Bầu trời lạnh lẽo đến cùng cực, tuyết rơi cành đậm hơn, nền đất trắng xoá lại thêm phần trắng xoá, cái lạnh rét buốt vẫn rét buốt vô vàn.
Bức tường cung đỏ au, lại thêm rõ rệt màu tuyết trắng như nổi bật lên hoàn toàn.
Trong điện lạnh đến mức chỉ muốn ngồi yên một chỗ, vì ngồi lâu sẽ ấm, di chuyển sẽ cảm thấy lạnh hơn.
Tiết Đông Chí đã chịu thua, đốt biết bao nhiêu kí than sưởi ấm, vậy mà tiết Đại Hàn lại còn kinh khủng hơn.
Hoàng Diệp ngồi co ro trong chăn ấm, trên người khoác hai, ba chiếc áo len dày, có độ giữ ấm rất tốt.
Nàng ta không chịu được cái lạnh căm căm như thế này, ở nhà với song thân được ân cần chăm sóc, không ngờ vào cung lại chịu khó cực một mình.
Hoàng Diệp lại đâm ra nhớ nhà khôn nguôi, lòng còn gửi áng mây vàng, xa xôi cach trở muôn vàn éo le.
Huyên già ai chở ai che, nữ nhi phận bạc tái tê phách hồn.
Nàng nhìn bếp than tú tách kêu, lại lắng nghe không gian yên tĩnh của tuyết rơi bên ngoài.
Lạnh thì có lạnh, nhưng lại cảm thấy rất yên bình.
Thoáng chốc, tuyết đã không còn rơi nữa.
Sau một quãng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, cũng phảng phất đâu đó hơi ấm của mùa xuân đến gần.
Chắc có lẽ sắp đến Lập Xuân, nên trong lòng hạo hực và sảng khoái như vậy.
Hoàng Diệp ngồi trang điểm, sai Nhân Tâm chải chuốt mái tóc dài óng ả mượt mà của mình, bày ra trên bàn rất nhiều trang sức quý báu, lấp lánh ánh kim.
"Nhân Tâm, ngươi xem hôm nay ta nên điểm trang như thế nào để thỉnh an hoàng thượng và Thái hậu? Chọn giúp ta thử xem!"
Nhân Tâm ngập ngừng một lát, khiêm tốn nói: "Chủ tử, thần thiếp không có mắt thẩm mỹ, chọn bừa sẽ khiến chủ tử mất điểm trước mặt hoàng thượng và Thái hậu ạ!"
Hoàng Diệp hiền hậu cười, chính trực nói: "Nếu như Nhân Tâm đã không có mắt thẩm mỹ, thì ta đây còn biết thế nào là cái đẹp đây? Trước kia, ngươi luôn hầu cận ta, chọn y phục và trang sức cho ta rất đẹp, rất hợp.
Vậy mà nay e ngại, giấu ta hay sao?"
Nhân Tâm liền quỳ xuống, thỉnh: "Chủ tử nói vậy là quá xem trọng nô tì.
Nô tì tự biết hổ thẹn."
Hoàng Diệp đỡ nàng ta đứng lên, ôn nhu trò chuyện thân mật, nhẹ nhàng: "Ngươi cứ chọn cho ta một bộ y phục, xem như là ngươi chọn cho tỷ tỷ của ngươi.
Ta vẫn tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của ngươi, nhất định sẽ vô cùng hợp lý! Ta mặc lên dĩ nhiên cũng sẽ rất đẹp."
Nhân Tâm miễn cưỡng đồng ý, sau khi suy xét một hồi, liền sáng rực đôi mắt tinh anh, nhanh nhảu phát biểu lên ý kiến: "Nô tỳ thấy chủ tử nên chọn y phục có màu nâu trầm ấm có sự kết hợp hài hoà với các hoa văn nổi trội.
Da của chủ tử trắng như tuyết, khoác lên màu nâu trầm thật sự rất hợp, vừa trang nhã, lại gây sự chú ý cao.
Chưa kể, việc cài trang sức và trâm hoa, nên chọn những loại có chạm khắc tinh xảo, không cần phải nhiều, tổng thể năm sáu cái trên đầu là đủ.
Chùm tua rua nên chọn màu đỏ nung, vừa hài hoà y phục, lại bật lên vẻ đẹp ánh ngân của trang sức, chủ tử thấy có được không?"
Hoàng Diệp đồng tình, nói: "Được, cứ thống nhất như vậy!"
Tức thì nàng ta thay y phục, hoàn tất xong cũng đã đến giờ mở cổng ra ngoài.
Nàng đứng trước gương, nhìn qua nhìn lại kiểu nào cũng vô cùng thuận mắt.
Quả nhiên Nhân Tâm luôn là người có thẩm mỹ, không phải nàng đánh giá quá cao, mà là sự thật không thể nào chối bỏ.
Nàng tuy có vẻ ăn mặc đơn giản, nhưng lại vô cùng tinh tế và hài hoà, vừa điềm đạm, thoát tục lại có nét khuây động tâm trí, như mặt hồ thanh thủy êm ả gợn sóng tựa hình khung cảnh thần tiên.
Phục sức giản dị nhẹ nhàng như cành hoa bạch mộc lan trong làn gió, vừa thanh khiết lại trang tĩnh lay động lòng người.
Các nương nương tập trung đông đủ trước cửa Từ Ninh Cung.
Đứng trước là Hoàng hậu nương nương đang được nô tỳ thân cận dìu tay, xếp phía sau là Nghi Quý Phi Thuận Nghiêng Ô Tấn thị, Hiền Phi Ô Lạp Nan Các thị và Cung Phi Lâm thị.
Xếp sau là Thận Hoàng Tần Quý Đế Thượng Châu thị, Nguyên Hoàng Tần Quy Sát Bàng Tống thị, Dung Tần Ba Châm Đằng Sát thị và Giang Tiệp Dư Bát Tế Nhĩ Giai thị.
Tiếng thái giám dõng dạc vang lên: "Khai môn!", cánh cổng to từ từ mở ra nặng nề, nhưng nhanh chóng, mượt mà trong khoảng thời gian ngắn.
Các nương nương bước vào chính điện giữa cung, trên bệ cao, hoàng thượng và Thái hậu uy nghi, chễm chệ sẵn sàng trên đó.
Các nương nương cúi người hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng và Thái hậu! Chúc hoàng thượng và Thái hậu vạn phúc kim an, như ý cát tường."
"Miễn lễ! An toạ!"
"Đa tạ hoàng thượng và Thái hậu!" - Các nương nương đồng thanh đáp, đứng lên và ngồi.
Hoàng thượng nâng nhẹ cánh tay lên, thái giám Phó Hôn liền hiểu ý, cho người đem vào một chiếc hộp phủ một tấm vải mỏng đỏ, đặt ngay ngắn trên chiếc đĩa lấp lánh ánh bạc ánh vàng.
Lệ Hằng dõi ánh mắt trong veo nhìn theo, tò mò không biết bên trong là món quà gì.
Chắc hẳn không chỉ mỗi mình nàng, những nữ nhân khác cũng một lòng như thế.
Nàng giương ánh mắt kiêu hãnh, dù sao bản thân cũng không thiếu bao nhiêu thứ quý giá, đẹp đẽ, hiếm có, nếu bản tính tò mò lộ ra thì không hay.
Sẽ làm ảnh hưởng vận khí của cặp vòng xích kim hoa biếu tặng cho Thái hậu.
Hoàng thượng đích thân mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp trâm làm từ vàng nguyên chất, không pha tạp, vừa xuất hiện đã phản quang ánh sáng mặt trời khiến các nương nương há hốc ngạc nhiên.
Đầu trâm thêu hình hoa thược dược nhiều cánh, tỉ mỉ, đều đặn xếp lên nhau, trông như hoa thật.
Nhụy hoa ở giữa đính hồng ngọc màu đỏ tuyệt đẹp, hai cây trâm cài hai bên điểm thúy sẽ vô cùng lộng lẫy, kiêu sa.
"Nghi Quý Phi, hai cây trâm này, trẫm tặng cho nàng."
Lệ Hằng kinh ngạc, vui cười hành lễ: "Đa tạ ân điển của hoàng thượng!"
Hoàng thượng bước xuống, tự tay cài lên điểm thúy của Lệ Hằng một cách khiêu khích.
Lệ Hằng ôn hòa, nhu thuận cúi đầu xuống, e thẹn ánh mắt nhìn phu quân.
Nàng nhìn sâu trong đôi mắt ấy, một tình yêu nồng cháy đến thiêu đốt tâm can.
Phút chốc nàng lấy lại bình tĩnh, hoàng thượng lại hỏi: "Nàng có thích không? Đây là món quà trẫm tự tay cho người thiết kế.
Trẫm nghĩ nó sẽ rất phù hợp với nàng."
Lệ Hằng nghiêng đầu, không còn dáng vẻ rực lửa, kiêu ngạo như mọi ngày.
Nàng ta như biến thành người khác, hiền thục đoan trang.
Nói: "Hai chiếc trâm này thật sự rất đẹp.
Thần thiếp thật sự vô cùng yêu quý nó."
Hoàng thượng thở phào, nói: "Nàng thích là tốt.
Sau này ta nhất định sẽ làm thật nhiều trang sức cho nàng."
Lệ Hằng cúi người, "Dạ!" một tiếng thật ngọt, cẩn thận từng bước lại ghế ngồi.
Ánh hào quang của hai cây trâm phản lên, lại kết hợp với y phục đỏ rực của Lệ Hằng khiến nàng ta chiếm trọn ánh nhìn của hoàng thượng và Thái hậu.
Hoàng thượng bỗng chú ý đến Hoàng Diệp, khen ngợi: "Thận Hoàng Tần hôm nay ăn mặc đơn giản, nhưng lại vô cùng độc đáo."
Hoàng Diệp cúi đầu: "Đa tạ hoàng thượng khen ngợi.
Thần thiếp cảm thấy mình không có mắt thẩm mỹ, lại sợ hoàng thượng chê cười."
Nàng cười tươi như hoa, gương mặt thêm mười phần sắc khí.
"Mấy hôm trước tuyết rơi dày đặc, ai gia sợ hãi không cho các con đến thỉnh an.
Tại ai gia sợ rằng các con sẽ bị nhiễm lạnh, mắc bệnh thương hàn, ảnh hưởng đến sức khỏe."
Mi Trinh ngồi lắc qua lắc lại, không thể yên ắng dù chỉ một chút, nàng ta nghe hay vậy, liền mở lời: "Thái hậu quả thật rất tốt bụng, luôn luôn nghĩ đến chúng con.
Người đối với chúng con như từ mẫu, hoàn toàn thân thiết với nhau..."
Thái hậu phì cười, nữ nhân này rất biết nịnh bợ, rất khôn khéo lựa lời hài hước để mua vui cho người khác: "Ừm! Các con kính trọng ai gia như vậy, ai gia cảm thấy hoan hỉ trong lòng."
Dù sao trong hậu cung, ai ai cũng cứng nhắc một màu, vô vị nhạt nhẽo.
Có một người như vậy cũng là hơn...
Hoàng Diệp chán nản nhìn qua Bảo Trúc, bần thần nhìn nàng ấy rưng rưng nước mắt, khoé hạnh long lanh ánh nước đọng lại.
Nàng ta rầu đến tột cùng, hai tay bấu chạt vào nhau nén nỗi đau thương.
Tận mắt nhìn phu quân ân sủng người khác như vậy, có ai không đau chứ?
Đau trong trái tim hao gầy rỉ máu, đau trong thân thể úa tàn.
Bảo Trúc mím chặt môi lại, cố gắng im lìm hết mức, không muốn phát ra tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.
Không chỉ mỗi Bảo Trúc buồn bã, Dung Hoa trầm tư suy nghĩ miên man, thứ nàng ta mong muốn là ngôi vị Hoàng hậu cao quý này, nhưng cũng là mong muốn nhất thể đồng tâm với phu quân.
Nàng ta dùng thủ đoạn cướp lấy những thứ thuộc về Ý Lan như vậy, bây giờ lại bị xem là vô hình như vậy, thật tình không phải ai ngồi vào ngai vị Hoàng hậu cũng tốt, cũng được đại sủng ái.
Hoàng thượng lại một lần nữa cho người đem vào rất nhiều hộp quà nhỏ khác.
"Trẫm hôm nay, cảm thấy rất vui, nên ban phát quà thưởng cho lục cung.
Các nàng có thích không?"
Từng người nhanh chóng mở hộp ra, bên trong là những viên ngọc trai sáng lấp lánh vô cùng đẹp.
Dung Hoa nhẹ nhàng cười mỉm, ngước mặt lên nói: "Hoàng thượng tặng cho chúng thiếp món quà quý giá như vậy..."
Chưa để nàng ta nói dứt, hoàng thượng chen ngang vào: "Mặc dù những vật phẩm này đều quý giá,
hoàng cung phong lưu phú quý chắc chắn phải dùng, tuy nhiên ta vẫn còn một ngụ ý khác.
Ta muốn qua đó cố tình cho các nàng biết, trong trái tim ta vẫn còn chỗ dành cho các nàng.
Ta vẫn mong muốn các nàng mãi mãi toả sáng, xinh đẹp rạng rỡ như những viên minh châu, luôn bên ta, lắng nghe ta, ấy mới là phu thê tương thân tương ái!"
Các nàng nghe dạy hay lời, liền cúi đầu dạ ran.
Bảo Trúc nâng niu hộp minh châu trên tay, vui mừng khôn xiết.
"Trong tin hoàng thượng vẫn có ta, hoàng thượng vẫn còn yêu thương ta...!Mặc dù không lộ rõ như đối với người khác, miễn ngài ấy vẫn thương ta...!Là đã toại nguyện lắm rồi!"
Thái hậu nâng cốc trà trên tay, cẩn thận dùng nắp gạt đi luồng khói nóng, bình thản húp một ngụm cho đỡ khác, liền nói: "Các phi tần an phận thủ thường, yêu thương lẫn nhau, kính trọng phu quân, biết điều hiểu chuyện, mới là điều tốt!"
Các nương nương dạ ran.
Thái hậu lại dạy bảo: "Các con nên nhớ, hiền lương thục đức, đoan trang mẫu mực mới là nữ nhân tốt.
Nữ nhân có chức vụ cao trong cung, cần phải có và bắt buộc phải hiểu rõ Nữ tắc.
Đặc biệt là Hoàng hậu và Quý Phi, các con phải biết làm gương để những người kẻ dưới noi theo."
Các nương nương dạ ran.
Thái hậu cười hiền hậu, lại răn bảo: "Các con nên nhớ, sau này dù trong cung nhiều người, hay ít người, mắt ai gia không thể nhìn thấy được thứ dơ bẩn, tai ai gia không thể nghe lời đàm tiếu thị phi, mũi ai gia không thể ngửi được tà khí mê muội.
Nếu có người nào đó vượt quá lời dạy, e rằng yểu mệnh lúc nào không hay biết! Rõ chưa?"
Các nương nương dạ ran.
Hôm nay, Lâm Tịnh Nhu có mặt, lại nhìn thấu dáng vẻ cao ngạo của Thái hậu mà luôn toả ra cái nhìn khinh bỉ, không thể ưa nổi.
Nàng cũng muốn đứng dậy, xin lui cung, nhưng sợ vi phạm quy củ, không khéo bị lôi ra đánh cho đến chết mới thôi.
Thái hậu bỗng chú ý đến nàng, gọi: "Cung Phi hôm nay đã khỏi bệnh chưa? Lần trước nghe nói ốm liệt giường mấy ngày không khỏi.
Ai gia kinh hãi tột độ, dù tuyết ngừng rơi nhưng trời vẫn lạnh, sợ con lại nhiễm bệnh nữa thì rất khổ sở."
Tịnh Nhu đứng dậy hành lễ thận trọng.
Nang không cảm xúc, nói: "Đa tạ Thái hậu đã quan tâm.
Thần thiếp đã khỏi bệnh, hiện cảm thấy rất khoẻ.
Cơ thể thần thiếp yếu đuối bẩm sinh, dĩ nhiên dễ mắc bệnh.
Thần thiếp chỉ cầu xin Thái hậu thông cảm, thương tình bỏ qua."
Thái hậu nghe cũng xiêu lòng, nói: "Được rồi! Ai gia cũng không phải hạng tiểu nhân nhỏ nhen.
Con cái bị bệnh, cha mẹ thương xót vô cùng.
Nếu như con không đến thỉnh an, ai gia mặc định là con bị bệnh.
Còn nếu như quá nghiêm trọng, đích thân ai gia sẽ đến thăm con."
Lâm Tịnh Nhu quỳ xuống: "Dạ! Thần thiếp xin đa tạ Thái hậu."
Sau buổi thỉnh an, Hoàng Diệp và Bảo Trúc dạo một vòng Ngự Hoa Viên.
Mùa đông hoa mận nở khắp, trắng thuần một màu lay đọng lòng người.
Gió lạnh thổi qua, cánh mận bay lả tả, tưởng chừng như tuyết một lần nữa lại rơi, cơ hồ minh châu từ thiên ân rơi xuống.
"Tỷ tỷ, hôm nay muội thấy tỷ buồn.
Là vì hoàng thượng quan tâm Nghi Quý Phi thái quá sao?"
Hoàng Diệp lo lắng đã lâu, tiện thể hỏi luôn cho lòng đỡ bứt rứt.
Bảo Trúc im lặng không đáp, nét mặt rũ xuống như nhành liễu úa tàn, càng khiến Hoàng Diệp lo lắng hơn nữa.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, xúc động: "Không biết tỷ có ích kỷ hay không nữa, nhìn thấy hoàng thượng ân ân ái ái cùng với người khác, tỷ thật sự rất chạnh lòng.
Nhiều lúc chỉ có suy nghĩ cắt ngang câu chuyện của họ, chỉ muốn hoàng thượng sủng ái mỗi mình thôi!"
Hoàng Diệp nghiêng đầu lắng nghe tâm sự, dĩ nhiên cũng hiểu cho tâm tư của nàng.
Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai, ghen tuông thì cũng nữ nhi thường tình.
Hoàng Diệp không tiếc cho kiếp phượng chạ loan chung, chỉ tiếc là tỷ tỷ quá mực si tình, chỉ rước vào thân thêm nhiều điều khổ sở.
Chắc chắn tiện nhân trong cung sẽ lấy yếu điểm này mà quật ngã nàng ta, sẽ chôn vùi mãi mãi trong thâm cung nội chiến.
Bảo Trúc lén đưa đôi tay lạnh lẽo lên lau nước mắt, có lẽ khóc giữa khung trời giá lạnh là điều không tốt.
Hoặc có lẽ không nên khóc lúc này, về cung, ấm áp, khóc sẽ đã hơn, sẽ trút bớt buồn bực bí bách trong lòng hơn.
Bỗng từ đâu có thái giám của Trữ Đức Cung chạy đến, nói: "Nghi Quý Phi giá đáo!"
Bảo Trúc và Hoàng Diệp hành lễ: "Thỉnh an Nghi Quý Phi! Nghi Quý Phi vạn phúc kim an."
Nghi Quý Phi bước đến, tay luồng vào chiếc khăn len, nói: "Hôm nay bổn cung có nhã hứng đi dạo Ngự Hoa Viên ngắm hoa mận, có các muội ở đây, ta không phải ngắm hoa một mình."
Hoàng Diệp vô cảm, vẻ mặt rõ ràng không ưa, nói: "Nghi Quý Phi không rủ hoàng thượng đi cùng sao?"
Nghi Quý Phi nói: "Hoàng thượng còn bận rộn triều chính, thời gian đâu du ngoạn Ngự Hoa Viên với bổn cung?"
Hoàng Diệp lại nhẹ nhàng nói: "Dù sao nương nương cũng chấp niệm đi ngắm hoa một mình, thần thiếp có đi cùng hay không cũng là duyên số.
Hà tất gì phải vòng vo đủ kiểu như vậy?"
Nghi Quý Phi đỏ mặt tía tai, quát: "Ngươi đang nói móc bổn cung à? Bổn cung chỉ muốn cùng các ngươi đi dạo, gắn kết tình tỷ muội.
Dù sao nhập cung cùng nhau cũng đã láu, ngươi đang cố tình ngang ngược?"
Bảo Trúc níu tay áo của Hoàng Diệp, ngụ ý nàng nên cẩn thận.
Hoàng Diệp lại cười: "Nhớ năm ngoái ta nhập cung cùng nhau, nếu không phải thần thiếp can ngăn, chắc chắn việc Nghi Quý Phi ức hiếp kẻ yếu thế hơn sẽ đến tai của hoàng thượng.
Nương nương nói thử xem, sau đó nương nương ỷ quyền cậy thế giương oai tác quái, ai cũng sợ hãi một phần, lại khinh bỉ mười phần.
Nương nương mà biết tỷ muội sao, nếu nàng ấy nhập cung, có lẽ nương nương đã chặn lại xử trí."
Nghi Quý Phi thẹn quá hoá giận thêm bội phần, quát: "Ngươi đubgs là không biết tôn ti trật tự, hỗn xược với người bề trên như vậy? Ngươi có tin ta mượn tay hoàng thượng tống cổ ngươi vào lãnh cung hay không?"
Bảo Trúc sợ hãi phủ phục dưới đất, lắp bắp cầu xin: "Nghi Quý Phi tha tội, Thận Hoàng Tần hồ đồ quá mức, mong nương nương rộng lượng bỏ qua!"
Nghi Quý Phi càng ỷ thế, ngạo nghễ nói: "Ngươi cầu xin cho ả ta như vậy, cũng biết điều đó.
Đúng là Phi vị có khác Hoàng Tần vị đúng thật xếp sau một bậc.
Nể tình nhà ngươi như vậy, ta hôm nay mắt nhắm mắt mở bỏ qua, xem như chuyện không có gì to tát, làm thị phi trong cung."
Bảo Trúc mượn sức tỳ nữ đứng dậy, cả cơ thể run lên từng hồi, sợ hãi Nghi Quý Phi giáng đòn thịnh nộ, làm tổn hại ngọc thể của muội muội.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, không dám thẳng mắt nhìn về phía trước.
Nghi Quý Phi hiên ngang nói tiếp: "Nếu như các muội biết điều, ta luôn luôn rộng bụng bỏ qua.
Còn những người nào không chấp thuận theo ý ta, ắt sẽ vì nhỏ nhặt mà hành xử, không thể không bỏ qua, không thể không soi xét!"
Hoàng Diệp khinh thường Nghi Quý Phi ra mặt, nhưng cũng kìm lòng, không muốn tỷ tỷ bị liên lụy.
Nàng hờ hững nói: "Nếu như không còn vấn đề vì khác, thần thiếp và Hiền Phi xin phép cáo lui, không làm phiền nương nương ngắm hoa nữa..."
Hoàng Diệp nắm tay Hiền Phi vội vàng bỏ đi, để lại Nghi Quý Phi vô cùng tức giận, nhưng không thể làm gì khác hơn.
Đợi đã đi xa, nàng liền tỏ vẻ tức tối: "Đúng là ngạo nghễ."
Bảo Trúc mắng: "Muội có thôi ngay đi không? Ta thấy muội sau khi nhập cung, thông tuệ ngày xưa cũng đã bị gột rửa sạch sẽ hết rồi! Muội còn đôi co với họ, có ngày chết bất đắc kì tử!"
Hoàng Diệp thở dài: "Thông tuệ gì chứ? Muội là vậy, bất bình lên tiếng ai mà lặng câm? Muội chỉ thấy Lệ Hằng ấy giống hệt hoàng hậu Dung Hoa, dùng quyền bề trên mà uy hiếp bên dưới..."
Bảo Trúc dĩ nhiên cũng thấy như vậy.
Hoàng Diệp lại nói: "Chắc nền nếp trong cung là vậy, cậy được gì có thể vươn lên thì cậy thôi.
Hoàng hậu cậy bản thân là Hoàng hậu được hoàng thượng thân phong, Quý Phi lại cậy chức Quý Phi và được hoàng thượng sủng ái.
Không biết chúng ta rồi sẽ ra sao."
Bảo Trúc thoáng buồn.
Hoàng Diệp thoáng nét tâm trạng.
"Thôi, hoa mận nở đẹp như vậy, ta phải ngắm cho đã."
Hoàng Diệp đánh trống lảng, Bảo Trúc lại phản bác: "Hoa kia sớm nở tối tàn, rồi lại khai hương phai sắc..."
Hoàng Diệp cười: "Kìa, tỷ tỷ đừng bi quan vậy chứ?"
Bảo Trúc là vậy, vui cũng buồn, mà buồn lại buồn thêm.
Ngày xưa nàng ta hoà đồng, vui vẻ, nay lại thay đổi hoàn toàn, trầm lặng đến đáng sợ, yên ắng đến tẻ nhạt.
Hoàng hậu và Mi Trinh đang ngồi uống trà ở ngôi tạ nhỏ gần Ngự Hoa Viên.
Mi Trinh cầm miếng bánh quy, ngon ngọt nói với Hoàng hậu:
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp lo sợ thay cho Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu khó hiểu, quay sang: "Muội lo lắng điều gì?"
Mi Trinh nói: "Thần thiếp thấy hoàng thượng sủng ái Nghi Quý Phi nhưng không thể lên tiếng, lại còn để ý đến Thận Hoàng Tần.
Ả ta ăn mặc giản dị, quê mùa, vậy mà được hoàng thượng chú ý.
Không lẽ hoàng thượng yêu thích ả ta hơn nương nương sao? Không sớm muộn ả cũng sớm sinh hài tử, ảnh hưởng đến địa vị của Hoàng hậu nương nương!"
Hoàng hậu nghe nói, ba phần nghi ngờ, bảy phần hoang mang.
Nàng ta dùng toàn bộ khối óc siy nghĩ, phải tìm cách nào đó ngăn chặn cản trở ngay bây giờ.
Nàng ta bình thản, nói: "Vậy nếu Giang Tiệp Dư muội vì ta tranh sủng, tìm cách sinh ra hài tử, chẳng phải ngôi vị của ta sẽ không bị lung lay hay sao? Tốt cả vẹn đường, không lo suy nghĩ."
Mi Trinh nghe nói hợp tình hợp lý, lại ngu ngốc bàn tán với Dung Hoa: "Hoàng hậu nương nương quả nhiên là đúng đắn.
Thần thiếp nguyện một lòng tuân theo ý chỉ, cố gắng hết sức vì bản thân và vì Hoàng hậu nương nương."
Dung Hoa cười độc địa, tay gõ cốc cốc trên mặt bàn.
Nàng ta ngẫm nghĩ hồi lâu, đợi đến tối mới bắt đầu giải quyết.
Bây giờ, mục tiêu chỉ cần nhắm đến Hoàng Diêpj, nhưng vẫn không quên ghì chặt Bảo Trúc Hiền Phi.
Dù sao họ cũng là tỷ muội tình thâm, bị triệt sản chung như vậy muôn phần hợp lí.
Mi Trinh có khiếu phân biệt và chế tạo được hương dược, Hoàng hậu không thể không nắm bắt được thời cơ này, liền tỏ ya với nàng ta: "Muội muội có tài phân biệt và chế tạo hương dược, ngày trước biếu ta một lọ Huỳnh Nghi Hương vô cùng thơm."
Mi Trinh cười ngây thơ: "Dạ phải.
Hoàng hậu nương nương vẫn còn nhớ.
Thần thiếp đã dùng toàn bộ tâm huyết để tạo phẩm biếu tặng cho nương nương."
Hoàng hậu vuốt nhẹ đuôi mày lá liễu, nói: "Bổn cung sao có thể quên? Muội đã đặt cả tấm chân tình như vậy, dĩ nhiên ta không thể không quên.
Ta xem muội như muội muội ruột, muội cũng phải xem ta như tỷ tỷ ruột đó!"
Mi Trinh cung kính dạ, từ nay chấp niệm hai tiếng tỷ tỷ, lai sinh cũng sẽ không quên.
Hoàng hậu tâm cơ, nhỏ giọng nói với nàng: "Nàng thử dùng xuân dược, lại chế tạo ra một dược phẩm quý đặc biệt, để lấy lòng hoàng thượng.
Hoàng thượng chăc chắn sẽ luôn luôn chú ý đến muội, sủng ái cũng sẽ là chuyện sớm ngày diễn ra."
Mi Trinh vâng lời, cũng không hoài nghi dù chỉ là nhỏ nhặt.
Nàng lại nghĩ tỷ tỷ thật lòng yêu thương mình, nên dĩ nhiên không thể nghi ngờ, chống đối.
Nàng ta bất giác nhớ lại tỷ tỷ đã mất của mình năm xưa, nàng ta được tỷ ruột hết lòng chăm sóc, bảo vệ, thương yêu.
Nhưng một ngày tồi tệ diễn ra, mạng sống của tỷ tỷ bị tử thần cướp mất, nàng lại ôm nỗi nhớ nhung đến tận bây giờ.
Nghĩ đến lại buồn, hồn như thoát xác, đắng cay vô cùng.
Nàng ta, vì vậy bây giờ đối với Dung Hoa như người thân ruột thịt, chắc chắn sẽ không hai lời.
Chỉ mong Dung Hoa không ác độc đến mức phũ phàng lại nàng, đẩy nàng vào thế cùng cực trong ngõ tử.
Mi Trinh lẳng lặng hồi lâu, lại lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương đối với thần thiếp luôn luôn là tốt nhất! Không ai trong cung có được phước phần như thần thiếp."
Dung Hoa cười mỉm, nắm tay Mi Trinh, an ủi: "Phải, phải! Ta vẫn luôn yêu thương muội, bảo vệ muội.
Ta cũng có phước phần lắm mới được muội để ý đến đó!"
Mi Trinh khiêm tốn: "Hoàng hậu nương nương đã quá khen, thần thiếp tự cảm thấy hổ thẹn."
Hoàng hậu nheo mắt: "Có gì đâu phải hổ thẹn, ta nói sự thật."
Cả hai laik cười lên, nét mặt rạng rỡ bội phần đẹp đẽ.
Giữa khung cảnh mùa đông tuyết phủ trắng xoá, họ lại toả ra hơi ấm tình người đến lạ thường.
Chắc là như vậy....