Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Đợi đến khi đại tẩu cáo từ, cực kì hứng thú lại ngồi liễn đến Nghi
Nguyên điện. Tâm trạng vô cùng tốt, nhìn đến trên đường non sông tươi
đẹp cũng xuân ý nồng đậm, đặc biệt xinh đẹp động lòng người.

Nhưng vừa mới hạ liễn, đã thấy Lý Trường chạy một mạch tới, tự mình
đỡ tay tôi nói : “ May mà nương nương đến đây! Hoàng thượng đang tức
giận, lệnh bọn nô tài ra ngoài. Xin nương nương bất kể thế nào cũng đi
khuyên Hoàng thượng, bọn nô tài có phúc mấy kiếp rồi.” Tôi thấy thần sắc hắn sầu lo, không giống thường ngày. Thầm suy nghĩ Lý Trường hầu hạ
Huyền Lăng nhiều năm, tình cảnh các loại lớn nhỏ trong cung, cũng rất
bình tĩnh, hắn gọi kinh hoàng như vậy, tất nhiên là có chuyện lớn xảy
ra.

Vì thế, vẻ mặt ôn hòa nói : “ Tuy bản cung không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Hoàng thượng tức giận như vậy?”

Lý Trường cúi đầu giống như nhìn bậc thang, trong miệng nói cực khẽ : “ Hình như là vì Nhữ Nam vương dâng tấu chương.”

Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, cước bộ hơi ngưng trệ, tưởng
rằng ca ca xảy ra chuyện. Nhưng suy nghĩ lại, nếu là ca ca gặp chuyện
không may, tất nhiên Huyền Lăng sẽ phái người đi trấn an Nhữ Nam vương
cũng điều động binh mã chuẩn bị cho vẹn toàn, sao còn rảnh rỗi ở trong
ngự thư phòng lên cơn giận dữ chứ. Nghĩ như vậy, cũng thoáng yên tâm hơn chút, lại hỏi : “ Ngươi có biết tấu chương nói cái gì không?”

Lý Trường hơi ngượng nghịu, lập tức nói : “ Hình như là tấu chương xin thỉnh phong.”

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng ghét, Nhữ Nam vương thật không biết vừa
lòng, một tháng trước còn phong con cái của hắn làm thế tử và công chúa, vinh sủng không gì sánh được. Mới đảo mắt lại xin phong, nếu muốn phong thưởng, cũng chỉ có thể để ấu tử của hắn kế tục vị Vương, hoặc sớm gả
nữ nhi của hắn đi.

Nghĩ đi nghĩ đi cũng thấy không ổn, nếu như không phong thì ban
thưởng vàng ngọc gấm lụa là được. Huống chi Huyền Lăng không phải là
người có tính cáu kỉnh.

Đang nghĩ ngợi, đến nơi, thấy trong điện bỗng nhiên truyền đến “đoảng đoảng” một tiếng ngọc rơi vỡ rụng xuống đấy, dần dần là tiếng tí tách
mảnh vụn. Thật lâu sau, trong điện chỉ là một mảng yên tĩnh đáng sợ.

Tôi và lý trường đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mình cũng rất đỗi nghi hoặc, không biết vì sao Huyền Lăng lại tức giận. Lý Trường lo lắng, nhỏ giọng nói : “Bây giờ sợ chỉ có nương nương có thể vào khuyên giải mấy
câu thôi.”

Tôi gật đầu, đưa tay mở cửa điện kim khảm ngân đỏ thắm. Phía bên cạnh mở rộng, không gian yên tĩnh chỉ trông thấy gạch thêu hoa văn bằng kim
tuyến trên mặt đất u mê khờ dại.

Trên án kỉ được tráng men là lò đốt đơn giản chàng hay dùng hương
Tiên Long, khó nhẹ mỏng như sương lượn lờ từng đợt từng đợt dây đưa xâm
nhập vào chỗ sâu điện các, thơm ngát ngưng tự càng thêm hòa nhã. Chàng
ngồi trên ghế rồng khắc hoa, khó nhẹ tự phảng phất qua mặt chàng, cái
loại tức giận này giống như ngưng tự ở ấn đường, như chút mây đen, đông
tự không tiêu tan.

Tôi lặng lẽ chạy đến, trong lúc này không dám tùy tiện đến hỏi cũng
không nói cái gì. Chỉ là đem lò đốt trên án kỉ đặt dưới bệ cửa sổ, cánh
rừng gần cửa sổ được rộng mở, liền có gió xuân ấm áp từ từ đi vào.

Giọng nói của chàng có phẫn nộ, có mệt mỏi, mênh mông : “Nàng tới đây rồi à?”

Tôi khẽ nói : “ Vâng. Thần thiếp đã đến đây.”

Lúc đó, sắc trời đã trễ, trời chiều sặc sỡ chói lọi khắc hoa văn chạm rỗng rơi rớt tiến vào, đầy phòng là một mảnh ửng đỏ. Gió thổi qua rừng
cây sau điện, lá cây rì rào vang lên, giống như hạt mưa rơi xuống giữa
mái hiên.

Tôi tự lấy hai lá bạc hà tươi mới trong cái khay bạc và cúc trắng để
vào giữa chén trà, dùng nước sôi ngâm, rồi đổ đi lấy nước mật ong vào,
đặt ở trước mặt chàng, chân thành hòa nhã nói : “ Hoàng Thượng uống chút trà đi, có thể bình tâm vui vẻ hạ hỏa một chút.” Dứt lời cũng không nói gì nữa, chỉ lấy chút dầu bạc hà trong hộp khảm vàng ở trên đầu ngón
tay, chậm rãi xoa huyệt thái dương cho chàng.

Chàng từ từ uống ngụm trà, thần sắc dịu đi một chút, mới hỏi : “ Sao nàng không hỏi lý do trẫm tức giận?”

Tôi điềm tĩnh mỉm cười : “ Hoàng thượng còn đang tức giận, chờ hết
giận muốn nói cho thần thiếp thì tự nhiên sẽ nói. Nếu thần thiếp một mặt truy vấn, sẽ chỉ làm Hoàng thượng càng thêm tức giận.”

Chàng giơ tay lên khẽ vỗ tay an ủi tôi, chỉ vào tấu chương bằng lụa
vàng trên bàn, nói : “ Tự nàng nhìn đi.” Chàng căm hận: “ Huyền Tế lại
to gan như vậy!”

Tôi theo lời, đưa tay lấy tấu chương, vừa xem thấy cũng không khỏi sợ hãi.

Hóa ra là tấu chương này, điều không phải là Nhữ Nam vương xin phong
cho vợ con, mà là yêu cầu truy phong mẹ ruột của mình Ngọc Ách phu nhân
làm Ngọc Quý thái phi, rồi hợp tang vào phi lăng của tiên đế.

Nữ nhân phi tần có công sinh dục sau khi tại tiên hoàng đều có thể
làm thái phi, an hưởng vinh hoa phú quý. Cũng tặng phong hào, mẹ ruột
Nhữ Nam vương là nhất phẩm phu nhân, tuy mất sớm, nhưng truy phong cũng
có tình có lý.

Chỉ là trong lúc này có nguyên do.

Khi tiên đế tại vị, huynh trưởng của Ngọc ách phu nhân Bác Lăng ý
định mưu phản, Ngọc ách phu nhân liên lụy, vô sủng buồn bực mà chết. Mãi đến khi mất, tiên đế mới thăm viếng, nhưng Ngọc ách phu nhân nói ra lời oán hận, hận tiên đến và Thư quý phi. Tiên đế dưới cơn giận dữ không
cho phép Ngọc ách phu nhân chon vào phi lăng, cũng không được nhắc đến
chuyện truy phong, chỉ làm theo Nghi quý tần sát hại tiên đế Chiêu Hiến
thái hậu táng cùng một chỗ.

Bởi tiên đế không truy phong, huống chi Ngọc Ách phu nhân là một tội
thần. Huyền Lăng là người thừa kế ngai vàng, tất nhiên cũng sẽ không
truy tặng Ngọc Ách phu nhân làm thái phi rồi.

Tôi khép tấu chương lai, bất giác biến sắc, nói : “Vậy….. Nếu Hoàng
thượng theo NHữ Nam vương truy phong Ngọc Ách phu nhân làm Ngọc Quý thái phi, khác nào không để mặt mũi cho tiên đế? Hoàng Thượng muốn xử lý thế nào?”

Huyền Lăng ra sức đập bàn, nói : “Thụ tử! Rõ ràng muốn đẩy trẫm vào tội bất hiếu, không nghĩ đến thể diện của Tiên hoàng.”

Tôi thấy chàng tức giận như vậy, vội vàng xoa tay chàng, án kỷ dùng
những tấm gỗ lim cứng rắn mà thành, góc cạnh khắc hoa, tay Huyền Lăng
tấy đỏ.

Lòng tôi hơi tê rần, nắm tay chàng nói : “Hoàng Thượng bớt giận. Đừng vì hắn mà tức giận, há lại làm tổn thương thân thể mình, lại càng không đáng.”

Huyền Lăng nói : “ Muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhịn được! Dù trẫm chịu làm đứa con bất hiếu, sao thái hậu lại đồng ý chứ?”

Tôi nghĩ ngợi, nói : “ Nếu truy phong Ngọc Quý thái phi thật sự không ổn. Tứ phi quý, thục, hiền, đức là những người khác nhau, mẹ ruột của
Thanh Hà vương là Thư quý phi còn tại nhân gia, nếu muốn truy phong bà,
cũng là Quý Thái phi, vậy Thành Hà vương rơi vào tình trạng xấu hổ rồi.
Khó tránh khỏi tình cảm huynh đệ tương tàn.” Thấy Huyền Lăng trầm tư,
tôi lại nói : “ Kỳ Sơn vương Huyền Tuân là con trưởng của tiên hoàng,
hiện giờ Khâm Nhân thái phi có vị phần thái phi tôn quý nhất hoàng cung, nếu Khâm Nhân thái phi cũng không được truy tăng thục thái phi hay
hiền, đức thái phi, chỉ sợ Kỳ Sơn Vương cũng không chịu phục.”

Tôi nói trắng ra, theo như Nhữ Nam vương dâng tấu, thì chư vị vương
gia và trong lòng thái phi tất có hiềm khích, vậy giữa triều đình và hậu cung sẽ không được yên ổn.

Liên quan lợi hại như vậy, chẳng trách Huyền Lăng tức giận lôi đình.

Huyền Lăng chỉ là không nói được một lời, gân xanh trên trán buồn
thiu bạo động, giận quá thành cười, nói : “Nếu trẫm chuẩn tấu cho hắn,
sẽ mất lòng triều đình và hậu cung; nếu không chuẩn tấu, nhất định hắn
sẽ ghi hận trong lòng, những lần xoa dịu trước đây xem như uổng phí
rồi.”

Thấy chàng thông suốt như vậy, tôi cũng yên lặng, mãi lúc sau mới nói : “Nếu hắn lập tức khởi binh, Hoàng thượng có bao nhiêu phần thắng?”

Trong mắt chàng chớp lóe tinh quang, ảm đạm trong chốc lát : “ Trong
tay trẫm có 15 vạn binh, 10 vạn rải rác các quan ải, 5 vạn tập thủ lại
kinh thành và các vùng lân cận.” Chàng ngừng một chút : “ Trong tay Nhữ
Nam vương không dưới 50 vạn tinh binh, bố trí ở các quan ải trong cả
nước.”

Tôi sợ hãi, nói : “ Vậy Hoàng thượng cần bao lâu mới có thể bố trí chu toàn, dấy binh đoạt thành?”

Chàng nói : “ Mất khoảng nửa năm người thân tín của trẫm có thể biết
được tính danh chức quan phe phái của Binh Bộ và Nhữ Nam vương, lệnh cho các thủ thành tướng giải quyết cướp đoạt 50 vạn tinh binh của Nhữ Nam
vương, trẫm sẽ một lưới bắt hết, vậy thì trong 1 năm có thể phục sát đất rồi.” Chàng khẽ cười khổ : “ Nhưng hắn tiến sát từng bước, chỉ sợ nơi
này trẫm đối hắn chưa rõ lòng bàn tay thì hắn đã dấy binh khởi động
rồi.”

Chàng có nhiều bất đắc dĩ và nhẫn nhịn như vậy. Thân là nữ tử trong
hậu cung, suốt ngày đóng kín tường đỏ bốn phía, đối với triều chính, tôi không hiểu nhiều lắm, càng không thể can thiệp nhiều. Nếu không có
chuyện lợi ích của bản thân và gia đình, tôi cũng không dám mạo hiểm đi
thám thính. Từ trước tới nay tôi tiếp xúc với Huyền Lăng, chỉ trong
khoảnh thời gian nhàn rỗi nói chuyện tình yêu nam nữ.

Đột nhiên biết được như vậy, cảm thấy có chút đau lòng và sáng tỏ.
Trong cung đình này, chàng có bất đắc dĩ của chàng, tôi có bất đắc dĩ
của tôi. Đế vương tương tướng, hậu phi tần ngự, lại có người nào không
phải sống trong bất đắc dĩ của chính mình, đều bị cản trở.

Tôi không cầm nổi lòng mà cúi người, yên tĩnh nằm trên đầu gối chàng
bằng gấm vóc thêu ly long màu đen, những chỉ vàng thêu không hề mềm mại, đâm vào má tôi gây ngứa ngáy. Tôi nói khẽ : “ Vậy thì vì kế lâu dài,
Hoàng thượng chỉ có thể nhẫn nhịn.”

Thân thể của chàng hơi chấn động, động tác nhỏ như thế, nếu không có
nằm trên đầu gối của chàng, cơ hồ không hề phát hiện ra. Chàng ngửa mặt
lên trời, thở dài một tiếng : “Huyên Huyên, vị Hoàng đế này có quá bất
lực không?”

Trong lòng thoáng dâng lên nỗi chua xót, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói : “Hán cảnh đế Lưu Khải vì 7 nước chư hầu loạn lạc mới bất đắc dĩ giết
Triều Thác; quang võ đế Lưu Tú vì hưng phục triều Hán lại từ đâu thù
giết huynh trưởng phải nhẫn nại, thậm chí khi đăng cơ vì muốn ổn định
triều chính cũng không thể sắc phong Âm Lệ Hoa mình yêu thương làm Hoàng Hậu, chỉ có thể phong Quách thị nữ. Nhưng cũng vì bọn họ bình định
thiên hạ, khai sáng thịnh thế. Đại phu biết co biết duỗi ( biết ứng phó
thích hợp với tình hình cụ thể), Hoàng thượng kiềm chế, mới có thể vì
triều đình, không phải là bất lực, mà là khuất vì chính trị.”

Tay chàng nhẹ nhàng xoa xương bả vai tôi, thở dài : “ Huyên Huyên, nói chuyện với nàng, trong lòng trẫm rất thoải mái.”

Tôi lắc đầu : “Thần thiếp không phải an ủi hoàng thượng, thực tế là vậy.”

Giọng nói của chàng nhàn nhạt có chút tàn nhẫn, bóng tối chìm trong
cung điện nghe thấy ngọn gió có chút ồ ồ : “Không sai. Quả thực trẫm
muốn nhẫn nại.” Chàng lạnh lùng mỉm cười : “ Nhưng trẫm phải nhịn như
thế nào?”

Hai tay tôi cầm tay chàng thật chặt, cố nén đáy lòng kích động và
phẫn hận, ngẩng mặt lên, thần sắc ngữ điệu bản thân ổn định, nhẹ giọng
mà kiên định : “ Cầu xin Hoàng thượng theo lời Nhữ Nam vương truy phong
Ngọc Ách phu nhân làm Qúy thái phi, mai táng vào phi lăng tiên đế.”

Chàng tương đối khiếp sợ, tay vô ý chạm vào cốc trà. Nghe thấy tiếng
‘loảng xoảng’ bể vỡ, chàng làm như không nghe thấy, lật tay dùng lực nắm cánh tay tôi, nói : “ Nàng cũng nói như vậy?” Tôi muốn nói tiếp, nhưng
lại có quan thái giám ở ngoài thăm dò hỏi : “Hoàng Thượng —-“

Tôi lập tức đứng lên giương giọng nói : “Không có gì, lỡ tay làm rơi
cốc trà mà thôi, lát nữa dọn dẹp đi.” Ngoảnh đầu lại đến gần chàng, vội
vàng đến : “ Hoàng thượng bớt giận. Thỉnh hoàng thượng đừng tới đây, gốm sứ bị vỡ sẽ bị thương đấy.” Nói xong, nhanh nhẹn ngồi xổm người nhặt
những mảnh sứ cốc trà.

Tôi quỳ trên mặt đất, nhìn không chớp mắt coi chàng, từng câu từng
chữ nói rõ ràng : “ Xin Hoàng thượng truy phong Ngọc Ách phu nhân là
Hiền Thái phi, còn phong hiệu thêm, táng vào phi lăng tiên đế. Đồng thời tiến cung trong cung các vị thái phi, còn phong thêm tôn hiệu. Nhất là
mẹ ruột của Kỳ Sơn vương Khâm Nhân thái phi là Thục Thái phi, dưỡng mẫu
của Bình dương vương Trang Hòa Thái phi là Đức thái phi, phong cùng Ngọc Ách phu nhân. Càng phải phong thêm tôn hiệu của Thái hậu, tỏ tình hiếu
nghĩa của Hoàng thượng.”

Giọng nói vừa bỏ lại, trên mặt Huyền Lăng đã lộ vẻ vui mừng, lực đạo
nắm cánh tay tôi lại quá nặng, kéo tôi ngồi dậy vui vẻ nói : “Đúng rồi.
Hắn đòi hỏi truy phong mẫu thân của hắn, vậy thì trẫm sẽ lấy danh nghĩa
cầu phúc cầu an cho Thái hậu mà gia phong tôn hiệu cho các vị thái phi,
như vậy tiền triều và hậu cung đều không dị nghị.”

Tôi mỉm cười tiếp lời nói : “Đâu chỉ như vậy. Chẳng những ngôn quan
không có nghị luận, các vị thái phi và chư vị vương gia cũng cảm tạ ân
đức Hoàng thượng, càng đồng tâm đồng lực thành tâm cống hiến sức lực với Hoàng thượng rồi.” Tôi muốn suy nghĩ, lại nói : “Nhưng mẫu thân của Lục vương Thư quý thái phi đã xuất gia, cần phải an trí thế nào? Nếu bỏ bà
ấy một bên mà không phong, chỉ sợ mặt mũi Lục vương không tốt.”

Huyền Lăng không cho là đúng : “ Lão Lục sẽ không để ý những thứ này đâu.”

Tôi mỉm cười khuyên nhủ : “ Lục vương tuy không để ý, nhưng lòng tiểu nhân lại cho rằng Hoàng thượng khinh thường Lục vương, như vậy cũng
không tốt. Vốn là huynh đệ đồng tâm, vô tâm bị người khác coi có tình,
không bằng vẫn xin Hoàng thượng có tâm với Lục vương.”

Tâm trạng Huyền Lăng rất tốt, nói : “ Chuyện này có khó gì, Thư Quý
thái phi đã xuất gia, tôn hiệu không nên thêm. Trẫm phong Thư Quý thái
phi là Xung Tĩnh nguyên sư.”

Tôi mỉm cười : “ Như vậy không có gì không ổn rồi.”

Huyền Lăng nhẹ nhàng hừ mũi, lạnh lùng nói : “ Bây giờ muốn truy
phong Ngọc Ách phu nhân chẳng qua là kế tạm thích ứng, có chút bất đắc
dĩ. Nếu như sau này phục tùng Nhữ Nam vương, trẫm lập tức hạ chỉ noi
theo chuyện tình Chiêu Hiến thái hậu, linh vị không được nhập thái miếu
hương khói tế tự, tử cung không thể nào nhập hoàng viện, đời sau cũng
không được xây tôn hiệu. Nếu không khó tiêu mối hận hôm nay!”

Nghe chàng tính toán như vậy, chỉ ảm đạm. Nhữ Nam vương vì mẫu thân
cầu vinh.Cái vinh nhất thời đó, về sau vô cùng khuất phục. Cho nên cũng
không tiếp lời, chỉ nói : “ Nhưng kính trọng thái phi là chuyện trong
hậu cung, nên bẩm báo thái hậu, thông báo cho hoàng hậu.”

Huyền Lăng nói : “ Hiển nhiên rồi.”

Tôi nhẹ giọng ghé vào lỗ tai chàng : “ Hoàng thượng, chỉ cần chúng ta theo thứ tự mà tiến, tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Chuyện của huynh
trưởng, thần thiếp hơi tính toán, xin hoàng thượng cân nhắc quyết định.”

Tôi tỉ mỉ kể rõ, Huyền Lăng nói : “ Như vậy cũng tốt. nàng không hổ
là ‘giải ngữ hoa’ của trẫm, chủ ý như vậy cũng muốn nghĩ ra được.”

Tôi lại cười nói : “ Hoàng thượng vì thiên hạ khổ sở vất vả, thần
thiếp không hiểu triều chính, chỉ có thể để ý một ít chuyện thôi.”

Chàng cười đến sang sảng : “ Thiên lý chi hành, tích vu khuể bộ. Nàng vì suy xét việc nhỏ nào biết không phải là đại sự?”

Sắc trời mờ mịt, ngay cả ánh tà dương cũng bị ánh trăng thay thế, gió lẳng lặng, dẫn theo mùi hoa ngọc lan thấm lạnh thơm nhu nhuận hơn, từ
từ thổi tóc mai tôi.

Tôi đứng dậy, thổi sáng hộp quẹt, từng cái từng cái cây đèn tong điện được thắp sáng. Trong điện dùng cây đèn tiêu kim cứng rắn, mỗi cái giá
cắm nến đều có 9 chính, dương dương tự đắc, không có chút khói khí và
sáp khí đốt, lại không làm hỏng hương liệu Úc Hương được đốt cháy trong
điện. Ngọn lửa bắt đầu sáng rực, trong điện sáng sủa như ban ngày.

Tôi nhẹ nhàng đứng cắm giá nên ở bên cạnh, thổi tắt hộp quẹt. Tâm tư từ từ chuyển động, cuối cùng cũng kìm nén lòng, lại kìm nén hung ác,
nín thở khó khăn, giọng nói trầm trầm như suối nước lạnh dưới băng, bình tĩnh nói : “ Xin hoàng thượng ban thêm ân đức rộng lớn, phục hồi danh
vị Hoa phi của Mộ Dung phi.”

Huyền Lăng ngẩn người, căn bản đang vui mừng lại ngừng, đến cạnh tôi
nói : “ Trẫm phục vị cho cô ta, vậy làm sao…. Không làm thất vọng nàng?
Làm sao bịt được miệng người đời lời ra tiếng vào?”

Lồng ngực cứng đờ, suýt nữa không nhịn được, nếu để Mộ Dung thế lan ở bên cạnh, mặc dù không sủng hạnh, nhưng vẫn cẩm y ngọc thực như cũ, làm sao không làm tôi thất vọng? Nếu là như vậy, tôi thà phục danh vị của
cô ta. Nữ tử như vậy, một khi đắc ý lơ là mới có khuyết điểm tìm ra.
Huống chi chỉ có cô ta trở lại vị trí cũ, Mộ Dung tộc mới có thể thật sự yên lòng.

Nghĩ như vậy, trong lòng chua xót bi thương, trong mắt dửng dưng có
lệ quang. Sắc phong Ngọc Ách phu nhân cũng khiến Huyền Lăng gắng gượng
và khó xử. Mà muốn Hoa phi trở lại vị trí cũ do chính miệng tôi nói ra,
chẳng phải càng khó xử miễn cưỡng hơn sao?

Nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại. Giống như dây cung bị kéo căng, mới có thể khiến mũi tên bắn ra thật xa, chuẩn, mạnh mẽ. Mới vừa rồi khuyên giải
an ủi Huyền Lăng, cũng khuyên giải an ủi bản thân tôi.

Kiềm nén cổ họng nghẹn ngào và bi phẫn, lẳng lặng nói : “ Truy phong
Ngọc Ách phu nhân làm thái phi làm yên ổn tâm Nhữ Nam vương, phục hồi
danh vị Hoa phi để yên ổn tâm Mộ Dung tộc. Cho dù Nhữ Nam vương không có lòng đế vị, nhưng cũng không muốn bị xúi giục dưới tay hắn, chỉ sợ cái
người đó muốn làm khai quốc công thần. Nếu hoàng thượng chịu trấn an Hoa phi, như thế dã tâm tộc Mộ Dung càng tranh giành, càng nhiều phần
thắng.”

Chàng đau buồn, không đành lòng nhìn tôi, nói : “Huyên Huyên, trẫm…..để nàng phải tủi thân rồi.”

Tôi chậm rãi quỳ gối, nói : “Thần thiếp không sợ tủi thân. Vì Hoàng
thượng, thần thiếp sẽ tận tâm nhường nhịn Hoa phi, không tranh chấp
nổi.” Nước mắt, cuối cùng cũng chảy xuống, là vì chàng, lại càng vì
chính mình.

Ví muốn trấn an gia tộc Mộ Dung, trước sau gì chàng cũng phải phục
hồi danh vị Mộ Dung Thế Lan lần nữa. Thấp nhất là danh hiệu Hoa phi, nếu tình thế bức bách, chỉ sợ danh hiệu Phu Nhân cũng không phải không có
khả năng. Thay vì như vậy, tôi thà nói ra, thà cho cô ta danh vị Hoa
phi, thà để Huyền Lăng bởi vì tôi mà phong thưởng cho cô ta, khi đó còn
bất đắc dĩ hơn, đối với tôi cảm kích xấu hổ và đau lòng. Cảm xúc càng
nhiều, địa vị của tôi càng ổn định, càng sủng ái thêm.

Tôi buồn bã cười khổ, từ lúc nào tôi đã trở nên giỏi tính kế, ích kỉ
và lạnh bạc như vậy. Không cam chịu bản thân có khả năng trở về như cũ.

Huyền Lăng chỉ trầm mặc rất lâu, cũng không biết trải qua bao lâu, chàng nhẹ nhàng nói : “ Được.”

Tiếng gió ngoài điện nức nở có chút bi thương, giọng nói Huyền Lăng
lại trầm, dương như rơi rớt cái gì đó rất trầm trọng, ánh nến lay động,
thoáng thấy thần sắc chàng có chút mơ hồ, chàng nói : “ Trẫm nhớ nàng
vừa mới nói Hán Quang Vũ Đế, bất đắc dĩ vì triều đình ổn định mới lập
Quách thị mà hắn không thích làm hậu, lại để Âm Lệ Hoa hầu hạ Quách Hậu. Hôm nay trẫm bất đắc đĩ, lại bắt chước Quang Vũ Đế chịu đựng nắm cánh
tay Quách thị, muốn sủng hạnh một nữ nhân mình không thích.”

Tôi lắc đầu : “ Sao thần thiếp có thể so sánh Âm Hoàng hậu chứ? Chỉ
là thần thiếp quan sát sách sử, về sau gia tộc Quách thị mưu phản, Quang Vũ Đế phế Quách thị, lập Âm thị làm hậu, cuối cùng ước nguyện được đền
bù.” Tôi nhìn Huyền Lăng : “Chiến công Hoàng Thượng nhất định không kém
hơn Quang Vũ Đế.”

Chàng ôm chặt tôi : “ Huyên Huyên, nàng có hiểu vì sao khi nàng mất con, trẫm lại không đến thăm nàng không?”

Đột nhiên chàng nói câu đấy, trong lòng gợi lên trí nhớ chua xót,
ngày đó nghe cuộc trò chuyện ở sau Nghi Nguyên Điện, vẫn còn canh cánh
trong lòng. Tôi quay đầu, nói : “Có lẽ thần thiếp trời sinh tính bướng
bỉnh, sau khi mất con đau lòng mạo phạm đến Hoàng Thượng.”

Cằm chàng đặt trên cổ gáy tôi, có chút đau cứng nhắc : “Tuy tính nàng có chút bướng bỉnh, nhưng cũng không hẳn vì lý do này.” Giọng chàng có
chút ngấp ngửng, chỉ ôm tôi vào lòng : “ Nàng có biết vì sao Mộ Dung phi không có thai không?” Lòng tôi kinh sợ, cơ thể như được vùng vẫy, chàng vẫn nói tiếp, lại giống như đó không phải giọng chàng, có chút áp lực
đau khổ : “ Trong cung nàng ta có Hoan Nghi Hương, là trẫm đích thân ban cho nàng ta — ở bên trong có một ít xạ hương, nếu dùng nhiều, sẽ không
thể có thai được.”

Lý do trong chuyện này tôi cũng biết, nhưng đột nhiên chính miệng chàng nói cho tôi, tôi rất đỗi ngạc nhiên.

Chân tướng như vậy, bản thân tôi cũng đoán được đại khái. Đối mặt
chân tướng tàn khốc như vậy, nghe chàng nói cho tôi, cho dù tôi hận,
hiểu ra được nhưng vẫn cảm thấy không chịu nổi.

Tôi cúi xuống, thương cảm không thôi, nói : “Hoàng thượng, người nói cho thần thiếp biết là đủ rồi.”

Chàng không đồng ý buông tay, nói : “ Nàng nghe trẫm nói. Nàng ở
trong cung nàng ta quỳ nửa canh giờ thì sảy thai, trong lòng trẫm bất
an, chỉ sợ nàng cũng từng nghe thấy là do Hoan nghi hương. Mỗi lần gặp
nàng lấy nước mắt rửa mặt tưởng nhớ hai tử oán hận Hoa phi, trẫm bứt rứt không thôi, nàng hận Hoa phi, trẫm lại cảm thấy nàng hận trẫm. Là do
trẫm hại hài tử của chúng ta.”

Tôi nhịn không được, trong lòng như có móng hung hăng gãi, lôi lôi
kéo kéo, từng lúc từng lúc giật giật. Nước mắt rơi lã chã, chỉ ra sức
bắt lấy vạt áo chàng, khóc đến nghẹn ngào không nói nên lời.

Ngữ khí của chàng trầm trọng dày đặc như tuyết đọng : “ Nàng không cảm thấy được trẫm không phải người cha tốt?”

Tôi buồn bã lắc đầu : “Không….” Nửa ngày mới mở miệng được : “ Quân vương phải có sự quyết đoán của quân vương…..”

Chàng vỗ lưng tôi, thê thảm nói : “ Trẫm cũng có lúc bất lực, Hoa phi không thể có con, chỉ cần nàng ta sinh hạ hoàng tử, Nhữ Nam vương sẽ
cùng tộc Mộ Dung vì đứa nhỏ này xưng đế, trẫm ngay cả muốn nương thân
cũng không có. Đúng như lời nàng nói, trẫm không thể không sủng hạnh
nàng ta để trấn an lòng người. Trẫm ra hạ sách này, cũng không muốn làm
dính dáng đến nàng.”

Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở to hai mắt : “Cuối cùng năm đó Hoa phi sảy thai?….”

Chàng chậm rãi gật đầu : “Năm đó Đoan phi bị oan uổng.”

Tôi rơi lệ : “Việc này tất nhiên bí mật, nhưng sao Hoàng thượng lại muốn nói cho thần thiếp?”

Mắt chàng mơ hồ ngấn lệ : “ Trẫm là quân, cũng là người cha. Trẫm
giết đứa con của mình, làm sao có thể không đau?!” Chàng nghiêng một bên đầu : “ Trẫm nhiều đứa con như vậy nhưng không bảo vệ được, phải chăng
là trời báo ứng?”

Lời nói của tôi, khiến tôi nhớ tới lời hoàng hậu và chàng nói ngày đó khi tôi mất con, nội tâm đau thương và càng thêm sợ hãi : “ Hoàng hậu
nương nương…. Cũng biết phải không?”

Chàng thở dài : “Biết. Là Nghi Tu tự mình chuẩn bị thuốc.” Tiếng thở
dài trầm trọng như tảng đá đặt trong lòng tôi, chàng nói : ” Trẫm thân
là thiên tử, cũng có nhiều bất đắc dĩ. Nàng hiểu được sao ?”

Tôi khóc, nhưng lại khóc oán hận thì làm sao ? Đứa con của tôi, cuối
cùng cũng không thể trở lại. Hiện thực đáng sợ như vậy, từng chút từng
chút để lộ trước mặt tôi, mà, sống trong một góc bóng mờ hậu cung rộng
lớn. Cho dù Hoa phi lòng dạ độc ác, cô cũng thật đáng thương.

Tôi cố nén dạ dày đang cuồn cuộn chua xót, chàng là quân vương, chàng là chủ thiên hạ. Đường thái tông còn có chòm sao Huyền Vũ thay đổi,
Đường Huyên tông bị dồn ép đến cô Thái bình công chúa cùng kết giao sinh ba người con. Tôi nhất quyết dằn lại, líu lưỡi nói : “Không thể không
giết.”

Lời vừa ra khỏi miệng, đầu gối cũng đã mềm nhũn. Tôi còn có thể nói
cái gì, phản bác cái gì. Đứa con Hoa phi chết sớm, chàng biết, Hoàng hậu cũng biết, nói thật Thái hậu cũng hiểu rõ sự tình. Tôi có thể có dị
nghị sao ? Huống hồ lâu như vậy rồi.

Mà tay của tôi, vị tất cũng không có dính máu tươi.

Vừa vào cửa cung này, tôi sớm không phải là Chân Huyên được nuông chiều mà tự do phóng khoáng nữa rồi.

Tôi cũng không phải nữ tử lương thiện thơ ngây. Tôi bức điên Tần
Phương nghi, Lệ quý tần, rồi hạ lệnh treo cổ Dư thị. Tôi chưa từng trong sạch vô tội. Tôi là một người sống trong cung, muốn được sống tốt, là
dẫm xuống máu người khác để xuống.

Mà oán hận Huyền Lăng, chỉ làm bức bách tôi, ép tôi không có đường để đi, để đi, cũng không có đường thối lui.

Chàng nói : “Huyên Huyên. Nếu trẫm không nói cho nàng biết, đứa nhỏ này chết chính là ngọn nguồn trẫm với nàng khúc mắc nhau.”

Chàng cũng vô tâm, tôi có thể như nào ? Sau khi mất con, chàng thẳng
thắn nói ra, tôi chỉ có thể tha thứ. Tha thứ cho chàng là bất đắc dĩ.
Tôi lệ rơi đầy mặc, nói : “Nếu không vì Nhữ Nam vương và gia tộc Mộ
Dung, Hoàng thượng không đến nỗi thế này ; mà nếu không có Hoa phi ương
ngạnh độc ác, đứa con trong bụng thần thiếp cũng không đến nỗi như này.” Tôi yên lặng một chút, nói : “Hình như những ngày sắp tới, xin Hoàng
thượng nhất định lấy công đạo cho thần thiếp.”

Chàng nghiêm mặt, nghiêm nghị nói : “Nhất định là thế.”

Tôi gắng sức gật đầu một cái, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Tôi đưa tay ôm lấy chàng, rưng rưng nói : “Tứ lang !”

Gọi chàng như vậy, là thật tâm. Rất lâu rồi tôi không có nhiệt tình
gọi chàng như vậy, thần sắc chàng xúc động và kinh hỉ, cúi đầu hôn tôi,
trong môi và răng chàng nóng bỏng quen thuộc mà gần gũi, ang áng như
ngày xưa.

Chàng thẳng thắn thành khẩn như vậy, đột ngột như vậy, kinh sợ mà khó có được thành thật, làm dịu ngăn cách giữa tôi và chàng ngăn cách, làm
sâu thêm tình cảnh.

Đáy lòng ảm đạm thở dài một tiếng, tôi trầm tĩnh đóng hai mắt lại.

Giữa minh nguyệt như sương, tôi ôm chàng thật chặt, dịu dàng đáp lại
chàng hơi có chút thô bạo nhiệt tình. Giờ khắc này đây đó có thể hiểu
được, đủ để duy trì chúng tôi cùng tiến cùng lùi, cùng nhau trải qua rất nhiều ngày.

Chú thích :

Thụ tử : nghĩa là tiểu tử. Ý chỉ lời nói trong lúc tức giận mắng chửi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui