Hậu Cung Kế

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: An Thục Phi

"Vẫn là phong cảnh Giang Nam tốt, cái thời tiết này, dù là trời mưa cũng chỉ là mưa phùn mênh mang, làm cả người cảm thấy thực thoải mái." Lý Già La ngồi ở trên xe ngựa, ngắm nhìn mưa nhỏ lất phất bên ngoài, không khỏi cảm khái.

Toàn bộ không khí, đều trở nên mềm như bông.

Hiện tại đã là mười năm sau, nàng và Hoàng Thượng đang cải trang vi hành. Mấy năm trước ở trong hoàng cung, nàng lại tiếp tục sinh hai đứa nhỏ, mãi đến khi lão Bát đã năm tuổi nàng mới có thể cùng Hoàng Thượng túi lớn túi nhỏ bắt đầu chuyến đi. Thật ra lão Bát quá bám người, một hai phải đòi đi theo cùng, nhưng không biết Lạc Nhi nói với hắn cái gì, hắn mới từ bỏ chuyện muốn cùng đi.

Hiện giờ đã qua mười mấy năm, Thái tử Tiêu Lạc đã đại hôn, Hoàng Thượng cũng yên tâm buông xuống tất cả chính sự trên tay, có thể nói, hoàn toàn làm một người phú quý nhàn rỗi.

Tứ hoàng tử Tiêu Uyên cũng đã ra cung khai phủ, chỉ là hắn không vội thành thân. Hắn nói là thành hôn liền thêm một người quản hắn, hắn sẽ không được thoải mái.

Lý Già La cũng không có quản hắn, nam hài tử mà, chờ hắn chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ nghĩ tới thành gia lập nghiệp. Trong khoảng thời gian còn chưa có thành thân này, phải thoải mái mà chơi đi! Hài tử nàng - nàng biết, đều là hiểu rõ trong lòng, dù hắn cả đời không thành thân, Lý Già La cũng sẽ không giống như người khác mà nhất quyết ép buộc hắn phải thành thân.

Hoàng Thượng cười nói: "Kỳ thật Tái Bắc cũng không tồi, nơi đó hơi hoang dã một chút nhưng là hoang dã cũng có chỗ tốt của hoang dã. Người nơi đó đều mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu, dân phong cũng bưu hãn, tuy nhiên thường thường cái dạng người này ở trong chiến sự mới có thể không e sợ mà dũng cảm tiến tới."

"Lão gia nói vậy khiến ta cũng muốn đi Tái Bắc. Đọc ở trong sách thấy người nơi đó ăn thịt nướng đều là nướng cả con rồi ăn. Lúc ăn thì trực tiếp dùng chủy thủ để cắt ra." Lý Già La cười nói.

"Chúng ta có rất nhiều thời gian, không cần vội, cứ chậm rãi mà đi. Hiện tại phía Tái Bắc cũng rất ổn định, đi qua đó cũng không có gì phải sợ."

"Lão gia, phu nhân, phía trước là đã tới sông Phú Xuân." Thị vệ bẩm báo.

Ở bên ngoài, bọn họ đều biến thành lão gia cùng phu nhân, mười mấy năm nay hai người đều ổn trọng hơn không ít. Lý Già La nghĩ, chính mình đã sắp phải làm tổ mẫu rồi còn không ổn trọng thì thật không nói nổi.

Nay con dâu cũng đã có rồi, thật là năm tháng thoi đưa, con người già đi nhanh chóng, không muốn cũng không được.

Nhưng Hoàng Thượng lại cảm thấy Lý Già La không hề thay đổi, trừ bỏ khí chất càng tốt ra, dung mạo nàng tựa hồ như không có chút khác biệt nào.

Từ sau khi Hoàng Thượng ba mươi tuổi liền bắt đầu để râu, ngược lại càng uy nghiêm hơn. Có điều bởi vì Lý Già La không thích râu dài cho nên hắn chỉ để lại một chút râu ở trên mép, phía dưới thì không có.

Đại hoàng tử dù bệnh tật nhưng cũng đã đại hôn, Hoàng Thượng sớm đã cho Đại hoàng tử phong vương, khai phủ, sau đó cũng ban hôn cho hắn. Có thể nói, so với Thái tử, thì Đại hoàng tử thành hôn sớm hơn nhiều, nhưng bởi vì thân thể như vậy nên đến bây giờ vẫn chưa có một đứa con nối dòng nào.

Có thể sống là tốt rồi. Đối với Đại hoàng tử, Hoàng Thượng yêu cầu không cao. Giữ khuôn phép mà sống, cũng sẽ không có ai gây bất lợi gì cho hắn.


Đại công chúa đã sớm có mấy hài tử, Hoàng Thượng cũng đã làm ngoại tổ phụ từ nhiều năm trước.

Bản thân hắn lớn hơn Lý Già La bảy tám tuổi, hiện tại thấy Lý Già La không hề già đi chút nào, ngược lại bản thân hắn thì đang bị tuổi tác kéo đi nên có đôi khi cảm thấy hơi sốt ruột trong lòng.

Cho nên hắn mới không màng đến mọi chuyện, muốn mang theo Lý Già La đi ra ngoài dạo chơi, không thể chỉ chút nguyện vọng này mà cũng không thể thực hiện được. Từ nhiều năm trước, hắn liền dẫn theo Thái tử xử lý chính vụ, hiện tại buông tay cũng không lo lắng chút nào.

Nghe nói cá chép trên sông Phú Xuân đặc biệt ngon, cho nên bọn họ liền tới nơi này. Thuê một cái thuyền ở bờ sông, trong cảnh mưa phùn, bọn họ ở trên sông thả câu ngắm cảnh, như vậy tuyệt đối là hưởng thụ.

""Nón lá biếc, áo tơi xanh; Gió nghiêng mưa nhẹ chẳng nên về" [1] chính là loại ý cảnh này.

[1] trích bài thơ Ngư Ca Tử Kỳ 1: Thanh nhược lạp, lục thoa y; Tà phong tế vũ bất tu quy

Chủ thuyền là người chuyên chèo thuyền trên sông Phú Xuân này, nhìn một đoàn người của bọn họn liền biết là nhà đại phú đại quý, nhìn khí thế tuyệt đối không phải người bình thường.

Có điều ra cửa làm ăn buôn bán, chính là hạn chế hỏi han, có bạc là được.

"Bên ngoài tuy chỉ là mưa nhỏ, nhưng rốt cuộc là mùa xuân, đừng để bị cảm lạnh. Để cho bọn họ câu đi." Hoàng Thượng nói với Lý Già La "Chúng ta an vị ở bên cửa sổ này ngắm phong cảnh, cũng là một loại lạc thú."

Chủ thuyền kia cười nói: " Lão gia cùng phu nhân cũng thật ân ái nha."

Trước nay hầu như đều là các lão gia mang theo sủng thiếp ra đây, có điều thường thì vị tiểu thiếp kia trẻ đến mức đủ để làm nữ nhi của nam nhân đó. Hai vị này nhìn lại không giống vậy, vừa nhìn liền thấy là phu thê đàng hoàng, một tiểu thiếp không thể có được khí chất như vậy.

Có điều nếu Lý Già La biết được suy nghĩ này chắc chắn sẽ nói giỡn lại: ngươi nói cũng thật chuẩn, nàng còn không phải là một tiểu thiếp sao? Đương nhiên, nàng cũng không phải có hối hận, làm thiếp hoàng gia cũng không có gì mất mặt, huống chi, những năm gần đây những gì nàng đều có được tất cả mọi thứ bản thân muốn, vị trí chính thê kia, nàng hà tất phải hùng hổ doạ người, một hai ép Hoàng Hậu nhường ra làm chi? Gây ra lắm phiền toái như vậy để làm gì? Mọi người đều đã có được thứ bản thân mình muốn, cứ như tình trạng hiện tại là quá tốt rồi.

Bởi vì chủ thuyền nói ngọt, Hoàng Thượng sai người thưởng cho hắn, vì trước đây đã từng ra ngoài nên biết thưởng bao nhiêu là không bị hớ. Bởi vì nếu cứ khoe giàu thì thứ chờ bọn họ chính là phiền toái, cho nên thưởng cho chủ thuyền cũng chỉ là mức bạc mà các nhà giàu bình thường hay thưởng cho hạ nhân.

Chủ thuyền được thưởng bạc, tự nhiên là ngàn ân vạn tạ, hầu hạ càng ân cần hơn. Vốn dĩ đã rất lâu rồi hắn không tự mình xuống bếp nữa, nhưng lần này đột nhiên hắn liền có cái hứng thú kia. Đám người câu được một con cá chép lớn, hắn tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc toàn món cá: canh cá, cá kho, cá hấp... nhìn thấy liền muốn ăn.

Thê tử của hắn ở trong bếp hỗ trợ, cười nói: "Bình thường bắt ngươi động tay vào một chút thì ngươi liền ầm ĩ lên như muốn mạng của ngươi vậy, hiện tại sao lại có hứng thế này? Không phải uống lộn thuốc đấy chứ."

Chủ thuyền nói: "Ngươi biết cái gì? Khách của chúng ta hôm nay ấy, ta thấy không phải người bình thường, chúng ta ở trên mặt sông này nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên ta nhìn thấy đôi phu thê có khí chất như thế đấy. Ta đoán là quý nhân từ kinh thành tới, không phải nên hầu hạ cho tốt à?"

Thê tử của hắn lại nói: "Quý nhân từ kinh thành, mấy năm nay chúng ta gặp được cũng không ít, đến mức phải như vậy sao?"


Chủ thuyền đáp: "Không nói rõ với ngươi được, ngươi cứ hỗ trợ cho ta đi, đừng nói năng linh tinh gì, bằng không ta không để yên cho ngươi đâu đấy!"

"Đã biết, đã biết! Ta còn không có mắt nhìn sao? Đúng rồi, Hương Xảo đâu, cũng đừng để cho nàng lại lên trên thuyền, nếu làm ra chuyện xấu mặt, ta sẽ không khách khí nữa đâu!"

Hương Xảo là nữ nhi của tỷ tỷ chủ thuyền, bởi vì tỷ tỷ và tỷ phu của hắn qua đời cho nên chủ thuyền đưa nàng về nuôi.

Ai biết cô nương này tuy người không lớn, nhưng thật ra tâm lại rất lớn. Có một lần, thừa dịp phu thê chủ thuyền không chú ý, nàng chạy đến phía trước đi chiêu đãi khách, làm cho lão bản cùng thê tử rất là xấu hổ. Bởi vì Hương Xảo kia làm vẻ ta đây, thật là quá mất mặt. Nói đơn giản chút chính là muốn trèo cao, thấy người ta phú quý liền muốn khoe khoang ở trước mặt người ta, chắc trong lòng nàng còn nghĩ: nói không chừng sẽ được quý nhân coi trọng, sau đó liền thành chim sẻ biến phượng hoàng.

Từ sau sự kiện kia, chủ thuyền không cho Hương Xảo này xuất hiện trước mặt khách để tránh nàng gây ra chuyện xấu hổ gì.

Chủ thuyền nghe xong nói: "Ta còn không biết nặng nhẹ à, đã sớm bảo nàng đi về rồi, ở trên thuyền làm trò còn ra cái gì?"

Hắn cũng rất bực bội với đứa cháu gái không biết tự trọng này, vốn dĩ hắn nghĩ nuôi lớn nàng, sau đó tìm một gia đình môn đăng hộ đối, cho thêm một bộ của hồi môn, cũng coi như là bản thân làm cữu cữu đã tận tình tận nghĩa. Ai ngờ tâm tư Hương Xảo rất lớn, một lòng muốn đi vào nhà phú quý.

Nhưng chờ đến khi chủ thuyền đưa đồ ăn lên, liền thấy đứa cháu gái kia đang đứng ở một bên. Trong lòng hắn lộp bộp một cái. Nàng lên thuyền từ khi nào? Sao đã tới nơi này rồi?

Chủ thuyền cười với Lý Già La cùng Hoàng Thượng: "Hai vị khách nhân, đây là Toàn ngư yến (bàn tiệc toàn món cá) đặc sắc của sông Phú Xuân chúng ta, xin mời từ từ thưởng thức."

Sau đó hắn vội vã kéo Hương Xảo về "Đây là cháu gái bên ngoại của tiểu nhân. Nàng không hiểu quy củ, va chạm các khách nhân, ta xin ở đây tạ lỗi với khách nhân!"

Chủ thuyền chắp tay thi lễ thật sâu.

Lý Già La hỏi chủ thuyền: "Lão bản, đây là cháu gái bên ngoại của ngươi? Vậy phụ mẫu của nàng đâu?"

Trong lòng chủ thuyền lộp bộp một chút, không phải đứa cháu gái này của mình làm ra cái chuyện không tốt gì rồi chứ? Hắn vội ăn nói thật: "Tỷ tỷ cùng tỷ phu của tiểu nhân đã qua đời, chỉ còn lại có đứa nhỏ này, cho nên ta đưa nàng về đây, cũng coi như là có một mái nhà."

Hổ Phách ở bên cạnh liền nói: "Lão bản thật có tâm, vậy sao vừa rồi vị cô nương này lại ở trước mặt lão gia và phu nhân nhà ta nói là hãy cứu mạng nàng, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Làm cho chúng ta còn tưởng rằng thuyền này của ngài là hắc thuyền*, chuyên môn bắt cóc nữ nhi nhà lành chứ."

Nghe xong lời này, chủ thuyền liền hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Hắn thật sự thấy thất vọng, đây gọi là dưỡng bạch nhãn lang* phải không? Cháu gái của mình mà lại làm trò và nói những lời như thế trước mặt người ngoài?

*kẻ vong ân


Chủ thuyền nói: "Xin khách nhân lượng thứ, nàng là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta liền đưa người trở về. Hương Xảo, còn không nhanh lui xuống đi?"

Thời điểm Hương Xảo trộm lên thuyền liền biết hôm nay không còn đường lui nữa rồi, đặc biệt hôm nay còn nhìn thấy vị lão gia này, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng tuyệt đối đủ để cho mình cẩm y ngọc thực, nếu thật sự bị cữu cữu đuổi rời thuyền, vậy không phải uổng phí mọi nỗ lực rồi sao. Cho nên sau khi chủ thuyền nói xong lời kia, nàng liền vội nói: "Cầu lão gia và phu nhân cứu Hương Xảo, tuy rằng người này là cữu cữu của Hương Xảo, nhưng vì tiền tài mà hắn muốn gả Hương Xảo cho lão già bảy tám chục tuổi. Đây là chuyện có thể làm sao? Cầu xin các ngươi, cứu ta đi! " nói xong liền dập đầu trước mặt đám người Lý Già La khiến chủ thuyền vô cùng tức giận. Sao hắn có thể ngờ cháu gái mình lại nói ra lời này, hắn muốn gả nàng cho lão già bảy tám chục tuổi khi nào?

Ai ngờ thê tử của chủ thuyền nghe được động tĩnh, cũng qua đây, khi nghe được Hương Xảo nói hươu nói vượn như thế rốt cuộc liền nhịn không được, lập tức nhảy ra nói: "Ngươi là đồ ăn cháo đá bát, năm đó vì đánh cược thiếu nợ mà cha mẹ ngươi bị người ta đánh chết, vẫn là cữu cữu ngươi giúp cả nhà các ngươi trả nợ để cứu ngươi ra. Cả nhà chúng ta còn phải luôn ở trên mặt sông này kiếm ăn, là vì để nuôi thêm một cái miệng ăn là ngươi. Không nói là muốn ngươi phải tri ân báo đáp, nhưng ngươi lại còn nói hươu nói vượn thế này. Khách quý, đây là tuyệt đối không thể nào, dù chúng ta có xấu bụng cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Đây là tiểu nha đầu này thấy khách quý đều là người nhà giàu cho nên nói hươu nói vượn, mục đích chính là muốn các ngươi có thể mang nàng đi.

Ta nói cho ngươi, ngươi làm người như vậy là sẽ không thực hiện được đâu!

Nếu khách nhân không tin, xin đi hỏi một chút về chúng ta quanh vùng này xem có phải chúng ta ngược đãi tiểu nha đầu này hay không, lại hỏi thêm một câu xem khoảng thời gian trước nha đầu này làm ra chuyện gì, khiến chúng ta đều không dám ngẩng đầu. Đây thật đúng là, dưỡng người lại dưỡng ra một bạch nhãn lang!"

Hương Xảo nói: "Người xung quang đây đều là một loại người giống như các ngươi, tất nhiên nói chuyện đều bênh các ngươi. Khách nhân, xin khách nhân cứu ta, thật sự là ta không có cách nào khác."

Lý Già La nhàn nhạt nói: "Các ngươi mạnh ai nấy nói, đều có lý của mình, nhưng có liên quan gì đến chúng ta đâu. Nói đến nói đi, đó là việc nhà các ngươi. Chúng ta tới đây chỉ muốn cảm thụ một chút phong cảnh sông Phú Xuân, chúng ta cũng không phải người trong nha môn, cũng không có cái quyền lợi xử án cho các ngươi. Nếu các ngươi không phục, có thể đưa thuyền đến bờ sông, bờ sông có bổ đầu tuần tra, có thể đưa các ngươi tới nha môn đấy."

Ở trong cung nhiều năm như vậy, ai thật ai giả, sao nàng lại không nhìn ra được cơ chứ. Chẳng qua là hiện tại không giống trước kia, không thích quản.

Thật là cực phẩm nơi nào cũng có, Lý Già La trừng mắt liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, đều là hắn gây ra họa, nếu không phải vị cô nương này coi trọng Hoàng Thượng, sao lại bất chấp mọi giá như thế?

Còn không phải là muốn đi theo vị lão gia này sao? Chuyện như thế này, trong suốt quá trình cải trang vi hành đã gặp qua rất nhiều lần. Tuy nhiên Lý Già La chỉ xem những việc này như một lần chế thuốc.

Đương nhiên Hoàng thượng nhận được ánh mắt Lý Già La trừng lại đây, đối với loại sự tình này hắn cũng không hề thấy "nhột" chút nào. Theo dọc đường đi, không chỉ riêng hắn bị loại chuyện kiểu này quấy rầy, ngay cả Già La cũng bị một ít "nhân sĩ ái mộ " đuổi theo, cho nên hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có ai nói ai a.

Hoàng Thượng nghĩ, nếu không phải chính mình đi theo, khẳng định sẽ có nhiều ong bướm hơn nữa. Những người này chẳng lẽ không thấy là Già La đã có phu quân sao? Còn phải khiến hắn vội vàng ra mặt, không cho bọn họ một ít lợi hại, liền không biết trời cao đất rộng.

Hoàng Thượng khụ một chút, nói: "Phu nhân ta nói có đạo lý, vậy gặp quan đi thôi. Ta cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là cháu gái ngươi chịu thiệt hay là cháu gái ngươi nói dối."

Lưu Vĩnh Toàn lập tức nói: "Lão gia, chuyện này còn nhìn không rõ sao? Xem cô nương này ăn mặc, một chút miếng vá cũng không có, sắc mặt lại hồng nhuận, sao có thể bị ngược đãi? Còn chuyện gả cho lão già cấp bảy tám chục tuổi, trực tiếp hỏi lão già này là ai, tên họ là gì, nhà ở nơi nào, mời bà mối khi nào, có người làm chứng hay không, thế này không phải rõ ràng rồi sao? Bây giờ, các cô nương da mặt thật là dày, cái gì cũng dám nói!"

Hương Xảo nghe xong, lập tức sắc mặt trắng bệch, nàng chỉ tùy tiện nói như vậy, bây giờ tìm lão già bảy tám chục tuổi ở đâu ra. Xung quanh nếu có cũng đều là lão bà, nếu nói lung tung vậy lập tức lòi ra rồi.

Vốn tưởng rằng các quý nhân đều thích bênh vực, thương tiếc kẻ yếu, mình nói một chút như vậy, nhìn chính mình đáng thương thì họ liền thuận tay thu mình theo bên người làm nha hoàn. Còn chuyện về sau, nàng cam đoan, chỉ cần có thể tới bên cạnh quý nhân này, dựa vào tài mạo của bản thân, nàng tuyệt đối có thể bắt lấy lão gia kia.

Tuy rằng nàng không có xinh đẹp như phu nhân kia, nhưng trước kia nương nàng từng nói qua: nam nhân đều là có mới nới cũ, đặc biệt thích cô nương trẻ trung xinh đẹp, ít nhất so với phu nhân kia thì nàng trẻ hơn rất nhiều đấy.

Nhưng vì sao lại thành ra như thế này chứ, nàng không muốn gặp quan.

Lý Già La nói: "Được, nếu là việc nhà bọn họ, chúng ta không cần can thiệp vào, để cho bọn họ tự xử lý đi. Toàn ngư yến cũng làm rất ngon, không nên lãng phí. Hổ Phách mấy người các ngươi cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn đi, ta và lão gia sao ăn hết nổi? Lão bản cùng lão bản nương, các ngươi không có ý kiến chứ. "

Chủ thuyền cũng không muốn làm lớn chuyện tới chỗ quan phủ, nghe thấy phu nhân này nói như thế, sao có thể không vui?


Đây là người ta buông tha cho Hương Xảo một lần, chủ thuyền nghĩ, lần này trở về, bất luận như thế nào, đều phải nhanh chóng gả Hương Xảo đi ra ngoài, bằng không chính là tai họa, hắn làm cữu cữu như vậy cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi.

Chờ cả nhà chủ thuyền rời đi, Lý Già La cho tất cả mọi người đều ngồi xuống. Bởi vì dọc theo đường đi này, Hoàng Quý Phi nương nương cũng không hề làm giá gì cho nên tất cả mọi người đều tạ ân rồi cứ đặt nửa mông mà ngồi xuống (kiểu không dám ngang hàng với chủ tử).

Nhưng phải nói, Toàn ngư yến này làm thật không tệ. Tuy rằng ở giữa có chút "tì vết" nhỏ, nhưng tì vết không che được ánh ngọc. Đến buổi tối, trước khi nghỉ ngơi Lý Già La hài hước nhìn Hoàng Thượng: "Lão gia thật là đến nơi nào cũng chọc phải đào hoa. Nhìn xem, một cô nương đang yên đang lành lại bởi vì ngươi mà ngay cả cữu cữu ruột thịt cũng cũng không để ý."

Hoàng Thượng cười nói: "Đào hoa cũng là đào hoa già, nếu lão gia ta không phải kẻ có tiền, những người này cũng sẽ không ham đến như vậy."

Nam nhân bộ dạng đẹp cũng không phải quan trọng nhất, những người này đơn giản là nhìn thấy mình có tiền, nếu hắn là một tên ăn mày, những nữ nhân đó sẽ như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không!

Nhưng thật ra nữ nhân có bộ dạng đẹp, người khác cũng sẽ không quan tâm nàng có tiền hay không có tiền.

"Trẫm nghĩ, hiện tại Thái tử đều đã sắp làm cha, những người ở trong cung có thể thả ra ngoài thì liền thả ra đi thôi."

Lý Già La gật gật đầu, nói: "Hoàng Thượng nhân từ, những người đó tiến cung nhiều năm như vậy, chỉ sợ có người chưa từng gặp qua người nhà một lần. Có thể thả ra ngoài, tất nhiên là tốt."

"Trẫm cũng không để bụng những người này có thủ tiết cho trẫm hay không, mấy năm nay cũng đã đủ rồi, không thể trẫm ở nơi này sung sướng, lại để cho các nàng cả đời bị nhốt tại hậu cung. Nếu thật sự chờ đến sau khi trẫm băng hà, các nàng cũng sẽ bị đưa đến Thái Miếu mà thôi. Nếu cả đời này trẫm không có những ngày tháng hạnh phúc như hiện tại, có lẽ trẫm cũng sẽ không có cái tâm địa từ bi này, con người, chỉ có khi bản thân đang quá an ổn, mới có thể tương đối khiến cho những người không liên quan được tốt một chút. Nói ra thì, trẫm cũng chỉ là một người bình thường, chỉ biết nghĩ đến người mình để ý trước, rồi mới có thể nghĩ đến người khác."

Hắn có thể có được người mình thích là đã hạnh phúc hơn nhiều so với phụ hoàng. Những nữ nhân đó ở trong cung, mấy năm gần đây cũng chỉ để bài trí, lại ở trong cung cũng ngây người đến mười mấy năm, hiện tại Thái tử đã cầm quyền, là thời điểm thả các nàng đi ra ngoài. Về sau tiêu điểm chú ý của các đại thần chính là hậu cung của Thái tử. Cho nên lúc này thả các nàng đi ra ngoài, thật ra cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

"Cũng không phải trẫm băng hà nên không cần các nàng thủ tiết. Có điều tất cả là tự nguyện, trẫm cũng không ép buộc gì."

Có vài người đã thích ứng với cuộc sống trong cung, để nàng đi ra ngoài, ngược lại cảm thấy sống không nổi nữa, cho nên loại sự tình này, tuyệt đối không thể bức ép.

Hoàng Thượng có thể nghĩ vậy đã thật không tồi. Lý Già La biết, Hoàng Thượng tận lực muốn cho hai người bọn họ có những ngày tháng như phu thê bình thường, ngay việc cải trang vi hành này cũng là vì mục đích đó.

Tuy rằng bọn họ không phải phu thê, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

"Hoàng Thượng, thần thiếp cảm thấy như vậy đã thực không tồi. Cám ơn Hoàng Thượng!" Lý Già La nói.

"Giữa chúng ta, không cần phải nói hai chữ cảm tạ." Hoàng Thượng rất muốn nói, nếu có kiếp sau, Già La có nguyện ý cùng trẫm làm một đôi phu thê bình thường hay không? Chỉ là rốt cuộc lời này không hỏi ra miệng. Hắn nghĩ, có vài lời nói thật ra căn bản là không cần hỏi, ở trong lòng từ từ cảm nhận cũng sẽ biết.

Làm một đế vương, hắn không thể cho nữ nhân mình yêu thương những ngày tháng bình thường. Chỉ mong có kiếp sau, bọn họ lại bắt đầu quen biết nhau, cùng nhau làm một đôi phu thê bình thường nhất.

——————————————

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui