Các gia tộc lớn nhỏ từ khắp nơi đều đã rục rịch cử cao thủ xuất phát đến Li gia sau khi nhận được tin tức từ Khương Lăng.
Một trận đại khai sát giới, đồ sát sinh mạng và viễn cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành đống ắt sẽ khó tránh khỏi.
------------Trong khi đó, tại Khương phủ.
Phòng của Mộng Kiều.
Mới sáng sớm là Khương Lăng đã đến để giải độc cho Mộng Kiều, hiện tại cả hai đang cùng ngồi trên giường, nàng ngồi phía trước quay lưng lại với hắn, còn hắn ngồi ở đằng sau vận công thôn phệ độc tố từ trong người nàng.
"Hôm nay đến đây thôi, nếu tiếp tục thì thân thể của nàng sẽ không chịu nổi đâu, chất độc đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng và tâm mạch của nàng nên phải cần làm thêm vài lần nữa thì nàng mới hoàn toàn hồi phục.
" - Khương Lăng thu tay lại sau đó vòng tay ra phía trước ôm eo Mộng Kiều.
"Vậy còn đệ đệ và muội muội của ta thì sao?" - Mộng Kiều đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên cánh tay to lớn của Khương Lăng, nàng quay mặt ra sau và hỏi trong lo sợ.
"Chúng không bị độc tố xâm nhập nặng như nàng nên chỉ cần làm một lần là sẽ ổn thôi, một lát nữa ta sẽ qua giải độc cho bọn nhóc ấy sau.
" - Khương Lăng hôn nhẹ lên trán Mộng Kiều để trấn an nàng.
"Đa tạ… ngươi… Lăng…" - Mộng Kiều quay người ra sau, nàng nhào tới ôm chầm lấy Khương Lăng và dụi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng nói.
"Kiều Kiều ngốc, sao lại nói mấy lời khách khí như vậy hả? - Khương Lăng xoa đầu Mộng Kiều.
"Đồ đáng ghét, ta không có ngốc, sao ngươi cứ mắng ta ngốc hoài vậy?" - Mộng Kiều ngẩng đầu lên nhìn Khương Lăng, nàng quạu quọ.
"Ta xin lỗi, ta sai rồi, Kiều Kiều của ta dễ thương và đáng yêu chứ không có ngốc.
" - Khương Lăng bèn ôm chặt lấy Mộng Kiều rồi cúi đầu xuống hôn nàng, cái dáng vẻ tức giận của nàng thật sự khiến cho hắn càng lúc càng thèm muốn nàng hơn.
Nụ hôn nồng nhiệt của Khương Lăng lại một lần nữa làm Mộng Kiều phải ngất ngây, nàng chỉ biết khép chặt đôi mi lại và tận hưởng cảm giác được hắn ôm ấp, hôn hít.
Thấy Mộng Kiều không hề có ý định ngăn cản hành động thân mật của mình, Khương Lăng liền đè nàng ta xuống giường, hôn lấy hôn để, hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của nàng.
Không biết từ lúc nào, hai bàn tay nhỏ nhắn của Mộng Kiều đã tự động sờ soạng lên cơ thể cường tráng và săn chắc của Khương Lăng trong vô thức.
Những ngón tay ngọc ngà của nàng cứ liên tục vuốt ngang vuốt dọc cơ ngực và múi bụng của hắn, đến ngay cả nàng cũng không nhận ra là bản thân đang làm vậy.
"Sao hả? Sờ có đã tay không? - Khương Lăng ngừng hôn Mộng Kiều, hắn tóm lấy hai bàn tay nàng.
"Hah, ơ… không có, ta không có sờ!" - Mộng Kiều bừng tỉnh khi nghe giọng của Khương Lăng, nàng giật tay lại, lắc đầu chối bỏ mặc dù khuôn mặt nàng đã ửng hồng, nàng cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình nhưng bất thành.
"Nếu nàng muốn thì sau này ta sẽ cho nàng sờ thoải mái, sờ đến khi nào nàng chán thì thôi.
" - Khương Lăng lấy tay giữ mặt Mộng Kiều, hắn cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ta… sẽ không chán đâu.
" - Mộng Kiều ngập ngừng, nàng đưa tay lên xoa nhẹ bàn tay của Khương Lăng rồi đáp trả hắn bằng một ánh nhìn dạt dào tình ý.
Sau khi cảm nhận được tình cảm chân thành từ Khương Lăng thì nàng đã sẵn sàng để chính thức trở thành phu nhân của hắn nhưng nàng vẫn chưa có đủ dũng khí để bộc bạch nên chỉ có thể liếc mắt đưa tình với hắn.
Dẫu biết rõ là Mộng Kiều đã bật đèn xanh với mình nhưng Khương Lăng vẫn chưa muốn làm tình với nàng vào lúc này, lý do chính là vì cơ thể của nàng vẫn chưa hồi phục, mà hắn lại không muốn cưỡng ép vợ mình nên đành phải nhịn thôi.
"Chắc là đệ đệ và muội muội của nàng đã thức rồi nhỉ? Giờ ta qua đó với chúng nhé? Kiều Kiều ngoan, ở yên trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ lại đến phòng nàng nha.
" - Khương Lăng hôn lên mũi Mộng Kiều rồi ngồi dậy rời khỏi giường.
"Lăng, ngày mai… ngươi nhất định phải đến… bằng không… ta… ta sẽ giận ngươi đó.
" - Mộng Kiều ôm lấy Khương Lăng từ đằng sau, nàng giữ chặt lấy hắn và hôn lên lưng hắn.
Trong lòng Mộng Kiều bỗng dưng có một nỗi sợ, nàng sợ Khương Lăng sẽ không để tâm đến nàng nữa, nàng đã tỏ ý chấp thuận nhưng hắn lại không hề đếm xỉa gì đến nàng mà lại một mực bỏ đi như vậy, nàng sợ mình sẽ bị hắn ghẻ lạnh.
"Kiều Kiều của ta đã biết nhõng nhẽo rồi đấy à? - Khương Lăng quay người lại nựng má Mộng Kiều.
"Ta là PHU NHÂN CỦA NGƯƠI cơ mà, chẳng lẽ ta không được nhõng nhẽo với ngươi hay sao? - Mộng Kiều phụng phịu trả lời.
"Rồi, rồi, phu nhân muốn cái gì thì ta chiều cái đó.
Nhưng ta nói trước, đợi sau khi giải độc xong là nàng phải chiều chuộng cho phu quân đó nha.
" - Khương Lăng nâng cằm Mộng Kiều, hắn nhoẻn miệng cười với nàng.
Nhìn qua vẻ mặt của Mộng Kiều là Khương Lăng cũng đủ hiểu nàng ta đã hiểu nhầm chuyện gì rồi, thế nên hắn buông lời tán tỉnh để nàng yên tâm chờ hắn quay lại.
"Dạ,! phu quân…" - Mộng Kiều lẩm bẩm, có lời này của Khương Lăng, lòng nàng như rũ bỏ được nỗi sợ hãi kia nhưng nàng vẫn còn ngại ngùng khi đối mặt với hắn.
"Phu nhân nói nhỏ quá ta không nghe thấy gì hết, nàng nói to lên cho ta nghe có được không?" - Khương Lăng nghiêng đầu, đưa tai lại gần mặt Mộng Kiều, hắn rõ ràng là đã nghe được toàn bộ nhưng vẫn muốn trêu ghẹo nàng.
"N-N-Ngươi nói nhiều quá, mau đi đi, đệ đệ và muội muội của ta còn đang đợi ngươi đấy!" - Mộng Kiều đẩy mạnh Khương Lăng ra khỏi phòng và quát hắn, bây giờ nàng đang rất là xấu hổ, nàng không biết chui đầu vào đâu để trốn nữa.
Mộng Kiều đóng cửa phòng, nàng ngồi bệt xuống giường, nàng tủm tỉm cười một mình, nàng đặt tay lên ngực thì mới biết được rằng trái tim của nàng đã đập loạn nhịp mỗi khi nghĩ đến tên Dâm Ma Công Tử đó.
Khương Lăng đứng lắc đầu cười sau khi bị Mộng Kiều đuổi ra khỏi phòng, xem ra phụ nữ dù ở thế giới hiện đại hay thế giới tu tiên thì đều khó hiểu như nhau, hắn không tài nào hiểu hết được họ.
Mỗi nàng mỗi tính cách khác nhau, về sau chắc là hắn sẽ còn phải đau đầu dài dài.
Hắn thở dài một hơi rồi bước sang phòng của đám nhóc kia.
.