Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm

Từ ngày đó trở đi, giống như muốn được chứng minh điều gì, Đằng Mộc Bác Nhất cơ hồ mỗi ngày, mỗi đêm, hay bất cứ lúc nào hắn nghĩ đến điều đó thì đều muốn ép Đinh Tiểu Ưu phải nói yêu thương hắn.

Cảm giác giống như trẻ nhỏ không chiếm được kẹo, liền ăn vạ.

Chẳng qua là….. không biết tại sao, Đinh Tiểu Ưu cũng không ghét một Đằng Mộc Bác Nhất ngây thơ như vậy, trong lòng trái lại lại có một cảm giác ấm áp kỳ diệu.

Cô cho là mình rất bài xích Đằng Mộc Bác Nhất, vậy mà trải qua khoảng thời gian chung sống này, cô càng ngày càng quen thuộc việc có người đàn ông này tồn tại bên cạnh.

Tâm không thích yêu thương với người Nhật Bản, cũng bởi vì Đằng Mộc Bác Nhất mà có thể vượt qua.

Có yêu người đàn ông Đằng Mộc Bác Nhất này hay không Đinh Tiểu Ưu cũng thật còn không rõ, nhưng cô rất rõ ràng hết thảy những gì về Đằng Mộc Bác Nhất cô đều thích…….

Mặc dù người đàn ông này đang cố tình gây sự.

“nói yêu anh!” Đằng Mộc Bác Nhất vừa kéo cô đến bên cạnh vừa ra lệnh.

Hắn chính là thích nghe này cô nói yêu hắn thương hắn. Những lời này từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô nói ra đặc biệt dễ nghe. Khiến anh nghe hoài không biết chán.

“Không muốn nữa.” Đinh Tiểu Ưu thẹn thùng khước từ. Người đàn ông này thiệt là, hôm nay đã bảo cô nói lời ngon ngọt năm sáu lần rồi, bây giờ lại còn muốn người ta nói nữa sao.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không ghét cách ăn vạ này……

“Nói!”Đằng Mộc Bác Nhất vẫn kiên trì.

“Không muốn nữa” Đinh Tiểu Ưu vẫn là cự tuyệt.

“Tại sao?” hắn mất hứng.

Đinh Tiểu Ưu vô lực nói: “Hôm nay đã nói nhiều lần, nói đến tôi cũng có cảm giác mình giống như lục âm cơ”

So lục âm cơ còn thảm….. Bởi vì cô mỗi lần bị yêu cầu nói chuyện, âm thanh sẽ bởi vì nơi chốn khác nhau mà có sự thay đổi.

“Nhưng anh thích nghe em nói những lời này….” Thanh âm của hắn chợt trở nên nhu hoà, để gần sát bên tai Đinh Tiểu Ưu mang theo một cổ ma lực.

“Em lấy cái khác nói cho anh nghe nha.” Đinh Tiểu Ưu nhiệt tình đề nghị.

“Ví dụ ?” Đằng Mộc Bác Nhất lại càng tò mò, người phụ nữ này tính toán nói lời ngon tiếng ngọt gì để thay thế?

“Ừ, để cho em suy nghĩ một chút…” Đinh Tiểu Ưu nghiêm túc nghĩ tới. Muốn nói cái gì đây?

Hai người mỗi lần nói chuyện đều đông lạp tây xả, khi muốn nói chuyện nghiêm túc thì lại chẳng biết nên nói đề tài gì, có thể nói cái gì đây?

“Mười giây đồng hồ.” Đằng Mộc Bác Nhất dù bận hôn vành tai khéo léo của cô nhưng vẫn ung dung hạn định thời gian.

“ Nếu nói không được, lát nữa phải nói một trăm lần yêu anh.”

“Nào có như vậy?!” Đinh Tiểu Ưu không nhịn được kháng nghị.

Người đàn ông này thật là ỷ mạnh, thế nhưng không cho cô thời gian suy nghĩ một chút….. Quá đáng!

“Còn có năm giây.” Đằng Mộc Bác Nhất cười một tiếng hết sức ưu nhã bổ sung nói, “Còn phải cộng thêm –“ hắn ghé sát vào tai cô tràn đầy hấp dẫn lời nói thuyết phục.

“Sắc lang!” Nghe xong hắn nói, Đinh Tiểu Ưu khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên hồng giống quả táo, không tự nhiên hô to.

Lại còn phải làm chuyện yêu đương, hơn nữa lấy cái loại tư thế đó?!

Người đàn ông này không khỏi quá dư thừa tinh lực đi!

“Ba, hai, một, đã hết giờ!” đang ở thời điểm Đinh Tiểu Ưu xấu hổ, Đằng Mộc Bác Nhất lớn tiếng tuyên bố hết giờ.

“Không công bằng! Anh căn bản chưa cho đủ thời gian mà em muốn!” phát hiện mình hết đường, Đinh Tiểu Ưu vội vàng lên mặt bất mãn.

Người đàn ông này thật gian manh!

“Bảo bối, yêu anh đâu cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu?” Đằng Mộc Bác Nhất khuôn mặt dễ nhìn nổi lên nụ cười tà ác.

“Anh ăn gian!” Đinh Tiểu Ưu không hài lòng lầu bầu.


“Em yêu àh, tự nguyện thua cuộc đi.” Đằng Mộc Bác Nhất kéo cô ngồi xuống rồi ôm lấy thắt lưng, ngọt ngào nhắc nhở.

Bàn tay bắt đầu không an phận trượt vào váy của cô, cuồng dã xoa bóp hai vú thẳng đứng căng tròn, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngậm vật kích động đứng thẳng, cho đến khi cô phát ra một tiếng rên rỉ.

“ Nhưng là…” nụ hồng có vẻ cứng hơn, Đinh Tiểu Ưu chỉ cảm thấy khó thở, không tự chủ rên rỉ thành tiếng.

“A…”

Người đàn ông này luôn là làm cho cô vô lực kháng cự…… Đinh Tiểu Ưu nhắm mắt lại, tận hưởng cảm xúc kích tình vui sướng của hắn mang đến.

Cho đến khi hắn ở trong cơ thể cô công thành chiếm đất, cô mừng như điên không thôi, trong lòng cô vẫn không nhìn rõ – cô lúc nào thì đã đáp ứng tiền đánh cuộc với người đàn ông này rồi?

“Ô ô ô ô ……”

Cơm ăn đến một nửa, chỉ nghe khóc điên cuồng đưa đến.

Ngay cả Kỷ Tử cũng bị hù rồi!

“Tiểu thư? Thế nào?” Kỷ Tử nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu đột nhiên khóc, cũng đi theo khẩn trương, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.

Đinh Tiểu Ưu chỉ là một cái lắc đầu.

“ Tiểu thư, có phải hay không đồ ăn không ngon?” nhìn Đinh Tiểu Ưu cơ hồ chưa ăn món gì, Kỷ Tử lớn mật đoán.

“Không phải, là…..”

“Hay là em đi mời thiếu gia tới?” Kỷ Tử thử dò xét hỏi.

“Không muốn!” Nghe Kỷ Tử muốn mời Đằng Mộc Bác Nhất, Đinh Tiểu Ưu vội vàng ngăn cản, ngay cả nước mắt cũng ngừng.

Nói giỡn, nếu là tìm tên kia tới, sợ rằng lại không chịu dời đi rồi!

“Tiểu thư, có thật không? Cô vừa khóc đến đau lòng như thế cũng…..” Kỷ Tử vẫn hết sức lo lắng, trong lòng len lén suy nghĩ có hay không nên mời thiếu gia tới.

“Tiểu thư cô rốt cuộc là tại sao lại khóc thút thít đây?” Kỷ Tử vẫn không hiểu. “ Thật sự không phải là đồ ăn không ăn ngon?”

“Không phải mà.” Đinh Tiểu Ưu vội vàng giải thích.

“Nhưng tiểu thư khóc …..” Kỷ Tử không hiểu nhìn Đinh Tiểu Ưu.

“Bởi vì….” Đinh Tiểu Ưu còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy Cung Bổn rất khẩn trương chạy vào, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm ồn thường ngày.

Chap 5.2 :

“ Tiểu thư tại sao lại khóc? Bữa ăn tối nay khó ăn sao? Hay có chuyện gì thương tâm? Hoặc là thân thể không thoải mái?” Vừa nghe thấy Đinh Tiểu Ưu khóc, Cung Bổn cho là đồ không hợp khẩu vị, hốt hoảng nhìn cô.

Hắn cũng không trông nom Đinh Tiểu Ưu có nghe hay không không hiểu, liến tiếp hỏi một đống.

“Ách….” Kỷ Tử đang muốn mở miệng phiên dịch.

“Không phải.” Đinh Tiểu Ưu lắc đầu, dùng trung văn nhẹ nhàng nói.

Cung Bổn vừa thấy Đinh Tiểu Ưu lắc đầu, lập tức lại hỏi gấp, “Tiểu thư hay là cô có chỗ nào không thoải mái đây?”

“Tiểu Thư….” Kỷ Tử thử phiên dịch.

Đinh Tiểu Ưu còn là lắc đầu.

“ Tiểu Ưu tiểu thư, rốt cuộc là thế nào?”Cung Bổn đoán thất bại.

“Đúng nha! Tiểu Ưu tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Kỷ Tử thật bị Đinh Tiểu Ưu đột nhiên khóc làm cho mất cả thần chí.

Đinh Tiểu Ưu còn là lắc đầu.

Đúng lúc Cung Bổn cùng Kỷ Tử đang loạn lên, thì Đằng Mộc Bác Nhất tới.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?” Đằng Mộc Bác Nhất vừa thấy bộ dáng Cung Bổn và Kỷ Tử bối rối quây quanh Đinh Tiểu Ưu.


“Thiếu gia…..” Cung Bổng cùng Kỷ Tử mở miệng cùng một lúc kêu.

“Cung Bổn, đây là chuyện gì xảy ra?” Đằng Mộc Bác Nhất nghiêm nghị mở miệng.

Hắn tối nay bất quá vì bận rộn không cùng Đinh Tiểu Ưu ăn cơm, thế nào vừa tới liền thấy gương mặt có nước mắt của cô.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Là ai đáng chết khiến cho Đinh Tiểu Ưu yêu quý của hắn khóc thút thít?

Bị Đằng Mộc Bác Nhất hỏi lên như vậy, Cung Bổn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đem tình huống hắn biết được nói lại.

“ Tiểu Ưu, tại sao đột nhiên khóc?” Đằng Mộc Bác Nhất thay đổi Trung văn hỏi Đinh Tiểu Ưu, âm điệu rõ ràng có nhiều nhu tình.

“Em….” Đinh Tiểu Ưu nhìn Đằng Mộc Bác Nhất một cái bộ dáng muốn nói lại thôi. “ Em….. Bởi vì…..”

Không biết tại sao, chỉ cần thấy Đằng Mộc Bác Nhất vừa xuất hiện, trong lòng cô cũng không lung tung như thế, thương tâm tình tự cũng giảm nhiều…..

“Thế nào?” Đằng Mộc Bác Nhất dịu dàng ngắm nhìn Đinh Tiểu Ưu.

Đinh Tiểu Ưu đem nước mắt lau đi, lung túng nhìn mọi người, nhẹ giọng thuyết “ Tôi chỉ là muốn ăn chao mà thôi!”

“Chao?” Đằng Mộc Bác Nhất sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét.

“Chao?” Kỷ Tử nét mặt tò mò hưng phấn.

“Chao?” Cung Bổn lại là dáng vẻ vô cùng buồn bực.

“Chính là chao.” Đinh Tiểu Ưu gật đầu.

Cô đến Nhật Bản lâu như vậy, nên ăn hoặc là có thể ăn, thậm chí ngay cả dâng đậu, cô toàn bộ ăn rồi.

Nhưng là hôm nay, đột nhiên mãnh liệt muốn ăn chao đến làm cho cô không nhịn được khóc lên. . . . . .

Nghe được đáp án của Đinh Tiểu Ưu, bốn người Nhật Bản trừng đôi mắt to ti hí một lúc lâu, mới do Cung Bổn dũng cảm đánh vỡ trầm mặc.

"Chao rốt cuộc là thứ gì a?" Nghe không hiểu Trung văn hắn, chỉ biết lặp lại cái từ này.

"Đó là ──" Đinh Tiểu Ưu mới mở miệng, lại lập tức câm mồm .

Hoàn hảo. . . . . .

Cô thiếu chút nữa sẽ mở miệng nói tiếng Nhật rồi, thật may là không có bị phát hiện.

Kỷ Tử vừa đúng lúc mở miệng giải thích, "Đây là một loại thức ăn đặc biệt của Đài Loan, là một loại đậu hủ, nhưng nghe nói mùi vị nghe thấy rất đặc thù. Người thích cảm thấy rất thơm, không thích sẽ cảm thấy mùi vị đó rất thúi." Đó là cô từ trong sách xem mà biết về chao, nhưng cô là cũng vô cùng tò mò đây!

"Này. . . . . ." Cung Bổn còn là sửng sốt.

Giải thích như vậy quá trừu tượng .

Hơn nữa thiếu gia cùng Kỷ Tử đối với vật này phản ứng kém quá nhiều đi!

"Có điểm giống dâng đậu của chúng ta." Kỷ Tử rất thân thiết dùng thức ăn Nhật Bản để giải thích.

"Dâng đậu ăn thật ngon a!" Cung Bổn lập tức bảo vệ thức ăn Đại Hòa dân tộc.

Dâng đậu là tinh hoa của người Nhật Bản, ở trên dâng đậu cho thêm tương du, thông, mù-tạc, lấy tất cả mà cho vào tô, tranh thủ lúc cơm còn nóng hổi mà rưới lên, thật là mỹ vị nhân gian a!

Hơn nữa nếu như cho thêm đản hoàng tươi vào, chén cơm kia quả thực là ngon tuyệt vời!

"Không cần phải nói thêm nữa đâu. . . . . ." Kỷ Tử quên Cung Bổn quản sự là người tự hào vì người Nhật Bản cỡ nào.

"Nếu không chao rốt cuộc là thức ăn như thế nào ?" Cung Bổn vẫn là không hiểu.


"Này. . . . . . Tôi cũng vậy chưa từng ăn, muốn giải thích thế nào đây?" Kỷ Tử trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm như thế nào cùng Cung Bổn giải thích.

Cô cũng chưa có ăn qua, làm sao có thể nói được rõ ràng đây?

"Tốt lắm! Cung Bổn, tôi cho anh thời gian ba ngày đi lấy được chao. Bất kể là tìm được ở đây hay là lấy từ Đài Loan cũng không quan hệ." Đằng Mộc Bác Nhất ra chỉ thị.

Trong thời gian ở Đài Loan, hắn rất thích hưởng thụ thức ăn cùng phong thổ Đài Loan, duy nhất không cách nào thưởng thức, đó là chao!

Mùi vị đó khó có thể ngửi, chỉ cần vừa ngửi thấy, mỗi lần đều ép hắn phải đổi đường mà đi!

Hiện tại, Tiểu Ưu lại vì ăn không được lương đậu hủ mà thương tâm rơi lệ. . . . . .

Vì để cho người phụ nữ yêu quý vui vẻ, hắn cũng chỉ biết nắm thật chặt lỗ mũi nhẫn nại .

"Dạ!" Cậu chủ có lệnh, Cung Bổn vội vàng lên tiếng đáp ứng

Đinh Tiểu Ưu vui mừng nhìn Đằng Mộc Bác Nhất - Đằng Mộc Bác Nhất là anh hùng, anh hùng, anh hùng, đại anh hùng!

Thật là cao hứng đó! Có chao rồi!

Ha ha. . . . . .

Ba ngày sau ──

"A ── mùi vị gì?"

"Thối chết!"

"Trời ơi. . . . . . Thật là mùi vị lạ!"

"Là ai lấy được?"

"Đừng nghĩ tôi thả vào trong nồi nấu, nồi của tôi sẽ bị hủy diệt!"

"Chúng ta nhất định phải nấu đống đồ thối này sao?"

Nghe được trong phòng bếp một tiếng lại một thanh oán trách, Cung Bổn thật rất hối hận mình ban đầu tại sao muốn lắm mồm.

Hắn vừa bắt đầu thì không nên hỏi chuyện có liên quan đến chao. . . . . .

"Cung Bổn, phiền chính anh cầm đi cho Tiểu Ưu tiểu thư có được hay không? Thối đến chết . . . . ." Trong đó làm cho tiếng thảm nhất chính là Kỷ Tử .

Trời ạ, cô đối với chao không còn có bất kỳ kỳ vọng!

Chap 5.3:

Thật không hiểu nổi Tiểu Ưu tiểu thư làm sao sẽ vì cái thừ đồ bốc mùi này mà rơi lệ? Chỉ cần ngửi thấy là muốn mạng của cô rồi, lại còn phải nuốt xuống?

Ác ──

Nhưng vào lúc này,kẻ đầu sỏ tạo thành này một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất thật vui vẻ xuất hiện ở cửa phòng bếp, cười nhỏ nhẹ nói: "Thơm quá đó! Là chao đi?"

Nghe được Đinh Tiểu Ưu nói như vậy, Kỷ Tử mặt cũng xanh lét.

Những người khác khi Kỷ Tử đem lời của Đinh Tiểu Ưu phiên dịch thành nhật văn sau, cũng cứng ngắc theo ở hiện trường.

Thúi như vậy gì đó, nơi nào thơm rồi?

Đinh Tiểu Ưu với bộ dáng cái gì cũng không biết, hưng phấn đi tới trước chảo dầu, nháy đôi mắt to xinh đẹp,"Phải giúp tôi nấu chao sao?"

Cũng, cũng chao!

Cô toàn bộ tưởng là chao a!

Thật là muốn được ăn mau. . . . . .

Chỉ là nhìn chằm chằm những miếng chao còn chưa có bỏ vào nồi, nước miếng của cô cũng nhanh muốn chảy xuống.

Đắm chìm trong vui sướng vì sắp được ăn chao Đinh Tiểu Ưu hồn nhiên không có nhận thấy được người bên cạnh cũng mau muốn té xỉu.

Đáng thương Kỷ Tử phải chịu đựng cảm giác ghê tởm muốn ói, đem lời của Đinh Tiểu Ưu phiên dịch cho đầu bếp.

"Phải . . . . ." Người đáng thương không thể làm gì khác hơn là đau lòng chịu đựng, gắp khối đậu hủ đi nấu.

"Một khối không đủ, làm nhiều mấy khối đi." Đinh Tiểu Ưu vẫn cười hì hì như cũ vừa nói, trên mặt vẻ mặt vừa ngây thơ lại mong đợi."Nhiều người như vậy mới có thể cùng nhau ăn đủ. . . . . . Dù sao Cung Bổn quản sự mua rất nhiều, tôi một người cũng ăn không hết."

Kỷ Tử theo lời phiên dịch.


Trong phòng bếp đột nhiên một mảnh yên lặng, trừ một người là Đinh Tiểu Ưu, toàn bộ mọi người giống như bị sét đánh tới yên lặng, không dám tin nhìn Đinh Tiểu Ưu .

Mọi người cùng nhau ăn?

Cũng là đồng thời, ánh mắt của mọi người lại dời về phía Cung Bổn, tất cả đều mang theo đậm ý khiển trách : ai kêu anh mua nhiều như vậy ? !

Xui xẻo Cung Bổn không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận tức giận mắng của mọi người không tiếng động .

"Ách. . . . . . Tiểu thư, chính cô ăn là tốt rồi, chúng tôi không cần. . . . . . Cám ơn ý tốt của cô." An tĩnh một lát, Kỷ Tử cuối cùng lên tiếng.

"Nhưng là, các người không phải là chưa có ăn chao sao? Không muốn nếm thử một chút sao?" Đinh Tiểu Ưu rất thiện lương nhìn mọi người, không hiểu hỏi.

Kỷ Tử đem Đinh Tiểu Ưu lời của phiên dịch xuống.

Toàn bộ mọi người cố gắng nặn ra nụ cười, rất có ăn ý lắc đầu.

Nhìn toàn bộ mọi người như vậy nghiêm túc lắc đầu, Đinh Tiểu Ưu cũng không tiện miễn cưỡng nữa, thở dài nói: "Được rồi!Cũng đừng trách tôi nhỏ mọn đó."

Nghe xong Kỷ Tử phiên dịch sau, toàn bộ đầu người dao động với lực lớn hơn.

Nhìn vậy chứ cũng không phải tất cả mọi người Nhật Bản ai cũng cậy mạnh. . . . . .

Không rõ ý nghĩ của mọi người Đinh Tiểu Ưu thấy tất cả như đang nhường cho cô, trong lòng càng vui vẻ hơn.

"A ── muốn khét rồi!" Đinh Tiểu Ưu nhìn vào trong nồi đậu hủ, lưu loát dùng tiếng Nhật nhắc nhở đầu bếp.

"Hả?" Mọi người nghe Đinh Tiểu Ưu trong miệng đột nhiên nói ra tiếng Nhật, tất cả đều kinh ngạc không thôi nhìn cô.

Giật mình, mình không cẩn thận bật nói ra tiếng Nhật, Đinh Tiểu Ưu vội vàng giả bộ ngu, "Thế nào? Tại sao nhìn như vậy?” Cô dùng Trung văn vừa nói, giả bộ mặt dáng vẻ không hiểu.

"Tiểu thư mới vừa nói là tiếng Nhật sao?" Kỷ Tử nhẹ giọng hỏi.

"Tiếng Nhật? Cái gì tiếng Nhật?" Đinh Tiểu Ưu tiếp tục giả vờ ngu.

"Tiểu thư mới vừa dùng tiếng Nhật nói đậu hủ mau khét. . . . . ."

"Có thật không?" Đinh Tiểu Ưu giả bộ lơ đễnh.

"Tiểu thư không biết mình mới vừa đang nói tiếng Nhật sao?" Kỷ Tử không hiểu cô làm sao sẽ không biết mình nói Tiếng Nhật.

" Cũng không biết." Đinh Tiểu Ưu vô tội lắc đầu một cái, cố làm vẻ suy tư, mới nhún nhún vai nói: "Chẳng lẽ người như mọi người nói, chỉ cần ở một chỗ ở đã lâu, một cách tự nhiên sẽ nói được ngôn ngữ địa phương là thật?" Nói xong còn vô tội nhìn Kỷ Tử một cái.

"Có lẽ. . . . . ." Kỷ Tử gật đầu một cái, ngay sau đó hướng mọi người giải thích tình huống.

Nhìn thấy tất cả mọi người lộ ra nụ cười tán dương, Đinh Tiểu Ưu biết chuyện mình biết tiếng Nhật không bị lộ, an tâm rất nhiều.

Hô, lần sau phải chú ý. . . . . .

Một lát sau, tràn đầy một bàn chao nấu xong, Đinh Tiểu Ưu phân phó đầu bếp gắp đồ chua cùng dính tương sau, một mặt nhận lấy chao, một mặt lẩm bẩm nói: "Lớn như vậy co lại a. . . . . . Được rồi, thì chia cho Đằng Mộc Bác Nhất ăn một lần đi!"

Nhìn cô đối với Đằng Mộc Bác Nhất càng ngày càng tốt! Có đồ ăn ngon còn có thể nhớ phần hắn ăn, hắn nhất định sẽ rất cảm động !

Ha ha. . . . . .

Đinh Tiểu Ưu vừa đi, mọi người cuối cùng có thể hảo hảo hít thở, mọi người tìm đủ mọi cách khử mùi hương trong không khí

Hô! Đây mới là không khí a. . . . . .

Nhưng vào lúc này, từ trong thư phòng của Đằng Mộc Bác Nhất truyền đến một tiếng rống dữ dội, "Anh không muốn ăn cái đồ quỷ này!"

Đó là thanh âm của Đằng Mộc Bác Nhất .

Tiếp theo là Đinh Tiểu Ưu tiếng kêu, "Ăn cũng thật ngon! Ăn nữa!"

"Không muốn!"

"Ăn nữa!"

Mặc dù nghe không hiểu lắm tiếng Trung, nghe thấy tiếng một nam một nữ kia, mọi người cũng mới biết người đầu tiên bị hại là Đằng Mộc Bác Nhất.

Thiếu gia đáng thương, dũng cảm ăn đi! Cầu xin liệt tổ liệt tông Đằng Mộc gia phù hộ người. . . . . . Mọi người đang trong lòng cầu nguyện vì Đằng Mộc Bác Nhất .

Chỉ mong thiếu gia không bị ói chết. . . . . .

Một bàn đồ ăn lớn như vậy!

Thật đáng thương mà. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận