Hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về một góc của sân diễn võ nơi nhị thiếu gia đang đứng, tiếng xì xầm bàn tán liền xuất hiện, lời ra tiếng vào là điều khó tránh khỏi nhưng Khương Lăng không rảnh mà để tâm đến miệng lưỡi thiên hạ.
Hắn khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng cao, thẳng lưng ngạo nghễ, đảo mắt qua lại quan sát những đối thủ trên lẫn dưới võ đài."Phù, đừng hành động dại dột, kẻo rước họa vào thân đấy!" - Thở ra một hơi nhẹ nhàng, Khương Lăng phóng luồng linh lực trấn áp xung quanh sân diễn võ.
Hắn không muốn tốn thời gian để chấp nhận khiêu chiến của từng người nên ra oai phủ đầu một phen, đến lúc này đã không cần phải diễn vai phế vật nữa.
Hơn nữa, toàn bộ những người còn lại trên sân dù có hợp lực lại cũng chưa chắc đánh nổi hắn, cách biệt về thực lực ở thời điểm hiện tại là quá lớn.
Mục tiêu mà Khương Lăng nhắm tới là Khương Duy, kẻ đang giao đấu với một tộc nhân khác trên võ đài.Chỉ trong một khắc ngắn ngủi vừa nãy, đám huynh đệ đồng tộc đã bị Khương Lăng làm cho run như cầy sấy, chúng không những cảm nhận được hắn tu vi vượt trội hơn gấp nhiều lần mà còn bị bá khí Ngạo Sinh Quyết của hắn áp chế linh lực một cách mãnh liệt.Ngoài lão Khương Dư ra thì toàn bộ bảy vị trưởng lão còn lại đều dùng thuật truyền âm nhắc nhở con trai của họ tuyệt đối không được manh động.
Sau khi nhận ra cỗ khí tức dị thường của Khương Lăng, họ đã ngay lập tức quyết định sẽ không đánh cược an nguy của con mình vào một cuộc tranh tài giành hôn ước.Hiển nhiên là các cường giả ngoài gia tộc như Yên Vương và Liễu gia chủ cũng thừa sức nhìn thấu được thực lực chân chính của Khương Lăng, chỉ riêng cảnh giới của hắn là đã đủ làm họ bất ngờ chứ chưa nói gì đến độ tinh thông Ngạo Sinh Quyết."Lão Nam, nể mặt huynh đệ kết giao bao nhiêu năm, huynh mau trả lời thật lòng cho ta, tiểu Lăng nhà huynh được cao nhân ra tay chỉ điểm có phải không hả? - Hai con ngươi của Nghiêm Thiên Hạo như sáng lên, ông thích thú vỗ vai Khương Chấn Nam liên tục."Khương gia gia, người đừng úp úp mở mở nữa, người mau nói cho Mẫn Mẫn nghe đi mà!" - Nghiêm Tuệ Mẫn lại rời khỏi ghế ngồi, nàng chạy đến bên cạnh Khương Chấn Nam, nũng nịu với ông.Phu thê gia chủ không lên tiếng mà giao phó việc giải thích lại cho Khương Chấn Nam.
Liễu Hoàng Lâm cũng nôn nóng muốn biết cơ duyên đằng sau sự đột phá nhanh chóng của Khương Lăng, còn Liễu Linh Vân thì muốn giải đáp khúc mắc trong lòng để hiểu rõ hơn về con người của vị công tử này, hai cha con họ im lặng lắng nghe câu trả lời.
Đến cả Nghiêm Tú Lệ cũng có nhã hứng, nàng tò mò điều gì đã giúp cho Dâm Ma Công Tử thay da đổi thịt.Sau khi nhấp một ngụm rượu, Khương Chấn Nam truyền âm đến tai của từng người.
Nghe xong ai cũng sửng sốt, hướng mắt nhìn về Khương Lăng.
Phu thê gia chủ đã từng trải qua cảm giác này nên không lạ gì trước biểu cảm của họ.Trên sân diễn võ, những ánh mắt hừng hực chiến ý lúc đầu đã bị dập tắt và lấn át bởi nỗi sợ hãi, hoang mang, kẻ nào cũng không dám động đậy.
Còn Khương Lăng nãy giờ vẫn xem Khương Duy và tộc nhân kia giao đấu nhưng được một lúc thì nhàm chán quá nên hắn ngó nghiêng xung quanh tìm người nhà của mình."Thôi toang!" - Mặt mày Khương Lăng bỗng biến sắc, hắn bắt gặp ánh mắt của những người trên bục đài cao đang nhìn chằm chằm vào mình.Khương Lăng liền vắt chân lên cổ chạy một mạch đến bục đài.
Từ đằng xa hắn đã nhận ra được những vị khách này.
Đầu tiên là Yên Vương, nguyên chủ đã luôn cố gắng tạo ấn tượng tốt và dùng đủ mọi cách lấy lòng ông để tiếp cận đôi song sinh tỷ muội, buồn cười là nguyên chủ vẫn chưa sơ múi được ai trong hai nàng dù đã gạ gẫm hàng năm trời.
Nhưng vấn đề thật sự ở đây là Khương Lăng phân vân không biết nên thay nguyên chủ tiếp tục chăn rau rồi hốt cả hai nàng hay bồi tội vì đã mạo phạm cháu gái của vương phủ, kiểu nào cũng khó vì hắn vẫn còn một cô vợ ngọt nước ở trong nhà nữa mà.Gạt cái mâu thuẫn nhức đầu đó sang một bên, Khương Lăng đổi sang Liễu Hoàng Lâm, người huynh trưởng mà mẹ hắn thường nhắc đến, ông có vẻ không máu chiến bằng cha hắn nhưng nếu so về thực lực thì chắc là kẻ tám lạng người nửa cân.
Cuối cùng là Liễu Linh Vân, nàng mặc một bộ váy lục với tay áo trắng như để tôn lên vẻ thuần khiết đầy nhựa sống.
Giờ thì thì Khương Lăng đã hiểu sao đám nhóc dưới sân lại đơm nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi, cưới được nàng về chắc phải ngồi ngắm suốt ngày."Bái kiến gia gia, phụ thân, mẫu thân, ba vị tiền bối và các tiểu thư." - Khương Lăng vừa đến nơi đã cung kính chào hỏi.Khương Chấn Nam, Khương Hùng, Liễu Lam chỉ gật đầu rồi mỉm cười trong im lặng, hắn liền hiểu ra rằng mình phải tự thân tiếp khách."Lăng ca ca, mấy tháng nay sao huynh không đến vương phủ, có biết người ta nhớ huynh lắm không?" - Chưa ai kịp lên tiếng thì Nghiêm Tuệ Mẫn đã nhào tới ôm chầm lấy Khương Lăng, nàng phồng má trách móc hắn."Mẫn Mẫn, không được quậy, lui xuống cho ta." - Bó tay với đứa cháu gái tăng động, Nghiêm Thiên Hạo giả vờ tức giận quát mắng nàng.Bị quát một câu, Nghiêm Tuệ Mẫn liền xụ mặt xuống quay về chỗ ngồi, Nghiêm Tú Lệ ở bên cạnh thương thay cho em gái nàng vì quá tin tưởng kẻ như Khương Lăng."Mẫn Mẫn còn nhỏ, mai sau con hãy chăm sóc nha đầu này thay ta nhé?" - Nghiêm Thiên Hạo bước lại gần Khương Lăng, ông nhìn hắn ngày càng thuận mắt nên nói ra dự định của mình luôn."L-Lăng nhi tuân mệnh!" - Khương Lăng ngập ngừng, câu vừa rồi của Nghiêm Thiên Hạo đã ngầm tác hợp cả hai tiểu bối.
Tuy hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng lại không dám từ chối.Những người còn lại cũng ngỡ ngàng, Thạch Kình Thiên bật cười ngả ngửa, Khương Chấn Nam và phu thê gia chủ nhìn nhau bối rối.
Nghiêm Tuệ Mẫn mặt đỏ ửng thẹn thùng, còn Nghiêm Tú Lệ thì lộ rõ vẻ khó chịu bực tức.
Liễu Hoàng Lâm và Liễu Linh Vân vẫn ngồi hóng hớt trong im lặng."Phu quân, sao chàng lại ở đây? Thiếp tưởng chàng sẽ thi đấu chứ?" - Giọng của một nữ nhân vang lên từ đằng sau.Nữ nhân đó là Khương Nhã, nàng đã tô son đánh phấn, mặc lên mình bộ váy đen bó sát và trễ vai, hai bên chân váy xẻ cao lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Sắc đẹp của nàng không hề thua kém gì so với ba tiểu thư ở đó.
Nàng đến đây để chung vui cùng gia đình, đồng thời cổ vũ cho Khương Lăng, nào ngờ hắn cũng có mặt ở đây.Khương Lăng điếng người nhìn trước nhìn sau, luống cuống không biết nói gì..