Chương 17: Kỳ tần
Khi tôi về đến Vị Ương cung, Cận Tịch đã chờ sẵn bên ngoài Nhu Nghi điện, hai mắt sáng lấp lánh có thần. “Nương nương về rồi!”, dứt lời liền mím môi cười khẽ. “Mọi việc đều đã được an bài ổn thỏa, Lý Trường tới Nhu Nghi điện trước nương nương một bước rồi, nương nương cứ đi từ từ là được.”
Khi tôi tới Nhu Nghi điện, Lý Trường đã bẩm báo xong xuôi việc về Bặc thái y. Tôi khóc lóc sầu thảm, không ngừng khấu đầu cảm tạ ân điển của Huyền Lăng khi cho phép tôi đi thăm ca ca. Huyền Lăng áy náy nói: “Trẫm đúng là có hơi sơ suất, chỉ sai người chữa bệnh cho ca ca nàng mà quên không cho ai giám sát, thành ra mới có kẻ dám tùy tiện làm bừa, không vâng theo ý chỉ của trẫm.”
Tôi thấy y còn chưa tan cơn giận, liền rơm rớm nước mắt nói: “Đều là tại người dưới càn rỡ không nghe lời, đây đâu phải là lỗi của Hoàng thượng.”
Huyền Lăng hậm hực nói: “Trẫm đã hạ chỉ cách chức gã thái y đó và cho đổi sang La thái y rồi. Ông ta là người mà Ôn Thực Sơ tiến cử, hẳn là không có vấn đề gì.”
Tới lúc này tôi mới đổi khóc thành cười. “Thần thiếp hiện giờ không còn điều mong cầu gì hơn, chỉ hy vọng cả nhà được bình an, bản thân thì có thể sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử.”
Lý Trường cười hì hì, nói: “Người nhà của nương nương cũng là người nhà của Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể không xem trọng được sao? Nương nương cứ việc yên tâm.” Nói rồi liền kêu người mang lục đầu bài vào, kính cẩn nói: “Mời Hoàng thượng lựa chọn.”
Huyền Lăng tiện miệng nói: “Khỏi cần chọn nữa, hôm nay ta qua chỗ Hoàn Phi.”
Tôi nheo mắt mỉm cười. “Hoàng thượng lại quên mất lời dặn dò của thái y rồi.”
Huyền Lăng chăm chú nhìn tôi, ôn tồn nói: “Ta chỉ ở bên nàng thôi cũng tốt mà.”
Tôi cười “phì” một tiếng, đưa chiếc quạt tròn lên che đi một nửa khuôn mặt. “Thần thiếp không muốn Hoàng thượng phải chịu khổ đâu, Hoàng thượng cũng chớ nên tới chỗ thần thiếp, cứ đi chỗ khác thì hơn.”
Huyền Lăng hết cách, đành nói với Lý Trường: “Vậy ta tới Lục Nghê cư.”
Lý Trường khom người thưa: “Vậy giờ nô tài sẽ đi bảo Diễm Thường tại chuẩn bị, chỉ có điều…” Y lộ vẻ lúng túng, gãi đầu nói: “Khi đi qua Thúy Vi cung e là sẽ lại phải nghe Kỳ Quý tần làu bàu rồi.”
Huyền Lăng hơi nhướng mày, buồn bực nói: “Bọn họ thường xuyên bàn tán sau lưng trẫm về việc trẫm sủng ái Diễm Thường tại ư?”
“Cũng không phải là thường xuyên, có điều nô tài vừa khéo nghe được mấy lần.” Lý Trường cười trừ, nói: “Việc này cũng khó trách Kỳ Quý tần, ngay đến Thái hậu cũng không thích Diễm Thường tại, đừng nói là người khác.”
Khuôn mặt Huyền Lăng bất giác trở nên giá lạnh. “Thái hậu là Thái hậu, còn cô ta thì là cái thá gì chứ. Thảo nào mỗi lần gặp trẫm, Thái hậu đều chê trách Diễm Thường tại, hóa ra là do cô ta gây chuyện.”
Tôi phe phẩy quạt cho Huyền Lăng, dịu dàng nói: “Kỳ Quý tần chẳng qua chỉ ghen tuông một chút mà thôi. Trời đang nóng nực, Hoàng thượng chớ nên tức giận kẻo lại hại sức khỏe.”
Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng, hơi gằn giọng: “Đố kỵ là một tội lớn của phi tần, lẽ nào cô ta quên rồi sao?”
Tôi chỉ điểm tới là dừng, nghe Huyền Lăng nói thế bèn mỉm cười chuyển chủ đề: “Thần thiếp về cung cũng đã được hơn nửa tháng, từng tình cờ gặp Diễm Thường tại một lần. Tuy cô ấy có vẻ lạnh lùng, băng giá nhưng quả đúng là một mỹ nhân hiếm có trên đời.”
Huyền Lăng nói: “Nàng ta có thân phận đặc biệt, không thể ở cùng một cung với người khác, trẫm liền cho nàng ta ở Lục Nghê cư. Thân thể nàng ta không tốt, tính khí cũng hơi khác người, thường chẳng chịu thân cận với ai.”
Đương lúc trò chuyện, ngự thiện phòng đưa tới canh táo đỏ ếch tuyết, Huyền Lăng đích thân bón cho tôi ăn một bát, chợt nhìn thấy Tiểu Hạ Tử cúi đầu đi vào bẩm báo: “Thúy Vi cung sai người tới nói là Kỳ Quý tần thân thể không được khỏe, Hoàng thượng có muốn đi thăm một chút không ạ?”
Huyền Lăng xua tay, hậm hực nói: “Không khỏe thì đi tìm thái y, trẫm đâu có biết chữa bệnh.” Tôi vừa nhai kĩ một quả táo đỏ vừa nhìn Huyền Lăng chăm chú, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười. Huyền Lăng thấy Tiểu Hạ Tử vẫn thõng tay đứng đó như tượng gỗ, bất giác bật cười một tiếng, nói: “Đúng là cái thứ hồ đồ, cứ nói trẫm bận là được.”
Tiểu Hạ Tử vâng lệnh rời đi. Tôi nhổ hạt táo đỏ trong miệng ra, tươi cười nói: “Thì ra Hoàng thượng vẫn thích lừa gạt người khác như vậy.”
Huyền Lăng khẽ mỉm cười. “Cô ta gần đây chẳng ra sao cả, còn dám nói huyên thuyên sau lưng trẫm, trẫm chẳng muốn gặp cô ta.”
Tôi phỉ phui nói: “Hoàng thượng không thích gặp thì không thích gặp, sao phải nói với thần thiếp làm gì, nghe cứ như mọi việc đều là lỗi của thần thiếp vậy.”
Huyền Lăng ghé đến gần tôi, cười nói: “Đây tất nhiên là lỗi của nàng rồi. Nếu nàng ngốc hơn một chút, xấu đi một chút, lại không dịu dàng, hiểu chuyện như thế nữa, có lẽ trẫm sẽ vừa ý cô ta, tiếc rằng nàng cái gì cũng tốt.”
Tôi đưa mắt liếc y, bật cười khúc khích. “Thần thiếp thấy người ta thường hay lá mặt lá trái, được cô nọ vẫn chẳng chịu bỏ cô kia, sao Hoàng thượng lại thiên vị như vậy nhỉ?”
Huyền Lăng cười khà khà một tiếng, nói: “Mấy năm nay cô ta đã béo lên không ít.”
“Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son[1], Dương Quý Phi tuy béo mà vẫn đẹp, huống chi Kỳ Quý tần cũng đâu có béo thêm nhiều lắm.”
[1] Trích Trường hận ca, Bạch Cư Dị, dịch thơ Tản Đà. Nguyên văn Hán Việt: Lục cung phấn đại vô nhan sắc – ND.
“Trẫm vốn chưa từng thích Dương Quý Phi, đã béo rồi thì sao còn đẹp được.”
Tôi hơi cụp mắt xuống, làm bộ vô tình nói: “Có sự sủng ái của Hoàng thượng, Kỳ Quý tần ngày ngày ăn ngon ngủ tốt, béo lên cũng là lẽ thường. Vả chăng theo như thần thiếp thấy, Kỳ Quý tần dù hơi béo một chút nhưng vẫn đẹp, giống như Lệ Quý tần ngày xưa vậy.”
Huyền Lăng khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Nhưng Dung Nhi thì ngày càng gầy hơn rồi.”
Tôi tỏ ra nghiêm túc khuyên nhủ: “Kỳ Quý tần tính tình cứng cỏi, hiếu thắng, sẽ không tùy tiện kêu đau than bệnh đâu, chi bằng Hoàng thượng hãy qua thăm cô ấy một chút.” Rồi lại hơi nghiêng đầu cười nói: “Thần thiếp đi cùng với Hoàng thượng luôn, vừa hay tốt cho tiêu hóa.”
Vừa mới đến cửa Thúy Vi cung, tôi và Huyền Lăng đã nghe thấy những tiếng gào khóc vang lên không ngớt. Huyền Lăng lộ vẻ nghi hoặc, ra hiệu cho gã thái giám coi cửa không cần thông báo, cứ thế đi thẳng vào trong.
Trong Thái Dung điện, chỉ thấy Kỳ Quý tần đỏ mặt tía tai, mái tóc rối bù, hai bên huyệt thái dương mỗi bên đều có dán một miếng thuốc àu đỏ, trong tay thì cầm một cây phất trần có cán làm bằng sừng tê, liên tục đánh vào người một cung nữ đang quỳ dưới đất. Đám cung nữ thái giám bên cạnh đều quỳ rạp cả xuống, liên tục cất tiếng khuyên nhủ: “Nương nương cẩn thận kẻo đau tay.” Người ngồi trên chiếc ghế tử đàn phía bên trái không ngờ lại là Khánh Tần, nàng ta lúc này đang dùng khăn tay che mặt, không ngừng khóc rấm rứt.
Đánh được một hồi, Kỳ Quý tần gằn giọng nói: “Ai nói là Hoàng thượng sẽ không tới thăm bản cung, lũ tiện nhân các ngươi thực sự là láo toét, chỉ biết lấy lòng kẻ ở Nhu Nghi điện mà không coi bản cung ra gì.” Còn chưa nói xong đã tiện tay chụp lấy một chiếc bình hoa sứ men xanh ném mạnh xuống đất.
Chiếc bình sứ lập tức vỡ tan thành từng mảnh, bắn đi bốn phía. Tôi thấy có một mảnh sứ vỡ bay tới, nhất thời sợ giật nẩy mình, kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng cẩn thận!”
Kỳ Quý tần chợt nhìn thấy Huyền Lăng đang đứng ngoài điện thì cũng ngây ra, lúng túng không biết phải nói gì. Khánh Tần lúc này đột nhiên khóc rống lên, nhào vào lòng Huyền Lăng, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, xin hãy làm chủ cho thần thiếp!”
Sắc mặt Huyền Lăng tái xanh, kêu Khánh Tần đỡ lấy tôi lúc này đang mặt mũi nhợt nhạt, đi thẳng tới đoạt lấy cây phất trần trong tay Kỳ Quý tần vứt ngay xuống đất, lạnh lùng nói: “Không phải là đang ốm sao? Trẫm thấy tinh thần nàng có vẻ tốt lắm đấy!”
Tất cả mọi người đều không dám nói gì, khung cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng. Kỳ Quý tần vội vàng hành lễ rồi gượng cười, nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, vừa rồi thần thiếp chỉ dạy dỗ người dưới… Thần thiếp đúng là đang ốm.”
“Ốm thì phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng, còn phí sức đánh mắng cung nữ như thế làm gì?” Huyền Lăng chỉ tay vào cung nữ đang quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Thị phạm phải lỗi lầm gì mà nàng đánh mạnh tay như thế?”
Kỳ Quý tần lúng túng nói: “Thị coi thường thần thiếp, mắc tội phạm thượng, thần thiếp vì giận dữ quá nên mới đánh thị mấy cái.”
Huyền Lăng không để ý tới nàng ta nữa, quay sang nhìn Khánh Tần. “Nàng nói đi, chuyện là như thế nào?”
Khánh Tần vừa khóc vừa đáp: “Cung nữ bị Kỳ Quý tần đánh tên gọi Tinh Thanh, là thị nữ hầu cận của thần thiếp. Mới sáng sớm hôm nay thị đã bị Kỳ Quý tần gọi đến Thái Dung điện hầu hạ, không ngờ vừa rồi Kỳ Quý tần kêu người đi mời mà Hoàng thượng không tới, thế là bèn mang Tinh Thanh ra trút giận, đánh mãi đến tận bây giờ.”
Huyền Lăng lạnh lùng hỏi: “Tinh Thanh, vừa rồi là ngươi tới Nhu Nghi điện mời trẫm ư?”
Tinh Thanh bị đánh đến nỗi phải bò rạp xuống đất, lúc này phải rất cố gắng mới trả lời được: “Không phải nô tỳ, là Cảnh Tố vốn hầu hạ bên cạnh nương nương.”
Nghe thế, sắc mặt Huyền Lăng lại càng khó coi hơn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Quý tần. “Đã không phải là thị tới mời trẫm, nàng mang thị ra trút giận làm gì?”
Sắc mặt Kỳ Quý tần lúc này trắng bệch như tờ giấy, khó coi tới cực điểm, hai bờ môi liên tục mấp máy nhưng chẳng nói nổi lời nào. Chợt Khánh Tần cất tiếng: “Bởi vì Tinh Thanh trước đây từng hậu hạ Hoàn Phi và Từ tiệp dư, mà hai người bọn họ bây giờ đều có thai, do đó Kỳ Quý tần mới mang Tinh Thanh ra trút giận.”
Kỳ Quý tần cả giận, chỉ tay vào Khánh Tần, gằn giọng nói: “Ngươi nói bậy! Ngươi rõ ràng là đang vu cáo bản cung!”
Huyền Lăng nâng mặt Tinh Thanh lên xem thử, đoạn quay sang nhìn Kỳ Quý tần, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là người từng hầu hạ Hoàn Phi và Từ Tiệp dư, chẳng trách vừa rồi khi mắng chửi, nàng lại có nhắc tới Nhu Nghi điện! Lá gan của nàng đúng là càng ngày càng lớn, không ngờ lại dám xúc phạm đến hai vị phi tần đang mang thai như vậy!ݍ
Kỳ Quý tần hoang mang quỳ xuống, nói: “Thần thiếp không dám.”
Huyền Lăng chắp tay sau lưng, trước khi tới đây y vốn đã tức giận, lúc này bèn nhìn Kỳ Quý tần đang quỳ rạp dưới chân mình khóc lóc mà lạnh lùng nói: “Nàng đánh mắng một cung nữ vô tội, trái tim cứng rắn như sắt đá, chẳng hề có lòng nhân từ, trong cung đâu có thứ quy củ nào như vậy! Thứ nữa, nàng đố kỵ với Hoàn Phi và Từ Tiệp dư vì họ mang thai, cất lời bất kính, ấy là tội phạm thượng, đây là điều mà chính nàng vừa nói. Còn chưa hết, nàng vì trẫm không tới mà trút giận sang người khác, kỳ thực là oán hận trẫm, phạm vào điều đại kỵ của phi tần. Ba tội trạng này tất thảy đều là tội lớn.”
Kỳ Quý tần sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hoang mang khấu đầu tạ tội không ngừng.
Khánh Tần kêu người đỡ Tinh Thanh dậy, vén tay áo nàng ta lên, nói: “Hoàng thượng xem này, Kỳ Quý tần đánh mắng Tinh Thanh như thế không phải mới lần đầu, hễ có việc gì là nàng ta lại lấy Tinh Thanh ra trút giận, đánh đến nỗi toàn thân thị chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa. Thần thiếp vô dụng, ngày ngày bị nàng ta dùng thân phận quý tần bức ép, ngay đến thị tỳ của mình mà cũng không bảo vệ nổi.”
Trên cánh tay Tinh Thanh chỗ xanh chỗ tím, trông đáng sợ vô cùng. Huyền Lăng bất giác hơi nhướng mày, cười lạnh nói: “Quý tần? Người như cô ta mà cũng xứng làm chủ vị một cung sao?”, rồi bèn ngoảnh đầu sang nói với Lý Trường: “Quản thị trong mắt không có bề trên, giáng xuống làm Kỳ Tần chính ngũ phẩm, đuổi khỏi Thái Dung điện, kể từ ngày hôm nay phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không có ý chỉ của trẫm thì không được xuất cung nửa bước. Phong Khánh Tần Chu thị làm dung hoa, việc ở Thúy Vi cung tạm thời giao cho nàng ta quản lý.”
Chu Dung hoa mừng rỡ không thôi, vội vàng khấu đầu tạ ơn. Kỳ Tần vô cùng căm phẫn nhưng lại không dám biện bạch, chỉ đành nắm chặt khăn tay, nhất thời cơn giận không tan đi được, đột nhiên ngất lịm.
Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Kỳ Tần bây giờ trông đã giống một người bệnh rồi đấy, Chu Dung hoa nhớ chăm sóc nàng ta cẩn thận.”
Chu Dung hoa mỉm cười vẻ hiểu ý. “Tần thiếp đã rõ.”
Huyền Lăng ngoảnh đầu sang nhìn Chu Dung hoa. “Nàng nhớ kêu người chữa trị vết thương cho Tinh Thanh cẩn thận, nhân tiện giữ thị lại làm cung nữ quản sự luôn đi.”
Chu Dung hoa khom người thưa vâng, lại cung kính tiễn tôi và Huyền Lăng ra khỏi cửa, sau đó mới thỏa lòng đắc chí quay trở vào trong.
Ngày hôm sau tôi tới cung của Hoàng hậu thỉnh an, Hoàng hậu không hề có vẻ gì là không thoải mái, chỉ bình thản răn dạy mọi người: “Kỳ Tần chính là bài học nhãn tiền, các người chớ đừng học theo cô ta mà hãy yên phận một chút. Chớ cho rằng bản cung hiện giờ đang ốm thì không có ai quản lý được các ngươi, Hoàn Phi cũng là một phi tử có địa vị rất cao trong cung đấy.”
Tôi vội vàng đứng dậy, kính cẩn thưa: “Thần thiếp bất tài, sao có thể nhìn thấu mọi việc được như Hoàng hậu. Hoàng hậu nói thế thực khiến thần thiếp phải tổn thọ.”
Hồ Chiêu nghi hơi nhướng mày, hờ hững nói: “Nghe nói hôm qua khi Kỳ Tần bị Hoàng thượng trách phạt thì Hoàn Phi cũng đang ở kề bên, vậy mà lại chẳng khuyên nhủ câu nào, cứ thế trơ mắt đứng nhìn thôi.”
Tôi hơi nhếch khóe môi, nói giọng không nhanh không chậm: “Hôm qua Hoàng thượng đang trong cơn tức giận, nếu cứ cố khuyên sẽ chỉ gây ra một cơn phong ba mà thôi, căn bản chẳng có chút tác dụng nào. Chiêu nghi vốn hiểu lòng Hoàng thượng nhất, khi nào rảnh hãy tới khuyên Hoàng thượng đôi câu, chưa biết chừng Hoàng thượng lại chịu tha thứ cho Kỳ Tần ấy chứ.”
Hồ Chiêu nghi cười ỏn ẻn, nói: “Hoàn Phi khi đó đang ở ngay bên cạnh mà còn không khuyên được, bản cung ra mặt thì cũng có ích gì. Nói đến cùng vẫn là Kỳ Tần tự chuốc vạ vào thân thôi.”
Hoàng hậu khẽ ho một tiếng, đưa mắt nhìn qua phía Hồ Chiêu nghi. “Có đúng là tự chuốc vạ vào thân hay không thì Hoàng thượng cũng đã xử phạt rồi, các phi tần chỉ cần ghi nhớ bài học này là được, chớ nên bàn tán gì thêm nữa.” Hồ Chiêu nghi hờ hững cúi đầu, chưa chắc đã để lời của Hoàng hậu vào tai. Hoàng hậu lại quay sang nhìn tôi, hỏi: “Hiện giờ là ai đang hầu hạ Hoàn Phi?”
Tôi cung kính đáp: “Cung nữ quản sự ở Vị Ương cung là Cung nhân chính tam phẩm Thôi Cận Tịch, còn thái giám thủ lĩnh thì là Tiểu Doãn Tử.”
Trong cung của Hoàng hậu có mùi quả phật thủ thanh đạm nhưng ngửi lâu rồi không ngờ cũng khiến người ta có cảm giác hơi choáng váng. Hoàng hậu thoáng trầm ngâm, chợt lại cười nói: “Vẫn là người cũ như thế thì tốt quá rồi, phải hiểu tính cách của muội thì mới có thể hầu hạ cho tốt được. Thôi Cung nhân thực sự là một người rất giỏi giang, được việc đấy!”, sau đó không nói gì thêm, kêu mọi người giải tán.
Tôi bám vào tay Cận Tịch, chậm rãi cất bước ra ngoài, khi đi đến khu vực Hồ Tâm đình thì nhìn thấy An Lăng Dung dẫn theo thị nữ đang đứng hái hoa ở đó, chợt như vô tình hữu ý quay đầu lại liếc nhìn tôi. Tôi hiểu ý, liền chậm rãi bước đến. An Lăng Dung cung kính hành lễ với tôi, đoạn ngoảnh đầu qua nói: “Bảo Quyên, ngươi cùng Bảo Oanh và Bảo Thước hãy lui xuống trước đi, bản cung nói chuyện với Hoàn Phi nương nương một lát.” Dứt lời bèn đỡ lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nào.”
Trong khoảnh khắc nàng ta bước lại gần, từ chỗ chiếc túi thơm lập tức có một mùi hương xộc tới. Tôi vội vàng nín thở, ho khan hai tiếng làm bộ buồn nôn. Hoán Bích tinh mắt, vội vàng kéo tôi qua một bên, vừa xoa lưng tôi vừa khẽ cất tiếng hỏi: “Tiểu thư đã đỡ hơn chút nào chưa?”
An Lăng Dung chẳng ngại bẩn, lập tức đưa khăn tay tới bụm miệng tôi lại, nôn nóng thốt lên: “Tỷ tỷ sao vậy?”
Sắc mặt tôi dần hòa hoãn trở lại, ngồi xuống hàng lan can trong đình, vừa thở dốc vừa nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
An Lăng Dung thấy tôi đã đỡ hơn thì đôi hàng lông mày nhíu chặt mới dần buông lỏng, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ như vậy thì càng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt mới phải.” Thoáng dừng một chút, nàng ta lại tiếp: “May mà việc Kỳ Tần giờ đã kết thúc rồi, tỷ tỷ cũng có thể yên tâm hơn một chút, bằng không Lăng Dung vừa nghĩ tới thủ đoạn của Kỳ Tần là lại lo lắng thay cho tỷ tỷ.”
Tôi khẽ cười lạnh một tiếng. “Cô ta đã muốn hại ta và đứa bé trong bụng ta, sao ta có thể để yên cho cô ta được.”
An Lăng Dung ôn tồn nói: “Tỷ tỷ làm như vậy là đúng lắm, kẻ ác tất nhiên cần bị trừng trị.”
Đêm khuya hôm đó, Chu Dung hoa đích thân dẫn theo Tinh Thanh tới cảm ơn tôi. “Đa tạ diệu kế của nương nương, tần thiếp rốt cuộc đã trút được cơn giận phải nén nhịn suốt mấy năm qua rồi, thực là sảng khoái!”
“Bản cung đâu có mưu kế gì, tất cả đều là nhờ muội muội ứng đối hợp lý trước mặt Hoàng thượng.” Tôi kêu Cận Tịch mang tới một đôi hoa tai vàng đính hồng ngọc tới, cười tủm tỉm nói: “Muội muội được thăng làm dung hoa thực là một việc đáng mừng, bản cung không có thứ gì tốt cả, đôi hoa tai này là do Hoàng thượng ban tặng, hoàn toàn giống với đôi hoa tai ngọc bích mà bản cung đang đeo. Muội muội còn trẻ, dùng nó vừa hay có thể tôn lên vẻ kiều diễm, trẻ trung.”
Chu Dung hoa kéo tay Tinh Thanh lại, nói: “Chỉ khổ cho nha đầu này thôi, phải diễn một vở khổ nhục kế vất vả như vậy.”
Tinh Thanh thoáng lộ vẻ thẹn thùng. “Nô tỳ thường xuyên bị Kỳ Tần đánh, trận đánh hôm qua đâu có xá gì.”
Chu Dung hoa đắc ý nói: “Nương nương không biết đấy thôi, Quản thị lần nào cũng đánh Tinh Thanh rất dữ, có lần thậm chí còn gãy cả chiếc chổi lông gà. Cô ta hẳn không ngờ được bản thân lại có ngày hôm nay! Hôm qua cô ta phải dọn khỏi Thái Dung điện, tần thiếp liền sắp xếp cho cô ta tới Giao Lô quán ở phía trong cùng. Nơi đó được bài trí hoa lệ, là một chỗ ở rất tốt, Hoàng thượng hẳn không thể trách tần thiếp đối xử hà khắc với cô ta.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Muội muội đúng là người tốt bụng.”
Chu Dung hoa mím môi cười, nói: “Kỳ thực tần thiếp thấy nơi đó ẩm thấp, ở lâu sẽ dễ bị mắc bệnh về xương, dùng làm chỗ suy nghĩ lỗi làm là thích hợp nhất.”
Tôi không tỏ thái độ gì, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, duy có khóe môi là hơi nhếch lên để lộ vẻ cười nhạt. “Muội muội đúng là có tâm tư tinh tế.” Chăm chú nhìn vào khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp của nàng ta, tôi chợt nở một nụ cười đầy ý vị. “Muội muội còn trẻ như vậy, lại đang được ân sủng, lẽ nào chỉ một ngôi vị dung hoa nho nhỏ mà đã khiến muội hài lòng rồi sao?”
Chu Dung hoa thướt tha đứng dậy, bất ngờ quỳ xuống, kính cẩn nói: “Tần thiếp mong được nương nương nâng đỡ.”
Tôi ra hiệu cho Cận Tịch tới đỡ nàng ta dậy, nụ cười dần lan tỏa tới nơi khóe mắt được trang điểm kĩ càng. “Muội muội thông minh như thế, sao ta nỡ bỏ mặc muội muội được. Muội muội hãy tạm thời quản lý Thúy Vi cung đi, sớm muộn gì cũng có ngày danh chính ngôn thuận.”
Tiễn Chu Dung hoa đi rồi, Hoán Bích đỡ tôi tới nằm xuống giường, lại ngồi bên cạnh vừa quạt cho tôi vừa nói: “Hôm nay tiểu thư có ngửi thấy không? Trên người An thị vẫn có thứ mùi đó, nô tỳ thực sự rất sợ tiểu thư sẽ xảy ra chuyện.”
Lòng tôi thầm máy động, cười nhạt nói: “Ta đã nghĩ xong kế hoạch rồi, chúng ta chỉ cần tìm lấy một cơ hội nữa thôi.”
Hoán Bích nói: “Kỳ thực tiểu thư đâu cần phải mất công suy nghĩ kế hoạch gì, cứ vạch trần âm mưu của nàng ta là được.”
Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, tôi uể oải nói: “Ả ta tâm tư rất sâu, chúng ta hiện giờ còn chưa thể nắm chắc mười phần là có thể lật đổ ả ta, cứ phải từ từ mới được.” Thế rồi tôi không nói gì thêm, từ từ chìm vào giấc ngủ.