Sáng ngày hôm sau.Khương Lăng đã thức dậy từ sớm, nội thương và ngoại thương ngày hôm qua đã hoàn toàn hồi phục nhờ vào đan dược kết hợp với thể chất nghịch thiên nên giờ đây cơ thể hắn tràn trề sinh lực, hắn háo hức thử vận công và cảm nhận dòng chảy linh khí trong người.
Chỉ sau một lúc hấp thụ linh khí xung quanh thì đã tích trữ đầy ắp trong đan điền, hắn thử bắt chước giống lão Khương Dư và cha hắn, dẫn động linh khí bộc phát ra khỏi cơ thể nhưng kết quả là chẳng có gì xảy ra cả.
Tuy thân thể và kinh mạch đã dung nạp được linh khí nhưng hiện tại hắn chẳng có chút tu vi nào nên chuyện này có hơi ảo tưởng.Trong lúc Khương Lăng đang tập trung trải nghiệm cảm giác tu luyện thì bên ngoài xuất hiện bóng dáng của Khương Nhã, nàng đến để gọi hắn đi ăn sáng cùng phu thê gia chủ nhưng khi đến trước cửa thì lại im lặng không lên tiếng.
Khương Lăng nhận ra sự có mặt của nàng ấy liền trở nên vui vẻ, hắn ngồi đợi nàng ta gõ cửa và cất lên tiếng gọi của tình yêu nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh, bất quá không nhịn được, hắn đi ra mở cửa, tò mò hỏi:"Bộ nàng không muốn vào gặp ta sao?"Khương Nhã lùi lại vài bước khi thấy Khương Lăng, nàng ấp a ấp úng:"Thiếp… Thiếp…"Biểu hiện kì lạ của Khương Nhã làm Khương Lăng sốt ruột, hắn lại tiếp tục hỏi:"Có chuyện gì sao?"Giọng nói của Khương Lăng nghe có vẻ khó chịu nhưng thật ra là hắn đang quan tâm và lo lắng cho Khương Nhã.
Còn nàng ta thì tưởng mình đã chọc giận Khương Lăng, nàng hít một hơi thật sâu, ngập ngừng, giọng run run:"Thiếp sợ...!mình… sẽ làm...!phiền đến giấc...!ngủ của...!chàng."Nàng ấy co rúm người lại, mặt cúi xuống, hai tay ôm đầu sau khi nói hết câu, Khương Lăng tự hỏi tại sao nàng lại run rẩy như vậy.
Đột nhiên một luồng ký ức hiện ra trong đầu hắn.
Một thời gian trước, tên nguyên chủ bị Khương Nhã làm thức giấc vào sáng sớm nên giở chứng cáu bẩn mắng chửi nàng xối xả.
Từ đó về sau, nàng ấy không dám lên tiếng gọi vào buổi sáng mà chỉ đứng ngoài cửa chờ đến khi nào hắn tự thức dậy thì thôi.
Điều đó đã lý giải cho biểu hiện sợ sệt của Khương Nhã.Lúc này Khương Lăng thật sự muốn nguyền rủa và dành hết "lời hay ý đẹp" cho tên nguyên chủ khốn kiếp.
Nhưng bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đó là nhanh chóng bày tỏ tình cảm với tiểu cô cô dễ thương và xinh đẹp của mình.
Hắn tự nhủ với bản thân phải xoa dịu vết thương lòng của Khương Nhã, bởi vì nàng ấy xứng đáng được cảm nhận tình yêu từ một người đàn ông đích thực.
Khương Lăng gỡ hai tay của Khương Nhã ra rồi vuốt nhẹ lên má nàng.
Khương Nhã tròn xoe hai mắt nhìn hắn, nàng bối rối không biết phải phản ứng ra làm sao.Đôi môi chúm chím của Khương Nhã vừa hé mở đã bị Khương Lăng khoá lại bằng môi của hắn.
Nàng vô thức áp người sát vào Khương Lăng, mặc kệ chiếc lưỡi của hắn len lỏi trong miệng, dường như nàng đã trở nên quen thuộc với cảm giác này.
Cả hai ăn cháo lưỡi một lúc lâu mới chịu buông ra."Còn ta thì sợ nàng đã thay đổi quyết định, không muốn yêu thương ta nên mới không đi vào." - Khương Lăng ôm eo của Khương Nhã, mặt buồn bã nhìn nàng ấy.Khương Nhã choàng tay qua cổ Khương Lăng, nàng bẽn lẽn an ủi hắn:"Thiếp không có đâu mà!"Nói xong, Khương Nhã nhón gót hôn lên trán Khương Lăng rồi ngại ngùng rúc vào lòng ngực hắn.
Trái tim của Khương Nhã đang dần in hằn bóng hình của tên công tử phong lưu này.Khương Lăng vẫn chưa an tâm, Khương Nhã tuy đã đổ đứ đừ nhưng nỗi sợ hãi từ quá khứ vẫn còn lắng đọng trong tâm trí của nàng.
Hắn cầm tay Khương Nhã đặt lên ngực trái của mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:"Nếu vậy thì sau này nàng hãy thể hiện cảm xúc của mình nhiều hơn, để con tim này luôn phải rộn nhịp mỗi khi ở cạnh nàng, có được không?"Nội tâm của Khương Nhã như dậy sóng trước những lời ngọt ngào của Khương Lăng, tay cảm nhận rõ tiếng đập thình thịch, nàng nhìn hắn đắm đuối, giọng lí nhí:"Dạ, được!"Khương Lăng mỉm cười nhìn Khương Nhã, hắn định tiếp tục hôn nàng ấy thì bị chặn lại.
Khương Nhã nhẹ nhàng nói:"Để lúc khác thiếp sẽ chiều chàng nhé?""Lam tỷ nhờ thiếp đến đây gọi chàng, nếu hai ta đến trễ là tỷ ấy sẽ giận lắm đó."Mặt mày Khương Lăng bỗng biến sắc, hắn vẫn chưa quên ánh mắt đáng sợ của mẹ mình, hắn liền cầm tay Khương Nhã kéo đi:"C-C-Chúng… ta mau đi thôi!"***Khương Lăng và Khương Nhã chạy hì hục đến chỗ phu thê gia chủ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt "hiền hậu" của Liễu Lam, Khương Lăng liền rợn tóc gáy, hắn hi vọng là mình sẽ sống sót.
Còn Khương Hùng thì lặng lẽ ăn uống, ông đang phải hối lỗi cho phát ngôn của mình."Ngồi vào chỗ của hai đứa đi!" - Liễu Lam phu nhân gằn giọng.Khương Lăng răm rắp làm theo, hắn dẫn Khương Nhã đến ngồi cạnh mình.Ngạc nhiên là bữa sáng trôi qua êm đềm, bốn người không ai nói một câu, Liễu Lam thấy đã đến lúc, bà bèn đá nhẹ vào chân Khương Hùng, ông hiểu ý liền mở lời:"À ừm, Lăng nhi, từ hôm nay cho đến hết 3 tháng tới, con sẽ tu luyện căn cơ dưới sự chỉ dẫn của ta.""Ta sẽ dành thời gian để ở bên cạnh con từ rạng sáng đến chiều tối."Nét mặt phấn khích của Khương Hùng trái ngược hoàn toàn với Khương Lăng đang bị đả kích tinh thần."Ba tháng liên tục, tập luyện từ sáng đến tối, người nói thật hả phụ thân?" - Khương Lăng vẫn chưa tin những gì mình vừa nghe, hắn bàng hoàng hỏi lại một lần nữa để cho chắc.Khương Hùng hào hứng vỗ vai Khương Lăng, ông cười to:"Đương nhiên là thật rồi, ta đã bàn giao công việc chính sự lại cho mẫu thân của con nên hai ta có thể tha hồ cùng nhau tập luyện."Sau đó ông dốc ngược Khương Lăng lên vai, đem hắn đi bắt đầu công cuộc tu luyện.Liễu Lam phu nhân vẫn chưa nguôi giận nhưng bà vẫn không quên dặn dò Khương Lăng:"Chuyên tâm tu luyện, đừng cố gắng quá sức đấy!"Mặc dù Khương Lăng đã bảo là muốn tu luyện tử tế nhưng với lịch trình dày đặc đến như vậy thì còn đâu thời gian để sơ múi Khương Nhã, lại một lần nữa, hắn nhìn nàng đầy tiếc nuối.
Khương Nhã cũng chẳng biết làm gì, nàng buồn hiu ngồi đó vẫy tay tạm biệt hắn..