Edit: Alicia
Ly rượu này của hai vợ chồng nhanh chóng cạn sạch, cực kỳ khuôn mẫu.
Những người coi diễn, nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra giữa hai vợ chồng không có tình cảm gì đáng để nhắc tới nói.
Người phụ nữ thì quá lạnh nhạt, người đàn ông cũng chẳng mặn mà.
Đặt ly xuống, Thẩm Tuyền nghiêng đầu khẽ ho một tiếng.
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhiếp Tư luồn lách qua đám đông, cầm điện thoại đưa cho anh, nói: “… Có điện thoại.”
Văn Trạch Lệ nhìn tên người gọi, là một dãy số từ thủ đô.
Anh bắt máy, nói với vị giám đốc lớn tuổi kia: “Cháu xin phép đi nhận điện thoại.”
Bác giám đốc: “Đi đi.”
Sau khi Văn Trạch Lệ rời đi, Thẩm Tuyền tiếp tục nói chuyện phiếm với ngài chủ tịch kia.
Thường Tuyết chen vào đám người đến cạnh cô, thấy sắc mặt Thẩm Tuyền trắng bệch, cô ấy biết ngay bệnh cảm của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Cô ấy lại chen ra chào tạm biệt Lâm tổng trước, về phần bác giám đốc bên đây thì nói chuyện được một chốc đã có người gọi ông ấy đi.
Thế là ông ấy vừa đi khỏi, những người khác lập tức đi theo ông ấy.
Phía bên Thẩm Tuyền cũng yên tĩnh hẳn đi.
Thường Tuyết quay lại, đỡ lấy Thẩm Tuyền rồi đưa cô đi
Vừa tới cửa, Thường Tuyết ghé vào tai Thẩm Tuyền thủ thỉ: “Tớ đã bảo cậu khỏi cần thương hại Lam Thấm mà.
Hồi nãy hình như cô ta gọi cho Văn đại thiếu, khóc lóc trong điện thoại đấy.
Hứ.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, nói: “Tớ choáng quá.”
“Ơ đựu? Vậy đi mau thôi.”
Có lẽ là vì ánh đèn, cộng thêm mũi không thở được, mắt cô cứ hoa lên.
Sơn trang rộng lớn, không phải ra ngoài là đến cửa ngay, hai người ra ngoài còn phải đi một đoạn nữa mới lên xe.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền có chút mê man buồn ngủ, Thường Tuyết lại đột nhiên fuck một tiếng làm cô giật mình.
Liền nhìn thấy cảnh dưới đèn xe ở bức tường cách đó không xa.
Lam Thấm ôm đầu ngồi xổm ở đó.
Cô ta khoác chiếc áo khoác của Nhiếp Tư, cầm điện thoại đang gọi điện.
Dáng vẻ hết sức đáng thương.
Thường Tuyết nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Cô nhắm mắt lại, nói: “Về thôi.”
“Ừ.” Thường Tuyết khởi động xe.
Cô ấy nhìn ra ngoài qua kính chiếu hậu, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người cao to đi ra khỏi cửa lớn, miệng làu bàu nói: “Hình như Văn đại thiếu ra đây rồi.”
Thẩm Tuyền sắp ngủ thiếp đi.
Cô đáp: “Ừm.”
Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.
*
Trở lại biệt thự, Trần Hề Hề vẫn chưa ngủ, mà cô ta cũng không dám ngủ, luôn túc trực trong phòng khách.
Nhìn thấy Thường Tuyết đỡ Thẩm Tuyền vào cửa, cô ta đứng phắt dậy: “Thẩm tổng sao vậy?”
Thường Tuyết nhìn cô bảo mẫu trẻ, trả lời: “Cậu ấy khó chịu nên tôi dẫn cậu ấy về trước.”
“Ừ ừ.”
Lảo đảo lên tới lầu, Thường Tuyết lại nói: “Cô rót một ly nước ấm mang lên đây.”
“À, được.” Trần Hề Hề nghe xong, tức khắc xoay người đi làm ngay.
Mặc dù hôm nay trước khi ra ngoài, hình như Thẩm Tuyền và Văn đại thiếu đã cãi nhau, còn đập vỡ cả ly.
Nhưng suốt khoảng thời gian này, Trần Hề Hề vẫn rất sợ Thẩm Tuyền, trời sinh cô đã có khí thế có thể nghiền áp khí thế các cô gái trẻ khác.
Sau khi lên lầu.
Thẩm Tuyền không lên giường mà chỉ ngồi trên sofa xoa trán, váy trên người cô cũng không hợp để đi ngủ.
Thường Tuyết nhận lấy nước ấm Trần Hề Hề mang lên, ép Thẩm Tuyền uống hết.
Thẩm Tuyền uống cạn một ly nước ấm, bảo: “Cậu về đi, tớ không sao đâu.”
Thường Tuyết gật đầu: “Được.”
Trần Hề Hề vội vã tiễn Thường Tuyết ra cửa.
Cô ta đã gặp Thường Tuyết vài lần, tuy Thường Tuyết không gây áp lực cho người khác bằng Thẩm Tuyền,nhưng dáng điệu dứt khoát nhanh gọn của cô ấy vẫn khiến cô gái như Trần Hề Hề sợ hãi.
Hai người vừa xuống tầng trệt, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng xe, ngay sau đó, Văn Trạch Lệ đúng lúc tháo cà vạt trên áo sơ mi đi vào.
Khi Thường Tuyết nhìn thấy anh thì có chút sững sờ, nghĩ thầm sao anh ta về sớm thế nhỉ?
Văn Trạch Lệ nhìn thấy Thường Tuyết, anh gật đầu với cô ấy rồi tới bên quầy rượu, cầm một điếu xì gà.
Khí thế trên người anh vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng giờ lại có chút lạnh lùng, là hơi thở điên cuồng ngạo mạn của thiếu gia ngày trước.
Thường Tuyết vô thức bước nhanh hơn, Trần Hề Hề tiễn cô ấy đi rồi trở về, cũng rón rén nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhìn lên lầu, hỏi: “Thẩm tổng đâu?”
“Đang ở trên lầu, hình như bị cảm rồi.” Trần Hề Hề e dè không dám tươi cười như trước, cả người căng thẳng nghiêm túc, bởi vì cô ta vẫn nhớ vẻ tức giận của Văn Trạch Lệ ban ngày.
Anh gật đầu: “Ừ, cô ấy uống rượu, chưa uống thuốc à?”
“Chưa, chỉ uống nước ấm thôi.”
Một giây sau, Trần Hề Hề hỏi: “Thiếu gia, cậu muốn ăn khuya không ạ?”
Văn Trạch Lệ bỏ xì gà xuống, cầm điện thoại trên bàn lên, đáp: “Không ăn.”
Ánh đèn hiu hắt trên cầu thang, Văn Trạch Lệ cất bước lên lầu, thứ đầu tiên anh nhìn là cửa phòng ngủ chính.
Anh tháo cà vạt ra, nhìn cửa phòng Thẩm Tuyền vài giây rồi mới đi về phòng mình.
Cả người toàn mùi rượu, anh vào phòng xong thì kéo cà vạt xuống giắt đại lên móc áo, tiếp đó cởi áo sơ mi làm để lộ vòng eo rắn chắc rồi đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, Văn Trạch Lệ mặc một bộ đồ ngủ màu đen, mang theo hơi nước bước ra.
Anh đến tủ đầu giường cầm điện thoại lên gọi cho số nội tuyến phòng bên.
Gọi hai lần, không ai bắt máy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Ngôn Tình] Sống Chung
2.
Gục Trước Dịu Dàng
3.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
4.
Em Nghe Thấy Được
=====================================
Chứng tỏ cô đã ngủ rồi.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, đặt điện thoại xuống, đi tới bàn làm việc đằng kia giải quyết công việc.
Sau khi gửi hai email đi, tóc anh đã khô, Văn Trạch Lệ duỗi đôi chân dài, lười biếng vươn vai, đứng dậy lên giường ngủ.
Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương xà phòng.
Bỗng một tràng ho khan đột ngột đánh thức Văn Trạch Lệ.
*
Thẩm Tuyền miễn cưỡng tắm sơ qua, thay một bộ đồ ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Tối nay, cô uống khá nhiều rượu, thậm chí có mấy lần còn uống phải rượu hơi mạnh.
Vì thế, ngủ đến nửa đêm, Thẩm Tuyền bị ngứa cổ đến mức tỉnh giấc.
Vốn tưởng chỉ ho một hai cái là thôi, ai ngờ ho một trận chẳng dừng được.
Cô nhổm người dậy chống lên mép giường, ho từng cái dữ dội, cổ và mặt nóng rát như muốn cháy.
Cô đưa tay chạm vào cái ly, trống rỗng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, tiếng động cực lớn, Thẩm Tuyền quay người lại, nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ áo ngủ màu đen.
Khoảnh khắc Văn Trạch Lệ thấy cô, bước chân khựng lại.
Căn phòng chỉ có ánh đèn đầu giường, tóc cô lộn xộn rối tung trên vai, khóe mắt lấp lánh ánh lệ, mũi và môi đỏ hồng, đường cong chỗ gáy như tạc.
Trên người là váy ngủ bó người.
Gần như khác hoàn toàn với người phụ nữ lạnh băng lúc ban ngày.
Giây sau, Thẩm Tuyền lại ho tiếp, đôi mắt cô dần tỉnh táo, nói: “Nước.”
Giọng nói khàn khàn.
Song chữ nước ấy lại mang ý ra lệnh.
Văn Trạch Lệ hoàn hồn, nở nụ cười, với lấy ly nước trên bàn trà, kế đó tới chỗ kệ tủ rót một ly nước ấm đưa cho cô, nói: “Ba năm trước, cô thuê thương nhân tài chính chiếm lấy cổ phần công ty trong tay tôi, đá tôi ra khỏi chiếc ghế chủ tịch.
Hôm sau, tôi cũng ho giống hệt cô hôm nay.”
Thẩm Tuyền nhận lấy ly nước, uống.
“Là bản lĩnh của anh không bằng người khác.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, lẳng lặng nhìn cô.
Mười mấy tuổi anh đã tham gia vào chuyện kinh doanh của tập đoàn Văn thị, cũng khởi đầu từ mức cơ bản nhất.
Đến khi anh biết dùng thủ đoạn tư bản, tuổi tác anh vẫn được tính là trẻ.
Đại đa số các cậu ấm trong giới nhà giàu ở thủ đô đều tiến vào giới tư bản, nhưng so ra thì Văn Trạch Lệ sớm hơn bọn họ nhiều.
Thời điểm họ mới dấn thân vào thì đối thủ của Văn Trạch Lệ đã là những bậc lõi đời đi trước rồi.
Mãi đến ba năm trước.
Ăn quả đắng trong tay Thẩm Tuyền.
Anh mới nhận ra, cô đại tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị này không phải kẻ dễ xơi.
Công ty quý báu của anh, công ty sắp đạt được ý đồ lớn của anh, cứ thể bị cô dùng thủ đoạn chiếm đoạt mất.
Kết cục, anh rớt xuống một vị trí nhàn rỗi, nhìn công ty biến thành bộ dạng khác, khác xa hình ảnh mà anh hằng mong muốn.
Thẩm Tuyền uống nước xong nhưng cổ họng vẫn ngứa, cô lại ho sặc sụa.
Cô lê mông định xuống giường, nhưng đầu gối lại mềm nhũn, ngã ngồi về chỗ cũ.
Văn Trạch Lệ thấy cổ cô nổi nhiều chấm đỏ, lông mày nhíu chặt, mấy giây sau anh bước tới áp tay lên trán cô: “Cô sốt rồi, có khi còn bị dị ứng.”
Thẩm Tuyền cực kỳ choáng váng, cô có chút mờ mịt ngước mặt nhìn anh.
Cô ngẩng đầu, chấm đỏ trên cổ càng rõ ràng.
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng: “Đi bệnh viện.”
Ngay sau đó, anh ôm eo bế bồng cô lên.
Thẩm Tuyền trố mắt, khẽ cựa quậy: “Tôi tự đi được.
Áo khoác, tôi phải mặc áo khoác đã.”
Văn Trạch Lệ tạm dừng lại, giây sau anh duỗi tay kéo áo khoác trên sofa đắp lên người cô.
Cả khuôn mặt Thẩm Tuyền bị che lại, cô vươn tay hất cái áo khoác ra, tay áo ngủ dài trượt xuống làm lộ ra cánh tay trắng trẻo, bên trên là vô số đốm đỏ.
Thẩm Tuyền ngơ ngác nhìn tay mình, bấy giờ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hai ba bước Văn Trạch Lệ đã xuống dưới lầu.
Để tránh gió thổi đến, anh đi thẳng tới tầng hầm khởi động một chiếc xe.
Tiếng động ồn ào đồng thời cũng đánh thức Trần Hề Hề, cô ta khoác áo khoác đi ra ngoài.
Thấy tình huống này, chị ta sợ muốn thót tim: “Chuyện gì, có chuyện gì thế?”
“Thẩm tổng?”
“Ôi, cô bị dị ứng đúng không?” Trần Hề Hề nhìn thấy chấm đỏ trên cổ Thẩm Tuyền, hớt hải mở cửa xe sau giúp.
Thẩm Tuyền ngồi vào xe, đắp áo khoác.
Văn Trạch Lệ đóng cửa xe, căn dặn Trần Hề Hề: “Bây giờ, cô gọi cho nhà họ Thẩm đi.”
“À, vâng.” Trần Hề Hề chạy về tìm điện thoại.
Tiếng bánh xe ma sát với sàn nhà cái két, xe chạy vụt khỏi biệt thự, thẳng tiến đến bệnh viện.
Thẩm Tuyền tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghĩ bụng hôm nay đã ăn gì, cơn dị ứng này tới quá bất chợt.
Nhưng rất nhanh cô đã hít thở khó khăn hơn, vấn đề to hơn rồi.
Văn Trạch Lệ nhìn cô qua kính chiếu hậu, vừa lúc Thẩm Tuyền cũng nhìn vào kính, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không biết vì sao, nhất thời chẳng ai nhìn sang chỗ khác.
Chừng vài giây, bên ngoài vọng đến tiếng bíp bíp.
Thẩm Tuyền mới nhắm mắt lại, khó nhọc hít vào từng hơi.
Cô gục đầu, há mồm thở bằng miệng, đáng tiếc là hít vào một cái đã ho lên ngay.
Ho muốn nổ phổi.
Chiếc Bentley màu đen bỗng dậm chân ga tăng tốc.
*
Đêm khuya tại bệnh viện tư nhân.
Chủ nhiệm dẫn theo y tá đẩy cáng xe ra cửa chờ, thấy xe đến, bọn họ bước tới ngay.
Lúc này Thẩm Tuyền đã vào trạng thái hôn mê.
Chủ nhiệm nhanh chóng hô hấp nhân tạo.
Văn Trạch Lệ cũng bước qua, nhìn cô gái trên cáng.
Anh theo phản xạ vén tay áo lên, phát hiện quần áo trên người là đồ ngủ, Văn Trạch Lệ đút tay vào túi theo sát bên cạnh.
Cửa thang máy gần đó cũng mở ra ngay lập tức, người nhà họ Thẩm ùn ùn kéo tới, Thẩm Hách đẩy mạnh Văn Trạch Lệ ra chỗ khác.
Văn Trạch Lệ lảo đảo bước lùi hai bước.
Tới khi đứng vững lại, anh đã không chen vào được nữa.
Y tá bên cạnh thấy vậy, tiến lên trước nói: “Cậu Văn, cậu qua đây ngồi một lát nhé?”
Thẩm Lẫm đi tới, tháo kính xuống rồi nói: “Cậu về trước đi, ở đây có chúng tôi là được rồi.”
“Nhìn bộ đồ ngủ trên người cậu kìa, chậc.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày nhìn anh, một lát sau mới hỏi: “Trước đây cô ấy từng bị vậy chưa?”
“Bị một lần rồi, uống rượu nhiều nên bị dị ứng.” Thẩm Lẫm xoay người nhìn phía kia: “Từ nhỏ em gái Tuyền đã luyện tửu lượng, còn luyện rất đỉnh, dẫn đến sau này bị dị ứng.
Tối nay, con bé ắt đã uống phải rượu khác thường gì đó nên mới bị.”
Văn Trạch Lệ im lặng.
Thẩm Tuyền bị đẩy vào trong, Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng theo sát đứng ở cửa.
Bệnh viện tư nhân này nhà họ Thẩm có rót vốn, chắc chắn họ sẽ sắp xếp bác sĩ và điều trị tốt nhất.
Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ một hồi, Thẩm Lẫm vỗ vỗ anh kêu anh đi trước.
Song anh chỉ rút một điếu thuốc đến khu hút thuốc hút, hương thuốc lá phảng phất vờn quanh.
Đột nhiên nghe được tiếng họ nói, Thẩm Tuyền tỉnh rồi.
Anh sững người, vân vê đầu ngón tay rồi đi về phía thang máy.
*
Trong phòng bệnh, Thẩm Tuyền nằm trên giường bị mọi người bủa vây chật như nêm cối.
Cô mở mắt, thấy bố mẹ thì cong môi cười một cái.
Mạc Điềm vuốt mặt cô, bảo: “Nghỉ ngơi tiếp đi con.”
“Dạ.” Thẩm Tuyền ngáp nhẹ.
Thẩm Tiêu Toàn ra ngoài xem, chỉ thấy có hai đứa con trai, không thấy Văn Trạch Lệ.
Ông bình thản nhìn về, nói với Thẩm Tuyền: “Thời gian này con gắng hạn chế tham gia tiệc rượu lại.”
Sức đề kháng của cơ thể quá kém, bệnh tật như cơm bữa.
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được.”
Nhưng cô lại nghĩ đến chuyện khác: “Tối nay, con gặp giám đốc Tiêu, ông ấy tới thủ đô.
Hồi trước miếng đất mà chúng ta bàn, hình như là từ tay của ông ấy.”
Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày.
“Cái lão già khú đế đó, về hưu rồi còn táy máy.”
Thẩm Tuyền: “Phía bên kia mãi không cấp giấy chứng nhận đầy đủ, để mai mốt gì con hẹn ông ta.”
“Bố, hay là, bố một mảnh nha?”
Thẩm Tiêu Toàn nghe thế thì đáp: “Được.”
Mạc Điềm bất đắc dĩ, bà nói: “Nghỉ ngơi đàng hoàng đi, mai xuất viện được hay không còn chưa biết nữa là.
Không thì kêu Thẩm Hách đi?”
Thẩm Hách ngây ra, không có dám làm.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn đứa con trai mặt trắng toát như tờ giấy: “Nó thì thôi đi, vẫn nên thật thà làm từ thấp lên cao thôi.”
Mạc Điềm càng bất đắc dĩ.
Bà cầm lấy bát cháo bảo mẫu đưa tới, ngồi xuống đút Thẩm Tuyền ăn.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, dường như là có người nửa đêm nhập viện như cô.
Thẩm Tuyền ăn xong, Mạc Điềm đi rửa chén rồi ra ngoài vứt rác.
Khi về, vẻ mặt bà có chút quái dị.
Tiếp đó, bà ngồi cạnh Thẩm Tuyền, nói: “Cô con gái út của nhà họ Lam nhập viện, hình như là bị chị cô ta đánh gãy xương.”
Thẩm Tiêu Toàn đang định lấy áo khoác mặc vào ra về, ông nghe bà nói thì cau mày, một lát sau ông hừ lạnh: “Không phải cô con gái lớn nhà họ Lam có bệnh rối loạn cưỡng chế à?”
Thẩm Lẫm bỏ điện thoại xuống, nhướng mày, giọng điệu khá lạnh nhạt: “Mấy năm nay nhà họ Lam không lo làm ăn tử tế, mới xảy ra cớ sự này.”
Mạc Điềm nhìn Thẩm Tuyền.
Thần sắc cô thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm.
Mạc Điềm cười một cái, nói: “Mẹ với bố con về nhà trước, Thẩm Hách sẽ ở lại đây với con.”
Tầm mắt Thẩm Tuyền lại nhìn Thẩm Hách, thấy hốc mắt cậu lõm vào, cô đáp: “Nó cũng về đi, con ở đây một mình là được rồi.”
Thẩm Hách bước lên trước một bước: “Em ở lại.”
Vì thế Thẩm Hách ở lại, những người khác về nhà.
Chị em hai người ở chung cũng hơi gò ép và mất tự nhiên.
Nói ra thì tại bộ phận của cậu, Thẩm Hách rất hay nghe đồng nghiệp bàn tán về chị cậu.
Mặc dù chẳng có mấy câu là dễ nghe.
Ngay cả cậu cũng từng bị Thẩm Tuyền điểm danh phê bình rồi.
Đến nay bóng ma hãy còn đó.
Thẩm Tuyền mơ màng buồn ngủ, Thẩm Hách đứng dậy kéo chăn cho cô.
Nửa khuya còn lại cứ thế êm đềm trôi qua, mãi đến khi bầu trời hửng sáng.
Thẩm Hách thức trắng cả đêm, hôm sau lại phải đi làm nên Thẩm Tuyền kêu cậu về nhà.
Cậu không dám phản đối, vì thế về nhà trước.
Dì bảo mẫu tới thay cậu.
Dì vừa vào cửa đã không ngừng dọn dẹp cái này, chỉnh đốn cái kia.
Thẩm Tuyền thì cầm điện thoại lướt xem email.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu qua nhìn.
Lam Thấm mặc đồng phục bệnh nhân, bàn tay bị bó thạch cao, đuôi mắt có vết bầm tím nhẹ, đầu tóc rối bù.
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Chào cô.”
Lam Thấm hoàn hồn: “Chào.”
Ánh mắt cô ta quan sát phòng bệnh một lượt.
Tối qua, sau khi Thẩm Tuyền chuyển vào, ở đây đã được thu xếp qua, từ vali, đồ ăn thức uống, đến cái phòng bếp chính nối liền cũng thoang thoáng mùi hương, có người đang nấu bữa sáng.
Lam Thẩm yên lặng ngó qua hướng phòng bếp rồi tới ngồi bên mép giường, nhìn Thẩm Tuyền, hỏi: “Cô đỡ hơn chưa?”
Thẩm Tuyền: “Đỡ hơn rồi.”
“Tôi nghe y tá nói là tối qua cô nửa đêm uống rượu bị dị ứng.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Cô dựa vào đầu giường, trên người vẫn là cái váy ngủ, tựa như một nàng công chúa.
Không như Lam Thẩm mặc một bộ đồ bệnh nhân, nhìn là biết người bệnh.
Lam Thấm không nói gì mà nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền có qua có lại, cũng nhìn cánh tay cô ta, hỏi: “Tay cô sao rồi?”
“Không sao, chỉ là bị trật một chút, tôi nối lại rồi.” Lam Thấm vươn cánh tay lành lặn sờ tay kia.
Thẩm Tuyền ừ một tiếng rồi cầm điện thoại xem một cái email được gửi tới lúc sáng sớm.
Hiển nhiên là cô có đang việc cần làm, trong thoáng chốc Lam Thấm không nói gì.
Chợt, cô ta nhìn cô nói: “Thẩm Tuyền, tôi rất hâm mộ cô.”
Tắt màn hình điện thoại, Thẩm Tuyền ngước mặt lên nhìn lại: “Tại sao?”
Lam Thấm ôm cánh tay: “Cô có xuất thân tốt, bố mẹ cũng yêu thương cô, cô còn có sự nghiệp đáng kiêu ngạo.
Nghe nói tối qua cả nhà cô đều tới thăm cô…”
Thẩm Tuyền yên tĩnh nhìn Lam Thấm.
Cô ta ngẩng đầu, vết bầm tím ở khoảng cách gần càng rõ ràng hơn, phá hủy cả gương mặt xinh đẹp.
Cô ta nói: “Trước đây, các bạn học nói cô không dễ gần, chê bai chỗ này chỉ trích chỗ kia.
Nhưng những câu đó thì có ích gì chứ, cũng chẳng tổn hại được gì tới cô.
Cô có người nhà, có người thân yêu thương cô, còn có một gia tộc lớn mạnh như vậy, sao cô có thể để ý đến mấy câu nhảm nhí họ nói?”
“Tôi thì sao, tôi chẳng có gì cả.” Cô ta nhìn Thẩm Tuyền, day dứt: “Ngoại trừ Văn Trạch Lệ, tôi chẳng có gì cả.”
Câu nói ấy.
Hệt như một tia sét đánh nện oành xuống đất.
Dì bảo mẫu chuẩn bị bưng bữa sáng ra ngoài thì đứng hình tại chỗ.
Thẩm Tuyền nhìn Lam Thấm.
Điện thoại bên cạnh bỗng kêu bíp bíp, là email buổi sáng gửi tới.
Tay cô đặt lên ngực, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Tại đó, Văn Trạch Lệ trên tay vắt áo khoác vest đang đứng..