuống, nhưng cậu để ý tới Hương Ly hơn. Nhìn Thiên Duy hiền lành mỉm cười với mình, Hương Ly thấy ấm lòng biết bao. Còn Tú Phong chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bước đi.
Ba người bạn đi trên con đường đầy không khí Noel. Ở đâu cũng đầy màu sắc vui tươi. Tiếng ca “Jingle Bells”, “We Wish You A Merry Christmas”,…vang lên ngân nga theo tiếng cười của dòng người đi lại. Hương Ly quên hết đi cả buồn đau nước mắt mà cứ thế cười đùa cùng với Thiên Duy, lúc thì xem những món đồ bày bán ngày Noel trông rất ngộ nghĩnh, lúc thì chỉ các vì sao trên trời – thứ yêu thích của Thiên Duy. Chỉ có Tú Phong là hậm hực cứ phải đi theo, vẫn cứ giữ cái mặt lạnh như tiền.
“Ê ông bạn, đội thử cái mũ này đi, Hương Ly chọn đó nhá!”
“Tớ có phải ông già Noel đâu mà đội cái mũ đó!” – Tú Phong giãy nảy gạt Thiên Duy ra.
“Trông to cao lực lưỡng thế này thì đeo râu vào là giống ông già Noel ngay mà. Đội thử coi nào, trông đẹp trai đấy!”
“Thôi đi, tớ ghét cái mũ nào cứ hình tuần lộc mãi lắm, trông trẻ con chết!”
“Thì đâu có hình tuần lộc đâu, nhìn lại đi.”
Tú Phong đành phải nhìn kỹ cái mũ đó. Một chiếc mũ đỏ đúng chất liệu “màu Noel” nhưng lại thêu hình những cánh diều xinh xắn.
Tú Phong tự dưng mỉm cười khi nhớ lại lúc đó.
———————–
“KHÔNG!!!” – Hương Ly hét lên – “Diều bay rồi, không!!! Tớ phải lấy diều lại!”
“Đừng, ngã đấy Ly!” – Cả hai cậu bé níu cô lại, cô làm sao có thể bay được mà định nhảy lên lấy diều cơ chứ?
Hương Ly gục xuống, oà khóc:
“Tú Phong, tớ làm mất con diều của cậu rồi, huhu!!”
“Cậu nín đi, không sao đâu mà.”
“Không, đó là con diều cậu tự làm, cậu đã bỏ công sức ra, vậy mà tớ làm mất!”
“Đã làm sao đâu, tớ sẽ làm cái khác. Cậu đừng khóc, tớ không thích nhìn cậu khóc đâu!”
Nhưng Hương Ly vẫn cứ khóc. Tú Phong cảm thấy có gì đó rất đau nhói từ trong tim.
Bởi vì chính cậu cũng để ý, cô bé chỉ có thể khóc được ở mắt bên trái…
Nếu như khóc cũng không được trọn vẹn, còn đau hơn cả cười không được trọn vẹn!
Tú Phong vỗ vai an ủi Ly:
“Nín đi mà, đừng có khóc nữa, con diều ấy chắc cũng chơi trốn tìm đấy!”
“Trốn tìm là sao?”
“Cậu có nghe cô Phương kể không, con diều thường gắn liền với ước mơ. Ước mơ thì chỉ chưa đến, chứ rồi nó sẽ đến, chắc nó đang chơi trốn tìm giống như mắt của cậu đây nè! Vì thế nó sẽ về, yên tâm, cậu mà khóc nó lại không về tớ sẽ bắt đền cậu.”
“Ế ế tớ không khóc nữa, đừng bắt đền tớ mà.” – Hương Ly cười méo mó, lau nước mắt đi.
“Được rồi, giờ thì chơi trò khác đi nào!” – Tú Phong kéo cô bé đứng dậy.
——————————
Cánh diều ấy, liệu nó có quay về không? Nếu như nó quay về, biết đâu sẽ có phép màu xảy ra và đưa cô bạn đáng yêu của cậu quay trở lại, cùng với những năm tháng bình yên ngày ấy. Cánh diều ước mơ nếu như quay trở về, cũng sẽ về lại hết ký ức thân thuộc. Vẫn sẽ là Tú Phong đáng yêu, luôn mỉm cười, luôn hết mình vì ước mơ; là Thiên Duy hiền lành, yêu thương người khác, có một cuộc sống ấm no hạnh phúc, không phải day dứt khổ tâm một mình; là Hoàng Vũ kiêu ngạo nhưng thực tình ấm áp, luôn giúp đỡ mọi người để “ai cũng có thể trở thành thiên tài”; là Tùng Lâm dị hợm nhưng hát hay, quan tâm bạn bè; là Bảo Nam với nghị lực vươn lên khỏi cuộc sống nghèo nàn, luôn lạc quan, yêu đời.
Tất cả, đã bay theo cánh diều ngày xưa.
Đúng lúc đó, Hương Ly đi ra, đầu cô cũng đội một cái mũ rất dễ thương, cô tươi cười với Tú Phong:
“Cậu đội đi, Noel mà không đội sao?”
Nụ cười này, sao vẫn ấm áp và thân quen không thay đổi đến thế? Hay là biết đâu cánh diều cũng có thể quay về?
Tú Phong vẫn giữ cái mặt lạnh, nhưng cậu đã đội cái mũ lên.
Nhóm BOD đã tụ tập tại chỗ và khi ba người đến thì cười lăn cười bò”
“Ô hô chuyện gì thế kia?”
“Nhóm trưởng không làm hoàng tử nữa mà làm ông già Noel à?”

“Thiên Duy, sao lại mua cái mũ thộn thế?”
Trong lúc Tú Phong và Thiên Duy còn lúng túng thì Hương Ly đã nhanh nhảu:
“Tôi mua đấy!”
“Nè, cô là ai?” – Mấy thành viên khác hỏi.
“Á à Hương Ly đúng không?”
“Ờ thì…” – Hương Ly vẫn hơi sợ vì biết đâu họ còn ghét cô?
Bỗng dưng tất cả cười toe:
“Dẫu sao thì hôm nay cũng là Noel, vì thế chả quan tâm cô là ai hết, mau vào đây đập phá đi. Tùng Lâm, ột bài!”
Cả nhóm cười ầm lên, đâu còn những học sinh quậy phá, nghịch ngợm nữa. Hương Ly khẽ mỉm cười. Bất chợt ánh mắt cô chạm vào ánh mắt ấy – chỉ rất khẽ thôi, nhưng lúc này thì ánh mắt ấy không hề đáng sợ như ác quỷ chút nào, vì mọi người đang rất vui vẻ trong không khí Noel.
Tùng Lâm cầm cây đàn ghita, đeo kính râm rất ngầu, cất giọng:
“Hát bài gì đây?”
“Bài gì nhảy được ấy, Bảo Nam chủ trì phần nhảy!”
“OK, thế chơi Jingel Bells cho nhanh!”
“Ố hố bài này cũ quá!”
“Cũ nó mới hay. Nhạc lên!”
Giữa cái sân rất rộng, nhóm BOD tưng bừng theo điệu nhạc của Jingle Bells. Bài hát này vốn có giai điệu nhẹ, không quá quậy phá nhưng với giọng hát và đủ các loại cách làm nhạc khác, BOD đã làm Noel vui hẳn lên. Bảo Nam chủ trì phần nhảy, cậu vừa nghĩ ra thêm cả cái điệu Monkey Style siêu hài hước. Thấy Hương Ly đứng đó, cậu liền chạy tới:
“Nào vào đây quậy tí đi!”
“Nhảy nhót gì, tớ không biết đâu!”
“Chán cậu ghê, nhảy thế mới vui chứ. Nào tiếp tục, tiếp tục. Jingle Bells, Jingle Bells,…”
Người đi đường cũng phải ngoái lại để nhìn nhóm học sinh ấy, có ai tin đâu đây là nhóm học sinh kinh khủng nhất trong mọi học sinh cá biệt. Cho dù học dốt, cho dù quậy phá thì ai cũng có một cái gì đó lương thiện. Đến Hoàng Vũ lạnh nhạt như thế mà cũng lên song ca với cả ông bạn thân Tùng Lâm kia mà. Hương Ly quên cả cái lúc mà cô ghét cay ghét đắng nhóm BOD, cô lại thấy nhóm học sinh này rất đoàn kết, vui vẻ, luôn biết quên đi những chuyện buồn bởi vì dù hoàn cảnh cuộc sống có thế nào thì họ vẫn có nhau.
Bỗng nhiên Tú Phong nắm tay cô:
“Ra đây với tôi một lát!”
“Vì cậu sẽ làm bay con diều của tôi một lần nữa!”
Hương Ly ngạc nhiên không biết vì sao Tú Phong gọi mình đột ngột như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu đi theo cậu. Cậu nắm tay cô kéo đi, cô cảm thấy ngại, dù vậy vẫn cứ nắm lấy tay cậu vì bàn tay cậu rất ấm, hơn nữa đường phố Noel đông nghịt người, cô lại chẳng quen đường, dễ lạc.
Họ cứ thế đi qua dòng người tấp nập, qua những con phố tưng bừng ngày lễ Noel với bao nhiêu là màu sắc rực rỡ. Chẳng biết là đi đâu nữa nhỉ? Bỗng có cơn gió khẽ thổi mái tóc dài mượt của Hương Ly, cơn gió này lạnh quá, nhưng sao chẳng có cảm giác lạnh mà chỉ thấy có gì đó ấm áp thân quen.
“Tú Phong, đi đâu thế?”
Tú Phong im lặng không đáp, cứ đưa cô đi. Rồi cậu dừng trước một khu giải trí Noel rất sầm uất trong ngôi nhà cao tầng. Đến cầu thang, cậu nói, giọng lạnh nhưng hình như khá vui:
“Lên tầng 5!”
Hương Ly làm theo dù rất ngạc nhiên.
Cửa thang máy mở lên tầng 5. Đây là sân thượng sao? Gió thổi vào lạnh buốt, Hương Ly càng khó hiểu vì sao Tú Phong lại đưa mình lên tầng cao thế này, dù đây là khu giải trí nhưng chẳng có ai lên sân thượng hết, vắng tanh vắng ngắt, chỉ có một cây thông Noel được để trên đó, vẫn được treo đèn sáng lung linh.
Tú Phong ngẩng lên trời, đột nhiên nói:
“Hôm nay không có rồi!”
“Hả? Không có gì?” – Hương Ly cố hỏi dù lạnh đến run cả giọng.
“Diều!”
“Hả? Ai thả diều vào lúc lạnh thế này?”
“Sao lại không? Ở khu này thường có mấy anh hay chơi thả diều vào Noel (chắc muốn chơi trội), gió lạnh đến mấy mà cũng thả được. Nhưng năm nay chắc chán rồi, vả lại rét hơn những năm trước nên nghỉ rồi.”
“Cậu lớn thế này còn thích xem thả diều sao?”
“Vậy cậu mấy tuổi rồi còn mua cái mũ ông già Noel có gắn hình cái diều kia?”
Hương Ly chẳng biết đáp sao, Tú Phong cũng chẳng phải tay vừa thật. Cô đành im lặng ngắm nhìn bầu trời kia, chỉ toàn sao là sao.
“Tôi luôn thích ngắm diều vào Noel…” – Tú Phong lên tiếng – “A nghĩ ra rồi!”
Cậu quay lại cây thông, quả nhiên trên cây treo rất nhiều đồ trang trí, trong đó có cả hình một cánh diều nhỏ xíu. Cậu lấy luôn một sợi dây khá dài cũng dùng để treo đồ trang trí cây thông, buộc vào cánh diều đó rồi chờ một cơn gió mạnh tung lên. Cánh diều tí hon đó khá nhẹ vì làm bằng giấy bạc, giữa màn đêm cứ sáng rực lên, gió thổi khiến cánh diều xa tít tắp, nhưng vẫn sáng một đốm sáng như những vì sao.

Hương Ly ồ lên:
“Ôi hay quá đi, Tú Phong cậu giỏi thật!”
“Có gì đâu, dễ mà!”
Tú Phong có vẻ thả diều rất giỏi nên cậu làm cho “cánh diều” kia bay như diều thật, không hề bị tuột ra bay mất theo gió. Hương Ly thích thú:
“Như thế nào hả Phong? Chỉ tớ cái!”
Tú Phong nhìn cô.
Cô nói y hệt những gì cô nói cách đây bao nhiêu năm.
“Cậu cứ giữ chặt dây là được, dây buộc vào diều thì tôi buộc chặt lắm rồi, không phải lo bay mất, cái chính là tay cậu phải giữ chắc!”
“Được!” – Hương Ly hăng hái cầm dây diều.
Cô đung đưa “vì sao” kia bay trên trời, người đi đường ở dưới cũng phải ngạc nhiên vì có một ngôi sao lạ sáng hơn hẳn những ngôi sao khác. Thấy người ta như vậy Hương Ly càng thêm vui hơn, cái vẻ lạnh lùng biến đâu mất mà lại là cô bé trẻ con năm nào. Tú Phong nhìn vậy, không nói được gì…
Bỗng vì mải để ý những người dưới kia, Hương Ly buông lỏng tay. Sợi dây tuột dần.
BỘP! Tú Phong vội vươn tay ra định nắm lại lấy sợi dây không cho nó bay mất.
Nhưng…
…cậu đã nắm chặt sợi dây, và nắm chặt cả bàn tay đang cầm sợi dây đó.
Chỉ trong một giây, Hương Ly sững người khi thấy cả thân người cao lớn của Tú Phong áp gần mình, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô từ sau. Bàn tay cậu đang nắm lấy tay cô, giữ chặt sợi dây diều lại. Con diều không bay mất, vẫn cứ lơ lửng trên trời và toả sáng như một vì sao dưới ánh trăng bạc.
Phút giây đó, gần như không có một tiếng động nào. Âm thanh ồn ào dưới kia như bị bay đi hết, chỉ còn hai con người đó, cùng với cánh diều nhỏ.
Hương Ly ngại đỏ mặt, vội vàng nói:
“Tú Phong, tớ xin lỗi, tớ nắm chặt lại dây diều rồi, cậu bỏ tay ra được không?”
“Không!”
“Hả? Tại sao?”
“Vì cậu sẽ làm bay mất con diều của tôi thêm lần nữa!”
Bay mất con diều thêm lần nữa ư?
Tại sao lại quen thuộc đến thế này? Ký ức bỗng nhiên mở ra thêm một ánh sáng nữa. Hình như quen lắm, rõ lắm, đang hiện dần lên đây. Hiện lên cảnh biển Hạ Long tuyệt đẹp với hàng ngàn đảo lớn nhỏ, bầu trời xanh cao rộng tít tận chân trời, và con tàu lớn đang lướt đi trên mặt biển. Trên con tàu đó, vang lên tiếng cười của những đứa trẻ – của một cô bé, và hai cậu bé.
Rồi cái gì nữa? Sao ký ức cứ ùa về như cơn gió thế này?
Đứng ở nóc tàu cao, ba đứa trẻ đó chơi thả diều. Cô bé đó đang nhờ một cậu bé dạy thả diều.
Cậu bé đó là ai? Cứ mờ mờ, cứ xa dần đi, gương mặt đó không tài nào hiện về trong trí nhớ của cô. Chỉ biết quen lắm, rất xa mà rất gần.
Và rồi, có tiếng hét vang lên:
“KHÔNG!!! Diều bay mất rồi!”
Hương Ly ôm đầu, tay vẫn cầm cánh diều nhưng cô gục xuống, đầu cô đau như búa bổ. Rốt cuộc ký ức không thể hiện về hết với cô, không thể…
Tú Phong giật mình vội quỳ xuống đỡ lấy cô:
“Hương Ly, sao thế?”
Cô ngẩng lên nhìn cậu. Liệu cậu bé đó…có giống gương mặt này?
“Tú Phong…Cậu có phải người đó không?”
“Người đó? Cậu nói gì vậy?” – Tú Phong ngạc nhiên.
“Tớ đã làm mất cánh diều của ai đó phải không, là ai? Là ai? Cậu nói cho tớ biết đi! Tớ không nhớ gì cả, cậu có biết không?” – Hương Ly hốt hoảng như vừa gặp một điều đáng sợ lắm.
Tú Phong im lặng. Cậu biết cô nhớ về cái gì.
Cậu muốn dùng cánh diều để gợi lại trí nhớ cho cô, nhưng hoá ra cô vẫn chưa thể nhớ ra được dù cô đã nhớ nhiều hơn. Nhưng người bạn của cô ngày ấy, thì sao vẫn chẳng thể nhớ ra chứ? Hay là cậu nói đó là cậu? Thế thì khác nào cậu đang ép cô phải nhớ ra cậu chứ? Cô sẽ không tin, và có nói thì cô cũng không thể tự nguyện nhớ ra!
“Ừ cứ cho là làm mất đi, suýt nữa mất cánh diều của tôi rồi đấy!” – Tú Phong lạnh lùng buông một câu.
Hương Ly giật mình nhìn sợi dây diều vẫn đang ở trên tay cô. Cô chợt bừng tỉnh:
“À xin lỗi cậu, chắc tớ nhớ lung tung, cánh diều không mất, nó vẫn còn đây!” – Cô vội ngồi dậy và tiếp tục thả diều.
Tú Phong vẫn không ngồi dậy, cậu cứ trơ ra đó ngước nhìn cô.
Cô làm diễn viên giỏi thật, rất dễ thay đổi cảm xúc. Nhưng cậu biết, cậu hoàn toàn biết. Cậu là người bạn gắn bó với cô nhiều nhất, điều gì mà cậu chẳng biết về cô. Ban nãy, nhìn thấy cô suýt nữa lại làm mất cánh diều cậu vội vã tóm lấy nó, dù cậu biết có thể nó sẽ bay mất. Nhưng cậu không muốn, cậu sợ một điều là cô sẽ lại mất đi một lần nữa!
Đã mười năm nay, cậu rời xa cô, đã mất tích hoàn toàn những gì thuộc về cô.
Và không ngờ định mệnh đã cho cậu gặp lại cô bây giờ, gặp lại người bạn mà cậu vô cùng yêu quý thời đi học tiểu học. Giá như không có quá nhiều biến cố, cậu sẽ lại nở nụ cười với cô, tiếp tục trở thành người bạn của cô. Cậu rất thích được nhìn ánh mắt của cô, nó sáng như vì sao kia, như cánh diều tí hon kia bàng bạc trong đêm.
Nhưng, hình như, có một thứ nữa còn sáng hơn trong lòng cậu, mà không biết là cái gì vì đó chỉ là một ký ức vụt qua.
Bỗng có tiếng hét vang lên từ dưới khu nhà:
“CỨU TÔI VỚI!!!!!”
Hương Ly và Tú Phong giật mình nhìn xuống thì thấy khu giải trí la hét ầm ĩ, bỏ chạy tán loạn. Một nhóm người rất đông mặc áo đen, bịt mặt, đeo kính đen đang phá rối, đe doạ mọi người ở khu giải trí. Buổi tối Noel thành buổi hỗn độn. Có tiếng cô gái nào hét:
“Bỏ tôi ra!”
Đó là một nạn nhân chậm chân bị lũ cướp bắt được. Hương Ly hoảng sợ:
“Trời ơi, Noel mà lại có cả trộm cướp à!!??”

“Chính vì Noel nên mới có cướp, chỗ này không có cảnh sát nên chúng nó lộng hành đấy!”
“Cậu mau làm gì đi, cô gái kia rơi vào tay chúng rồi!”
“Hương Ly, bình tĩnh đi! Chạy nhanh về chỗ BOD gọi cả lũ ra đây thanh toán lũ này, tôi sẽ tìm cách cứu cô gái đó!”
Hương Ly đành nghe theo Tú Phong, chạy về phía cầu thang. Cô bỗng quay lại:
“Tú Phong, xuống đi chứ!”
“Đi xuống đi, tôi đi đường này!”
Hương Ly không tin vào mắt mình nữa. Tú Phong bám lấy cành của một cây to sát đó, nhảy lên và bắt đầu tuột xuống. Có thần thánh mới dám tin cậu đang làm gì: tuột xuống từ tầng 5 xuống tầng 1 nhờ một cái cây. Tú Phong quả thực không hổ danh giỏi thể thao, cậu nhanh nhẹn dẻo dai khác hẳn cái thân hình cao lớn, trong chốc lát đã tuột được xuống mà không thương tích gì.
Cậu đến trước mặt nhóm trộm cướp, hét:
“Mau thả cô gái đó ra!”
“Thằng nhãi, mày là ai?” – Một thằng đầu trâu mặt ngựa hất hàm.
“Mày biết làm gì, hãy xem mày là ai đi đã!”
“Tao là ai à? Tao là nhóm trưởng của nhóm cướp nổi tiếng giang hồ đây!”
“Úi da sặc mùi quá nhỉ, tao trông mày giống mấy thằng “đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm” hơn!”
“Thằng nhãi con, miệng còn hôi sữa mà dám nói thế với tao à? Mày chán sống rồi chứ gì?”
“Rất tiếc, người chán sống phải là mày!”
Nói đoạn, Tú Phong giơ một cú đá thẳng vào quai hàm của tên cướp. Hắn không kịp đề phòng, bị cú đá huyền thoại của Tú Phong ột chưởng vỡ mặt, ngã chúi xuống, kêu oai oái vì đau. Tú Phong đạp cho hắn một cái:
“Nhóm trưởng mà như thế à, về quê chăn vịt còn sướng hơn đó con ạ!”
Những tên khác thấy vậy liền xông đến. Tú Phong thoáng giật mình, nhóm cướp này đông gấp ba gấp bốn BOD của cậu. Nhưng cậu chẳng hề nao núng, bằng sức vóc nhanh nhẹn dẻo dai, cậu nhanh chóng luồn lách qua từng đứa mà chẳng phải hao tốn sức nào, tiến thẳng tới chỗ thằng cướp đang bắt cô gái. Thằng cướp hèn nhát thấy cậu lao đến vội vàng giao ngay cô gái cho cậu, nhưng Tú Phong vừa định kéo cô gái trốn thì thằng nhóm trưởng ra lệnh:
“Chúng mày, tập hợp đội hình!”
Nhóm cướp bắt đầu lên gân cốt thực sự, chúng bao vây Tú Phong, quyết một trận sinh tử với cậu. Dù cậu có khoẻ đến đâu thì làm sao đối đầu với một lũ như thế này?
Đúng lúc đó có tiếng bước chân rầm rầm. Tất cả quay lại.
Mười thành viên còn lại của BOD đã xuất hiện lừng lững. Lúc này những học sinh cá biệt, dữ dằn đã trở thành những anh hùng bóng tối oai phong lẫm liệt. Họ lừ lừ tiến lại về phía Tú Phong và tụi cướp, dẫn đầu vẫn là Hoàng Vũ với chiếc áo khoác đen như đôi cánh ác quỷ làm bọn cướp rùng mình.
Hoàng Vũ tiến lại về phía Tú Phong:
“Hương Ly đã báo kịp cho chúng tôi. Đưa cô gái đó đi đi, để chúng nó lại tụi tôi giải quyết!”
Tú Phong gật đầu, rồi kéo tay cô gái đó bỏ chạy. Tụi cướp hô hào:
“Đuổi theo, con bé đó là con mồi ngon của chúng ta đấy!”
“Mồi gì? Chúng mày muốn mồi gì cũng được chiều tất!” – Cả lũ bị chặn lại bởi Hoàng Vũ.
“Thằng này, mày thích chết à? Mày tưởng kéo theo vài thằng đến là được sao? Thằng bạn mày có tội, chúng tao không muốn tính sổ với mày đâu, tránh ra!”
“Bạn tao thì cũng là tao, chúng mày muốn tính sổ thì nhào vô!” – Thiên Duy hiền lành bỗng nhanh chóng trở thành một “BOD” chính hiệu.
Lũ trộm cướp vốn hiếu thắng, nghe khích bác thế thì điên tiết lao vào BOD. Buổi Noel vui vẻ trở thành buổi đánh nhau kịch liệt. Toán cướp đó không phải tay vừa, hai mươi, ba mươi đứa “đầu trâu mặt ngựa”, đều to xác, khoẻ mạnh, võ vẽ không kém, nhưng không thể đối đầu với BOD. BOD không chỉ cao lớn, giỏi võ mà rất thông minh (đấy, đánh nhau thì giỏi nhưng học thì dốt, học sinh cá biệt thường vậy). Họ biết đối phương tấn công mình thế nào để né tránh và ra đòn. Từ “thiên thần” Thiên Duy hiền lành đến “ca sĩ” Tùng Lâm, “diễn viên” Bảo Nam toàn chỉ biết hát với nhảy nay cũng là những anh hùng thật sự, dù bị thương nhưng chẳng hề hấn gì, vèo một cái họ đã thanh toán gần chục đứa. Còn Hoàng Vũ thì khỏi nói, cậu ta quả thực là một côn đồ “đánh nhau có kinh nghiệm”, lại kèm với trí tuệ thông minh không ai bằng nên một mình hạ được không biết là bao nhiêu tên cướp.
Bỗng có tiếng vang lên:
“Dừng lại! Tất cả đã bị bắt!”
Cuối cùng đã thoát khỏi vòng vây của lũ cướp, Tú Phong buông cô gái ra, thở hổn hển vì chạy nhanh.
“Anh gì ơi, anh có sao không?”
Tú Phong giật mình. Sao giọng nói này có vẻ quen quen? Cậu quay lại nhìn cô gái.
Có lẽ không thể gọi là cô gái được, đó là một nữ sinh chắc khoảng tầm học cấp II nhưng cô bé rất xinh đẹp. Mái tóc dài, mượt, buộc hai bên xinh xắn, gương mặt trẻ trung, đáng yêu với những đường nét hoàn hảo từ mũi, môi, làn da cho đến đôi mắt sáng tuyệt đẹp.
Cô bé mỉm một nụ cười dịu dàng, trong sáng như ngọc:
“Cám ơn anh đã cứu em! Em đang chơi cùng bạn bè tự dưng có tụi cướp đến làm loạn, em chậm chân không kịp thoát khỏi bọn chúng, suýt phải đi theo chúng nó rồi. May là có anh, cám ơn anh lắm lắm.”
“Đừng có khách sáo, mau đi về đi không bạn bè lo lắng!”
“Không, anh đã cứu em, ít ra cho em biết anh là ai để bố mẹ em sẽ cảm ơn anh.”
“Khỏi cần, em không cần biết tôi là ai, tôi chỉ bất ngờ gặp em và tiện ra tay cứu thôi.”
“Vậy…em cũng phải trả ơn anh chứ.” – Cô bé rụt rè vì Tú Phong có vẻ không thích cái gì cả – “Em còn chút tiền, anh có muốn mua gì…?”
“Tôi không hơi đâu dùng tiền người khác! Em cứ về đi, tôi không cần phải trả ơn.”
Cô bé không biết nói gì nữa, đành phải về. Nhưng lúc cô đứng dậy định quay đi, một cơn gió thổi mái tóc cô bay, để lộ cổ cô với một chiếc vòng…
Tú Phong giật mình:
“Đứng lại đã!”
“Sao ạ?” – Cô bé quay lại.
Tú Phong tiến lại gần cô bé, cậu nhìn chiếc vòng trên cổ cô một hồi lâu với ánh mắt kinh ngạc rồi nói:
“Em muốn trả ơn phải không?”
“Vâng, anh muốn gì ạ?”
“Tôi muốn…chiếc vòng của em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận