Hậu Cung Mưu Sinh Kế

"Đại công chúa luôn luôn là người hiếu thuận, ngày thường thường xuyên đến chọc ai gia vui vẻ." Từ An thái hậu vỗ vỗ cánh tay Đại công chúa đang ôm mình, quay đầu cười nói với Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu gật gật đầu: "Đại công chúa tự nhiên là tốt, Hoàng thượng ngày thường cũng luôn khích lệ Đại công chúa lúc còn nhỏ nhi hiếu thuận."

Sắc mặt Đại công chúa ửng đỏ, có chút thẹn thùng né tránh bên người Từ An thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu! Hai người các ngươi chê cười ta!"

"Không có không có, người nào dám chê cười Nghi An của chúng ta?" Từ An thái hậu cười ha ha, ôm Đại công chúa ngồi xuống bên người mình, đưa tay điểm điểm trán nàng: "Ngươi là cháu gái ai gia thương yêu nhất, người nào dám chê cười ngươi, ai gia liền thay ngươi dạy nàng!"

"Hoàng tổ mẫu tốt nhất." Đại công chúa vẻ mặt ngây thơ cười nói, dắt ống tay áo Thái hậu cười nói, lập tức sắc mặt có chút ảm đạm, đứng dậy hành lễ với Trần Mạn Nhu: "Mẫu hậu, nữ nhi nhận lỗi với ngài."

Vẻ mặt Trần Mạn Nhu kinh ngạc, vội vàng tự mình đứng dậy đỡ Đại công chúa đứng lên: "Đại công chúa đây là ý gì? Chẳng lẽ là bị ai bắt nạt? Nếu thực là như thế, Đại công chúa mau mau đem sự tình nói một lần, bản cung đi thay ngươi làm chủ."

"Không có người bắt nạt ta." Đại công chúa mân mân môi, có chút ngượng ngùng cười nói: "Hôm nay phát sinh chuyện đó, Thục phi nàng cũng không phải là có ý..."

"Đại công chúa!" Sắc mặt Trần Mạn Nhu trầm xuống, đề cao thanh âm hô, Đại công chúa kinh ngạc một chút, trong ánh mắt cũng mang theo kinh nghi, nhìn nhìn Trần Mạn Nhu, lại quay đầu nhìn Từ An thái hậu. Trần Mạn Nhu thấy dọa đến Đại công chúa, lập tức hạ thấp giọng: "Đại công chúa, là bản cung nóng vội, cho nên giọng điệu mới không tốt, Đại công chúa đừng để ý."

Từ An thái hậu ở một bên nghiêm mặt nói: "Nghi An vẫn là đứa nhỏ đâu, ngươi có cái gì mất hứng, liền nói với ai gia!"

"Thái Hậu nương nương, thiếp là mất hứng, lão nhân gia ngài để cho thiếp hỏi Đại công chúa nói mấy câu." Trần Mạn Nhu hơi bất đắc dĩ nói, Từ An không nói chuyện, Trần Mạn Nhu trực tiếp quay đầu nhìn Đại công chúa: "Đại công chúa, Thục phi là thân phận gì? Nàng cùng Hoàng thượng là quan hệ gì? Ngươi là người nào? Cùng Hoàng thượng lại là quan hệ gì?"

Sắc mặt Đại công chúa đầu tiên là bạo hồng, lập tức chuyển thành trắng bệch. Nàng nguyên bản là nghe Thục phi xong, nghĩ Trần Mạn Nhu là muốn chèn ép Thục phi, thế nên mới đoạt cung quyền của Thục phi, sau đó nghĩ nếu ở Từ An cung, như vậy mình đem chuyện này kéo đến trước mặt Thái hậu, Trần Mạn Nhu thế nào cũng muốn cho mình vài phần mặt mũi.

Lại không nghĩ rằng, Thục phi là phi tử của Hoàng thượng, là thị thiếp của cha ruột mình! Mình đường đường đích trưởng công chúa, vì một thị thiếp đến cầu tình!

Trần Mạn Nhu nói lời thấm thía vỗ tay Đại công chúa nói: "Đại công chúa tuổi còn nhỏ, những người này, nguyên bản hẳn là tiên hậu tự mình dạy, chính là tiên hậu không chịu thiên gia đố kỵ. Sau này, cũng chỉ có thể là bản cung tự mình dạy, cũng là bản cung sơ sót, không có phái người đi nói việc này với Đại công chúa."

Kỳ thật bên người Đại công chúa có ma ma giáo dưỡng, đều là tiên hoàng hậu lưu lại cho Đại công chúa. Đại công chúa luôn luôn tín nhiệm các nàng, sau đó Trần Mạn Nhu đề cập qua sự kiện giáo dục Đại công chúa, chính là Từ An thái hậu chối từ, nói là Đại công chúa thường xuyên đến phụng dưỡng mình, mình sẽ giáo dục Đại công chúa.

Lúc này Trần Mạn Nhu nói lời này, đem sai lầm đều kéo đến trên người mình, nhưng cũng là hung hăng cho một cái tát Từ An thái hậu, cho nên liên quan sắc mặt Từ An đều đổi đổi.

Trần Mạn Nhu kéo tay Đại công chúa, tiếp tục nói: "Bản cung biết trong lòng Đại công chúa nhớ tiên hậu, cho nên Thục phi tiến cung, Đại công chúa liền đối với Thục phi có nhiều giúp đỡ. Cũng là nhìn trên mặt mũi tiên hậu, mới kêu Thục phi một tiếng dì đúng hay không?"

Sắc mặt Đại công chúa hơi nan kham gật gật đầu, lúc Thục phi chưa tiến cung, liền tự cho mình lấy thân phận dì. Vào hậu cung, trong lúc hai người ở chung, Thục phi mỗi lần cũng tự xưng dì. Thời gian dài, Đại công chúa đối với Thục phi cũng có cảm giác, liền càng nghiêng về hướng xem nàng là muội muội của tiên hậu, mà cũng không là phi tần của phụ hoàng.

Cho nên, sau khi Thục phi đi qua khóc kể vừa xong, mới đối với Trần Mạn Nhu nổi lên bất mãn, thế nên mới lỗ mãng lại đây cầu tình.

Trên mặt Trần Mạn Nhu nặng nề, trong lòng lại vui như hoa nở, nguyên bản nàng nghĩ, phải ngăn cách Đại công chúa cùng Thục phi, là cần một cơ hội rất lớn. Nàng cũng nghĩ tốt lắm, nói không chừng việc này là phải kéo dài tới sau khi Thục phi mang thai.

Lại không nghĩ rằng, Thục phi bởi vì mất cung quyền, nhất thời kích động, cư nhiên làm ra hôn chiêu như vậy.

Quả nhiên, người thông minh cũng không phải lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều thông minh. Thục phi tiến cung liền chưởng cung quyền, lúc này đã không bỏ xuống được, cho nên trên căn bản xem nhẹ việc khác, một nước cờ rất tốt, là bị chính nàng làm hỏng rồi.

Trần Mạn Nhu trải qua chuyện lúc trước, đã không muốn cùng Đại công chúa lại thân mật. Chính là, Đại công chúa tốt xấu gì cũng là một nhân vật, nàng tuyệt đối không nghĩ để cho Đại công chúa đi đến bên Thục phi. Hiện tại Hiền phi tiến cung đã bị chèn ép, bên cạnh Thục phi không có người kiềm chế, đã nhiều ngày đã có chút quá mức tự đắc.

Nếu Hiền phi không ra được, vậy núi dựa bên người Thục phi phải đè xuống mới được. Tới sau khi Hiền phi được phóng xuất, lúc trước có một chỗ bẩn như vậy, trong một thời gian dài Hiền phi phỏng chừng không đứng dậy nổi. Cho dù là có thể đứng dậy, đến lúc đó cũng có biện pháp khác áp chế nàng.

"Theo ý ai gia, ma ma giáo dưỡng bên người Đại công chúa cũng thực là tâm địa quá xấu rồi, ai gia đem Đại công chúa giao cho các nàng, các nàng không tận tâm hết sức dạy Đại công chúa, cư nhiên để cho Thục phi chui chỗ trống, thật sự là quá đáng giận!"

Từ An thái hậu ở một bên cả giận nói, Trần Mạn Nhu vẻ mặt xin lỗi: "Là thiếp sơ sót, thầm nghĩ những người đó là tiên hậu lưu lại, lại không nghĩ rằng..."

"Không phải ngươi sai." Từ An thái hậu lòng tràn đầy nghẹn khuất nói, trên thực tế nàng rất muốn nói đây là ngươi sai. Nhưng là nhất thời nghĩ đến lúc trước Đem đại công chúa lưu tại bên người là mình, liền không có biện pháp đúng lý hợp tình chỉ trích Trần Mạn Nhu.

Đại công chúa thật ra muốn vì giáo dưỡng ma ma của mình cầu tình, dù sao, những người đó là mẫu hậu sinh tiền an bài cho mình.

Nhưng Đại công chúa cũng là người thông minh, nàng chính là hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được lập trường của vài giáo dưỡng ma ma kia. Nàng tuy rằng là nữ nhi của mẫu hậu, nhưng là sẽ gả ra ngoài, thì là người của nhà người khác. Thục phi, cũng là một hy vọng khác của Chu gia.

Lúc trước mẫu hậu sợ giáo dưỡng ma ma không dụng tâm, hoặc là ngày sau nô đại khi chủ, cho nên, người nhà những giáo dưỡng ma ma, đều bị Chu gia khống chế. Lúc này, thái độ vài giáo dưỡng ma ma, kỳ thật, coi như là có tình có lý.

Chính là, rốt cuộc có chút khó bình ổn.

"Dù sao các nàng cũng hầu hạ cháu gái đã nhiều năm." Đại công chúa ôm cánh tay Từ An thái hậu, hơi khổ sở nói: "Lại là người mẫu hậu lưu cho cháu gái, nếu cháu gái lập tức xử trí, khó tránh khỏi sẽ làm lòng người nguội lạnh. Hoàng tổ mẫu yêu thương cháu gái, liền tạm thời đem các nàng giữ lại đi."

Từ An thái hậu thở dài, đưa tay trạc trạc ót Đại công chúa: "Ngươi a, chính là mềm lòng."

Hốc mắt Đại công chúa ửng đỏ tựa vào người Từ An thái hậu. Trần Mạn Nhu thấy mình không thể chen lời, tính thời gian thấy Tiểu tứ sắp tan học, liền vội vàng đứng dậy cáo lui. Từ An sẽ không lưu Trần Mạn Nhu lại, Đại công chúa lúc này cũng sẽ không để cho Trần Mạn Nhu xem mình bị chê cười, cho nên Trần Mạn Nhu rất nhanh liền từ Từ An cung đi ra.

Chung Túy cung, Hoa phi đang ngồi trên tháp nhìn bàn cờ, phía trên quân cờ màu đen cùng quân cờ màu trắng chiếm cứ một bên. Lâm Lang đứng ở một bên, ngẫu nhiên nhìn nhìn ly trà trong tay Hoa phi, sau đó đổi trà lạnh xuống dưới.

Trân Châu vội vội vàng vàng vào cửa, ở bên tai Hoa phi nói một nói một chút. Hoa phi hơi hơi nhíu mày, ném quân cờ tới một bên: "Tin tức là thật?"

"Là, nương nương, lúc này Đại công chúa còn ở Từ An cung đâu, Từ An cung Bình ma ma tự mình đi Tây Tam sở quở trách vài giáo dưỡng ma ma kia." Trân Châu khẳng định gật gật đầu nói. Khóe miệng Hoa phi vi loan, mặt mày mang theo một ít sắc bén: "Xem ra, vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta thật sự là không thể khinh thường a."

Lâm Lang có chút khó hiểu: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương lợi hại như thế nào? Giáo dưỡng ma ma của Đại công chúa bị quở trách, cùng Hoàng hậu nương nương có quan hệ gì?"

"Ngươi a, chính là ngốc." Hoa phi cười trạc trạc ót Lâm Lang, bất quá, cũng là vì ngốc, mình mới có thể yên tâm với nàng như vậy.

"Lúc trước chúng ta để cho Vương trữ viện làm chuyện như vậy, là vì thử địa vị của Hoàng hậu nương nương tại hậu cung một chút, dù sao, một Hoàng hậu nương nương không cầm quyền, nếu nói chuyện không có phân lượng, ngày sau chúng ta cũng không cần cố kỵ nàng. Nếu nói chuyện có phần lượng, chúng ta tạm thời phải lấy lòng Hoàng hậu nương nương."

"Chính là không nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương ngược lại là người lợi hại, nương chuyện này, lập tức đem Thục phi đánh rớt, đem cung quyền của Thục phi phân ra ngoài, thuận tiện gõ Huệ phi cùng Đức phi, sau đó lại ly gián Đại công chúa cùng Thục phi, cuối cùng lại châm ngòi thái độ Đại công chúa với vài giáo dưỡng ma ma, thật có thể nói là nhất cử tứ tiện a."

Thanh âm Hoa phi mang ý cười nói: "Trái lại còn đem bản cung lợi dụng hoàn toàn, phần năng lực này, cũng thật không thể coi thường."

Lâm Lang một bộ dáng khiếp sợ: "Hoàng hậu nương nương thông minh như vậy?"

Hoa phi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vỗ tay cười nói: "Bản cung vẫn là xem nhẹ Hoàng hậu nương nương, lúc này, còn có một lới ích khác đâu, vừa rồi cư nhiên không tính đến!"

Lâm Lang ngốc hồ hồ hỏi: "Còn có lợi ích? Nương nương, còn có một lợi ích gì?"

"Lúc trước là ai làm cho Hoàng hậu nương nương đem cung quyền phân tán ra ngoài?" Sóng mắt Hoa phi lưu chuyển, trong lúc nói cười theo vài phần thâm ý: "Là ai đem trách nhiệm giáo dưỡng Đại công chúa kéo qua?"

"Nếu là một chuyện thì là Thái Hậu nương nương sơ sót, như vậy xảy ra hai chuyện, dù sao Thái Hậu nương nương cũng phải có chút biểu hiện, hoặc là lựa chọn không cầu tình cho Hiền phi, hoặc là đoạn thời gian gần đây không bao giờ nhúng tay chuyện hậu cung nữa, vị hoàng hậu nương nương này của chúng ta, thật đúng là tính kế rất tốt a."

Trần Mạn Nhu hiếu thuận, đem các loại sai lầm đều kéo đến trên người mình, Thái Hậu đuối lý, nàng lại nghĩ làm sao cũng phải Hiền phi phóng xuất, hoặc là muốn Trần Mạn Nhu đem cung quyền giao ra, một thời gian ngắn, thật đúng là không tiện mở miệng.

Trừ phi, Thái Hậu nương nương không cần mặt mũi, muốn thoải mái nói với người trong thiên hạ, nàng cùng con dâu tranh quyền, nàng muốn quang minh chính đại thiên vị nhà mẹ đẻ. Thái hậu thích quyền, nhưng cũng không phải không cần mặt mũi.

Mà Hoàng thượng cũng không phải kẻ ngốc, khẳng định là rõ ràng Trần Mạn Nhu chịu ủy khuất. Sau đó, trong lòng đối với Trần Mạn Nhu quý trọng, tất nhiên là sẽ càng coi trọng Hoàng hậu nương nương thiện tâm hiếu thuận.

Được rồi, như vậy tính ra, Hoàng hậu trong chuyện này, thật đúng là nhất cử thất tiện. Có thể từ tòng nhị phẩm phi vị, lên tới vị trí Hoàng hậu vị, quả nhiên là người thông minh. Xem ra, trong khoảng thời gian này mình vẫn nên trước không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Không có mười phần nắm chắc, tốt nhất là không cần cùng Hoàng hậu nương nương chống đối. Bằng không, phải cùng Hiền phi Thục phi có chung một kết cục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui