Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chuyện của Mi Trang khiến Huyền Lăng tức giận khác ngày thường, hơn
nữa, tây nam quân tình cấp bách, mấy ngày liên tiếp chàng đều không đặt
chân hậu cung một bước. Chiến sự nhật khẩn cấp, Huyền Lăng không hề ra
khỏi Nam Huân điện, ngày ngày cùng vương công đại thần thương nghị, tất
cả đồ đều là do ngự thiện phòng đưa vào dùng. Đừng nói đến tôi, ngay cả
hoàng hậu có muốn gặp cũng không được.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, cũng không biết tình hình Mi Trang gần đây như thế nào. Mặc dù việc bị giam cầm tại Ngọc Nhuận đường, cắt giảm
bổng lộc chi phí cùng cung nhân hầu hạ đều đã nằm trong dự liệu. Sợ nhất người trong cung luôn luôn gió chiều nào theo chiều đấy.Mi Trang vốn là người không với tới được, giờ tự dưng phạm tội thất sủng, cho dù hoàng
đế không khắt khe với tỷ ấy thì cũng bị những cung nhân này bắt nạt,
không biết Mi Trang bị bọn chúng dày xéo thế nào nữa. Mi Trang lại là
người tâm tính cao ngạo như vậy, ngộ nhỡ trong lòng lại nghĩ quẩn… Tôi
thật không dám nghĩ tiếp nữa.

Lăng Dung nóng vội vì chuyện của Mi Trang, một ngày dăm ba lần chạy
tới chỗ của tôi, chung quy cũng là vô kế khả thi. Muội ấy vốn nhờ Mi
Trang mới có thể tiến vào Thái Bình hành cung này, trước mắt sợ bị liên
lụy nên tôi vội vàng dặn Tiểu Duẫn Tử sắp xếp nơi khác cho muội ấy,
tránh xa Ngọc Nhuận đường để không bị chú ý.

※※※※※

Hoàng hôn ngày hôm đó, tôi phiền lòng liền ra khỏi quán ngồi trên
thuyền hóng mát. Thuyền nhỏ thấp thoáng tại bóng hoa lục cây lý nồng
đậm, mát mẻ như nước, gió lạnh thoảng qua lá sen trên mặt hồ xanh biếc
mang đến chút hương vị mát rượi Lúc đó, tôi thấy ánh chiều tà phản trên
mặt hồ, màu vàng sáng rực, chiếu ở bờ hồ Cửu Long và trên tường xây làm
bình phong tại cổng ngọc lưu ly, chói loá cả mắt.

Tôi ngồi ở trên thuyền, tiện tay bẻ một đóa sen vừa mới nở, bóc hạt
sen lúc được lúc không. Cận Tịch khuyên nhủ: “Tiểu chủ đừng lột vỏ hạt
sen kia nữa, không móng tay mới bị sơn lại hỏng thì thật đáng tiếc.” Tôi than nhẹ một tiếng, tiện tay đem bắp sen ném xuống hồ, “bùm” một tiếng
trầm xuống.

Cận Tịch nói: “Trong lòng tiểu chủ phiền não nô tỳ cũng không thể
khuyên giải. Tha thứ cho nô tỳ lắm miệng, bây giờ trước mắt cũng không
có cách nào, tiểu chủ đừng tự dày vò thân mình nữa.

Tôi dùng lực lấy móng tay bấm lên một chiếc lá sen, lưu lại vết móng
tay hình trăng non lưỡi liềm, chất lỏng màu xanh nhuốm lên ngón tay đã
ửng đỏ, nói khẽ: “Sự tình đến nước này cô cô bảo ta sao có thể không lo
lắng cho được.”

Cận Tịch hạ giọng: “Nô tỳ thân phận bé nhỏ, lời nói không có trọng
lượng nên không giúp đỡ được gì, sao tiểu chủ không đi thỉnh Phương
Nhược cô cô hỗ trợ? Bà ấy là ngự tiền thị nữ.”

Tôi thuận tay vuốt xuống vòng vàng trên tay và trả lời: “Chiếc vòng
này vốn là một đôi, ta từng đưa cho bà ấy một cái, vậy thì cái này cũng
cho bà ấy nốt cho thành một đôi đi. Cô cô kín đáo đi tìm bà ấy, nói là
ta xin sự giúp đỡ của bà ấy, tốt xấu gì hãy nhớ tới tình nghĩa ngày đó,
để cho bà ấy nghĩ cách quan tâm Mi Trang nhiều hơn, an ủi tỷ ấy.”

Cận Tịch vội nhận và đi trước.

Cận Tịch mới vừa đi đã thấy Lưu Chu hớt hải chạy tới, vẻ mặt vui rạo
rực gọi: “Tiểu thư. Kính sự phòng đến đây truyền khẩu dụ, nói Hoàng

Thượng tối nay sẽ qua đây, mời tiểu thư đi chuẩn bị ạ

Rốt cục cũng đến đây.

Toàn thân khẽ động, tôi đỡ lấy tay Lưu Chu đang nâng tôi lên bờ và nói: “Thay ta trang điểm, chuẩn bị tiếp giá.”

※※※※※

Lưu Chu búi tóc của tôi lên, cài thêm chút đồ trang sức và nói: “Khó
khăn lắm Hoàng Thượng mới qua đây, tiểu thư có muốn tìm cơ hội nhắc tới
chuyện Mi Trang tiểu chủ, khuyên nhủ Hoàng Thượng không?”

Tôi khoát tay nói: “Lúc này nhất quyết không thể khuyên. Chỉ có thể chờ Hoàng Thượng bớt giận lại mới từ từ tính tiếp.

Lưu Chu vén sợi tóc đang rủ xuống trán tôi lên: “Hiện giờ tiểu thư
muốn tự bảo vệ mình cũng đúng. Hoàng Thượng đã nhiều ngày không đến, khó có thể nói hoàng thượng sẽ không vì chuyện của Mi Trang tiểu chủ mà
giận tiểu thư.”

Tôi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ: “Cũng không hẳn.Nếu có thể cứu tỷ ấy như thế nào mà không cần lên tiếng. Muội nhìn trong cung này có
một đám người chỉ mong sao ta thiếu kiên nhẫn mà đi cầu Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng có thể giận ta, nhốt vào Ngọc Nhuận đường cùng Mi Trang tỷ tỷ đi. Ta làm sao có thể cho các nàng thỏa mãn tâm nguyện cơ chứ.” Tôi
trầm ngâm nói: “Vốn là ta với Mi Trang được thế, hiện giờ tỷ ấy thất
thế, Lăng Dung lại là nữ nhân chỉ biết khóc không dùng được. Chỉ còn ta
đơn độc một mình, đành phải nhất động không như nhất tĩnh.”

Lưu Chu nói: “Nếu có chứng cứ chứng minh Mi Trang tiểu chủ là vô tội thì tốt biết mấy.”

Tôi buồn rầu nói: “Ta biết Mi Trang là bị người khác hãm hại, giận là hiện tại không có bằng chứng, ta có thập phần biện pháp cũng không dùng được.” Bỗng nhiên trong đầu linh quang chớp lóe, ra lệnh cho Lưu Chu:
“Truyền Tiểu Liên Tử tới đây.”

Tiểu Liên Tử theo tiếng tiến vào, nghe tôi dặn dò: “Ngươi tự mình
xuất cung đi, cầm tín vật của ta đến Chân phủ và nhà mẹ đẻ của Mi Trang
tiểu chủ ở kinh thành, dặn bọn họ bằng bất cứ giá nào cũng nhất định
phải đem Lưu Bổn về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tôi
rất nhanh đã cầm khăn tay trong tay, thản nhiên nói: “Ta không tin là có người sống lại có thể trốn chạy biệt tăm biệt tích như vậy!”

Tôi đảo mắt thoáng nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng cùng cây hoa lựu
trong bình gốm sứ, hoa nở như máu, hơn phân nửa đã héo rũ, đất cháy đen
khiến người ta hoảng sợ, cả kinh đập vào mắt.

Trong lòng chán ghét không nói nên lời, cười lạnh một tiếng ca thán:
“Nội vụ phủ Hoàng Quy Toàn trái lại càng ngày càng có tiền đồ, hoa như
vậy mà cũng để ở trong cung của ta.”

Tiểu Liên Tử cùng Lưu Chu đều không dám tiếp lời, sau một lúc lâu mới thưa: “Tên tiểu nhân này giỏi nhất là bái cao giẫm thấp. Thấy Hoa phi
nương nương được sủng ái còn Mi Trang tiểu chủ thất thế, Hoàng Thượng
lại không đến nơi này của chúng ta nên mới dám làm như vậy. Nô tài sẽ
bảo bọn hắn đem chậu cây ra khỏi đây, để cho tiểu chủ không bị vướng
mắt.”

Tôi nghe mà trong lòng phát phiền. Được tân phong tiệp dư vào hoàn
cảnh này, Mi Trang nơi đó lại càng không nhất định nói ra. Nếu càng nhẫn nại bọn họ càng khinh thường vài phần thì tôi lại càng không thể để họ
khinh thường chúng tôi như vậy. Suy nghĩ một chút, tôi phẩy tay nói:
“Không cần. Sáng mai lúc trời chưa sáng đem cây lựu này ném ở nơi dễ bị
trông thấy đi. Khắc có chỗ để dùng.”

※※※※※


Trời đã tối hẳn mà chưa thấy động tĩnh của Huyền Lăng.

Tôi ngồi đọc sách một mình ở thiên điện, Tiểu Liên Tử tiến vào cúi
chào nói: “Chuyện tiểu chủ dặn, nô tài đã làm thỏa đáng, trong phủ đều
nguyện tận tâm tận lực đi làm, xin tiểu chủ yên tâm.”

Tôi vuốt cằm “Ưm” một tiếng, lại tiếp tục xem thư.

Tiểu Liên Tử vừa cười nói: “Chúc mừng tiểu chủ.”

Lúc này tôi mới ngẩng đầu hỏi: “Đang yên đang lành chúc mừng cái gì?”

Tiểu Liên Tử đáp: “Đại nhân cùng phu nhân kêu nô tài bảo với tiểu chủ cả nhà đều mạnh khỏe, xin tiểu chủ an tâm. Mặt khác đại công tử đến đây cho biết, nói là nguyên tiêu sang năm phải về thành hôn, mặc dù lão gia phu nhân muốn công tử tự định việc hôn nhân nhưng vẫn muốn xin tiểu chủ quyết định.”

Tôi vừa nghe ca ca Nguyên tiêu năm nay có thể trở về, lại vừa muốn
thành hôn, trong lòng vui vẻ khôn mừng, nói liên hồi : “Được, được. Lâu
rồi ta với ca ca không gặp nhau, ngày ca ca trở về nhất định sẽ là ngày
toàn gia Chân môn có tin mừng lớn.” Tiện tay, tôi cầm lấy một cái chặn
giấy mã não trên bàn nói: “Cái này thưởng cho ngươi.”

Tiểu Liên Tử vội vàng tạ ơn rồi cáo lui xuống.

Cận Tịch trở về thấy Tiểu Liên Tử đi ra ngoài, chung quanh không
người mới bước đến gần tôi bẩm báo: “Nô tỳ đã nói với Phương Nhược cô
cô, Phương Nhược cô cô nói bà ấy sẽ cố gắng hết sức, nhưng cái này lại
muốn trả lại cho tiểu chủ.” Nói xong, cô cô lấy từ trong tay áo ra vòng
vàng kia :”Phương Nhược cô cô nói bà ấy vốn không có gì báo đáp ơn
nghĩa của tiểu chủ, không thể lại nhận đồ vật của tiểu chủ.”

Tôi gật đầu nói: “Làm khó bà ấy rồi. Chuyện này rất khó giải quyết,
lại đứng ở đầu gió, người ngoài thay đổi sớm tránh không kịp.” Tôi nghĩ
ngợi rồi nói thêm: “Tuy nhiên Phương Nhược cô cô là ngự tiền thị nữ, nếu muốn chăm sóc Mi Trang thì vẫn phải lo lót trên dưới.”

Cận Tịch nói: “Kẻ nô tì này đã nói với Phương Nhược rằng nếu muốn tiền bạc thì cho người đáng tin cậy tới hoa sen quán lấy.”

Tôi mỉm cười: “Cô cô làm rất tốt. Tuy bà ấy đồng ý, cô cô vẫn nên lưu tâm một chút.”

Cận Tịch đồng ý, nói khẽ: “Lúc này Hoàng Thượng còn chưa đến, chỉ sợ
rằng người không đến đây, nếu không tiểu chủ cứ nghỉ tạm trước đi.”

Dưới ánh nền mờ mờ, tôi tháo cây trâm bạc trên đầu xuống và nhẹ nhàng nhíu mắt lại, trọng lại lồng thượng, nói to: “Không cần.”

※※※※※

Lúc Huyền Lăng tới đã là nửa đêm. Mặt chàng đầy mệt mỏi, chưa gì đã
nhìn tôi vẫy tay nói: “Huyên Huyên, dạo này trẫm thiếu ngủ trầm trọng.”

Tôi tự mình bưng một chén canh mật anh đào cho chàng. Ở ngoài điện,
hai đóa hoa của cây ngọc lan mới nở có mùi thơm ngát sâu xa thấm người.
Tôi mỉm cười nói: “Canh đã được ướp lạnh nhưng không lạnh lắm đâu. Đêm
dài mà uống đồ quá lạnh sẽ hại cho sức khỏe. Hơn nữa trong bát canh này
có mật, tứ lang uống vào sẽ được ngủ ngon.”


Dứt lời, tôi sai người hầu hạ Huyền Lăng đi tắm thay quần áo.

Xong việc, tất cả mọi người đều lui xuống.

Còn tôi lại nhàn nhã ngồi ở trước bàn trang điểm gỡ búi tóc và tháo trâm ra.

Huyền Lăng chỉ dựa ở trên giường nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng không có gì nói với trẫm ư?”

Tôi “dạ” một tiếng, chỉ vào chính giữa hoa cài đầu rồi quay mặt lại
nói với chàng: “Hôm nay tiết trời nóng bức, lá hoa vàng cài đầu gây chói mắt quá mức, cũng phàm tục, mà màu xương hàm cá như bạch ngọc lại không thấy rõ. Tứ lang nghĩ hộ Huyên Huyên xem là dùng san hô tốt hơn hay
ngọc đen tốt hơn?”

Huyền Lăng sửng sốt hỏi: “Đây là chuyện quan trọng của nàng ư?”

Tôi hỏi ngược lại: “Cái này không quan trọng sao? Không nói đến phi
tần dung đồ trang sức sạch sẽ là chi lý, chỉ nói một câu ‘Nữ vi duyệt kỷ giả dung’ cũng không phải là quan trọng hơn sao?”

Huyền Lăng đột nhiên cười: “Ừ, đúng là chuyện quan trọng nhất, còn
hơn cả đại sự. Trẫm thấy nàng nên dùng san hô đi, làn da Huyên Huyên còn trắng như tuyết, thêm một điểm hồng rồi cười khẽ sẽ càng đáng yêu hơn.”

Tôi dịu dàng mỉm cười với chàng: “Đa tạ tứ lang.”

Ban đêm, mặc dù có thấy mát, nhưng ánh nến trong điện chung quy vẫn
là nóng. Liền đổi đèn phương dĩ, đèn kia màu tím, ánh lên trong màn đêm, sâu xa lấp lánh.

Đêm yên tĩnh trở lại, gió lạnh vi vu thổi khiến những tấm màn lụa
trong điện nhẹ đung đưa. Ngẫu nhiên thêm một hai tiếng ếch kêu, ngược
lại có vẻ đêm này càng tĩnh càng sâu. Huyền Lăng thấy tôi không hề nhắc
đến chuyện của Mi Trang nửa lời, chỉ dựa vào chàng nằm ngủ thì lại có
chút kinh ngạc. Rốt cục kềm nén không được hỏi tôi: “Nàng không cầu tình hộ Trầm thị sao?”

“Tứ lang đã có quyết định của mình, dù Huyên Huyên có cầu tình cho Mi tỷ tỷ cũng vô ích, ngược lại sẽ khiến Tứ lang phiền lòng. Cái gọi là
‘Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết nhân tâm’, manh mối kì lạ nhất
định sẽ tìm ra thôi.”

Chàng hơi hơi trầm ngâm: “Người người đều biết nàng và Trầm thị thân
thiết, chuyện của Trầm thị có thể có liên lụy tới nàng, sao nàng lại
không thanh minh cho mình?”

“Huyên Huyên đương nhiên biết ‘Ba người thành hổ’ có nghĩa là gì, cả
câu ‘Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt’, nhưng tứ lang
là một vị minh quân, lại biết được tính tình của Huyên Huyên, đương
nhiên sẽ không tin lời nói từ một phía.” Tôi nhẹ giọng bật cười: “Nếu
như trong lòng tứ lang nghi ngờ Huyên Huyên, chỉ sợ đêm nay Huyên Huyên
đâu có thể cùng tứ lang hàn huyên như bây giờ phải không?”

Ba người thành hồ : Nhiều người đồn sẽ tưởng thành thật.

Chàng thở dài: “Nàng tin rằng trẫm đối với nàng không hề nghi ngờ một chút nào sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt chàng, chợt dịu dàng nói: “Sao lại có
thể như thế được! Tứ lang là người bên gối của Huyên Huyên, nếu như đến
người bên gối của mình cũng không tin thì trong hậu cung to lớn như vậy
Huyên Huyên còn biết tín nhiệm người nào? Dựa vào người nào?”

Chàng thấp giọng rên rỉ, ôm chặt tôi vào trong ngực, ba phần cảm kích và xấu hổ, bảy phần nhu tình gọi tôi: “Huyên Huyên…”

Tôi gối lên trên cánh tay chàng và nói: “Chuyện của Mi tỷ tỷ nếu tứ
lang đã có quyết định thì Huyên Huyên cũng không dám nói gì. Tứ lang
không phải đã sớm dặn Huyên Huyên rằng sau khi Hoa phi phục sủng, Huyên
Huyên sẽ phải chịu chút tủi thân sao? Huyên Huyên không muốn làm tứ lang khó xử.” Dứt lời, tôi nói khẽ : “Mấy ngày nay triều chính bận rộn, tứ
lang ngủ đi.” Lại không nói gì nữa, chỉ dựa vào trong ngực chàng.

Chỉ là Huyền Lăng, chàng là người bên gối của tôi, cũng là người bên
gối của các nàng ấy, hiện giờ tình thế như vậy, cho dù chàng yêu tôi,
sủng tôi như thế nào, làm sao có thể không có một tia nghi ngờ.


Tuy nhiên, chàng quở trách lỗ mãng Tần phương nghi ở trước mặt mọi
người, nếu chàng làm như toàn tâm toàn ý tín nhiệm tôi, xử trí Mi Trang
xong là sẽ vội vả đến xem tôi, an ủi của tôi , nhưng chàng không hề.

Nếu lúc này ta cố ý thay Mi Trang cầu tình hoặc cực lực thanh minh
cho chính mình ngược lại sẽ không hay. Không bằng cứ săn sóc chàng như
thường, chàng nói gì tôi đều đã thừa nhận uất ức mới có thể để cho chàng thương tiếc đau lòng.

Nếu hôm nay tôi không dụng tâm nói lời nói này, chỉ sợ không thể phá
bỏ đi sự nghi ngờ của chàng đối với tôi. Lúc đó đôi phu thê dùng tới tâm kế quân thần, thật sự tôi không mong muốn như vậy, cũng thật sự… Làm
sao mà chịu nổi.

Nhưng rốt cục không tệ, lòng tin của chàng đối với tôi vẫn còn tương đối nhiều.

Đáy lòng đầy ắp tâm sự khiến tôi tự dưng vô thanh thở dài. Tôi nhắm mắt lại, ngủ thật say.

※※※※※

Tỉnh lại thì Huyền Lăng đã sớm rời đi từ lâu rồi, tôi trang điểm mặt
mày rồi theo thường lệ đến chỗ hoàng hậu thỉnh an. Đến khi trở lại đã
thấy đình viện hoa trong hoa sen quán được bố trí rực rỡ hẳn lên, xum
xuê đáng yêu, mấy bồn cây lựu héo đã toàn bộ biến mất, trong lòng đã
đoán ra tám chín phần.

Quả nhiên Tiểu Doãn Tử đã vui mừng chạy tới báo : “Tiểu chủ không
biết à, Hoàng Quy Toàn bên nội vụ phá hỏng chuyện, sáng sớm đã bị đày đi ‘Bạo thất’. Hoa cỏ này tất cả đều là mới được nội vụ phủ tổng quản
Khương Trung nhanh nhạy tự mình sai người bố trí.”

Tôi ngồi xuống uống một hớp bát nước hỏi: “Thật không?”

Tiểu Doãn Tử thấy bộ dáng tôi không chút phấn chấn nên nghi hoặc hỏi: “Tiểu chủ đã sớm biết sao?”

Tiểu Liên Tử ở một bên chen miệng nói: “Tối hôm qua tiểu chủ để cho
nô tài đem mấy cây lựu héo đó đặt ở nơi dễ bị trông thấy nhất.” Tiểu
Liên Tử lại vẫn chưa kịp nói xong, Hoán Bích đã khẩn trương nói: “Tiểu
thư tối hôm qua cho Hoàng Thượng thấy sao? Chắc là Hoàng thượng không
nghi ngờ tiểu chủ có liên quan đến chuyện Mi Trang tiểu chủ giả thai?”

Tôi tiếp nhận ánh mắt Cận Tịch truyền đạt qua tôi và nhẹ lay động
quạt tròn nói: “Cần gì phải đặc biệt cho thấy? Nếu ta một mực bộc bạch
quá mức chỉ càng khiến mọi việc xấu thêm, không bằng tứ lang tự nhận ra
còn hơn.” Thấy bọn họ nghe được không rõ, tôi khẽ cười nói: “Hoàng
Thượng tin hay không là chuyện của người, ta chỉ cần làm tốt bổn phận
của ta là được. Hà tất trêu chọc khiến người không thoải mái.”

Mọi người nhất thời chưa hiểu tôi muốn nói gì, duy thấy ánh mắt của
Cận Tịch không giống mọi người, bộ dáng trầm mặc, với trí thông minh của cô cô chắc chắn đã đoán được ý tứ của tôi, không khỏi càng thêm vài
phần kính trọng cô ấy.

Tiểu Doãn Tử từ phía sau nhảy ra, kinh hỉ nói: “Nô tài hiểu rồi, là
vì Hoàng Thượng nhớ nhung nên mới để ý xem có người khiến cho tiểu chủ
không thoải mái hay không. Đến khi Hoàng Thượng bảo nội vụ phủ đưa tới
cây lựu là cây lựu héo mới giận như vậy, thấy bọn họ khinh thường tiểu
chủ mới trừng phạt Hoàng Quy Toàn.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Không sai, cũng coi như có chút tiến bộ.”

Cận Tịch nói: “Hoàng Quy Toàn là họ hàng xa của Hoa Phi, mọi người ở
đây ai cũng biết đến. Hoàng Thượng dùng chiêu này là muốn răn đe, cố ý
đánh cỏ để kinh động rắn.”

Tôi “Ưm” một tiếng, Hoán Bích nói: “Vậy là hoàng thượng hiện giờ không có nửa phần nghi ngờ tiểu chủ nữa.”

Tôi mỉm cười: “Đại khái là như vậy. Địa vị của ta phải được củng cố như trước mới có biện pháp trù tính cho Mi Trang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận