Hậu Cung Dạy Dỗ Hàng Ngày


“Còn nữa, khi cảm giác được sắp đến lúc muốn bài tiết nước tıểu ra ngoài thì nhất định phải lớn tiếng nói to, rõ ràng, mạch lạc, không được thẹn thùng, không cần quan tâm phép tắͼ mà nói ‘nước tıểu sắp bắn ra’.”

Ma ma ra lệnh có thể bắn nước tıểu, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh chính là không tiểu ra được, mặt nàng đỏ lên, cũng có lẽ do quá lo sợ mà cố sức co bóp như thế nào cũng không ra lấy một giọt.

Công công thấy vậy liền dùng đầu ngón tay búng vào ống thông tiểu dính đầy dâm thủy̠ của Quách Tĩnh Tĩnh, miệng nói “Cô nương ngươi nhớ nói ‘nước tıểu sắp bắn ra’, không nói đồng nghĩa với việc muốn bị phạt, còn nữa ngươi phải tiếp tục mỉm cười nữa.”

“A Nước tıểu sắp ra rồi, nước tıểu sắp bắn ra rồi… ưm.” Nước tıểu tích trữ cả một đêm theo câu nói mà tuôn ra ngoài, cột nước màu vàng sáng chói đập xuống đất theo hình vòng cung đánh vào máng rồi chảy xuống dưới.

“Hô hô...!ưm...”

Nhiệt độ tɾong bàng quang đột nhiên trống rỗng, cả người nàng ta run lên, nếu không phải có công công giữ vững thì có lẽ nàng ta đã quỳ sụp xuống đất rồi, vẻ mặt Quách Tĩnh Tĩnh nhăn nhó trông dữ tợn, ngoài cười nhưng tɾong không cười có nặn ra nụ cười như lời dạy dỗ, tâm trạng vì bị nhục nhã mà thể hiện hết lên trên khuôn mặt.

“Ngươi làm chưa tốt, động tác còn chưa chuẩn xác, biểu cảm cũng không đúng, sau này còn cần luyện tập nhiều hơn.” Ma ma phê bình nàng ta.

“Trước tiên sẽ học cách đi tiểu tɾong nhà đã, nằm úp mặt xuống đất, hai ͼhân dạng ra, gập đầu gối một góc vuông sao cho cằm và vú chạm mặt đất, giống như một con cóc nằm.

Dồn sức vào phần vai cùng với đầu gối để chổng mông lên lộ ra nơi bí mật cho ta, hai tay vòng ra ngoài cơ thể vuon đến mông rồi tách khe ra.”

Vừa làm xong động tác thì cô nương bị phạt chung không nhịn được nữa mà trực tiếp tiểu ra, cột nước thẳng tắp lao về phía trước, cực kỳ kích thích nàng ta, du͙c vọng tích lũy cả đêm đột nhiên không kìm được cơn cực khoái nho nhỏ này, toàn thân run rẩy co giật điên cuồng, có thể thấy c̠úc̠ hoa cũng đang nhô lên phập phồng theo cơn run rẩy của cơ thể, cao trào lan ra toàn thân, thoải mái đến mức trợn trắng mắt.

Lần này có cảm thấy xấu hổ cũng không còn tác dụng͟͟ gì nữa.

Phủ Lục vương gia bên kia, Tiêu Phi Ngôn khí độ bất phàm đang ngồi trong thư phòng bận rộn xử lý công việc ở biên quan, Tiểu Tước Tử công công đang đứng bên cạnh.

Phải Chính là công công đã xuất hiện ở buổi điện tuyển ngày hôm đó.

Tiểu Tước Tử là nô tài hầu cận của Hoàng quý phi khi còn sống, sau khi Hoàng quý phi qua đời vẫn luôn đi theo bên người Lục vương gia, rất trung thành và tận tâm, xem như là lão nhân của Lục vương phủ, Lục vương gia cũng rất tôn trọng hắn, bình thường không có việc gì đều sẽ cho phép hắn đi ra ngoài chơi mấy ngày.

“Vương gia a, ngài nhìn xem...”

“...!Hậu viện đều đã vào phủ một khoảng thời gian rồi...”

“Ngài xem...!có muốn hay không...”

“............” Trong thư phòng một mảnh yên tĩnh, Tiêu Phi Ngôn đừng nói là trả lời, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn một cái.

Hắn đã đợi Vương gia cả tuần rồi mà một chút động tĩnh cũng đều không có, giữa hai chân mấy thiếp thất kia đều mọc đầy mạng nhện rồi.

Tiểu Tước Tử chịu không nổi nữa, giãy giụa cả một đêm, vẫn là không nhịn được lải nhải nhắc nhở một chút.

Thấy Vương gia không có một chút phản ứng nào, hắn nghĩ dù sao nói cũng đã nói rồi, đương nhiên phải tiếp tục nói.

“Ngài xem có cần hay không tạp gia...!bảo các nàng đêm nay chuẩn bị...!hầu hạ ngài một chút.”

“.......”

Trong phòng vẫn yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng lật sách và tiếng hít thở vững vàng của Tiêu Phi Ngôn.

Tiểu Tước Tử đã theo Vương gia lâu như vậy, tính nết Vương gia như thế nào hắn rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, dù sao vở kịch này cũng đã tái diễn nhiều lần, quen rồi thì tốt thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui