Vượt ra ngoài dự kiến của Ung Lý, y vốn tưởng rằng mình vừa nhắc đến việc lập hậu thì triều hội sẽ khá náo nhiệt, dù sao đám đại thần này mỗi ngày đều không làm chính sự chỉ nhìn chằm chằm vào hậu cung của y, đặc biệt là những thế gia mỗi ngày đều treo quy củ lễ pháp trên miệng kia, bọn họ chỉ hận không thể đích thân cầm chổi quét sạch hậu cung của y, sau đó tìm một “Bồ Tát” nâng lên hậu vị, dùng để kính tổ chế.
Nhưng hôm nay thì ngược lại, những kẻ thường ngày ầm ĩ nhất giờ đều im như thóc, ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên chứ đừng nói là đi ra trường thiên đại luận(1), tên nào tên nấy cũng đang nhìn chằm chằm ủng nặng đầu bên dưới triều phục, cứ như thể trên đó có thêu mấy đóa hoa nhỏ vậy.
Chú Thích (1)
Kỳ quái.
Phái thân Thẩm này bị sao thế? Đổi tính tập thể rồi sao?
Ung Lý nào biết toàn bộ những thế gia đại tộc này đều đã bị gõ đầu: không được tấu xin lập hậu, nếu không thì sẽ trở thành Lý Nghĩa Hải thứ hai.
Lý Nghĩa Hải vẫn đang nửa sống nửa chết quỳ trên đại điện kia kìa, ai dám làm gì.
Vả lại việc lớn đã tới gần, những việc nhỏ như lập hậu có thể đợi thêm một thời gian nữa rồi hẵng nhắc tới.
Suy cho cùng thì vẫn chưa chắc là ai lập hậu mà.
Phái thân hoàng ngược lại đang cảm động rơi lệ, mỗi người đều kích động đến mức bàn tay đang cầm hốt bản cũng run rẩy.
Ô Hoằng Lãng cầm đầu bước ra hùng hồn trần thuật ý kiến của mình, không hổ là văn hào Đại Ung thi đậu tam nguyên(2), tài văn chương đúng là xuất chúng.
Chú Thích (2)
Biển lòng của những sĩ tử hàn môn lấy Ô Hoằng Lãng làm đầu dậy sóng tung tóe, nghĩ hoàng đế sắp thành gia lập hậu rồi, ít lâu nữa Đại Ung sẽ có hoàng tử đầy đất, kéo dài trăm đời, muôn thuở không suy!
Các “đại văn hào” thường không giỏi nhìn mặt cho lắm, ngốc nghếch không thấy được rằng mặt của bệ hạ nhà họ đang trầm như nước.
Ngoài ra còn có cả Thẩm tướng cũng đang mặt trầm như nước, chỉ có nhóm Thẩm đảng đều là nhân tinh(3) đã sớm nhìn rõ mọi thứ, tuyệt đối sẽ không đi lên tìm chết.
Chú Thích (3)
Ung Lý: “…….”
Vốn muốn thêm phiền cho Thẩm Quân Triệu, kết quả chính mình lại sắp bị đám ngu xuẩn này làm cho phiền chết!
Lập lập lập, lập cái đầu các ngươi ấy!
Ung Lý nói ra việc lập hậu, một là để đối nghịch với Thẩm Quân Triệu nâng quân uy, hai là để chuyển đề tài giữ gìn mạng chó của Lý Nghĩa Hải.
Mặc dù Nguyên Diệu Đế vô cùng chán ghét lão già Lý Nghĩa Hải này, phiền nhất là khi Thẩm Quân Triệu nói gì lão nghe nấy, nhưng nay đã khác xưa, Lý Nghĩa Hải đã trở thành kẻ bị Thẩm đảng vứt bỏ, nếu lúc này y vươn tay ra giúp đỡ thì lão gia hỏa ấy nhất định sẽ cảm kích y tới rơi lệ.
Đương nhiên cũng là do tội của Lý Nghĩa Hải chưa đến mức đáng chết, giữ lại sử dụng, dạy dỗ một hai, vẫn còn dùng được.
Nào ngờ vừa chuyển qua đề tài này thì lại thành đi hơi xa, những thần tử đắc lực của y tập thể phấn khích, cứ như thể sẽ phải sắp xếp tuyển tú ngay trên triều hội vậy.
Thực ra cũng có thể sắp xếp được, nếu bọn họ có thể đưa Thẩm Quân Triệu lên long sàng thì Nguyên Diệu Đế sẽ lập tức đồng ý cho bọn họ thăng quan tiến tước!
Bọn họ có bản lĩnh này sao?
Có thì Ung Lý đã không cần buồn bực!
Nguyên Diệu Đế nghe không nổi nữa: “Được rồi.”
Hai từ này vừa ra thì đám Ô Hoằng Lãng cũng im bặt.
Ung Lý liếc nhìn Lý Nghĩa Hải một cái rồi nói: “Nếu các ái khanh không có việc gì thì triều hội có thể tan rồi.”
Tuy Ô Hoằng Lãng không có mắt nhìn trong việc lập hậu những vẫn có đầu óc trong chính sự, ví dụ như lúc này hắn đã hiểu ra rằng: bệ hạ có ý bảo vệ Lý Nghĩa Hải!
Kế này cực tuyệt.
Lý Nghĩa Hải đã lăn lộn ở lễ bộ nhiều năm, tuy tác phong làm việc hơi ham danh lợi, nhưng lão cũng rất có khả năng trên mặt lễ chế pháp luật, đặc biệt là đời sau trong nhà lão còn có phẩm hạnh cực tốt, nghe nói con thứ của lão cần mẫn chịu khó, có lẽ kì thi hương năm nay sẽ có thể đạt được vị trí cao.
Hiện tại các thế gia vẫn phần nhiều là những kẻ ngu muội, để có dũng khí và tự tin đi thi, cũng là sóng sau đè sóng trước.
Bảo vệ Lý Nghĩa Hải, giữ lại cho lão danh tiếng vẹn toàn, việc này không chỉ có thể giúp y thu lễ bộ vào trong túi mà còn có thể đè ép nòng cốt Tôn Thiếu Hoài của Thẩm đảng, còn có thể lôi kéo đời sau của Lý gia, một mũi tên trúng nhiều con chim như vậy, thánh thượng anh minh!
Ung Lý thấy đám người Ô Hoằng Lãng đã hiểu thì cũng coi như thoải mái hơn chút.
Nhưng Ô Hoằng Lãng nhìn rõ được thì đám người phụ họa Thẩm Quân Triệu lại càng vừa liếc đã thấu.
Ung Lý đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chờ đám người Chu Đống Văn gây sự.
Ô Hoằng Lãng đã bỏ qua việc lập hậu bèn chuyển mũi dùi thẳng về phía Chu Đống Văn, chỉ đợi tên kia nói một câu mình sẽ mắng ba câu.
Chu Đống Văn quả thực là đang lên kế hoạch trong đầu, Thẩm tướng đã quyết định vứt bỏ Lý Nghĩa Hải, vậy hôm nay bọn họ buộc phải đè chết lão, nếu không nhỡ để hoàng đế lôi kéo được lão thì không thể tưởng tượng ra nổi hậu quả.
Đã lên xong kế hoạch, Chu Tả thừa đang định ra khỏi hàng thì bỗng thấy triều phục màu đen đứng đầu hơi động, Thẩm Quân Triệu đã đi ra trước một bước.
Chu Đống Văn giật mình, trong lòng hổ thẹn: đến cùng vẫn là mình chậm một chút, còn để Thẩm tướng phải tự mình ra trận.
Phái thân Thẩm chính xác đều là các thế tộc trăm năm của Đại Ung.
Những thế gia đại tộc này gốc rễ vòng vèo lại ăn sâu khó nhổ, coi thường hoàng tộc Ung thị chân đất thượng vị, nhưng lại vô cùng kính phục Thẩm gia kéo dài mấy trăm năm không đứt.
Thẩm Tranh Minh không thể đăng cơ, bọn họ đã tiếc nuối than thở; nay Thẩm Quân Triệu còn ưu tú trác tuyệt hơn cả phụ thân mình, bọn họ lại càng hăm hở tích cực, một lòng muốn lật đổ chính thống, phò trợ thánh quân.
Một đám “nịnh Thẩm” lâu năm đang chờ Thẩm tướng anh minh thần võ của bọn họ lạnh nhạt hời hợt mắng chết hoàng đế, đè chết Lý Nghĩa Hải, chấm dứt tảo triều một cách hoàn mỹ, nào ngờ…
Thẩm tướng có lạnh nhạt hời hợt, cũng chấm dứt tảo triều, nhưng không mắng: “Thần, vô sự khải tấu*.”
* Không có việc gì cần tấu bẩm.
Đám người Chu Đống Văn: Hở???
Ung Lý sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, y lập tức đứng dậy, cho Triệu Tuyền một ánh mắt ra hiệu.
Triệu Tuyền lập tức nâng giọng: “Bãi triều!”
Triều hội tan rồi, việc của Lý Nghĩa Hải tạm thời được gác lại, cái gọi là ngày mai lại bàn luôn có rất nhiều biến số.
Toàn thân Lý Nghĩa Hải ướt sũng mồ hôi lạnh, nửa ngày sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Đám người Chu Đống Văn chỉ lạnh nhạt nhìn lão, mà Ô Hoằng Lãng – đối thủ một mất một còn của lão – lại thân thiện tới đỡ lão dậy: “Lý đại nhân, thánh thượng nhân nghĩa, chớ nên quên ơn.”
Lý Nghĩa Hải: “…”
Chu Đống Văn: “Ha.” Rồi phất tay áo rời đi.
Lý Nghĩa Hải thiếu chút nữa đã gào ầm lên khóc: tạo nghiệt rồi, lão đáng ra không nên tham cái hư danh hoàng thân quốc thích kia!
Triều hội đã kết thúc, nhưng vẫn còn Ngự Đình nghị sự.
Giải thích một cách thông tục thì triều hội là trăm quan tụ chung một chỗ, mở một cuộc họp lớn, chủ yếu là hồi báo và tổng kết, rất hiếm khi giải quyết vấn đề trên triều hội.
Ngự Đình nghị sự là họp nhỏ, những người có thể tham gia toàn bộ đều là đại thần nội các nhất phẩm, chỉ vẻn vẹn ba người, nhưng lại nắm quyền quyết định trọng yếu nhất của triều Đại Ung.
Thẩm Quân Triệu thân là thủ phụ nội các và Tả thừa tướng Trung thư tỉnh, đương nhiên là người đầu tiên.
Ngoài ra còn có hai người, một là Tiền Thái sư Tiền Công Doãn – một trong tam công(4), hai là Hữu thừa tướng bù nhìn Tôn Điền Hòa.
Tuy Tiền Công Doãn là đế sư được kính trọng, nhưng lại là một lão cáo già không theo phe nào, cả ngày cứ cười tủm tỉm, trái cũng tốt mà phải cũng được, bản lĩnh xoay theo chiều gió* hạng nhất.
Tôn Điền Hòa là người quen cũ của Thẩm Tranh Minh, cũng là phụ thân của Tôn Thiếu Hoài, cho dù ông giả vờ trung lập đến đâu cũng chắc chắn là Thẩm đảng.
Chú Thích (4) và *
Cho nên người chân chính làm chủ Ngự Đình nghị sự này chính là Ung Lý và Thẩm Quân Triệu.
Lúc trước Tiền Công Doãn và Tôn Điền Hòa chỉ bàng thính cộng phụ họa, nhiệm vụ chính là xoay theo chiều gió, nhưng hôm nay hai vị lão thần này đều hơi đau đầu.
Rõ ràng thánh thượng và Thẩm tướng có ý kiến khác nhau trong việc xử lý Lý Nghĩa Hải, hai người các ông bị kẹp ở giữa, thực sự khó làm.
Ung Lý đã cởi triều phục xuống, y mặc một thân thường phục nhẹ nhàng ngồi trên long ỷ: “Thái sư, về việc xử lý Lý Nghĩa Hải, người* có ý kiến gì không?”
Chú Thích *
Tiền Công Doãn thầm nói: Tới rồi tới rồi, lão thần chỉ có thể bị bệnh cáo lui thôi!
Thân làm đế sư, Tề Công Doãn học rộng hiểu nhiều, cứ mở miệng là trích dẫn kinh điển, thao thao bất tuyệt, người nghe đều cảm thấy dễ chịu, có điều….
Tôn Điền Hòa thầm coi thường: Thơ ca cái con mẹ ông, trọng điểm đâu!
Không sai, Tiền Công Doãn nói một đống lời nhưng lại chẳng đưa ra một kiến nghị nào, sau cùng còn nặng nề chồng thất thở dài vài tiếng, tiếc nuối nói: “Thân thể lão thần hơi kém, có thể xin cáo lui trước không?”
Ung Lý: “……………”
Tiền Công Doãn nắm tay che miệng: “Khụ khụ khụ…”
Vì sợ Thái sư ho ra cả tim phổi nên Ung Lý chỉ có thể nói: “Thân thể người đã khó chịu thì cứ về phủ trước đi.”
Tiền Công Doãn tạ ơn, nhìn từ bước chân lúc ông rời điện, rõ ràng là càng già càng dẻo dai.
Lão cáo già chạy rồi, Tôn Điền Hòa cũng không muốn ở lại làm nhân bánh.
Ông vội chắp tay vào, cũng tuôn ra một đống lời nghe hay nhưng vô dụng, cuối cùng trọng điểm là: “Bệ hạ, họng của thần vô cùng khó chịu, khụ…..
khụ khụ…… khụ khụ khụ……”
Cái lão già này, lại thêm một người muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng rồi.
Ung Lý thực sự không muốn một đấu một với Thẩm Quân Triệu cho lắm, nhưng Tôn Điền Hòa này vốn không chung lòng với y, biến đi cũng tốt, y cũng đỡ phải một chọi hai: “Tôn tướng chớ lao tâm quá độ, trẫm đau lòng.”
Tôn Điền Hòa lập tức cảm kích rơi lệ, lại ca tụng công đức thêm một hồi rồi mới ra ngoài, vội vã bỏ trốn.
Cả Điện Ngự Đình to như vậy chỉ còn lại đúng hai người Ung Lý và Thẩm Quân Triệu.
Ung Lý quan sát thủ phụ nội các một thân triều phục cứng nhắc mà vẫn đẹp không giống người phàm như cũ rồi cố gắng nghiêm mặt nói: “Lý Nghĩa Hải xưa nay khéo léo, sao Thẩm tướng lại vô tình như thế.”
Y cứ tưởng rằng Thẩm Quân Triệu sẽ lập lờ nước đôi khiến mình khó chịu một hồi, nào ngờ Thẩm tướng vừa mở miệng đã nói: “Thần không muốn bệ hạ lập hậu.”
Trái tim của Ung Lý giật nảy lên.
Đám thái giám cung nữ trong Điện Ngự Trình mặt trắng như giấy: trời ạ, Thẩm tướng đây là muốn bày rõ lòng muốn làm phản ra trước mặt bệ hạ sao!
Ung Lý cưỡng chế đè trái tim của mình xuống, bình tĩnh nói: “Vì sao Thẩm tướng lại nói ra lời này.”
Thẩm Quân Triệu liếc mắt nhìn người hầu trong điện rồi nhẹ giọng nói: “Ngày hè nóng nực, trong phòng ngột ngạt, thần đã lâu không đánh cờ với bệ hạ, chi bằng tới Đình Vũ Tạ một lúc.”
Ung Lý: “……”
Cái con mẹ nó chứ*, mỹ nhân kế của Thẩm Chiêu Quân nói đến là đến thật rồi!
Chú Thích *
Lý trí nói với Nguyên Diệu Đế rằng không thể mắc lừa.
Nhưng mà…..
Cam chịu thôi, ai bảo y thích gương mặt này của Thẩm Quân Triệu chứ!
“Bãi giá Ngự hoa viên.” Ung Lý đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng bước ra khỏi Điện Ngự Đình.
Triệu Tuyền sợ run cầm cập lệnh cho cung nhân sắp xếp, may mà Đình Vũ Tạ bên kia thường xuyên có chuẩn bị nên không đến mức luống cuống.
Hai mặt của Đình Vũ Tạ đều là rèm nước, rất mát mẻ sảng khoái, đình cũng đủ rộng rãi, bàn ghế giường đệm đều được bố trí đủ.
Bởi vì quân thần hai người muốn chơi cờ nên cung nhân sớm đã sắp xếp thỏa đáng, bàn cờ khắc hoa, quân cờ trắng đen bằng ngọc, hương trà tràn ra bốn phía.
Tâm trạng của Ung Lý không tồi, lại nhìn Chiêu Quân như họa ở đối diện thì càng thấy cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Quân Triệu nhìn y: “Bệ hạ cầm quân đen?”
Ung Lý: “Ừm.”
Ung Lý vừa định cầm quân cờ đen thì lại bất ngờ chạm phải tay Thẩm Quân Triệu.
Đầu ngón tay Ung Lý hơi bỏng, y nhìn hắn chằm chằm: đã nói là để trẫm cầm quân đen rồi cơ mà, sao ngươi còn tranh!
Thẩm Quân Triệu thực sự cầm lấy quân đen trong tay y, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, sau đó hắn lại liên tiếp nhặt ra ba quân đen nữa từ trong bát cờ, đặt xuống ở bốn góc tinh vị(5).
Chú Thích (5)
Trong lòng Ung Lý hơi ngọt nhưng ngoài mặt vẫn đứng đắn: “Trẫm không cần ngươi nhường trẫm.”
Đúng vậy, Thẩm Quân Triệu không phải muốn cướp cờ đen mà là nhường Nguyên Diệu Đế bốn quân.
Thẩm Quân Triệu nâng mắt nhìn y, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đâu thể nói là nhường?”
Ung Lý bị nụ cười của hắn làm cho choáng váng.
Thẩm Quân Triệu lại nói: “Vốn đều là của người mà.”
Ung Lý: “……..”
Đây nào phải Thẩm Chiêu Quân, rõ ràng là Thẩm Đát Kỷ(6) mà!
Mỹ nhân kế đạo hạnh quá sâu, Nguyên Diệu Đế muốn đỡ cũng không đỡ được!.