Edit: Linz
Đèn chùm trên đỉnh đầu xoay tròn, Thẩm Tuyền bước theo bước nhảy của Nhiếp Thừa.
Sau khi nhảy vài vòng, giọng nói trầm thấp của Thẩm Tuyền vang lên: “Đàn anh, anh biết chuyện gì à?”
Nhiếp Thừa nhìn cô, nở nụ cười rồi lại xoay vài vòng, nói với cô: “Em để ý chút, bọn họ đã mang bàn casino lên hai chiếc du thuyền còn lại.”
“Cổ phiếu của Phổ Ngân không phải có vấn đề sao? Em đoán xem bọn họ dùng bàn casino này để làm gì?”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn lướt qua những người đang khiêu vũ xung quanh, thản nhiên nói: “Em biết rồi.”
Nhiếp Thừa gật đầu, đàn em vẫn thông minh như vậy.
Thẩm Tuyền ngước mắt, nhìn Nhiếp Thừa rồi đột nhiên hỏi: “Vậy đàn anh tham gia vào trong đó là có ý gì?”
Trước câu hỏi của Thẩm Tuyền, Nhiếp Thừa sững người vài giây rồi lại bật cười, không trả lời.
Hai người lại tiếp tục nhảy vài vòng, Nhiếp Thừa đưa Thẩm Tuyền ra khỏi sàn nhảy.
Tối nay Thẩm Tuyền ăn mặc trông rất kín đáo, váy màu đen tay lỡ, Nhiếp Thừa nhìn lên gương mặt xinh đẹp của cô, gương mặt ấy vẫn khiến anh ấy rung động.
Anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Em cứ phải là Văn Trạch Lệ sao?”
Thẩm Tuyền nhận lấy ly rượu từ Thường Tuyêt, nhấp một ngụm, nghe thấy lời này, cô sững lại rồi nói: “Đàn anh, anh thấy sao?”
Nhiếp Thừa nghe xong thì bật cười.
Thẩm Tuyền không phủ nhận, vậy thì đúng là vậy rồi.
Đầu ngón tay anh ấy gõ xuống mặt bàn, nói: “Đêm nay anh cùng em tới đây thôi, còn phần sau, em tự mình ứng phó.”
Nói rồi, anh ấy xoay người hòa mình vào đám đông.
Thẩm Tuyền dựa vào quầy bar, nhấp ngụm rượu.
Thường Tuyết trợn tròn mắt, tới gần Thẩm Tuyền, nói: “Đàn anh này cũng chỉ vậy thôi à, cái gì gọi là phần sau em tự mình ứng phó?”
Thầm Tuyền nghịch ngợm chén rượu, nói với Thường Tuyết: “Thiếu gia của giới nhà giàu cũng toàn thế cả thôi.”
Nói cho cùng Nhiếp Thừa cũng chỉ nghĩ cho mình, đó cũng chính là lý do vì sao cô muốn có được cả trái tim của Văn Trạch Lệ, muốn anh toàn tâm toàn ý.
Thường Tuyết: “Khi nãy cậu khiêu vũ, vị Lưu tổng kia đứng ở trên lầu quan sát cậu, có lẽ chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Thẩm Tuyền: “Mình biết.”
Cô nhìn Thường Tuyết: “Cậu xem điện thoại xem.”
Thường Xuyên đáp lại một tiếng rồi mở túi ra, lấy điện thoại ở bên trong ra, vừa nhìn, không có tín hiệu.
Trong lòng Thường Tuyết lo lắng: “Không có tín hiệu.”
Thẩm Tuyền: “Của mình thì sao.”
“Cũng không có.” Lúc này, Thường Tuyết có chút luống cuống, cô ấy ra ngoài để bắt tín hiệu: “Du thuyền vẫn đang chạy, chúng ta phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Tuyền cầm tay cô ấy: “Đừng hoảng hốt.”
Thường Tuyết bĩu môi xì một tiếng: “Mẹ nó, cái tên Nhiếp Thừa kia thật không ra gì!”
“Mình đi bắt tín hiệu.” Thường Tuyết mắng Nhiếp Thừa xong, đang định cầm điện thoại chạy đi, kết quả lại đụng trúng một bức tường, một bức tường người.
Hai người vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen ngăn hai người lại, Thường Tuyết nhanh chóng lùi lại đứng chắn trước mặt Thẩm Tuyền, Thầm Tuyền quay người đẩy Thường Tuyết ra sau.
Một trong hai tên vệ sĩ nói: “Thẩm tổng, Lưu tổng chúng tôi có lời mời cô.”
Thầm Tuyền cười cười: “Được.”
Mười phút sau, tại tầng hai của du thuyền.
Một cái bàn lớn, đối diện là cô gái xinh đẹp mặc sườn xám, trong tay cô ta cầm một chiếc cốc.
Lưu Tổng kéo ghế ra cho Thẩm Tuyền, ra hiệu cho Thẩm Tuyền ngồi xuống.
Thẩm Tuyền cầm áo khoác đưa cho Thường Tuyết, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
Đầu ngón tay Lưu tổng kẹp xì gà, chống tay lên bàn, nói: “Thẩm tổng, chỗ này của tôi hợp pháp.”
Thầm Tuyền sờ đồng hồ đeo tay: “Lưu tổng, dám đưa du thuyền đến nơi này mà còn nói là hợp pháp được sao?”
“Ha ha ha ha, Thẩm tổng vẫn rất bình tĩnh nha.
Thực ra hôm nay tôi cũng không có ý gì cả, chỉ hi vọng Thẩm tổng có thể kiếm thêm chút tiền để tiêu ở đây, kiếm được thì đưa cô về, không kiếm được thì đành ký hợp đồng vậy.”
Lưu tổng cầm hợp đồng đưa cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhìn qua, bên trong ngoại trừ lời hứa hẹn, còn cả lời hy vọng cô nhắm mắt mặc kệ, cũng như đừng quan tâm đ ến chuyện phần cổ phiếu của Phổ Ngân thế nào nữa.
Lưu tổng bật cười: “Thật ra Thẩm tổng cũng có thể ký luôn rồi đi ngay.”
Thường Tuyết đứng ở cạnh thực sự không thể tin được, người này sao có thể xấu xa tới vậy.
Thẩm Tuyền gõ nhẹ lên bản hợp đồng rồi thản nhiên đưa tới trước mặt Lưu tổng.
Đây là sự lựa chọn của cô.
Lưu tổng nhìn bản hợp đồng một lượt, sau đó nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt: “Aiz, thế thì hết cách rồi, chúc Thẩm tổng may mắn.”
Có thể thắng được để rời khỏi đây, nhưng thua thì cũng là thua thật, hy vọng Thẩm tổng mang tiền đủ.
*
Ngoài sân bay, Văn Trạch Lệ dựa vào cạnh xe, ngón tay cầm điếu thuốc, sắc mặt ảm đạm.
Liên tục gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền, nhưng cô vẫn luôn tắt máy, anh tức đến nỗi lồ ng ngực sắp nổ tung.
Cố Trình đóng cửa xe đi xuống, hỏi: “Vẫn không nghe máy sao?”
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc lạnh lùng nói: “Ừ.”
Cố Trình: “Vậy cậu thử gọi cho Nhiếp Thừa xem.”
“Tại sao tôi lại phải gọi cho gã ta?” Văn Trạch Lệ nhìn Cố Trình, lạnh lùng hỏi lại.
Cố Trình bị anh hỏi vậy thì sựng lại, rồi anh ta đệch một tiếng.
Văn Trạch Lệ bóp nát điếu thuốc, cười lạnh.
Đi khiêu vũ, còn không thèm bắt máy.
Đi đâu cũng chẳng nói trước cho anh biết.
Người phụ nữ này, anh không biết là cô có yêu anh không đấy.
Văn Trạch Lệ cụp mắt, cắn răng, một lúc sau mới cầm điện thoại lên, bấm số của Nhiếp Thừa.
Ở đầu bên kia, Nhiếp Thừa cúp máy luôn.
Văn Trạch Lệ cắn răng.
Cố Trình thấy thế thì thở dài: “Hay chúng ta về chỗ ở trước rồi tôi gọi người đi tìm? Bất kể cô ấy ở đâu, đang làm gì, tìm được thì đưa người về luôn.”
Văn Trạch Lệ không trả lời, anh hung hăng hất cổ áo, một phát mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
Cố Trình thấy anh như vậy thì cũng rất bất lực, sau đó ngồi lên ghế lái, nắm lấy vô lăng.
Văn Trạch Lệ mở cửa sổ xe, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, buồn bã đặt tay lên cửa sổ.
Anh cầm điện thoại lên, gọi người lập tức đi tìm tung tích của Thẩm Tuyền.
Anh nghĩ tới Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa cùng khiêu vũ ở nơi nào đó thì vô cùng tức giận.
Anh toàn tâm toàn ý với cô, vậy mà cô có cho anh cái gì đâu?
Mẹ nó toàn để anh vô tri.
Mà tin nhắn do Nhiếp Thừa gửi đến cứ chọc tức anh mãi.
Cố Trình nhắc nhở: “Cậu bình tĩnh chút đi.”
Văn Trạch Lệ xoa xoa khóe môi, tàn thuốc từ đầu ngón tay rơi xuống, anh nói với giọng trầm thấp lạnh lùng: “Tôi đang rất tỉnh táo.”
Anh lại bấm gọi vào số của Thẩm Tuyền.
Vẫn tắt máy.
Điện thoại của Thường Tuyết cũng tắt.
Mười phút sau, có người báo tin về.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đã vào khách sạn Tinh Loan, hai giờ trước có người nhìn thấy các cô.
Văn Trạch Lệ nhìn về phía Cố Trạch: “Đi tới khách sạn Tinh Loan.”
“Được.”
*
Ván lớn ván nhỏ đã tới ván thứ ba.
Thường Tuyết đứng bên sắc mặt trắng bệch, cô ấy nhìn số chip trước mặt Thẩm Tuyền ngày càng ít đi, toàn tiền thật cả đấy.
Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết, ánh mắt cảnh cáo, không được phép hoảng hốt.
Thường Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cô ấy xoa xoa cánh tay mình, đã một giờ trôi qua.
Thẩm Tuyền đã từng đến AM chơi, nhưng cô không phải là người thích chơi thứ này, cho nên hiện giờ Thẩm Tuyền đang rơi vào thế bất lợi.
Lưu tổng ở bên cười, nói: “Thẩm tổng, vẫn còn có thể quay đầu đấy.”
“Cô thấy đấy, món này cũng không phải sở trường của tôi nhưng cũng đã thắng cô ba ván rồi, tức là hôm nay tôi may mắn, chắc chắn phải ký bản hợp đồng này với cô rồi.”
Thẩm Tuyền nhìn gã, cười nhạt: “Ba mươi chưa phải là Tết mà.”
Cô vẫn rất bình tĩnh.
Thường Tuyết nhìn Thẩm Tuyền thế này thì thở một hơi dài tự động viên mình.
Lúc này, cô ấy nhìn ra cửa sổ rồi đột nhiên nói: “Bên ngoài mưa rồi.”
Lưu tổng cười: “Trời mưa cũng tốt, đi lại bất tiện, Thẩm tổng vẫn nên ở đây thêm chút đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc cho rõ.”
Câu nói ấy khiến sắc mặt Thường Tuyết lại tái nhợt.
Ở đây toàn là người của bọn họ, cô và Thẩm Tuyền không thể liên lạc với người bên ngoài, chẳng lẽ phải ký hợp đồng như ý gã sao?
Thẩm Tuyền nói: “Lưu tổng, tiếp tục đi.”
Lưu tổng nhìn dáng vẻ cứng đầu của Thẩm Tuyền, cười lạnh một tiếng.
Ông ta nói: “Vậy tiếp tục thôi.”
Tí ta tí tách, nước mưa xối lên boong tàu, du thuyền lắc lư trong mưa gió, may mà chưa đi quá xa cảng, mưa đêm trên biển hơi khác so với mưa đêm trên đất liền.
Xa xôi mênh mông.
Trong thời tiết mưa gió này, có một chiếc xe màu đen dừng lại ở cảng.
Một người đàn ông với đôi chân dài bước xuống, cầm cây dù màu đen đứng ở bến cảng.
*
Thẩm Tuyền lại thua rồi.
Đã là ván thứ mười.
Cô không tính toán số tiền, tai cô ngày càng minh mẫn, chỉ là cô vẫn chưa tìm ra được mẹo xúc sắc chuyển động.
Lưu tổng nhìn số chip trước mặt, cười nhẹ rồi đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không nhìn bản hợp đồng, chỉ đưa những con chip về phía trước.
Lúc này.
Có tiếng gõ cửa đột ngột.
Ngay sau đó cửa bị đẩy mạnh ra.
Mọi người trong phòng yên lặng quay đầu lại nhìn, sắc mặt Lưu tổng tối sầm, đang định nói gì, vừa nhìn thấy người đàn ông đi vào thì lại nuốt lại.
Văn Trạch Lệ mang theo hơi ẩm, đặt chiếc ô nhỏ ướt sũng ở ngoài cửa, anh nhìn Thẩm Tuyền, vẻ u ám trong mắt vẫn chưa tiêu tán: “Sao tắt máy mãi thế? Hửm?”
Thẩm Tuyền nhìn anh, không nói gì.
Bỗng có hai người vệ sĩ bước tới ngăn anh lại.
Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn họ, sau đó tiến về phía Thẩm Tuyền, cầm tay của cô: “Về nhà.”
Lưu tổng lập tức bật cười thành tiếng: “Đừng vội, Văn thiếu tới đúng lúc lắm, chơi thử đi.”
Văn Trạch Lệ nhìn mặt bàn, cũng nhìn được tình thế hiện tại, mấy giây sau, anh nghiêng đầu hỏi Thẩm Tuyền: “Nói cho anh biết, trò gì đây?”
Thầm Tuyền nhón chân, ghé vào tai anh nói: “Cổ phiếu.”
Giọng cô xen lẫn với tiếng mưa, hơi thở áp sát tới.
Văn Trạch Lệ vẫn duy trì tư thế này, nhìn bản hợp đồng kia, đầu mũi chân anh khều lấy cái ghế, để nó ngay ngắn lại.
Sau đó, anh ngồi xuống, gõ bàn, nói với Lưu Tổng: “Tôi là chồng cô ấy, tôi thay cô ấy chơi.”.