Sau khi vấn đề bão tuyết được xử lí xong, ta rốt cuộc cũng được trở lại những tháng ngày ăn ấm mặc êm.
Mà những công việc về sau, ta liền toàn quyền giao thác cho Nghiêu Viễn.
Đem mọi chuyện giao cho Nghiêu Viễn, ta rất yên tâm.
Đúng vậy, ta rất yên tâm.
Bỡi vì ngay sau đó, ta trở thành thần dân, Nghiêu Viễn trở thành hoàng đế.
Uổng công ta tín nhiệm Nghiêu Viễn như vậy, vậy mà hắn lại ở mượn cớ đi dò thăm tin tức người dân, mang theo không ít binh lính, thuận tiện triệu tập một đống dân tâm cùng binh lực.
Sau khi trở về liền đoạt mất đế vị của ta.
Hắn thành công trở thành hoàng đế, còn ta thì bị hắn đá văng khỏi ngôi vị.
Tuy rằng ta đối với vị trí nữ đế này không cảm thấy quá mức hứng thú, chỉ cần Nghiêu Viễn nói một tiếng, ta cũng sẽ lập tức hai tay hai chân dâng vị trí này cho hắn.
Chỉ tiếc là, Nghiêu Viễn hắn không có nói.
Từ lúc hắn xuyên đến đây, hắn chưa từng nói qua câu hắn muốn vị trí này.
Cũng khiến ta cảm thấy hắn không có hứng thú gì với vị trí này.
Cũng dẫn tới......
Vào thời khắc hắn dùng kiếm kề cổ ta, khiến ta vô cùng khiếp sợ, mắt ta trừng to đến mức sắp rơi ra ngoài.
Hôm nay cũng là ngày Nghiêu Viễn đăng cơ.
Cả nước đều chúc mừng hắn, chỉ trừ bỏ ta.
Phi, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ chúc mừng hắn
Đáy lòng ta vừa nghĩ như vậy, nhưng vào giây tiếp theo, cung nhân mang đến cho ta rất nhiều đồ ăn, ta liền quên mất những chuyện này ra sau đầu.
Không phải chỉ là đế vị thôi sao.
Cho hắn, cho hắn.
Không phải chỉ là nam nhân thôi sao.
Không cần, không cần.
Trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng khi ta vừa ăn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Cuối cùng.
Một bàn đồ ăn đều là những món ta thích, giờ đã trở nên tẻ nhạt vô vị.
Không gian xung quanh cũng hết sức yên tĩnh, ta đang bị giam lỏng, sẽ không có ai đến thăm ta.
Mỗi ngày cơm ba bữa đều có người đưa tới, thay đồ hay tắm gội đều có người canh gác.
Thê lương.
Thật thê lương.
Càng nghĩ càng ủy khuất, oa một tiếng, ta bắt đầu gào khóc.
Kỳ thật ta biết, mấy ngày nay ta chỉ là đang giả vờ kiên cường.
Thời điểm Nghiêu Viễn đưa đao kề cổ ta, từ bỏ kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, thì còn rất đau lòng, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Từ trước đến nay ta luôn là người không giỏi nhịn đau, nhưng vào thời điểm đó, ta nhịn.
Ta giả vờ rằng bản thân không hề kinh ngạc.
Giả vờ bản thân cũng không có việc gì.
Nhưng những cái đó đều là do ta tự lừa dối chính mình.
Có lẽ Nghiêu Viễn không biết, hắn là toàn bộ thế giới của ta.
Vậy nên vào khoảnh khắc đó, thế giới của ta dường như đã sụp đổ.
Vào ngày Nghiêu Viễn đăng cơ, ta khóc đến hôn mê, trong lòng vô cùng đau, đau đến mức hít thở không thông.
Cuối cùng, trước mắt ta tối sầm lại, ngất xỉu.
Sau đó.
Lúc ta bừng tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.
Bên cạnh là vẻ mặt cảm động của mẹ ta.
"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"
Mẹ không ngừng ân cần hỏi han ta.
Từ trong miệng của bà, ta mới biết, sau khi ta cùng Nghiêu Viễn từ trên núi ngã xuống đã ngã vào con sông bên dưới, sau đó ta được người dân phát hiện rồi đưa vào bệnh viện, hôn mê đến tận bây giờ.
"Vậy Nghiêu Viễn đâu?"
Mẹ ta lắc đầu, nói: "Nghiêu Viễn vẫn mất tích."
Ta nhíu mày.
______________
Đêm Trung Thu.
Trong cung vừa múa vừa hát, rượu ngon món ngon, mà tân đế lại không mấy hứng thú, đã sớm rời đi trước.
Mà vị tân đế đó, chính là Nghiêu Viễn.
Hắn ngồi một mình trong Ngự Thư Phòng, không ngừng tự rót rượu cho bản thân.
Con thỏ nhỏ kia cũng đang ngồi bên cạnh hắn, thế nhưng lại mở miệng nói chuyện.
"Ngươi hối hận sao?"
Nghiêu Viễn dừng rót rượu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Hắn nói: "Không hối hận."
Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn như thế nào cũng không sao cả.
Không biết sau khi trở về thế giới đó, nàng đã như thế nào.
Nghiêu Viễn muốn đem thỏ nhỏ ôm vào lòng.
Nhưng chỉ vừa duỗi tay, thỏ nhỏ lại tung tăng nhảy nhót, chạy đến phía trước cửa sổ.
Ánh trăng đêm trung thu, lại lớn lại tròn.
Khiến Nghiêu Viễn không khỏi nhớ tới nàng.
Cũng vào ngày này một năm trước, nàng chỉ vào ánh trăng nói.
"Chàng xem, ánh trăng đêm nay thật là đẹp, vừa to lại vừa tròn"
"Ừm."
"Nghiêu Viễn."
"Ta đây"
"Ta muốn Trung Thu mỗi năm, đều có thể cùng chàng ngắm trăng."
"Được."