Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt mưa ngày ấy - Chương 01.6
LỚP BA: Ai cũng có thể là một thiên tài!
Mùa thu. Những chiếc lá nhẹ rơi theo làn gió. Vậy là năm nay là năm thứ 3 học tại trường rồi.
Dù vẫn ngây ngô, vẫn thích chơi đùa, nghe những câu chuyện cổ tích nhưng dường như những người bạn lớp 1A hôm nào đã lớn lên. Hương Ly đã được các bạn trong trường quý hơn dù vẫn sợ bệnh của cô bé, Hương Anh thì ngày càng học giỏi, chỉ là đúng như những gì đã “tiên đoán”, ngày gặp lại bạn bè cũng là ngày mà các bạn phải nhìn một Hương Anh đeo kính cận.
Hương Ly và Hương Anh gặp nhau sau mấy tháng hè thì mừng khôn xiết:
“Năm nay lớp 3 rồi, trông Ly ngày càng xinh! Còn tớ thì cận rồi đây…”
“Cậu cận vẫn xinh mà, hihi!”
“Tú Phong và Thiên Duy đâu rồi?”
“Chúng tớ đây!”
Cả hai quay lại. Hai cậu bé mặc áo trắng chỉn chu đang khoác vai nhau đi đến. Năm vừa rồi có ai là không ghen tị với tình bạn của hai cậu bé, lúc nào cũng sát cánh bên nhau. Tú Phong đã cao hơn nhiều, cậu bé may mắn sở hữu tài học thể dục tốt nên dáng vóc vượt trội các bạn, mới chuẩn bị lên lớp 3 đã cao hơn 1m40, ngổng lên so với các bạn. Còn Thiên Duy hơi còi cọc, nhưng đôi má vẫn bầu bĩnh đáng yêu và vẻ đẹp tuấn tú cứ ngời sáng lên như mặt trời.
“Chào hai cậu, hè có vui không?” – Hai cậu bé hỏi luôn.
“Tụi tớ vui lắm, còn hai cậu?”
“Cũng vui mà. Năm lớp 2 tớ học giỏi hơn nên bố mẹ cũng cho tớ đi chơi nhiều!” – Tú Phong cười.
“Oa công của Thiên Duy to đó nhá!”
“Hì hì, tớ cũng đâu có công to, nếu như Tú Phong giỏi như hai cậu thì chắc tớ mới có công to.”
“É é đừng khinh, hai mụ rồi sẽ bị tớ đạp đổ như chơi!”
Hương Ly cười đùa:
“Gớm, thế thì chắc Tú Phong sắp thuê thiên tài đến dạy rồi!”
“Thiên tài là gì?” – Tú Phong “ngây thơ bò đeo nơ”.
“Là người thông minh ý, họ giỏi cực kỳ luôn, làm cái gì cũng chẳng cần phải nghĩ.” – Hương Anh đáp hộ.
“Ô haha chúng mình mà được gặp thiên tài nhỉ? Tớ sẽ phục lắm đó, tớ chẳng thể làm một thiên tài đâu!” – Tú Phong cười.
“Ai cũng có thể là một thiên tài!”
Một giọng nói rất nhanh vang lên làm ba người bạn giật mình quay lại.
Trước mắt họ là một cậu bé mặc áo đồng phục trắng, đeo cặp sách, vóc dáng rất cao khéo cũng ngang tầm Tú Phong. Nhưng điều mà họ chú ý là gương mặt cậu bé đẹp vô cùng. Không đẹp đáng yêu như Tú Phong. Không đẹp rực rỡ như Thiên Duy. Vẻ đẹp này có cái gì đó rất bí ẩn…Lại một hoàng tử nữa?
“Ơ bạn là ai?”
Cậu bé đó quay thẳng mặt nhìn ba người bạn, nhếch một nụ cười:
“Tôi là học sinh mới chuyển đến, tên tôi là Hoàng Vũ!”
“Hoàng Vũ? Chuyển đến? Chuyển đến lớp nào?”
“Lớp 3A. Mấy bạn là học sinh lớp 3A đúng không? Tình cờ nghe các bạn nói chuyện thì vừa mạn phép một câu nói, không sao chứ nhỉ?” – Nụ cười đó vẫn hiện lên trên gương mặt Hoàng Vũ.
Cả ba quay vòng cái đầu. “Mạn phép” là gì vậy? Lớp 2 học chưa nhỉ? Mà cái cậu “từ trên trời rơi xuống” đây nói gì mà như người lớn thế, nghe mà chẳng có nét gì ngây thơ như tụi này, dù mặt thì vẫn trẻ con.
“À không sao, nhưng bạn vừa nói gì ấy nhỉ?” – Thiên Duy hỏi.
“Tôi không nhắc lại cái gì, tự hiểu đi nhé!” – Giọng nói lãnh đạm đến lạ kỳ.
Hương Ly nói:
“Cậu ấy nói Ai cũng có thể trở thành một thiên tài.”
“Ồ bạn nhớ rõ thế? Tôi nói rất nhanh đấy!” – Hoàng Vũ nhìn cô bé.
“Dù nhanh cũng hiểu được, thế cậu nghĩ là tụi tớ không nhớ rõ chắc?”
“Tôi lại cứ nghĩ các cậu mới biết đánh vần chứ không biết đọc lại!” – Hoàng Vũ cười rồi bước đi.
“Cậu…” – Hương Ly tức tối – “Này vừa phải thôi nhé, cậu là ai mà có quyền nói vậy với chúng tôi? Chúng tôi còn chưa quen cậu kia!”
“Bình tĩnh cô bạn, làm gì mà nóng thế? Trông xinh xắn mà hổ báo gớm!” – Hoàng Vũ tiếp tục nói những lời khó nghe.
“Cái gì mà hổ báo ở đây? Tôi không phải là hổ báo, tôi là người đấy!”

“Đó là phép so sánh chứ có phải tôi nói bạn là hổ báo thật đâu. Haha!”
Cái gì vậy chứ? Đây là tên quái nào? Cậy học giỏi hay sao mà dám “chơi đểu” mình như thế chứ? Mặt Hương Ly đỏ bừng vì giận. Tú Phong không thể đứng yên liền bước ra:
“Này cậu mới vào mà thô lỗ thế à? Tôn trọng bọn tôi chút đi!”
“Thô lỗ? Tôn trọng? Ồ cậu này biết dùng từ đấy! Nhưng tôi thấy mấy bạn kia còn hơn các cậu, nói chuyện với các cậu chán thật, định làm quen bạn mới mà. Thôi bye, tí gặp lại.”
Má ơi tên này còn nói cả tiếng gì đó của nước ngoài nữa, “bye” là gì nhỉ? Chết thật, nói chuyện thì thô lỗ nhưng có vẻ kiến thức thì không tồi chút nào.
***
Năm nay cô Phương vẫn chủ nhiệm, vui quá đi.
“Ừm cô có duyên với lớp mình rồi!” – Cô Phương không chào niềm nở nữa nhưng vẫn thật dịu dàng.
“Dạ cô cứ dạy chúng con mãi đi ạ!”
“Chúng con chỉ thích cô dạy thôi!” – Nhiều bạn nhao nhao. – “Cô dạy môn gì cũng hay, Toán, Tiếng Việt, Tự nhiên xã hội, Đạo đức,…”
“Thì còn cô Thảo dạy Mỹ thuật, thầy Trọng dạy nhạc và năm nay còn có cô Lan dạy tiếng Anh nữa đấy.”
“Tiếng Anh? Môn mới hả cô?”
“Ừ môn học này lớp 3 các con mới được học. Cô chúc cả lớp học tốt nhá, rồi cuối năm cô lại thưởng kẹo!”
“Hura cô muôn năm! Cô nhớ chuẩn bị ra 29 cái kẹo đi ạ, nhất định tụi con sẽ ăn hết!”
“30 chứ con, năm nay lớp ta có thành viên thứ 30 rồi.”
“Dạ? Ai ạ?”
Bộ bốn Ly – Anh – Duy – Phong (LADP) (Lynk Boo đâu rồi, suýt tí nữa là Vy Anh – Duy Phong nè) thở dài. Thành viên thứ 30 đúng là gây “ấn tượng tốt” với họ, chả muốn hỏi là ai luôn.
“Bạn ấy chắc chắn sẽ được lớp chúng ta yêu quý. Con vào đây!” – Cô giáo gọi vọng ra.
Cửa lớp mở. Cậu bé ấy bước vào.
“Cô giới thiệu với cả lớp đây là bạn Phạm Hoàng Vũ, chúng ta cùng chào mừng bạn ấy nào!”
Cả lớp vỗ tay. Nhưng dường như Hoàng Vũ không gây ấn tượng gì với họ ngoài đôi mắt lạnh lùng, không đáng yêu như hai hot boy trước.
“Cũng đẹp trai đó, Thiên Duy có bằng không nhỉ?”– Mấy đứa xì xào.
“Làm sao lại bằng chứ! Thiên Duy đẹp nhất, đẹp hơn ấy!”
“Cũng chẳng đáng yêu như Tú Phong, lầm lầm lì lì.”
LADP cũng đành bó tay. Đúng là cậu bé kia chẳng có gì nổi bật ngoài cái vẻ thô lỗ vừa rồi.
Nhưng Hương Ly lại nhận ra có một cái gì đó khác lạ…
Chỉ riêng cô bé thấy…
Ánh mắt lạnh lùng và cả nụ cười ban nãy của Hoàng Vũ có cái gì đó mà không biết làm sao để diễn tả.
Mà cậu bé cũng đẹp mà, tuấn tú vô cùng, chỉ là vẻ đẹp ngời sáng của Thiên Duy quá chinh phục mọi người, chứ nếu nhìn kỹ Hoàng Vũ lại đẹp hơn Thiên Duy vì cái kỳ bí, lặng lẽo đến mức phải rùng mình. Hoàng tử này là hoàng tử thế nào đây? Hay là không phải hoàng tử mà là con trai thần bóng tối chăng?
“Lớp trật tự đi nào. Lớp ta năm nay bàn chuyển hết đi rồi, không còn bàn thừa cho Hoàng Vũ nữa, con tự chọn một chỗ để ngồi nhé! Cứ đi quanh lớp, tìm chỗ nào cũng được.”
Hoàng Vũ vâng một cái rồi bắt đầu đi vòng quanh lớp. Cậu càng đến gần thì lũ bạn càng nhận ra cậu cũng đẹp trai (ban nãy nhìn xa quá mà). Nhất là mấy đứa con gái, thấy cậu lại xiêu xiêu, kệ, Thiên Duy có đẹp hơn thì cũng phải ình một người đẹp khác nữa chứ. Họ ngồi dịch vào, ý bảo Hoàng Vũ hãy ngồi cùng.
Nhưng Hoàng Vũ chỉ thờ ơ lướt qua.
Cho đến bàn có cô bé ấy…
Thấy cậu, Hương Ly giật mình ngẩng lên. Hoàng Vũ đang định đi tiếp thì bỗng giật mình…
Giờ cậu mới để ý kỹ là mái tóc dài để chéo đã che đi mắt bên phải của cô bé. Nhưng cái mà cậu để ý hơn chính là con mắt còn lại. Nó không được che đi. Nó đẹp vô cùng, đẹp như làn sương sớm mỏng manh. Đẹp như chứa đựng hàng ngàn những vì sao lấp lánh. Đẹp như rực lên một ánh mặt trời. Nhưng hình như trong đó cũng có một hạt mưa, vì vậy mà nó mới long lanh như vậy.
“Này cậu!” – Giọng Hương Ly vang lên làm cậu bừng tỉnh. – “Cậu định ngồi chỗ nào đấy?”
Hoàng Vũ e hèm một cái rồi đáp:
“Tôi ngồi đây!”
Nói rồi cậu ngồi phịch xuống bên cạnh Hương Ly khiến không chỉ cô bé mà tất cả các bạn đều ngỡ ngàng. Hoàng Vũ vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, cậu lấy sách vở ra mà không để ý gì đến những con mắt đang tròn xoe ngơ ngác.
Sau rồi mọi người mới nhận ra điều gì, Hương Ly vội nói:

“Này này thiếu chỗ đâu sao cậu phải ngồi cạnh tôi!!!??”
“Không thích à?”
“Ừ! Tôi không thích cậu từ sáng rồi!”
“Tôi lại thích ngồi cạnh người không thích!”
Hỏi xoáy đáp xoay, có liền. Hương Ly không nói nổi câu gì, chỉ biết kêu trời. Tú Phong ngồi bàn dưới và Thiên Duy ngồi bàn cạnh cũng phải nóng người, sao tên quái đó lại ngồi cạnh cô kia chứ?? Thiếu đâu chỗ mà ngồi, quả này lây cái bệnh thô lỗ không ra gì mất.
Nhưng tuyệt nhiên Hoàng Vũ ngồi rất lặng lẽ, không nói một câu gì. Cậu còn tập trung hơn cả Thiên Duy, đến một cử động cũng không ngoài cái cử động viết bài. Hương Ly thỉnh thoảng quay sang nhìn, cậu cũng chẳng buồn nhìn cô, vẫn cứ cắm cúi mà viết bài. Chợt cô khẽ cười: ra vẻ ta đây học giỏi nhưng cũng phải cắm cúi mà học thế sao? Chẳng biết giỏi đến đâu?
Bỗng cô Phương nói:
“Bây giờ các bạn làm vào vở cho cô mấy phép tính, 15 phút sau cô thu cô chấm.”
Rồi cô viết lên bảng:
34+25=
40+15=
230+23=
120+19=
100+105=
Cả lớp nhìn thế mà hoảng luôn, vội vàng cúi xuống làm, 15 phút đấy. Hương Ly, Thiên Duy và Hương Anh cũng phải cắm cúi làm, Tú Phong thì hoa mắt chóng mặt. Ôi cái phép tính đầu cũng phải nghĩ rồi đây, bằng bao nhiêu nhỉ? 34+25, 3+2 bằng 5, 4+5 bằng 9, à bằng 59. Ừm ừm rồi…
Hương Ly vô thức quay sang bên cạnh thì thấy Hoàng Vũ đang ngồi khoanh tay. Cô bé dù chẳng ưa cậu nhưng vẫn giục:
“Cậu làm bài đi chứ, hết giờ bây giờ! Không làm được sao? Tôi ra được một phép tính rồi đấy!”
“Tôi xong rồi.”
Câu trả lời nhẹ như gió.
“CÁI GÌ? XONG RỒI!!!???” – Hương Ly không tin nổi hét lên khiến ai nấy giật bắn người.
“Ai xong rồi thế?” – Cả lớp và cô giáo hỏi, nhìn xuống Hoàng Vũ.
Hương Ly trố mắt, vội vàng nhìn vào vở của Hoàng Vũ.
34+25=59
40+15=55
230+23=253
120+19=139
100+105=205
Mấy câu này cậu ấy làm chỉ trong có 1 phút rưỡi??? (Nếu mà là chúng ta bây giờ khéo làm trong vài giây ấy nhể)
Cả lớp tụm vào để xem, ai nấy mắt tròn mắt dẹt. Học giỏi như Hương Anh, Thiên Duy cùng lắm chỉ bắt đầu phép tính thứ 3. Vậy mà Hoàng Vũ đã xong cả 5 phép tính? Thật đúng như những gì đã nghi ngờ!
Cậu ta…là một thiên tài?
Cô Phương cũng phải ngạc nhiên:
“Bạn Vũ làm nhanh thật đấy, cô ghi điểm 10 cho Vũ trước nhé!”
Điểm 10 đỏ chót trong vở Vũ khiến 29 người còn lại như người sao Hoả, không tin chuyện gì đang xảy ra nữa. Họ thật sự quá kinh ngạc, Hoàng Vũ giỏi đến thế sao?
Nhưng Toán thì cũng chưa đủ.
Một giờ học Tiếng Việt.
“Các con nghe cô đọc bài văn sau và trả lời cho cô xem trong đó có bao nhiêu phép so sánh:
BIỂN ĐẸP
Buổi sớm nắng sáng. Những cánh buồm nâu trên biển được nắng chiếu vào hồng rực lên như đàn bướm múa lượn giữa trời xanh.

Mặt trời xế trưa bị mây che lỗ nhỏ. Những tia nắng dát vàng một vùng biển tròn, làm nổi bật những cánh buồm duyên dáng như ánh sáng chiếu đèn sân khấu khổng lồ đang chiếu cho các nàng tiên biển múa vui.
Lại đến buổi chiều gió mùa đông bắc vừa dừng. Biển lặng đỏ đục, đầy như mâm bánh đúc, loáng thoáng những con thuyền như những hạt lạc ai đem rắc lên trên.
Biển nhiều khi rất đẹp, ai cũng thấy như thế. Nhưng có một điều ít ai chú ý là: vẻ đẹp của biển, vẻ đẹp muôn màu sắc ấy phần lớn là do mây trời và ánh sáng tạo nên.
(Vũ Tú Nam)
Sau 5 phút bạn nào biết đáp án thì giơ tay nhé!”
Nhưng bỗng một cánh tay giơ ngay lên khi cô Phương vừa kết thúc lời nói:
“Hoàng Vũ, con hỏi gì về bài à?”
“Không, con xong rồi ạ!”
“Cái gì cơ!!!!???” – Cô và cả lớp trố mắt.
“Con đã tìm xong các phép so sánh rồi ạ.” – Hoàng Vũ nhắc lại một cách bình thản, nụ cười ấy vẫn nở trên môi một cách lạ kỳ.
Cô Phương vẫn không tin nổi:
“Thật à? Vậy con đứng lên nói cô nghe xem nào!”
Hoàng Vũ đứng lên, nói rất nhanh:
“Con thưa cô, bài văn có 4 phép so sánh ạ. Phép so sánh thứ nhất ở câu “Những cánh buồm nâu trên biển được nắng chiếu vào hồng rực lên như đàn bướm múa lượn giữa trời xanh” là so sánh cánh buồm với đàn bướm. Phép so sánh thứ hai ở câu “Những tia nắng dát vàng một vùng biển tròn, làm nổi bật những cánh buồm duyên dáng như ánh sáng chiếu đèn sân khấu khổng lồ đang chiếu cho các nàng tiên biển múa vui” là so sánh cánh buồm với ánh sáng chiếu đèn sân khấu. Phép so sánh thứ ba ở câu “Biển lặng đỏ đục, đầy như mâm bánh đúc” là so sánh biển với mâm bánh đúc, cuối cùng là phép so sánh ở câu “loáng thoáng những con thuyền như những hạt lạc ai đem rắc lên trên.” là so sánh con thuyền với hạt lạc. Em nhận ra những phép so sánh này là nhờ từ “như” là từ dùng để so sánh.” (Ô hô diễn đạt kiểu này hơi thiếu đó nhá em trai nhưng thôi bỏ qua vì là học sinh lớp 3)
Hoàng Vũ nói nhanh tới mức cả lớp quay cuồng đầu óc để nghe, sau đó thì vỗ tay rào rào. Đến cô Phương cũng không ngờ được cậu bé như thế lại trình bày một cách rõ ràng, từ câu văn có phép so sánh cho đến thứ so sánh, từ so sánh. Cô chẳng bắt trình bày như thế, kiểu đó khéo chỉ có học sinh lớp 4, 5 mới trình bày, vậy mà cậu bé này…
“Quá tuyệt vời! Bạn Vũ thật là giỏi, cô tiếp tục để bạn điểm 10.”
“Con thưa cô, con có ý kiến!”
Cả lớp quay lại Hương Ly đang giơ tay. Cái gì vậy? Cậu ấy trả lời đúng thế còn ý kiến ý cò gì nữa?
“Ly có ý kiến gì?”
Ly đứng lên, khẽ nở một nụ cười nhẹ rồi đáp:
“Bạn ấy nói sai một phép so sánh ạ!”
“Hả? Còn gì mà sai nữa?” – Cả lớp phản đối liền.
“Trật tự! Ly, con chỉ ra chỗ sai đi!”
“Dạ con thưa cô, ở phép so sánh thứ hai là câu “Những tia nắng dát vàng một vùng biển tròn, làm nổi bật những cánh buồm duyên dáng như ánh sáng chiếu đèn sân khấu khổng lồ đang chiếu cho các nàng tiên biển múa vui” không phải là so sánh cánh buồm với ánh sáng mà là so sánh những tia nắng giống như ánh sáng chiếu đèn. Hai vật hoàn toàn khác nhau, chẳng liên quan gì như “cánh buồm” và “ánh sáng” sao lại có thể so sánh với nhau được, phải là “tia nắng” và “ánh sáng” mới đúng!”
“Ồ đúng rồi, bạn Ly rất thông minh đã phát hiện ra. Cô rất tiếc Vũ nhé, lần sau Vũ nhớ chú ý hơn một chút thôi, nhưng cô nhận ra con học rất giỏi đấy. Cô để con 9 điểm nhé, hai con ngồi xuống đi!”
Hương Ly ngồi xuống, mặt hí ha hí hửng nhìn Hoàng Vũ lạnh như tiền, không nói nổi một câu gì. Trông cậu hầm hầm chắc là tức lắm đây, hehe thiên tài mà cũng bị mắc lỗi, cô bé lập công to thật! Hương Anh và Tú Phong quay ngay xuống:
“Ôi má ơi cậu nói hùng hồn cũng chẳng khác gì bạn ý!”
“Hương Ly cũng là thiên tài môn Tiếng Việt chứ chả đùa.”
“Cậu nghe giỏi thật, tớ nghe cứ nhanh như biến có biết đúng sai cái gì đâu?”
Thiên Duy cũng góp sang:
“Này Hương Ly, cậu kêu thích Toán nhưng Tiếng Việt còn giỏi hơn cơ đấy.”
“Hì hì cậu đừng khen quá, ngại ghê! Tớ nghĩ gì nói nấy mà.”
Những người bạn cứ cười rôm rả không để ý cậu bé ngồi cạnh Hương Ly đã tối sầm mặt lại.
Tuy là bị bắt lỗi nhưng cái khả năng thiên tài của Hoàng Vũ đã được công nhận là đỉnh cao. Số “fan” của cậu áp đảo luôn cả số “fan” của Tú Phong và Thiên Duy. Học sinh tiểu học thì điểm 10 là quan trọng chứ đẹp trai, đáng yêu chưa đủ. Hoàng Vũ học giỏi đến nỗi cả lớp chỉ cần nhờ cậu giảng bài là 10 tới tấp, không có nổi con 9 nào. Bất cứ giờ học nào Hoàng Vũ cũng được cái thầy cô khen hết lời, đến môn Tiếng Anh là cái môn mà nghe cũng lằng nhằng lằng tằng nhưng cậu nói rất trôi chảy.
Nhưng cậu cứ lầm lì như thế, chẳng ai có thể thân với cậu được, dù nếu hỏi bài hay cái gì thì cậu đều trả lời tận tình. Bộ bốn LADP cũng chẳng thèm để ý nữa, họ vẫn vô tư, hồn nhiên cười nói.
Vậy mà bỗng một ngày cô Phương nói:
“Bàn của Hương Anh trực nhật rồi, giờ đến lượt bàn của Hương Ly. Nhưng bàn của Hương Ly có hai người nên cả Hoàng Vũ cũng trực nhật cho cô nhé, việc đầu tiên là tiết này các con xuống chăm sóc mấy bông hoa trong vườn trường.”
“Dạ vâng ạ!” – Hương Ly rất vui vẻ đi vì cô bé vốn thích trồng hoa.
Cô bé chạy ngay xuống vườn trường. Ôi mấy bông hoa xinh xắn đầy màu sắc thơm ngát khắp góc vườn của lớp 3A. Hương Ly liền ngắt một bông cài thử lên tóc, trông đẹp chứ bộ! Cô bé nhớ truyện “Bà Chúa Tuyết” quá, cô bé Giecda đi tìm bạn Kay của mình và lạc đến nhà của một bà có phép lạ. Bà ấy có khu vườn rất đẹp, hoa thơm đủ màu sắc, duy nhất hoa hồng không có vì bà ấy sợ thấy hoa hồng thì Giecda sẽ nhớ Kay mà bỏ đi mất. Và trong khu vườn này thì có hoa gì rồi nhỉ? Nhiều quá đi, hoa cúc, hoa cẩm chướng, hoa uất kim hương, hoa dã quỳ…
…và cũng không có hoa hồng!
Lớp mình không trồng hoa hồng sao? Cô bé quên cả việc chăm sóc, mò mẫm vào góc vườn tìm bông hoa hồng.
“Tìm cái gì đấy? Nát hoa bây giờ!”
Cô bé giật mình quay lại, sợ hết hồn đi được. Hoá ra là cái tên “thiên tài” lớp mình, quên mất là cũng trực nhật cùng.
“Tôi, tôi định…nhổ cỏ thôi.”
“Không phải cậu đang tìm hoa hồng đấy chứ?”
“Hả? Sao cậu…?”

“Cậu suốt ngày đọc truyện cổ tích, bới bới thế tôi đoán cậu đang nghĩ đến “Bà Chúa Tuyết” đúng không?”
A phục thật, đúng là thiên tài! Cái gì cũng biết, cứ như là đọc trong suy nghĩ của người ta ấy!
“Không nói chuyện với thiên tài đâu, tớ đi tưới cây đây!”
“Này cậu thích hoa hả?” – Hoàng Vũ bỗng gọi giật lại.
“Hả?” – Cô bé giật mình. Lại đoán trúng nữa rồi. – “Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
“Tôi đoán thế vì ban nãy cậu gài một bông hoa lên tóc.”
Hix sao cái gì cũng không qua mắt được tên này thế này?
“Tôi gài chơi thôi, không có gì đâu. Cậu mau đi tưới nước đi!”
“Hỏi thêm tí nữa, sao cậu gài bên trái mà không gài ở bên phải?”
Hương Ly sững người.
Đến cả cái đó cậu ta cũng để ý ư…?
Hương Ly lẳng lặng bỏ đi, lấy xô nước nhưng không quên được lời Hoàng Vũ nói. Lúc cô bé quay về cậu vẫn ở đó, đang ngồi nhổ cỏ. Chắc là cậu ta không hỏi nữa đâu, cô bé liền đi tới vờ tưới nước để ỉm đi.
“Tôi thấy cậu kiểu kiểu gì ý Ly ạ!”
“Hả? Kiểu gì là kiểu gì?”
“Cậu có những hành động kỳ quặc, đến cái tóc của cậu tôi cũng thấy kỳ quặc rồi.”
“Kỳ quặc ở chỗ nào?”
“Có ai để mái che hết đi cả nửa mặt của mình như cậu không, che mắt đi thì nhìn thấy cái gì?”
Hương Ly lặng im không đáp được. Đúng là kỳ quặc thật! Dù rằng để mái chéo thì cô bé rất xinh, nhưng tóc cô bé dài nên loà xoà nhìn trông chẳng ra thể thống gì.
“Đến cậu cũng chê tôi à?” – Cô bé bỗng nghẹn ngào.
“Hở? Tôi chê gì? Cậu sao thế?”
“Tôi đã vốn kỳ quặc lâu lắm rồi, cậu đừng ra vẻ giỏi mà bắt nạt tôi!” – Cô bé cảm thấy giận, liền té nước vào người Hoàng Vũ.
Hoàng Vũ vội né tránh, không hiểu gì cả. Cô bé vẫn cứ tới tấp té nước, Hoàng Vũ đành phải nhảy ra phía bên phải, cứ toàn té bên trái là sao, vào hết cây bây giờ? Cô bạn này dỗi nhanh thế?
Bỗng Hương Ly đứng im lại, không hề té nước nữa. Mắt cô bé như đang tìm cái gì đó.
Hoàng Vũ càng khó hiểu. Cậu đứng ngay bên cạnh sao cô không té tiếp nhỉ? Dù là chẳng muốn cô bé làm cái trò đó nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy lạ.
“Này, tôi ở đây kia mà!”
“Cậu…ở chỗ nào?” – Giọng Hương Ly cất lên.
Hoàng Vũ không tin vào tai mình.
Cậu vẫy vẫy:
“Nè ở đây, sao lại quay về bên đó?”
“Ở…phía nào?”
“Bên phải ý!”
“Tôi…không nhìn thấy bên phải…” – Hương Ly nghẹn giọng, khóc không ra tiếng.
Hoàng Vũ như bị sét đánh lần thứ hai.
Không nhìn thấy bên phải? Cái gì mà lạ kỳ vậy?
Cậu vội chạy lên, đứng trước mặt cô:
“Tôi đây!”
“Hả????? Cậu có phép tàng hình thật sao!!???”
“Cậu…lại nhìn thấy tôi?”
“Tôi nhìn rõ mồn một.”
“Thế là thế nào?”
Đúng lúc đó có một chị lớp 5 đi qua thấy vậy thì bật cười:
“Em trai mới vào hay sao mà hỏi ngố thế? Con bé đó bị mù mắt bên phải, dĩ nhiên là đứng bên phải nó thì nó không thấy gì rồi, còn đứng trước mặt nó thì mắt trái vẫn tinh rành rành. Tránh xa nó ra đi, con này mắc bệnh lạ khéo lây đấy em ạ!”
Hoàng Vũ đơ người.
Lời nói đó như đâm thẳng vào trái tim Hương Ly.
Đã một năm nay cô bé quên mất đôi mắt của mình.
Quên mất con mắt bên phải giờ đã không còn ánh sáng, cứ ngỡ Hoàng Vũ tàng hình. Sao lại đau thế này? Con mắt ấy muốn khóc quá, nhưng nó không có nước mắt, nó không làm gì được ngoài việc ẩn sau lớp bông và mái tóc dài, chỉ biết cô độc vì ánh sáng của nó đã bị tắt từ lúc nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận