Chương 8: Thuyền trôi
Kẻ dưới trướng Hoàng thượng làm việc hết sức nhanh nhẹn. Lúc tôi rời khỏi chỗ của Phùng Thục nghi, số thị vệ canh gác trước Tồn Cúc đường đã giảm xuống chỉ còn phân nửa.
Cận Tịch đỡ tôi chầm chậm đi ra ngoài, thấy trời đã tối bèn cố ý đi vòng một khoảng khá xa rồi mới quay trở lại gian nhà nhỏ phía sau hòn giả sơn trong Thượng Lâm uyển. Ở đó, tôi thay bộ y phục cung nữ rồi lặng lẽ đi theo Cận Tịch trở lại Tồn Cúc đường.
Lúc này chính là thời điểm giao ban giữa hai nhóm thị vệ, khu nãy bị Hoa Phi làm loạn, đa số đều mệt mỏi rã rời. Thêm vào Huyền Lăng đã giảm bớt phân nửa số thị vệ, những người còn lại cũng lơi lỏng khá nhiều. Phương Nhược sớm đã theo kế hoạch định sẵn, đưa thức ăn tôi gửi cho My Trang chia cho các thị vệ canh đêm, trong số thức ăn này có bỏ thêm một ít thuốc mê. Chẳng bao lâu sau, đám thị vệ đều đã ngủ gà ngủ gật.
Tôi lén xoay người lẩn vào trong. Phương Nhược và Tiểu Liên Tử đã đợi sẵn, Tiểu Liên Tử hạ giọng bẩm báo: “Tiểu chủ đoán quả không sai, tiểu chủ đi chưa được bao lâu, ả ta theo cửa ngách sau nhà chạy thẳng về phía cung của Tào tiệp dư.”
Hơi thở nghẹn lại một thoáng, tuy tôi sớm đã đoán ra nàng ta là thủ phạm nhưng khi nghe tin này, nỗi đau đớn, phẫn nộ hòa chung sự thất vọng lại cuồn cuộn ập tới, khiến ngực tôi như muốn vỡ tung. Tôi im lặng không nói, hẳn là sắc mặt tôi cũng rất tệ. Tiểu Liên Tử nhìn thấy thì vô cùng lo lắng, thưa: “Tiểu chủ, hay là nô tài trói ả ta lại trước?”
Tôi cố hết sức giữ cho hơi thở ổn định, im lặng một lát rồi nói: “Không cần! Ngươi chỉ cần dặn dò mọi người phải tỏ ra như không có chuyện gì là được.”
Tiểu Liên Tử ngẩn ra một thoáng rồi thưa: “Vâng ạ!”
Tôi ra lệnh: “Ngươi về trước đi! Chuyện của ả, ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Tiểu Liên Tử khom người lui xuống. “Nô tài đã neo thuyền ở sâu trong bụi sen, lúc tiểu chủ quay về thì hẳn sẽ không có ai để ý đến đâu.”
Tôi gật đầu, thấy hắn đi rồi mới nắm lấy tay của Phương Nhược, thốt lên: “Cô cô, đa tạ cô cô!”
Trong mắt Phương Nhược lấp lánh ánh lệ. “Tiểu chủ nói vậy thì nô tỳ tổn thọ mất. Nô tỳ đã hầu hạ tiểu chủ từ lúc còn ở trong phủ, có thể dốc sức làm việc cho tiểu chủ âu cũng là vinh hạnhnô tỳ.” Nói xong bèn dẫn tôi đi vào phòng trong.
Tôi vốn đã rất quen thuộc với Tồn Cúc đường, đường ngang ngõ tắt thông thuộc chẳng khác gì trong cung của mình. Nhờ được Huyền Lăng sủng ái, giờ này năm ngoái, chốn này đủ loại hoa cúc nở rộ. Cúc vàng có Kim thược dược, Hoàng hạc linh, Kim khổng tước, Trắc kim trản, Oanh vũ hoàng. Cúc trắng có Nguyệt hạ bạch, Ngọc mẫu đan, Ngọc bảo tương, Ngọc linh lung, Nhất đoàn tuyết, Điêu Thuyền bái nguyệt, Thái dịch liên. Cúc tím có Bích giang hà, Song phi yến, Tiễn hà tiêu, Não bàn, Tử la tản. Cúc đỏ có Mỹ nhân hồng, Hải vân hồng, Tú phù dung, Yên chương, Cẩm lệ chi, Hạc đỉnh hồng. Cúc màu đỏ nhạt có Phật kiến tiếu, Hồng phấn đoàn, Đào hoa cúc, Tây thi phấn, Ngọc lâu xuân. Giữa những lùm hoa cúc như mây trôi, như ráng màu, My Trang ửng hồng hai má e thẹn như tân nương, ánh mắt dịu dàng đầy thỏa mãn, thỏ thẻ thốt lên: “Hoàng thượng đối xử với tỷ… cũng có thể nói là rất có lòng.” Đúng là người đẹp hơn cả hoa.
Thế nhưng thời gian trôi nhanh, chỉ mới một năm thôi, hoa cúc tàn rồi lại nở, nhưng cảnh phồn thịnh lúc xưa chẳng còn ở lại Tồn Cúc đường nữa.
Đế giày của cung nữ rất mỏng, bước trên lá khô, cỏ dại có cảm giác vỡ vụn rất kỳ lạ. Giờ đang vào độ đầu thu, mùi cây cỏ mốc meo phảng phất xộc vào mũi. Dưới ánh trăng, sương trên cỏ làm ướt cả đôi hài. Bởi My Trang nay đã thất sủng, đám nô tỳ trong cung thi nhau lười biếng khiến cho cỏ dại mọc đầy, hoa cỏ tàn phai, gió thu vừa nổi lên, đình viện càng hiện ra vẻ thê lương, hoang vắng. Chỉ có mỗi vầng trăng thu cong cong như hàng mày mới vẽ, soi sáng đám cỏ dại um tùm.
Rẽ ngang lần nữa là vào đến phòng trong, tôi thấy My Trang đứng ngay trước cửa, từ xa vươn tay về phía tôi. Khóe mắt tôi cay cay, một giọt nước mắt suýt nữa đã rơi xuống. Tôi vội bước nhanh tới mấy bước, giữ chặt lấy hai tay của tỷ.
Tay My Trang lạnh lẽo dị thường. Tôi chưa kịp mở miệng, mắt đã mờ đi, lệ tuôn rơi dào dạt, nức nở không sao nín được. My Trang cũng nghẹn ngào, chăm chú quan sát tôi hồi lâu rồi mới miễn cưỡng mỉm cười. “Cũng còn may, cũng còn may. Phương Nhược mỗi lần nhắn tin vào đều bảo là muội rất khỏe, tỷ còn chưa dám tin. Lúc này gặp lại muội, tỷ cũng yên tâm rồi!”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Muội không sao, chỉ sợ tỷ không ổn mà thôi!”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Phương Nhược đã lui ra ngoài trông chừng. Thân hình của My Trang đã mất đi vẻ đầy đặn ngày trước, đôi tay gầy guộc giữ chặt lấy tay tôi, kéo tôi cùng vào trong.
Bước vào trong, đưa mắt nhìn quanh một lượt, tôi bất giác giật mình, cảm thấy không khí đầy mùi mục nát. My Trang thấy vẻ mặt của tôi thì buồn bã mỉm cười, nói: “Nơi này sớm đã không còn là Tồn Cúc đường thuở trước nữa rồi!”
Tôi vẫn không khỏi bất ngờ. “Tuy nói như vậy nhưng tỷ vẫn còn có địa vị trong cung, thế mà cung của tỷ đã điêu tàn thế này, đám nô tài kia đúng là quá đáng thật!”
My Trang tự tay thắp sáng từng cây nến đỏ trong phòng, nói: “Hoa Phi thế mạnh, đám nô tài kia tên nào chẳng quen thói mượn gió bẻ măng, giở trò thượng đội hạ đạp sỉ nhục tỷ. Nếu không có Phương Nhược ngầm giúp đỡ, chỉ e tỷ chẳng thể chịu đựng được đến ngày hôm nay.” Tỷ ấy nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống, vừa khéo trúng vào lửa nến đang cháy bùng bùng, khẽ kêu tách một tiếng, khói trắng bốc lên nghi ngút, cay cả mắt.
Cây nến này hẳn là chất lượng cực tệ, lúc cháy lên mùi khói ám gay mũi rất khó chịu, My Trang không nhịn được, ho khan mấy tiếng. Tôi vội đỡ tỷ ngồi xuống, chăn đệm, màn che màu sắc xám xịt, ảm đạm, đến bình trà cũng có vẻ không được sạch sẽ cho lắm. Tôi cẩn thận dùng khăn tay lau chung trà một lượt rồi mới rót trà ra, đưa lên ánh nến soi thật kỹ, không phải loại trà ngon nhưng may là vẫn tạm dùng được.
Thấy My Trang uống một hơi hết sạch, tôi mới chậm rãi khuyên: “Tỷ đừng sốt ruột. Muội nhất định sẽ năn nỉ Hoàng thượng, xin người sớm thả tỷ ra ngoài.” Lời này thốt ra chẳng mấy tự tin, tôi không khỏi cảm thấy chột dạ. Tôi hoàn toàn không biết khi nào Huyền Lăng mới chịu tha thứ cho My Trang. Nhưng hiện giờ, tôi chỉ có cách từ từ an ủi tỷ, mong có thể gỡ nút thắt sầu muộn trong lòng tỷ.
My Trang chỉ cười lạnh, tựa hồ chẳng thèm quan tâm.
Vầng trăng lưỡi liềm rọi ánh sáng qua cửa sổ, tựa ánh châu mờ đục chiếu đầy trên mặt đất. Ngọn nến chập chờn bất định, từng giọt, từng giọt sáp đỏ thuận thế chảy xuống giá, soi sáng tầng tầng lớp lớp rèm thêu bằng lụa đỏ ủ ê bám đầy bụi bặm, nhạt nhòa lốm đốm vết ố. Mùi cây cỏ mốc meo từ bên ngoài len lỏi vào trong, cả gian phòng bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ, u ám.
Hồi lâu sau, My Trang tựa hồ bình tĩnh được đôi chút, lặng lẽ tâm sự với tôi: “Tỷ nghe Phương Nhược kể rằng muội không bị chuyện của tỷ làm cho liên lụy, tỷ mới tạm yên tâm. Cũng may giờ có Lăng Dung rồi, muội cũng không đến nỗi cô độc nữa.” Tỷ dừng lại một thoáng, ngẩn ngơ ngắm đám hoa cúc khô héo vì chẳng ai chăm sóc bên ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới định thần, cất giọng đều đều, hỏi tôi: “Hoàng thượng thích Lăng Dung lắm phải không?”
Tôi nghe tỷ hỏi vậy thì hơi bất ngờ, vội trả lời: “Cũng không tính là đặc biệt ưu ái nhưng hơn hẳn đám Tào tiệp dư.”
My Trang “ừ” một tiếng lãnh đạm. “Thế thì cũng không tệ lắm! Chỉ là Lăng Dung nhát gan sợ chuyện, tuy đắc sủng nhưng gặp phải việc gì vẫn cần có muội quyết định, khuyên nhủ.”
Tôi vâng theo, thấy tỷ thân hình gầy guộc, bèn buột miệng khuyên: “Tỷ đừng tức giận đám nô tài đáng chết đó làm gì, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất. Hôm nay tỷ hẳn cũng nghe thấy mọi chuyện diễn ra bên ngoài rồi, coi như cũng giúp tỷ hả hê được chút ít.”
My Trang gật đầu. “Tỷ nghe thấy rồi! Chỉ là ả ta không dễ dàng đối phó như vậy đâu.”
Tôi bất giác thở dài. “Cũng đành đi một bước, tính một bước mà thôi!”
Ánh mắt tôi từ từ hạ thấp rồi dừng lại nơi vùng bụng phẳng lì của tỷ, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Chuyện mang thai trước đây của tỷ, cuối cùng là sao vậy?”
My Trang mỉm cười thê lương. “Mọi người đều bảo là tỷ giả vờ có thai để tranh giành sủng ái, chẳng lẽ muội cũng nghĩ như vậy sao?” My Trang bất giác đưa tay vuốt ve bụng dưới phẳng lì, nói: “Với ân sủng thuở xưa của tỷ, sao cần phải giả vờ mang thai, vắt óc tìm cách tranh giành thêm cơ chứ?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Tỷ đương nhiên không cần dùng đến mưu kế hèn mọn đó rồi, Hoàng thượng lúc trước sủng ái tỷ như vậy, có thai là chuyện sớm muộn mà thôi, việc gì phải khổ sở bày trò để chuốc vạ vào thân.”
My Trang buồn bã thở hắt ra một hơi. “Muội hiểu tỷ là tốt rồi!”
“Tỷ tỷ, bọn họ cố ý bày kế, khiến tỷ tưởng mình đã mang thai, có đủ mọi vinh dự và sủng ái, sau đó mới đứng ra tố cáo tỷ giả vờ mang thai tranh sủng.” Tôi thở dài, nói những suy đoán của mình cho My Trang nghe: “Chỉ e từ khi Giang thái y kê đơn thuốc, cho đến khi hắn giới thiệu Lưu Bản chăm sóc thai, tất cả đều do có người sắp đặt từ trước. Bọn họ chỉ lợi dụng lòng tha thiết muốn có con của tỷ, khiến tỷ rơi vào bẫy, sau đó dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi để vạch trần đúng thời điểm thích hợp.”
My Trang nói: “Ngay từ đầu bọn chúng đã bày sẵn cạm bẫy, chỉ chờ tỷ đâm đầu vào mà thôi!” Tỷ siết chặt chiếc khăn trong tay. “Cũng chỉ biết trách tỷ quá vô dụng!” Hai hàng nước mắt trong suốt chảy ròng ròng từ đôi mắt bi thương, căm phẫn của tỷ. “Cho đến lúc Phục Linh đưa váy áo có dính máu ra, tỷ vẫn không thể ngờ rằng mình thực sự không có thai.” Móng tay của My Trang đã để dài hơn ba phân, trong lúc tỷ căm phẫn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, móng tay trắng ngần gãy làm đôi. Tôi giật bắn mình, trong mắt My Trang lúc này chỉ còn lại nỗi căm hận vô biên. “Bọn họ dám lấy chuyện nối dõi tông đường ra để tính kế với tỷ!”
Nhớ đến vẻ vui mừng khôn xiết của My Trang khi biết tin mang thai, tôi bất giác cảm thấy đau lòng. Tỷ từng hy vọng có một đứa con, để được an ủi trong những đêm lạnh giá cô đơn, củng cố ân sủng của đế vương và vinh dự của gia tộc.
Tôi an ủi tỷ: “Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích. Tỷ biết không, đến muội suýt chút nữa cũng trúng kế của bọn họ. Hoàng thượng còn định nâng đỡ Hoa Phi, để nàng ta phụ trợ quản lý lục cung, nếu không phải hôm nay muội đưa ả ta vào tròng, về sau muội và Lăng Dung sẽ rơi vào cảnh nguy khốn khôn tả.”
“Tỷ ở trong này đã nghe rõ ràng cả rồi!” My Trang cất giọng thê lương. “Tỷ đã trở thành vô dụng rồi, chỉ mong không liên lụy đến các muội mà thôi!” Nói xong, tỷ xoay người lau nước mắt. “Có thể cứu tỷ thoát khỏi cảnh khốn khổ này là tốt nhất, nhưng nếu không được thì ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng. Muội một mình chống đỡ cục diện thì càng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được rơi vào vết xe đổ của tỷ.”
Tôi nóng lòng, muốn òa lên khóc nhưng sợ lại khiến My Trang thêm đau lòng, bèn ngẩng mặt nhìn lên cao, cố gắng kìm nén.
Nhà trong u ám, bóng cành lá cổ thụ in trên màn cửa sổ đong đưa qua lại, nhìn chẳng khác gì những móng vuốt gầy guộc của quỷ hồn đang vươn dài. Tiếng côn trùng mùa thu rả rích giữa đêm sâu, nghe càng lúc càng thê lương, lạnh lẽo, khiến lòng người nảy sinh cảm giác đau buồn.
Tôi cố biện bạch: “Hoàng thượng… y…” Nhưng tôi chẳng thể nào nói tiếp được. Thái độ của Huyền Lăng đối với My Trang không khỏi khiến tôi thất vọng. Thỏ chết cáo thương, môi hở răng lạnh mà! Tôi cuối cùng cũng không kìm nén được nỗi thất vọng và bi ai nơi đáy lòng trước những chuyện đã qua, chầm chậm thốt lên từng tiếng: “Hoàng thượng… Có lẽ y quả thực không phải là người thương của tỷ muội ta… Ước nguyện thành tâm của chúng ta thuở xưa, chỉ e vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực.”
“Người thương?!” My Trang cười lạnh, tiếng cười như xoáy vào lỗ tai. “Đến thê thiếp của người nước Tề[1] còn biết người chồng là trụ cột để người vợ trông nhờ suốt đời…” My Trang nghiến chặt răng, tức giận nói. “Y… y… có lúc nào để cho tỷ muội ta trông chờ, ỷ lại đâu!” Giọng của My Trang càng lúc càng dằn vặt, đau đớn, tựa hồ đang chìm đắm trong quá khứ nặng nề, bi thương. “Năm xưa, tỷ muội ta bầu bạn trong chốn khuê phòng, ngày dài rảnh rỗi, từng hy vọng tương lai lấy được người chồng như ý, từ đó về sau, mùa xuân cùng chàng dậy sớm hái hoa, đêm lạnh thắp đèn đoán câu đố, đốt hương sóng vai xem thư họa, tháng ngày quấn quýt dạo lối rêu. Dẫu tỷ biết sẽ có ngày phải vào hầu hạ quân vương, không dám hy vọng xa vời tiếng cười nói đầy ắp khuê phòng, tình son sắt như dao chém nước không chia lìa nhưng vẫn mong đợi y có thể tin tưởng tỷ, yêu thương tỷ[2].”
[1] Lấy ý từ một truyện ngụ ngôn của Mạnh Tử, kể về người nước Tề có một vợ cả, một vợ lẽ. Hai người vợ thấy chồng mình mỗi lần trở về nhà đều rượu thịt no say, bèn đi theo dò xét, phát hiện ra người chồng đi xin đồ cúng thừa để ăn. Người vợ lẽ bèn than rằng: “Chồng ta ấy, chúng ta còn phải trông nhờ vào suốt đời, mà nay như thế thì còn ngưỡng vọng nỗi gì.”
[2] Những câu này được trích trong Hồng Lâu mộng bản Việt kịch, là lời của Bảo Ngọc mơ ước đến cảnh sống chung với Đại Ngọc sau khi thành thân, hai tình hòa hợp.
Giọng của My Trang kích động đến nghẹn ngào, từng câu từng chữ của tỷ khiến lòng tôi chấn động, cổ họng uất nghẹn, chua xót. Những lời nói này từng là lời nói đùa thuở xưa nơi khuê phòng, cũng là kỳ vọng chân thành nhất của các cô gái đang độ xuân thì…
Tôi miễn cưỡng nén lệ, khuyên tỷ: “Tỷ an tâm, muội đã sai người đi điều tra việc bọn chúng hãm hại tỷ, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, tỷ nhẫn nại một chút. Đợi đến ngày tìm ra manh mối, chân tướng rõ ràng, Hoàng thượng nhất định sẽ đền bù tất cả cho tỷ, trả lại sự thanh bạch cho tỷ.”
Dưới ánh trăng, nụ cười bi thương của My Trang phảng phất vẻ xem thường. “Đền bù ư? Nỗi oan ức và thống khổ trong thời gian này, sao mà y có thể đền bù được cơ chứ? Từng nâng niu, coi ta là của quý rồi lại vứt bỏ ta như rác rưởi, Hoàng thượng… Y đúng là bạc tình, chẳng nghĩ gì đến chút tình nghĩa thuở xưa!”
Nỗi khiếp hãi, hoang mang không thể gọi tên đột ngột trĩu nặng trong lòng nhưng tôi ngẩn ngơ không sao thốt nên lời. Nghe giọng nói của My Trang, chỉ cảm thấy trái tim mình tựa như chiếc thuyền nhỏ bé lắc lư trên đầu ngọn sóng rồi từ từ chìm xuống, chìm xuống mãi…
My Trang chăm chú quan sát sắc mặt tôi rồi khuyên: “Có lẽ hôm nay muội nghe những lời này thì khó chịu lắm, nhưng nỗi khổ của kẻ rơi vào cảnh sa cơ lỡ vận như tỷ, muội sao hiểu rõ được?” Tỷ dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Chốn Tồn Cúc đường này thuở xưa vinh quang là thế, giờ tàn tạ ủ ê, nó đã giúp tỷ hiểu thấu được, ân sủng của bậc quân vương, chẳng qua cũng đến thế mà thôi!” Tỷ nhìn vẻ mặt càng lúc càng rối rắm, khó tả của tôi, bình tĩnh khuyên: “Chỉ có điều Hoàng thượng đối xử với muội quả thực rất tốt, muội không đến nỗi phải chịu khổ như tỷ bây giờ đâu. Tuy nhiên, muội không cần khuyên tỷ nữa, tỷ muốn ra ngoài chỉ vì muốn bảo toàn gia tộc nhà họ Thẩm. Hoàng thượng…” Tỷ cười lạnh một tiếng rồi im lặng không nói nữa.
Tôi mở miệng định khuyên thêm thì Phương Nhược đã đến gõ cửa, hạ giọng nói vọng vào từ bên ngoài: “Xin tiểu chủ ra ngoài ngay thôi, thuốc của bọn thị vệ sắp hết tác dụng rồi, nếu bị phát hiện thì không ổn đâu.”
Tôi vội vã lau nước mắt, dặn dò: “Tốt xấu gì thì tỷ cũng phải giữ gìn sức khỏe, muội nhất định sẽ tìm cách cứu tỷ.”
My Trang siết chặt tay tôi, nói: “Muội cũng phải bảo trọng đó!”
Phương Nhược bên ngoài cửa lại gọi giục vào, tôi quyến luyến dặn dò thêm vài ba câu rồi đành vội vàng lẩn ra ngoài.
Buổi đêm lúc chớm thu lúc nào cũng có làn sương mù mỏng manh, bảng lảng lan tỏa khắp đền đài, cung điện trong Tử Áo thành, chẳng khác gì rèm sa dệt từ tơ tằm loại thượng đẳng, từng tấm từng tấm khẽ phất phơ, buông rủ.
Tôi tránh mặt đám thị vệ trực đêm trong cung, đi đến chỗ neo thuyền mà Tiểu Liên Tử đã chuẩn bị từ trước, men theo đường mòn lát đá quanh co, dẫn thẳng vào sâu trong đầm sen.
Chiếc thuyền bé nhỏ, lúc tôi bước lên thì hơi chòng chành, sóng gợn lăn tăn. Tôi thấy thân thuyền hơi nặng nhưng nhất thời không để ý, chỉ tập trung tháo dây buộc thuyền. Đang định khua mái chèo rời đi, tôi chợt nghe thấy t chân loạt xoạt của đám thị vệ đang tiến lại gần. Nhất thời hoảng loạn, tôi vội vã giấu mình trong khoang thuyền nhỏ hẹp.
Đột nhiên chân tôi đạp vào thứ gì đó mềm nhũn rồi trượt ngang, dường như va vào vật gì đó nóng ấm, tôi kinh hãi đến mức không kêu được thành tiếng, nhưng vật đó lại gào lên một tiếng “ui chao”.
Là giọng của một nam nhân! Mà còn nghe quen tai lắm. Tôi chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy có tiếng người quát lớn từ trên bờ: “Ai đang ở trong thuyền?”
Tim tôi đập thình thịch, tựa hồ muốn nhảy cả ra ngoài. Tôi nhắm mắt rên rỉ, lòng thầm than khổ: nếu bị người ta phát hiện, bao nhiêu công sức bỏ ra hôm nay đều coi như đổ sông đổ biển hết cả, đến My Trang cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Trong khoang thuyền chật hẹp, tối đen, chợt có ánh mắt sáng rực lóe lên, vừa như kinh ngạc, vừa như bất ngờ, một bàn tay giơ ra bịt kín miệng tôi. Y ló nửa người ra ngoài khoang thuyền, uể oải hỏi: “Ai đánh thức bản vương khỏi giấc mộng đẹp vậy?”
Giọng nói không lớn nhưng cũng khiến mấy tay thị vệ trên bờ khi nãy còn hùng hổ là thế giờ đã lạnh run không dám mở miệng. Có người cười bồi, thưa: “Ti chức không biết lục vương gia ở đây nên đã làm phiền, xin vương gia thứ tội!”
Huyền Thanh chẳng buồn nghe, ngáp một cái rồi vẫy tay. “Đi đi, đừng làm mất hứng của bản vương.”
Huyền Thanh trước giờ vẫn hành động phóng khoáng, chẳng ai để ý đến lý do y có mặt nơi đây vào lúc đêm hôm thế này. Đám người trên bờ nghe xong thì vội vàng bỏ đi hết, nghe ngóng một hồi không thấy có động tĩnh gì, y mới lên tiếng: “Đi ra được rồi!”
Tôi ú ớ mấy tiếng, y mới nhớ ra tay mình vẫn đang bịt miệng tôi bèn vội vã buông ra. Tôi vén rèm che trước khoang, nhìn ra bên ngoài, mặt nóng bừng như phát sốt.
Y hình như cũng không được tự nhiên cho lắm, có chút ngượng ngập, nhìn thấy cách ăn mặc khác thường của tôi nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Để ta đưa cô nương về.”
Tôi không dám mở miệng, vội vã gật đầu, tựa hồ muốn mượn cử chỉ này để che giấu vẻ căng thẳng và bối rối của mình.
Y dùng sức đẩy mạnh một cái, thuyền đã từ từ rời xa bờ hơn một trượng, dần tiến thẳng ra giữa hồ Thái Dịch. Đi được một khoảng xa, trái tim hoảng loạn của tôi mới dần yên ổn trở lại.
Tử Áo thành ở kinh đô nằm chếch về phía nam so với Thái Bình hành cung, nên khi trời chớm thu, hơi nóng mùa hè vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Đến hoa sen trên hồ Thái Dịch cũng nở rộ lâu hơn ở hồ Phiên Nguyệt. Nhưng dù gì cũng sắp đến tháng Chín, mười dặm sen ấu trên hồ Thái Dịch phảng phất mùi hương lả lướt, ngọt ngào đến cực điểm trước độ phai tàn. Nhờ vậy, mùi hương man mát của lá sen, lá ấu và cỏ lau càng thêm phần thanh tân, mới mẻ. Gió thổi qua mười dặm hoa sen, nhẹ nhàng lướt qua khói sóng, điện đài lầu gác ẩn khuất trong sương mờ, những ngọn cung đăng chụp lụa đỏ rực đằng xa rọi bóng xuống khiến mặt nước lung linh diễm lệ, xoáy nước sóng gợn ung dung lay chuyển, lộng lẫy bốn bề. Cứ như thể tôi đang ngồi thuyền rong chơi giữa dòng sao sáng, mơ màng bồng bềnh nơi biển mộng, bất giác say mê đắm chìm, không muốn rời xa.
Thấy đuôi thuyền chất đầy hoa sen, tôi cảm thấy kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: “Giờ tiết trời đã vào cuối tháng Tám, đến đài sen cũng chẳng sót lại là bao, vì sao vương gia có thể hái được nhiều hoa sen vừa chớm nở như thế?”
Y chậm rãi khua mái chèo, thân hình cao gầy rọi bóng xuống mặt nước hồ trong vắt, tiêu diêu phóng khoáng như gió lướt qua rặng tùng, thờ ơ đáp: “Hẳn là bó hoa sen cuối cùng của mùa này rồi. Tiểu vương giữa đêm lần sâu vào đầm sen, kinh động bao cò vạc mới tìm được bấy nhiêu hoa sen để đem về cắm bình chơi.”
Tôi ngẩng đầu, ngắm ánh trăng sáng rỡ, trong trẻo: “Vương gia thích hoa sen lắm ư?”
“Ta riêng yêu nó vì mọc từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ[3].” Y ôn hòa cười, đáp.
[3] Trích từ Ái Liên thuyết của Châu Đôn Di.
Nước hồ lững lờ, róc rách xen vào giữa những lời trò chuyện ngắt quãng giữa tôi vào y. Thuyền vừa lướt qua, đám lục bình bị thân thuyền chia cắt lập tức nhập lại làm một, tựa như chưa hề có phút chia ly.
Tôi thấy không còn ai để ý tới bèn chui ra khỏi khoang, ngồi xuống nơi mũi thuyền. Mũi tôi rất thính, ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng kín đáo, không phải là hương sen, bèn hỏi: “Hình như là có mùi hương hoa đỗ nhược thì phải? Nhưng mùa này làm gì có đỗ nhược cơ chứ?”
Huyền Thanh đáp: “Mũi của Tiệp dư thính thật, là hương do tiểu vương mang theo bên người.” Y ngẩng lên ngắm vầng trăng cong cong hình lưỡi liềm, nụ cười nhàn nhạt trong sáng tựa gió mát lướt trên mặt hồ, kéo theo ánh sáng bạc của bóng trăng lưu lại trên sóng nước. “Người trong núi chừ, như đỗ nhược thơm[4], bài Sơn quỷ của Khuất Nguyên đại phu hay thật!”
[4] Nguyên tác “Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược”, xuất phát từ bài Sơn quỷ của Khuất Nguyên, có ý là người ta thầm thương cũng trong sáng như hoa đỗ nhược vậy, là một câu thơ biểu đạt tình ý.
Tôi lấy tay áo che nụ cười, cũng là muốn giấu vẻ ngạc nhiên tận đáy lòng. “Hình như Vương gia đã có người thương rồi thì phải?” Y cười không đáp, tay chèo càng khua mạnh, chiếc thuyền con đi mỗi lúc một nhanh.
Thấy Huyền Thanh phong thái ung dung, khua chèo rẽ nước, áo trắng rộng phất phơ, vẻ đầy phóng khoáng, tôi bất giác tủm tỉm cười. “Đêm khuya thanh vắng, Vương gia chèo chiếc thuyền con chông chênh rẽ sóng trên hồ Thái Dịch, đúng là thanh nhã, nhàn hạ thật đấy!”
Y chỉ dùng nụ cười nhàn nhạt để đáp lời tôi, sau đó mới quay đầu lại. “Trang Tử có nói: ‘Ăn no rồi ngao du, như một chiếc thuyền không bị cột, phiêu lưu trên mặt nước, lòng trống rỗng mà ngao du[5].’ Ta cả ngày ăn no rỗi việc, là một kẻ phú quý rảnh rỗi, chỉ có thể lấy ngao du làm vui.” Rồi chợt cất giọng đùa bỡn: “Không ngờ hôm nay có thể ngồi cùng thuyền với mỹ nhân, khiến tiểu vương có cảm giác như đang ở cạnh Tây Thi rong ruổi Thái hồ.”
[5] Nguyên tác: “Bão thực nhi ngao du, phiếm nhược bất hệ chi chu, hư nhi ngao du giả dã”, trích từ Liệt Ngự Khấu của Trang Tử.
Tôi nghiêm mặt chỉnh y: “Nếu không phải đã hiểu tính tình của Vương gia thì tần thiếp đã tức giận rồi! Xin Vương gia đừng ví tần thiếp với Tây Thi nữa!”
Huyền Thanh thờ ơ mỉm cười, mặt lộ vẻ không mấy quan tâm. “Chẳng lẽ Tiệp dư cũng giống đám người phàm tục kia, cho rằng Tây Thi là họa thủy mất nước hay sao?”
Tôi khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp: “Nếu Tây Thi là nguyên nhân làm nước Ngô tan nát, thì nước Việt mất là vì ai đây?”
Y không hiểu, hỏi lại: “Nếu Tiệp dư đã thấu hiểu như vậy thì sao lại thốt lên những lời vừa rồi cơ chứ?”
Khẽ ôm bó hoa sen, mùi hương dìu dịu vấn vít trong lòng, tôi đáp: “Phạm Lãi là tình nhân của Tây Thi. Tây Thi thân là nữ nhi, lại phải chịu cảnh bị người mình yêu thương tự tay đưa sang nước Ngô làm phi, bạc mệnh, đau lòng đến nhường nào! Dẫu về sau gạt hết ân oán cũ, cùng nhau ngao du Thái hồ, nhưng tâm tình của nàng đã không còn giống nàng thiếu nữ giặt lụa nơi thôn Trữ La ngày xưa nữa. Thuở dung mạo như ngọc bị người trong lòng là Phạm Lãi dâng cho quân vương nước thù địch làm phi, lúc về già lại quay trở về bên cạnh y, thương thay cho tâm tình Tây Thi rối bời.”
Y hơi ngẩn người, đôi mắt trong sáng như có nét kinh ngạc, ngưỡng mộ lướt qua, giọng nói đầy vẻ vui mừng không sao che giấu được. “Sách sử hoặc thương Tây Thi, hoặc mắng vua Ngô nhưng chẳng ai trách Phạm Lãi cả. Ta chưa từng nghe qua kiến giải nào độc đáo thế này.” Y đột nhiên quăng mái chèo, vái dài một vái. “Tiệp dư có cách nhìn thật tuyệt diệu, tiểu vương tự than không bằng.”
Hành động bất ngờ của y khiến chiếc thuyền con khẽ chao động, tôi kinh hãi vội bám chặt lấy mạn thuyền, cảm thấy có phần bối rối. “Tần thiếp chỉ là suy bụng mình ra bụng người, nói lời xằng bậy, Vương gia đừng chê cười!”
Hẳn là do thuyền chao động nên chợt có thứ gì đó từ nút buộc tà áo của y rơi xuống vạt váy của tôi. Y không phát hiện ra, chỉ nghiêm túc nói theo ý mình: “Đúng như lời Tiệp dư nói, Phạm Lãi không bằng Phù Sai. Ít ra Phù Sai cũng thực lòng đối đãi với Tây Thi.”
Tôi gật đầu đồng ý. “Đúng vậy, Phù Sai dốc hết sức lực để yêu một nữ nhân. Là yêu, chứ không phải là sủng. Nếu chỉ là sủng thì y đã không phải trả giá đắt đến vậy. Chỉ có điều, đối với bậc đế vương thì mối tình ấy quả thực quá đắt đỏ.”
Lời nói này dường như khêu gợi điều gì đó giấu kín trong đáy lòng y, y cảm thán thốt lên: “Sủng mà không yêu, đó là hành động miệt thị nhất với nữ nhân.”
Trong lòng tôi chợt cảm thấy chấn động. Y nói chưa từng nghe cách nói nào giống của tôi, nhưng những lời của y tôi cũng chưa từng nghe ai nói. Trong một thoáng nắm bắt được sự thật, lồng ngực tôi chợt rộng mở, những lời của y và lời của My Trang hòa vào nhau khiến tim tôi dậy sóng, khiến tôi ngẩn người không thốt nên lời.
Nữ nhân trong cung chỉ cầu giữ được ân sủng của Hoàng đế trong thoáng chốc, có ai dám ước ao đến tình yêu đâu. Dẫu đã từng ôm ấp một tia hy vọng mỏng manh nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nước nhược ba ngàn[6], tôi vẫn không phải là một bầu của Huyền Lăng.
[6] Trích từ Hồng lâu mộng, Bảo Ngọc nói với Đại Ngọc: “Tam thiên nhược thủy, chỉ thủ nhất biểu.” – Dù cho nước nhược ba ngàn, tôi chỉ lấy một bầu mà thôi, ám chỉ dẫu có bao người con gái xinh đẹp, trong lòng Bảo Ngọc chỉ có một mình Đại Ngọc. Nước nhược: nước ở cõi trên, không chở được vật gì, thuyền bè qua lại đều đắm cả.
Y chợt quay đầu, ánh mắt tựa hào quang lưu chuyển, thoáng lướt qua gương mặt tôi. “Dường như trong lòng Tiệp dư lúc này đầy xúc cảm, là lời than thở thoát ra từ tận đáy lòng.”
Thuyền con lướt sóng, đi vào sâu trong đầm sen, gió mát thoảng lướt qua, dưới ánh trăng, cò trắng bập bềnh trên sóng nước trong vắt, thỉnh thoảng có cá chép đỏ trồi lên đớp không khí khiến bọt nước bắn tung tóe. Tôi trầm lặng không bình luận thêm, hồi lâu sau mới khôi phục nụ cười mỉm thường lệ. “Vương gia quá lo rồi, chẳng qua tần thiếp chỉ bàn luận chơi mà thôi, cũng là cảm thán cho Tây Thi hồng nhan bạc phận.”
Tôi không hiểu tại sao, những lời nói của y lại khiến tôi xúc động không thốt nên lời. Tôi cúi đầu nhìn, nước hồ tựa dải lụa sẫm màu lặng lẽ nhấp nhô, bộ y phục cung nữ vận trên người màu xanh nhạt đơn giản, dưới ánh trăng lại hơi chuyển sang màu lam. Có thứ gì đó màu sắc nhã nhặn rơi trên váy tôi, nhìn kỹ hóa ra đó là một chiếc túi nhỏ bằng lụa, lấp lánh ánh sáng dìu dịu.
Tua rua màu bạc, bên dưới đính hạt châu làm bằng đồi mồi, rõ ràng là vật đeo bên mình của nam giới, chắc hẳn là của nam nhân trước mặt tôi. Tôi vốn định trả lại cho y ngay nhưng không hiểu vì sao đột nhiên không nén nổi tò mò, thấy y nhặt mái chèo, tiếp tục khua nước, không để ý tới, tôi bèn lén mở ra xem.
Chiếc túi nhẹ bẫng như không, bên trong là mấy đóa hoa đỗ nhược phơi khô, chẳng khác gì những chiếc lá khô gần như trong suốt, nhưng vẫn giữ được phong thái cao quý, hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng lan tỏa. Tôi mỉm cười thông hiểu, hương hoa đỗ nhược vốn hết sức thanh khiết mà.
Đang định thắt túi lại để trả cho y, tôi chợt phát hiện có thứ gì đó màu đỏ, mềm mại nằm dưới đáy, thuận tay lấy ra, đưa lên ánh trăng xem thử, bỗng giật mình đến ngẩn người. Trong lòng bàn tay trắng muốt của tôi chính là bức hình cắt mà tôi từng treo lên cành cây trong Ỷ Mai viên đêm Giao thừa năm ngoái! Tiểu Doãn Tử khéo tay, trên bức hình cắt, dung nhan và nụ cười của tôi được thể hiện rất sinh động. Chỉ cần để ý kỹ sẽ phát hiện ra đó chính là tôi. Quá bất ngờ, tôi hoang mang đến mức chẳng biết nên làm gì. Chợt nghe thấy làn điệu Sơn quỷ vang lên trong đầu, mênh mang như từ cõi mơ vọng lại, cách trở bến sông mơ mộng đầy hư ảo, chỉ mãi ngân nga câu thơ mà y vừa đọc khi nãy: “Người trong núi chừ, như đỗ nhược thơm.”
Y chỉ chú tâm chèo thuyền, thỉnh thoảng lại lên tiếng khen ngợi ánh trăng trắng như bạc, phong cảnh tuyệt mỹ. Tôi chợt cảm thấy chột dạ, trong thoáng chốc không phân biệt được, kẻ khi nãy đang bàn luận viển vông với tôi có phải cũng là người trân trọng cất giữ bức hình cắt của tôi và hoa đỗ nhược khô hay không? Cho đến khi chiếc trâm hoa hồng nạm vàng rơi xuống cánh tay đau nhói, tôi mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Chiếc trâm hoa hồng nạm vàng này là một trong số trang sức châu báu hôm trước Huyền Lăng ban tặng tôi, tôi thấy nó được chế tạo tinh xảo, hình dáng cũng độc đáo, liền cài ngay lên tóc, đến khi đổi sang trang phục của cung nữ cũng không nỡ tháo xuống. Ai ngờ cây trâm được mài đến bóng loáng, búi tóc chỉ nới lỏng ra một chút đã không giữ được. Vừa nhìn thoáng qua cây trâm này, tôi lập tức nhớ ra chuyện mình vốn là sủng phi của Huyền Lăng, trong lúc cấp bách, lập tức quyết định vờ như chẳng biết gì là hay nhất. Tôi cố giữ vẻ trấn tĩnh, kìm nén cảm xúc, bỏ đỗ nhược và bức hình cắt vào túi thắt lại như cũ rồi mới cất giọng bình tĩnh gọi y: “Vương gia hình như vừa làm rơi túi này.”
Y đón lấy, nói lời cảm tạ rồi lập tức cẩn thận nhét vào trong người, hoàn toàn không thèm để ý xem tôi có từng mở ra hay không. Tựa hồ chuyện tôi đã thấy hay chưa không hề quan trọng, y chỉ cần trân trọng những thứ có trong chiếc túi là đủ rồi.
Uổng công tôi hồi hộp siết chặt lấy miếng ngọc bội bỉ mục đính bên dưới hà bao thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng, đến mức hằn sâu vào tay mà cũng chẳng phát hiện ra, chỉ biết ngẩn ngơ như người mất hồn.
Y tìm được nó khi nào, bằng cách nào, tôi không biết, có cố ngẫm nghĩ thì cũng không phải là giải pháp. Tôi chỉ cảm thấy nếu để người khác phát hiện ra bức hình cắt của tôi trong túi y thì thật nguy hiểm, nhưng lại không nỡ mở miệng khuyên y.
Y vẫn ung dung, phóng khoáng, mở miệng nói như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình: “Chiếc túi này là vật mà ta rất quý trọng, nếu khi nãy bị rơi mất thì thật đáng tiếc!”
Lúc này tôi mới nghe thấy lời nói của y, bừng tỉnh khỏi cơn mê, đáp lời: “Vương gia quá lời rồi. Chỉ là một chiếc túi thôi mà!” Tôi thở dài thật khẽ, chỉ đủ để mình nghe thấy rồi miễn cưỡng khuyên: “Nếu đã là vật quý trọng thì xin Vương gia đừng để lộ ra trước mặt người khác, rất dễ chuốc lấy thị phi.”
Y chưa kịp trả lời, chiếc thuyền con đã cập bến đằng sau Đường Lê cung. Tôi vén váy đứng dậy cáo từ, chợt nhớ ra một chuyện bèn quay đầu, mỉm cười thưa: “Có một chuyện xin nhờ Vương gia.”
“Cô nương cứ nói!”
“Ở hành cung, tần thiếp từng gặp một chuyện rắc rối, cũng may gặp được quý nhân giúp đỡ giải vây. Chỉ là dù Vương gia có nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến buổi dạ yến đêm đó ở Thái Bình hành cung, xin đừng nói với bất kỳ ai là đã từng gặp gỡ, nói chuyện với tần thiếp, cũng như đêm nay vậy. Nếu Vương gia đồng ý thì đúng là may mắn cho tần thiếp lắm!”
Y không hiểu rõ thâm ý đằng sau lời nói của tôi nhưng vẫn mỉm cười chấp thuận. “Được! Tiểu vương sẽ coi đó là một bí mật nhỏ giữa mình và Tiệp dư, không bao giờ nói cho kẻ thứ ba biết. Có thể đàm luận thoải mái với Tiệp dư là may mắn của bản vương, như gió mát thổi qua tai vậy. Ngày sau có dịp, xin mời Tiệp dư ghé qua Thanh Lương đài của tiểu vương để gặp gỡ, bàn luận chuyện cổ kim, tiểu vương nhất định sẽ tự phạt uống cạn ba chung rượu đầy.”
Tôi đáp: “Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người phải nói đến duyên phận, số mệnh. Có một số chuyện chỉ biết tùy duyên mà thôi, dẫu Vương gia có mong mỏi cách mấy cũng vô ích. Mùa hè đã qua, Thanh Lương đài vô cùng mát mẻ, tần thiếp sẽ không đến đó quấy rầy Vương gia đâu.”
Y nghe vậy thì thoáng thất thần, tay trái bất giác đặt lên chỗ khi nãy vừa cất chiếc túi rồi đổi giọng bình tĩnh, nói: “Thanh Lương đài đông ấm hạ mát, nếu như có một ngày Tiệp dư cảm thấy trời lạnh không chịu nổi thì có thể ghé sang chơi, bếp lửa hồng nguyện vì Tiệp dư mà xua tan băng đông sương lạnh.” Y hơi cụp mắt nhìn, vạt áo bị nước hồ làm cho ướt đẫm, giọng nói một lần nữa lại hạ thấp: “Tiểu vương cũng hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”
Trong lòng chợt dâng lên nỗi bi thương và cảm động khó gọi thành lời, tựa như bừng tỉnh giấc vào một sớm mùa đông, băng tuyết đầy vườn đã biến thành trăm hoa đua nở, vẻ đẹp đẽ và lộng lẫy ấy lại xảy ra không đúng dịp, còn khiến cho người ta không dám tiếp nhận, cũng không thể tiếp nhận.
Tôi không thể không tự nhắc nhở mình, phu quân của tôi là kẻ đứng đầu thiên hạ. Còn y là huynh đệ thân cận của phu quân tôi.