Edit: Bún Thịt Nướng
Gửi xong tin nhắn này, không đợi người trong nhóm trả lời, Văn Trạch Lệ liền chuyển đến vòng bạn bè, lướt xuống, lướt đến cuối, rồi lại kéo lại, vẫn không nhìn thấy bất cứ thông tin gì liên quan đến bức ảnh của Thẩm Tuyền.
Anh không khỏi nghi ngờ đám người trong nhóm đang bịa đặt, vì thế lại quay về trong nhóm, vừa bấm vào đã nhìn thấy ảnh chụp màn hình của Chu Dương.
Bên trong là vòng bạn bè của anh ta.
Ba người bạn trên dưới đều cùng một bức ảnh nhưng lại viết status khác nhau.
Trong đó có một cái là “Đã nhìn thấy Thẩm Tuyền thế này chưa?”.
Cái thứ hai là “Khác bọt, quá khác bọt, tôi vẫn luôn bị vẻ ngoài mạnh mẽ lạnh lùng của cô ấy đánh lừa”/
Cái thứ ba là “Không thể không nói, người phụ nữ như này khiến người khác có [email protected] muốn chinh phục thật”.
Phóng to bức ảnh, lờ mờ có thể thấy được là tấm lúc Thẩm Tuyền bỏ giày cao gót ra rồi lại đi vào ở bữa tiệc, chụp đúng lúc chân Thẩm Tuyền xỏ vào giày, một tay chống lên tường, rủ mắt xuống nhìn.
Chiếc váy thật sự rất ngắn, bao trọn bờ m ông, mặc dù gương mặt ấy không có biểu cảm gì nhưng vì đuôi mắt cong cong lại mang theo ý tứ lạnh lùng quyến rũ.
Sắc mặt Văn Trạch Lệ u ám, được lắm, tất cả đều chặn anh.
Anh lại quay sang vòng bạn bè, tiện tuyên bố luôn.
Văn Trạch Lệ: [Ai dám lan truyền ảnh của cô ấy, tôi dí chết mấy người luôn.]
Sau khi đăng lên, vòng bạn bè của anh rất lâu sau không ai dám đăng bài mới nữa, còn về những người chặn anh có đăng không thì không biết.
Thẩm Tuyền ở bên cạnh cũng thấy được, cô nghịch điện thoại, ung dung lướt vòng bạn bè nhưng chẳng thấy tấm ảnh nào cả, ngay cả Nhiếp Tư rõ ràng có đăng nhưng cũng chặn cô.
Cô nhướng mày, đang định nói gì thì xe đã đến nhà họ Thẩm, ánh đèn nhà họ Thẩm sáng rực, Thẩm Tuyền hạ cửa kính xe xuống, lấy lại tỉnh táo.
Cô vuốt áo blazer, cầm túi xách lên rồi quay đầu liếc nhìn Văn Trạch Lệ: “Em xuống xe đây.”
Văn Trạch Lệ dựa vào lưng ghế, để điện thoại xuống, vắt bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài của anh mang theo sự lạnh lùng: “Về sau không được mặc vậy nữa.”
Thẩm Tuyền: “Trò chơi mà thôi.”
Văn Trạch Lệ cúi người, chặn môi cô lại.
Đầu lưỡi anh mang theo hương bạc hà thoang thoảng, trước khi Thẩm Tuyền nhắm mắt, cô nhìn thấy được sự tức giận trong mắt người đàn ông này.
Cô láng máng nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra.
Phía sau chính là cánh cổng nhà họ Thẩm, tay cô đẩy anh một cái, vô tình ngửi được hương thơm trên cổ áo anh, làn da cô lập tức nóng lên.
Cô trở tay đóng cửa lại, sau đó ngồi vào lòng anh.
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn cô, nhướng nhướng mày.
Vài giây sau, anh dập tắt điếu thuốc, nói với tài xế: “Lái xe đến dưới bóng râm, rồi cậu về trước đi.”
Tài xế trả lời một tiếng, khởi động xe lái như bay đến một góc ven hồ.
Sau đó vách ngăn ở giữa được nâng lên, tài xế xuống xe, chiếc xe chìm trong yên lặng.
Trong xe tiếng ma sát sột soạt.
Thẩm Tuyền cắn lên tai anh, nhỏ giọng nói: “Một lần thôi.”
Văn Trạch Lệ túm lấy eo cô, nghiêng đầu trả lời: “Được.”
Ánh đèn trong xe sau đó mập mở, vệ sĩ ở ngoài cổng nhà họ Thẩm nhìn thấy chiếc xe đó, rất nghi là của đại thiếu nhà họ Văn, nhưng đây là chiếc xe sang mới, biển số xe cũng mới, cũng không thấy người xuống xe, nên nhất thời cũng không dám chắc chắn.
Sau lưng Thẩm Tuyền đầm đìa mồ hôi, cổ cũng toàn là mồ hôi.
Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy may mắn khi phải lòng cô sớm hơn những kẻ đó, cũng cảm thấy hạnh phúc khi dây dưa với cô, trong lòng có chút hối hận, hối hận đêm nay để cô tham gia trò chơi này.
1 tiếng trước, nghe thấy những người đó chửi cô, anh còn nghĩ cô không có được sự ưu đãi của một người đẹp.
Nhưng mà sau đêm nay, có thể sẽ khác.
Văn Trạch Lệ mạnh mẽ dùng sức.
Thẩm Tuyền nhíu mày, cắn cổ anh: “Làm gì vậy?”
Vài giọt mồ hôi chảy từ trán xuống làm ướt đôi mắt Văn Trạch Lệ, anh lấp kín môi cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta suy xét đến chuyện tái hôn đi.”
Thẩm Tuyền: “Như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh, không trả lời.
Mà lúc này, điện thoại di động của Thẩm Tuyền không cẩn thận bị cọ trúng, mở lên, từ ban nãy cô vẫn chưa khoá máy.
Văn Trạch Lệ đặt Thẩm Tuyền ra ghế sau, cầm điện thoại lên ném xuống đấy, kết quả nó lại nhảy lên, nhảy đến trang kết bạn, có thêm 20 lời mời kết bạn mới đang đợi Thẩm Tuyền đồng ý.
Văn Trạch Lệ ước gì có thể đập nát chiếc di động này.
Sợ cái gì là cái đó tới.
Anh vùi đầu xuống hôn một tràng lên cổ Thẩm Tuyền.
Tay Thẩm Tuyền nắm lấy lưng ghế, móng tay nhẹ nhàng quẹt qua, nhỏ giọng nói: “A Lệ.”
Văn Trạch Lệ: “Ừm.”
Anh nói: “Anh tức chết mất.”
Thẩm Tuyền híp mắt: “Tức cái gì?”
Văn Trạch Lệ chuyển qua hôn môi cô, không trả lời, chỉ nuốt toàn bộ những âm thanh r3n rỉ của cô vào bụng.
*
Vệ sĩ ở cổng nhà họ Thẩm nhìn thấy chiếc xe sang kia chạy từ cổng đến một góc bên hồ, khoảng chừng một tiếng sau, chiếc xe sang đó lại quay đầu chạy đến cổng nhà họ Thẩm.
Cửa xe mở ra, Thẩm Tuyền lộ ra vẻ mệt mỏi bước xuống xe, Văn Trạch Lệ đột nhiên gọi cô: “Bé Tuyền.”
Gót chân Thẩm Tuyền xoay lại, thản nhiên nhìn anh.
Áo sơmi của Văn Trạch Lệ có hơi lộn xộn, anh nghiêng người về phía trước, nói: “Cho anh mượn di động của em một chút, anh xem vòng bạn bè của em có ai đăng ảnh của em không.”
“Không có.” Thẩm Tuyền trả lời.
Văn Trạch Lệ híp mắt, anh li3m khoé môi, nói: “Anh muốn tận mắt nhìn.”
Thẩm Tuyền có hơi mất kiên nhẫn nhưng tối nay anh chăm sóc cô rất thoải mái, cho nên cô bèn lấy di động trong túi ra, mở khoá rồi đưa cho anh.
Văn Trạch Lệ cầm lấy, lười biếng ấn mở, sau đó trực tiếp từ chối tất cả những yêu cầu kết bạn.
Lý do anh từ chối là: [Tôi là Văn Trạch Lệ, tôi nhớ kỹ cậu rồi.]
“Ngủ ngon nha vợ.” Văn Trạch Lệ trả di động lại cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhận lấy, ừ một tiếng: “Ngủ ngon.”
Sau đó cô vẫy một vệ sĩ, nói: “Đưa Văn thiếu về, anh ấy uống rượu rồi.”
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì nhướng mày một cái.
Vệ sĩ trả lời một tiếng, sau đó đi tới thế chỗ ngồi lên ghế lái của Văn Trạch Lệ, còn anh lùi ra khỏi ghế lái, mở cửa xe sau ngồi vào.
Anh nhìn bóng lưng của Thẩm Tuyền mãi đến khi cửa sắt đóng lại.
Quay về nhà họ Thẩm, Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn đều đang ở nhà.
Khoảng thời gian này Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đi công tác rất lâu, tới hơn hai tháng.
Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn cũng đã nhìn thấy bức ảnh của Thẩm Tuyền trong vòng bạn bè.
Tâm trạng của hai vợ chồng rất phức tạp.
Nói thật, con gái lớn từng này nhưng vẫn chưa từng mặc loại quần áo ấy, có hơi không thích hợp.
Nhưng nghĩ tới những người đang hết lòng khen Thẩm Tuyển kia, bọn họ lúc trước như có mắt không tròng, không nhìn được cái tốt của Thẩm Tuyền vậy.
Lại thấy mấy năm nay vì gia tộc, Thẩm Tuyền quả thật chẳng khác gì một nhà tu khổ hành.
Nhà, công ty, công tác, luẩn quẩn ba điểm.
Quần áo cô mặc toàn là đồ công sở, quần âu, toàn hai kiểu này, cho dù tham gia tiệc tối các kiểu cũng mặc lễ phục quy củ, chỉ hơi hơi lộ ra dáng người chứ không gây bất ngờ như cái váy tối nay.
Nói trắng ra là rất thiếu hơi thở cuộc sống.
Mạc Điềm vội vàng kêu dì mang tổ yến đã chưng ra: “Con uống chút tổ yến trước đi, tối nay uống nhiều rượu lắm phải không?”
Thẩm Tuyền ngồi trên sofa, rút chân ra khỏi dép lê, giẫm lên trên thảm, nhận lấy nói: “Con không uống nhiều lắm.”
Chỉ là lúc cuối cùng làm ở trong xe với Văn Trạch Lệ có hơi phí thể lực.
Thẩm Tiêu Toàn ngồi ở sô pha đối diện xem ipad, thản nhiên hỏi: “Tối nay có nhiều người đi lắm à?”
Thẩm Tuyền: “Nhiều ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn: “Bố thấy các con chơi ngông thật đấy, món này anh em nhà họ Văn biết chơi hơn nhà ta thật.”
Cũng không biết tại sao, hai anh em nhà họ Thẩm có chút khác biệt.
Thẩm Lẫm đắm mình tại trường, Thẩm Hách thì lại ngây ngô quá mức đến nỗi rất ít khi chơi cùng bọn họ.
Quan hệ của Thẩm Lẫm và Thẩm Hách rất tốt, sẽ ra cùng nhau ra ngoài trò chuyện bàn bạc, nhưng anh cũng rất ít khi tham gia kiểu tiệc này.
Về phần Thẩm Hách, cậu chơi với rất nhiều nhà khởi nghiệp vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, hiếm khi chơi cùng đám công tử đó.
Thẩm Tuyền thì càng khỏi phải nói.
Nếu không phải Văn Trạch Lệ dẫn cô đi thì bạn thân của cô cũng chỉ có Trần Y và Thường Tuyết.
Những người khác đều là xã giao hời hợt, càng miễn bàn đến những bữa tiệc như này.
Thẩm Tuyền: “Văn Trạch Tân biết chơi hơn chút.”
Cô ăn từng miếng từng miếng hết sạch tổ yến, rồi lại lười nhác dựa vào tay vịn.
Thẩm Tiêu Toàn liếc mắt nhìn con gái một cái, ngược lại cảm thấy cô thêm chút sức sống: “Văn Trạch Lệ không ham mê gái gú, ngoài bắn súng, đồ cổ với thỉnh thoảng đua xe ra, cậu ta quả thật cũng ít khi tổ chức những bữa tiệc như vậy.”
Mạc Điềm cầm lấy cái chén mang vào nhà bếp, sau đó đi ra nói: “Đừng có khen cậu ta, không có gì đáng để khen cả, sống ngang ngược.”
Thẩm Tiêu Toàn bật cười, ông liếc mắt nhìn con gái.
Thẩm Tuyền lau khoé môi, bàn chân tìm đến dép lê, vẻ mặt thong dong, cô kéo tay mẹ: “Con đi ngủ đây.”
“Mau đi đi.”
Mạc Điềm vỗ vỗ cô.
Thẩm Tuyền cầm túi xách lên, lên tới trên gác, cô lấy đồ ngủ rồi đi tắm rửa luôn.
Tắm xong đi ra, Thẩm Tuyền cũng không đi ngủ ngay, cô mở laptop ra, tìm xem cổ phiếu trên trường quốc tế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra nhìn.
Văn Trạch Lệ: [Anh về đến nhà rồi.]
Thẩm Tuyền: [Ừm.]
Thoát khỏi khung chat, lại có người kết bạn với cô, Thẩm Tuyền bấm vào nhìn, phía dưới có hơn hai mươi người đều bị cô từ chối, lý do từ chối đều là [Tôi là Văn Trạch Lệ, tôi nhớ kỹ cậu rồi.]
Cái giọng điệu uy hiếp này.
Thẩm Tuyền nhướng mày, cũng không chấp nhận những người mới kết bạn thêm, cô mặc kệ.
Thẩm Tuyền: [Anh giúp em từ chối những người mới kết bạn với em à?]
Phần trên của khung chat hiển thị [Đối phương đang nhập].
Thẩm Tuyền để di động xuống tiếp tục xem máy tính, nhưng có lẽ là vì màn hình điện thoại di động vẫn luôn sáng, Thẩm Tuyền nhìn thấy hàng chữ [Đối phương đang nhập] cứ hiển thị mãi, có vẻ là một tin nhắn dài đây.
Thẩm Tuyền đang định nhắn hỏi anh đang nói cái gì…
Đối phương liền gửi tin nhắn tới.
Văn Trạch Lệ: [Ừm.]
Thẩm Tuyền nhướng mày, chỉ có một chữ “ừm” sao?
Nhưng cô không chất vấn tiếp.
Ở đầu bên kia, Văn Trạch Lệ tắm xong đứng dựa vào tủ rượu, tay cầm di động nhìn chữ “ừm” này, cảm thấy câu trả lời bản thân chẳng có tí tự tin nào.
Đệt.
Giúp cô từ chối những thằng con trai đấy thì làm sao làm sao làm sao.
Không nên chắc.
Mấy giây sau, anh lại nhắn.
Văn Trạch Lệ: [Để để phòng bị quấy rối quá nhiều, số riêng thì em đừng mở chức năng tìm kiếm nữa, mai anh làm giúp em.]
Thẩm Tuyền: [Anh rảnh lắm à?]
Văn Trạch Lệ: […]
Thẩm Tuyền: [Đến việc này cũng đòi quản?]
Văn Trạch Lệ: […]
Mẹ nó.
*
Thẩm Tuyền nhìn mấy chấm nhỏ anh gửi tới, sau đó mở danh bạ ra, lại có thêm mấy người kết bạn với cô, cô đều bỏ qua hết rồi quay lại trang cài đặt, tắt chức năng kết bạn và chức năng tìm kiếm.
Sau khi làm xong, bên phía Văn Trạch Lệ cũng không gửi tin nhắn tới nữa, Thẩm Tuyền nhìn laptop, tiếp tục xử lý công việc.
Một đêm này bận rộn đến rạng sáng.
Hôm sau Thẩm Tuyền nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến chín tận rưỡi sáng.
Rửa mặt xuống lầu đã gần 10 giờ, dưới lầu có chút tiếng nói, Thẩm Tuyền ngẩng đầu liền thấy bầu không khí trong phòng khách rộng lớn lúc này thật kỳ lạ.
Văn Trạch Lệ và Mạc Điềm mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sô pha, sắc mặt Mạc Điềm rất khó coi.
Văn Trạch Lệ mặc vest, còn thắt cà-vạt, gương mặt lạnh lùng mang theo nụ cười, bên cạnh chân là một đống quà lớn.
Lúc này hai người bọn họ cũng nhìn thấy Thẩm Tuyền, họ đồng loạt ngẩng đầu lên, khoé môi Văn Trạch Lệ cong cong, Mạc Điềm đứng dậy, nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền, nói: “Ăn sáng đi con.”
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó xoay người vào nhà ăn.
Dì giúp việc bưng bữa sáng ra, đặt trước mặt Thẩm Tuyền.
Cô uống một miếng sữa, bình tĩnh hỏi: “Anh ấy đến đây lúc nào vậy ạ?”
Dì liếc mắt nhìn về hướng phòng khách một cái, chần chừ rồi nói: “Sớm lắm, tầm hơn 7 giờ ấy.
Xe cứ đợi mãi ở bên ngoài, bà chủ không cho cậu ấy vào, cậu ấy vẫn cứ chờ.”
“Chờ được mấy tiếng thì xe mang đồ dùng hàng ngày tới chạy vào, xe của Văn thiếu cũng chạy vào theo, còn trà trộn vào đám nhân viên mang đồ để lẻn vào trong nhà, đợi bà chủ nhận ra thì Văn thiếu đã ngồi trong phòng khách rồi.”
“Nói là đến đền tội.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, không nói gì.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Phòng khách ở sau lưng rất yên lặng, hôm nay Thẩm Tiêu Toàn có cuộc họp nên đã ra ngoài từ sáng sớm.
Trong nhà chỉ có Mạc Điềm, bình thường bà rất hiếu khách, ai đến cũng đích thân pha trà.
Nhưng hôm nay lại không động đậy gì, là quản gia pha cà phê cho Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền ăn xong không đi ra ngoài ngay mà từ từ lật báo ra xem.
Trong phòng khách.
Giọng trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên, anh mở hộp quà ra, lấy từng món quà bên trong ra, giải thích: “Bác gái, đây là áo da chồn mà bác thích nhất, chỉ là thay đổi cách thiết kế nên rất đặc biệt, rất hợp với bác, bác mặc chắc chắn sẽ rất có khí chất.”
“Cái váy này chủ yếu là thêu, là tay nghề của cậu học sinh trước đây từng được bác tài trợ tạo nên, bây giờ cậu ta đang làm việc cho một công ty thêu thùa ở vùng ven sông, con mua với giá rất cao.”
Mạc Điềm nhìn chiếc váy kia, sao anh tìm được cái cậu sinh viên mà bà ấy tài trợ kia được chứ! Còn mua tác phẩm của cậu ta.
Văn Trạch Lệ quá xảo quyệt.
“Cái này là trà trắng* mà bác trai rất thích, cũng có nguồn gốc từ cái thôn từng được bác xây trường cho hai năm trước.
Bây giờ thôn đó giao thông thuận tiện nên các ngôi sao ở công ty bọn con đang làm quảng cáo miễn phí về trà trắng, video tuyên truyền công ích sẽ chính thức được phát hành vào cuối tháng.”
(*Trà trắng: là loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt.
Gồm có các loại: Ngân Châm Bạch Hào, Cống Mi, Thọ Mi.)
Mạc Điềm nghiến răng: “Cậu từng đi tới cái thôn đó à?”
“Đã từng ạ.” Văn Trạch Lệ khụ một tiếng: “Con đầu tư chút tiền xây hai tòa ký túc xá.”
Mạc Điềm: “…”
Tuyệt đối không được mềm lòng.
Văn Trạch Lệ lại giới thiệu từng món quà mình mang đến, tất cả đều đâm trúng tim Mạc Điềm.
Mấy năm nay Mạc Điềm rảnh rỗi nên việc bà làm nhiều nhất là làm công ích.
Vì thế, Thẩm Tuyền còn mở cho bà một quỹ công ích, chuyên sử dụng cho việc công ích của Mạc Điềm, tất cả đều là tiền tư nhân, được sử dụng đúng nơi.
Quà hôm nay Văn Trạch Lệ mang tới, phần lớn đều là từ các dự án công ích Mạc Điềm làm.
Anh làm thế này có thể được coi là bỏ tiền để ủng hộ việc làm công ích của Mạc Điềm, có thể xem là vô cùng có tâm rồi.
Mặc Điềm muốn lạnh mặt đuổi người cũng không thể nào làm được, chỉ có thể lạnh mặt nhìn anh.
Giới thiệu xong, giọng Văn Trạch Lệ rất nhỏ, anh nói: “Bác gái, con xin lỗi, thái độ của con trước đó quá ngang ngược, hôm nay con đặc biệt đến đây để đền tội.”
Mạc Điềm: “… Cậu cũng biết à.”
“Vâng.”
Mạc Điềm: “…”
Văn Trạch Lệ: “Thế hệ trẻ bọn cpn vẫn cần người lớn các bác dạy dỗ, cũng vẫn đang trong quá trình trưởng thành.
Có lúc sẽ làm mà không nghĩ đến hậu quả, đắc tội người khác cũng không biết nhưng con bằng lòng sửa sai.”
Mạc Điềm: “… Không dám, ai dám nhận sự sửa sai của Văn thiếu chứ.”
“Phải ạ, cũng không ai dám bảo con sửa, nhưng thân là mẹ vợ, lời bác nói con không dám không nghe.” Văn Trạch Lệ bày ra thái độ nhận lỗi.
Mạc Điềm: “Bây giờ cậu không phải con rể tôi, cậu chỉ là con rể trước thôi.”
Văn Trạch Lệ: “…”.