Hậu Anh Hùng Xạ Điêu

Thầy trò Nhất Đăng đại sự vừa khuất dạng xong, Hồng Thất Công mới quay đầu lại nói với anh em Cái bang :

- Này lão hòa thượng bỏ cuộc giữa đường ngang như vậy, còn chúng mình cứ tiếp tục, trước sau gì thằng tháng vật ấy cũng chưa chạy thoát khỏi
cùng Giang Nam này đâu!

Nhóm Cái bang y theo lời Hồng Thất Công, tiến hành cuộc lùng kiếm khắp
địa giới của Giang Tô, lại gây ra không biết là bao nhiêu chuyện về sau. Tới đây là chuyện rẽ hai đầu, xin tiếp lại nhóm Quách Tỉnh và Toàn Chân lục tử ở trong Linh Quan Miếu hội cùng với thầy là Kha Trấn Ác và nghĩa huynh Châu Bá Thông, suốt đường lo đuổi theo tung tích Âu Dương Phong,
chẳng bao lâu, họ đã từ Triết Giang vào Giang Tô, quanh sang lối Thái
Hồ, tạt ngang Trường Hưng, Nghi Hưng, Gia Hưng, thẳng vào Giang Tô đến
luôn địa giới Tú Dung huyện và nhóm Quách Tỉnh đã chạm trán ngay với
nhóm của Hồng Thất Công.

Cựu Bang chủ Cái bang sau khi thấy rõ đám người Quách Tỉnh, mừng lên lớn tiếng gọi hỏi :

- Ê, thằng khùng nhỏ, có thấy Lão Độc Vật đâu không?

Quách Tỉnh chưa kịp lên tiếng, Châu Bá Thông đã cướp lời trước :

- Sao không thấy? Mấy hôm trước đây, hắn còn đánh một trận kịch liệt với ta là khác. Hắn còn dùng Đà Cẩu Bổng của ngươi đánh với ta!

Hồng Thất Công nghe Lão Độc Vật dùng gậy quý của mình tác quái, lão tức nhảy lên la :

- Thằng thánh vật! Ngang nhiên dám dùng gậy tổ truyền của ta để múa rối!... Thế bây gìp nó chạy đâu rồi?

Châu Bá Thông cười nói :

- Lão ăn mày việc gì phải cuống lên như vậy, ta đã nói hết chuyện đâu
nào!... Việc Lão Độc Vật giao tranh với ta, chuyến đó xảy ra cách đây
hơn nửa tháng, trong khi hai bên bất phân thắng bại, thì lão mù Kha Trấn Ác mới tới, và đã quất trúng Lão Độc Vật hai trượng nên thân, Lão Độc
Vật thấy tình thế nguy hiểm, lập tức vỗ đít bỏ chạy lên trời hay chui
xuống Thủy tinh cung để làm lính tôm tướng tép nữa! Hà... Hà... Hà...

Quách Tỉnh nghe cũng phải phì cười.

Hồng Thất Công cười mắng rằng :

- Lão Ngoan Đồng, ngươi cố ý đùa với ta hả?

Quách Tỉnh lúc này lên tiéng rằng :

- Trước sau gì Lão Độc Vật cũng không trốn thoát khỏi mấy tỉnh miền
Giang Nam này đâu, chúng ta chỉ cần chịu khó mà tìm, may là lão lại có
bệnh điên khùng ngơ ngơ, lo gì mà không bắt gặp lão!

Mọi người im lặng nghe Quách Tỉnh nói, và công việc tìm Âu Dương Phong vẫn được mọi người tiến hành.

Nhắc về phía Âu Dương Phong sau khi động độ với thầy trò Nhất Đăng đại
sư, đầu óc lão trở về trạng thái tỉnh táo, lão nghĩ: “Đến cả ngọn Nhất
Dương chỉ của Vương Trùng Dương chân nhân mình cũng không sợ nữa, chuyến này võ công mình đích thực là chiếm ghế “Đệ nhất trong thiên hạ” rồi!”. Một cái mộng lớn mà lão đã nuôi suốt hai chục năm trời, nay quả nhiên
được mãn lòng toại nguyện, thế là lão cười ngất ngưởng, có lắm khi đi
trên phố đông đúc, lão cùng nổi cơn cười thình lình, ai cũng cho lão là
kẻ điên, nhưng Âu Dương Phong mặc cho thiên hạ cứ việc xầm xì!

Một hôm, Âu Dương Phong đi bơ cơ vào tỉnh Hồ Nam lúc này không hay, lão
chợt nghĩ đến: vùng Hồ Quảng không phải là căn cứ địa của Thiết Chưởng
bang ấy sao? Bang chủ của Thiết Chưởng bang là Cừu Thiên Nhẫn, tuy không đồng đạo với Tây Độc, nhưng mùi “thối” lại giống nhau, nay mình đã tạt
ngang đây, tội gì không lại tìm thăm hắn! Tây Độc vốn tính nham hiểm,
lão tìm Cừu Thiên Nhẫn nào đây thiện ý gì, chẳng qua là nay mình đã
luyện được loại kỳ công “nghịch chuyển kinh mạch”, cứ rủ hắn ra thí võ,
rồi đoạt luôn ghế Bang chủ của y, làm ngay Bang chủ của Thiết Chưởng
bang chống kình với Cái bang của Hồng Thất Công. Sau khi quyết ý, Âu
Dương Phong chẳng còn do dự gì, lập tức tiến thẳng về hướng Thiết Chưởng sơn!

Nào hay khi lên đến Thiết Chưởng sơn, chỉ thấy nhà cửa xiêu vẹo, không
bóng người hay súc vật, một cảnh hoang vu thê lương! Thì ra từ kỳ luận
kiếm thứ ba lại Hoa Sơn, Cừu Thiên Nhẫn được Nhất Đăng đại sư điểm hóa,
đã cố cải hối hành vi của mình, về ngay Toàn Chân Sơn giải tán hết bộ
hạ, rồi mai danh ẩn tánh luôn!

Âu Dương Phong tới Thiết Chưởng sơn vồ hụt Cừu Thiên Nhẫn trong lòng bất giác thất vọng.

Tây Độc chợt lại nghĩ ra một việc, lão từng nghe người trên giang hồ đồn truyền, bản thân của Thiết Chưởng sơn hình như bàn tay người, có cả
thảy năm ngọn phong, ngọn chủ phong ở giữa gọi là Trung Chỉ phong, ngay
giữa eo núi này có một hang động khá sâu, và đây chính là nghĩa địa chôn cất thi hài của các đời Bang chủ của Thiết Chưởng bang, hang động này
có rất nhiều châu báu vàng bạc, bảo đao bảo kiếm, toàn là những của cải
được chôn theo kẻ chết, nay Bang chủ đã không còn ai, những vật nơi đây
chẳng đã hóa ra của vô chủ rổi sao? Nay mình đã đến đây, tội gì không
vào lấy mấy món này cho vui. Sau khi quyết định, lòng tham của Âu Dương
Phong đã xúi lão tiến lên ngọn Trung Chỉ phong của Thiết Chưởng sơn!

Âu Dương Phong sau khi đến chân núi, chỉ thấy núi cao sừng sững hơn trăm lượng, vách đá cheo leo, lão dùng miệng ngậm ngay câu Đả Cẩu bổng, tay
chân cùng hoạt động, leo từng bước một lên núi, đến chỗ hóc hiểm, lão
dùng luôn đầu thế chân, nhảy công cốc những bực một lên, ước đầu gần
buổi cơm, lão ngang nhiên đến ngoài Trung Chỉ phong, quả nhiên thấy giữa núi xuất hiện một cửa hang động lớn lao, nhưng có một điều ngay trước
cửa hang động lại bị một tảng đá lớn chặn bít lối vào, tuy có kẽ hở
nhưng chẳng làm sao chui lọt được vào.

Chắc hòn đá đồ sộ này chính do Cừu Thiên Nhẫn huy động thủ hạ vần đến
đây lấp kín rồi mới giải tán bang hội sau đó, xem ra nặng cả mấy ngàn
cân là ít. Âu Dương Phong lại thất vọng, lão đang quyết tâm vào động để
trộm báu nào hay lại gặp tảng đá khổng lồ phong kín cửa động, Tây Độc
vừa giận vừa tức!

Chợt lão nổi tức lên, giơ ngay hai tay bám chặt vào tảng đá, vận ngay
kình lực Cáp Ma công, hét lên một tiếng, dốc hết sức đẩy ra, cái đẩy thứ nhất, tảng đá vẫn còn trơ trơ. Âu Dương Phong lại tăng kình lực, một
tiếng hét dữ dội lần thứ hai vang lên, lại một ngọn Cáp Ma công đẩy ra,
tảng đá “ầm” một tiếng, khối đá lắc động. Phải hiểu rằng Tây Độc từ ngày luyện nhầm “nghịch chuyển chân kinh”, nội công đã đi vào cảnh xuấ quỷ
nhập thần, càng dùng càng mạng, nên ngọn Cáp Ma công lần thứ hai này đã
khiến cho khối đá bị lay động!

Hai tiếng hét dữ dội của lần thứ ba, tiếp đó “ình ình!” hai tiếng lay
chuyển, khối đá khổng lồ ngang nhiên bị Cáp Ma công đẩy méo sang bên hai thước! (...) ngọn Cáp Ma công dồn dập của Âu Dương Phong ngang nhiên di động nổi một khối đá năm sáu ngàn cân nặng vậy, quả là một sức thiên
thần, nhưng Tây Độc lúc này cũng cảm thấy mắt hoa đom đóm, té lăn ra tại trận thiếu đường ngất lịm!

Âu Dương Phong nằm phục dưới đất thở dốc một hồi, vận hơi, điều hòa khắp châu thân, lão mới lóp ngóp bò dậy được, chợt lão cảm thấy hai tay ươn
ướt, định thần nhìn kỹ, thì ra hai bàn tay đều là máu, vì đã dùng quá
sức đẩy khối đá, nên đã bị xước da chảy máu. Nhưng lão mặc kệ, ngang
nhiên quệt chùi ngay vào khối đá, lập tức đứng ngay dậy, cúi đầu chui
ngay vào hang động!

Vừa bước vào động, Âu Dương Phong đã ngửi phải một mùi mốc nặng tanh
tanh khóc chịu, đầu óc lão nặng trĩu hẳn, suýt xỉu vậy, vội lùi nhanh ra ngoài, chờ cho gió núi thổi tạt một hồi, lần thứ hai lão tiến vào động, nhưng vừa bước được hai bước, chân Âu Dương Phong đá ngay phải vật gì
kêu ròn tai lắm! Lão cúi đầu nhìn, thì ra đấy là đống xương cốt của
người chết, bất giác giật nẩy mình!

Âu Dương Phong đưa mắt nhìn tứ bề, chỉ thấy đoạn đường gần nơi lối ra
cửa động này, ngổn ngang có đến mấy chục cỗ xương trắng hếu, có cỗ còn
nguyên vẹn, cũng có nhiều bỗ bể rải rác. Âu Dương Phong tuy bạo dạn,
nhưng khi thấy tình hình này, xương sống lão cũng hơi lành lạnh! Thì ra, trong tục lệ của Thiết Chưởng bang, hễ mỗi khi một Bang chủ chết, chiếu theo lệ truyền lại, xác chết của Bang chủ phải một đệ tử trung bang
cũng tuốt lên hang động, sau khi đặt xong xác chết của Bang chủ, đệ tử
ấy phải lập tức tự sát chết theo Bang chủ, tuyệt không đời nào sống mà
xuống khỏi núi được, bởi lẽ đó trong hang mới lắm bộ xương người như
vậy. Âu Dương Phong ngó một hồi các đống xương trong hang, đột nhiên lão nổi khùng, cầm ngay Đả Cẩu bổng quất đánh tứ tung lung tàng như Phong
Tảo Lạc Diệp, chỉ nghe thấy những tiếng “pích pích pác pác” vang lên,
chớp nháy mấy chục cỗ xương người bị lão quất vụn tan tành trắng xóa và
văng tứ tung như xác pháo, rồi lão cất tiếng cười như điên, ung dung
bước sâu vào động!

Hang động không những sâu, mà quanh co khúc khuỷu có đến bốn năm đợt lắt léo như vậy, chợt phía trước sáng hẳn lên, thì ra đó là một đống châu
báu sáng ngời. Xưa kia, tuy tính tình của Âu Dương Phong thuộc loại khắc nhẫn, không ham tài của, bởi ngay nơi Bạch Đà sơn của lão thiếu gì kỳ
châu dị bảo, nhưng từ ngày lão bị ngọn Di Hồn đại pháp của Hoàng Dung,
cá tính biến đổi hẳn, thấy của cải như vậy, lòng dạ khấp khởi, lão buông ngay Đả Cẩu bổng đưa hai tay ra lấy châu báu, nhét đầu vào túi, khi hết chỗ đựng lão ngừng tay đứng dậy tiến sâu vào khúc động thứ hai, chợt
lão lại giật nảy mình, vì hai bên tả hữu ở đây đều có người ngồi xếp
chân bằng tròn!

Theo lệ thường, người ta khi chết đi bộ xương thế nào cũng nằm dưới đất, tuyệt không làm sao ngồi ngay ngắn được, nhưng bốn bộ xương này, xưa
kia Bang chủ của Thiết Chưởng bang, ai nấy bản lãnh phi thường, chuyên
cần về nội điểm, cho nên lúc lâm chung (...) không theo lối chết của
người thường là nằm dưới đất hay nằm trên giường, mà lại ngồi xếp chân
bằng tròn mãi đến khi chết cũng vật. Lối này gọi là Tọa Hổ Công vởi vì
hổ là sơn quân (chúa rừng), lại có tên là Bạch Thú Chi Vương, có người
truyền rằng hổ chết xác không (...), mắt mở, bốn vẳng bám ngồi mặt đất,
nghĩa là (...) ngồi như lúc sống, bởi vậy có truyền thuyết về “hổ tử bất phốc” (cọp chết không ngã) nay bổn Bang chủ của Thiết Chưởng bang đây
cũng vậy. Âu Dương Phong lấy làm lạ, lại thấy bên bốn cỗ xương này, ai
nấy đều có đao kiếm, Tây Độc ngỡ đâu là kiếm quý, vội rút ra xem xem,
nào hay vì lâu đời quá, các ngọn kiếm đã rí sét hếtm đã rỉ thì đâu phải
bảo kiếm! Âu Dương Phong nổi giận đưa chân đáy bây vào cỗ xương người,
cỗ xương văng tứ tung!

Đá tan tành cỗ xương khô, Âu Dương Phong cười ha hả rằng :

- Con người ta chết là hết, dù là công, hầu, vương, cường tuyệt thế anh
hùng, đứa nào rồi cũng phải gửi xương xuống đất! Hà! Hà! Hà!

Âu Dương Phong vừa cười lão vừa vận ngay Cáp Ma công, “ào” một tiếng,
hai bộ xương khô phía mé tường bị lão đánh bung văng ngổn ngang! Lão lại vận lực đánh vào cỗ xương thứ hai, cũng trong lúc Âu Dương Phong định
phá hủy cỗ xương khô đó, thình lình một luồng kim quang nhoáng ngay lên
trước mắt, “sẹt sẹt!”, hai chấm sao vàng từ trong kẽ xương người bay vọt ra, đánh thẳng lại phía Âu Dương Phong.

Bộ xương người chết mà cũng biết phóng ám khí, không ai phòng hờ trước
được, may mà Âu Dương Phong là bậc tôn sư võ học, nên hai điểm kim tinh
bay gần sát tới người, lão vội ưỡn nửa thân trên về phía sau, cây Lục
Trúc trượng trên tay quất nhanh ra với lối chữ “Z”, “tinh! tinh!” hai
cây kim đều bị đánh rớt xuống đất! Tuy vậy, nhưng Tây Độc không khỏi
toát mồ hôi lạnh, vì hai ám khí thiếu chút bữa là đánh trúng hai nơi
trọng yếu trên người lão!

Âu Dương Phong quất rơi ám khí xong, cầm ngay xà trượng quét ngang “ào”
một tiếng, bộ xương khô cuối cùng đổ tan lành dưới đất, lão vung trúc
trượng đánh vỡ sọ luôn, nghe “tinh tang” một tiếng cho có vật sắt gì rơi xuống mặt đất, Tây Độc nhìn kỹ, thì ra là một ống sắt hình dẹp, dài lối bảy tấc to bằng nắm tay trẻ con. Âu Dương Phong nhặt lên xem, lão gật
gù như hiểu.

Thì ra Bang chủ này hồi còn sống, danh hiệu gọi Thiết Bối Thần Viên,
ngoại hiệu này của y, chính là do y có thể đánh một lúc đến bốn năm thứ
ám khí mà (...) mệnh danh là Thất Tinh Nỏ (nỏ bảy sao), trong ống có
ruột gà, đầu ruột gà móc sẵn mũi tên ngắn hình tam giác, được tẩm thuốc
độc loại mạnh, khi bấm vào nút ruột gà bung ngay mũi tên ra, cứ thế hết
mũi này đến mũi khác, nghĩa là trong thời gian ngắn liên tiếp phòng ra
bảy mũi, nên mới gọi Thất Tinh Nỏ. Vừa rồi Âu Dương Phong dùng Cáp Ma
công đánh bộ xương khôm, vô tình dụng nhằm nút bấm, trong nỏ còn lại hai mũi tên (...) nên mới bắn tung ra như vậy. Nay rõ đầu đuôi, Tây Độc cả
giận phạt ngay ra một chưởng, khiến cho đống xương của Thiết Bối Thần
Viên đã ná lại càng nát thêm!

Âu Dương Phong tính hủy luôn ống đó, nhưng lão chợt nghĩ Thất Tinh Nỏ
này, cách mấy đời mà vẫn không hề hư hỏng lại có thể bắn tên ra như vậ,
kể cũng hiếm lắm, mình cứ giữ lấy nó, sau này dùng đến cũng chưa biết
chừng, lão bèn cất ngay vào mình, ung dung bước sâu vào hang động thứ
ba!

Khúc động thứ ba này, lại càng nhiều các bộ xương khô, nhưng không
nguyên vẹn bằng các cỗ xương của khúc động thứ hai! Cỗ ngang, cỗ dọc, co duỗi đủ kiểu, rương tráp la liệt. Âu Dương Phong mở ra xem, đựng toàn
vàng bạc, chẳng có món gì quý lạ, lão tuy tham nhưng cũng chẳng thèm
màng đến của này. Lúc này lão chỉ muốn tìm kiếm loại bảo đao, bảo kiếm,
nhưng lạ thay, lão quanh quẩn mãi, nhưng không có cây thanh đâo, mà đến
loại nhỏ nhen như tỷ thư (dao găm) cũng chẳng thấy!

Thì ra Cừu Thiên Nhẫn trước khi giải tái Thiết Chưởng bang, ngoại trừ y
cho tảng đá khổng lồ đến bít lỗ hang huyệt ra, y còn tịch thu hết những
bảo đao bảo kiếm đem luôn đi, nên Tây Độc tìm mãi mà chả có một ngọn
nào! Lão thất vọng bước thẳng, khi tới cuối động, chợt lão giật thót
mình, thì ra trên thạch tọa nơi cuối động này, một bộ hài cốt nguyên vẹn ngồi ngay trên, hai tay bưng một tráp sắt!

Hồi nãy, Âu Dương Phong bào đến khúc động thứ hai, thấy bốn bô hài cốt
ngồi, tuy bốn bộ hài cốt này ngồi dưới đất nhưng thực ra lưng đã tựa vào vách động, nhưng bộ hài cốt trong này lại khác biệt hẳn, ngồi ngay một
địa thế giữa trung tâm động, xung quanh không nương tựa vào vậy gì được, nếu quả vị này là Bang chủ của Thiết Chưởng bang, bản lĩnh của người
này quả là kinh người, so với Tọa Hổ công của bổn Bang chủ ngoài kia,
quả là một trời một vực! Dưới thạch đài, cũng lại có một cỗ xương khô
nằm cong queo, tay cũng bưng một tráp sắt. Âu Dương Phong nhìn xong,
chẳng hiểu sự thể ra sao!

Thực ra, cỗ hài cốt này chính là Đệ nhất bang chủ của Thiết Chưởng bang
Thượng Quan Kiến Nam, tráp sắt trên rat là Phá Kim yếu quyết của Nhạc Võ Cương tuyển thuật. Xưa kia, khi Quách Tỉnh và Hoàng Dung đại náo Thiết
Chưởng sơn, khám phá ra “chân”, “giả” Cừu Thiên Nhẫn, rồi đoạt luôn
quyển di thư của Nhạc Võ Vương, để cừa lại bộ hài cốt này, còn bộ hài
cốt nằm dưới thạch tọa đây, lúc còn sinh tiền chính là Đệ nhị bang chủ
của Thiết Chưởng bang, tên gọi Công Tôn Vạn, tuyệt kỹ cùng mình, so với
Thượng Quan Kiếm Nam có phần giỏi hơn. Y đã luyện được một thứ võ là
Thiết Kim Cương, khi vận khí, toàn thân cứng như sắt, đao thương đâm
không thủng. Âu Dương Phong nhìn xong đâm băn khoan trong lòng.

Tây Độc tự lẩm bẩm :

- Không hiểu sao trong trá mà têm ma khô này cầm là gì?

Dứt lời lão đưa Lục Trúc trượng khểu ngay vào tráp sắt, nào hay Đả Cẩu
bổng vừa động tới tráp, “sẹt! sẹt! sẹt!” mấy tiếng liên tiếp, các làn
óng ánh như tơ nhệnh bắn vọt ra tứ phía!

Sự thể xảy ra tuy thình lình bất ngờ, nhưng Âu Dương Phong đã có kinh
nghiệm trong vụ Thất Tinh Nỏ vừa rồi, lão biết ngay những làn tơ oáng
ánh ấy chính là một thứ kim châm độc, kỳ này lão không dùng Đả Cẩu bổng
quất đánh, sau một tiếng “hự” bằng giọng nói, Âu Dương Phong vận ngay
nội lực Cáp Ma công, chờ cho độc trâm gần bắn vào thân, lão vận hơi rùng mình một cái, các mũi kim độc thi nhau rụng hết xuống mặt đất! Âu Dương Phong lúc này lại đưa Lục Trúc trượng ra hất nhẹ tráp sắt, “cách” một
tiếng, tráp sắt rớt ngay xuống mặt đất, bộ xương khô vẫn ngồi uy nghi
bất động. Tây Độc dùng trúng trượng mở ngay nắp náp, bên trong rỗng
tuếch, lão ngẩn ngơ ngạc nhiên!

Vì một chiếc tráp có ám khí phi châm như vậy, bên trong thế nào cũng
phải cái gì quý báu chứ, tại sao lại rỗng tuếch thế này kia? Nếu bảo là
có người ra tay trước thế sao ám khí lại không phát động để đánh quân
gian? Âu Dương Phong tuy tự phụ về sự thông minh của mình, nhưng lúc này cũng đành chịu không giải đáp được, lão dùng trúc trượng xuyên ngang
tráp để gần lên nhìn kỹ, bất giác buột miệng “ý” lên một tiếng kinh
ngạc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui