Hậu Cung Kế

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Chiêu Dung

Cuối cùng Lưu Vĩnh Toàn tìm được cung nữ kia ở một cái giếng vắng vẻ.

Cơ thể cung nữ kia đã bị phù nước, thiếu chút nữa không nhận ra.

Ở trong cung, quanh năm suốt tháng, một cung nữ như vậy sẽ chết đi mấy người. Chỉ cần không có ý định làm lớn chuyện sẽ lặng yên không một tiếng động.

Bởi vì có Hoàng Thượng nhúng tay, chuyện này không gây ra động tĩnh lớn. Chỉ là Hoàng Thượng cho người tra xét kẻ trong cung tung tin đồn về chuyện này, giết gà dọa khỉ một phen. Địa vị của Triệu hoàng hậu đương nhiên là vững như bàn thạch.

Nhưng đại công chúa vẫn bị Hoàng Thượng giáo huấn một trận. Hoàng Thượng cảm thấy thân là công chúa, nói một cách khó nghe, phải tự mình động thủ đánh người, thật sự là rất kỳ cục.

Người hầu hạ bên người nàng cũng bị hung hăng trách phạt một trận. Nguyên nhân chính là không chiếu cố tốt cho tiểu chủ tử, để tiểu chủ tử làm sai.

Chuyện này không khiến cho trong cung nhiễu loạn quá lớn. Chỉ là ở ngoài cung, lại có người phát hiện vài nhà giàu cung ứng cháo cứu tế, thế nhưng dùng gạo mốc nấu cháo cho nạn dân.

Vốn dĩ ban đầu không có chuyện, nhưng qua một đoạn thời gian, có nạn dân ăn cháo thì bị tiêu chảy, nghiêm trọng hơn còn chết vài người.

Lúc này sự tình mới lộ ra. Lại có người không biết từ nơi nào có được tin tức, biết có những nhà giàu dùng tiền quyên góp để mua gạo, đổi thành loại gạo cũ gạo mốc, chó cũng không thèm ăn, nấu cho nạn dân ăn. Một chút cũng không coi nạn dân là người.

Lần này, những nạn dân trong nhà có người chết vì ăn thứ gạo này không để yên, trực tiếp đi náo loạn.

Không biết ai lan tin, sau đó náo loạn tìm ra nơi trữ gạo cứu tế. Vừa thấy, quả nhiên là thứ gạo cũ mốc đó.

Bọn quan binh tới bình loạn, tất nhiên là thấy được chuyện này. Như vậy tới nay, sự tình đã nháo loạn quá mức.

Nhanh chóng đăng báo cấp trên, bằng không sự tình không thể giải quyết. Phải biết rằng, đây chính là chuyện liên quan đến mạng người. Một khi xử lý không tốt, khiến cho nạn dân phản kháng, đó chính là tội lớn.

Việc này đăng báo đến Âu Dương thủ phụ. Âu Dương thủ phụ vừa thấy bên trong những nhà giàu đó còn có người Vương gia thì có chút do dự có nên đăng báo cho Hoàng Thượng hay không. Rốt cuộc chuyện này quan hệ đến thể diện của nhà ngoại Hoàng Thượng.

Ai biết một khắc do dự này của hắn, nhưng nội các đại thần khác không do dự, tự mình đi bẩm báo cho Hoàng Thượng. Chuyện lớn như vậy, có thể gạt Hoàng Thượng sao?

Hoàng Thượng cũng không phải là Hoàng Thượng của Vương gia, mà là Hoàng Thượng của con dân toàn thiên hạ. Xảy ra chuyện này, Hoàng Thượng có quyền được biết. Hơn nữa, dù là bọn họ dấu diếm không báo, thì Hoàng Thượng không có con đường để biết tin tức sao?

Âu Dương thủ phụ muốn bao che người Vương gia thì cũng nên suy nghĩ cho mọi người một chút. Mọi người không muốn bị quở trách.

Vì thế, chuyện này, Hoàng Thượng đã biết. Hoàng Thượng biết tin, vô cùng tức giận, nổi trận lôi đình, tỏ vẻ nhất định phải tra rõ! Dù có là người Vương gia cũng không ngoại lệ. Chẳng lẽ người Vương gia đã làm sai chuyện thì không phải chịu trừng phạt sao?

Vốn dĩ để cho bọn họ nhận trách nhiệm tiên phong đi đầu, không nghĩ tới là đi đầu như thế này.

Tham ô, chẳng lẽ là giành ích lợi từ đó? Thật đúng là không biết xấu hổ!

Lúc này thanh danh của Vương gia càng khó nghe! Bị người mắng càng nặng nề, hiện tại đã bị người mắng vô cùng thê thảm.

Nói người Vương gia là mua danh chuộc tiếng. Lúc trước lấy tiền ra chẳng qua là vì để cho người khác đều lấy tiền ra, sau đó thu được thu tiền vào túi của mình. Bằng không sao gạo loại tốt lại bị đổi thành gạo mốc hỏng? Phải biết rằng gạo tốt đắt gấp mấy chục lần gạo mốc. Lần này phải thu được biết bao nhiêu tiền.

Tuy rằng cũng có người nhà khác làm như vậy, nhưng ai bảo người Vương gia là nhà mẹ đẻ Thái hậu, ban đầu lại được người khen nhiều nhất?

Không nói người Vương gia thì nói ai?

Vương gia lập tức ở nơi đầu sóng ngọn gió, đến Hoàng Thượng cũng tức giận. Đối với người Vương gia tránh không thoát, không bắt người Vương gia lại đã là không tồi.

Vương thái hậu bên này cũng giận dữ không nhỏ, đập vỡ đồ vật trong phòng mình một hồi.

Thừa ân công phu nhân Trần thị mang theo người lại đây thỉnh tội. Vương thái hậu trút giận xuống, mắng người vài canh giờ liền. Loại chuyện mất mặt này, Vương thái hậu vẫn là lần đầu tiên gặp được.

"Chẳng lẽ ai gia không cho các ngươi ăn, không cho các ngươi uống? Trong cung mỗi lần có đồ vật tiến cống, ai gia đều ưu tiên đưa đến cho Vương gia một phần. Sao các ngươi kiến thức hạn hẹp như vậy, lại vì chút tiền ấy làm ra loại sự tình này? Ngươi có biết hay không, các ngươi khiến nhiều người tức giận? Đã có can đảm làm ra chuyện kia, sao không giấu giếm cho tốt, khiến cho người phát hiện? Có biết hiện tại bên ngoài người ta gọi Vương gia chúng ta là cái gì không? " Vương lột da "! Mặt mũi tổ tông Vương gia đều mất sạch!"

Thừa ân công phu nhân và các phu nhân Vương gia khác có cáo mệnh phụ chỉ có thể quỳ nhận quở trách từ Vương thái hậu. Bởi vì hiện tại người Vương gia xác thật là bị người mắng. Bọn họ cũng không có cách nào, cho nên mới tiến cung tìm Vương thái hậu, hy vọng Vương thái hậu có thể đưa ra chủ ý.

Trên thực tế Thừa Ân công phu nhân cũng biết lão gia nhà mình đi đi tìm Âu Dương thủ phụ. Nhưng Âu Dương thủ phụ tỏ vẻ mình tận lực, Hoàng Thượng cũng quở trách hắn giấu giếm không báo, không xứng làm người đứng đầu nội các.

Âu Dương thủ phụ mau chóng lui xuống, không muốn đến lúc đó khí tiết tuổi già cũng khó giữ được.

Mà Thừa Ân công đi cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không gặp. Nếu có thể mắng một trận cũng tốt. Nhưng đến gặp cũng không gặp, có thể thấy được là không còn đường sống.

Như vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây? Người Vương gia không xong, nữ nhi ở trong cung cũng không xong, liên lụy đến Thái Hậu cũng nhất định là không xong, cho nên Thái Hậu nhất định sẽ đưa ra chủ ý.

Hiện tại để Thái Hậu xả giận cũng là phải. Thừa Ân công phu nhân cũng chịu đựng được.

Vương thái hậu quở trách thời gian dài như vậy, thấy tẩu tử đệ muội nhà mẹ đẻ một câu đều không nói, cũng cảm thấy đủ rồi, lại hỏi:

"Chuyện này rốt cuộc là chủ ý của ai, nói tỉ mỉ cho ai gia. Nếu dám có nửa câu giấu giếm, đừng trách ai gia không nói tình cảm!"

Thừa Ân công phu nhân có thể nói gì, chính là cáo trạng.

Nhưng dù bà không nói, không có nghĩa là không có người khác nói. Dù sao mọi người cũng bị liên lụy rất lớn. Có người nữ nhi, bởi vì chuyện này mà chuyện hôn nhân tốt đã không còn. Còn có rất nhiều cô nương, nhi tử bọn họ coi trọng, bây giờ không đồng ý cưới nữa.

Bởi vì mọi người đều nói người Vương gia chỉ cần tiền, tâm can đen tối. Đi vào nhà như vậy, có phải sẽ bị tính kế đến của hồi môn cũng không giữ được?

Cho nên không tiến vào cửa Vương gia.

Con rể và con dâu tốt đều chạy mất, sao có thể không tức giận?

Huống chi, bọn họ cũng không vớt được chỗ tốt?

Liền có một phu nhân Tam phòng nói: "Bẩm Thái Hậu nương nương, lúc ấy nói muốn quyên tiền, một phòng chúng ta cũng đều đem vốn riêng của chính mình lấy ra, một chút cũng không hàm hồ. Người ta đều cảm thấy là trong chuyện này Vương gia được lợi sao?

Cũng là vì quốc phân ưu, lúc ấy mọi người đều kêu các phòng lấy tiền ra. Sau đó nghĩ trước kia Nhị bá phụ trưởng quản Nội Vụ Phủ, việc mua sắm đều đã quen thuộc, cho nên mọi người liền giao toàn quyền cho người một phòng Nhị bá phụ làm, cũng yên tâm với bọn họ. Nào ngờ người Nhị phòng làm như vậy, hại chúng ta thê thảm! Tiền đã không có, không biết có phải bị người nhị phòng nuốt mất hay không. Hiện tại còn bị người hợp lại cùng nhau mắng. Chuyện này cũng tính là được lợi sao?"

Nhưng Ngũ phu nhân Tam phòng không nói là Thừa Ân công đại phòng đồng ý cho vị Nhị bá phụ kia quản chuyện này. Rốt cuộc Thái Hậu chính là người đại phòng, nói ra, cũng đắc tội Thái Hậu. Tính không ra, dù sao chuyện này là Nhị phòng toàn quyền phụ trách. Chính là nhị phòng sai, nhị phòng ẵm tiền của mọi người, không tìm bọn họ tính sổ thì tìm ai tính sổ?

Người nhị phòng thật đúng là lòng tham không đáy. Đến tiền Vương gia cùng nhau quyên góp cũng dám tham ô, đắc tội tất cả mọi người. Giờ thì hay rồi, người Vương gia ra cửa phải rụt nửa cái đầu, còn bị người ta nói thành tham tiền đến không còn là người!

Quản tam phòng bọn họ làm gì? Chuyện tốt không có phần tam phòng bọn họ, chuyện xấu lại phải cùng nhau gánh vác. Quả thực là quá khi dễ người!

Ngũ phu nhân Tam phòng vừa nói, những người khác không phải nhị phòng và đại phòng đều sôi nổi nói tiếp, là mấy chị em dâu Lục phu nhân nhị phòng. Ban đầu còn dùng gạo tốt, sau đó ngày hôm sau liền bắt đầu đổi thành gạo cũ. Cuối cùng cũng đã đem số gạo tốt đang có đổi thành gạo mốc, đổi với người cung ứng gạo, từ đó kiếm lời không biết bao nhiêu tiền.

Hiện tại túi tiền phình phình, sự tình lộ ra lại thành rùa đen rút đầu, muốn kéo tất cả mọi người xuống nước. Có thể nói, người nhị phòng đã khiến những người Vương gia khác tức giận!

Nếu người nhị phòng được chỗ tốt, có thể phân chia một phần cho các phòng khác, hiện tại cũng sẽ có người nói chuyện giúp bọn họ. Nhưng người nhị phòng từ khi nhị lão thái gia lam sai chuyện ở Nội Vụ Phủ, tình cảnh ngày càng sa sút. Trước nay đều là từ nghèo thành giàu thì dễ thích ứng, nhưng từ giàu thành nghèo thì khó. Trước kia sống tiêu xài phung phí, nào có thể lập tức thay đổi?

Cho nên tiền họ có dần dần không đủ dùng, không đủ dùng thì thiếu tiền, thiếu tiền thì phải tìm cơ hội vơ vét tiền.

Vừa vặn lần này mọi người quyên góp tiền, số lượng còn lớn như vậy. Tiền nhà khác cũng đều giao cho Vương gia bên này. Người Nhị phòng nhìn thấy đây là một cơ hội, cuối cùng tranh thủ cơ hội này.

Nhìn nhiều tiền như vậy đều dùng để cấp cho nạn dân, những người dân chân đất đó cũng xứng được ăn gạo sao?

Dù sao gạo cũ cũng là gạo. Ban đầu người nhị phòng quyết định đổi toàn bộ gạo tốt thành gạo cũ, như vậy tính ra có thể giảm bớt một nửa chi phí. Gạo cũ cũng có thể ăn, cũng có thể lấp đầy bụng. Lại nói, những dân đen này, ai có thể phát hiện ra. Rốt cuộc là gạo cũ vẫn là gạo tốt gạo mới?

Nếu có thể ăn bớt tiền, vì sao không ăn bớt? Cũng có thể bổ sung vào chi tiêu của Nhị phòng. Gia sản của nhị phòng không còn nhiều, có thêm một khoản như vậy sống cũng dễ chịu hơn.

Nào ngờ lòng người càng ngày càng tham. Từ khi nói chuyện đổi gạo với tiệm gạo, người nhị phòng cũng biết tiệm gạo còn có loại gạo mốc, giá cả chính là rẻ không thể rẻ hơn.

Chỉ cần là tẩy thêm mấy lần là không có vấn đề. Nếu như vậy, vì sao không lấy loại gạo mốc để nuốt được càng nhiều tiền?

Như vậy là có thể hạ hơn phân nửa giá tiền, bỏ vào túi tiền của mình. Vì thế bọn họ càng ngày càng to gan lớn mật. Từ ban đầu không có chuyện, sau đó vẫn luôn đổi toàn bộ thành gạo mốc, thẳng đến khi bị người phát hiện cũng không kịp thay đổi, vừa vặn bị bắt được.

Lúc này sự tình lộ ra, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng. Sự tình liền không xong.

Mấy chị em dâu nhị phòng cũng khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ chính mình hối hận. Lục phu nhân nói:

"Thái Hậu nương nương, từ khi phụ thân mất chức đại thần Nội Vụ Phủ, cuộc sống nhà chúng ta càng ngày càng không ổn. Hiện tại tiền ta mua son phấn cũng không đủ dùng, cũng thật sự không có cách nào."

Những người này, lúc trước thời điểm cha chồng mình ở Nội Vụ phủ, cho các ngươi bao nhiêu tiền, cho bao nhiêu chỗ tốt?

Hiện tại không nhớ rõ điểm tốt này, ngược lại cảm thấy một lần mình chiếm tiện nghi như vậy, không phân cho các ngươi, liền muốn hắt tất cả nước bẩn lên người chúng ta? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Ý Lục phu nhân là lúc trước thời điểm có chỗ tốt, các ngươi cũng chỉ nghĩ đến chỗ tốt. Giờ chúng ta sa sút, sao các ngươi không giúp đỡ chúng ta một phen? Ngược lại ở chỗ này lải nhải dài dòng, đẩy hết trách nhiệm lên người bọn họ?

Vốn dĩ chuyện phát cháo này chính là việc khổ sai. Những người khác trong phòng đều không muốn làm, nói cái gì mà cha chồng mình trước kia ở nội vụ phủ nên dễ dàng tìm người. Ta phi, còn không phải đẩy việc khó khăn cho nhị phòng, đến lúc đó có thanh danh tốt, toàn bộ các ngươi đều thơm lây?

Thật là chỉ biết chỗ tốt, không biết chỗ hỏng, quá không biết xấu hổ!

Người mấy phòng quở trách lẫn nhau, đều cảm thấy là đối phương sai, trước mặt Thái Hậu tranh cãi một trận.

Vương thái hậu vô cùng tức giận. Phàm là gia tộc, nếu chính bên trong bất hòa, sẽ dễ dàng bị người lợi dụng sơ hở.

Bà tuyệt đối tin tưởng chuyện hôm nay là có người thêm củi quạt gió. Bằng không nào có bị những nạn dân đó phát hiện dễ dàng như vậy.

Mấy năm nay, người đỏ mắt ghen tỵ với Vương gia nhà bọn họ không ít. Lần này vương gia biến thành như vậy, tuyệt đối là do có người không vừa mắt với Vương gia.

Rốt cuộc là ai đây?

Vương thái hậu có vài ý tưởng khác nhau, không thể thiếu cảnh giác.

Vương thái hậu hỏi Thừa Ân công phu nhân "Kết quả các ngươi thương lượng là có ý tứ gì? Đừng nói các ngươi không có cách nào, ai gia không tin!"

Thừa Ân công phu nhân nói: "Tướng công nói với thiếp thân, gạo mốc là do tiệm gạo. Người Vương gia chúng ta cũng bị che mắt."

Ý là nói muốn đẩy mọi chuyện lên người tiệm gạo, người Vương gia không biết tình, bị lừa mắc mưu.

Thu được lợi lộc đều là tiệm gạo. "

"Hoang đường, chẳng lẽ một tiệm gạo nho nhỏ lại có lá gan lớn như vậy, dám ra tay với Vương gia chúng ta? Ngươi cảm thấy nói như vậy, người khác chịu tin tưởng sao? Ai gia nói cho các ngươi hay, lần này không đẩy ra một người từ Vương gia, sự tình không có khả năng giải quyết!"

Nhưng dù đẩy ra một người, thanh danh của Vương gia cũng bị hao tổn, chẳng qua bớt đi một chút.

Những kẻ này thật ngu xuẩn, ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của mình! Thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Ý Vương thái hậu là muốn thí xe giữ tướng, cho các nàng thương lượng tìm ra một người thế tội, lúc đó mới có thể bình ổn sự tình.

Hoàng Thượng bên kia, bà nguwoif làm mẫu hậu này đi cầu tình, cũng đưa ra một câu trả lời, tin tưởng Hoàng Thượng cũng sẽ không quá tuyệt tình.

Hơn nữa không chỉ phải đẩy ra một người, càng phải giao lại tiền cho nạn dân. Nhưng tiền này phải trực tiếp giao cho quan phủ.

Vì thanh danh Vương gia, số tiền này tính là cái gì?

Về sau tiền nhất định sẽ có, trước tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

"Mặc kệ các ngươi yêu cầu ai nhận trách nhiệm, ai gia đều có thể đảm bảo cho cuộc sống của người nhà hắn về sau vô cùng tốt. Được rồi, người khác đều rời đi trước, ai gia muốn trò chuyện cùng Thừa Ân công phu nhân."

Thừa Ân công phu nhân lưu lại, Vương thái hậu nói: "Không cần mềm lòng, ý của ai gia là đẩy ra một người, có thể khiến người tin tưởng. Nam nhân cũng được, nữ nhân cũng được, ít nhất chỉ phải hi sinh một cá nhân. Như vậy, căn cơ của Vương gia mới không dao động. Đừng tưởng rằng người bên ngoài là kẻ ngốc, tùy tiện một người là có thể lừa gạt bọn họ!"

Thừa Ân công phu nhân Trần thị nói: "Bẩm Thái Hậu nương nương, kỳ thật thần phụ đã thương lượng với lão gia. Chỉ là vừa rồi nhều người quá, thần phụ khó mà nói."

Vương thái hậu nói: "Ai gia biết, cho nên mới để lại một mình ngươi ở chỗ này. Được rồi, ngươi nói đi, ai gia nhìn xem."

Thừa Ân công phu nhân nói: "Nếu vậy chuyện này để người nhị phòng tiếp nhận đi. Trên thực tế cũng là người nhị phòng tham lam nên mới làm ra chuyện này, cho nên hẳn là người nhị phòng gánh vác tổn thất này. Nữ nhân ham món lợi nhỏ, đây cũng là chuyện thường, nào ngờ Lục phu nhân lá gan lớn như vậy?"

Ý tứ chính là biến chuyện này thành nữ nhân tham tài, giảm tổn thất của Vương gia đến thấp nhất. Rốt cuộc rất nhiều nữ nhân đều sẽ vì bảo vệ bản thân và người trong nhà mình. Dù sao muốn đẩy ra đi một người thì cứ trực tiếp đẩy người gây ra chuyện này.

Nếu Lục phu nhân làm ra như vậy chuyện này thì đã không xứng làm con dâu Vương gia. Cho nên Vương gia hưu người con dâu này, sau đó trả lại số tiền đã chiếm đoạt, sự tình có thể giảm tổn thất đến mức thấp

nhất.

Vương thái hậu nghĩ, gật đầu, nói: "Nếu đã thương lượng thì giải quyết sự tình gọn gàng một chút. Đừng để người bàn tán ồn ào, tốt nhất làm ra chút chứng cớ cùng tiệm gạo, làm người tâm phục khẩu phục."

Vương thái hậu đồng ý cái cách làm này, có thể sử dụng một nữ nhân để bình ổn, đó là không thể tốt hơn. Cho nên, gần đây Thừa Ân công và Vương gia làm một loạt hành động, biểu hiện chủ động đến nạn dân trước mặt xin lỗi. Hơn nữa tỏ vẻ thật lòng, nhà mình nhân khẩu nhiều, khó tránh khỏi có người là sâu mọt, cấu kết với người ở tiệm gạo, đổi gạo tốt thành gạo mốc, hại cả nhà, Vương gia bọn họ bồi tội với mọi người.

Sau đó tỏ vẻ bọn họ nhất định sẽ nghiêm trị người làm chuyện ác này, hơn nữa phái người đi đến trong nhà có người chết vì ăn gạo mốc, tặng bạc, tỏ vẻ xin lỗi. Hơn nữa cam đoan, về sau có gì khó khăn đều có thể thượng với Vương gia, nếu bọn họ có thể giải quyết nhất định sẽ giải quyết.

Hơn nữa lấy ra một vạn lượng bạc, một lần nữa giao cho quan phủ, để quan phủ giúp đỡ phân phát cho nạn dân.

Những việc này thật ra làm nạn dân bớt kích động. Nhưng thanh danh của Vương gia rốt cuộc bị hủy một chút.

Tuy rằng nói chính là người nhị phòng làm, nhưng đại bộ phận người hiểu biết lại cảm thấy, nếu không phải người đứng đầu Vương gia đồng ý, ai dám làm ra chuyện như vậy. Hiện tại chẳng qua là đẩy ra một kẻ thế tội, sự tình đã có thể giải quyết. Nhưng đó chỉ là đối với nạn dân, người đầu óc đơn giản, còn những người nhà giàu, ai chịu tin tưởng?

Nhưng trước mắt cách giải quyết này có lợi nhất với Vương gia nhất. Ít nhất không giống ban đầu, bị người mắng thành là vì phú bất nhân.

Cũng chỉ hưu một phụ nhân là có thể giải quyết, cớ sao mà không làm?

Về phần Hoàng Thượng, có Thái Hậu ra tay, Thái Hậu cầu tình với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng thấy Vương gia đã nhận sai và giải quyết, cũng răn dạy người Vương gia môt trận, sau đó phạt bổng lộc tước vị. Chuyện này liền tính là bình ổn.

Trên thực tế, nếu người Vương gia không tham công như vậy, ban đầu quyên tiền liền đem tiền cho quan phủ người, để quan phủ thống nhất phân phối. Cho dù là quan phủ dùng gạo mốc cũng không liên quan đến trên đầu người Vương gia. Rốt cuộc bọn họ chỉ bỏ tiền ra, những chuyện khác đều không liên quan.

Ai biết người Vương gia quá nhiều yêu cầu, còn nhất định muốn ôm vào việc phát cháo. Bởi vì thời điểm phát cháo, mọi đều biết là người Vương gia làm, đối với người Vương gia càng cảm kích. Thanh danh của Vương gia bọn họ trong lòng bách tính càng tốt hơn.

Nhưng người Vương gia chính mình không biết cố gắng, muốn giành ích lợi từ trong đó.

Trách không được ban đầu tích cực quyên tiền như vậy, thì ra là muốn lấy tiền của mọi người cho vào túi của mình.

Nói cái gì mà một mình nhị phòng Vương gia làm chuyện này, nhưng nếu không có người Vương gia đồng ý, nhị phòng có thể dám như vậy sao?

Tất cả đều là lấy cớ!

Bên ngoài chẳng qua là cảnh thái bình giả tạo. Lần này thanh danh người Vương gia chính là tổn thất lớn.

Mà Vương thái hậu và Vương Minh Nhã lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, khẳng định là có người giở trò quỷ, chính là muốn kéo người Vương gia xuống.

Nhưng lúc ban đầu, nếu người Vương gia không tham lam, nhất định muốn thanh danh tốt, cũng sẽ không lập tức ngã đau như vậy.

Người thường cầu toàn, sự vật càng tốt thì khi làm sai chuyện, ở trong lòng mọi người liền cảm thấy không tín nhiệm. Thanh danh Vương gia muốn khôi phục như trước kia nhất định đòi hỏi một thời gian rất dài.

Vương Minh Nhã còn có một chuyện rất buồn bực. Cung nữ ở Ngự Hoa Viên  " tự sát ", nhưng lại bị Lưu Vĩnh Toàn bên người Hoàng Thượng tìm được.

Cái này khác xa so với kế hoạch lúc ban đầu của nàng. Vốn dĩ muốn kéo Triệu hoàng hậu xuống, nào ngờ quân cờ này đã thành bỏ đi.

Khi đó là thời điểm thích hợp, hiện tại dù muốn dùng, cũng không dùng được.

Vương Minh Nhã cũng biết tính đại công chúa dễ dàng xúc động, để nàng ta nghe được người khác, đặc biệt là hạ nhân nói xấu Triệu hoàng hậu, nhất định sẽ xúc động nói ra lời không nên. Sau đó hạ nhân bị nàng ta trách phạt, bởi vì chịu không nổi nên " tự sát ". Triệu hoàng hậu sẽ bị gắn cái tội danh dạy dỗ nữ nhi không nghiêm.

Như vậy Hoàng Hậu nhất định sẽ bị người lên án. Nàng cũng không nghĩ một lần đã có thể kéo Triệu hoàng hậu xuống ngựa. Nhưng có thể khiến Triệu hoàng hậu ngột ngạt, Vương Minh Nhã rất vui.

Rốt cuộc, nàng hy sinh nhiều như vậy, đến hài tử cũng bởi vì tranh đấu mà vĩnh viễn không có. Như vậy bảo tọa Hoàng Hậu, nàng nhất định phải ngồi lên.

Mẫu nghi thiên hạ, vẫn luôn là mộng tưởng từ nhỏ của Vương Minh Nhã, ai cũng không thể ngăn cản!

Triệu hoàng hậu bên này, tất nhiên nghe được tin tức về Vương gia, nhịn không được cười.

Người Vương gia chưa bao giờ để mình Hoàng Hậu này vào mắt.

Kể cả Triệu gia ở bên ngoài, gặp người Vương gia, cũng bị người Vương gia khinh thường.

Bởi vì người Vương gia muốn Vương gia cô nương ngồi lên vị trí Hoàng hậu, đáng tiếc bị chính mình chiếm giữ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, chính mình Hoàng Hậu này, trước kia là thái tử phi, do tiên đế sắc phong. Vương gia bọn họ dù không cam nguyện, cũng không có cách nào. Mấy năm nay, mình nơm nớp lo sợ, tuy rằng bên ngoài không xé rách mặt với người Vương gia, nhưng chuyện Vương thái hậu luôn nhằm vào mình, cũng không cần nhiều lời.

Lúc trước Vương Hiền Phi so với chính mình người Hoàng Hậu này còn uy phong hơn, một chút cũng không có để mình vào mắt.

Hiện giờ Vương Minh Nhã thật ra thông minh hơn nhiều so với Vương Hiền Phi kia.

Nhưng càng là người thông minh, tâm tư càng lợi hại, muốn kéo mình khỏi vị trí Hoàng Hậu, đó là tuyệt đối có ý tứ này.

Chỉ cần mình vô ý một chút sẽ vạn kiếp bất phục.

Cho nên, nàng thà rằng để Võ thị thượng vị, cũng không muốn người Vương gia thượng vị.

Chính là chuyện lần này, Triệu hoàng hậu cười, thúc đẩy một tay cũng không phải việc khó. Ai bảo người Vương gia lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn chộp trong tay. Lúc này đắc tội nhiều người như vậy, về sau đã chẳng còn là cái gì mà " đệ nhất thế gia ".

Lý Già La và Trường Ninh quận chúa lui tới không tính thường xuyên, nhưng một tháng cũng có thể gặp nhau một hai lần. Chủ yếu là Trường Ninh quận chúa tiến cung gặp Lý Già La. Rốt cuộc Lý Già La không có cách nào ra cung.

Lại nói, Quý phi nương nương và Trường Ninh quận chúa thân thiết, tất cả mọi người đều biết. Dù Trường Ninh quận chúa gả cho Uy Viễn Hầu phủ Dương gia, Quý phi nương nương và phi tần xuất thân Dương gia có chút mâu thuẫn, nhưng cũng ngăn không được Trường Ninh quận chúa và quý phi nương nương kết giao.

Phải biết rằng mẫu thân Trường Ninh quận chúa Vĩnh Xương trưởng công chúa hưu Phò mã, ở bên trong Trường Ninh quận chúa tác dụng rất nhiều. Một cô nương đến cha đẻ mình cũng không cần, ngươi có thể nói nàng vì e dè nhà chồng mà phân rõ giới hạn với Quý phi nương nương? Đó là không có khả năng.

"Nương nương, tất cả đều đã an bài tốt, ngài có thể yên tâm." Trường Ninh quận chúa cười nói.

Lý Già La gật đầu, hỏi: "Người Vương gia đã tìm ông chủ tiệm gạo?"

Trường Ninh cười nói: "Nương nương liệu sự như thần. Nhưng trước đó ông chủ tiệm gạo kia đã có chuẩn bị, tất đều là dựa theo quy củ. Hắn chỉ biết có người muốn mua gạo tốt, lại đổi thành gạo mốc. Tất cả tiền bạc đều theo quy củ. Hắn chỉ lo làm buôn bán, loại gạo khác nhau đều không trộn lẫn hợp, cho nên không thể đẩy trách nhiệm lên trên người hắn."

Huống chi, nếu vương gia thật sự nghĩ lấy ông chủ tiệm gạo ra làm khiên chắn, như vậy khẳng định Vương gia sẽ càng bị người thóa mạ. Tiệm gạo người ta còn không phải làm ăn buôn bán sao?

Ngươi lại không nói, ngươi dùng gạo này làm gì? Hắn trả tiền một chút cũng không thiếu. Đang lúc mua bán, nào có quản gạo này của ngươi từ nơi nào đến?

Nếu là một thương nhân, cuộc mua bán này ngươi có làm hay không?

Nhưng ông chủ tiệm gạo cũng đã chuẩn bị tốt. Nếu thật sự đẩy hắn ra gánh trách nhiệm, như vậy hắn đã an bài xong cho vợ con già trẻ ở nhà. Chỉ cần bọn họ không bị liên lụy là được.

Nhưng cứ như vậy, có thể khiến thanh danh Vương gia trở nên càng khó nghe, cái kia cũng đáng.

Lý Già La nói: "Qua một thời gian, sự tình không còn cao trào như vậy, cho ông chủ tiệm gạo này về nhà đi thôi. Bổn cung sợ hiện tại Vương gia cam chịu, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái, tìm hắn gây phiền toái."

"Nương nương yên tâm, mẫu thân của ông chủ tiệm gạo đã bệnh nguy kịch, hắn cũng chuẩn bị về quê. Tốt xấu có thể thấy mặt mẫu thân mình lần cuối."

Lý Già La nói: "Trước khi hắn đi, an bài những người này, đi gây phiền toái cho ông chủ tiệm gạo."

Trường Ninh vừa nghe cảm thấy cao minh. Có người khó dễ tiệm gạo, như vậy người này sẽ là ai đây? Đại bộ phận người đều sẽ nghĩ đến là người Vương gia.

Bởi vì người Vương gia xui xẻo, cho nên phát tiết lên tiệm gạo người ta, gây khó dễ tiệm gạo. Ông chủ tiệm gạo không thể trêu vào người Vương gia, cho nên mới thu thập đồ đạc, về quê.

Lần này, sẽ rất nhiều người đồng tình với ông chủ tiệm gạo.

Đương nhiên, nếu người Vương gia không tìm ông chủ tiệm gạo càng tốt, nhưng người Vương gia có khả năng không tìm sao? Tuyệt đối không có khả năng. Cho nên còn không bằng *tiên hạ thủ vi cường* (ra tay trước chiếm ưu thế), khiến ông chủ tiệm gạo mau chóng thoát thân.

Sau khi Trường Ninh trở về, dựa theo an bài của Võ quý phi, đi sắp đặt mọi chuyện.

Chẳng qua là ở thời điểm người Vương gia tìm tới cửa, thương lượng giá cả gạo mốc. Gạo mốc đương nhiên là giá rẻ nhất. Nếu người Vương gia không động tâm, như vậy sự tình sẽ không thành. Cái này cách nói, cũng chỉ là giới thiệu sản phẩm, nhưng người Vương gia động tâm, như vậy chính là tự người Vương gia lòng tham không đáy. Bọn họ nhưng không cưỡng bách người Vương gia đi mua gạo mốc, chẳng qua là nói giá cả gạo mốc xuống rất thấp thôi.

Tất cả đều đều do người Vương gia gieo gió gặt bão.

Cho nên khi ông chủ tiệm gạo bị một đám người không rõ thân phận đập phá cửa hàng, ông chủ tiệm gạo cảm thấy không sống nổi ở kinh thành nữa. Hơn nữa mẫu thân ở quê thời gian không còn nhiều lắm, đành phải chuyển nhượng cửa hàng. Thời điểm chuyển nhượng cửa hàng, ông chủ tiệm gạo thương tâm không thôi. Sao hắn lại xui xẻo như vậy, đắc tội người Vương gia. Người ta tìm hắn tính sổ, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể vứt bỏ kế mưu sinh trong tay. Phải biết rằng tiệm gạo này của hắn một năm có thể kiếm rất nhiều tiền.

Ông chủ tiệm khóc lóc thảm thiết, cũng có một số người ghi nhớ trong lòng.

Mọi người càng khắc sâu nhận thức rằng người Vương gia ương ngạnh.

Đúng vậy, ông chủ tiệm gạo người ta chỉ là người làm ăn, ngươi muốn mua loại gạo gì, còn không phải các ngươi định đoạt? Người ta lại không thiếu tiền ngươi. Hiện tại bởi vì lòng tham của nhà mình, xảy ra chuyện lại liên lụy đến trên đầu ông chủ tiệm gạo. Các ngươi có còn phân rõ phải trái lý lẽ không?

Quả thực là thật quá đáng!

Khi dễ người khác như vậy, về sau ai còn dám làm ăn mua bán với người Vương ra. Chỉ có vào không ra, đến lúc đó bị lột da cũng không biết.

Quả nhiên người Vương gia không hổ là " Vương lột da ", một chút cũng không sai!

Thừa Ân công trở lại quý phủ, trên mặt mang theo tia lạnh. Hắn quả thực tức giận đến muốn mệnh. Vốn dĩ sự tình đều đã sắp bình ổn, sao lại làm ầm ĩ lên.

Thừa Ân công phu nhân Trần thị thấy trượng phu đen mặt, người khác cũng không dám tới gần, bà làm thê tử, tiến lên hỏi: "Lão gia, sao lại không vui như vậy? Là ai khiến ngươi tức giận?"

Thừa Ân công nói: "Ai khiến ta tức giận? Nhà này sinh ra toàn con cháu bất hiếu, ta tức giận cũng là đúng thôi!"

"Lời này của lão gia là có ý gì? Đã xảy ra chuyện gì?" Trần thị vội hỏi nói.

Từ sau sự kiện gạo mốc, người Vương gia đều rất khiêm tốn, khiêm tốn không thể khiêm tốn hơn. Hận không thể biểu hiện tốt nhất.

Trần thị hoàn toàn không biết, bên ngoài người Vương gia lại gặp rắc rối.

"Phát sinh chuyện gì ư? Nói ra ta cũng hổ thẹn. Người Nhị phòng phái người đến phá tiệm gạo của nhà người ta. Nhiều người đều trông thấy. Lúc này, Vương gia không muốn nổi bật cũng không được!"

Cái gì? Người Nhị phòng đập phá tiệm gạo? Trần thị hỏi: "Là tiệm gạo bọn họ mua gạo mốc?"

"Không phải nhà hắn thì nhà ai? Lúc trước người Nhị phòng nói là ông chủ tiệm gạo khiến người ta mua phải gạo mốc. Hiện tại nhị phòng bọn họ không chỉ ném mặt mũi, cũng ném bạc. Ngươi có biết hay không, cái này không phải mặt mũi nhị phòng bọn họ, là mặt mũi Vương gia chúng ta đều mất hết!"

Thời điểm nên khiêm tốn lại làm ra chuyện như vậy, đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?

Lại đẩy Vương gia đến nơi đầu sóng ngọn gió, thanh danh càng tệ hơn.

Tuy rằng cái tiệm gạo kia không đáng nhắc tới, nhưng ngươi làm như vậy, chính là không đúng.

Trần thị hít hà một hơi, tại sao lại như vậy?

Ngươi dù có tức giận với tiệm gạo, cũng chờ thời gian dài, lại chậm rãi đối phó người ta cũng được. Hiện tại lúc này phá cửa hàng của người ta, cái này không phải càng làm cho thanh danh Vương gia không dễ nghe sao?

"Lão gia, chuyện này có thể là hiểu lầm hay không?"

"Hiểu lầm? Nếu là hiểu lầm thì tốt rồi. Ngươi không biết, hiện tại ở bên ngoài ta nhìn thấy đồng liêu, người khác chế giễu ta, ta đều nhẫn nhịn không nổi nữa. Ta thật muốn đánh người!" Thừa Ân công trực tiếp chật vật hồi phủ, trong khoảng thời gian này cũng không dám ra cửa.

Mà chờ tới lúc bọn hắn bắt được đám người nhị phòng đi bồi tội với ông chủ tiệm gạo, ông chủ tiệm gạo người ta cũng sợ tới mức không chịu được, đã sớm chuyển nhượng cửa hàng, sau đó trở về quê rồi. Đến cái cơ hội đến trước mặt người ta xin lỗi cũng không có, cứ nghẹn khuất như vậy, thật là khó chịu muốn chết.

Người của nhị phòng đến phá cửa hàng chẳng qua là uống nhiều quá rượu. Trong khoảng thời gian ngắn hơi men dâng lên, sau đó trong lòng không thoải mái, cũng không biết nghĩ như thế nào, liền mang theo người chạy tới tiệm gạo, đập phá một trận.

Sau lại mới biết được, thì ra là người nhị phòng có người oán giận. Vốn có thể không cần hưu Lục phu nhân, chỉ cần đẩy tội danh cho ông chủ tiệm gạo, nói là ông chủ tiệm gạo tham tiền, đổi gạo tốt thành gạo mốc, người Vương gia chẳng qua là mắc mưu bị lừa. Nào ngờ người trong nhà không đồng ý, cũng chỉ có thể đẩy Lục phu nhân ra gánh trách nhiệm.

Mà người uống rượu gây chuyện này lại đúng là nhi từ Lục phu nhân. Trong lòng hắn vì mẫu thân mình bị hưu mà không thoải mái, liền nghĩ ra cách này để trả thù. Uống rượu vào, rượu làm người trở nên phóng túng, hắn mượn rượu làm ra chuyện này.

Kết quả bị rất nhiều người vây xem, tất cả mọi người đều đã biết. Hình tượng người Vương gia càng rơi xuống một tầng.

Chuyện này, Thừa Ân công phu nhân còn không dám nói với Vương thái hậu. Chuyện lần này sẽ khiến Vương thái hậu vô cùng tức giận.

Nếu lại biết chuyện bà thật vất vả mới tạm dìm xuống, lại bị khuấy đảo lên, còn không tức chết.

Cho nên Thừa Ân công phu nhân chỉ có thể kể với Vương Minh Nhã. Cô em chồng và nữ nhi ruột không giống nhau, không thể nói với cô em chồng, nhưng có thể nói với nữ nhi.

Vương Minh Nhã nghe xong nói: "Đây là cùng chung vinh nhục. Trong nhà nhị thúc tổ, sao một chút đúng mực cũng không có? Lần này làm ra nhiễu loạn lớn như vậy, chúng ta cũng bị tai vạ. Hoàng Thượng đã lâu không tới nơi này của ta. Nhưng thật ra ta không thèm để ý, chỉ là Ngũ hoàng tử vẫn muốn gặp phụ hoàng."

Thừa Ân công phu nhân nói: "Tuy rằng Ngũ hoàng tử đã không còn mẹ đẻ. Nhưng ngươi rốt cuộc còn trẻ, cũng có thể sinh. Đến lúc đó ngươi sinh cốt nhục của ngươi, Ngũ hoàng tử này ngươi tính xử trí như thế nào?"

Thừa Ân công phu nhân không tán thành nữ nhi của mình nuôi Ngũ hoàng tử. Đâu phải không thể sinh, hiện tại nhận nuôi một hoàng tử, cũng chính là danh phận dưỡng mẫu, đến lúc đó xử trí thế nào?

Đối hắn tốt hay không tốt, đều là vấn đề. Đừng xem thường hài tử, chúng rất mẫn cảm. Nếu thái độ lãnh đạm, nó sẽ cảm giác ra. Về sau nếu là nhìn nữ nhi của mình đối xử với con ruột của nàng càng tốt, trong lòng nó sẽ nổi lên ác ý, vậy không xong.

Vương Minh Nhã nói: "Nương, người yên tâm, ta đều sẽ xử lý tốt. Kể cả ta có cốt nhục thân sinh của mình, ta cũng sẽ xử lý thích đáng, lại hữu dụng, để Ngũ hoàng tử trở thành một cánh tay cho hài tử thân sinh của ta, cũng tốt hơn đơn thương độc mã. Tiểu hài tử dễ dưỡng tính tình, đến lúc đó trong lòng hắn cảm kích ta, tự nhiên sẽ rất tốt với ta."

"Ngươi minh bạch như vậy, ta còn có thể nói cái gì? Chỉ là chuyện lần này của Vương gia, liên lụy ngươi." Thừa Ân công phu nhân nói.

"Nương, người nói cái gì vậy? Không có Vương gia sẽ không có ta hiện tại. Người đi trở về, bảo phụ thân cấp triệu tập người trong tộc, nghiêm trị chuyện này. Chúng ta không thể nuôi dưỡng kẻ gian, miễn cho về sau làm ra nhiễu loạn lớn hơn nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui