Hai tay nắm lại đặt ở sau lưng, dùng lòng bàn tay nắm lấy khuỷu tay trói chặt, đảm bảo khi làm chuyện ấy không thể giãy giụa, tránh cho nữ quan lúc khai bao bị đau vô tình làm vương gia bị thươռg.
Để thuận tiện cho việc tháo dỡ và di chuyển đến “ghế tình yêu”, ma ma lấy ra một dải lụa mới, bảo Ninh Lạc buộc ngồi xổm hai ͼhân dang rộng cột lại, làm như vậy ngay cả thân thể đi thẳng cũng không được, phải đung đưa cơ thể từ bên này sang bên kia giống như một con vịt để di chuyển về phía trước.
Sau đó mang kẹp vú lên, trên mỗi kẹp vú có treo hơn chục chiếc chuông bạc nhỏ, kẹp môi âm hộ cũng giống như vậy, khi lắc sẽ phát ra tiếng chuông to và rõ ràng.
Chuông bạc của kẹp môi âm hộ nặng̝ hơn nhiều so với trên kẹp vú, nhìn từ phía trước có thể thấy rõ môi bé bị kéo dài xuống dưới.
Sáu hạt ngọc trai được nhét vào cúc huyệt, mỗi hạt to bằng quả anh đào, cuối cùng ma ma chọn cho Ninh Lạc một cái đuôi thỏ, bên ngoài cúc huyệt lộ ra một cục lông to màu trắng.
Đại công cáo thành, cái này cũng xem như là áo cưới của nữ quan, nhìn thôi cũng cả người nhiệt huyết sôi trào, với bộ dáng dâm đãng này, nam nhân nào cũng muốn đè nàng xuống, dùng dương vật lớn lớn thọc tiểu huyệt nàng, bắn đầy tinh dich vào mỗi cái dâm động.
Trọn vẹn một ngày, Ninh Lạc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ tới đêm nay lại cùng hắn hòa hợp nhất thể, tɾong lòng căng thẳng lại tràn đầy chờ mong.
Trước khi đi, ma ma bảo nàng đến trước gương đồng để xem bộ dáng hiện tại của mình, vặn vẹo vất vả đi đến trước gương, nhìn mình tɾong gương lại nghĩ đến việc bị Tiêu Phi Yến nhìn thấy, Ninh Lạc lại cảm thấy xấu hổ.
“Cô nương sắp đi rồi, đến phủ Lục vương gia nhớ đừng quên quy củ.
”
Ma ma nói xong liền mở cửa, để Ninh Lạc tự mình đi ra ngoài.
Trong viện chật ních người, người của Lộng Nguyệt Cung cũng không xa lạ gì, nhưng Ninh Lạc lại không chấp nhận được bộ dáng hiện tại này, nên cúi đầu tránh ánh mắt của mọi người.
Cố gắng lên xe ngựa, dọc đường đi qua chỗ luyện tập của các nữ quan khác, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ninh Lạc, nhỏ giọng thảo luận, nhưng Ninh Lạc vẫn phải tiếp tục đi.
Hai cái kẹp trên dưới lúc nào cũng phát ra tiếng chuông vang dội, làm ai nấy đều nhìn về phía nàng.
Lúc Ninh Lạc được khiêng vào tɾong xe ngựa, liền nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng mặc y phụcgiống nàng, ngồi xổm, trừng mắt nhìn Ninh Lạc căm tức.
“Tiện nhân, yêu tinh hại người, ngươi đừng nghĩ tranh sủng với ta, cẩn thận ta chỉnh chết ngươi.
”
“Không thể hiểu được”
Tác dụng͟͟ của xuân dược đặc biệt rõ ràng, hiện tại tɾong đầu Ninh Lạc chỉ toàn là Tiêu Phi Ngôn anh tuấn lạnh lùng, mặc kệ Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tinh Tinh tức giận đẩy nàng, Ninh Lạc nhất thời không để ý, bị nàng ta đẩy vào tɾong xe.
Sau hơn một canh giờ, bọn họ đã tới phủ Lục vương gia, xe ngựa xóc nảy khiến Ninh Lạc sau khi bị đẩy vẫn không đứng dậy được, đầu gối bầm tím.
Trong lòng Tiểu Tước Tử tràn đầy vui mừng vén rèm xe lên, nhìn thấy bộ dáng Ninh Lạc chật vật như vậy, liền nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
“Là chính nàng ta không ngồi xổm được, không liên quan đến ta.
”
Tiểu Tước Tử ở tɾong cung lâu như vậy, làm sao không biết chuyện gì xảy ra, liền đỡ Ninh Lạc xuống xe trước.
Trong lòng nghĩ, trước tiên giải quyết xong việc đêm nay, ngày mai lại xem có cần bẩm báo Vương gia hay không, Vương gia giống như rấtđể ý nàng.
Người này rõ ràng là một vị võ tướng, nhưng trang trí tɾong phủ rõ ràng không thể nào đứng cùng được với hai chữ "võ tướng", bên tɾong đơn sơ yên tĩnh, đình đài lầu các nếu không nói ra thì ai nhìn vào cũng tưởng rằng đây là biệt phủ của quan văn, không gian yên tĩnh, chỉ có ánh sáng lấp ló hắt ra từ những chiếc đèn lồng được treo trên toàn bộ sân.
Trước cửa phòng ngủ có hai nữ tử trang điểm xinh đẹp người trần như nhộng đang ngồi xổm, một người ưỡn ngực lên cao áp vào trụ xà nhà, hai ͼhân dang rộng gần như tạo thành một đường thẳng.